Thượng Thanh
Chương 37: Thành Hoàng Đối Chiến Tướng Quân.

Tạ Hiểu Thành khi được binh linh báo cáo thì nhanh chóng đi đến, hắn người mặc khải giáp tay cầm đại đao khí vũ hiên ngang cưởi ngựa đi đến trước miếu thành hoàng không xa thì dừng lại hô to:

"Các ngươi còn không mau đầu hàng, có tử thủ cũng vô ích thành hoàng không thể bảo vệ các ngươi mãi được."

Tiếng nói của hắn làm rung động cả nền đất, người dân cố thủ trong miếu cảm thấy đầu óc chấn động, Canh Lưu cùng Tam Nương bản thân là luyện khí sĩ nên đỡ một chút, bọn hắn chỉ bị dư uy tác động người đứng mũi chịu sào đương nhiên là thành hoàng, hắn cảnh giới cao cảm nhận càng sâu tu vi của đối phương.

Muốn có uy lực như vậy không chỉ đơn thuần là hét lớn là có thể làm được, còn phụ trợ thêm huyết khí nồng hậu.

Thành Hoàng thân ảnh mờ ảo xuất hiện trước cửa miếu, đối diện với Tạ Hiểu Thành cách màng kết giới, hắn chấp tay về phía trước làm động tác vái lạy khuyên nhủ:

"Tướng quân có thể nể mặc tại hạ mà tha cho bọn hắn được không."

Tạ Hiểu Thành thần sắc nghiêm túc nói với giọng không thể phản kháng:

"Không được, nếu bọn hắn sống sẽ ảnh hưởng đến muôn đời đại nghiệp của Ngu Lang ta."

Ý định ban đầu của hắn là những ai chấp nhận đầu hàng thì được buông tha cho với điều kiện từ bỏ quê hương cũ của mình mà gia nhập Ngu Lang, Hứa Lâm là một ví dụ điển hình.

Lão Thành Hoàng thở dài làm động tác vái lạy rồi đứng yên đó không duy chuyển nữa bước.

Tạ Hiểu Thành thấy hắn đã quyết ý không thay đổi thì dơ đại đao lên chém về phía kết giới, một màng rung động xuất hiện một màng kết giới mỏng như cánh ve lù lù bất động trước đòn tấn công của Hứa Lâm thì bị hắn nhẹ nhàng đánh phá.


Kết giới ầm ầm vở vùng thành từng mảnh, đao khí không ngừng tiếp tục hướng Thành Hoàng mà lao đến thì bị lão nhân ngăn trở.

Hắn biểu hiện ra kim thân của mình, chỉ thấy thành hoàng làn da chuyển sang màu vàng dần dần biến lớn khi đến mười lăm mét thì dừng lại, miếu thành hoàng cao lớn hùng vĩ nhưng chỉ đến ngang eo của hắn.

Tạ Hiểu Thành nhìn về phía kim thân miệng hơi nhếch cười nói:

"Tu vi không thấp."

Hắn thôi động huyết khí toàn thân huyết dịch như sôi trào, sao lưng hắn lờ mờ hiện ra một thân ảnh cao lớn, như hấp thu tinh hoa trong trời đất thân ảnh đó dần dần biến lớn khi đến mười bảy mét thì dừng lại.

Thân ảnh được huyết khí ngưng tụ kia hoà làm một với Tạ Hiểu Thành, hắn dùng huyết khí ngưng tự đại đao bổ về phái thành hoàng, người chứng kiến chỉ cảm thấy huyết dịch bị đông cứng lại không thể động đậy.

Thành hoàng hai tay thôi động pháp ấn, hai lòng bàn tay như được văn vận hộ thể bắt lấy thanh đao kia, định tái khởi pháp ấn thì bị Tạ Hiểu Thành một chân đạp trúng bụng, thành hoàng ngã về phía sau nhưng gắng gượng cho không ngã về phía miếu tránh ngộ thương người vô tội.

Phần bụng nơi hắn bị đạp trúng từng mảnh kim thân bị tróc ra, nhưng rất nhanh thì kim thân lành lại, giao thủ vừa rồi có thể thấy được cảnh giới chênh lệch giữa hai bên là rất lớn, nhưng lợi thế là hắn đang đánh trên địa bàn của mình.

Muốn trở thành thần linh thì phải qua đao đớn giày vò, tẩy rữa xác thịt sao đó hợp đao núi sông để mà đấp nặng kim thân, nhờ vậy khi ở trong lãnh địa của mình thần linh dường như có sức mạch không bao giờ dùng hết.

Thành hoàng tai bấm pháp quyết văn vận của người dân trong miếu nhanh chóng lao về phía hắn, cột sáng lớn nhất thuộc về Tam Nương cùng Canh Lưu, dần dần hai cánh tay của thành hoàng tràn ngập văn vận hắn huy động cánh tay đấm về phía Tạ Hiểu Thành.

Khi thấy văn vận bao vây lấy thành hoàng hắn rất bất ngờ, không ngờ ở một nơi như thế này lại gặp một người của thư viện, thấy khí thế hung ác của đòn đánh kia không dám đón nhận trực diện nên dùng pháp quyết thu thập võ vận các chiến sĩ xung quanh, hắn ngưng kết võ vận ở phần lưỡi đao rồi vung đao ngăn trở.



Hai đòn đánh va chạm vào nhau không khí xung quanh như bị xé rách, xung kích quá lớn làm cho thành hoàng lão đảo về phía sau, hai tay được bao phủ bởi văn vận của hắn bị đánh tan, kim thân thì tràn đầy vết nức từng giọt hoàng kim huyết dịch từ trong đó chảy ra, nhưng rất nhanh thì được hổ xung lạy.

Mỗi lần dùng địa mạch bổ sung kim thân thì ánh mắt của thành hoàng nhạt đi một chút, kim thân cũng không còn lóng lánh như ban đầu, cỏ cây xung quanh miếu dần khô héo.

Thanh đại đao được nhưng tụ bởi huyết khí bị bị đánh nát, hắn phun ra một ngụm máu rồi thân hình lão đảo, nhưng, rất nhanh thì ổn định thân hình, hắn nhìn về phía thành hoàng liên tục cảm khái nói:

"Thành Hoàng hà tất gì phải làm khó bổn tướng, nếu ngươi không nhúng tay vào thì không đến mức này."

Lão Thành Hoàng tuy đối mặt với kẻ thù nhưng hắn vẫn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của đối phương rồi trả lời:

"Nếu làm vậy nó trái ngược với quan điểm của ta, lúc trẻ chống gậy đi xa tìm tòi học vấn có lần may mắn được tham dự thánh nhân giảng đạo, nên ngộ ra chút ít học vấn của mình nếu so với thánh nhân nó như đom đóm so với nhật nguyệt nhưng ta vẫn lấy làm tự hào, nếu hôm nay trốn đi không khác nào trối bỏ cả đời học vấn của ta, trối bỏ điều mà cả đời ta lấy làm tự hào."

Tạ Hiểu Thành thấy hắn một lòng một chết để bảo vệ người dân trong miếu âm thầm hổ thẹn, nhưng hắn không muốn cứ thế mà kết thúc vì đây là đại nghiệp.

Hắn hét to một tiếng nó lớn đến mực làm cho mặt đất rung động bầu trời điên đảo, một thanh đại đao được huyết khí tạo thành dần dần ngưng tụ, võ vận của gần bốn vạn binh sĩ nhao nhao hội tụ về phái hắn, những cột sáng liên tiếp phóng lên tận trời hội tụ về miếu thành hoàng, như một con sông dũng mãnh có thể cuốn trôi tất cả hội tụ về một người, cảnh tượng hùng vĩ ấy không phải bất cứ ai cũng có thể chứng kiến được, chỉ có vài người nhìn thấy trong đó có cả Nguyên Thiên Y, hắn mới ra khỏi thành không lâu thì thấy cảnh tượng hùng vĩ như vậy, không suy nghĩ nhiều hắn nhanh chóng lên đường muốn thoát khỏi nơi thị phi này, vì hiện tại tình tràng của hắn cực kỳ tội tệ.

Tiếp nhận võ vận lận này không chỉ nhập vào đại đao mà nó hoà hợp toàn thân, cơ thể bởi huyết khí ngưng tụ ấy dần dần to lớn như thoát khỏi gông cùm xiềng xích từ mười bảy mét rồi lại đến mười tám mét dần dần tiếp cận hai mươi mốt mét, không thể lại tiếp nhận thêm làm cho những võ vận kia chưa kịp nhập thể tán loạn quay về với chủ nhân của mình.

Thành Hoàng thấy khí thế hung thần ác sát của đối phương hắn không hoảng loạn mà còn mỉm cười dan tay đón đánh, khi hắn cười, như một tản đá trong lòng hắn được buông xuống kim thân dần trở nên to lớn màu sắc càng bắt mắt hoàng kim óng ánh, nó tiếp cận hai mươi mét nhưng lại không thể lớn hơn, khi đối mặt với một đao đó như đối mặt với thiên ý không thể chống đối, nhưng hắn vẫn thản nhiên đón nhận tâm cảnh như vậy ít người được.


Tạ Hiểu Thành nấm chặt đại đạo bổ về phái Thành Hoàng một con rồng có màu vẩy đỏ tươi như máu từ thanh đao nhô ra nó há to miệng như ao máu cũng như giơ cặp vuốt sắc nhọn của mình về phía thành hoàng, Thành Hoàng lãnh chọn một kích này không tránh không né, vì hắn biết né không được.

Kim thần dần dần vở vụng bắt đầu từ phần đỉnh đầu từng vết nứt bắt đầu lan rộng ra khắp toàn thân sao đó nức vỡ từng mảnh kim thân hóa thành bột phấn mà tiêu tán một số mảnh to thì văng đi khắp nơi, tượng Thành Hoàng trong từ miếu xuất hiện vết nứt rồi đổ bể, người dân trong miếu thì hoang mang tột độ không ai chú ý tới trong gốc miếu có một đứa trẻ vì sự ra đi của thành hoàng mà rơi lệ.

Đứa trẻ ôm đầu yên lặng khóc thúc thích không chú ý tới phía sau lưng mình có một lão nhân thân ảnh mờ nhạt yên lặng nhìn về phía đứa trẻ trên tay hắn cầm lấy một mảnh kim thân mảnh vở lặng lẽ bay về phía đứa trẻ, sáp nhập vào thân thể nhưng đứa bé không hề hay biết.

Ngoài miếu Tạ Hiểu Thành đã trở lại hình dạng ban đầu, phất ra lệnh toàn quân rút lui, một số người không hiểu nhưng không giám truy vấn, thì Tạ Hiểu Thành vứt xuống một câu:

"Không thể lại giết thêm, kẻ trái lệnh chết."

Lúc nói hắn khuôn mặt tràn đầy sát khí như thể chỉ cần có kẻ trái lệnh hắn không ngần ngại một đao bổ xuống lấy mạng đối phương, bọn binh sĩ thì cứ nghĩ đây là một điều lệ gì mà bản thân không biết.

Hắn hành động như vậy không phải là điều lệ nào mà chỉ đơn thuần là kính trọng đối phương mà thôi, không ngờ một thần linh lại có nhiều tình cảm như vậy.

Tu tiên vốn vô tình thần linh càng vô tình, Lão Thành Hoàng xem như cái dị loại nên hắn lặng lẻ kính nể đối phương, phía trên có trách phạt yên lặng chịu là được.

Trong miếu lão Thành Hoàng miệng hơi mỉm cười rồi chấp tay vái lạy, như thể cảm ơn đối phương vì không đuổi tận giết tuyệt, thân hình hắn dần dần tiêu tán.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương