Thương Thiên Phách Huyết
Chương 400: Lui binh

" Xem…"

Thanh âm kinh hoàng thất thố từ bên người Đàm Hoành Đạt vang lên.

Không chỉ là Đàm Hoành Đạt, mà ngay cả đám người Lưu Chính Khải cũng không tự chủ được quay đầu lại.

Ở phía nam chiến trường, tự dưng nổi lên một trận hỗn loạn.

Một đội ngũ hai vạn người hướng phía sau chủ động rút lui.

Không có quân mệnh gì, không có tiếng tù và, bọn họ cứ như vậy tự tác chủ trương triệt lui về phía sau.

Sắc mặt Lưu Chính Khải xanh đen, dù là thanh âm bởi vì phẫn hận quá độ mà thay đổi, hắn giận dữ quát: " Hay cho Trình gia."

" Ai…Trình gia, đám cỏ đầu tường." Đàm Hoành Đạt bất đắc dĩ cười khổ nói.

" Trình Huyền Phong cũng là người khôn khéo, hẳn là biết, cho dù lúc này có đầu hàng Hứa Hải Phong, cũng không đạt được ích lợi gì lớn, vì sao còn xuất lời phản lời, trở mặt cùng chúng ta?" Đàm Điển Đồ ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

" Đúng vậy, tại sao?" Lưu Chính Khải thì thào hỏi.

Nếu người mưu quyền của Trình gia là hắn, hắn nhất định sẽ không buông tha cho hi vọng cuối cùng này. Lần này hai nhà liên quân bắc chinh, vô luận là đối với Trình gia mà nói, hay đối với Lưu Chính Khải mà nói, đều là cơ hội đánh cược lần cuối cùng.

Nếu lần này bắc chinh không thành, không thể trước khi đại quân của Hứa Hải Phong quay về, lấy được kinh sư, bọn họ cũng không còn cơ hội tốt như vậy nữa.

Theo bọn họ xem ra, nếu đã tới bước này, chỉ có cùng nhau hợp sức, mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Nhưng Trình gia đột nhiên rút quân, đã đem toàn bộ kế hoạch của bọn họ đánh vỡ. Làm cho đám người Đàm Hoành Đạt trở tay không kịp.

Tuy nói lần này bắc phạt vô cùng trọng yếu, nhưng ở phương nam cũng không thể hoàn toàn dốc hết ra. Trong mười vạn đại quân của Kỳ Lân quân đoàn, chân chính bước lên lục địa cũng chỉ có tám vạn người. Mà hai vạn tinh nhuệ còn lại, cũng lo cố thủ địa bàn, làm lối thoát cuối cùng cho bọn họ.

Mọi việc nên lưu lại một đường lui cho mình, đây là chuẩn tắc đầu tiên khi Đàm Hoành Đạt làm tướng nhiều năm.

Nếu không như thế, khả năng hắn đã sớm mất mạng không biết bao nhiêu lần.

Cho nên trong mười vạn đại quân ở chỗ này, kỳ thật có hai vạn là tàn binh bại tướng của Trình gia. Những người này tự tạo thành một quân, vẫn đi theo phía sau đại quân, không nhanh không chậm đi tới.

Nhưng mặc cho Đàm Hoành Đạt có trí tuệ thông thiên, cũng không cách nào biết ở thời khắc mấu chốt trọng yếu nhất này, đám người hèn nhát của Trình gia, lại bỏ ngang trận chiến.

Bọn họ không ngờ lúc hai quân sắp khai chiến, thì Trình gia lại phát động trốn tránh.

" Đám vô lại này sẽ không được chết tử tế." Tướng lãnh thủ vệ cao giọng mắng.

Chỉ là vô luận bọn họ có mắng như thế nào, nhân mã của Trình gia cũng như được ăn thuốc kích thích, ở trong thời gian ngắn ngủi đã rất nhanh rời đi chiến trường.

&&&&

" Đây là cái gì? Bẫy rập sao?"

Hứa Lịch Hổ đứng trên thành tường đầu tiên nhìn thấy, liền nghĩ tới hai từ bẫy rập.

Đàm Hoành Đạt mang binh, quân kỳ sâm nghiêm, chỉ cần xem mười vạn đại quân bố phòng ngoài thành, hết thảy đều duy trì trật tự, vừa xem hiểu ngay, đã biết hắn chứng thật là một vị tướng lãnh có thủ đoạn rất tốt.

Vậy biến cố lúc này đột nhiên phát sinh, còn không hề dấu hiệu, lại há có thể làm cho lòng người không sinh nghi.

Cùng lúc đó Trương Tấn Trung cũng khó hiểu kỳ diệu nhìn phía trước, hắn mang binh chiến tranh mấy chục năm, trận pháp quỷ dị nào chưa từng nhìn thấy qua, nhưng chuyện xảy ra thình lình như thế, điều động quân đội không chút đạo lý, lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hắn vung tay lên, hiệu lệnh truyền ra, một vạn kỵ binh phía bên phải chậm rãi tách đội ra. Tránh khỏi đại doanh của Kỳ Lân quân đoàn, xa xa kéo theo quân đội đang muốn rút lui kia.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra, trước khi Hứa Hải Phong đi xa, Tương Khổng Minh từng viếng thăm hắn, nói qua với hắn, nếu phương nam có biến cố, không cầu có công, chỉ cầu vừa đủ vượt qua là được.

Hít sâu một hơi, cẩn thận không sai lầm lớn, cùng giao phong với tay lão thành chiến trường như Đàm Hoành Đạt, phải cẩn thận cẩn thận, lại cẩn thận, vạn vạn không thể có chút sơ ý khinh thường.

Đang lúc này, Hứa Lịch Hổ trên đầu thành đột nhiên lớn tiếng kêu lên: " Xem…"

Mọi người quay đầu nhìn lại, trên bình tuyến xa xôi, nổi lên một điểm màu đen nho nhỏ.

Dần dần, tới gần. Bọn họ đột nhiên phát giác, đây chỉ là một khoái kỵ mà thôi.

Một người, không ngờ là chỉ có một người thúc ngựa phóng đến.

Chiến mã cực nhanh, thiên hạ vô song, xa xa lúc bắt đầu, chỉ nhìn thấy giống như một hạt cát nhỏ, nhưng chỉ trong chốc lát, liền đã biến thành cỡ hạt đậu.

Từ từ gần, tiếng vó ngựa đạp mạnh trên mặt đất, đã có thể nghe được rõ ràng.

" Người tới là ai."

Một tiếng quát, xuất từ miệng của Hứa Lịch Hổ trên đầu thành, ở trong tim của hắn mơ hồ nghĩ đến một tên người, nhưng hắn cũng tuyệt đối không dám tin tưởng, người này làm sao có thể xuất hiện trên chiến trường ngay lúc này.

" Nhị Hổ, là ta."

Người đến thở nhẹ một tiếng, tuy thanh âm vô cùng bình thản, nhưng liên tục không dứt, xem khắp hơn mười vạn đại quân trên chiến trường, đều nghe được hết sức rõ ràng.

" Chủ công…"

Hứa Lịch Hổ kinh hô một tiếng, chợt quát lớn: " Chủ công tới."

Thanh âm của hắn chợt phảng phất giống như một viên tạc đạn nổ tung trên chiến trường.

" Úc…" Các chiến sĩ Thiết Huyết quân trong thành lên tiếng hò hét, ở trong lòng những thần dân Thổ Phiên quốc ngày trước, Lưu Chính Khải lại là ai, chỉ có Hứa Hải Phong đã nghênh cưới công chúa của họ mới là vị đế vương duy nhất trong lòng bọn họ.

Nếu không phải Trương Tấn Trung cố ý đè áp, bọn họ đã sớm cùng Hứa Lịch Hổ lao ra khỏi thành, đem đám cá chạch chỉ biết luồn lách kia đánh cho tơi bời hoa lá.

Trương Tấn Trung bên ngoài thành chợt ngẩng đầu lên, nhìn đạo thân ảnh quen thuộc xuất hiện trên đầu thành, trong tim của hắn rốt cục làm ra quyết định, buồn bã thở dài, hít sâu một hơi, dùng hết lực đan điền, quát lớn: " Chủ công vạn tuế."

Trên chiến trường phảng phất chợt tĩnh lại, theo sau các chiến sĩ Thiết Huyết quân lên tiếng rống to: " Chủ công vạn tuế."

" Chủ công vạn tuế…"

Đột nhiên, trong thành mạnh mẽ xuất hiện một cơn sóng âm thanh càng lớn hơn nữa, đây chính là vô số dân chúng há to miệng, kiệt lực cuồng hô.

Dần dần, dù là bọn lính của Thiên Ưng quân đoàn cũng lục tục gia nhập tiếng rống giận như sấm sét biển gầm.

Vẻ mặt Hứa Hải Phong mỉm cười, đứng trên thành tường, thanh âm của hắn miên man hữu lực, dù là tiếng cuồng hô kinh thiên động địa cũng không cách nào che giấu được âm thanh của hắn.

" Hứa mỗ bất tài, bắc phạt Hung Nô, trải qua ba tháng."

Trong tai từng người đều nghe được lời này, tiếng hoan hô lập tức ngừng nghỉ xuống tới, bọn họ ngưng thần lắng nghe, chờ đợi đáp án cuối cùng của vị thiên chi kiêu tử, cả chiến trường cũng đột nhiên lâm vào trong sự yên tĩnh hoàn toàn.

Ánh mắt Hứa Hải Phong thổi qua trên người các dũng sĩ trước mắt, thấy được lá đại kỳ chữ " Lưu" cao cao giơ lên đối diện, miệng của hắn tràn ra một tia cười lạnh, thanh âm của hắn vẫn vô cùng cao ngang, truyền khắp cả Thương Châu thành: " Kể từ hôm nay trở đi, trên đời này không còn hai chữ Hung Nô."

" Hống…"

Nếu nói tiếng hoan hô vừa rồi là một hòn đá nhỏ ném vào trong một hồ nước, vậy tiếng rống giận hiện tại giống như là đem cả tòa thái sơn ném vào trong con sông lớn, tạo nên cơn sóng cuồn cuộn thét gào.

" Chủ công vạn tuế…"

Lúc này đây, tiếng gào thét điên cuồng mãnh liệt chân chính tràn ngập cả thiên địa, vô luận là Thiên Ưng quân đoàn, hay là Thiết Huyết quân, đều đã nhiệt huyết sôi trào, từ Trương Tấn Trung cho tới một binh lính bình thường, đều lên tiếng hò hét.

Trong nội phủ, trải qua danh y trong thành diệu thủ hồi xuân, rốt cục bảo vệ được sinh mạng của Lộ Đỉnh Thịnh, đột nhiên trong lúc đó, trong đôi mắt đang nhắm nghiền bất tỉnh của lão nhân chảy ra hai hàng nước mắt đục ngầu.

Hung Nô, danh từ này giống như tòa núi lớn, đặt trên đầu người Hán suốt mấy trăm năm, từ hôm nay trở đi, rốt cục đã không còn tồn tại.

Tại một năm trước, khi Hung Nô nhân chiếm lấy phân nửa giang sơn của Đại Hán, cho tới bây giờ cũng không ai dám có ý nghĩ như vậy.

Đại Hán lập quốc mấy trăm năm. Không biết đã có bao nhiêu anh tài nhân sĩ, bọn họ mơ tưởng nguyện vọng, rốt cục đã trở thành hiện thực hôm nay.

Sự vui sướng mãnh liệt cùng cảm xúc kiêu hãnh dân tộc trùng kích trong lòng mỗi người, cổ họng bọn họ đã khàn đặc, nhưng bọn họ vẫn không ngừng hét lớn như trước, vào giờ khắc này, ngoại trừ phát ra thanh âm, bọn họ đã không còn phương thức khác đến phát tiết nỗi vui mừng như điên trong lòng mình.

&&&&

Xa xa, sắc mặt Lưu Chính Khải từ xanh chuyển trắng, trong miệng hắn không ngừng thì thào.

Tới lúc này, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng có thể nhìn ra, tràng chiến tranh này đã đến lúc chấm dứt.

Đàm Hoành Đạt thần sắc buồn bã nhìn binh lính thủ hạ của mình, tuy bọn họ vẫn nắm chặt binh khí trong tay, nhưng trong mắt bọn họ đã không còn đấu chí.

Bọn họ cũng là người Hán, cũng muốn gia nhập vào những tiếng hoan hô tận tình kia, nhưng bọn họ làm không được, bởi vì lập trường của bọn họ hoàn toàn đối nghịch.

Nhưng ở lúc này, nếu muốn sai khiến bọn họ đi công kích vị anh hùng dân tộc đại biểu cho niềm kiêu hãnh của tổ quốc thì cũng đừng mơ tưởng họ làm nổi.

Trong vẻ tươi cười của Đàm Hoành Đạt tràn ngập sự khổ sáp. Hứa Hải Phong như thế nào có khả năng trở về nhanh như vậy, chẳng lẽ thật sự do ông trời chiếu cố, chẳng lẽ khí số Lưu gia thật sự đã tận.

" Điện hạ, chúng ta đi thôi."

" Đi? Đi đâu?" Lưu Chính Khải bất lực hỏi.

" Trở về, trở lại phương nam. Điện hạ, ở trên nước, Kỳ Lân quân đoàn vẫn luôn độc nhất, vô luận là Trình gia, hay Hứa Hải Phong, cũng không khả năng ở trên trường giang biển rộng quyết chiến cùng chúng ta. Cho nên…" Đàm Hoành Đạt cúi đầu, nhưng thanh âm của hắn lại vô cùng kiên quyết: " Chỉ cần lão thần còn sống một ngày, liền quyết không dung kẻ nào động tới điện hạ."

" Trên nước sao?" Tâm tình Lưu Chính Khải một trận ba động, ở trong tim của hắn, có một thanh âm không ngừng hò hét, ta không muốn ở trên nước, ta muốn kinh sư, ta muốn cả Đại Hán.

Chỉ là sự thật bày ra trước mắt hắn, đã hoàn toàn công kích tan vỡ hi vọng đã trở thành xa vời của hắn. Hắn chỉ là muốn thu hồi thứ thuộc về mình, nhưng hắn đã làm không được. Đọc Truyện Online mới nhất ở qtruyen.net

Lưu Chính Khải nhìn phương bắc xa xa, suy nghĩ của hắn trở về một ngày tại hoàng cung rực lửa, hắn từng thề, sẽ có một ngày trở về kinh sư. Nhưng hôm nay hắn mê mang, bởi vì hắn thập phần rõ ràng, lời thề này, tại một đời này của hắn chỉ sợ đã không còn khả năng làm được nữa.

Vậy, hắn phải đi đâu về đâu,

Đi đâu về đâu…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương