Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về
Chương 12: Chúng ta quen biết nhau sao?

Đôi lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi run rẩy, của bổn quân? Nữ nhân? Duyệt Nhi tìm tòi trong trí nhớ một lượt những vị tiên mà nàng đã từng gặp, không có nam tiên nào mặt quần áo màu đỏ. Trong lòng Duyệt âm thầm đưa ra kết luận.

Nam tử này tự xưng là bổn quân, quả nhiên là nhận nhầm người rồi.

Nhu Nhu công chúa lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng rất căm hận, rõ ràng sắp thành công, sao lại đột nhiên xuất hiện một nam tử không rõ lai lịch, còn dám can đảm đả thương nàng! Mắt lạnh liếc nhìn: “Ngươi là ai? Dám đả thương bản công chúa?”

Nói vừa xong, nàng lập tức mở to hai mắt. Nam tử trước mặt, thật đẹp......

Mái tóc màu đỏ tung bay chỉ đơn giản dùng một mảnh khăn lụa màu đỏ buộc lại, làm nên cho gương mặt trắng nõn càng tỏa sáng, ngũ quan tinh xảo mềm mại xinh đẹp, cũng không cũng không làm mất đi khí khái hào sảng của nam tử. Sau khi Nhu Nhu công chúa kinh hãi ái mộ thì cảm thấy ganh tỵ, nàng chưa bao giờ thấy một nam tử mặt xiêm y màu đỏ mà có phong thái tiêu nhiên đến thế.

Hồ tộc khi biến thành hình người vốn có diện mạo rất yêu mị, vẻ ngoài được trời ưu ái, yêu mị sẵn có, đặc biệt dung mạo của Cửu Vĩ hồ càng đẹp nhất trong Hồ tộc.

Hiện giờ nhìn thấy nam tử này, Nhu Nhu công chúa cảm thấy cái mà Cửu Vĩ hồ tộc các nàng tự xưng là mĩ mạo tự nhiên phong thái trêu người kia quả thật ảm đạm tối tăm khi đứng trước mặt hắn. Nếu bàn về mỹ mạo, vị nam tử này đã đẹp đến mức tận cùng, nếu bàn về phong tư, cử chỉ của vị nam tử này vô dùng dư dã, mị hoặc vô cùng, giống như dùng lông chim phất nhẹ qua đáy mắt.

Nam tử áo đỏ mỉm cười phong tình vô hạn: “Hồ ly xấu xí, nhìn bổn quân nhìn đến ngây người rồi à, không phải là đang ghen tỵ bản quân đẹp hơn ngươi chứ?”

Nhu Nhu công chúa phục hồi lại tinh thần, bị hắn nói trúng tâm sự, lạnh lùng châm chọc nói: “Ngươi là một nam tử mà có dáng vẻ đẹp như vậy, nam lại có tướng mạo nữ, bất nam bất nữ, ngươi tự đắc cái gì chứ?”

Nam tử áo đỏ lại mỉm cười: “Ngươi làm cho nữ nhân của bổn quân bị thương, bổn quân sẽ lấy đi thứ mà ngươi quý trọng nhất, xem ra rất công bằng rồi chứ?” Hắn chẳng hề để ý chuyện Nhu Nhu công chúa nói hắn bất nam bất nữ, ngược lại còn tính nợ cũ của Duyệt Nhi với Nhu Nhu công chúa.

Nhu Nhu công chúa cuống quít lui về phía sau, tay nhanh chóng tạo một cái quyết, chuẩn bị hoàn toàn lựcchống lại. Chợt thấy một luồng ánh sáng đó ‘bùm’ một tiếng đánh tan tất cả phòng ngự của nàng, chỉ cảm thấy má trái đau rát, giây lát sau, má phải lại là đau rát. Nàng điên cuồng che mặt, lại trì trệ đôi chút, cũng biết vị nam tử áo đỏ kia đã làm gì.

“Ngươi, ngươi, ngươi dám! Các ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả một cái giá đắc!” Nhu Nhu công chúa là một người thông minh, biết nhìn tình huống hiện tại. Trong lòng cũng rõ mình không phải là đối thủ của nam tử áo đỏ, hiện tại lại ở trong lãnh địa của nhà mình, nhớ tới vết thương trên mặt, liền không chút do dự dựa vào địa hình quen thuộc mà chạy trốn, nhưng hạt giống tên là thù hận nảy mầm trong lòng đã vươn lớn nhiều hơn, chỉ chờ một ngày, hoàn toàn bùng nổ.

Nam tử áo đó ‘hừ’ một tiếng, cũng không đuổi theo, rõ ràng hoàn toàn không để Nhu Nhu công chúa vào mắt. Chỉ cúi đầu nhìn cô bé nằm trong lòng mình, nhìn thấy hai lỗ tai kia cũng dựng thẳng lên, vừa nhìn liền nghĩ đến một việc– đưa tay ra vuốt ve đôi tai ấy.

Duyệt Nhi lắc đầu giãy dụa, nói: “Ân nhân cứu mạng, ngươi buông ta ra trước đi.”

Nam tử áo đó ‘ừ’ một tiếng, buông Duyệt Nhi đang ôm trong lòng ra.

Duyệt Nhi ngẩng đầu nói: “Ta muốn......” Lời nói còn chưa dứt đã bị sắc đẹp trước mắt đoạt đi suy nghĩ, đẹp quá......

Không giống với vẻ đẹp phong nhã tuyệt thế của Tức Mặc Ly và Đạp Vũ thượng thần, nam tử áo đó này thật là đẹp, đẹp đến mức một ánh mắt xoay chuyển cũng khiến cho lòng người không thể tĩnh lặng......

Nam tử áo đỏ cười khẽ, trong nháy mắt vô số hoa nở: “Nhìn đủ chưa?”

Duyệt Nhi ngơ ngác trả lời: “Chưa......”

“Ha hả, chưa đủ thì tiếp tục nhìn, cho nàng nhìn đủ......”

“Từ từ đã, ta vừa mới nói cái gì?” Duyệt Nhi đột nhiên phục hồi lại tinh thần.

Nam tử áo đỏ lại cười ha hả, không trả lời.

Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn hắn: “Xem ra ngươi rất vui vẻ?”

Bàn tay xinh đẹp của nam tử áo đỏ vuốt tóc của nàng: “Ừ, rất vui vẻ.” Lại cười to: “Nhìn thấy nàng, ta rất vui vẻ.”

Duyệt Nhi buồn bực nhìn gương mặt tuyệt mỹ kia, biết rõ mình đẹp, còn cười cười. Thật muốn nhổ sạch hàm răng trắng bóng trong miệng hắn, được rồi, hàm răng cũng đẹp như vậy, ông trời thật không công bằng. Duyệt Nhi trợn to hai mắt, hỏi: “Vì sao nhìn thấy ta thì ngươi rất vui vẻ?”

Duyệt Nhi cảm thấy khó hiểu nhìn hắn, rốt cục quyết định nói cho hắn biết sự thật mà nàng đã sớm phát hiện ra: “Mỹ nhân, ta nghĩ, ngươi nhận nhầm người rồi.”

Nam tử áo đỏ cười một tiếng: “Nàng không phải Duyệt Nhi sao?”

Duyệt Nhi càng thêm khó hiểu, hắn làm sao biết tên của mình.

Nam tử áo đỏ cắn chặt hàm răng lại: “Quả nhiên nàng không nhận ra ta.”

Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn hắn: “Chúng ta quen biết nhau sao?”

Nam tử áo đỏ thở một hơi: “Sở Từ.”

Duyệt Nhi chậm chạp điều phối trí nhớ không quá mạnh mẽ của nàng, rốt cục cũng tìm ra manh mối: “A, ngươi là con chim nhỏ màu đỏ kia?”

Sở Từ vỗ vỗ đầu Duyệt Nhi: “Cái gì mà con chim nhỏ màu đỏ! Bổn đại gia là hỏa phượng! Hỏa phượng!” Thở dài nói: “Ài, cũng khó trách nàng không nhận ra, chưa từng thấy hỏa phượng chứ gì? Huống chi lúc ấy bổn đại gia bị ám toán trọng thương, thu nhỏ nguyên hình......”

Mặt Duyệt Nhi đầy hắc tuyến khi nhìn thấy con hỏa phượng đẹp đến kinh người này lại nói ra những lời lỗ mãng, ài, quả nhiên là không người nào toàn vẹn, mà kỳ quái chính là nàng lại không cảm thấy hai phương diện này đối lập nhau, giống như theo nàng cảm nhận thì bộ dạng xinh đẹp như vậy, nói chuyện như vậy cũng bình thường. Nàng chợt tỉnh ngộ: “Ờ ờ, Sở Từ là hỏa phượng......”

Lời nói còn chưa dứt, thân người đã đau nhứt, cả người yếu đuối lung lay sắp ngã, Sở Từ cuống quít đỡ lấy, linh thức đảo qua, giận dữ: “Nữ nhân xấu xa kia lại dám đả thương nàng thành thế này, ta phải đi lấy mạng của ả ta!”

Mấy vị trưởng lão Hồ tộc há lại dễ đối phó? Ngay từ đầu chiêu thức đánh Duyệt Nhi từ trên cây rơi xuống cũng là chính là chiêu số cực kỳ ngoan độc, chiêu thu người mất, đoạn tuyệt kinh mạch. Mà Nhu Nhu công chúa mở miệng muốn người, bọn họ nể mặt nên để mọi chuyện cho Nhu Nhu công chúa xử lý, nhưng lúc đi đã hạ một tiên pháp âm độc, phải qua một thời gian ngắn mới phát tác, làm cho huyết mạch của người ta bị bành trướng đến độ vỡ nát mà chết.

Có biện pháp âm độc như vậy, ngay cả khi Nhu Nhu công chúa không giết nàng, nàng cũng sẽ đến đúng thời gian mà chết. Nếu không có Sở Từ, chờ sau khi Nhu Nhu công chúa đổi thể thành công thì thân thể của Duyệt Nhi lập tức chết, mấy vị trưởng lão này nếu biết bọn họ mưu sát công chúa của mình, không biết có giận đến độ hộc máu không?

Sở Từ ôm Duyệt Nhi, nhanh chóng phong bế huyết mạch kinh lạc của Duyệt Nhi, giọng nói mị hoặc mang theo lo lắng, đẹp hàng lông mày đẹp cũng nhíu lại: “Ta lập tức mang nàng quay về Ma Vực, thật xin lỗi, ta không biết thuật trị liệu......”

Duyệt Nhi chịu không được phun ra máu: “Mang ta quay về Cửu Trùng Thiên, Hàn Lâm Thư Viện, túi Càn Khôn của ta để ở nơi đó......”

Hồ khâu là một lãnh thổ của Tiên giới, hiện tại nàng tuyệt đối không chống đỡ nổi, chỉ sợ đến lúc tới được Ma Vực thì đã chết bất đắc kỳ tử, Cửu Trùng Thiên cách Hồ Khâu gần hơn một chút, dù sao đều là ở Tiên giới.

Sở Từ nghe nàng nói đến túi Càn Khôn, cũng nhớ đến tiên dược thần kỳ trong túi nàng, trước hết dùng thuốc cầm giữ vết thương của nàng trước sao đó lại mang nàng quay về Ma Vực, cũng không phải không thể, lúc này không nói hai lời, ôm lấy Duyệt Nhi liền bay về phía Cửu Trùng Thiên.

Bay đến không trung cơn tức trong lòng càng thêm sâu đậm, quay đầu lại tay hung hăng vung lên, biển lửa liền lan tràn khắp cả Hồ Khâu. Lòng Sở Từ vừa giận vừa vội, lần đầu tiên trong đời hận tốc độ của mình không đủ nhanh. Lập tức lại hóa thành nguyên hình, cõng Duyệt Nhi ở trên lưng cấp tốc bay đi.

Kinh mạch trong người Duyệt Nhi đang gào thét, giống như sắp bóc tách ra, từng sợi từng sợi như bị rút ra, cả người đau đến run rẩy, một số nơi trên da thịt bắt đầu rớm máu. Nàng chỉ có thể ôm thật chặc cổ hỏa phượng, cả người đau đớn run rẩy, vẫn không thể nào nhịn được mà chảy xuống giọt lệ to bằng hạt đậu, cảm giác mình thật sự đau đến sắp chết.

Hỏa phượng là thần thú hiếm thấy, một đôi cánh đẹp mà tráng kiện, vài cái vỗ cánh đã đi mấy ngàn dặm, phía sau là ba cái đuôi màu vàng rất dài, mềm mại tung bay trên không trung, toàn thân đều là lửa đỏ, chỉ có ba chiếc đuôi kia màu vàng tựa như gấm mây, phóng khoáng lại đường hoàng.

Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống cổ của Sở Từ, thiêu đốt lòng hắn, cháy sạch đốt sạch cả tâm thần đang rối bời của hắn.

Lần đầu tiên lúc thấy nàng hóa thành hình người, hắn di chuyển cánh không cẩn thận đã nhìn thấy thân hình trắng nõn tinh tế của nàng dưới ánh ánh sáng mờ tối, đối mặt với đôi mắt to trong trẻo màu hổ phách của nàng, hắn cũng cảm thấy toàn thân giống bị lửa thiêu, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cái cảm giác vừa nóng vừa thẹn thùng. Mà hiện tại những giọt nước mắt của nàng rơi xuống cổ hắn, hắn cảm thấy như sắp bị nước mắt của nàng làm cho bỏng rát, hận không thể chịu đau đớn thay nàng, cả trái tim đều bị nước mắt làm nóng vỡ.

Cảm giác này là sao thế?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương