Thương Thiên Phách Huyết
-
Chương 365: Thần tiễn thủ
" Chủ công…Thái Ất chân nhân đã trở về." Xa xa, Lộ Thông Châu đã mở miệng kêu lên.
" Thái Ất chân nhân tới?"
Hứa Hải Phong vô cùng vui mừng, lão nhân gia bận việc tại tây nam lo xử lý chuyện Man tộc, nên không trải qua cuộc chiến tranh bá Trung Nguyên tại Thái Nguyên.
Chẳng qua, nếu hiện tại lão nhân gia tới, đây chẳng phải nói chuyện của Man tộc đã xử lý xong xuôi.
" Lão nhân gia đến một mình sao?" Hứa Hải Phong vừa đi vừa hỏi.
" Không phải, hộ tống lão nhân gia đến, là một chi bộ đội khoảng năm ngàn người." Lộ Thông Châu do dự một chút, nói.
Tương Khổng Minh ở phía sau nhạy cảm phát giác sự chần chờ của hắn, hỏi: " Có gì không ổn sao?"
Lộ Thông Châu ngẩng đầu đưa mắt nhìn Tần Dũng đi phía sau bọn họ, nhưng nhanh chóng quay đầu, nói: " Năm ngàn người kia trang phục cổ quái, lại không có quân kỷ, tựa hồ…tựa hồ là những dã nhân không biết từ nơi nào chui ra."
Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh đều cảm thấy thật buồn cười, những lời này của Lộ Thông Châu đúng là có hai ý nghĩa.
Chẳng qua nhắc tới Tần Dũng, quả thật cũng giống như một dã nhân.
Nếu nói hắn ra đời trong bộ lạc dã man nhân, chỉ sợ sẽ không có ai ôm chút lòng hoài nghi.
" Thật là thú vị." Tương Khổng Minh đột nhiên bật cười.
" Làm sao vậy?"
" Tây nam có một Man tộc, mà Khải Tát nhân phương bắc cũng có một chủng tộc gọi là Dã Man nhân, nếu để hai chủng tộc này đánh nhau, thật đúng là không biết ai có thể thủ thắng." Tương Khổng Minh cười híp mắt nói.
" Cáp…đúng vậy, hai chủng tộc này đều gọi là Man tộc, cũng là một sự trùng hợp."
" Không, bọn họ bị gọi là Man tộc, cũng là việc đương nhiên."
" Vì sao?" Lộ Thông Châu nghe được thú vị, còn chưa đợi Hứa Hải Phong đặt câu hỏi, liền giành hỏi trước.
Tương Khổng Minh nhẹ nhàng quơ quạt lông, bày ra một bộ tư thái như giảng dạy: " Các ngươi chưa từng cảm thấy hai dân tộc này có một điểm cực kỳ giống nhau sao?"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng nghĩ không ra, hai dân tộc một đông một tây, khoảng cách xa đến mười vạn tám ngàn dặm có địa phương nào giống nhau.
" Bọn họ đều rất nghèo, lạc hậu, quần áo không đủ che thân, bụng ăn không no, tiêu chuẩn cuộc sống của bọn họ đều nằm ở dưới tầng thấp nhất." Tương Khổng Minh thu hồi tươi cười, nghiêm mặt nói.
" Vậy thì thế nào? Đại Hán chúng ta cũng không phải có người như vậy như Khải Tát hay sao?" Lộ Thông Châu khó hiểu nói.
" Tại Đại Hán chúng ta, Khải Tát, thậm chí là Hung Nô, tuy cũng có người như vậy, nhưng so sánh thì ít hơn rất nhiều." Ánh mắt Tương Khổng Minh thổi qua trên mặt hai người bọn họ, chậm rãi nói: " Hơn nữa, chủ yếu nhất chính là, bọn họ không có văn hóa, không có nền văn hóa thuộc về chính mình."
" Văn hóa?"
" Không sai, văn hóa là sự kết tinh cùng chứng minh cho sự tồn tại của một chủng tộc. Nó đại biểu cho chủng tộc đó đã vượt qua mông muội, thời đại dã man, đạt tới một độ cao mới. Phàm là dân tộc có đủ văn hóa, lực sản xuất, cuộc sống của dân chúng khẳng định sẽ cao hơn những chủng tộc còn thuộc dã man nhân."
Lộ Thông Châu cuống quýt gật đầu, tuy hắn không có một điểm hứng thú đối với lời này của Tương Khổng Minh, nhưng nhìn thấy Tương đại quân sư đang vô cùng cao hứng, lập tức bày ra một bộ dáng bừng bừng hăng hái, rửa tai lắng nghe.
" Bọn họ gọi là dã man nhân, cũng không phải là danh tự bọn họ tự đặt ra, mà là người Hán chúng ta cùng Khải Tát nhân đặt cho bọn họ danh xưng đó. Nói cách khác, trong mắt chủng tộc có đủ văn hóa như chúng ta, những người đó không có văn tự của chính mình, lực sản xuất lại cực kỳ thấp, cho nên đó là dân tộc dã man mà thôi."
" Ai…tiểu oa nhi nói không sai, thật khó cho ngươi nhìn thấy được sự thấu triệt như thế."
Thanh âm già nua từ bên người bọn họ truyền ra, thân ảnh cao lớn của Thái Ất chân nhân đang đi nhanh tới.
" Chân nhân…"
Hứa Hải Phong lập tức tiến nhanh lên đón.
Thái Ất chân nhân cầm tay hắn, cười to nói: " Khá lắm tiểu tử, thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, cuộc chiến Thái Nguyên, không ngờ có thể lấy một địch hai, khuất nhục hai đại tông sư Hung Nô, thật sự là khó được, khó được."
Ánh mắt của lão nhẹ nhàng lướt mấy vòng trên người Hứa Hải Phong, thấp giọng hỏi: " Ngươi làm sao làm được?"
Ánh mắt lão đạo sĩ dữ dội nhạy cảm, liếc mắt liền nhìn ra công lực của Hứa Hải Phong, tinh thần lực lượng tuy có đề thăng, nhưng nghĩ muốn đạt tới cảnh giới lấy một địch hai, đó là quyết không thể nào, lại đừng nói chi đến chiến thắng.
Ha ha cười, Hứa Hải Phong cảm thấy cực kỳ khó khăn, việc này làm sao mà giải thích?
Chẳng lẽ nói khi đó hắn mượn năng lực dị chủng của hơn trăm thành viên dị năng đoàn, khiến cho tinh thần lực của mình đạt tới một cảnh giới không thể tưởng tượng, mới có thể một chưởng đánh bại thầy trò Thác Hà Đế hay sao?
Cũng may lão đạo nhân tuổi lớn, thật sự là hiểu rõ ý người, vừa thấy vẻ mặt Hứa Hải Phong, lập tức rõ ràng hắn có lời khó nói, liền không hề hỏi tới, chỉ lộ ra nụ cười mỉm ấm áp: " Nếu lão đạo sở liệu không sai, nhất định có liên quan đến tinh thần lực lượng của ngươi."
Hứa Hải Phong nhướng mày, cười nói: " Lão nhân gia thật sự là bản lãnh, không có thứ gì có thể gạt được ngài."
" Được rồi, lần này lão đạo đến địa giới tây nam, chính là mang về năm ngàn binh sĩ cho ngươi, ngươi đi nghiệm thu một chút, tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi thất vọng."
Nghe ra sự tự tin cường đại trong lời nói của Thái Ất chân nhân, Hứa Hải Phong cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Tây nam Man tộc không phải hắn chưa từng gặp qua, thậm chí đệ nhất cao thủ Canh Dương của Man tộc, đều đã ở chung suốt cả tháng.
Theo hắn chứng kiến, chiến sĩ Man tộc tuy kiêu dũng, nhưng cũng không phải đặc biệt nổi bật, cùng so sánh với quân chính quy của năm đại quân đoàn, quả thật còn có một đoạn chênh lệch không nhỏ.
Nhưng lão nhân gia lại tôn trọng bọn họ như thế, hiển nhiên bên trong phải có duyên cớ.
Chẳng lẽ do mình thật sự đã nhìn lầm.
Đoàn người đi tới mặt đông của đại doanh. truyện được lấy tại qtruyen.net
Nơi đó Phương Hướng Minh bọn họ đã chờ lâu.
Sau khi làm lễ ra mắt với Thái Ất chân nhân, Phương Hướng Minh nhẹ giọng nói với Hứa Hải Phong: " Nhị đệ, ngươi đưa được binh lính này từ nơi nào tới, thật không đơn giản."
" Nga…Đại ca, làm sao ngươi biết." Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ thật sự là tầm mắt của mình quá kém, lại không nhìn ra bọn họ có chỗ nào đặc biệt.
Phương Hướng Minh khẽ gật đầu, nói: " Nếu vi huynh sở liệu không sai, bọn họ đều là hảo thủ dùng cung. Cũng không biết ngươi từ nơi nào tìm được nhiều thần tiễn thủ như thế."
Trong giọng nói của hắn mang theo vẻ hâm mộ, hiển nhiên là thật tâm tán dương.
" Thần tiễn thủ?" Trong lòng Hứa Hải Phong kỳ lạ, cùng Canh Dương đồng hành một tháng, không ngờ không biết bọn họ còn có khả năng như thế, như thế nào cho tới bây giờ không nghe Canh Dương nói qua.
" Gặp qua chủ công."
Một gã đại hán giành bước lên trước, hướng Hứa Hải Phong cung kính hành lễ, quát lớn.
" Canh Dương, ngươi rốt cục tới." Hứa Hải Phong cất tiếng cười to, đi nhanh tới đỡ hắn lên.
Cầm bàn tay Canh Dương, ánh mắt Hứa Hải Phong quét một vòng trên đội ngũ năm ngàn người, đã thấy vô số đôi mắt nhìn hắn tràn đầy sự tò mò cùng kính sợ.
" Canh Dương, nghe nói tộc nhân của ngươi đều có tài bắn cung, đúng không?" Hứa Hải Phong phảng phất thuận miệng hỏi.
Sắc mặt Canh Dương đỏ lên, nói: " Ở trước mặt Triết Biệt, chúng ta không dám nói bừa."
Triết Biệt?
Hứa Hải Phong sửng sốt trong thoáng chốc, mới có phản ứng, so sánh với Triết Biệt? Hắn không nghe lầm chứ.
Tới hiện tại, rốt cục hắn đã hiểu được, đám người Canh Dương sở dĩ không dám biểu hiện, giấu diếm lâu nay, đó là bởi vì từng kiến thức qua tài bắn cung của Triết Biệt, nên đã hoàn toàn đánh mất đi lòng tin tưởng.
Chẳng qua, nghĩ muốn so sánh với Triết Biệt sao, trong lòng Hứa Hải Phong âm thầm nói, để kiếp sau đi.
" Ha ha, không sao, Canh Dương, có thể cho ta mở rộng tầm mắt không?"
" Nếu chủ công có lệnh, Canh Dương xin tòng mệnh."
Canh Dương quay đầu quát một tiếng, mười tộc nhân đi nhanh ra. Mỗi người cầm một mặt mộc thuẫn lớn, chạy ra xa trăm thước.
" Bắt đầu…"
Canh Dương hét lớn một tiếng, đã đem Tương Khổng Minh chưa kịp chuẩn bị tinh thần bị dọa nhảy dựng, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Canh Dương, thầm nghĩ so họng ai hét lớn sao? Đợi lát nữa cho Tần Dũng đến thử thử, liền để ngươi biết ngoài trời còn có trời khác.
Chỉ thấy mười Man tộc nhân ẩn sau lưng mộc thuẫn, chỉ lộ ra hai chân chấm đất, chạy tán loạn khắp nơi.
Bọn họ bỏ chạy, căn bản là tùy tâm sở dục, không hề có lộ tuyến nhất định.
Ngay lúc Hứa Hải Phong còn đang cảm thấy kỳ lạ, Canh Dương lại quát to: " Tổ đầu tiên tiến lên, bắn…"
Lập tức, mười Man nhân đứng phía trước đi nhanh lên, bọn họ rút cung tên trên người, phảng phất không cần ngắm bắn, đã bắn ra mười tiễn liên hoàn.
Sắc mặt đám người Hứa Hải Phong đồng thời thay đổi, vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Phương Hướng Minh lại càng hít sâu một hơi, hắn vốn đã phỏng chừng rất cao cho những người này, nhưng nghĩ không ra tài bắn cung của họ mạnh mẽ, vẫn vượt xa dự tính của hắn.
Mười Man tộc nhân mỗi người bắn ra mười mũi tên, mỗi mũi tên ứng với một mặt mộc thuẫn.
Sau mười tiễn, mỗi một mộc thuẫn đều ghim vào mười mũi tên dài, hơn nữa làm cho người khác càng thêm ngạc nhiên chính là, mười mũi tên đều cắm thẳng vào hồng tâm, hiển nhiên là sự chuẩn xác cực kỳ, quả thật hơn xa người thường.
" Tổ thứ hai…"
" Tổ thứ ba…"
" Tổ thứ tư…"
"…." Sau tổ thứ mười, không còn ai còn lòng hoài nghi đối với đội ngũ này.
Những người này quả thật chỉ có thể dùng từ thần tiễn thủ để hình dung.
Tần suất bắn tên của bọn họ đều gấp đôi những gã tiễn thủ bình thường, hơn nữa tài bắn cung cực nhanh, cũng hơn xa cung tiễn thủ bình thường một bậc, về phần chuẩn xác, vậy thì càng không cần phải nói.
" Nhanh…chuẩn…độc…Được, có được hùng binh như thế tương trợ, còn sầu đại sự không thành sao." Hứa Hải Phong thoải mái cười to, nói: " Canh Dương nghe lệnh."
" Tại…"
Canh Dương lập tức vung tay lên, chặn lại Man tộc binh sĩ đang kích động, không để ý vẻ mặt ảo não của họ, hắn bước nhanh hướng Hứa Hải Phong cung kính hành lễ.
" Từ nay về sau, tộc nhân của ngươi có thể tự thành một quân, kỳ hào là…Thiểm Điện quân, do ngươi tạm nhậm chức phó tướng, thống nhất chỉ huy, ngày sau trợ ta bình định thiên hạ, thành lập công tích vạn thế bất hủ."
" Dạ.."
Canh Dương xoay người bái xuống, hướng Hứa Hải Phong dập đầu ba cái, theo sau xoay người rống to vài câu, toàn bộ Man tộc nhân đồng thời hoan hô lên.
Hứa Hải Phong mỉm cười, tuy không biết Canh Dương đã hứa hẹn với bọn họ những gì, nhưng chỉ bằng vào những thần tiễn thủ, chỉ sợ cho dù là Hung Nô nhân được xưng cưỡi ngựa bắn cung thiên hạ vô địch, cũng phải kém cỏi hơn bọn họ ba phần.
Như thế tính ra, vô luận trả giá thế nào cũng tuyệt đối là đáng giá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook