Thương Tang Tri Cẩm Hoa
-
Chương 1: Tiết tử (thượng)
Đại Trữ quốc bình định năm thứ ba, hoàng đế chiếu lệnh thiên hạ, lấy nghi thức Thái tử nghênh đón Thất hoàng tử Tề Thiếu Xung quay về đế đô tiến nhập Đại Tĩnh cung. Đến lúc này, Tế Thiếu Xung lưu lạc nhân gian mười năm có thể trở về quê nhà kinh thành, lần nữa chạm đến trái tim tổ quốc.
Triều đình và dân chúng đều kinh động, khắp phố phường ngõ hẻm huyên náo bàn tán rầm rộ, phía trên kim mã ngọc đường (hàn lâm viện) lại một mực bất động thanh sắc, có thể so với mặt hồ tam cửu băng phong, nội các lục bộ dĩ nhiên dày dạn kinh nghiệm, mà nguyên bản một khi gió thổi cỏ lay Ngự sử ngôn quan tựa như ruồi thấy máu lại có thái độ khác thường, đều ngậm chặt miệng tỏ vẻ thuận theo.
Nguyên nhân khác, việc này thật sự giữ kín như bưng không chút khe hở, chỉ cùng Tuệ Thuần Thái tử bị hại năm đó có liên quan, Vĩnh Hi hai mươi hai năm cung biến tranh quyền đoạt vị có liên quan, lão tử tù bị sát hại có liên quan, mà Thiên gia âm tư (việc xấu ngầm) giấu kín không nói ra, chỉ tồn tại như tuyết nê hồng trảo (dấu chân chim hồng trên tuyết) nhưng không thấy rõ đầu đuôi.
Huống chi, trước mắt tuy nói Chính Thanh Trì minh đế tâm như trời biển, nhưng người thông minh tự nhiên sẽ hiểu, có can gián nói thương cân động cốt [1], quấy nhiễu lưng rồng tiểu phạm thượng, còn lại thì oan tâm đoạt hồn, yết (xé) long lân đại phạm phượng, người trước dễ dàng tha thứ, người sau khó tha, thời buổi thái bình mùa màng tươi tốt, ngôn quan cũng muốn thú lão bà nuôi hài tử, đầu giường đặt lò sưởi uống rượu nóng, vui vẻ khoái hoạt từng ngày trôi qua bình yên.
[1] Thương cân động cốt: tổn thương da thịt. Ở đây ý nói là can gián về mạng người, hoặc nói Thiên tử xử án oan này nọ đấy.
Lễ bộ cẩn trọng chọn ra ngày hoàng đạo, Tề Thiếu Xung một hàng mã xa đông đảo chen chúc khói bụi mù mịt, phía sau là dù che cửu long thêu hoa cỏ báo điềm lành, rồng bay phượng múa, cung tên cờ phướng, kim việt cốt đóa [2] ngay ngắn trật tự sâm nghiêm quy chỉnh, hồng lư tự tấu lễ, quan chấp sự dẫn đường, hai đoàn thị vệ hùng dũng uy phong cưỡi ngựa đi theo, từ cửa đông Hoài Dương tiến vào nội thành, tiếp qua Chương Ý môn vào Đại Tĩnh cung, Tề Thiếu Xung bước xuống xa giá, đạp lên bậc thềm cẩm thạch, tuyết đúng lúc nhẹ rơi.
[2]Cốt đóa: vũ khí cổ cán gỗ dài, đầu to bằng gỗ hoặc sắt, sau dùng làm đồ nghi trượng.
Tề Thiếu Xung dừng lại, khép hờ mi mắt, đuôi mắt hơi khiêu lên, nhãn thần ẩn dưới hàng lông mi dày cong, nhàn nhạt tà nghễ liếc nhìn bầu trời một cái, đột nhiên có chút hoảng hốt: “Tử Thạch, trận tuyết năm nay thật lớn…”
Mục Tử Thạch thanh âm trong trẻo, có một loại cảm giác khí phách sáng ngời mà kiên ngạnh nói: “Tuyết rơi đúng lúc là điểm báo năm nay sẽ được mùa.”
Tề Thiếu Xung một thân y bào màu xanh hoa lệ quý giá, thêu ngũ trảo [3] kim long, trước sau là rồng, hai vai hành long, cổ áo tay áo thắt lưng lấy tử điêu [4] để tô điểm, nhiệt khí từ miệng tỏa ra hòa tan bông tuyết trước mặt, lại thấp giọng nói: “Trường An còn người nghèo đói, vậy không nên là điềm lành”
[3]Ngũ trảo: năm cái vuốt
[4]Tử điêu: chồn đen
Mục Tử Thạch mỉm cười, nhìn ánh mắt Tề Thiếu Xung, có chút ý vị đáp: “Tuyết rơi đầu mùa, khắp chốn vui mừng, vừa lúc điện hạ trở về, đây là điềm lành.”
Tề Thiếu Xung đơn giản gật đầu, cũng không nói nhiều.
Trước mặt đã có đại thái giám Lương Vạn Cốc cung kính truyền lời: “Phụng khẩu dụ của hoàng thượng, thất hoàng tử đến Trì Bình cung kiến giá.”
Vũ Định hoàng đế lần này đón Tề Thiếu Xung hồi cung, sự thể ý vị quá mức sâu xa mơ hồ khó đoán.
Long ân lấy toàn bộ nghi thức Thái tử, lại không chính thức sắc phong ở Tuyên Đức Điện.
Ban thưởng ngụ ở Sùng Minh cung, xưa nay vốn là đông cung của Thái tử, đông cung ấn bảo, chúc quan, chiêm sự, tân khách đều chọn đủ, cũng không ban thưởng quan miện y sức Thái tử, cộng thêm ngày đó Tề Thiếu Xung không đồng ý đến Thừa Thiên điện trước triều bái yết, chỉ ở nội đình Trì Bình cung kiến giá.
Đế tâm khó dò, mà dùng nơi Vũ Định hoàng đế từng ở qua, càng phá lệ khó mà phỏng đoán.
Tề Thiếu Xung sắc mặt không thay đổi, khóe miệng hơi nhếch, chỉ phụng mệnh mà làm, ứng đối rõ ràng thong dong, không một tia rối loạn bất an, tao nhã khiến mọi người trong lòng không khỏi tán thưởng, không hổ danh là cốt nhục Thiên gia, từ nhỏ đã khí độ bất phàm, lại không biết lòng bàn tay Tề Thiếu Xung đã toát đầy mồ hôi nóng.
Vừa tiến vào Hàm Quang môn tiếp giáp nội đình hoàng triều, ngoại thần ngoại thị nếu không được truyền gọi thì không thể tự ý ra vào, nhất thời tất cả đều lui ra, Tề Thiếu Xung mang theo sáu Long sóc thị vệ cùng Mục Tử Thạch, còn có Lương Vạn Cốc yên lặng đi phía trước.
Xa cách hoàng cung đã mười năm, nhưng vẫn quen thuộc như lúc trước. Giữa lúc bất tri bất giác, một đóa bông tuyết rơi vào trong mắt Tề Thiếu Xung, không biết như thế nào, đôi mắt như đã ẩm ướt thẩm thấu, trên lông mi chọn ra một giọt nước trong suốt.
Mục Tử Thạch có chút rung động, hai người đi bên cạnh nhau, liền nhẹ rũ tay áo xuống nhẹ nhàng chạm lấy cổ tay hắn, nửa an ủi nửa là nhắc nhở, không nghĩ tới Tề Thiếu Xung đột nhiện khẽ đảo cổ tay, chặt chẽ nắm lấy bàn tay Mục Tử Thạch, không chịu buông ra.
Mục Tử Thạch cả kinh, mày nhíu lại, vội vàng muốn giãy, Tề Thiếu Xung lại khăng khăng bất động, con ngươi tối đen như mực toát lên thần thái tự nhiên nhi nhiên ngây thơ mà ỷ lại, nhất thời tâm tính thiếu niên lộ ra không sót chút gì. Mục Tử Thạch nhẹ ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn, mười năm lưu vong trên con đường sơn tặc oa lý, lang bạc đầu đường xó chợ, có nỗi khổ nào chưa từng trải qua, mà độ ấm trong lòng bàn tay Tề Thiếu Xung, tựa hồ truyền qua bàn tay lạnh lẽo của chính mình, như dòng nước ấm chảy vào huyết mạch xương cốt tứ chi.
Nhìn thiếu niên bất chợt biến thành hoàng tử một thân phục sức đẹp đẽ hoa lệ, nhưng vẫn là thiếu niên Tề Thiếu Xung từng lớn lên với mình, suốt mười năm kêu mình là ca ca.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, sớm đã có hạ nhân bung dù che cho Tề Thiếu Xung, những người còn lại đều đứng một bên chờ đợi, bộ dáng không hề tỏ vẻ sợ lạnh hay lo ngại hàn sương gió tuyết.
Tề Thiếu Xung siết tay Mục Tử Thạch, nhịn không được hỏi: “Lạnh sao?”
Thanh âm trầm thấp như vô hạn ôn nhu thân thiết.
Mục Tử Thạch lắc đầu, bình tĩnh kiềm nén: “Tạ điện hạ quan tâm.”
Tề Thiếu Xung ngẩn ra, hiểu được giờ phút này thân đã ở hoàng cung, mọi ngôn hành cử chỉ nặng nhẹ tiến lùi đều phải vô cùng cẩn trọng chú ý, nhưng vẫn bướng bỉnh trầm mặc, nắm tay Mục Tử Thạch từng bước mà đi.
Khi chuẩn bị tiến vào huyền môn trọng, đột nhiên xuất hiện hai bóng người đang đi tới, trong miệng hô:
“Thất đệ!”
“Thất ca!”
Mục Tử Thạch vội rút tay về, Tề Tiếu Xung chăm chú nhìn lại, chỉ thấy hai kẻ đồng dạng đều mặc thanh y, long phục điểm xuyết chồn đen, tóc buộc kim quan, một người khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trẻ con giống nhau, mắt hẹp dài mũi cao, trong lòng hiểu rõ, đây là huynh đệ của hắn, kẻ nhìn lớn hơn một chút mơ hồ năm đó do Trinh Tiệp Dư hiện được sắc phong là Trinh phi sở sinh – Tề Chỉ Thanh, cũng là ngũ hoàng tử Thụy vương, đứa nhỏ hơn còn lại hắn không nhớ rõ.
Tề Thiếu Xung đánh giá xong hai huynh đệ, thì bọn họ đã ung dung xuất hiện trước mặt hắn, dòng dõi Tề thị tướng mạo có chút tương tự nhau, Tề Thiếu Xung cũng là gương mặt dài mắt một mí, nhưng sau một vài nguyên do tạo nên khí chất được xưng là “Lưu hoa diệu nhật”, so với các huynh đệ khác, rõ ràng tuấn mỹ xuất sắc hơn.
Tề Chỉ Thanh nguyên tưởng Tề Thiếu Xung nhiều năm lưu lạc phố chợ, phẩm hạnh khí độ tất nhiên không thể bì kịp với người trong cung, không nghĩ tới lão Thất này mặc dù tuổi chưa đến lúc gia quan[5], nhưng toàn thân đã toát ra uy nghiêm của Thiên gia khiến người ta phải liếc mắt nhìn, tiêu tiêu túc túc long chương phượng tư, chân dài mình hạc vai đường thiền, mà cửu đệ bên cạnh so với hắn nhỏ hơn vài tuổi một thân yếu ớt da thịt tuyết trắng phấn nộn trơn nhẵn như nước.
[5] Gia quan: lễ đội mũ, thiếu niên khi đến 20 tuổi đều phải làm lễ gia quan, cho biết người đó đã trưởng thành.
Trong mắt Tề Chỉ Thanh hiện ra chút cảnh giác cùng ý vị thăm dò, trong thân thiết ẩn ẩn đề phòng hỏi: “Thất đệ hôm nay rốt cục cũng đã trở lại, chúng ta nhiều năm không gặp, khả còn nhớ đến ngũ ca?”
Lại kéo thiếu niên choai choai qua: “Đây là Diên Triệt, ngày thất đệ rời cung, bất quá hắn chỉ mới bốn tuổi… Hiện giờ cũng đã nâng bút như khai cung.”
Tề Thiếu Xung nở nụ cười, vô cùng cảm động: “Vốn tưởng đến yến tiệc tối nay mới có thể nhìn thấy chư vị huynh đệ, không ngờ ngũ ca cửu đệ lại hầu ở nửa đường. Tuy nhiều năm không gặp, nhưng thủ túc chi tình, thời gian có qua bao lâu cũng chưa từng thay đổi.”
Tề Chỉ Thanh ha hả hai tiếng, nháy mắt tiếp nhận không nói nữa, Tề Diên Triệt là ấu tử (con út) của Trinh phi, trước nay được sủng ái, năm ngoái được phong làm An vương, tính tình ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, không cần biết đến ai, liền công áp cổ họng cao giọng nói: “Thất ca, huyền môn trọng này, ngươi bước qua không nổi đâu!”
Ngữ khí rõ ràng mang theo địch ý, Tề Thiếu Xung lại đem hắn thành một chân thiện ý, thật tò mò hỏi lại: “Lần này tiến cung đủ loại, tẫn tuân ý chỉ phụ hoàng, huyền môn trọng này có gì không ổn?
Dứt lời liếc mắt nhìn Lương Vạn Cốc một cái, Lương Vạn Cốc là thiếp thân bên người Vũ Định đế kiêm lục phẩm thủ lĩnh thái giám, lúc này hẳn nên từ hắn dùng minh chỉ của Vũ Định đế bắt bẻ Tề Diên Triệt.
Tề Thiếu Xung tự nhiên hiểu được cấm kỵ huyền cơ của huyền môn trọng này, huyền môn trọng là tên gọi cánh cửa hướng về Thái tử, chỉ có Thái tử mới có thể ra vào, hoàng tử không thể tự tiện lai vãng, chính mình lấy nghi thức phong quang trở về cung, đã làm xáo trộn kế hoạch bố cục cân bằng thế lực của các hoàng tử, hiện tại hai vị này chính là muốn áp đảo phủ đầu trước.
Một cái liếc mắt đi qua, không ngờ Lương Vạn Cốc vẫn là bộ dạng mày xem mắt, mắt xem mũi, mũi xem tâm, hoàn toàn biến thành bùn nhão đắp tượng gỗ.
Tề Thiếu Xung trong lòng giận dữ, nô tài kia giờ phút này dám làm ra vẻ bàng quan.
Lương Vạn Cốc rõ ràng hai bên đều không muốn giúp ai, chân lý trong đó chính là không đem hắn bỏ vào mắt, cho dù không phải kinh mạn, cũng là chờ đợi cân nhắc suy nghĩ.
Bên kia Tề Chỉ Thanh đã tiếp lời: “Thất đệ đã lâu không ở trong cung, chẳng lẽ quy củ huyền môn trọng đều đã quên?”
Khóe môi giơ lên, ân cần dạy bảo: “Thất đệ có từng ở thềm đỏ Tuyên Đức điện tứ bái nhận sắc phong? Có từng Thừa Thiên điện được các vị triều thần chúc tụng? Từ nay về sau có thể thay thế phụ hoàng tế thần bái miếu kính báo tổ tông?”
Hắn nói ra ba sự kiện đều là nghi thức lễ chế của Thái tử sau khi sắc lập, thấy ánh mắt Tề Thiếu Xung như ngọn lửa dần mãnh liệt, trong lòng thoải mái, mỉm cười lắc đầu, lại liếc đến thanh y phục sức của Tề Thiếu Xung: “Thất đệ nhìn đi, quy chế văn phục của Thái tử là màu huyền chu (đỏ đen)?”
Tề Diên Triệt xuy cười một tiếng, vẻ mặt miệt thị trào phúng không thèm che giấu, thất ca rời cung mười năm, sớm đã là ngoại tộc, phụ hoàng ban thưởng vinh quang khác biệt cho hắn, lại không nhìn đến bản thân xứng hay không xứng, nhất thời buột miệng quả quyết nói: “Cho nên thất ca, huyền môn trọng này ta nói ngươi không bước qua được, là không bước qua được… Chúng ta đi không được, ngươi cũng không đi được.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy có người nói: “Điện hạ sai lầm rồi”
Thanh âm nhè nhẹ lạnh buốt, như một gáo nước trong dội tắt chậu ác hỏa trong lòng Tề Thiếu Xung, gương mặt nhất thời hòa hoãn, đường cong trở nên nhu hòa, bộ dáng lại có chút ý cười, hắn tất nhiên hiểu rõ, lấy mồm mép thủ đoạn của Mục Tử Thạch, tự mình đối phó với hai vị huynh đệ này, giống như lấy ngưu đao chặt tiểu kê, cường cung bắn chim sẻ.
Tề Diên Triệt nghe có người thẳng thừng bác bỏ, không khỏi sửng sốt, theo tiếng nhìn qua, người này theo sát bên cạnh Tề Thiếu Xung, ứng với chúc quan đông cung, đang theo quy củ cúi đầu thi lễ, liếc mắ không nhìn rõ diện mục, chỉ thấy được chiếc cằm nhọn, dáng người có vẻ yếu ớt. Lập tức quát hỏi: “Lớn mật, bổn vương như thế nào sai lầm?”
Người nọ cũng không kinh hoảng, khi nói chuyện còn hàm chứa ý cười ôn nhã, từng lời mạnh mẽ có khí phách: “Huyền môn trọng, Thất điện hạ có thể đi được.”
Tề Chỉ Thanh dù sao cũng là kẻ lão luyện, thản nhiên nói: “Phụ hoàng vẫn chưa sắc lập Thái tử, chẳng lẽ thất đệ nhất định muốn tổn hại quốc pháp, vượt qua quy chế, đi quá giới hạn?”
Lời nói vô cùng gay gắt, muốn tăng thêm tội trạng đến một đường quang minh lại dày đặc mũi mọn, người nọ nghe vậy nhưng vẫn bình thản ung dung, ngữ điệu không nhanh không chậm: “Hoàng thượng minh chỉ, Thất hoàng tử lấy nghi thức Thái tử vào cung, cái gọi là nghi thức Thái tử, hai vị điện hạ nếu chưa hiểu rõ, có thể hỏi giảng quan ở vương phủ.”
Cúi đầu lại chuẩn xác hướng về vị Lương Vạn Cốc đang đứng một bên nhìn hài tiêm nhưng lỗ tai dựng thẳng: “Lương công công là thiếp thân hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, truyền khẩu dụ tuyên gặp, cùng nhau tiến đến Trì Bình cung, thất điện hạ chỉ đi theo Lương công công, hai vị điện hạ nếu cảm thấy thất điện hạ không thể qua được huyền môn trọng, há chẳng phải nói Lương công công ngông cuồng suy đoán thánh ý, thậm chí giả mạo chỉ dụ Hoàng thượng, tham gia vào chính sự?”
Lương Vạn Cốc vốn định đứng một bên xem hí kịch trong lòng một phen tính tiểu kế, chợt nghe lời ấy, chỉ cảm thấy hỏa khí kiêu ngạo xa cách kia đem da thịt mình phần phật đốt sạch, trên đầu hai hồn dưới chân năm phách đều bay đi hết rồi, sợ đến mức hồ đồ, ra sức lắc đầu, vô cùng nghiêm túc, thở phù phù một tiếng đem hai khối xương bánh chè thật mạnh quỳ xuống nền đá cẩm thạch trắng, nước mắt giàn dụa ai ai khóc kêu oan uổng: “Lão nô không dám! Không dám a! Lão nô tự biết bản thân không có ngoạn ý trói buộc, chính là con chó bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng nói gì, lão nô nghe nấy, hoàng thượng bắt gặm xương, lão nô tới giờ chưa dám ăn thịt! Đại nhân, cho dù đem sự can đảm của con chó nhét vào ngực tiểu nhân, cũng tuyệt không dám làm ra chuyện khi quân phạm thượng ác sự quỷ thần khó dung a!”
Lương Vạn Cốc được bọn cung nữ thái giám hô làm lão tổ tông, làm sao có lúc sợ hãi muốn chết như vậy? Nhưng “Ngông cuồng suy đoán thánh ý, giả mạo chỉ dụ Hoàng thượng, tham gia vào chính sự.” ba tội danh này thật sự quá mức ngoan độc làm người ta kinh hãi, nên biết tiền triều có loạn đảng Vong Vu Tiêm, mà hoàng đế qua các thời kỳ kiêng kị nhất chính là loại hoạn quan cậy quyền làm bậy.
Lập tức run lẩy bẩy dập đầu không ngừng, thầm hận chính mình nhất thời hồ đồ khinh xuất, ngạo mạn khinh thường thất điện hạ, vừa rồi nếu bản thân khôn khéo, trước mặt ba vị hoàng tử tuyên đọc khẩu dụ của Vũ Định đế một lần nữa, thì cho dù huynh đệ trong nhà bọn họ có cãi nhau, chính mình cũng vui vẻ thoát ly sạch sẽ, như thế nào lại hạ mắt biến thành cọc gỗ chết chờ nhổ, trứng mỏng treo rơi? Đã biết bản thân song cẩu nhãn, trở về dùng lá ngải cùng nước muối rửa cho sạch. Rốt cục không nhìn ra thất điện hạ là nhân vật không thể trêu chọc, cần phải thân mệnh.
Ngày thường Trinh phi không ít lần nịnh hót đưa hối lộ cho Lương Vạn Cốc, lúc này Tề Diên Triệt thấy bộ dạng hắn hèn nhát như vậy, tự dưng thấy buồn bực xấu hổ, một cước đá tới: “Cẩu nô tài câm miệng cho ta! Cút qua một bên mà quỳ đi.”
Lương Vạn Cốc như được đại xá, liền hô: “Tạ ân điển của điện hạ”. Dùng đầu gối lui về phía sau, thói quen làm nô tài, hắn so với lúc đứng thẳng lưng đi còn nhanh hơn một chút, trong nháy mắt, đã cách xa xa mà quỳ.
Tề Thiếu Xung biết nô tài ti tiện đến bậc này, bình thường bắt nạt kẻ yếu không chút lưu tình, đơn giản mượn cơ hội sắp đặt phía trên cũng tốt, bởi vậy chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, lại càng xem thường bỏ qua, cười nói: “Ngũ ca cửu đệ nếu không còn chuyện gì khác, ta đây đi yết kiến phụ hoàng…” Thấy hai người vẻ mặt do dự căm giận, nhất thời thu lại ý cười, trầm giọng nói: “Nhường đường.”
Tề Chỉ Thanh nhìn ánh mắt hắn, trong lòng mạc danh run lên, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng không cam lòng, nghiêm mặt nói: “Triều đình có quy tắc, thất đệ từ nhỏ rời cung, vậy chưa từng đọc qua <<Đại Trữ thông lễ>> thông lễ ghi: huyền môn trọng, nội đình chính đông chi môn, trừ hoàng Thái tử ra, các hoàng tử không được tự ý ra vào. Thông lễ là Thái tổ hoàng đế tự mình biên soạn sửa chữa, tự tự ngàn quân, không thể vượt qua phép tắc.”
Tề Thiếu Xung đuôi lông mày giương lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, cũng không nóng lòng bắt bẻ.
Tề Chỉ Thanh trong lòng lộp bộp, quả nhiên, nghe thấy vị chúc quan đông cung dọa khóc Lương Vạn Cốc lại một câu: “Điện hạ sai lầm rồi”
Tề Chỉ Thanh tràn ngập không muốn đáp lời hắn, Tề Thiếu Xung liền cướp lời, hỏi: “Ngươi nói xem, ngũ ca là sai ở chỗ nào? Nói không đúng, ta sẽ phạt ngươi.”
Người nọ nhẹ giọng cười: “Quy chế thị tử, hoàng thượng đang độ tuổi xuân, chẳng lẽ Thụy vương điện hạ lại nghĩ, hoàng thượng cho phép thất hoàng tử đi vào huyền môn trọng, là đi ngược với quy chế Thái tổ?”
Kẻ cầm một điển tịch chết, người cậy vào một hoàng đế sống, ai thắng ai bại, liếc qua đã thấy.
Tề Chỉ Thanh tức giận không kiềm nén được: “Làm càn! Quy chế triều đình, phụ hoàng thánh minh, há có thể để ngươi càn quấy vọng ngôn bất kính?”
Người nọ nói: “Vi thần không dám.”
Tề Chỉ Thanh lạnh lùng cười. “Bổn vương nhìn lá gan của ngươi rất lớn, dũng khí cũng rất lớn.”
Người nọ nói: “Không phải lá gan của vi thần lớn, mà là triều đình có quy củ phải tuân theo…”
Thanh âm vang lên đều đều: “Hơn mười năm trước, thập tam hoàng tử tiến vào huyền môn trọng xuất nhập nội đình, mười bốn tuổi sắc phong hoàng Thái tử, mười bảy năm kế vị.”
Tề Chỉ Thanh biến sắc, người nọ lại nói: “Kiên Hòa tứ niên xuân, đại hoàng tử xuất nhập huyền môn trọng, tứ niên thu sắc phong hoàng Thái tử, mười một năm kế vị.”
Ngươi nọ đột nhiên im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói tiếp: “Vĩnh Hi năm thứ tư, tứ hoàng tử trăm ngày xuất nhập huyền môn trọng, năm năm sắc phong hoàng Thái tử, hai mươi hai năm hoăng (chết), thụy hào Thánh Đức Tuệ Thuần Thái tử.”
“Ba vị này, đây đều là các hoàng tử chưa được sắc phong thái tử mà ra vào huyền môn trọng, hai vị điện hạ cũng biết?”
Tề Chỉ Thanh trong lòng nổi lên nghi ngờ, chính mình sớm đã tìm người dò hỏi, Tề Thiếu Xung trở về kinh thành, bên cạnh chỉ dẫn theo một kẻ dân gian mà thôi, lại nghe nói hắn ở dân gian vô cùng khốn khó thăng trầm, nghĩ đến người tùy thân chiếu cố hắn bất quá chỉ là tiểu dân tầm thường, cũng không thèm điều tra cặn kẽ, nhưng không ngờ người này lại am hiểu luật điển có can đảm có kiến thức, mà chính mình sơ xuất đó là thất sách.
Vội vàng hỏi: “Ngươi… Sao biết rõ chuyện trong cung như vậy?”
Triều đình và dân chúng đều kinh động, khắp phố phường ngõ hẻm huyên náo bàn tán rầm rộ, phía trên kim mã ngọc đường (hàn lâm viện) lại một mực bất động thanh sắc, có thể so với mặt hồ tam cửu băng phong, nội các lục bộ dĩ nhiên dày dạn kinh nghiệm, mà nguyên bản một khi gió thổi cỏ lay Ngự sử ngôn quan tựa như ruồi thấy máu lại có thái độ khác thường, đều ngậm chặt miệng tỏ vẻ thuận theo.
Nguyên nhân khác, việc này thật sự giữ kín như bưng không chút khe hở, chỉ cùng Tuệ Thuần Thái tử bị hại năm đó có liên quan, Vĩnh Hi hai mươi hai năm cung biến tranh quyền đoạt vị có liên quan, lão tử tù bị sát hại có liên quan, mà Thiên gia âm tư (việc xấu ngầm) giấu kín không nói ra, chỉ tồn tại như tuyết nê hồng trảo (dấu chân chim hồng trên tuyết) nhưng không thấy rõ đầu đuôi.
Huống chi, trước mắt tuy nói Chính Thanh Trì minh đế tâm như trời biển, nhưng người thông minh tự nhiên sẽ hiểu, có can gián nói thương cân động cốt [1], quấy nhiễu lưng rồng tiểu phạm thượng, còn lại thì oan tâm đoạt hồn, yết (xé) long lân đại phạm phượng, người trước dễ dàng tha thứ, người sau khó tha, thời buổi thái bình mùa màng tươi tốt, ngôn quan cũng muốn thú lão bà nuôi hài tử, đầu giường đặt lò sưởi uống rượu nóng, vui vẻ khoái hoạt từng ngày trôi qua bình yên.
[1] Thương cân động cốt: tổn thương da thịt. Ở đây ý nói là can gián về mạng người, hoặc nói Thiên tử xử án oan này nọ đấy.
Lễ bộ cẩn trọng chọn ra ngày hoàng đạo, Tề Thiếu Xung một hàng mã xa đông đảo chen chúc khói bụi mù mịt, phía sau là dù che cửu long thêu hoa cỏ báo điềm lành, rồng bay phượng múa, cung tên cờ phướng, kim việt cốt đóa [2] ngay ngắn trật tự sâm nghiêm quy chỉnh, hồng lư tự tấu lễ, quan chấp sự dẫn đường, hai đoàn thị vệ hùng dũng uy phong cưỡi ngựa đi theo, từ cửa đông Hoài Dương tiến vào nội thành, tiếp qua Chương Ý môn vào Đại Tĩnh cung, Tề Thiếu Xung bước xuống xa giá, đạp lên bậc thềm cẩm thạch, tuyết đúng lúc nhẹ rơi.
[2]Cốt đóa: vũ khí cổ cán gỗ dài, đầu to bằng gỗ hoặc sắt, sau dùng làm đồ nghi trượng.
Tề Thiếu Xung dừng lại, khép hờ mi mắt, đuôi mắt hơi khiêu lên, nhãn thần ẩn dưới hàng lông mi dày cong, nhàn nhạt tà nghễ liếc nhìn bầu trời một cái, đột nhiên có chút hoảng hốt: “Tử Thạch, trận tuyết năm nay thật lớn…”
Mục Tử Thạch thanh âm trong trẻo, có một loại cảm giác khí phách sáng ngời mà kiên ngạnh nói: “Tuyết rơi đúng lúc là điểm báo năm nay sẽ được mùa.”
Tề Thiếu Xung một thân y bào màu xanh hoa lệ quý giá, thêu ngũ trảo [3] kim long, trước sau là rồng, hai vai hành long, cổ áo tay áo thắt lưng lấy tử điêu [4] để tô điểm, nhiệt khí từ miệng tỏa ra hòa tan bông tuyết trước mặt, lại thấp giọng nói: “Trường An còn người nghèo đói, vậy không nên là điềm lành”
[3]Ngũ trảo: năm cái vuốt
[4]Tử điêu: chồn đen
Mục Tử Thạch mỉm cười, nhìn ánh mắt Tề Thiếu Xung, có chút ý vị đáp: “Tuyết rơi đầu mùa, khắp chốn vui mừng, vừa lúc điện hạ trở về, đây là điềm lành.”
Tề Thiếu Xung đơn giản gật đầu, cũng không nói nhiều.
Trước mặt đã có đại thái giám Lương Vạn Cốc cung kính truyền lời: “Phụng khẩu dụ của hoàng thượng, thất hoàng tử đến Trì Bình cung kiến giá.”
Vũ Định hoàng đế lần này đón Tề Thiếu Xung hồi cung, sự thể ý vị quá mức sâu xa mơ hồ khó đoán.
Long ân lấy toàn bộ nghi thức Thái tử, lại không chính thức sắc phong ở Tuyên Đức Điện.
Ban thưởng ngụ ở Sùng Minh cung, xưa nay vốn là đông cung của Thái tử, đông cung ấn bảo, chúc quan, chiêm sự, tân khách đều chọn đủ, cũng không ban thưởng quan miện y sức Thái tử, cộng thêm ngày đó Tề Thiếu Xung không đồng ý đến Thừa Thiên điện trước triều bái yết, chỉ ở nội đình Trì Bình cung kiến giá.
Đế tâm khó dò, mà dùng nơi Vũ Định hoàng đế từng ở qua, càng phá lệ khó mà phỏng đoán.
Tề Thiếu Xung sắc mặt không thay đổi, khóe miệng hơi nhếch, chỉ phụng mệnh mà làm, ứng đối rõ ràng thong dong, không một tia rối loạn bất an, tao nhã khiến mọi người trong lòng không khỏi tán thưởng, không hổ danh là cốt nhục Thiên gia, từ nhỏ đã khí độ bất phàm, lại không biết lòng bàn tay Tề Thiếu Xung đã toát đầy mồ hôi nóng.
Vừa tiến vào Hàm Quang môn tiếp giáp nội đình hoàng triều, ngoại thần ngoại thị nếu không được truyền gọi thì không thể tự ý ra vào, nhất thời tất cả đều lui ra, Tề Thiếu Xung mang theo sáu Long sóc thị vệ cùng Mục Tử Thạch, còn có Lương Vạn Cốc yên lặng đi phía trước.
Xa cách hoàng cung đã mười năm, nhưng vẫn quen thuộc như lúc trước. Giữa lúc bất tri bất giác, một đóa bông tuyết rơi vào trong mắt Tề Thiếu Xung, không biết như thế nào, đôi mắt như đã ẩm ướt thẩm thấu, trên lông mi chọn ra một giọt nước trong suốt.
Mục Tử Thạch có chút rung động, hai người đi bên cạnh nhau, liền nhẹ rũ tay áo xuống nhẹ nhàng chạm lấy cổ tay hắn, nửa an ủi nửa là nhắc nhở, không nghĩ tới Tề Thiếu Xung đột nhiện khẽ đảo cổ tay, chặt chẽ nắm lấy bàn tay Mục Tử Thạch, không chịu buông ra.
Mục Tử Thạch cả kinh, mày nhíu lại, vội vàng muốn giãy, Tề Thiếu Xung lại khăng khăng bất động, con ngươi tối đen như mực toát lên thần thái tự nhiên nhi nhiên ngây thơ mà ỷ lại, nhất thời tâm tính thiếu niên lộ ra không sót chút gì. Mục Tử Thạch nhẹ ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn, mười năm lưu vong trên con đường sơn tặc oa lý, lang bạc đầu đường xó chợ, có nỗi khổ nào chưa từng trải qua, mà độ ấm trong lòng bàn tay Tề Thiếu Xung, tựa hồ truyền qua bàn tay lạnh lẽo của chính mình, như dòng nước ấm chảy vào huyết mạch xương cốt tứ chi.
Nhìn thiếu niên bất chợt biến thành hoàng tử một thân phục sức đẹp đẽ hoa lệ, nhưng vẫn là thiếu niên Tề Thiếu Xung từng lớn lên với mình, suốt mười năm kêu mình là ca ca.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, sớm đã có hạ nhân bung dù che cho Tề Thiếu Xung, những người còn lại đều đứng một bên chờ đợi, bộ dáng không hề tỏ vẻ sợ lạnh hay lo ngại hàn sương gió tuyết.
Tề Thiếu Xung siết tay Mục Tử Thạch, nhịn không được hỏi: “Lạnh sao?”
Thanh âm trầm thấp như vô hạn ôn nhu thân thiết.
Mục Tử Thạch lắc đầu, bình tĩnh kiềm nén: “Tạ điện hạ quan tâm.”
Tề Thiếu Xung ngẩn ra, hiểu được giờ phút này thân đã ở hoàng cung, mọi ngôn hành cử chỉ nặng nhẹ tiến lùi đều phải vô cùng cẩn trọng chú ý, nhưng vẫn bướng bỉnh trầm mặc, nắm tay Mục Tử Thạch từng bước mà đi.
Khi chuẩn bị tiến vào huyền môn trọng, đột nhiên xuất hiện hai bóng người đang đi tới, trong miệng hô:
“Thất đệ!”
“Thất ca!”
Mục Tử Thạch vội rút tay về, Tề Tiếu Xung chăm chú nhìn lại, chỉ thấy hai kẻ đồng dạng đều mặc thanh y, long phục điểm xuyết chồn đen, tóc buộc kim quan, một người khoảng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt trẻ con giống nhau, mắt hẹp dài mũi cao, trong lòng hiểu rõ, đây là huynh đệ của hắn, kẻ nhìn lớn hơn một chút mơ hồ năm đó do Trinh Tiệp Dư hiện được sắc phong là Trinh phi sở sinh – Tề Chỉ Thanh, cũng là ngũ hoàng tử Thụy vương, đứa nhỏ hơn còn lại hắn không nhớ rõ.
Tề Thiếu Xung đánh giá xong hai huynh đệ, thì bọn họ đã ung dung xuất hiện trước mặt hắn, dòng dõi Tề thị tướng mạo có chút tương tự nhau, Tề Thiếu Xung cũng là gương mặt dài mắt một mí, nhưng sau một vài nguyên do tạo nên khí chất được xưng là “Lưu hoa diệu nhật”, so với các huynh đệ khác, rõ ràng tuấn mỹ xuất sắc hơn.
Tề Chỉ Thanh nguyên tưởng Tề Thiếu Xung nhiều năm lưu lạc phố chợ, phẩm hạnh khí độ tất nhiên không thể bì kịp với người trong cung, không nghĩ tới lão Thất này mặc dù tuổi chưa đến lúc gia quan[5], nhưng toàn thân đã toát ra uy nghiêm của Thiên gia khiến người ta phải liếc mắt nhìn, tiêu tiêu túc túc long chương phượng tư, chân dài mình hạc vai đường thiền, mà cửu đệ bên cạnh so với hắn nhỏ hơn vài tuổi một thân yếu ớt da thịt tuyết trắng phấn nộn trơn nhẵn như nước.
[5] Gia quan: lễ đội mũ, thiếu niên khi đến 20 tuổi đều phải làm lễ gia quan, cho biết người đó đã trưởng thành.
Trong mắt Tề Chỉ Thanh hiện ra chút cảnh giác cùng ý vị thăm dò, trong thân thiết ẩn ẩn đề phòng hỏi: “Thất đệ hôm nay rốt cục cũng đã trở lại, chúng ta nhiều năm không gặp, khả còn nhớ đến ngũ ca?”
Lại kéo thiếu niên choai choai qua: “Đây là Diên Triệt, ngày thất đệ rời cung, bất quá hắn chỉ mới bốn tuổi… Hiện giờ cũng đã nâng bút như khai cung.”
Tề Thiếu Xung nở nụ cười, vô cùng cảm động: “Vốn tưởng đến yến tiệc tối nay mới có thể nhìn thấy chư vị huynh đệ, không ngờ ngũ ca cửu đệ lại hầu ở nửa đường. Tuy nhiều năm không gặp, nhưng thủ túc chi tình, thời gian có qua bao lâu cũng chưa từng thay đổi.”
Tề Chỉ Thanh ha hả hai tiếng, nháy mắt tiếp nhận không nói nữa, Tề Diên Triệt là ấu tử (con út) của Trinh phi, trước nay được sủng ái, năm ngoái được phong làm An vương, tính tình ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, không cần biết đến ai, liền công áp cổ họng cao giọng nói: “Thất ca, huyền môn trọng này, ngươi bước qua không nổi đâu!”
Ngữ khí rõ ràng mang theo địch ý, Tề Thiếu Xung lại đem hắn thành một chân thiện ý, thật tò mò hỏi lại: “Lần này tiến cung đủ loại, tẫn tuân ý chỉ phụ hoàng, huyền môn trọng này có gì không ổn?
Dứt lời liếc mắt nhìn Lương Vạn Cốc một cái, Lương Vạn Cốc là thiếp thân bên người Vũ Định đế kiêm lục phẩm thủ lĩnh thái giám, lúc này hẳn nên từ hắn dùng minh chỉ của Vũ Định đế bắt bẻ Tề Diên Triệt.
Tề Thiếu Xung tự nhiên hiểu được cấm kỵ huyền cơ của huyền môn trọng này, huyền môn trọng là tên gọi cánh cửa hướng về Thái tử, chỉ có Thái tử mới có thể ra vào, hoàng tử không thể tự tiện lai vãng, chính mình lấy nghi thức phong quang trở về cung, đã làm xáo trộn kế hoạch bố cục cân bằng thế lực của các hoàng tử, hiện tại hai vị này chính là muốn áp đảo phủ đầu trước.
Một cái liếc mắt đi qua, không ngờ Lương Vạn Cốc vẫn là bộ dạng mày xem mắt, mắt xem mũi, mũi xem tâm, hoàn toàn biến thành bùn nhão đắp tượng gỗ.
Tề Thiếu Xung trong lòng giận dữ, nô tài kia giờ phút này dám làm ra vẻ bàng quan.
Lương Vạn Cốc rõ ràng hai bên đều không muốn giúp ai, chân lý trong đó chính là không đem hắn bỏ vào mắt, cho dù không phải kinh mạn, cũng là chờ đợi cân nhắc suy nghĩ.
Bên kia Tề Chỉ Thanh đã tiếp lời: “Thất đệ đã lâu không ở trong cung, chẳng lẽ quy củ huyền môn trọng đều đã quên?”
Khóe môi giơ lên, ân cần dạy bảo: “Thất đệ có từng ở thềm đỏ Tuyên Đức điện tứ bái nhận sắc phong? Có từng Thừa Thiên điện được các vị triều thần chúc tụng? Từ nay về sau có thể thay thế phụ hoàng tế thần bái miếu kính báo tổ tông?”
Hắn nói ra ba sự kiện đều là nghi thức lễ chế của Thái tử sau khi sắc lập, thấy ánh mắt Tề Thiếu Xung như ngọn lửa dần mãnh liệt, trong lòng thoải mái, mỉm cười lắc đầu, lại liếc đến thanh y phục sức của Tề Thiếu Xung: “Thất đệ nhìn đi, quy chế văn phục của Thái tử là màu huyền chu (đỏ đen)?”
Tề Diên Triệt xuy cười một tiếng, vẻ mặt miệt thị trào phúng không thèm che giấu, thất ca rời cung mười năm, sớm đã là ngoại tộc, phụ hoàng ban thưởng vinh quang khác biệt cho hắn, lại không nhìn đến bản thân xứng hay không xứng, nhất thời buột miệng quả quyết nói: “Cho nên thất ca, huyền môn trọng này ta nói ngươi không bước qua được, là không bước qua được… Chúng ta đi không được, ngươi cũng không đi được.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy có người nói: “Điện hạ sai lầm rồi”
Thanh âm nhè nhẹ lạnh buốt, như một gáo nước trong dội tắt chậu ác hỏa trong lòng Tề Thiếu Xung, gương mặt nhất thời hòa hoãn, đường cong trở nên nhu hòa, bộ dáng lại có chút ý cười, hắn tất nhiên hiểu rõ, lấy mồm mép thủ đoạn của Mục Tử Thạch, tự mình đối phó với hai vị huynh đệ này, giống như lấy ngưu đao chặt tiểu kê, cường cung bắn chim sẻ.
Tề Diên Triệt nghe có người thẳng thừng bác bỏ, không khỏi sửng sốt, theo tiếng nhìn qua, người này theo sát bên cạnh Tề Thiếu Xung, ứng với chúc quan đông cung, đang theo quy củ cúi đầu thi lễ, liếc mắ không nhìn rõ diện mục, chỉ thấy được chiếc cằm nhọn, dáng người có vẻ yếu ớt. Lập tức quát hỏi: “Lớn mật, bổn vương như thế nào sai lầm?”
Người nọ cũng không kinh hoảng, khi nói chuyện còn hàm chứa ý cười ôn nhã, từng lời mạnh mẽ có khí phách: “Huyền môn trọng, Thất điện hạ có thể đi được.”
Tề Chỉ Thanh dù sao cũng là kẻ lão luyện, thản nhiên nói: “Phụ hoàng vẫn chưa sắc lập Thái tử, chẳng lẽ thất đệ nhất định muốn tổn hại quốc pháp, vượt qua quy chế, đi quá giới hạn?”
Lời nói vô cùng gay gắt, muốn tăng thêm tội trạng đến một đường quang minh lại dày đặc mũi mọn, người nọ nghe vậy nhưng vẫn bình thản ung dung, ngữ điệu không nhanh không chậm: “Hoàng thượng minh chỉ, Thất hoàng tử lấy nghi thức Thái tử vào cung, cái gọi là nghi thức Thái tử, hai vị điện hạ nếu chưa hiểu rõ, có thể hỏi giảng quan ở vương phủ.”
Cúi đầu lại chuẩn xác hướng về vị Lương Vạn Cốc đang đứng một bên nhìn hài tiêm nhưng lỗ tai dựng thẳng: “Lương công công là thiếp thân hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, truyền khẩu dụ tuyên gặp, cùng nhau tiến đến Trì Bình cung, thất điện hạ chỉ đi theo Lương công công, hai vị điện hạ nếu cảm thấy thất điện hạ không thể qua được huyền môn trọng, há chẳng phải nói Lương công công ngông cuồng suy đoán thánh ý, thậm chí giả mạo chỉ dụ Hoàng thượng, tham gia vào chính sự?”
Lương Vạn Cốc vốn định đứng một bên xem hí kịch trong lòng một phen tính tiểu kế, chợt nghe lời ấy, chỉ cảm thấy hỏa khí kiêu ngạo xa cách kia đem da thịt mình phần phật đốt sạch, trên đầu hai hồn dưới chân năm phách đều bay đi hết rồi, sợ đến mức hồ đồ, ra sức lắc đầu, vô cùng nghiêm túc, thở phù phù một tiếng đem hai khối xương bánh chè thật mạnh quỳ xuống nền đá cẩm thạch trắng, nước mắt giàn dụa ai ai khóc kêu oan uổng: “Lão nô không dám! Không dám a! Lão nô tự biết bản thân không có ngoạn ý trói buộc, chính là con chó bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng nói gì, lão nô nghe nấy, hoàng thượng bắt gặm xương, lão nô tới giờ chưa dám ăn thịt! Đại nhân, cho dù đem sự can đảm của con chó nhét vào ngực tiểu nhân, cũng tuyệt không dám làm ra chuyện khi quân phạm thượng ác sự quỷ thần khó dung a!”
Lương Vạn Cốc được bọn cung nữ thái giám hô làm lão tổ tông, làm sao có lúc sợ hãi muốn chết như vậy? Nhưng “Ngông cuồng suy đoán thánh ý, giả mạo chỉ dụ Hoàng thượng, tham gia vào chính sự.” ba tội danh này thật sự quá mức ngoan độc làm người ta kinh hãi, nên biết tiền triều có loạn đảng Vong Vu Tiêm, mà hoàng đế qua các thời kỳ kiêng kị nhất chính là loại hoạn quan cậy quyền làm bậy.
Lập tức run lẩy bẩy dập đầu không ngừng, thầm hận chính mình nhất thời hồ đồ khinh xuất, ngạo mạn khinh thường thất điện hạ, vừa rồi nếu bản thân khôn khéo, trước mặt ba vị hoàng tử tuyên đọc khẩu dụ của Vũ Định đế một lần nữa, thì cho dù huynh đệ trong nhà bọn họ có cãi nhau, chính mình cũng vui vẻ thoát ly sạch sẽ, như thế nào lại hạ mắt biến thành cọc gỗ chết chờ nhổ, trứng mỏng treo rơi? Đã biết bản thân song cẩu nhãn, trở về dùng lá ngải cùng nước muối rửa cho sạch. Rốt cục không nhìn ra thất điện hạ là nhân vật không thể trêu chọc, cần phải thân mệnh.
Ngày thường Trinh phi không ít lần nịnh hót đưa hối lộ cho Lương Vạn Cốc, lúc này Tề Diên Triệt thấy bộ dạng hắn hèn nhát như vậy, tự dưng thấy buồn bực xấu hổ, một cước đá tới: “Cẩu nô tài câm miệng cho ta! Cút qua một bên mà quỳ đi.”
Lương Vạn Cốc như được đại xá, liền hô: “Tạ ân điển của điện hạ”. Dùng đầu gối lui về phía sau, thói quen làm nô tài, hắn so với lúc đứng thẳng lưng đi còn nhanh hơn một chút, trong nháy mắt, đã cách xa xa mà quỳ.
Tề Thiếu Xung biết nô tài ti tiện đến bậc này, bình thường bắt nạt kẻ yếu không chút lưu tình, đơn giản mượn cơ hội sắp đặt phía trên cũng tốt, bởi vậy chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, lại càng xem thường bỏ qua, cười nói: “Ngũ ca cửu đệ nếu không còn chuyện gì khác, ta đây đi yết kiến phụ hoàng…” Thấy hai người vẻ mặt do dự căm giận, nhất thời thu lại ý cười, trầm giọng nói: “Nhường đường.”
Tề Chỉ Thanh nhìn ánh mắt hắn, trong lòng mạc danh run lên, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng không cam lòng, nghiêm mặt nói: “Triều đình có quy tắc, thất đệ từ nhỏ rời cung, vậy chưa từng đọc qua <<Đại Trữ thông lễ>> thông lễ ghi: huyền môn trọng, nội đình chính đông chi môn, trừ hoàng Thái tử ra, các hoàng tử không được tự ý ra vào. Thông lễ là Thái tổ hoàng đế tự mình biên soạn sửa chữa, tự tự ngàn quân, không thể vượt qua phép tắc.”
Tề Thiếu Xung đuôi lông mày giương lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, cũng không nóng lòng bắt bẻ.
Tề Chỉ Thanh trong lòng lộp bộp, quả nhiên, nghe thấy vị chúc quan đông cung dọa khóc Lương Vạn Cốc lại một câu: “Điện hạ sai lầm rồi”
Tề Chỉ Thanh tràn ngập không muốn đáp lời hắn, Tề Thiếu Xung liền cướp lời, hỏi: “Ngươi nói xem, ngũ ca là sai ở chỗ nào? Nói không đúng, ta sẽ phạt ngươi.”
Người nọ nhẹ giọng cười: “Quy chế thị tử, hoàng thượng đang độ tuổi xuân, chẳng lẽ Thụy vương điện hạ lại nghĩ, hoàng thượng cho phép thất hoàng tử đi vào huyền môn trọng, là đi ngược với quy chế Thái tổ?”
Kẻ cầm một điển tịch chết, người cậy vào một hoàng đế sống, ai thắng ai bại, liếc qua đã thấy.
Tề Chỉ Thanh tức giận không kiềm nén được: “Làm càn! Quy chế triều đình, phụ hoàng thánh minh, há có thể để ngươi càn quấy vọng ngôn bất kính?”
Người nọ nói: “Vi thần không dám.”
Tề Chỉ Thanh lạnh lùng cười. “Bổn vương nhìn lá gan của ngươi rất lớn, dũng khí cũng rất lớn.”
Người nọ nói: “Không phải lá gan của vi thần lớn, mà là triều đình có quy củ phải tuân theo…”
Thanh âm vang lên đều đều: “Hơn mười năm trước, thập tam hoàng tử tiến vào huyền môn trọng xuất nhập nội đình, mười bốn tuổi sắc phong hoàng Thái tử, mười bảy năm kế vị.”
Tề Chỉ Thanh biến sắc, người nọ lại nói: “Kiên Hòa tứ niên xuân, đại hoàng tử xuất nhập huyền môn trọng, tứ niên thu sắc phong hoàng Thái tử, mười một năm kế vị.”
Ngươi nọ đột nhiên im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói tiếp: “Vĩnh Hi năm thứ tư, tứ hoàng tử trăm ngày xuất nhập huyền môn trọng, năm năm sắc phong hoàng Thái tử, hai mươi hai năm hoăng (chết), thụy hào Thánh Đức Tuệ Thuần Thái tử.”
“Ba vị này, đây đều là các hoàng tử chưa được sắc phong thái tử mà ra vào huyền môn trọng, hai vị điện hạ cũng biết?”
Tề Chỉ Thanh trong lòng nổi lên nghi ngờ, chính mình sớm đã tìm người dò hỏi, Tề Thiếu Xung trở về kinh thành, bên cạnh chỉ dẫn theo một kẻ dân gian mà thôi, lại nghe nói hắn ở dân gian vô cùng khốn khó thăng trầm, nghĩ đến người tùy thân chiếu cố hắn bất quá chỉ là tiểu dân tầm thường, cũng không thèm điều tra cặn kẽ, nhưng không ngờ người này lại am hiểu luật điển có can đảm có kiến thức, mà chính mình sơ xuất đó là thất sách.
Vội vàng hỏi: “Ngươi… Sao biết rõ chuyện trong cung như vậy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook