Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!
-
Chương 25: Giúp quỷ nhập vào người . .
Dạ? Thái Thường trợn to hai mắt nhìn, ngoài dáng người nhỏ yếu và khí chất ưu nhã lại lanh lợi không giống mình, nàng ấy… Nàng ấy hoàn toàn như được đúc ra từ một khuôn với mình! Chả trách tất cả chư tiên đều yêu thích các cô gái dáng người yểu điệu, quả thật là quá tuyệt vời!
“Tiên tử xin chào!” Thái Thường lập tức quên cả sợ hãi chạy tới, hai tay nắm chặt dưới quai hàm vui mừng mà nói: “Có phải cô đến nói cho ta biết nếu ta gầy đi sẽ có dáng vẻ giống cô? Ai nha, thật là đẹp! Ta… Ta có thể sờ sờ xem không?”
“Được.” Nàng ấy dịu dàng cười một cái, đưa tay ra nói: “Vậy cô sờ xem, có phải cũng ấm áp như cô không.”
“Hắc hắc…” Thái Thường bước tới lau lau tay, sợ dính tro bụi gì trên đó sẽ lấm người tiên tử, lại bị mình biến thành không đẹp nữa.
Đưa móng vuốt béo ụt ịt tới, Thái Thường ngừng thở dò xét đầu ngón tay trước khi chạm vào móng tay của nàng ấy… Ủa? Làm thế nào mà cái móng cũng không chạm tới? Thôi, không dè dặt! Dứt khoát đi lên nắm ngón tay như búp măng non của người ta thật. Ừ? Sao vẫn bắt hụt như cũ.
“Tiên tử à, có phải tiên tử là dáng vẻ tương lai của ta, ảo cảnh thôi, nên ta mới không thể sờ vào được?”
Tiên tử kia lắc đầu một cái, đưa tay gập trước bụng: “Không, là vì chân thân của ta đã rơi xuống và bị thiêu cháy .”
“Bị…cháy…” Sắc mặt Thái Thường thoắt cái trở nên trắng bệch: “Vậy cô… cô… Cô là quỷ!”
“Ừ, có thể nói như vậy.”
Nữ tiên tử che miệng cười, cố ý không nhìn thấy Thái Thường sợ hãi đến run rẩy cả bắp chân, mà đi vòng qua bay tới đài sen bên cạnh nàng, ngắm quyển sách Thái Thường mới vừa xem qua: “Ừm, thì ra là quyển sách trước kia ta từng xem qua .”
Cánh tay Thái Thường mềm nhũn chống đỡ cửa điện: “Tiểu tiên ta… Ta không biết nó là… là của tiên tử … Tiểu tiên bảo đảm không biết… Không coi nữa! Cô lấy hết toàn bộ về đi!”
“Cô chưa từng thấy qua tục danh trên tiêu đề quyển sách này sao? Cô xem sẽ biết, ta không lật được.”
Nữ tiên tử chỉ chỉ quyển sách nói: “Đúng là có tên của ta.”
Thái Thường đáp một tiếng, sau đó kiên trì dán sát vách tường bước từng bước qua. Nữ tiên tử thấy nàng sợ hãi thì cười một tiếng rồi bay ra xa.
Cuối cùng bước đi thong thả đến trước đài sen, thì ra nàng liên tục đọc sách đều là của cô gái quỷ này a! Thái Thường lật một trang rồi lại lật trở lại, ngoái cổ nhìn dò xét một cái.
Nữ tiên tử ở trên bậc cửa tìm vị trí ngồi xuống: “Đọc lẩm nhẩm thôi.”
Thái Thường sợ hãi lắc đầu: “Không… Không biết mấy chữ này…”
Nữ tiên tử bị sặc nửa chừng: “… Sách ghi là ‘Mịch Trăn, mong cùng Ti Cầm vui vẻ’.”
“Mịch Trăn!” Cằm Thái Thường nếu không nâng chắc sẽ rơi nát: “Tiên tử chính là Mịch Trăn tiên tử mà thúc công ta thân mật? !”
Mịch Trăn vuốt cằm, khóe môi giật giật phát ra giọng buồn bực: “Cuối cùng mới thấy đầu óc của cô thông thuận chút ít, sao ta lại gửi hồn trên người của cô…”
“Đúng…Vậy vì sao tiên tử không đi tìm thúc công của ta, tiên tử tìm đến ta làm gì?”
Tròng mắt Thái Thường đảo một vòng: “Chả trách ngài ấy đối với ta rất tốt, sắc quỷ nhà ta nói rất đúng, thúc công tiếp cận ta cũng bởi vì dung mạo ta với tiên tử giống nhau. Có điều ta vẫn thông cảm cho tiên tử và thúc công ta gặp nhau, được rồi tiên tử đi đi, ta đưa người đến cửa lớn được không?”
Mịch Trăn: “… Khụ khụ, ta còn chưa nói phải đi. Thái Thường, ta có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, cô có bằng lòng giúp ta một chút hay không?”
“Ta chưa từng giúp quỷ… Không biết nên giúp thế nào, tuy nhiên thấy tiên tử có dung mạo xinh đẹp giống ta, ta có thể cân nhắc.”
“Vậy, nếu cô giúp ta, ta sẽ dạy cô làm thế nào nhanh chóng học xong những quyển sách này, được chứ?”
“Thật sao? Tiên tử không được lừa ta đó!” Thái Thường do dự gãi gãi đầu, không biết hứa hẹn với một nữ quỷ có thể bị người ta mắng là đầu óc ngốc hay không.”Vậy cô ngoéo tay với ta!”
Mịch Trăn không nói, nhẹ nhàng bay tới trước mặt nàng, duỗi ra ngón út chạm đầu ngón tay của nàng, ngoài lành lạnh, trống rỗng ra thì không có gì cả. Thái Thường áy náy gãi gãi tai: “Xin lỗi… Ta lại quên cô là quỷ, cô nói đi, muốn ta làm gì?”
Mịch Trăn xoay người chỉ ra con đường ngoài điện, nói: “Ngày mai Ti Cầm sư phụ sẽ tới thăm cô, cô hãy để ta bám lên người cô trò chuyện với ngài ấy, được chứ? Chỉ cần nửa canh giờ là tốt rồi! Đợi ngài ấy đi, ta sẽ dạy cô làm thế nào tu tập những thứ tiên pháp này.”
Thái Thường biết tiên tử mứt quả và thúc công nàng đã tám trăm năm chưa gặp lại, chắc hẳn hai người họ nhất định đều rất mong đợi ngày mai, nếu thật sự thúc công tới thăm nàng, tất nhiên không thể thiếu quà ăn vặt cho nàng. Tốt thôi, nàng đành làm tiểu tiên tốt bụng một lần, vừa có thể thành toàn một đôi uyên ương khổ gặp gỡ, vừa có thể sớm tập xong tiên pháp trở về tìm lão sắc quỷ, cớ sao không làm?
Huống chi mới có mấy ngày nàng đã rất nhớ sắc quỷ thượng thần, còn họ lại chia lìa lâu như vậy, nghĩ đến thật là đáng thương.
“Được.” Thái Thường gật đầu: “Tiểu tiên cho tiên tử thêm nửa canh giờ, nhưng tiên tử phải nhớ đi ra, còn nữa không cho phép ăn trộm mứt quả của ta.”
Mắt Mịch Trăn chứa đầy ánh sao, hoảng hốt kéo tay của nàng, nói: “Được, Thái Thường, đa tạ cô, cả đời này đều cám ơn cô.”
***
Sau khi Mịch Trăn bay đi như một làn khói, Thái Thường làm thế nào cũng đọc sách không vô, chỉ lo chống má nhìn chữ viết đẹp đẽ trên trang sách. Có trời làm chứng, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cả đêm nàng khó ngủ.
Ban ngày có vài vị tiên đồng giá lâm hỏi Thái Thường về tình huống tu tiên, rồi từ những quyển sách nàng đã xem qua chọn lấy mấy vấn đề hỏi nàng, không ngoài dự tính, tất cả đều thở dài trở về.
Ngày ở Bắc Cực rất dài, Thái Thường bắt đầu thấp thỏm. Đêm qua quên hỏi nữ quỷ: sau khi bị nhập vào thì thân thể có bị đau không? Hay có đói bụng không? Bản thân cứ đần độn u mê đồng ý nàng ấy, lỡ đâu làm thiếu mất miếng thịt thì sao đây ?
Sắc quỷ thượng thần đã nói: “Thái Thường, đừng giảm cân, mỗi một miếng thịt trên người nàng bản điện đều có ghi chép, thiếu một miếng sẽ đòi lại gấp bội!” Cỡ nào cỡ nào hạ lưu.
Một cơn gió lạnh lẽo xuất hiện từ dưới giường nàng. Thái Thường xoa mắt sợ hãi,suýt nữa nôn cả đồ ăn sáng: “Cô… cô đêm qua không đi à! Làm sao cô có thể núp dưới gầm giường mà không nói với ta một tiếng! Cô có biết ta sợ hãi sẽ làm rơi thịt không?”
Mịch Trăn sửa sang lại tà áo, cười áy náy nói: “Nếu Thái Thường nói ta là nữ quỷ, nữ quỷ sao có thể phơi ngoài ánh nắng được? Như vậy cũng thuận tiện xem Thái Thường có đổi ý hay không.”
Thái Thường chu miệng: “Ta không có đổi ý. Cô cứ việc tiến vào là được nhưng nếu chỗ nào của ta bị cô làm tổn thương, thượng thần nhà ta nhất định không tha cho cô.”
Mịch Trăn xoa gò má bị Thái Thường chọc nở nụ cười một hồi lâu: “Trước kia chưa bao giờ biết được thì ra có một ngày ta sẽ vui vẻ như vậy.”
“Trước kia cô không cười sao?”
“Có…” Mịch Trăn nhếch miệng: “Lúc ngài ấy cười với ta, ta sẽ cười.”
Tiếng ồn ào bên ngoài phá vỡ sự yên lặng của Bắc Cực, ngón tay Mịch Trăn bắt đầu run rẩy: “Ngài ấy đến rồi.”
Thái Thường kiễng chân nhìn, thấy quả thật Ti Cầm được hai tiểu tiên đồng dẫn hướng tới đây, trong tay còn mang theo một giỏ đào tiên.”Đúng, quả thật thúc công còn nhớ mang đồ ăn ngon đến thăm ta, vậy cô mau vào đi…Ủa? Sao cô khóc?”
Quỷ cũng sẽ khóc sao? Đó hẳn là đau lòng.
Từng giọt nước mắt của Mịch Trăn rơi trên mặt đất, không có nước, lại ngưng tụ thành từng viên tinh thạch nhỏ.
“Tám trăm năm, sư phụ, cuối cùng Mịch Trăn mới lại được thấy ngài!”
“Tiên tử xin chào!” Thái Thường lập tức quên cả sợ hãi chạy tới, hai tay nắm chặt dưới quai hàm vui mừng mà nói: “Có phải cô đến nói cho ta biết nếu ta gầy đi sẽ có dáng vẻ giống cô? Ai nha, thật là đẹp! Ta… Ta có thể sờ sờ xem không?”
“Được.” Nàng ấy dịu dàng cười một cái, đưa tay ra nói: “Vậy cô sờ xem, có phải cũng ấm áp như cô không.”
“Hắc hắc…” Thái Thường bước tới lau lau tay, sợ dính tro bụi gì trên đó sẽ lấm người tiên tử, lại bị mình biến thành không đẹp nữa.
Đưa móng vuốt béo ụt ịt tới, Thái Thường ngừng thở dò xét đầu ngón tay trước khi chạm vào móng tay của nàng ấy… Ủa? Làm thế nào mà cái móng cũng không chạm tới? Thôi, không dè dặt! Dứt khoát đi lên nắm ngón tay như búp măng non của người ta thật. Ừ? Sao vẫn bắt hụt như cũ.
“Tiên tử à, có phải tiên tử là dáng vẻ tương lai của ta, ảo cảnh thôi, nên ta mới không thể sờ vào được?”
Tiên tử kia lắc đầu một cái, đưa tay gập trước bụng: “Không, là vì chân thân của ta đã rơi xuống và bị thiêu cháy .”
“Bị…cháy…” Sắc mặt Thái Thường thoắt cái trở nên trắng bệch: “Vậy cô… cô… Cô là quỷ!”
“Ừ, có thể nói như vậy.”
Nữ tiên tử che miệng cười, cố ý không nhìn thấy Thái Thường sợ hãi đến run rẩy cả bắp chân, mà đi vòng qua bay tới đài sen bên cạnh nàng, ngắm quyển sách Thái Thường mới vừa xem qua: “Ừm, thì ra là quyển sách trước kia ta từng xem qua .”
Cánh tay Thái Thường mềm nhũn chống đỡ cửa điện: “Tiểu tiên ta… Ta không biết nó là… là của tiên tử … Tiểu tiên bảo đảm không biết… Không coi nữa! Cô lấy hết toàn bộ về đi!”
“Cô chưa từng thấy qua tục danh trên tiêu đề quyển sách này sao? Cô xem sẽ biết, ta không lật được.”
Nữ tiên tử chỉ chỉ quyển sách nói: “Đúng là có tên của ta.”
Thái Thường đáp một tiếng, sau đó kiên trì dán sát vách tường bước từng bước qua. Nữ tiên tử thấy nàng sợ hãi thì cười một tiếng rồi bay ra xa.
Cuối cùng bước đi thong thả đến trước đài sen, thì ra nàng liên tục đọc sách đều là của cô gái quỷ này a! Thái Thường lật một trang rồi lại lật trở lại, ngoái cổ nhìn dò xét một cái.
Nữ tiên tử ở trên bậc cửa tìm vị trí ngồi xuống: “Đọc lẩm nhẩm thôi.”
Thái Thường sợ hãi lắc đầu: “Không… Không biết mấy chữ này…”
Nữ tiên tử bị sặc nửa chừng: “… Sách ghi là ‘Mịch Trăn, mong cùng Ti Cầm vui vẻ’.”
“Mịch Trăn!” Cằm Thái Thường nếu không nâng chắc sẽ rơi nát: “Tiên tử chính là Mịch Trăn tiên tử mà thúc công ta thân mật? !”
Mịch Trăn vuốt cằm, khóe môi giật giật phát ra giọng buồn bực: “Cuối cùng mới thấy đầu óc của cô thông thuận chút ít, sao ta lại gửi hồn trên người của cô…”
“Đúng…Vậy vì sao tiên tử không đi tìm thúc công của ta, tiên tử tìm đến ta làm gì?”
Tròng mắt Thái Thường đảo một vòng: “Chả trách ngài ấy đối với ta rất tốt, sắc quỷ nhà ta nói rất đúng, thúc công tiếp cận ta cũng bởi vì dung mạo ta với tiên tử giống nhau. Có điều ta vẫn thông cảm cho tiên tử và thúc công ta gặp nhau, được rồi tiên tử đi đi, ta đưa người đến cửa lớn được không?”
Mịch Trăn: “… Khụ khụ, ta còn chưa nói phải đi. Thái Thường, ta có chuyện muốn nhờ giúp đỡ, cô có bằng lòng giúp ta một chút hay không?”
“Ta chưa từng giúp quỷ… Không biết nên giúp thế nào, tuy nhiên thấy tiên tử có dung mạo xinh đẹp giống ta, ta có thể cân nhắc.”
“Vậy, nếu cô giúp ta, ta sẽ dạy cô làm thế nào nhanh chóng học xong những quyển sách này, được chứ?”
“Thật sao? Tiên tử không được lừa ta đó!” Thái Thường do dự gãi gãi đầu, không biết hứa hẹn với một nữ quỷ có thể bị người ta mắng là đầu óc ngốc hay không.”Vậy cô ngoéo tay với ta!”
Mịch Trăn không nói, nhẹ nhàng bay tới trước mặt nàng, duỗi ra ngón út chạm đầu ngón tay của nàng, ngoài lành lạnh, trống rỗng ra thì không có gì cả. Thái Thường áy náy gãi gãi tai: “Xin lỗi… Ta lại quên cô là quỷ, cô nói đi, muốn ta làm gì?”
Mịch Trăn xoay người chỉ ra con đường ngoài điện, nói: “Ngày mai Ti Cầm sư phụ sẽ tới thăm cô, cô hãy để ta bám lên người cô trò chuyện với ngài ấy, được chứ? Chỉ cần nửa canh giờ là tốt rồi! Đợi ngài ấy đi, ta sẽ dạy cô làm thế nào tu tập những thứ tiên pháp này.”
Thái Thường biết tiên tử mứt quả và thúc công nàng đã tám trăm năm chưa gặp lại, chắc hẳn hai người họ nhất định đều rất mong đợi ngày mai, nếu thật sự thúc công tới thăm nàng, tất nhiên không thể thiếu quà ăn vặt cho nàng. Tốt thôi, nàng đành làm tiểu tiên tốt bụng một lần, vừa có thể thành toàn một đôi uyên ương khổ gặp gỡ, vừa có thể sớm tập xong tiên pháp trở về tìm lão sắc quỷ, cớ sao không làm?
Huống chi mới có mấy ngày nàng đã rất nhớ sắc quỷ thượng thần, còn họ lại chia lìa lâu như vậy, nghĩ đến thật là đáng thương.
“Được.” Thái Thường gật đầu: “Tiểu tiên cho tiên tử thêm nửa canh giờ, nhưng tiên tử phải nhớ đi ra, còn nữa không cho phép ăn trộm mứt quả của ta.”
Mắt Mịch Trăn chứa đầy ánh sao, hoảng hốt kéo tay của nàng, nói: “Được, Thái Thường, đa tạ cô, cả đời này đều cám ơn cô.”
***
Sau khi Mịch Trăn bay đi như một làn khói, Thái Thường làm thế nào cũng đọc sách không vô, chỉ lo chống má nhìn chữ viết đẹp đẽ trên trang sách. Có trời làm chứng, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cả đêm nàng khó ngủ.
Ban ngày có vài vị tiên đồng giá lâm hỏi Thái Thường về tình huống tu tiên, rồi từ những quyển sách nàng đã xem qua chọn lấy mấy vấn đề hỏi nàng, không ngoài dự tính, tất cả đều thở dài trở về.
Ngày ở Bắc Cực rất dài, Thái Thường bắt đầu thấp thỏm. Đêm qua quên hỏi nữ quỷ: sau khi bị nhập vào thì thân thể có bị đau không? Hay có đói bụng không? Bản thân cứ đần độn u mê đồng ý nàng ấy, lỡ đâu làm thiếu mất miếng thịt thì sao đây ?
Sắc quỷ thượng thần đã nói: “Thái Thường, đừng giảm cân, mỗi một miếng thịt trên người nàng bản điện đều có ghi chép, thiếu một miếng sẽ đòi lại gấp bội!” Cỡ nào cỡ nào hạ lưu.
Một cơn gió lạnh lẽo xuất hiện từ dưới giường nàng. Thái Thường xoa mắt sợ hãi,suýt nữa nôn cả đồ ăn sáng: “Cô… cô đêm qua không đi à! Làm sao cô có thể núp dưới gầm giường mà không nói với ta một tiếng! Cô có biết ta sợ hãi sẽ làm rơi thịt không?”
Mịch Trăn sửa sang lại tà áo, cười áy náy nói: “Nếu Thái Thường nói ta là nữ quỷ, nữ quỷ sao có thể phơi ngoài ánh nắng được? Như vậy cũng thuận tiện xem Thái Thường có đổi ý hay không.”
Thái Thường chu miệng: “Ta không có đổi ý. Cô cứ việc tiến vào là được nhưng nếu chỗ nào của ta bị cô làm tổn thương, thượng thần nhà ta nhất định không tha cho cô.”
Mịch Trăn xoa gò má bị Thái Thường chọc nở nụ cười một hồi lâu: “Trước kia chưa bao giờ biết được thì ra có một ngày ta sẽ vui vẻ như vậy.”
“Trước kia cô không cười sao?”
“Có…” Mịch Trăn nhếch miệng: “Lúc ngài ấy cười với ta, ta sẽ cười.”
Tiếng ồn ào bên ngoài phá vỡ sự yên lặng của Bắc Cực, ngón tay Mịch Trăn bắt đầu run rẩy: “Ngài ấy đến rồi.”
Thái Thường kiễng chân nhìn, thấy quả thật Ti Cầm được hai tiểu tiên đồng dẫn hướng tới đây, trong tay còn mang theo một giỏ đào tiên.”Đúng, quả thật thúc công còn nhớ mang đồ ăn ngon đến thăm ta, vậy cô mau vào đi…Ủa? Sao cô khóc?”
Quỷ cũng sẽ khóc sao? Đó hẳn là đau lòng.
Từng giọt nước mắt của Mịch Trăn rơi trên mặt đất, không có nước, lại ngưng tụ thành từng viên tinh thạch nhỏ.
“Tám trăm năm, sư phụ, cuối cùng Mịch Trăn mới lại được thấy ngài!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook