Thượng Thư Đại Nhân, Biến!
-
Chương 40: Đạo sĩ lên núi
Lưu Lăng và Trương Lương lần này tới đây là vì hôm qua bực quá, trong lòng không thông, cho nên muốn quay trở lại. Trong lòng hắn cũng thấy có lỗi với Liên Dụ, cho nên mới muốn tới thăm dò tin tức, để hắn đừng giận mình nữa.
Nhưng mà người này lại xuất hiện bên cạnh La Bàn Nhi.
Điều khác biệt nhất giữa người ngốc và người thông mình chính là ở nhận thức. Người thông minh dù hai người có đối lập nhau thì cũng bỏ qua hết mà hợp tác, cùng chung nguy hiểm. Mà người ngốc thì dù ngươi là thù hay là bạn, thấy ngươi không bàn bạc với hắn, phản ứng đầu tiên sẽ là, mình bị phản bội rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ Lưu Lăng đang cảm thấy mình bị phản bội.
Hắn kéo tay áo của Trương Lương, bọn họ tức tối trao đổi ý kiến, sau đó cùng thống nhất cảm thấy, Liên Dụ làm như vậy là muốn chiếm công, lấy hết công trạng về mình. Cho nên mới không dẫn theo bọn họ.
Đối mặt với tình huống như vậy, họ nhất định không để hắn thực hiện được.
Liên Dụ bên này một đường dìu bước người kia, nhìn thấy hai tên ngốc liên tục nhìn mình thì biết họ đã nhận ra, hắn dùng ánh mắt cảnh cáo: Cút xa ta ra.
Mà hành vi cảnh cáo này lại càng làm Lưu Lăng và Trương Lương khẳng định chắc chắn hắn muốn cướp hết công lao. Không muốn mình đi theo, mình càng phải theo dõi.
Liên Dụ nhìn hai tên ngốc bước tới gần, thật sự rất muốn tung ra một chưởng đập chết bọn họ.
La Bàn Nhi chọn một con ngựa tốt, chuẩn bị tư thế ra khỏi thôn.
Liên Dụ cũng im lặng đi theo, kéo dây cương đi vội, mặc kệ hai tên ngốc đang điên cuồng đuổi theo cũng không dừng lại.
Hai chân sao địch được bốn vó, tất nhiên, hai tên đó không đuổi kịp. Mắt thấy hai người kia như làn khói giục ngựa đi xa, ra khỏi thôn rồi sẽ có chuyện họ không được biết, cho nên Lưu Lăng không để ý nhiều như vậy nữa, mở miệng hô to:
“Liên Dụ ngươi muốn cướp hết công trạng chứ gì, bản vương nói cho ngươi biết, không có cửa đâu.”
Như thể gióng trống khua chiên hô hào quần chúng.
“Mau có ai không, người của triều đình mai phục đến bắt đấy, có nhìn thấy tên kia không, đó không phải hộ pháp, đó là Hộ bộ thượng thư Liên Dụ “.
Không có gì bất ngờ, Liên thượng thư bị các thôn dân trói lại, đương nhiên là hắn có thể thoát ra, nhưng hắn lại không động tay. Bởi vì đã cực kỳ mệt mỏi, tâm rất mệt, không muốn lăn qua lăn lại nữa, tiện tay thả viên ngọc thất hương xuống, chờ cấm vệ dưới chân núi lên đón hắn.
Lưu Lăng và Trương Lương cũng bị buộc lại, đạp đạp bên chân hắn, nổi giận đùng đùng nói.
“Ai bảo ngươi không mang ta theo.”
Cả ngước mắt lên Liên Dụ cũng không muốn nhìn hắn.
Hai tên này lần trước đã lộ mặt, các thôn dân vẫn còn nhớ, cho nên mới hô hào hết quần chúng tới trói.
La Bàn Nhi sợ đến mức mặt không còn chút máu, làm sao mà ngờ được có một ngày mình lại gặp một cao nhân như thế.
Khuôn mặt kia giống y đúc A Tu mà.
Các thôn dân vẫn còn bảy miệng tám lời nói, người này là vương gia, người kia là thượng thư, tất cả đều bị chúng ta bắt lại, hay ngài thả cổ độ mê tâm mê trí bọn họ đi, hoặc là biến họ thành một mớ nước, như vậy chẳng phải tốt hơn sao.
Trong lòng La Bàn Nhi tự nhủ, đó đều là quỷ do ta tạo ra, đương nhiên mới có bản lĩnh biến này biến nọ, đây là quan to nhị phẩm triều đình đó, cuối cùng hắn đưa ra quyết định, đem bọn họ trầm đường.
Sau lưng Hoa Quả Thôn có một ao nước nhỏ, nước ao không phải là quá sâu, nhưng dìm chết ba người thì tất nhiên là thừa sức.
Có giáo chúng thành kính lại nói, không thể trầm đường, bản lãnh của ngài lớn như vậy, tại sao không lấy cổ độc ra, như thế bọn họ không phải sẽ đi vào khuôn phép sao.
Nói đến loại mất tâm cổ độc này, đây đúng là cổ độc tà môn trước kia vẫn lưu truyền ở Miên Cương, người bị cổ độc khống chế sẽ chiếm luôn thần trí. Đại Tế Ti của Hoa Quả thôn bị chặt đầu lúc trước đã từng dùng lên người tri huyện Nhạn Nam, chỉ là loại cổ độc này khá tổn hại âm đức, không thể dùng nhiều.
Nhưng mà tên La Bàn Nhi là loại gà mờ, làm sao biết được, không riêng gì hắn, tên Thiên tôn kia cũng không thể biết. Hắn dùng lí do này để thoái thác, các vị già trẻ ở đây thế mà lại tin, bởi vì họ từng được chứng kiến sự thần thông của hắn, cũng oán thầm trong lòng, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
Lúc Phương Uyển Chi đi theo cấm vệ vượt qua đường núi, Liên Dụ đã ướt nửa người.
Lần đầu La Bàn Nhi gặp một đội khôi giáp hùng hậu như vậy thì suýt chút nữa tiểu trong quần, sau đó không giả vờ niệm siêu độ mấy người kia nữa, nhanh chân chạy vào trong đám người, vén áo choàng lên, hét:
“Tai nạn buông xuống, chúng sinh bảo hộ ta.”
Hắn chưa đọc sách bao giờ, nhưng cũng không hề ngốc. Hắn biết người triều đình đến đây nhưng vẫn chưa động tay, là còn bận tâm dân chúng đang nằm trong tay hắn.
Liên Vụ vốn còn đang nằm trên phản, thấy Phương Uyển Chi sốt ruột thì vội đi lên. Hắn xoay người lại nhìn Lưu Lăng và Trương Lương vẫn còn đang oán giân, đúng là rất muốn đánh bọn họ, nhưng vừa tiến lên hai bước, hắn lại lui về đấm vào đầu Trương Lương.
Lần này xuất quân, đúng là trúng ngày chó má.
Đánh xong Trương Lương, trong lòng Liên các lão thoải mái hơn một chút, hắn xoay người tới xem La Bàn Nhi. Bảo cấm vệ lui xuống, đến bên cạnh hắn, nhìn như vậy khiến La Bàn Nhi đột nhiên chột dạ.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng rất lớn hỏi Liên Dụ: “Ngươi, ngươi muốn bắt ta sao?”
Liên Dụ đáp: “Ngươi không muốn à? ”
La Bàn Nhi vội vã lắc đầu.
“Không, không muốn.”
Liên Dụ lại bước qua hắn.
“Không muốn thì thôi, giờ ta không có ý mời ngươi uống trà đâu”.
Liên Dụ hiểu rõ, bắt người này cũng chỉ là trị phần ngọn mà không trị được gốc, nếu như xử lí không tốt sẽ làm thôn dân bạo loạn, sau đó sẽ còn nhiều hậu họa hơn. Vẫn là câu nói kia, La Bàn Nhi không phải là trọng điểm, Thiên tôn sau lưng thao túng hắn mới là mấu chốt.
Buổi chiều trở về hậu viện, Lưu Lăng và Trương Lương liên tục quanh quẩn bên ngoài phòng của Liên Dụ. Bọn họ thấy mình đã thiếu suy xét, nào có ai hãm hại người nhà như vậy.
Thấy cửa sổ phòng Liên Dụ đóng chặt, họ cứ thế loay hoay bên ngoài, lo sợ Liên Dụ giận, gửi một tờ sớ đi đuổi họ về thì xong.
Trên mặt Trương Lương bị Liên Dụ đánh xanh cả mắt, trong lòng tự nhủ, hai người cùng chung chủ ý, giờ chỉ có một mình ta bị đánh, ngươi lại tới mắng ta, trong lòng càng nghĩ càng uất ức, liền rùm beng một trận với Lưu Lăng.
Hai người cứ thế oán giận đối phương, giọng cũng không dám quá lớn, nhưng mà vẫn ầm ĩ tới Liên Dụ, hắn mở rầm cửa một cái, bọn họ mới câm miệng lại.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thống nhất đi về phòng bếp xem Phương Uyển Chi mắng mèo.
Tiếng động đó còn lớn hơn hai người bọn họ, vậy mà Liên Dụ lại không mắng nàng. Hai người tự biết mình không so được với A Đào, đành lủi thủi ủ rũ trở về.
Liên Dụ nhốt mình trong phòng liên tiếp nhiều ngày, Bì Bì cũng từ trong núi trở về, hai người không biết nghiên cứu bàn bạc cái gì, lúc đi ra lại mặc một bộ đồ đạo sĩ, hắn gọi Phương Uyển Chi lại, đưa một bộ tiểu đạo sĩ đưa cho nàng thay, nói muốn mang nàng lên núi.
Trước khi đi bọn họ không làm kinh động bất luận kẻ nào, cũng gọi hai tên ngốc kia đến phòng nghiêm túc phân tích lợi hại một hồi, bảo họ ngoan ngoãn phòng thủ dưới núi, thấy xảy ra chuyện gì thì lập tức điều binh.
Đối với quyết sách của Liên Dụ, Lưu Lăng không dám phản bác, bởi vì hắn bây giờ đã bó tay toàn tập rồi, theo suy nghĩ của hắn, cứ giết sạch toàn bộ là xong việc, không nghĩ chuyện này lại có nhiều vấn đề như vậy.
Liên Dụ nói với hắn: “Ngài thông tuệ hơn Trương Lương rất nhiều, ta để ngài ở lại là vì tránh ngài lỗ mãng. Phàm là ra chiến trường giết địch thì chủ soái luôn là người đứng sau, lần này ta lên núi nếu thành công không phải được lợi chính là ngài sao”.
Lưu Lăng gật đầu như băm tỏi, thấy Liên Dụ nói vô cùng có lý. Hắn cũng cho rằng Trương Lương quá ngu xuẩn, cho nên mấy ngày nay không quan tâm đến tên kia làm gì.
Quả nhiên là Liên đại nhân ranh ma thành tính, dụ dỗ kẻ ngốc cũng hay như vậy.
Hắn vuốt đầu Vương Thủ Tài như đang sờ đầu Lưu Lăng, cảm thấy tên này vô cùng vụng về, nhưng là coi như là nhu thuận, sắp sửa phải dụ dỗ thêm một khoản.
Hắn nói với Lưu Lăng: “Đưa ta tiền, ta đến bên núi mua một tòa nhà, nhà phải lớn mới thấy đây là một môn phái tốt”.
Lưu Lăng nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
“Tại sao mua nhà cũng là ta bỏ tiền?”
Liên Dụ nhìn như thể sao ngài không thức thời quá vậy.
“Trước đại chiến, lương thảo phải đi trước, ngài không có lương thảo thì xuất binh kiểu gì?”
Nói xong ngay cả phất trần cũng không cầm, tiện tay ném lên giường rồi bỏ ra cửa.
Lưu Lăng nhìn Liên Dụ chơi xỏ lá, đưa tay kéo kéo A Đào, nhăn nhăn lông mày hỏi.
“Hắn lại muốn lừa ta sao?”
A Đào đang ở thu dọn bên trong, nghe vậy thì nhìn Lưu Lăng một cái, cực nghiêm túc nói.
“Giờ đang cần bạc, nào có pháp sư đức cao vọng trọng nào lại không ở một tòa nhà to đâu, nếu hắn giả làm hòa thượng, ngài cũng phải xây miêu cho hắn đấy. Đây có tính là gì”.
Đầu óc Lưu Lăng vốn không dùng được, nhưng hắn cũng nhìn ra được, A Đào và Liên Dụ đang cấu kết với nhau làm việc xấu. Nhưng dù có nhìn ra hắn cũng không có biện pháp nào, bởi vì đâu có ai có khả năng bằng Liên Dụ.
Trong lòng tự thuyết phục mình nhiều lần, Gia Cát Lượng ba lượt đùa giỡn mà Lưu Bị vẫn đi mời, Hoa Mộc Lan bỏ giáp về quê còn mang theo không ít tiền riêng.
Lưu Lăng tự thuyết phục nhiều lần, cứ thế cho đến khi Liên Dụ mang theo Phương Uyển Chi và Bì Bì ôm bạc biến mất.
Trương Lương ngu ngốc đần độn đứng ở bên cạnh hắn nói: “Ngài lại không mặc cả à?”
Lưu Lăng lười phải nhìn hắn, vùi đầu đếm mấy ngân phiếu còn thừa: “Ngươi thì biết cái gì, nói chuyện với hắn cũng thế thôi, ta không đưa cái này thì bị lừa cái khác”.
Trong lòng lại như nhỏ máu, mất số bạc này, hắn vô cùng phiền muộn đó.
Nhưng mà người này lại xuất hiện bên cạnh La Bàn Nhi.
Điều khác biệt nhất giữa người ngốc và người thông mình chính là ở nhận thức. Người thông minh dù hai người có đối lập nhau thì cũng bỏ qua hết mà hợp tác, cùng chung nguy hiểm. Mà người ngốc thì dù ngươi là thù hay là bạn, thấy ngươi không bàn bạc với hắn, phản ứng đầu tiên sẽ là, mình bị phản bội rồi.
Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ Lưu Lăng đang cảm thấy mình bị phản bội.
Hắn kéo tay áo của Trương Lương, bọn họ tức tối trao đổi ý kiến, sau đó cùng thống nhất cảm thấy, Liên Dụ làm như vậy là muốn chiếm công, lấy hết công trạng về mình. Cho nên mới không dẫn theo bọn họ.
Đối mặt với tình huống như vậy, họ nhất định không để hắn thực hiện được.
Liên Dụ bên này một đường dìu bước người kia, nhìn thấy hai tên ngốc liên tục nhìn mình thì biết họ đã nhận ra, hắn dùng ánh mắt cảnh cáo: Cút xa ta ra.
Mà hành vi cảnh cáo này lại càng làm Lưu Lăng và Trương Lương khẳng định chắc chắn hắn muốn cướp hết công lao. Không muốn mình đi theo, mình càng phải theo dõi.
Liên Dụ nhìn hai tên ngốc bước tới gần, thật sự rất muốn tung ra một chưởng đập chết bọn họ.
La Bàn Nhi chọn một con ngựa tốt, chuẩn bị tư thế ra khỏi thôn.
Liên Dụ cũng im lặng đi theo, kéo dây cương đi vội, mặc kệ hai tên ngốc đang điên cuồng đuổi theo cũng không dừng lại.
Hai chân sao địch được bốn vó, tất nhiên, hai tên đó không đuổi kịp. Mắt thấy hai người kia như làn khói giục ngựa đi xa, ra khỏi thôn rồi sẽ có chuyện họ không được biết, cho nên Lưu Lăng không để ý nhiều như vậy nữa, mở miệng hô to:
“Liên Dụ ngươi muốn cướp hết công trạng chứ gì, bản vương nói cho ngươi biết, không có cửa đâu.”
Như thể gióng trống khua chiên hô hào quần chúng.
“Mau có ai không, người của triều đình mai phục đến bắt đấy, có nhìn thấy tên kia không, đó không phải hộ pháp, đó là Hộ bộ thượng thư Liên Dụ “.
Không có gì bất ngờ, Liên thượng thư bị các thôn dân trói lại, đương nhiên là hắn có thể thoát ra, nhưng hắn lại không động tay. Bởi vì đã cực kỳ mệt mỏi, tâm rất mệt, không muốn lăn qua lăn lại nữa, tiện tay thả viên ngọc thất hương xuống, chờ cấm vệ dưới chân núi lên đón hắn.
Lưu Lăng và Trương Lương cũng bị buộc lại, đạp đạp bên chân hắn, nổi giận đùng đùng nói.
“Ai bảo ngươi không mang ta theo.”
Cả ngước mắt lên Liên Dụ cũng không muốn nhìn hắn.
Hai tên này lần trước đã lộ mặt, các thôn dân vẫn còn nhớ, cho nên mới hô hào hết quần chúng tới trói.
La Bàn Nhi sợ đến mức mặt không còn chút máu, làm sao mà ngờ được có một ngày mình lại gặp một cao nhân như thế.
Khuôn mặt kia giống y đúc A Tu mà.
Các thôn dân vẫn còn bảy miệng tám lời nói, người này là vương gia, người kia là thượng thư, tất cả đều bị chúng ta bắt lại, hay ngài thả cổ độ mê tâm mê trí bọn họ đi, hoặc là biến họ thành một mớ nước, như vậy chẳng phải tốt hơn sao.
Trong lòng La Bàn Nhi tự nhủ, đó đều là quỷ do ta tạo ra, đương nhiên mới có bản lĩnh biến này biến nọ, đây là quan to nhị phẩm triều đình đó, cuối cùng hắn đưa ra quyết định, đem bọn họ trầm đường.
Sau lưng Hoa Quả Thôn có một ao nước nhỏ, nước ao không phải là quá sâu, nhưng dìm chết ba người thì tất nhiên là thừa sức.
Có giáo chúng thành kính lại nói, không thể trầm đường, bản lãnh của ngài lớn như vậy, tại sao không lấy cổ độc ra, như thế bọn họ không phải sẽ đi vào khuôn phép sao.
Nói đến loại mất tâm cổ độc này, đây đúng là cổ độc tà môn trước kia vẫn lưu truyền ở Miên Cương, người bị cổ độc khống chế sẽ chiếm luôn thần trí. Đại Tế Ti của Hoa Quả thôn bị chặt đầu lúc trước đã từng dùng lên người tri huyện Nhạn Nam, chỉ là loại cổ độc này khá tổn hại âm đức, không thể dùng nhiều.
Nhưng mà tên La Bàn Nhi là loại gà mờ, làm sao biết được, không riêng gì hắn, tên Thiên tôn kia cũng không thể biết. Hắn dùng lí do này để thoái thác, các vị già trẻ ở đây thế mà lại tin, bởi vì họ từng được chứng kiến sự thần thông của hắn, cũng oán thầm trong lòng, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
Lúc Phương Uyển Chi đi theo cấm vệ vượt qua đường núi, Liên Dụ đã ướt nửa người.
Lần đầu La Bàn Nhi gặp một đội khôi giáp hùng hậu như vậy thì suýt chút nữa tiểu trong quần, sau đó không giả vờ niệm siêu độ mấy người kia nữa, nhanh chân chạy vào trong đám người, vén áo choàng lên, hét:
“Tai nạn buông xuống, chúng sinh bảo hộ ta.”
Hắn chưa đọc sách bao giờ, nhưng cũng không hề ngốc. Hắn biết người triều đình đến đây nhưng vẫn chưa động tay, là còn bận tâm dân chúng đang nằm trong tay hắn.
Liên Vụ vốn còn đang nằm trên phản, thấy Phương Uyển Chi sốt ruột thì vội đi lên. Hắn xoay người lại nhìn Lưu Lăng và Trương Lương vẫn còn đang oán giân, đúng là rất muốn đánh bọn họ, nhưng vừa tiến lên hai bước, hắn lại lui về đấm vào đầu Trương Lương.
Lần này xuất quân, đúng là trúng ngày chó má.
Đánh xong Trương Lương, trong lòng Liên các lão thoải mái hơn một chút, hắn xoay người tới xem La Bàn Nhi. Bảo cấm vệ lui xuống, đến bên cạnh hắn, nhìn như vậy khiến La Bàn Nhi đột nhiên chột dạ.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng rất lớn hỏi Liên Dụ: “Ngươi, ngươi muốn bắt ta sao?”
Liên Dụ đáp: “Ngươi không muốn à? ”
La Bàn Nhi vội vã lắc đầu.
“Không, không muốn.”
Liên Dụ lại bước qua hắn.
“Không muốn thì thôi, giờ ta không có ý mời ngươi uống trà đâu”.
Liên Dụ hiểu rõ, bắt người này cũng chỉ là trị phần ngọn mà không trị được gốc, nếu như xử lí không tốt sẽ làm thôn dân bạo loạn, sau đó sẽ còn nhiều hậu họa hơn. Vẫn là câu nói kia, La Bàn Nhi không phải là trọng điểm, Thiên tôn sau lưng thao túng hắn mới là mấu chốt.
Buổi chiều trở về hậu viện, Lưu Lăng và Trương Lương liên tục quanh quẩn bên ngoài phòng của Liên Dụ. Bọn họ thấy mình đã thiếu suy xét, nào có ai hãm hại người nhà như vậy.
Thấy cửa sổ phòng Liên Dụ đóng chặt, họ cứ thế loay hoay bên ngoài, lo sợ Liên Dụ giận, gửi một tờ sớ đi đuổi họ về thì xong.
Trên mặt Trương Lương bị Liên Dụ đánh xanh cả mắt, trong lòng tự nhủ, hai người cùng chung chủ ý, giờ chỉ có một mình ta bị đánh, ngươi lại tới mắng ta, trong lòng càng nghĩ càng uất ức, liền rùm beng một trận với Lưu Lăng.
Hai người cứ thế oán giận đối phương, giọng cũng không dám quá lớn, nhưng mà vẫn ầm ĩ tới Liên Dụ, hắn mở rầm cửa một cái, bọn họ mới câm miệng lại.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thống nhất đi về phòng bếp xem Phương Uyển Chi mắng mèo.
Tiếng động đó còn lớn hơn hai người bọn họ, vậy mà Liên Dụ lại không mắng nàng. Hai người tự biết mình không so được với A Đào, đành lủi thủi ủ rũ trở về.
Liên Dụ nhốt mình trong phòng liên tiếp nhiều ngày, Bì Bì cũng từ trong núi trở về, hai người không biết nghiên cứu bàn bạc cái gì, lúc đi ra lại mặc một bộ đồ đạo sĩ, hắn gọi Phương Uyển Chi lại, đưa một bộ tiểu đạo sĩ đưa cho nàng thay, nói muốn mang nàng lên núi.
Trước khi đi bọn họ không làm kinh động bất luận kẻ nào, cũng gọi hai tên ngốc kia đến phòng nghiêm túc phân tích lợi hại một hồi, bảo họ ngoan ngoãn phòng thủ dưới núi, thấy xảy ra chuyện gì thì lập tức điều binh.
Đối với quyết sách của Liên Dụ, Lưu Lăng không dám phản bác, bởi vì hắn bây giờ đã bó tay toàn tập rồi, theo suy nghĩ của hắn, cứ giết sạch toàn bộ là xong việc, không nghĩ chuyện này lại có nhiều vấn đề như vậy.
Liên Dụ nói với hắn: “Ngài thông tuệ hơn Trương Lương rất nhiều, ta để ngài ở lại là vì tránh ngài lỗ mãng. Phàm là ra chiến trường giết địch thì chủ soái luôn là người đứng sau, lần này ta lên núi nếu thành công không phải được lợi chính là ngài sao”.
Lưu Lăng gật đầu như băm tỏi, thấy Liên Dụ nói vô cùng có lý. Hắn cũng cho rằng Trương Lương quá ngu xuẩn, cho nên mấy ngày nay không quan tâm đến tên kia làm gì.
Quả nhiên là Liên đại nhân ranh ma thành tính, dụ dỗ kẻ ngốc cũng hay như vậy.
Hắn vuốt đầu Vương Thủ Tài như đang sờ đầu Lưu Lăng, cảm thấy tên này vô cùng vụng về, nhưng là coi như là nhu thuận, sắp sửa phải dụ dỗ thêm một khoản.
Hắn nói với Lưu Lăng: “Đưa ta tiền, ta đến bên núi mua một tòa nhà, nhà phải lớn mới thấy đây là một môn phái tốt”.
Lưu Lăng nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
“Tại sao mua nhà cũng là ta bỏ tiền?”
Liên Dụ nhìn như thể sao ngài không thức thời quá vậy.
“Trước đại chiến, lương thảo phải đi trước, ngài không có lương thảo thì xuất binh kiểu gì?”
Nói xong ngay cả phất trần cũng không cầm, tiện tay ném lên giường rồi bỏ ra cửa.
Lưu Lăng nhìn Liên Dụ chơi xỏ lá, đưa tay kéo kéo A Đào, nhăn nhăn lông mày hỏi.
“Hắn lại muốn lừa ta sao?”
A Đào đang ở thu dọn bên trong, nghe vậy thì nhìn Lưu Lăng một cái, cực nghiêm túc nói.
“Giờ đang cần bạc, nào có pháp sư đức cao vọng trọng nào lại không ở một tòa nhà to đâu, nếu hắn giả làm hòa thượng, ngài cũng phải xây miêu cho hắn đấy. Đây có tính là gì”.
Đầu óc Lưu Lăng vốn không dùng được, nhưng hắn cũng nhìn ra được, A Đào và Liên Dụ đang cấu kết với nhau làm việc xấu. Nhưng dù có nhìn ra hắn cũng không có biện pháp nào, bởi vì đâu có ai có khả năng bằng Liên Dụ.
Trong lòng tự thuyết phục mình nhiều lần, Gia Cát Lượng ba lượt đùa giỡn mà Lưu Bị vẫn đi mời, Hoa Mộc Lan bỏ giáp về quê còn mang theo không ít tiền riêng.
Lưu Lăng tự thuyết phục nhiều lần, cứ thế cho đến khi Liên Dụ mang theo Phương Uyển Chi và Bì Bì ôm bạc biến mất.
Trương Lương ngu ngốc đần độn đứng ở bên cạnh hắn nói: “Ngài lại không mặc cả à?”
Lưu Lăng lười phải nhìn hắn, vùi đầu đếm mấy ngân phiếu còn thừa: “Ngươi thì biết cái gì, nói chuyện với hắn cũng thế thôi, ta không đưa cái này thì bị lừa cái khác”.
Trong lòng lại như nhỏ máu, mất số bạc này, hắn vô cùng phiền muộn đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook