Thượng Thư Đại Nhân, Biến!
-
Chương 43: Hai người một phòng
Quỷ ở nhà Cung lão gia ai cũng biết là rất lợi hại.
Về phần tại sao lại lợi hại như thế thì không ai biết. Chỉ biết sau khi đại phu nhân Cung gia chết, rất nhiều người đều nói, vị tam di nương của Cung lão gia kia ỷ vào được sủng ái mà không coi chính thất ra gì, chèn ép bà còn không bằng thiếp thất.
Cung gia đại phu nhân chịu đựng đến mức buồn bực mà chết. Về sau Tam di nương gặp quỷ, điên điên khùng khùng nói là gặp được đại phu nhân muốn hại nàng, chuyện này cứ thế thuận lý thành chương. Nếu suy đoán theo cách này, chuyện ma quái ở Cung gia là do đại phu nhân không được chết tử tế, biến thành quỷ về hù dọa Cung lão gia, là nhân quả báo ứng, thế đạo luân hồi.
Quỷ ở nhà Cung gia thực ra là do La Bàn Nhi thả ra, cho nên phải thu lại như thế nào, đương nhiên là hắn biết. Nhưng bây giờ đột nhiên có một người tới đây, đừng nói người ngoài xôn xao, hắn cũng đang suy tính. Người có vẻ ngoài đẹp đẽ đó tự xưng là Thiên tôn, hắn cũng có một vị Thiên tôn đỡ đầu, nhưng thiên tôn của hắn không như thế, đưa tin ba phen mấy bận cũng không gặp được.
Dưới chân núi giờ đang giới nghiêm, hàng trăm hàng ngàn cấm vệ canh giữ Hoa Quả sơn. Hắn không biết Thiên tôn dưới núi có suy tính gì không, nhưng hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà hắn ta không động, La Bàn Nhi sắp không chịu nổi rồi, trong lòng tự nhủ, khi cần bạc thì một phân hắn ta cũng không cầm thiếu, giờ xảy ra chuyện thì không thấy mặt mũi ở đâu.
Lan Bàn Nhi không phải kẻ có thể ngồi chờ chết, đoàn đạo sĩ kia hắn cũng đã gặp, có bản lĩnh thật hay gạt người thì không ai biết được. Huống chi đạo sĩ có thể bắt quỷ, nhưng ở Cung gia lại không phải là quỷ, cho nên hắn có phần an tâm.
Lần trước tên Thiên tôn kia làm hắn ngã, hôm nay hắn cố ý mang theo một đôi cà kheo, để mình cao hơn một đoạn, hắn ngồi lên cái bàn cao ba thước, nói với Cung lão gia: “Vị thiên tôn này nói mình có bản lĩnh, vậy chúng ta đứng đây xem cho rõ. Nhưng bổn tiên cảnh cáo trước, ông bỏ qua ta chạy đi tìm hắn, nếu người này không làm được, chạy đi tìm ta thì giá phải tăng gấp đôi”.
La Bàn Nhi tự nhận lời mình nói vô cùng có khí thế, giờ ngồi cao như vậy, xem còn ai dám không tôn kính hắn không.
Không biết vì sao thôn dân tụ tập rất đông, ai cũng muốn xem thiên tôn bắt quỷ cách nào, tất cả chú ý đều đặt ở bên kia, không ai quan tâm đến thiên nhân này phát biểu cái gì.
Bên này Liên Dụ nâng trường bào thong dong đi tới, phất trần thỉnh thoảng đảo quanh, còn dặn dò đệ tự bên cạnh vãi bột phấn lên mặt đất. Bột phấn kia rất thơm, có mùi của đậu, đại tiên nói cái này có thể xu cát tị hung, tiểu đệ tử cầm cái thìa múc từng muỗng từng muỗng vung lên mặt đất, như đang rải hoa vậy.
Mùi này có phần giống với mùi thuốc chuột, nhưng thiên tôn tiên phong đạo cốt như vậy, sao lại vung thuốc chuột được, cho nên mọi người đều nghĩ mình đoán sai.
Có một đạo lí thế này, nếu một người mặc quần áo rách nát có thể dùng ngực phá vỡ một tảng đá lớn rồi mời mọi người mua thuốc tăng lực, có thể mọi người không tin. Nhưng nếu một người chi lan ngọc thụ như vậy ngồi trên phố, cho dù hắn có bán gì người ta cũng nguyện ý tới mua.
Liên Dụ nhìn quanh một vòng, quỷ thì không thấy, chỉ thấy một đám người.
La Bàn Nhi vừa thấy liền nở nụ cười, giọng lanh lảnh cười nhạo:
“Thiên tôn không phải là cao nhân sao? Sao có con quỷ mà cũng không tìm thấy vậy? Bao nhiêu người ở đây không phải để cho ngươi đùa giỡn”.
Liên Thiên Tôn không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại Cung lão gia.
“Âm khí tối thịnh, con quỷ lại không sợ người, ngày thường đều chạy ra vào canh giờ này có phải không?”
Cung lão gia nghe xong thì gật đầu.
“Đúng thế. Lúc đầu thì chỉ náo loạn, trêu chọc nhiều gia đinh tuần tra. Vốn nếu dương khí vượng thì có thể trấn được chúng, nhưng không ngờ vật đó lại chọn lúc đông người để nhảy ra, còn dọa nhiều người hôn mê”.
Thiên tôn bước về phía trước, rắc bột phấn lên nhiều nơi quỷ thường nhảy ra.
Hết một vòng, đệ tự bên cạnh cũng bị hắn rắc đến thơm ngát cả người. Thiên tôn đại nhân vén áo dài ngồi lên bồ đoàn, một tay kết ấn, miệng thì lẩm bẩm.
Người ngoài không được phép đến gần, chỉ có thể nhìn thái độ trên mặt hắn. Chỉ có hai vị đệ tử Phương Uyển Chi và Bì Bì đứng cạnh là nghe rõ nhất, người này đang tụng Tam tự kinh.
Sau khi niệm một hồi nhân chi sơ tánh bổn thiện, Liên Dụ đứng lên, phất phất trần trong tay rồi sờ sờ vào đầu Cung lão gia.
“Nói phòng bếp chuẩn bị cho ta ba chén cháo cá, hai đĩa thức ăn và một ít điểm tâm. Trong thức ăn đừng thêm rau cần, cháo nhiều cá một chút”.
Cung lão gia tử ngay cả cái nói lắp cũng không nói được, vội vàng cho người đi chuẩn bị.
Xoa xoa đôi bàn tay, hắn đi theo sau lưng Thiên tôn khẽ hỏi thăm:
“Ngài định cung phụng vị đó sao? Chỉ dùng cháo cá có phải ít quá không? Có cần thêm vài món ăn mặn nữa không?”
Cung lão gia từng thấy nhiều đạo sĩ làm vậy, hơn phân nửa là để thỉnh tiên. Bình thường là thỉnh Thái thượng lão quân, thỉnh thoảng mở tế đàn thì thêm vài món mặn, những thứ Liên Dụ yêu cầu chuẩn bị lại đơn giản hơn nhiều.
Liên Dụ nghe xong thì lắc đầu.
“Đây là để ta ăn khuya.”
Cuối cùng Liên Thiên Tôn cũng không bắt được quỷ, bởi vì không có quỷ để bắt, La Bàn Nhi không thả quỷ ra vào lúc này. Liên Dụ không vội, La Bàn Nhi cười nhạo một hồi lại thấy vậy cũng chẳng có ích lợi gì.
Bởi vì Liên Dụ trực tiếp ở lại Cung gia.
Có thôn dân tới nói với Cung lão gia: “Chuyện ma quái nhà ông, hôm nay mà không bò ra, ta nghĩ là không trừ được rồi”.
“Ta đã nói con quỷ này rất cao thâm, nó yên lặng mấy ngày là vì có người trấn giữ”.
Mọi người lúc này mới hiểu, hắn không phải không bắt, mà là chờ quỷ bò ra để bắt.
Nửa đêm.
Cung lão gia tự mình bưng chén cháo cá từ phòng bếp ra, sau khi để xuống, ông lấp lửng muốn nói mấy lần lại thôi. Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không có gì đáng hỏi.
Nhắc tới vị đạo trưởng này, ông thực sự không hiểu được. Ông đã gặp rất nhiều đạo sĩ, nhưng không ai là không đánh như vị này. Không chỉ không đánh quỷ, mà ông còn không nhìn ra được chiêu thức võ thuật nào. Cung lão gia ngồi trong phòng một lát, rồi chắp tay với Liên Dụ:
“Hằng năm hậu viện này không dùng nên không có hơi người, ngài có thể hạ mình ở đây không?”
Nghe nói Thiên tôn muốn ở lại nhà mình, Cung lão gia đương nhiên là vô cùng đồng tình. Không tính tới chuyện con quỷ này còn chưa bắt được, nếu bắt được, mời người ta ở đây thêm vài ngày ông cũng đồng ý. Chỉ là vị gia này không muốn ở cùng người khác. Hậu viện của ông tuy lớn nhưng chỉ còn thừa một tiểu viện. Dọn dẹp xong thì cũng khá tươm tất, nhưng chỉ đủ một người ở. Dù là nhỏ nhưng Cung lão gia cũng không muốn chậm trễ.
Trên bàn cơm là bộ bát đũa bằng sứ tinh xảo, Liên Dụ múc từng thìa cháo đẩy tới trước mặt Vương Thủ Tài. Thong thả nói một câu: “Không sao.”
Cung lão gia tử không nói gì nữa, trình bày xong thì bước đi.
Ba người trong phòng ăn xong bữa khuya thì cũng mệt mỏi. Sau khi Cung lão gia ra khỏi cửa, Liên thiên tôn không ngồi đúng tướng nữa, tắm rửa xong thì lười biếng nằm nghiêng trên giường.
Khi Bì Bì mang hành lý bước vào phòng thì Liên Dụ đang nằm trên giường trêu chọc mèo, thấy hắn tới thì hết sức không vui, Liên Dụ hỏi: “Sao ngươi lại vào?”
Bì Bì cũng rất kinh ngạc, nhíu mày.
“Viện này chỉ có hai phòng trống, ta không vào đây thì ngủ ở đâu? ”
Liên Dụ khoanh chân ngồi dậy nhìn cậu ta, thấy Bì Bì này quá không hiểu thức thời.
Đương nhiên là hắn biết phải hai người một phòng, Liên Dụ đưa tay chống người tiếp tục nằm nghiêng rồi nói: “Đó mới là phòng của ngươi”.
Bì Bì trừng mắt nhìn, tưởng hắn đang nói hươu nói vượn.
“Ngài để cho ta ngủ cùng với Phương đại cô nương à?”
Liên Dụ lấy cái gối đập thẳng vào đầu hắn.
Sau khi hai chủ tớ đóng cửa phòng xì xào bàn bạc một lát, cuối cùng Bì Bì cũng hiểu người nào đó nhỏ mọn thế nào. Ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Ôm chăn đệm đứng trước cửa, Bì Bì quay lại nói: “Sao càng ngày ngài càng vô sỉ thế?”
Liên Dụ căn bản không thèm để ý mấy lời kia, lông mày nhíu chặt chỉ chỉ Bì Bì:
“Ngươi quá kém thông minh rồi đấy, lúc sang bên kia phải nói là qua phòng đó để tiện nghe ngóng động tĩnh trong phòng, hoặc là nói ngươi ghét ta, không muốn ngủ cùng.”
Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ sau nữa.
Đa số thời điểm Bì Bì luôn phối hợp với vị gia này, trong lòng ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng đi sang bên kia.
Không lâu sau hắn lại ôm hành lí về.
Cúi đầu ủ rũ đặt hành lí lên giường, Bì Bì đang định bò lên nằm xuống thì Liên Dụ đã giơ chân lên đạp một phát. Bì Bì cũng bực bội nói: “Phương đại cô nương nói ngài không muốn bị đánh thì đàng hoàng chút đi”.
Quả nhiên Liên đại nhân trở nên rất đàng hoàng, sau đó ôm hành lý của mình bỏ đi.
Trong phòng Phương Uyển Chi vẫn còn ánh đèn, lúc Liên Dụ vừa đi tới thì thấy nàng đang chuẩn bị đóng cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Phương đại cô nương trừng mắt liếc hắn một cái. Liên Dụ lại xem như không, yên lặng chen lấn vào phòng.
Hai người bắt đầu cãi nhau, Liên Dụ nghe nàng mắng liên hồi thì nhíu mày nói, mình là chính nhân quân tử, không hề có lòng dạ gì bất chính, vì sao lại không cho hắn vào ngủ.
Phương đại cô nương tức chết rồi, thấy hắn cầm hành lí bước thẳng tới giường, tung chăn ra thành một đống lộn xộn, Liên Dụ nhìn lại vô cùng phiền muộn. Cũng không muốn xếp nữa, hắn quay lại nhìn Phương Uyển Chi.
Phương đại cô nương vốn đang trừng mắt nhìn hắn, trừng một lúc lại không nhịn được bật cười, nàng nói: “Này, sao ta lại phải trải giường chiếu cho chàng chứ?”
Liên Dụ cũng cười, người nhìn thì thông minh mà lại thích tỏ vẻ đáng thương, giống như đứa bé bị người ta vứt bỏ tự chạy về nhà.
Phương đại cô nương không nhẫn tâm đi trách cứ hắn. Nàng thở dài một tiếng rồi khom người trải giường cho hắn, vừa trải vừa nói: “Chỉ đêm tối nay thôi, mai chàng phải ngủ với Bì Bì, còn sang nữa ta sẽ đánh đấy. Còn chuyện của La Bàn Nhi, chàng nghĩ hắn có thể nuôi cổ độc được không?”
Một câu một chữ Liên Dụ cũng không nghe lọt. Hắn cứ nhìn nàng đến thừ người ra, cuối cùng kìm lòng không được ôm lấy nàng từ phía sau.
Đầu tựa vào tóc nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng.
Ở trong thành Liên Dụ có một tòa nhà rất lớn, nhưng hắn chỉ cảm thấy rất cô độc. Về sau hắn đổi thành một ngôi nhà nho nhỏ, ngày thường vẽ tranh, dù là phòng nhỏ hắn vẫn cảm thấy tĩnh mịch như thế. Đến bây giờ hắn mới hiểu được, phòng lớn hay nhỏ cũng được, quan trọng là trong phòng đó có người mà hắn cần hay không.
Bóng đêm phủ xuống viện nhỏ, bên song cửa sổ có hai bóng người gắn chặt vào nhau.
Mặt Phương đại cô nương đã đỏ cực kì, nàng đưa tay vỗ vỗ bàn tay bên hông, nhẹ giọng nói:
“Có ngủ hay không thế?”
Liên Dụ khẽ ừ một tiếng, cảm thấy khuôn mặt đỏ hồng của nàng thật đẹp, hắn vén mái tóc dài lên cọ cọ vào gương mặt của nàng, thật thích.
Làn da hai người có cùng một nhiệt độ, nụ cười trên mặt cũng không ngừng lại được. Hai người nhìn nhau, khóe môi mím lại, mỉm cười.
Về phần tại sao lại lợi hại như thế thì không ai biết. Chỉ biết sau khi đại phu nhân Cung gia chết, rất nhiều người đều nói, vị tam di nương của Cung lão gia kia ỷ vào được sủng ái mà không coi chính thất ra gì, chèn ép bà còn không bằng thiếp thất.
Cung gia đại phu nhân chịu đựng đến mức buồn bực mà chết. Về sau Tam di nương gặp quỷ, điên điên khùng khùng nói là gặp được đại phu nhân muốn hại nàng, chuyện này cứ thế thuận lý thành chương. Nếu suy đoán theo cách này, chuyện ma quái ở Cung gia là do đại phu nhân không được chết tử tế, biến thành quỷ về hù dọa Cung lão gia, là nhân quả báo ứng, thế đạo luân hồi.
Quỷ ở nhà Cung gia thực ra là do La Bàn Nhi thả ra, cho nên phải thu lại như thế nào, đương nhiên là hắn biết. Nhưng bây giờ đột nhiên có một người tới đây, đừng nói người ngoài xôn xao, hắn cũng đang suy tính. Người có vẻ ngoài đẹp đẽ đó tự xưng là Thiên tôn, hắn cũng có một vị Thiên tôn đỡ đầu, nhưng thiên tôn của hắn không như thế, đưa tin ba phen mấy bận cũng không gặp được.
Dưới chân núi giờ đang giới nghiêm, hàng trăm hàng ngàn cấm vệ canh giữ Hoa Quả sơn. Hắn không biết Thiên tôn dưới núi có suy tính gì không, nhưng hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà hắn ta không động, La Bàn Nhi sắp không chịu nổi rồi, trong lòng tự nhủ, khi cần bạc thì một phân hắn ta cũng không cầm thiếu, giờ xảy ra chuyện thì không thấy mặt mũi ở đâu.
Lan Bàn Nhi không phải kẻ có thể ngồi chờ chết, đoàn đạo sĩ kia hắn cũng đã gặp, có bản lĩnh thật hay gạt người thì không ai biết được. Huống chi đạo sĩ có thể bắt quỷ, nhưng ở Cung gia lại không phải là quỷ, cho nên hắn có phần an tâm.
Lần trước tên Thiên tôn kia làm hắn ngã, hôm nay hắn cố ý mang theo một đôi cà kheo, để mình cao hơn một đoạn, hắn ngồi lên cái bàn cao ba thước, nói với Cung lão gia: “Vị thiên tôn này nói mình có bản lĩnh, vậy chúng ta đứng đây xem cho rõ. Nhưng bổn tiên cảnh cáo trước, ông bỏ qua ta chạy đi tìm hắn, nếu người này không làm được, chạy đi tìm ta thì giá phải tăng gấp đôi”.
La Bàn Nhi tự nhận lời mình nói vô cùng có khí thế, giờ ngồi cao như vậy, xem còn ai dám không tôn kính hắn không.
Không biết vì sao thôn dân tụ tập rất đông, ai cũng muốn xem thiên tôn bắt quỷ cách nào, tất cả chú ý đều đặt ở bên kia, không ai quan tâm đến thiên nhân này phát biểu cái gì.
Bên này Liên Dụ nâng trường bào thong dong đi tới, phất trần thỉnh thoảng đảo quanh, còn dặn dò đệ tự bên cạnh vãi bột phấn lên mặt đất. Bột phấn kia rất thơm, có mùi của đậu, đại tiên nói cái này có thể xu cát tị hung, tiểu đệ tử cầm cái thìa múc từng muỗng từng muỗng vung lên mặt đất, như đang rải hoa vậy.
Mùi này có phần giống với mùi thuốc chuột, nhưng thiên tôn tiên phong đạo cốt như vậy, sao lại vung thuốc chuột được, cho nên mọi người đều nghĩ mình đoán sai.
Có một đạo lí thế này, nếu một người mặc quần áo rách nát có thể dùng ngực phá vỡ một tảng đá lớn rồi mời mọi người mua thuốc tăng lực, có thể mọi người không tin. Nhưng nếu một người chi lan ngọc thụ như vậy ngồi trên phố, cho dù hắn có bán gì người ta cũng nguyện ý tới mua.
Liên Dụ nhìn quanh một vòng, quỷ thì không thấy, chỉ thấy một đám người.
La Bàn Nhi vừa thấy liền nở nụ cười, giọng lanh lảnh cười nhạo:
“Thiên tôn không phải là cao nhân sao? Sao có con quỷ mà cũng không tìm thấy vậy? Bao nhiêu người ở đây không phải để cho ngươi đùa giỡn”.
Liên Thiên Tôn không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại Cung lão gia.
“Âm khí tối thịnh, con quỷ lại không sợ người, ngày thường đều chạy ra vào canh giờ này có phải không?”
Cung lão gia nghe xong thì gật đầu.
“Đúng thế. Lúc đầu thì chỉ náo loạn, trêu chọc nhiều gia đinh tuần tra. Vốn nếu dương khí vượng thì có thể trấn được chúng, nhưng không ngờ vật đó lại chọn lúc đông người để nhảy ra, còn dọa nhiều người hôn mê”.
Thiên tôn bước về phía trước, rắc bột phấn lên nhiều nơi quỷ thường nhảy ra.
Hết một vòng, đệ tự bên cạnh cũng bị hắn rắc đến thơm ngát cả người. Thiên tôn đại nhân vén áo dài ngồi lên bồ đoàn, một tay kết ấn, miệng thì lẩm bẩm.
Người ngoài không được phép đến gần, chỉ có thể nhìn thái độ trên mặt hắn. Chỉ có hai vị đệ tử Phương Uyển Chi và Bì Bì đứng cạnh là nghe rõ nhất, người này đang tụng Tam tự kinh.
Sau khi niệm một hồi nhân chi sơ tánh bổn thiện, Liên Dụ đứng lên, phất phất trần trong tay rồi sờ sờ vào đầu Cung lão gia.
“Nói phòng bếp chuẩn bị cho ta ba chén cháo cá, hai đĩa thức ăn và một ít điểm tâm. Trong thức ăn đừng thêm rau cần, cháo nhiều cá một chút”.
Cung lão gia tử ngay cả cái nói lắp cũng không nói được, vội vàng cho người đi chuẩn bị.
Xoa xoa đôi bàn tay, hắn đi theo sau lưng Thiên tôn khẽ hỏi thăm:
“Ngài định cung phụng vị đó sao? Chỉ dùng cháo cá có phải ít quá không? Có cần thêm vài món ăn mặn nữa không?”
Cung lão gia từng thấy nhiều đạo sĩ làm vậy, hơn phân nửa là để thỉnh tiên. Bình thường là thỉnh Thái thượng lão quân, thỉnh thoảng mở tế đàn thì thêm vài món mặn, những thứ Liên Dụ yêu cầu chuẩn bị lại đơn giản hơn nhiều.
Liên Dụ nghe xong thì lắc đầu.
“Đây là để ta ăn khuya.”
Cuối cùng Liên Thiên Tôn cũng không bắt được quỷ, bởi vì không có quỷ để bắt, La Bàn Nhi không thả quỷ ra vào lúc này. Liên Dụ không vội, La Bàn Nhi cười nhạo một hồi lại thấy vậy cũng chẳng có ích lợi gì.
Bởi vì Liên Dụ trực tiếp ở lại Cung gia.
Có thôn dân tới nói với Cung lão gia: “Chuyện ma quái nhà ông, hôm nay mà không bò ra, ta nghĩ là không trừ được rồi”.
“Ta đã nói con quỷ này rất cao thâm, nó yên lặng mấy ngày là vì có người trấn giữ”.
Mọi người lúc này mới hiểu, hắn không phải không bắt, mà là chờ quỷ bò ra để bắt.
Nửa đêm.
Cung lão gia tự mình bưng chén cháo cá từ phòng bếp ra, sau khi để xuống, ông lấp lửng muốn nói mấy lần lại thôi. Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không có gì đáng hỏi.
Nhắc tới vị đạo trưởng này, ông thực sự không hiểu được. Ông đã gặp rất nhiều đạo sĩ, nhưng không ai là không đánh như vị này. Không chỉ không đánh quỷ, mà ông còn không nhìn ra được chiêu thức võ thuật nào. Cung lão gia ngồi trong phòng một lát, rồi chắp tay với Liên Dụ:
“Hằng năm hậu viện này không dùng nên không có hơi người, ngài có thể hạ mình ở đây không?”
Nghe nói Thiên tôn muốn ở lại nhà mình, Cung lão gia đương nhiên là vô cùng đồng tình. Không tính tới chuyện con quỷ này còn chưa bắt được, nếu bắt được, mời người ta ở đây thêm vài ngày ông cũng đồng ý. Chỉ là vị gia này không muốn ở cùng người khác. Hậu viện của ông tuy lớn nhưng chỉ còn thừa một tiểu viện. Dọn dẹp xong thì cũng khá tươm tất, nhưng chỉ đủ một người ở. Dù là nhỏ nhưng Cung lão gia cũng không muốn chậm trễ.
Trên bàn cơm là bộ bát đũa bằng sứ tinh xảo, Liên Dụ múc từng thìa cháo đẩy tới trước mặt Vương Thủ Tài. Thong thả nói một câu: “Không sao.”
Cung lão gia tử không nói gì nữa, trình bày xong thì bước đi.
Ba người trong phòng ăn xong bữa khuya thì cũng mệt mỏi. Sau khi Cung lão gia ra khỏi cửa, Liên thiên tôn không ngồi đúng tướng nữa, tắm rửa xong thì lười biếng nằm nghiêng trên giường.
Khi Bì Bì mang hành lý bước vào phòng thì Liên Dụ đang nằm trên giường trêu chọc mèo, thấy hắn tới thì hết sức không vui, Liên Dụ hỏi: “Sao ngươi lại vào?”
Bì Bì cũng rất kinh ngạc, nhíu mày.
“Viện này chỉ có hai phòng trống, ta không vào đây thì ngủ ở đâu? ”
Liên Dụ khoanh chân ngồi dậy nhìn cậu ta, thấy Bì Bì này quá không hiểu thức thời.
Đương nhiên là hắn biết phải hai người một phòng, Liên Dụ đưa tay chống người tiếp tục nằm nghiêng rồi nói: “Đó mới là phòng của ngươi”.
Bì Bì trừng mắt nhìn, tưởng hắn đang nói hươu nói vượn.
“Ngài để cho ta ngủ cùng với Phương đại cô nương à?”
Liên Dụ lấy cái gối đập thẳng vào đầu hắn.
Sau khi hai chủ tớ đóng cửa phòng xì xào bàn bạc một lát, cuối cùng Bì Bì cũng hiểu người nào đó nhỏ mọn thế nào. Ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Ôm chăn đệm đứng trước cửa, Bì Bì quay lại nói: “Sao càng ngày ngài càng vô sỉ thế?”
Liên Dụ căn bản không thèm để ý mấy lời kia, lông mày nhíu chặt chỉ chỉ Bì Bì:
“Ngươi quá kém thông minh rồi đấy, lúc sang bên kia phải nói là qua phòng đó để tiện nghe ngóng động tĩnh trong phòng, hoặc là nói ngươi ghét ta, không muốn ngủ cùng.”
Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ sau nữa.
Đa số thời điểm Bì Bì luôn phối hợp với vị gia này, trong lòng ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng đi sang bên kia.
Không lâu sau hắn lại ôm hành lí về.
Cúi đầu ủ rũ đặt hành lí lên giường, Bì Bì đang định bò lên nằm xuống thì Liên Dụ đã giơ chân lên đạp một phát. Bì Bì cũng bực bội nói: “Phương đại cô nương nói ngài không muốn bị đánh thì đàng hoàng chút đi”.
Quả nhiên Liên đại nhân trở nên rất đàng hoàng, sau đó ôm hành lý của mình bỏ đi.
Trong phòng Phương Uyển Chi vẫn còn ánh đèn, lúc Liên Dụ vừa đi tới thì thấy nàng đang chuẩn bị đóng cửa.
Bốn mắt nhìn nhau, Phương đại cô nương trừng mắt liếc hắn một cái. Liên Dụ lại xem như không, yên lặng chen lấn vào phòng.
Hai người bắt đầu cãi nhau, Liên Dụ nghe nàng mắng liên hồi thì nhíu mày nói, mình là chính nhân quân tử, không hề có lòng dạ gì bất chính, vì sao lại không cho hắn vào ngủ.
Phương đại cô nương tức chết rồi, thấy hắn cầm hành lí bước thẳng tới giường, tung chăn ra thành một đống lộn xộn, Liên Dụ nhìn lại vô cùng phiền muộn. Cũng không muốn xếp nữa, hắn quay lại nhìn Phương Uyển Chi.
Phương đại cô nương vốn đang trừng mắt nhìn hắn, trừng một lúc lại không nhịn được bật cười, nàng nói: “Này, sao ta lại phải trải giường chiếu cho chàng chứ?”
Liên Dụ cũng cười, người nhìn thì thông minh mà lại thích tỏ vẻ đáng thương, giống như đứa bé bị người ta vứt bỏ tự chạy về nhà.
Phương đại cô nương không nhẫn tâm đi trách cứ hắn. Nàng thở dài một tiếng rồi khom người trải giường cho hắn, vừa trải vừa nói: “Chỉ đêm tối nay thôi, mai chàng phải ngủ với Bì Bì, còn sang nữa ta sẽ đánh đấy. Còn chuyện của La Bàn Nhi, chàng nghĩ hắn có thể nuôi cổ độc được không?”
Một câu một chữ Liên Dụ cũng không nghe lọt. Hắn cứ nhìn nàng đến thừ người ra, cuối cùng kìm lòng không được ôm lấy nàng từ phía sau.
Đầu tựa vào tóc nàng, ngửi mùi hương thoang thoảng.
Ở trong thành Liên Dụ có một tòa nhà rất lớn, nhưng hắn chỉ cảm thấy rất cô độc. Về sau hắn đổi thành một ngôi nhà nho nhỏ, ngày thường vẽ tranh, dù là phòng nhỏ hắn vẫn cảm thấy tĩnh mịch như thế. Đến bây giờ hắn mới hiểu được, phòng lớn hay nhỏ cũng được, quan trọng là trong phòng đó có người mà hắn cần hay không.
Bóng đêm phủ xuống viện nhỏ, bên song cửa sổ có hai bóng người gắn chặt vào nhau.
Mặt Phương đại cô nương đã đỏ cực kì, nàng đưa tay vỗ vỗ bàn tay bên hông, nhẹ giọng nói:
“Có ngủ hay không thế?”
Liên Dụ khẽ ừ một tiếng, cảm thấy khuôn mặt đỏ hồng của nàng thật đẹp, hắn vén mái tóc dài lên cọ cọ vào gương mặt của nàng, thật thích.
Làn da hai người có cùng một nhiệt độ, nụ cười trên mặt cũng không ngừng lại được. Hai người nhìn nhau, khóe môi mím lại, mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook