Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về
-
Chương 187: Đại kết cục (hạ) (8)
Yến tiệc chúc mừng suốt chín ngày, ngay cả Đông Hải Long Vương mặt mày sầu
khổ nhìn nhi tử thành thân cũng uống đến mặt mày hớn hở, gặp người nào
cũng kính rượu, quả thực là vui vẻ vô cùng.
Thất Mệnh cùng với Khổng Tước trước khi tàn tiệc thì bị Duyệt Nhi âm thầm gọi đến nói chuyện riêng. Lúc này hai người họ đang trên đường trở về Tiên giới, nhớ lại mấy ngày vui vẻ này thì đều mang theo ý cười.
“Mặc dù ba cặp kia trông có vẻ thực sự không tự nhiên, có điều tình ý trong ánh mắt trao nhau, mọi người ai cũng nhìn ra.”
Thất Mệnh gật đầu: “Duyệt Nhi đối với những chuyện này khứu giác rất nhạy, có thể là do tâm tư đơn thuần, cảm thấy thích thì nên ở cạnh nhau, không có quá nhiều băn khoăn đến thế.”
Khổng Tước nhìn chiếc hộp đẹp đẽ sang trọng trong tay Thất Mệnh, cười nói: “Duyệt Nhi nói phải trở về Tiên giới thì mới có thể mở ra, rốt cuộc là vật gì? Bảo bối ư?”
Thất Mệnh nhìn chiếc hộp màu hồng, cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tính tình con nít, có lẽ là động vật đáng yêu nào đấy.Tôn thượng không cho nàng nuôi, nên cho chúng ta cũng không chừng.”
“Vậy thì rất tốt. Aizz, Tiểu Bảo hiện giờ cả ngày đều đi theo tiểu thiếu chủ chạy đây chạy đó, cũng không về nhà.”
“An tâm, Duyệt Nhi cứ cách một thời gian sẽ để nó về nhà mà.”
Cửu Kiếm nhớ đến bộ dạng Duyệt Nhi bĩu môi bất mãn, cười cười: “Cũng phải.”
Đợi đến khi Thất Mệnh và Cửu Kiếm trở lại Tiên giới, lúc hăm hở mở chiếc hộp thì bị dọa sợ giật bắn.
Trong hộp quả thực là một con vật dễ thương, còn là con vật trong lòng của Tôn thượng…..
Nhưng mà……………Thất Mệnh và Khổng Tước rơi lệ đầy mặt, Tôn thượng, chúng tôi thật sự không biết nha.
Bên trong hộp trải đầy cánh hoa thơm mềm, tiểu tử hổ thấy nắp hộp cuối cùng cũng đã được mở, vui vẻ ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào với Thất Mệnh và Khổng Tước, thế nhưng suýt nữa thì dọa Thất Mệnh và Khổng Tước sợ phát khóc.
Tiểu tử hổ từ trong hộp nhảy ra, nghi hoặc nói: “Thất Mệnh thúc thúc, Khổng Tước tỷ tỷ, hai người sao vậy? Không vui sao?”
Thất Mệnh và Khổng Tước đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mặc dù thấp thỏm không yên, nhưng cũng thật tâm cười nói: “Vui chứ, Duyệt Nhi đã nhiều năm như vậy chưa từng trở lại Tiên giới.”
Tiểu tử hổ đôi mắt tựa lưu ly nhìn qua nhìn lại hai người một lần, xác định không có vấn đề gì mới ‘a’ lên một tiếng, hóa thành hình người, đáng yêu kéo kéo tai.
“Muội thật sự muốn ra ngoài, cho nên vất vả lắm mới tìm được cơ hội để hai người dẫn đi, ha ha ha.”
Thất Mệnh cân nhắc một lúc: “Duyệt Nhi, lẽ nào con để ba đôi kia kết hôn chính là vì tìm một cơ hội để chạy ra ngoài?”
Duyệt Nhi đại nghĩa ngút trời nói: “Con sao có thể là người như vậy! Hắc hắc, con chỉ là thuận tiện nghĩ ra một cách này mà thôi…..”
Khổng Tước cùng Thất Mệnh: ……..
Hôm sau, dường như toàn bộ người của Thánh giới đều biết, tiểu thê tử của Tôn thượng bỏ nhà đi….
Không cần Tôn thượng ra lệnh, người ở khắp nơi đã tay chân cuống quít, lùng sục tìm kiếm tiểu cô nương đại danh đỉnh đỉnh này.
Tức Mặc Ly thế nhưng lại là người bình tĩnh nhất, cô hổ nhỏ có thể chạy đi đâu được chứ? Chẳng qua là mấy chỗ đó mà thôi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, y đã nhận được tin.
Tôn thượng, ôm con hổ nhỏ nhà ngài về. Thất Mệnh.
Tức Mặc Ly cười cười, để Túc Tịch hạ lệnh xuống dưới, tự mình thong thả đi đến Tiên giới.
Đêm đến, Duyệt Nhi biến thành con hổ nhỏ nằm trong chiếc hộp, sáng ra biến về hình người, thu chiếc hộp vào nội đỉnh, dạo chơi khắp nơi, ngày tháng cứ thế trải qua vô cùng mãn nguyện.
Trong một rừng trúc, nàng đã ở đây ngẩn ngơ suốt mấy ngày trời.
Aizz, nơi này phong cảnh rất đẹp, thật sự là như trong tranh mà. Quan trọng nhất là, chỗ này bí mật, rất ít người biết.
Hôm nay cũng không biết vì sao trời bỗng dưng đổ mưa lớn. Duyệt Nhi tìm tới tìm lui cũng không tìm được sơn động nào, thấy mây đen cùng lôi điện chớp lóe thì có chút sợ hãi, vội vội vàng vàng tìm một chỗ tương đối khuất, lấy hộp ra, hóa về nguyên thân, nhảy vào đậy nắp lại.
Mưa lớn bắt đầu dữ dội, Duyệt Nhi nghe tiếng sấm chớp thì càng lúc càng sợ hãi. Ông trời không tốt, chiếc hộp này nàng ngàn suy vạn tính, vẫn không nghĩ tới nắp hộp bằng vải, sẽ bị thấm nước……….
Lúc này, cô hổ nhỏ nước mắt lưng tròng, nếu ở bên Mặc Ly thì tốt rồi, vòng ôm ấm áp, cái gì cũng không có, hu hu.
Dường như sau mỗi lần rời nhà đi thì đều muốn trở về vậy.
Trong lòng Duyệt Nhi đang lặng lẽ nhớ lại thì bên cạnh bỗng dưng truyền đến tiếng bước chân. Nàng vội vàng nâng cao cảnh giác, lúc này sao lại có ai đến?
Nắp hộp trên đầu bị mở ra, Tức Mặc Ly đưa tay thi pháp ngăn mưa, nhìn lông tơ khắp người Duyệt Nhi đều ướt sũng, vươn tay bế nàng ra.
“Ngốc, pháp thuật có thể ngăn mưa đâu?”
Duyệt Nhi nằm trong lòng bàn tay y, đầu cọ cọ ngón cái y: “Thiếp sợ sấm chớp, căng thẳng……nên quên mất….”
Tức Mặc Ly: ………………
Trước mắt là một lầu các dựng lên từ trúc, tinh xảo đẹp đẽ. Duyệt Nhi gần như nhìn đến đờ người.
“Mặc Ly, chàng sao lại biết nơi này có lầu các?” Nàng ngay cả hang động cũng tìm không thấy……
“Ta dựng, Duyệt Nhi thích?”
Duyệt Nhi mở to đôi mắt vốn đã to tròn, lỗ tai hưng phấn dựng lên, đáng yêu vô cùng: “Chàng dựng? Khi nào?”
“Bốn ngày trước. Nàng đến đây, ta đã theo sau rồi.”
“Chàng không để thiếp biết, âm thầm ở đây dựng căn nhà trúc?”
Tức Mặc Ly gật đầu, ôm nàng vào trong. Chuông gió trên cửa đung đưa, âm thanh như tiếng suối mát chảy qua đá ngọc từ trong căn phòng truyền ra.
“Nàng đến đâu, ta sẽ đến đó, cho nàng chốn về bình yên nhất.”
Cô hổ nhỏ nào đó cảm động: “Mặc Ly………….”Rời nhà đi, quả thực chỉ là phương pháp minh chứng nho nhỏ chàng đang quan tâm đến nàng mà thôi.
“Chúng ta sinh hổ con đầy khắp núi đi.”
Tức Mặc Ly thoáng mỉm cười, dịu dàng đến độ khiến người khó mà tin tưởng: “Cầu còn không được.”
Thất Mệnh cùng với Khổng Tước trước khi tàn tiệc thì bị Duyệt Nhi âm thầm gọi đến nói chuyện riêng. Lúc này hai người họ đang trên đường trở về Tiên giới, nhớ lại mấy ngày vui vẻ này thì đều mang theo ý cười.
“Mặc dù ba cặp kia trông có vẻ thực sự không tự nhiên, có điều tình ý trong ánh mắt trao nhau, mọi người ai cũng nhìn ra.”
Thất Mệnh gật đầu: “Duyệt Nhi đối với những chuyện này khứu giác rất nhạy, có thể là do tâm tư đơn thuần, cảm thấy thích thì nên ở cạnh nhau, không có quá nhiều băn khoăn đến thế.”
Khổng Tước nhìn chiếc hộp đẹp đẽ sang trọng trong tay Thất Mệnh, cười nói: “Duyệt Nhi nói phải trở về Tiên giới thì mới có thể mở ra, rốt cuộc là vật gì? Bảo bối ư?”
Thất Mệnh nhìn chiếc hộp màu hồng, cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tính tình con nít, có lẽ là động vật đáng yêu nào đấy.Tôn thượng không cho nàng nuôi, nên cho chúng ta cũng không chừng.”
“Vậy thì rất tốt. Aizz, Tiểu Bảo hiện giờ cả ngày đều đi theo tiểu thiếu chủ chạy đây chạy đó, cũng không về nhà.”
“An tâm, Duyệt Nhi cứ cách một thời gian sẽ để nó về nhà mà.”
Cửu Kiếm nhớ đến bộ dạng Duyệt Nhi bĩu môi bất mãn, cười cười: “Cũng phải.”
Đợi đến khi Thất Mệnh và Cửu Kiếm trở lại Tiên giới, lúc hăm hở mở chiếc hộp thì bị dọa sợ giật bắn.
Trong hộp quả thực là một con vật dễ thương, còn là con vật trong lòng của Tôn thượng…..
Nhưng mà……………Thất Mệnh và Khổng Tước rơi lệ đầy mặt, Tôn thượng, chúng tôi thật sự không biết nha.
Bên trong hộp trải đầy cánh hoa thơm mềm, tiểu tử hổ thấy nắp hộp cuối cùng cũng đã được mở, vui vẻ ngẩng đầu lên, nở nụ cười ngọt ngào với Thất Mệnh và Khổng Tước, thế nhưng suýt nữa thì dọa Thất Mệnh và Khổng Tước sợ phát khóc.
Tiểu tử hổ từ trong hộp nhảy ra, nghi hoặc nói: “Thất Mệnh thúc thúc, Khổng Tước tỷ tỷ, hai người sao vậy? Không vui sao?”
Thất Mệnh và Khổng Tước đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mặc dù thấp thỏm không yên, nhưng cũng thật tâm cười nói: “Vui chứ, Duyệt Nhi đã nhiều năm như vậy chưa từng trở lại Tiên giới.”
Tiểu tử hổ đôi mắt tựa lưu ly nhìn qua nhìn lại hai người một lần, xác định không có vấn đề gì mới ‘a’ lên một tiếng, hóa thành hình người, đáng yêu kéo kéo tai.
“Muội thật sự muốn ra ngoài, cho nên vất vả lắm mới tìm được cơ hội để hai người dẫn đi, ha ha ha.”
Thất Mệnh cân nhắc một lúc: “Duyệt Nhi, lẽ nào con để ba đôi kia kết hôn chính là vì tìm một cơ hội để chạy ra ngoài?”
Duyệt Nhi đại nghĩa ngút trời nói: “Con sao có thể là người như vậy! Hắc hắc, con chỉ là thuận tiện nghĩ ra một cách này mà thôi…..”
Khổng Tước cùng Thất Mệnh: ……..
Hôm sau, dường như toàn bộ người của Thánh giới đều biết, tiểu thê tử của Tôn thượng bỏ nhà đi….
Không cần Tôn thượng ra lệnh, người ở khắp nơi đã tay chân cuống quít, lùng sục tìm kiếm tiểu cô nương đại danh đỉnh đỉnh này.
Tức Mặc Ly thế nhưng lại là người bình tĩnh nhất, cô hổ nhỏ có thể chạy đi đâu được chứ? Chẳng qua là mấy chỗ đó mà thôi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, y đã nhận được tin.
Tôn thượng, ôm con hổ nhỏ nhà ngài về. Thất Mệnh.
Tức Mặc Ly cười cười, để Túc Tịch hạ lệnh xuống dưới, tự mình thong thả đi đến Tiên giới.
Đêm đến, Duyệt Nhi biến thành con hổ nhỏ nằm trong chiếc hộp, sáng ra biến về hình người, thu chiếc hộp vào nội đỉnh, dạo chơi khắp nơi, ngày tháng cứ thế trải qua vô cùng mãn nguyện.
Trong một rừng trúc, nàng đã ở đây ngẩn ngơ suốt mấy ngày trời.
Aizz, nơi này phong cảnh rất đẹp, thật sự là như trong tranh mà. Quan trọng nhất là, chỗ này bí mật, rất ít người biết.
Hôm nay cũng không biết vì sao trời bỗng dưng đổ mưa lớn. Duyệt Nhi tìm tới tìm lui cũng không tìm được sơn động nào, thấy mây đen cùng lôi điện chớp lóe thì có chút sợ hãi, vội vội vàng vàng tìm một chỗ tương đối khuất, lấy hộp ra, hóa về nguyên thân, nhảy vào đậy nắp lại.
Mưa lớn bắt đầu dữ dội, Duyệt Nhi nghe tiếng sấm chớp thì càng lúc càng sợ hãi. Ông trời không tốt, chiếc hộp này nàng ngàn suy vạn tính, vẫn không nghĩ tới nắp hộp bằng vải, sẽ bị thấm nước……….
Lúc này, cô hổ nhỏ nước mắt lưng tròng, nếu ở bên Mặc Ly thì tốt rồi, vòng ôm ấm áp, cái gì cũng không có, hu hu.
Dường như sau mỗi lần rời nhà đi thì đều muốn trở về vậy.
Trong lòng Duyệt Nhi đang lặng lẽ nhớ lại thì bên cạnh bỗng dưng truyền đến tiếng bước chân. Nàng vội vàng nâng cao cảnh giác, lúc này sao lại có ai đến?
Nắp hộp trên đầu bị mở ra, Tức Mặc Ly đưa tay thi pháp ngăn mưa, nhìn lông tơ khắp người Duyệt Nhi đều ướt sũng, vươn tay bế nàng ra.
“Ngốc, pháp thuật có thể ngăn mưa đâu?”
Duyệt Nhi nằm trong lòng bàn tay y, đầu cọ cọ ngón cái y: “Thiếp sợ sấm chớp, căng thẳng……nên quên mất….”
Tức Mặc Ly: ………………
Trước mắt là một lầu các dựng lên từ trúc, tinh xảo đẹp đẽ. Duyệt Nhi gần như nhìn đến đờ người.
“Mặc Ly, chàng sao lại biết nơi này có lầu các?” Nàng ngay cả hang động cũng tìm không thấy……
“Ta dựng, Duyệt Nhi thích?”
Duyệt Nhi mở to đôi mắt vốn đã to tròn, lỗ tai hưng phấn dựng lên, đáng yêu vô cùng: “Chàng dựng? Khi nào?”
“Bốn ngày trước. Nàng đến đây, ta đã theo sau rồi.”
“Chàng không để thiếp biết, âm thầm ở đây dựng căn nhà trúc?”
Tức Mặc Ly gật đầu, ôm nàng vào trong. Chuông gió trên cửa đung đưa, âm thanh như tiếng suối mát chảy qua đá ngọc từ trong căn phòng truyền ra.
“Nàng đến đâu, ta sẽ đến đó, cho nàng chốn về bình yên nhất.”
Cô hổ nhỏ nào đó cảm động: “Mặc Ly………….”Rời nhà đi, quả thực chỉ là phương pháp minh chứng nho nhỏ chàng đang quan tâm đến nàng mà thôi.
“Chúng ta sinh hổ con đầy khắp núi đi.”
Tức Mặc Ly thoáng mỉm cười, dịu dàng đến độ khiến người khó mà tin tưởng: “Cầu còn không được.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook