Thượng Thanh
-
Chương 1: Đứa trẻ không nên ra đời
"Đúng là tạo nghiệt a"
Giọng nói của một người phụ nữ quanh quẩn trong đêm tối, tiếng nói ấy thê lương thảm thiết cứ như đang than thở với trời.
Giọng nói quanh quẩn trong đêm tối dần truyền đi xa, đêm hôm ấy mưa gió bão bùng trong cách rừng không có bất cứ một tiếng động nào ngoài tiếng xào xạc đêm giông bảo cùng với giọng nói thê lương của người phụ nữ.
Trong một ngôi miêu cổ hoang phế một cặp vợ chồng đang ôm nhau khóc nức nở, người vợ tiếng khóc không dứt khuôn mặt mếu máu tràn đầy vẽ mệt mỏi.
Người chồng đang cố gắng an ủi vợ mình, nhưng tình trạng của hắn không khá hơn là bao trên người hắn có rất nhiều vết thương, máu không ngừng tuôn ra làm cho chỗ hai vợ chồng ngồi gần như hình thành một vũng máu.
Tuy cả hai người đều rất mỏi mệt nhưng họ đều tập trung vào đứa bé dưới chân, thằng bé thập phần suy yếu, dù mới được sinh ra nhưng vẫn có thể thấy được đứa bé nhìn nhỏ con hơn những đứa trẻ vừa sinh hô hấp của nó cũng yếu hơn rất nhiều.
Hai vợ chồng nhìn về đứa bé trong ánh mắt tràn đầy thương cảm và tuyệt vọng nhưng vẫn có một chút yêu thương nuông chìu xen kẽ trong đó.
Đứa bé dưới đất ấy là con của cập vợ chồng, trong lúc họ bị truy sát bất ngờ sinh ra.
Về phần đứa bé bị suy yếu như vậy, có thể trong lúc mang thai bị người ám toán, cũng có thể là thượng thiên trừng phạt.
Cặp vợ chồng này trước kia tàn sát sinh linh vô số mới nhận hậu quả như vậy.
Huyền Thai đại lục là nơi tụ tập khí vận của nhân tộc, nơi yêu tộc bị đàn áp hầu như không ngóc đầu lên được bất đắc dĩ phải duy chuyển đi nơi khác.
Muốn làm được như vậy nhân tộc cần phải một sức mạnh áp đảo, ở Huyền Thai đại lục nhân tộc cứ như là con cưng của thượng thiên bất cứ ai cũng có thể tu luyện.
Với khả năng sinh sôi của nhân tộc việc tiêu diệt yêu tộc chỉ dễ như trở bàn tay.
Tài nguyên là thứ rất trọng yếu đối với tu sĩ nhưng tài nguyên dù có nhiều đến mấy sớm muộn gì cũng phải hết.
Linh thạch liên tục bị con người khác thác dần trở nên ít ỏi, linh dược trước kia tùy tiện vào rừng có thể hái được một nắm hiện nay rất khó để gặp được.
Lãnh đạo nhân tộc rất nhanh phát hiện vấn đề, sao nhiều lần bàn bạc cũng như đối ứng kế sách họ bèn ra một hạ sách.
Hạn chế tu sĩ trong thiên hạ lại bất cứ ai không tham gia một môn phái nào mà vẫn tu luyện thì được xem là tà ma ngoại đạo.
Đã gọi là ma đạo thì kết cuộc chỉ có một "Chết" nhờ vậy số lượng tán tu ngày càng ít thời gian dần trôi qua chỉ có những tán tu cường đại mới bám trụ được còn những người nhỏ yếu kia kết cục là bị diệt sát.
Kẻ giết những tán tu đó không thể nào là những tiên nhân đức cao vọng trọng được, những người ra tay họ còn được gọi là đao phủ.
Cặp vợ chồng trong miếu cũ kia là những đao phủ hành nghề, trước kia thì không sao nhưng một trăm năm trở lại đây linh khí thiên địa trở lại tấp nập như xưa từng mõ linh thạch lớn được tìm thấy, linh dược thi nhau đua nở.
Không thể tránh khỏi những động phủ của các tu sĩ xưa để lại được thấy ánh mặt trời.
Tiều phu lên núi đốn cũi sẩy chân rơi vào động phủ tiên nhân mở ra con đường tu hành.
Có kẻ may mắn ăn được linh quả khai khiếu tu luyện, tu hành thần tốc vượt xa bạn cùng lứa.
Khi còn trẻ ai cũng có hoài bão lớn lao, những suy nghĩ táo bạo như: bọn họ không làm được ta chắc chắn xẻ làm được"
Từng suy nghĩ lệch lạch nhảy ra trong đầu những thiếu niên từ đó ma đạo nổi lên, công việc của những đao phủ ngày một nhiều.
Những đao phủ ra sức tàn sát những tán tu kia, cặp vợ chồng kia cũng không thể tránh khỏi.
Có đôi lúc họ phải đồ sát cả một thôn hoặc một thành trì thây chất thành núi máu chảy thành sông tàn chi khắp nơi.
Lão thiên xây dựng đại thế, mà những đao phủ này lại ra sức ngăn cản khác nào làm trái với thiên ý, trái với thiên ý xẽ bị thiên phạt vì vậy hầu hết những đao phủ này lúc cuối đời cũng trẳng được tốt lành gì.
Có một điều hầu như tất cả tu sĩ đều công nhận không có bất cứ đồ tể nào chết già đa số chết ở tuổi trung niên, mọi người thi đồn đãi là do thiên phạt, sự thật như thế nào thì không ai biết.
Cặp vợ chồng trong miếu cũng như thế họ cứ tưởng thiên ý sẽ trừng phạt họ y như những đao phủ khác là chết trong tay của ma đạo, nhưng họ đã tưởng lầm rồi thiên phạt báo ứng họ sớm hơn dự tính.
Hai vợ chồng vất vả suốt đời khó khăn lắm mới được một đứa con, nhưng khi vừa sinh ra đã bị thiên nhân ngũ suy, thân thể suy yếu tu luyện không thông thuận như người khác tiền đồ mờ mịt.
Trong mắt tràn đầy lo lắng trước mắt là đứa con vừa mới chào đời nhưng bị thiên phạt, sao lưng thì bị địch nhân đuổi giết trong lòng hai người rất hoang mang không biết làm sao cho phải.
Trầm mặc hồi lâu như đã quyết định điều gì đó rất trọng yếu người chồng cắn răng quay mặt xang nơi khác người vợ như nhận thấy điều gì đó vừa ngẩn đầu lên thấy chồng làm hành động như vậy nhất thời nghẹn ngào.
Hai mắt bà rưng rưng trên khuôn mặt tiều tụy ấy nhiều thêm mấy lần nếp nhăn, bà nhỏ gọng thút thít giọng nói tuy bà đã hết sức kiềm nén nhưng vẫn nghe thấy tiếng nghẹn ngào của người mẹ sắp phải xa con, xa nhau lần này không biết có còn gặp lại được không.
Bà cố gắng bế đứa bé lên một cách thật nhẹ nhàng, cứ như bà ấy đang sợ khi mạnh một chúng thằng bé sẽ tan vỡ, bà đũng đưa đứa bé như những bà mẹ khác hay làm với con, không biết bà đã mơ tới viễn cảnh có thể làm như thế với con mình biết bao nhiêu lần.
Mới đầu hình như có chút không quen tay chân của bà có hơi vụng về, làm không trôi chảy như bà đã nghĩ bà chậm gãi hét một ca khúc mà khi xưa bà đã nghe.
Như cảm thấy điều gì đó đôi mắt đứa bé đang nhắm nghiền mở ra nhìn về phía mẹ của mình, bông chóc nó òa lên không khóc, gặp tình cảnh như vậy người vợ có chút luống cuống không biết phải làm sao bà đành phải gót một tia linh lực vào người đứa bé nó mới thoáng yên ổn lại.
Bà đong đưa con mình bà nhìn con không còn vẽ hoang mang, lo sợ, tuyệt vọng nữa thay vào đó là một ánh mắt trìu mến người bố cũng vậy.
Bà khẻ thủ thỉ với con mình:
"Con trai à, ba mẹ không thể giúp ít gì cho con chỉ có thể giúp con lên một cái tên, mong muốn lớn nhất của ta chính là nhìn thấy con lớn lên mạnh khỏe, nhưng có lẽ điều đó không được rồi bọn ta sắp phải đi xa, vậy chỉ mong con sống tốt thôi cũng được"
Nói đến đây bà có chút nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng nói tiếp:
"Cả đời bọn ta giết người vô số, việc này trái với ý trời nên mới hại con thành như vậy, trời giáng thiên phạt khiến con bị ngũ suy, thôi thì bọn ta đành thuận theo ý trời lấy họ của cha với căn bệnh hiểm ác của con làm tên"
"Nên nhớ cha con họ Triệu từ nay tên con là Triệu Ngũ Suy"
Tiếng nói vừa dứt lôi minh không ngừng cứ như thiên địa chứng giám.
Tới đây nước mắt của người mẹ không cầm được nữa rồi từng giọt nước mắt như những hạt châu lăng dài trên má, làm nổi bật lên nét tiều tụy của bà.
Người chồng đứng này giờ không lên tiếng rốt cuộc mở miệng, giọng nói của hắn rất cứng rắn nhưng pha lẫn một chút đau khổ của người cha sắp rời xa con:
"Thời gian không còn nhiều nữa bọn chúng có lẽ sắp đến rồi, ta có nhất thức có thể khiến tim thằng bé ngừng đập khoảng một nén nhang, nhiêu đó chắc đã đủ"
Người vợ nghe vậy có chút im lặng rồi gật đầu đưa đứa con cho chồng, người chồng cẩn thận ôm đứa bé ánh mắt ông ấy không cứng rắn nữa mà dần chở nên mông lung.
Nhanh chóng thi pháp tim đứa bé ngừng đập ông cẩn thận bao đứa bé bằng miếng vãi nhẹ nhàng đặt vào giỏ trúc hai vợ chồng nhanh chóng thoát ly tòa miếu đến con sông gần đó.
Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.
Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...
Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook