Bạch Sầu Phi hậm hực rời khỏi Lưu Bạch hiên, bên ngoài đã có một đám đệ tử đứng chờ.

Lúc Bạch Sầu Phi đi qua bên cạnh, Vạn Lý Vọng lập tức cởi áo khoác lông xuống, khoác lên người Bạch Sầu Phi, sau đó vội vàng nói một câu:

- Lâu chủ, tôi thấy hắn chỉ muốn phô trương thanh thế mà thôi. Chúng ta phối hợp bất ngờ tấn công, nhất định có thể giết chết tên quỷ rách mặt chỉ còn lại nửa cái mạng này.

Bạch Sầu Phi lại lạnh lùng liếc hắn một cái:

- Ta làm sao có thể bị bọn chúng ép ra ngoài? Để cho bọn chúng cố thủ Lưu Bạch hiên, chúng ta mới có thể thả dây dài, câu cá lớn. Lại nói, với vết thương trên người của tên quỷ mặt đen kia, có thể cầm cự được đến khi nào? Một khi hắn ngã xuống, chỉ còn lại một cái thùng cơm, có thể làm được gì?

Vạn Lý Vọng lập tức tỏ vẻ bội phục và tỉnh ngộ.

Hắn lại không chú ý tới, khi Bạch Sầu Phi nói những lời này, lại liên tục nhíu mày mấy lần.

Có lẽ, cho dù hắn chú ý tới, cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy. Một lãnh tụ sẽ không muốn để người khác biết nhược điểm của hắn, cho dù đó là thủ hạ tâm phúc.

Nguyên nhân Bạch Sầu Phi nhíu mày, cũng là nổi khổ âm thầm khiến hắn phải rời khỏi Lưu Bạch hiên.

Tuy hắn tinh khôn như quỷ, nhưng vẫn bị “Đao Trùng” tập kích. Hắn nhất thời có thể đè nén độc lực của “sâu trên đao”, nhưng nhất định phải tốn một ít thời gian, tìm một nơi vận công, mới có thể bức “Đao Trùng” dính vào trên yếu huyệt ra ngoài.

Hiện giờ hắn không có thời gian quan tâm nhiều như vậy, hắn phải nhanh chóng đi giải quyết hai chuyện.

Một là bức độc lực của “Đao Trùng” trong cơ thể ra ngoài.

Hai là hội hợp với chủ lực đã được Lương Hà bố trí, chỉ chờ đám người Vương Tiểu Thạch vào lâu, hắn sẽ vận dụng tất cả những gì có thể, giết sạch đối phương.

Muốn làm tốt chuyện thứ hai, hắn phải làm xong chuyện thứ nhất trước.

Đương nhiên hắn cũng có phần tiếc nuối, trước sau vẫn không thể thỏa mãn tâm nguyện, tiêu hồn một phen với Ôn Nhu.

Lúc rời khỏi Lưu Bạch hiên, hắn lại làm một chuyện, đó là bắn ra một chỉ. Một chỉ này đã giải khai huyệt đạo bị khống chế của Ôn Nhu.

Thứ hắn không ăn được, cũng quyết không để cho người khác chiếm tiện nghi. Huống hồ cho dù được giải huyệt đạo, Ôn Nhu vẫn còn ở trong Lưu Bạch hiên, bay không được, trốn không xong.

(Ôn Nhu, chà, Ôn Nhu.)

Nghĩ tới thân hình trắng trẻo, mềm mại và xinh xắn của cô gái này, thân thể của hắn trong áo lông chợt nóng lên.

Ngay lúc này, Lương Hà lại khẩn cấp báo tin, mang đến hai tin tức.

Thứ nhất, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng. “Thất Tuyệt Thần Kiếm” đã đến sáu người, còn có “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt, một trong sáu đại cao thủ đương thời cũng đã đến, chỉ chờ Vương Tiểu Thạch xuất hiện.

Thứ hai, Tôn Ngư đã trở lại.

oOo

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương