Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!
-
Chương 12: Ta mới không ghen với ngươi! . .
Tình hình đã tiến triển như thế, Thái Thường đã không có gì có thể xấu hổ. Sắc quỷ thượng thần gần đây rất thích ôm nàng ngủ, còn nói thẳng thắn ôm nàng ngủ, cảnh trong mơ sẽ thay đổi vô cùng ngọt ngào, bốn phía là hoa thơm chim hót, núi non trùng điệp cây cối xanh mướt, trợ giúp hắn ổn định tiên pháp.
Lúc hắn nói với vẻ mặt hưởng thụ, làm Thái Thường tiếc nuối mình lại nhìn không thấy. Nếu không nàng cũng có thể hưởng thụ cảnh đẹp một chút, cũng giúp mình tu hành tiên pháp gì đó.
Thường thì ngủ đều là Thái Thường leo lên trước, có khi Hào Hành vẫn còn phải thẩm tra xử lí thiên thư gấp. Đợi đến nửa đêm Thái Thường ngủ đã sâu, cũng biết hắn ôm nàng vào trong người thì hai người đều ấm áp buồn ngủ.
Thói quen thật là đáng sợ. Ngủ chung mấy ngày, Thái Thường bắt đầu ỷ lại vào lồng ngực của hắn, thậm chí trước mắt mình cũng có thể xuất hiện ảo cảnh tuyệt vời, điều này làm cho nàng thập phần buồn rầu.
Một ngày kia trong Ngẫu thần điện có khách đến ăn tiệc, Hào Hành vội hàn huyên cùng các vị tiên gia, Thái Thường ở trong cây đèn giấu buồn bực liền biến thành một tiểu tiên nga ra phụ giúp bưng đĩa rửa chén rót rượu.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng ngáy như sấm của các vị lão thần tiên, Thái Thường mới dám biến trở về nguyên thần, ngồi xổm nơi bờ ao chuyên tâm chơi đùa với củ sen em bé. Mải mê trêu chọc, ngay cả khi Phù Nhã đứng sau lưng nàng từ bao giờ nàng cũng không biết.
Mãi đến lúc ngửi thấy một làn hương sen thanh nhã, Thái Thường tham lam hít mạnh, chóp mũi cọ tới cọ lui, vừa mở mắt đã thấy mũi của mình mũi áp vào chiếc giày tiên thêu hoa sen trắng..
Nàng đứng lên lùi lại vài bước, thấy một nữ tiên tử thướt tha duyên dáng đang thu chân lại nhìn nàng cười đến mức thân không đứng thẳng được. Thái Thường có chút không vui, chính mình thiếu chút nữa hôn chân người ta, còn bị người ta giễu cợt như vậy, đang định ưỡn ngực ầm ỹ một trận với nàng, đã nhận ra tiên tử này không ai khác chính là người âu yếm của sắc quỷ thượng thần!
“Ngươi không phải là tiên nga trong điện, ta chưa bao giờ thấy qua ngươi.”
Phù Nhã nheo đôi mắt quan sát trên dưới nàng một phen, hai ngón tay xinh đẹp sờ cái cằm mảnh khảnh cười nói: “A! Chả trách sao cảm thấy ngươi nhìn quen mắt, thì ra là tiểu tiên đêm đó lạc đường. Kỳ quái, hôm nay là mở tiệc chiêu đãi mười tám vị thượng thần nơi thủy vực ta, sao ngươi cũng đến? Lại là lạc đường sao?”
Thái Thường để nàng nhắc mới phát hiện mình đang biến về trang phục tiên tử, trong nội tâm lẩm bẩm nguy rồi! Không được không được để nàng ta khám phá ra. Sắc quỷ thượng thần lén nuôi mình sau lưng nàng ta đã nhiều ngày, nếu nàng ta biết nhất định rất khổ sở.
Tự lúc nào mình lại sa vào trộm hương thượng thần của tiểu tiên tử? Biết rõ hắn có lỗi với tiên tử như vậy còn để mặc hắn tiếp tục giở trò lưu manh, xem ra mình quả nhiên là tiên nữ xấu xa, đã thế còn đoạt nam tiên gia của người ta…
“Ta… Ta… Ta là tiểu tiên tử cùng đi theo một vị thượng thần… Lần trước chạm mặt các người… Thật sự… xin lỗi…”
Thái Thường le lưỡi, móng tay cắt ngắn bấm xuống cổ tay tạo thành dấu hồng: “Tiểu tiên đây xin nhường đường cho người… Người cứ đi tìm ngẫu thần đi, vừa rồi tiểu nhân thấy ngài ấy uống rượu trong sảnh .”
“Thật là có ý tứ.” Phù nhã nắn búi tóc của nàng: “Chủ tử của ngươi nhất định là ở bên trong uống nhiều quá, nghe tiếng ngáy kìa, nếu để Thiên đế biết được nhất định sẽ không tha, mau vào tìm chủ tử ngươi dìu đi đi, đều là lão thần tuổi tác đã cao, sao có thể so sánh với chúng ta chứ?”
“Dạ…” Thái Thường đáp lời lui về phía sau một bước, đang lo không biết nên đi lôi kéo vị thần tiên nào diễn trò đây, đã thấy Hào Hành nhàn nhã đi về phía các nàng.
Lòng Thái Thường bỡ ngỡ từng cơn, hắn không sợ bị nữ tiên tử âu yếm bắt gặp kẻ thứ ba được bao dưỡng sao!
Còn chưa kịp chuồn đi, đã thấy Hào Hành bước tới cười như tắm gió xuân, kéo tay Phù Nhã ôm vào lòng, thân thiết gọi một tiếng: “Đến rồi.”
Rốt cuộc người ta mới là xứng đôi, tự hâm nóng như vậy có thể hiển rõ sự thân mật.
Chóp mũi Thái Thường đau xót, đang muốn co lại thành bấc đèn tránh đi, lại bị Hào Hành kéo lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
Phù Nhã chợt nhíu mày, thấy Thái Thường đỏ bừng cả khuôn mặt, gõ gõ bả vai Hào Hành: “Ê, Sao ngay cả hành tung của tiểu nga người ta trong điện ngươi cũng muốn hỏi đến? Chủ tử nàng ta uống say, nhanh để nàng ta đỡ trở về. Nếu để các tiên gia khác biết khách của chúng ta dự tiệc lại uống nhiều quá, nhất định sẽ đi tố giác .”
“Chủ tử nào say rượu?”
Hào Hành không hiểu, thấy bộ dạng muốn khóc của Thái Thường, càng nhíu mày: “Ngươi sao thế? Ai chê ngươi mập sao?”
“Không có… Thượng thần ngài bảo trọng… Tiểu tiên lui xuống trước!”
Thái Thường ôm mặt đầy lệ chạy đi như một làn khói, càng làm Hào Hành trợn mắt há hốc miệng
Phù Nhã nhìn ra manh mối, níu lấy lỗ tai Hào Hành cười nói: “Rốt cuộc nàng ta là ai… Mau thành thực khai báo cho ta! Không nói thật với ta, xem ta đến chỗ Thiên đế nói cho rõ ràng!”
***
“Huhu…”
Một mình Thái Thường nằm sấp bên bờ Ngân Hà khóc đến thương tâm, vừa khóc vừa mắng mình là tiểu tiên vô sỉ nhất Thiên cung, bị sắc quỷ kia mê hoặc, cùng hắn làm chuyện có lỗi với tiên nữ âu yếm của hắn. Chính nàng còn khóc đến khó chịu vầy, tiên tử kia nếu biết được nhất định sẽ càng khó chịu hơn.
Khóc trong chốc lát, nước mắt thấm ướt tà áo, khóc nữa sợ gốc cây bấc đèn là nàng liền xong đời. Thái Thường lau nước mắt, đột nhiên nhận ra, mình đau lòng không hoàn toàn phải vì có thông đồng với thượng thần mà cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, mà là vì… Vì thấy thượng thần cười với nữ tiên gia âu yếm… Còn kéo tay người ta nên trong lại càng không dễ chịu…Huhu… Người ta mới xứng đôi làm sao! Mấy ngày nay nàng bận rộn coi như công toi! Là hết lần này tới lần khác nàng thích sắc quỷ kia… Ai tới cứu nàng với!
Trước ngực ngọ nguậy một hồi, Thái Thường nghi hoặc kéo tà áo ra, một búp bê củ sen nghênh ngang bò ra, liếm mặt nàng một cái liền “Vèo – -” một tiếng bay ra xa .
Hu hu… Nàng càng khóc thương tâm, hôm nay ngay cả vật nhỏ này cũng bỏ đá xuống giếng sàm sỡ nàng!
“Ta còn nói là đám mây, thì ra là tiểu Thái Thường.”
Ti Cầm theo đường Thái Thường đi tới nơi này, nhìn xa xa chỉ thấy thân thể tròn trịa của nàng ngồi xổm trên đám mây cúi đầu lau nước mắt.
“Thúc công…” Thái Thường đứng lên nhào vào lòng Ti Cầm: “Người dẫn Thái Thường trở về Nam Hải đi, Thái Thường nhớ mẫu thân, rất nhớ!”
Ti Cầm vốn không biết nên khuyên lơn nàng thế nào, ai ngờ chính nàng tự đưa tới cửa.
“Đừng khóc, đừng khóc, ” Ti Cầm lau nước mắt cho nàng: “Lần trước ở gia yến không thấy ngươi tới, ta còn cho là Thái Thường không thích nhìn thấy bản quân đây, thì ra là đi theo Ngẫu thần học tiên. Nhưng nếu ngươi theo bản quân rời đi, Ngẫu thần không tha cho người thì tính thế nào cho phải?”
“Thái Thường…vậy Thái Thường… đi nói với hắn…” Thái Thường thút tha thút thít buông hắn ra lau nước mắt, “Muộn rồi, Thái Thường trở về Nguyệt Hoa cung, thúc công phải chờ Thái Thường đó.”
“Đó là dĩ nhiên, khi nào Ngẫu thần nói ra, đợi đến lúc về Nam Hải, bản quân giải thích với mẫu thân ngươi, cho ngươi đi theo bản quân tu hành.”
“Ừm…” Lúc này đầu óc Thái Thường không quan tâm đến việc nhắc đến quan hệ là không đúng: “Có điều, thúc công người có nữ tiên tử âu yếm chưa?”
“Bản quân?” Ti Cầm cười lắc đầu: “Bản quân tuổi đã cao, ai sẽ để ý?”
“Nào có! Thúc công ngài vốn tướng mạo đẹp, người lại tốt, nếu Thái Thường là tiên tử xứng đôi với ngài lại không có hôn phối, Thái Thường sẽ để ý ngài nha!”
“A?” Ti Cầm lắc lắc thủy phiến (quạt giấy có vẽ núi, nước…bằng mực tàu?!), vòng quanh nàng một vòng: “Vậy bây giờ ngươi đã có hôn phối rồi?”
Thái Thường lắc đầu: “Chưa có.”
“Ngươi cho rằng người thế nào mới có thể cho là xứng đôi với bản quân đây?”
“Ừ… xinh đẹp sẵn, tiên pháp tốt.”
“Xinh đẹp sẵn… Tiên pháp tốt.” Ti Cầm mỉm cười xoa đầu của nàng: “Vậy chúng ta còn nhiều thời gian.”
Đêm lạnh, Hào Hành dẫn theo búp bê củ sen tản bộ quay về, thấy Thái Thường đang cười híp mí đứng trước mặt. Trong điện hoa Quế đều đã nở, rơi lả tả, khảm lên mái tóc nàng vài đóa, còn có cánh rơi lên chóp mũi của nàng.
Hào Hành cong môi phớt nhẹ lên nàng, thấy nàng vẫn ngây ngốc đang nhìn mình cười, liền xoa xoa nàng, nói: “Ngươi chạy đến nơi nào? Giờ mới về, mấy ngày nay bản điện thả lỏng ngươi một chút, ngươi liền ham chơi phải không?”
“Thượng thần, nữ tiên tử âu yếm kia của ngài không hoài nghi ngài chứ?”
“Tiên nữ âu yếm?” Hào Hành hơi nhíu mày: “Ngươi nói là Phù Nhã?”
“Ừ.” Thái Thường gật đầu: “Nàng ấy không giận ngài lén để ta tới tu tiên sao? Ta còn cùng ngài… cùng ngài… Nàng ấy không trách ngài?”
“Nàng sao có thể trách ta? Cùng lắm là mắng ta vài câu.”
Hào Hành trỏ một cái vào trán nàng: “Ngược lại ngươi vì sao không dám nói thật với nàng? Cho dù ngươi đi theo ta tu tiên thì đã sao?”
“À… Tiên tử thật sự là thiện tâm… Vậy ta an tâm.” Thái Thường chu miệng: “Vậy ngài nói với nàng ấy, ngài đối với ta luôn giận dữ không tranh giành, mới chịu để ta tới tu tiên, không có ý đồ khác, để nàng ấy chớ nên hiểu lầm.”
Hào Hành nghe được lời nói chứa đầy hàm ý của nàng, che giấu nụ cười vòng cánh tay qua nhìn nàng: “Ngươi không phải là sợ Phù Nhã ghen với ngươi chứ? Hay là… Ngươi ghen với nàng ấy?”
“A! Ta? Không có không có không có!” Thái Thường liên tục khoát tay: “A ha hắc! Thượng thần sao ngài có thể nghĩ như vậy? Ta mới không thèm ghen với nàng !”
“Ừ, đó chỉ là ngươi sợ Phù Nhã sẽ ghen với ngươi? Có chỗ nào? Ngươi và nàng ở trong mắt người ngoài là hoàn toàn không thể so sánh.”
Hào Hành vừa nói xong, lòng Thái Thường phút chốc tan nát: “À… Ta… Ta không thể so với tiên tử…”
“Cho nên ngươi không cần đoán mò, nàng ấy sẽ không giận ta.”
Hào Hành một ngày không thấy nàng, lúc này tưởng nàng đố kỵ, nắm lấy tay nàng nói: “Để bản điện ngắm ngươi một chút, về sau gặp lại sau nàng ấy, không cần sợ hãi, cứ nói thẳng ngươi là Thái Thường trong điện của ta là được rồi.”
“Thượng thần…” Thái Thường rụt tay lại, níu lấy ống tay áo, cúi đầu xuống: “Nếu một ngày kia ngài thành thân với nàng tiên tử ấy, ngài nhất định phải nói cho ta biết, ta… Ta sẽ tới…sẽ tới.”
“Những thứ trong đầu ngươi đều là để trang trí à?” Hào Hành cuối cùng đã hiểu, vì sao mình cũng hồ đồ theo, quên mất đầu óc ngốc nghếch của nàng .”Ngươi nghe ai nói bản điện muốn cùng nàng ấy thành thân? Nếu bản điện dám cùng nàng ấy thành thân, mẫu thân của bản điện có khi sẽ hoàn hồn tới giết bản điện a!”
“Hả?” Thái Thường oan ức chảy nước mắt: “Nàng không là người âu yếm của ngài sao? Ngài và nàng đều… Đều như vậy… Ta làm sao bây giờ… Huhu… Kỳ thật ta… Ta càng ngày càng không rời bỏ được nơi này… Ta cũng rất thích ôm ngài ngủ… Hu hu làm sao bây giờ…”
“Khụ khụ, ” Hào Hành không thể làm gì ngoài việc xoa trán: “Phù Nhã là chị ruột của bản điện.”
“… Gạt người! Chị sao có thể để người trần truồng ở trong nước với ngài… Nhổ lông chân sao?” Thái Thường chớp đôi mắt đẫm lệ, “Các ngươi không có làm những việc xấu kia? Ta còn nói là… Còn nói là… Ta mới đồng ý theo thúc công trở về Nam Hải rồi.”
Hào Hành nghe vậy tức giận đến lộ cả gân xanh ra ngoài, xách cổ nàng lên hướng về trong điện: “Ngược lại hiện giờ bản điện muốn cùng ngươi làm những việc xấu kia!”
Lúc hắn nói với vẻ mặt hưởng thụ, làm Thái Thường tiếc nuối mình lại nhìn không thấy. Nếu không nàng cũng có thể hưởng thụ cảnh đẹp một chút, cũng giúp mình tu hành tiên pháp gì đó.
Thường thì ngủ đều là Thái Thường leo lên trước, có khi Hào Hành vẫn còn phải thẩm tra xử lí thiên thư gấp. Đợi đến nửa đêm Thái Thường ngủ đã sâu, cũng biết hắn ôm nàng vào trong người thì hai người đều ấm áp buồn ngủ.
Thói quen thật là đáng sợ. Ngủ chung mấy ngày, Thái Thường bắt đầu ỷ lại vào lồng ngực của hắn, thậm chí trước mắt mình cũng có thể xuất hiện ảo cảnh tuyệt vời, điều này làm cho nàng thập phần buồn rầu.
Một ngày kia trong Ngẫu thần điện có khách đến ăn tiệc, Hào Hành vội hàn huyên cùng các vị tiên gia, Thái Thường ở trong cây đèn giấu buồn bực liền biến thành một tiểu tiên nga ra phụ giúp bưng đĩa rửa chén rót rượu.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng ngáy như sấm của các vị lão thần tiên, Thái Thường mới dám biến trở về nguyên thần, ngồi xổm nơi bờ ao chuyên tâm chơi đùa với củ sen em bé. Mải mê trêu chọc, ngay cả khi Phù Nhã đứng sau lưng nàng từ bao giờ nàng cũng không biết.
Mãi đến lúc ngửi thấy một làn hương sen thanh nhã, Thái Thường tham lam hít mạnh, chóp mũi cọ tới cọ lui, vừa mở mắt đã thấy mũi của mình mũi áp vào chiếc giày tiên thêu hoa sen trắng..
Nàng đứng lên lùi lại vài bước, thấy một nữ tiên tử thướt tha duyên dáng đang thu chân lại nhìn nàng cười đến mức thân không đứng thẳng được. Thái Thường có chút không vui, chính mình thiếu chút nữa hôn chân người ta, còn bị người ta giễu cợt như vậy, đang định ưỡn ngực ầm ỹ một trận với nàng, đã nhận ra tiên tử này không ai khác chính là người âu yếm của sắc quỷ thượng thần!
“Ngươi không phải là tiên nga trong điện, ta chưa bao giờ thấy qua ngươi.”
Phù Nhã nheo đôi mắt quan sát trên dưới nàng một phen, hai ngón tay xinh đẹp sờ cái cằm mảnh khảnh cười nói: “A! Chả trách sao cảm thấy ngươi nhìn quen mắt, thì ra là tiểu tiên đêm đó lạc đường. Kỳ quái, hôm nay là mở tiệc chiêu đãi mười tám vị thượng thần nơi thủy vực ta, sao ngươi cũng đến? Lại là lạc đường sao?”
Thái Thường để nàng nhắc mới phát hiện mình đang biến về trang phục tiên tử, trong nội tâm lẩm bẩm nguy rồi! Không được không được để nàng ta khám phá ra. Sắc quỷ thượng thần lén nuôi mình sau lưng nàng ta đã nhiều ngày, nếu nàng ta biết nhất định rất khổ sở.
Tự lúc nào mình lại sa vào trộm hương thượng thần của tiểu tiên tử? Biết rõ hắn có lỗi với tiên tử như vậy còn để mặc hắn tiếp tục giở trò lưu manh, xem ra mình quả nhiên là tiên nữ xấu xa, đã thế còn đoạt nam tiên gia của người ta…
“Ta… Ta… Ta là tiểu tiên tử cùng đi theo một vị thượng thần… Lần trước chạm mặt các người… Thật sự… xin lỗi…”
Thái Thường le lưỡi, móng tay cắt ngắn bấm xuống cổ tay tạo thành dấu hồng: “Tiểu tiên đây xin nhường đường cho người… Người cứ đi tìm ngẫu thần đi, vừa rồi tiểu nhân thấy ngài ấy uống rượu trong sảnh .”
“Thật là có ý tứ.” Phù nhã nắn búi tóc của nàng: “Chủ tử của ngươi nhất định là ở bên trong uống nhiều quá, nghe tiếng ngáy kìa, nếu để Thiên đế biết được nhất định sẽ không tha, mau vào tìm chủ tử ngươi dìu đi đi, đều là lão thần tuổi tác đã cao, sao có thể so sánh với chúng ta chứ?”
“Dạ…” Thái Thường đáp lời lui về phía sau một bước, đang lo không biết nên đi lôi kéo vị thần tiên nào diễn trò đây, đã thấy Hào Hành nhàn nhã đi về phía các nàng.
Lòng Thái Thường bỡ ngỡ từng cơn, hắn không sợ bị nữ tiên tử âu yếm bắt gặp kẻ thứ ba được bao dưỡng sao!
Còn chưa kịp chuồn đi, đã thấy Hào Hành bước tới cười như tắm gió xuân, kéo tay Phù Nhã ôm vào lòng, thân thiết gọi một tiếng: “Đến rồi.”
Rốt cuộc người ta mới là xứng đôi, tự hâm nóng như vậy có thể hiển rõ sự thân mật.
Chóp mũi Thái Thường đau xót, đang muốn co lại thành bấc đèn tránh đi, lại bị Hào Hành kéo lại: “Ngươi muốn đi đâu?”
Phù Nhã chợt nhíu mày, thấy Thái Thường đỏ bừng cả khuôn mặt, gõ gõ bả vai Hào Hành: “Ê, Sao ngay cả hành tung của tiểu nga người ta trong điện ngươi cũng muốn hỏi đến? Chủ tử nàng ta uống say, nhanh để nàng ta đỡ trở về. Nếu để các tiên gia khác biết khách của chúng ta dự tiệc lại uống nhiều quá, nhất định sẽ đi tố giác .”
“Chủ tử nào say rượu?”
Hào Hành không hiểu, thấy bộ dạng muốn khóc của Thái Thường, càng nhíu mày: “Ngươi sao thế? Ai chê ngươi mập sao?”
“Không có… Thượng thần ngài bảo trọng… Tiểu tiên lui xuống trước!”
Thái Thường ôm mặt đầy lệ chạy đi như một làn khói, càng làm Hào Hành trợn mắt há hốc miệng
Phù Nhã nhìn ra manh mối, níu lấy lỗ tai Hào Hành cười nói: “Rốt cuộc nàng ta là ai… Mau thành thực khai báo cho ta! Không nói thật với ta, xem ta đến chỗ Thiên đế nói cho rõ ràng!”
***
“Huhu…”
Một mình Thái Thường nằm sấp bên bờ Ngân Hà khóc đến thương tâm, vừa khóc vừa mắng mình là tiểu tiên vô sỉ nhất Thiên cung, bị sắc quỷ kia mê hoặc, cùng hắn làm chuyện có lỗi với tiên nữ âu yếm của hắn. Chính nàng còn khóc đến khó chịu vầy, tiên tử kia nếu biết được nhất định sẽ càng khó chịu hơn.
Khóc trong chốc lát, nước mắt thấm ướt tà áo, khóc nữa sợ gốc cây bấc đèn là nàng liền xong đời. Thái Thường lau nước mắt, đột nhiên nhận ra, mình đau lòng không hoàn toàn phải vì có thông đồng với thượng thần mà cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, mà là vì… Vì thấy thượng thần cười với nữ tiên gia âu yếm… Còn kéo tay người ta nên trong lại càng không dễ chịu…Huhu… Người ta mới xứng đôi làm sao! Mấy ngày nay nàng bận rộn coi như công toi! Là hết lần này tới lần khác nàng thích sắc quỷ kia… Ai tới cứu nàng với!
Trước ngực ngọ nguậy một hồi, Thái Thường nghi hoặc kéo tà áo ra, một búp bê củ sen nghênh ngang bò ra, liếm mặt nàng một cái liền “Vèo – -” một tiếng bay ra xa .
Hu hu… Nàng càng khóc thương tâm, hôm nay ngay cả vật nhỏ này cũng bỏ đá xuống giếng sàm sỡ nàng!
“Ta còn nói là đám mây, thì ra là tiểu Thái Thường.”
Ti Cầm theo đường Thái Thường đi tới nơi này, nhìn xa xa chỉ thấy thân thể tròn trịa của nàng ngồi xổm trên đám mây cúi đầu lau nước mắt.
“Thúc công…” Thái Thường đứng lên nhào vào lòng Ti Cầm: “Người dẫn Thái Thường trở về Nam Hải đi, Thái Thường nhớ mẫu thân, rất nhớ!”
Ti Cầm vốn không biết nên khuyên lơn nàng thế nào, ai ngờ chính nàng tự đưa tới cửa.
“Đừng khóc, đừng khóc, ” Ti Cầm lau nước mắt cho nàng: “Lần trước ở gia yến không thấy ngươi tới, ta còn cho là Thái Thường không thích nhìn thấy bản quân đây, thì ra là đi theo Ngẫu thần học tiên. Nhưng nếu ngươi theo bản quân rời đi, Ngẫu thần không tha cho người thì tính thế nào cho phải?”
“Thái Thường…vậy Thái Thường… đi nói với hắn…” Thái Thường thút tha thút thít buông hắn ra lau nước mắt, “Muộn rồi, Thái Thường trở về Nguyệt Hoa cung, thúc công phải chờ Thái Thường đó.”
“Đó là dĩ nhiên, khi nào Ngẫu thần nói ra, đợi đến lúc về Nam Hải, bản quân giải thích với mẫu thân ngươi, cho ngươi đi theo bản quân tu hành.”
“Ừm…” Lúc này đầu óc Thái Thường không quan tâm đến việc nhắc đến quan hệ là không đúng: “Có điều, thúc công người có nữ tiên tử âu yếm chưa?”
“Bản quân?” Ti Cầm cười lắc đầu: “Bản quân tuổi đã cao, ai sẽ để ý?”
“Nào có! Thúc công ngài vốn tướng mạo đẹp, người lại tốt, nếu Thái Thường là tiên tử xứng đôi với ngài lại không có hôn phối, Thái Thường sẽ để ý ngài nha!”
“A?” Ti Cầm lắc lắc thủy phiến (quạt giấy có vẽ núi, nước…bằng mực tàu?!), vòng quanh nàng một vòng: “Vậy bây giờ ngươi đã có hôn phối rồi?”
Thái Thường lắc đầu: “Chưa có.”
“Ngươi cho rằng người thế nào mới có thể cho là xứng đôi với bản quân đây?”
“Ừ… xinh đẹp sẵn, tiên pháp tốt.”
“Xinh đẹp sẵn… Tiên pháp tốt.” Ti Cầm mỉm cười xoa đầu của nàng: “Vậy chúng ta còn nhiều thời gian.”
Đêm lạnh, Hào Hành dẫn theo búp bê củ sen tản bộ quay về, thấy Thái Thường đang cười híp mí đứng trước mặt. Trong điện hoa Quế đều đã nở, rơi lả tả, khảm lên mái tóc nàng vài đóa, còn có cánh rơi lên chóp mũi của nàng.
Hào Hành cong môi phớt nhẹ lên nàng, thấy nàng vẫn ngây ngốc đang nhìn mình cười, liền xoa xoa nàng, nói: “Ngươi chạy đến nơi nào? Giờ mới về, mấy ngày nay bản điện thả lỏng ngươi một chút, ngươi liền ham chơi phải không?”
“Thượng thần, nữ tiên tử âu yếm kia của ngài không hoài nghi ngài chứ?”
“Tiên nữ âu yếm?” Hào Hành hơi nhíu mày: “Ngươi nói là Phù Nhã?”
“Ừ.” Thái Thường gật đầu: “Nàng ấy không giận ngài lén để ta tới tu tiên sao? Ta còn cùng ngài… cùng ngài… Nàng ấy không trách ngài?”
“Nàng sao có thể trách ta? Cùng lắm là mắng ta vài câu.”
Hào Hành trỏ một cái vào trán nàng: “Ngược lại ngươi vì sao không dám nói thật với nàng? Cho dù ngươi đi theo ta tu tiên thì đã sao?”
“À… Tiên tử thật sự là thiện tâm… Vậy ta an tâm.” Thái Thường chu miệng: “Vậy ngài nói với nàng ấy, ngài đối với ta luôn giận dữ không tranh giành, mới chịu để ta tới tu tiên, không có ý đồ khác, để nàng ấy chớ nên hiểu lầm.”
Hào Hành nghe được lời nói chứa đầy hàm ý của nàng, che giấu nụ cười vòng cánh tay qua nhìn nàng: “Ngươi không phải là sợ Phù Nhã ghen với ngươi chứ? Hay là… Ngươi ghen với nàng ấy?”
“A! Ta? Không có không có không có!” Thái Thường liên tục khoát tay: “A ha hắc! Thượng thần sao ngài có thể nghĩ như vậy? Ta mới không thèm ghen với nàng !”
“Ừ, đó chỉ là ngươi sợ Phù Nhã sẽ ghen với ngươi? Có chỗ nào? Ngươi và nàng ở trong mắt người ngoài là hoàn toàn không thể so sánh.”
Hào Hành vừa nói xong, lòng Thái Thường phút chốc tan nát: “À… Ta… Ta không thể so với tiên tử…”
“Cho nên ngươi không cần đoán mò, nàng ấy sẽ không giận ta.”
Hào Hành một ngày không thấy nàng, lúc này tưởng nàng đố kỵ, nắm lấy tay nàng nói: “Để bản điện ngắm ngươi một chút, về sau gặp lại sau nàng ấy, không cần sợ hãi, cứ nói thẳng ngươi là Thái Thường trong điện của ta là được rồi.”
“Thượng thần…” Thái Thường rụt tay lại, níu lấy ống tay áo, cúi đầu xuống: “Nếu một ngày kia ngài thành thân với nàng tiên tử ấy, ngài nhất định phải nói cho ta biết, ta… Ta sẽ tới…sẽ tới.”
“Những thứ trong đầu ngươi đều là để trang trí à?” Hào Hành cuối cùng đã hiểu, vì sao mình cũng hồ đồ theo, quên mất đầu óc ngốc nghếch của nàng .”Ngươi nghe ai nói bản điện muốn cùng nàng ấy thành thân? Nếu bản điện dám cùng nàng ấy thành thân, mẫu thân của bản điện có khi sẽ hoàn hồn tới giết bản điện a!”
“Hả?” Thái Thường oan ức chảy nước mắt: “Nàng không là người âu yếm của ngài sao? Ngài và nàng đều… Đều như vậy… Ta làm sao bây giờ… Huhu… Kỳ thật ta… Ta càng ngày càng không rời bỏ được nơi này… Ta cũng rất thích ôm ngài ngủ… Hu hu làm sao bây giờ…”
“Khụ khụ, ” Hào Hành không thể làm gì ngoài việc xoa trán: “Phù Nhã là chị ruột của bản điện.”
“… Gạt người! Chị sao có thể để người trần truồng ở trong nước với ngài… Nhổ lông chân sao?” Thái Thường chớp đôi mắt đẫm lệ, “Các ngươi không có làm những việc xấu kia? Ta còn nói là… Còn nói là… Ta mới đồng ý theo thúc công trở về Nam Hải rồi.”
Hào Hành nghe vậy tức giận đến lộ cả gân xanh ra ngoài, xách cổ nàng lên hướng về trong điện: “Ngược lại hiện giờ bản điện muốn cùng ngươi làm những việc xấu kia!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook