Thương Thiên Phách Huyết
-
Chương 389: Phục kích
Phương bắc, nơi giao giới giữa Đại Hán cùng Hung Nô.
Nơi này một mảnh hoang vu, trong vòng ngàn dặm, vắng vẻ không bóng người.
Vô luận là con dân người Hán, hay mục (chăn nuôi gia súc) dân của Hung Nô, cũng không nguyện ý ở chỗ này sinh hoạt.
Tại địa phương tùy thời đều sẽ phát sinh chiến loạn, tính mạng con người căn bản không cách nào được bảo chướng.
Chỉ là hôm nay, một đội kỵ binh hơn ba trăm người phóng qua rất nhanh, bọn họ đánh vỡ không gian yên lặng này.
Đây là một đội kỵ binh rất nhanh, tốc độ cực nhanh, xem khắp cổ kim, chỉ sợ cũng là hiếm thấy.
Trên mặt những người này vẽ đầy đủ màu sắc xanh xanh đỏ đỏ, nhìn qua cực kỳ kinh khủng.
Trên người bọn họ sưng lên, vết thương khắp nơi, làm người ta nhìn thấy kinh hãi.
Ở trước mặt bọn họ, có một hắc y nhân phóng đi cực nhanh, lao về phía trước.
Sau đuôi ngựa hắn, buộc theo một sợi dây thừng thô to, trên dây buộc một người, cứ như vậy kéo hắn phóng đi trên đường, đi tới nơi đây.
" Dừng…"
Kỵ sĩ cầm đầu quát to một tiếng, bọn kỵ sĩ phía sau cơ hồ đồng thời dừng lại.
Thuật cưỡi ngựa của bọn họ cũng không hoàn mỹ, chỉ miễn cưỡng xem như là được, nhưng chiến mã của họ lại là tuyệt đại lương câu vô cùng thần tuấn, vô luận là tốc độ phóng nhanh, năng lực vác nặng cùng lực nhẫn nại trên đường dài bôn ba, cũng không kém với thiên lý thần câu danh dương thiên hạ chút nào.
Mà càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là những con ngựa này tựa hồ đã trải qua kinh nghiệm huấn luyện, cả đám ôn nhu tuần phục, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh chủ nhân.
Chiến mã như vậy tuyệt đối là ngàn dặm chọn một, nhưng hôm nay ở nơi này chỉ thoáng mắt đã xuất hiện mấy trăm con, quả thật làm cho người ta cảm giác được không thể tưởng tượng.
Nhảy xuống ngựa, kỵ sĩ cầm đầu đi tới bên cạnh tên đại hán đang bị trói phía sau đuôi ngựa.
" Hô…lỗ…hô…lỗ…"
Đám kỵ binh phía sau hắn hoảng sợ biến sắc, trong mắt nhìn về phía tên đại hán vẫn đang ngủ say bất tỉnh kia, tràn ngập vẻ sợ hãi thật sâu.
" Lên." Hán tử cầm đầu khẽ quát một tiếng.
" Hô…lỗ…hô…lỗ…"
" Lên." Thanh âm lớn hơn.
" Hô…lỗ…hô…lỗ…"
Trên mặt hán tử cầm đầu hiện lên vẻ tức giận, hắn đột nhiên tiến lên, một cước nặng nề đá ra.
" Hô…"
Một cước này của hắn, ẩn chứa lực lượng to lớn, không phải chuyện đùa, tên hán tử đang ngủ kia tuy thân thể thật lớn, phân lượng không nhẹ, nhưng vẫn bị một cước này đá lên giữa không trung.
Chỉ nhìn thấy thân thể cao lớn của hắn ở giữa không trung không ngừng quay cuồng, cho đến khi cạn lực mà rơi.
" Đông…"
Một tiếng nổ lôi đình, thân hình thô to của hắn như tảng đá lớn nện xuống trên mặt đất.
Hơn ba trăm kỵ sĩ đều giật mạnh dây cương theo bản năng, khống chế chiến mã lui về phía sau. xem tại qtruyen.net
Hán tử cầm đầu đi nhanh tới, nhưng sắc mặt của hắn càng ngày càng trầm, bởi vì bên tai của hắn rõ ràng nghe được tiếng ngáy khò khò.
" Hô…lỗ…hô…lỗ…"
Trúng đòn nghiêm trọng như thế, vẫn không cách nào làm cho bạo long hình người này thức tỉnh từ trong giấc ngủ.
Ngắm nhìn thân thể cao lớn nằm dưới đất, hán tử cầm đầu xoay người đi tới bên chiến mã, gỡ túi nước, cười lạnh một tiếng mở nắp, đem nước lạnh rót luôn vào trong chiếc miệng rộng đang há ra.
" Khái khái…"
Tiếng ho khan chói tai truyền đến, hán tử ngủ say bất tỉnh cuối cùng cũng nhịn không được mà thanh tỉnh lại.
" Trời mưa sao?"
Mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, Tần Dũng rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
" Không phải, đến rồi, nếu ngươi không muốn tỉnh, có thể ngủ tiếp." Hán tử cầm đầu lạnh lùng thốt.
" Nga…" Tần Dũng lên tiếng, thân thể vừa ngồi lên lại nằm ngửa xuống, đầu của hắn nặng nề đập lên mặt đất, lại phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Đột nhiên, bạo long hình người chợt mở hai mắt, hắn kinh hô một tiếng: " Lý Minh Đường, đến rồi?"
Gương mặt Lý Minh Đường không chút thay đổi, gật đầu.
Tần Dũng cất tiếng cười to, hai tay vung lên, sợi dây thừng trói cứng trên người hắn liền đứt đoạn.
" Hắn ***, rốt cục đến nơi, lão tử cũng có thể dễ dàng một chút." Tần Dũng đi lên, hưng phấn kêu to.
Hắn là người duy nhất không có ngựa cưỡi, vì muốn nhanh chạy tới nơi này, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cột vào sau đuôi ngựa, một đoạn đường bị kéo đến đây.
" Giá…"
Một chiến mã phóng tới, cao giọng nói: " Tướng quân, phía trước xuất hiện hai trăm kỵ."
Từ phía sau đám kỵ sĩ đi ra một người, chính là người được Hứa Hải Phong sách phong làm Thiểm Điện quân đại thống lĩnh Canh Dương tướng quân.
Trong ánh mắt của hắn nhìn về phía Tần Dũng cùng Lý Minh Đường, mang theo vẻ sợ hãi, nhưng trong người hắn có chức trách nên không dám chậm trễ, không thể làm gì khác hơn là tươi cười nói: " Nhị vị tiền bối, hẳn là họ đã tới."
Lý Minh Đường chỉ thoáng gật đầu, nhưng Tần Dũng lại cười hắc hắc, vươn đầu lưỡi thô to đỏ như máu liếm lên đôi môi dày, trong mắt hiện lên vẻ khát máu cực độ.
Trong lòng Canh Dương rùng mình, không dám nói nhiều, vội vàng nói: " Hạ quan cũng nên đưa bọn họ tới nơi đây."
Dứt lời hắn vội vàng rời đi, ra lệnh một tiếng, trong đội ngũ dựng lên một lá đại kỳ có chữ Hứa thật lớn.
Đội ngũ phía trước dừng lại, một người cao giọng hỏi: " Xin hỏi, các vị là…"
Canh Dương lên tiếng hét lớn: " Chính là Nam Nghi Liêu tộc trưởng phía trước?"
Một người đi ra, chính là Nam Nghi Liêu, đôi mắt ưng của hắn mang theo vẻ hồ nghi, hiển nhiên là không hiểu ý đồ của đám người trước mặt.
" Chính là Nam Nghi Liêu, huynh đài xưng hô thế nào."
" Bổn tướng quân Canh Dương, đại thống lĩnh Thiểm Điện quân."
" Thiểm Điện quân?" Nam Nghi Liêu chuyển vài vòng trong đầu, nhưng không nhớ nổi ở nơi nào nghe qua chi bộ đội này, hắn nhướng mày, hỏi: " Xin hỏi các hạ cản đường, có việc gì làm?"
Canh Dương sang sảng cười, nói: " Bổn tướng quân phụng mệnh Hứa đại tướng quân, đến đây gặp gỡ tộc trưởng."
Nam Nghi Liêu nhướng mày, hắn đột nhiên đánh hơi được một khí tức nguy hiểm, đó là một loại trực giác do chinh chiến nhiều năm, ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt đám người Canh Dương, cũng càng ngày càng kinh hãi.
" Đại tướng quân có gì phân phó?" Nam Nghi Liêu dò hỏi.
Canh Dương đột nhiên cất tiếng cười to, bàn tay vung lên, nói: " Đại tướng quân có lệnh, mệnh cho ta lấy đầu người của tộc trưởng."
Theo lời hắn vừa ra, ba trăm kỵ sĩ phía sau đồng thời rút ra cung tên, tốc độ của bọn họ nhanh như thiểm điện, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắn ra ngoài.
Đám người Nam Nghi Liêu thình lình không kịp đề phòng, lập tức có hơn mười kỵ trúng tiễn rớt ngựa.
" Tản ra…" Nam Nghi Liêu chợt rống to một tiếng, hắn thúc ngựa phóng đi, cánh tay vung lên. Trong tim của hắn cực kỳ kinh hãi, tài bắn cung của những người này quá lợi hại, tuyệt đối vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Cũng may, bản thân hắn là tay lão thành chiến trường, vừa nhìn thấy đã biết những người này không thiện cưỡi ngựa, mà đây là việc các dũng sĩ Đế tộc am hiểu nhất.
Ở phía sau hắn, đều là những tướng sĩ tinh nhuệ nhất trong tộc, người nào không phải là dũng sĩ từ trong cõi chết đi ra ngoài.
Tuy bị phục kích, nhưng cũng không bối rối, vừa thắng cương, liền muốn giục ngựa phóng đi.
Một khi để cho những con ngựa này chạy đi, thì chuyện thắng bại liền lập tức đảo ngược.
Chỉ là vào thời khắc này…
" Hống…"
Một tiếng quỷ khóc sói tru kinh thiên động địa truyền tới, thanh âm to lớn, cơ hồ vừa phát ra đã vang vọng thiên địa.
Một loạt chiến mã vô lực té ngã, không chỉ là chiến mã ngã sấp xuống, dù là các chiến sĩ Đế tộc cũng té ngã xuống đất.
Canh Dương gỡ ra vật nhét trong tai, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi hắn nhận thức tiếng hống chấn thiên của Tần Dũng, vẫn cảm thấy đầu óc muốn bất tỉnh, khó thể tự chủ chính mình.
Hắn định thần một chút, nhớ tới nhiệm vụ của mình, mạnh mẽ giục ngựa đi tới.
Nam Nghi Liêu từ trên mặt đất bò lên, hắn là người thanh tỉnh nhất trong số các dũng sĩ Đế tộc.
Trong ánh mắt của hắn tràn ngập sự tuyệt vọng của kẻ cùng đường mạt lộ, bởi vì hắn đã nhìn thấy hai trăm chiến sĩ dưới trướng của mình, cả đám đang run rẩy, chiến mã càng không tinh thần, không con ngựa nào có thể đứng dậy.
Xem xét lại chiến mã của đối phương, bộ dáng vẫn nhàn du thản nhiên, giống như không hề có cảm giác.
Lúc này, hắn đã tin lời của đối phương, Hứa Hải Phong quả nhiên muốn lấy đầu của hắn.
Tiếng gầm giận dữ kia, trong thiên hạ sợ là chỉ có một người có thể phát ra, mà người này cũng chỉ có Hứa Hải Phong có thể chỉ huy.
Nếu ngay cả hắn đều ra tay, vậy ai là người đứng sau màn chỉ huy cũng đã phi thường sáng tỏ.
Hắn quay đầu nhìn những đệ tử binh đi theo hắn nhiều năm, trong mắt hiện lên vẻ bi ai tuyệt vọng.
Thân hình hắn vừa động, đã khinh thân bay lên, hướng địch nhân vọt tới, hắn nghĩ muốn cướp một con ngựa của địch nhân, chỉ có nhóm bảo mã này mới có thể giúp hắn rời đi hiểm địa.
Trên đại thảo nguyên, nếu không có tuấn mã, lại làm sao chạy thoát sự đuổi giết của bọn họ.
Chỉ là bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì một cỗ sát khí bát ngát khôn cùng đã vững vàng khóa lại hắn.
Hắn quay đầu nhìn về phía sau, không khỏi cười thảm một tiếng, mắt của hắn nhìn thấy được một luồng tinh quang, một nguyệt nha sạn cực lớn: " Lý Minh Đường…" Hắn cơ hồ là rên rỉ thì thào.
" Giết…"
Theo một thủ thế của Canh Dương, ba trăm thần tiễn thủ sau lưng hắn cùng nhau gỡ xuống vật nhét trong tai mình.
Bọn họ thúc ngựa tiến tới, đối với những binh lính bị té trên mặt đất, không chút do dự triển khai một phen tàn sát.
Chỉ qua chốc lát, người của Đế tộc đã không còn bao nhiêu.
Tần Dũng đi nhanh ra, đang muốn tham dự chém giết, lại nghe Canh Dương ở phía sau kêu lên: " Chủ công có lệnh, thỉnh tướng quân ngoại trừ tiếng hống lôi đình, không cho tham dự chém giết." Tần Dũng ngẩn ra, thì thầm vài câu, hậm hực quay trở ra.
" A…" Tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ miệng Nam Nghi Liêu, thân thể hắn bay ngược trở về, cũng không biết nện trúng vật gì, cũng không còn đứng dậy.
" Tại sao?" Dùng điểm khí lực còn sót lại cuối cùng, Nam Nghi Liêu thấp giọng hỏi.
" Chủ công nói, ngươi là một uy hiếp." Canh Dương ngắm nhìn mặt của hắn, trong lòng gợn sóng, hắn nhàn nhạt thở dài nói: " Có thể làm cho chủ công cùng quân sư đại nhân đồng thời lo lắng trong lòng, ngươi xem như là người đầu tiên."
Nam Nghi Liêu sụp đầu thấp xuống, đụng phải bùn đất thật dày, ánh mắt của hắn cũng không hề nhắm lại, ở trong hỗn loạn tựa hồ tiết lộ một tin tức, tới chết hắn cũng không chịu tin tưởng chuyện này thật sự đã xảy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook