Thương Sinh
-
Chương 2: Giữa đường chặn cướp
Xe ngựa lộc cộc, Man Hoang sơn đã ở ngay phía trước có điều từ đây muốn đi vào Thanh Vân tông sơn môn ít nhất cũng phải 2 ngày đường không nghĩ, Man Hoang quá lớn, lộ trình này tuyệt không đơn giản, Man Hoang là phúc địa cũng chính là đầm hùm hang cọp, bên trong yêu thú sinh tồn, nhân loại lui tới vàng thau lẫn lộn.
Từ trấn lớn xe ngựa đã chạy được non nửa canh giờ, lão phu xe thuỷ chung âm trầm không nói, hắn dường như chỉ có một cái nhiệm vụ duy nhất chính là cầm cương.
Đoạn đường kế tiếp cực kỳ khó đi, tốc độ tự nhiên giảm xuống rất nhiều, đá tảng la liệt giữa đường khiến cho xe ngựa nhiều phen muốn lật nhào, Diệp Tiểu Minh cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo vô cùng khó chịu, chỉ biết đưa tay chống lấy trần xe bảo trụ cơ thể.
Đúng lúc này xe ngựa bỗng nhiên thắng gấp, tuấn mã nhấc vó hí dài, theo quán tính cả người Diệp Tiểu Minh nhào về phía trước đập đầu lên phiên gỗ:” Chuyện gì?” Diệp Tiểu Minh thảng thốt kêu, đầu óc choáng váng.
“Xuống xe, giao tiền giữ mạng!”.
Diệp Tiểu Minh nghe từ bên ngoài một tiếng thét trầm đục, vốn là người cơ linh hắn nhanh chóng minh bạch xe ngựa đang bị đạo phỉ chặn cướp, lúc này ngoài bất an, hoàn toàn không suy nghĩ thêm được cái gì, hai tay ôm khư khư tay nải lén lút nhìn ra.
Lão phu xe vừa xuống ngựa liền bị một cước đá bay, đứng chắn ngang đường một trung niên mặt đen râu rậm, hắn y phục vải thô tầm thường tuy nhiên lưng vác đại đao quanh thân càng có khí tràng cùng một cỗ khí tức bức nhân chứng tỏ nếu không phải tu Tiên giả thì cũng là cao thủ luyện võ thế tục.
Lão phu xe bị một cước trực tiếp phun ra máu gục bên vệ đường, Diệp Tiểu Minh nhìn thấy như vậy đáy lòng hãi nhiên khiếp sợ, hắn từ nhỏ mặc dù chưa từng gặp qua nhưng không ít lần nghe kể về giang hồ đạo phỉ, bọn hắn cướp của giết người không gì không làm, tàn ác liều lĩnh vô cùng.
“Nhóc con còn không xuống xe?” Trung niên đạo phỉ trầm giọng quát, bởi góc nhìn khác nhau hắn rõ ràng không thể nhìn thấy Diệp Tiểu Minh lúc này, tuy nhiên từ tửu lâu Thanh Hoa trấn đã bắt đầu đánh chủ ý.
Một hài tử ăn vận tầm thường lại dám đi vào tửu lâu sang trọng ăn uống, mặc dù phí chi chỉ là một lượng bạc vụn tuy nhiên từ biểu tình non nớt kia hắn đại loại phán đoán ở bên trong tay nải đối phương mang theo số lượng tài phú tuyệt đối không ít, mà cướp bóc trên tay hài tử đi cùng một lão phu xe già yếu không có sức tự vệ lại là làm ít công to.
Diệp Tiểu Minh ôm chặt tay nải khúm núm một góc, đây là tích luỹ 3 năm mẫu thân cho hắn càng là mộng tưởng tu Tiên tuyệt đối không thể để người khác cướp đi, thế nhưng bên ngoài là một tên đạo phỉ giết người không ghê tay, Diệp Tiểu Minh thần trí nhất thời bấn loạn không biết nên ứng phó thế nào.
Trung niên đạo phỉ hừ lạnh, phi thân bay lên lưng ngựa đứng đối diện xe ngựa chỉ cách Diệp Tiểu Minh một tấm màn mỏng:” Đưa tiền, lão tử tha cho các ngươi một mạng”.
Cảm nhận khí tràng mạnh mẽ của đối phương bên trong còn ẩn ẩn sát ý, đáy lòng Diệp Tiểu Minh lạnh như hố băng, hô hấp gấp rút, nhỏ giọng run run nói:” Đại thúc.. Ta quả thực không có tiền, cái này là mẫu thân gửi gắm để cho ta tiến Man Hoang tầm sư học nghệ!”.
“ Nhiều lời..!”.
Thanh âm vừa dứt một cánh tay thô to xé toang tấm màn mỏng chuẩn xác nắm lấy cổ Diệp Tiểu Minh hung hăng kéo, cả người Diệp Tiểu Minh không có chút sức lực phản kháng lập tức bị nắm ném ra bên ngoài, chật vật rơi trên mặt đất.
Chưa để cho Diệp Tiểu Minh kịp định thần trung niên đạo phỉ liền tung người đáp xuống ở trước mặt Diệp Tiểu Minh rút đao hăm doạ:” Ngoan ngoãn một chút, không phải chịu đòn đau, đừng để lão tử động thủ!” Nói, hằm hằm nhìn Diệp Tiểu Minh, ánh mắt bất thiện cực độ.
“Tiền này mẫu thân ta làm thuê tích góp mấy năm là để cho ta cơ duyên đổi đời ngươi không được phép cướp đi..” Diệp Tiểu Minh trợn mắt hét lớn, hai tay thuỷ chung ôm chặt tay nải tựa hồ còn quý giá hơn cả tính mạng bản thân.
“ Ngu ngốc!” Trung niên đạo phỉ chán ghét quát, nhấc chân một cước đạp thẳng lên ngực Diệp Tiểu Minh đồng thời đưa tay thủ pháp nhanh như điện dễ dàng cướp lấy tay nải.
Một cước nặng nề để cho Diệp Tiểu Minh tại chỗ thổ huyết, thân thể nhỏ bé lăn lộn mấy vòng, đau đớn uất ức dạng này là cả đời hắn cho đến hiện tại lần đầu tiên trải qua, nhất thời một cỗ nộ khí xông thẳng đỉnh đầu, răng cắn nát môi để cho máu tươi từ trong cổ họng tuỳ tiện trào ra, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ Diệp Tiểu Minh gằn giọng quát lớn:” Trả lại cho ta..!” Nói xong cả người lao về phía trước không chút sợ hãi hướng trung niên đạo phỉ muốn cướp lại cho bằng được tay nải.
“Súc sinh!”.
Trung niên đạo phỉ lạnh lùng quát, cánh tay gân guốc tựa hồ kìm sắt nắm chặt lấy đầu Diệp Tiểu Minh mặc cho Diệp Tiểu Minh phát điên, giãy giụa kêu gào, không chút thương tình lại tung ra thêm một cước ngang hông, một cước này không phải toàn lực nhưng theo hắn đại loại đủ khiến cho hài tử trước mặt triệt để gục xuống.
Phốc..!
Máu tươi phun thẳng, Diệp Tiểu Minh bay ngược, vùng hông như bị búa sắt nện trúng, thống khổ không gì sánh kịp, tựa hồ lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, đau thắt từng cơn.
Mặt đầy đất cát, máu tươi chảy ướt y phục, cả người lúc này không còn chút huyết sắc, Diệp Tiểu Minh gục trên mặt đất thở hồng hộc tuy nhiên trong lòng nộ khí sôi trào, nếu có đủ năng lực hắn quả quyết sẽ chém đối phương ra thành từng khúc.
“Đáng chết.. Ngươi lấy tư cách gì cướp đoạt của ta.. Hết thảy không chỉ là tiền bạc mà còn là kỳ vọng phụ mẫu đặt nơi ta..” Diệp Tiểu Minh phát điên, thảm thiết gào thét, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đục ngầu xoáy thẳng mặt đối phương.
Căm giận.. Trong lòng hắn hiện tại chỉ có căm giận.
Trung niên đạo phỉ thấy vậy tựa hồ hơi chột dạ, hắn nhìn được rõ ràng sự điên cuồng cất giấu trong đáy mắt kia, như một con thú hoang nhỏ bị người truy cùng đuổi tận, bất quá, thú hoang vẫn chỉ là thú hoang, hoàn toàn không có sức phản kháng.
“ Súc sinh! Lão tử tha cho các ngươi một mạng..” Trung niên đạo phỉ thở sâu áp chế tâm tình, ban đầu hắn có ý định một đao chém chết đối phương cho xong, tuy nhiên lại không hành động như vậy, nói rồi muốn quay người rời đi.
“ Đi chết..!” Diệp Tiểu Minh không biết từ lúc nào đã ôm ấy tảng đá lớn, gầm lên một tiếng, điên cuồng lao tới, mang theo tất cả bình sinh sức lực, mang theo hết thảy nộ khí.
Trung niên đạo phỉ là người luyện võ lại nửa đời chém giết hiển nhiên phản ứng cực nhanh, Diệp Tiểu Minh chỉ mới bước tới được vài bước trong mắt hắn chợt bùng lên hung quang, quay người rút đao, một đao như có thể liệt thạch ngang trời chém xuống, đao mang rét lạnh.
Đùng..
Một đao toé lửa chém lên tảng đá trước ngực Diệp Tiểu Minh, nặng nề trọng lực cùng lực phản chấn để cho Diệp Tiểu Minh liên tục phun máu, một đao quá mức ác liệt mặc dù không trực tiếp đoạt mạng nhưng vừa đủ để Diệp Tiểu Minh thụ lấy trọng thương, kinh mạch toàn thân dưới lực đạo khủng khiếp toàn bộ đứt gãy, Diệp Tiểu Minh yếu ớt ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Trung niên nhìn cũng không thèm nhìn, hừ lạnh rời đi, hắn xác định Diệp Tiểu Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một đao kia không gây ra vết thương trực tiếp nhưng lực đạo lại do hắn khống chế, đừng nói hài tử yếu nhược mà ngay cả hung thú cỡ lớn cũng nhất định thập tử vô sinh.
Diệp Tiểu Minh hôn mê, thất khiếu chảy máu, xương ngực gãy nát, hô hấp lúc có lúc không, sau khi trung niên đạo phỉ rời đi, lão phu xe có đến nhìn xem, minh bạch tình trạng của Diệp Tiểu Minh là vô phương cứu chữa mới thở dài, bất đắc dĩ đánh xe ngựa quay đầu trở về.
Tại trong hôn mê Diệp Tiểu Minh thấy mình đang bay đi, ở phiến thế giới này xa dần, xa dần.. Không còn đau đớn cả người nhẹ tựa dây tơ.
Cha mẹ ở Thanh Thai trấn.. Mộng tưởng tu Tiên giờ phút này hết thảy hoá thành khói bụi, mặc dù không đành, mặc dù bất cam tâm.
“Hài nhi bất hiếu!” Diệp Tiểu Minh nhắm mắt nói thầm, càng lúc càng bay cao.
Ngoài nhất trọng thiên có một con sông lớn màu đen vắt ngang thiên không gọi U Minh Hà, sông này người sống nhìn không thấy chỉ có linh hồn sau khi chết đi mới cảm nhận được, U Minh Hà đang triệu hoán linh hồn Diệp Tiểu Minh.
Nhập U Minh Hà đi vào Minh Giới.. Dựa theo tiền căn chuyển thế đầu thai.
U Minh Hà phía thượng nguồn, đạp lên nước sông đen đục nổi sóng cuồn cuộn có một cây cầu bằng cẩm thạch, cầu này bắc ngang sông, một đầu bốn nhịp lưng chừng, đầu kia chìm trong sương mù dày đặc vô pháp nhìn thấy.
Thế nhân gọi Đạp Thiên Kiều.
Tương truyền phàm là linh hồn hay nhân loại thậm chí muôn hình vạn trạng sinh linh chỉ cần bước lên Đạp Thiên Kiều là có thể rũ trần thành Tiên.
Bên này Đạp Thiên Kiều có một cây Thiết Mộc Tùng già nua tán lá vạn dặm che phủ, phía dưới một cái đình viện mờ ảo, mé sông độc mộc thuyền cắm sào, tại đó mơ hồ lão nhân trường bào đen tay cầm mái chèo gõ lên sóng nước U Minh Hà tạo thành tiết tấu kỳ dị, miệng ngâm nga.
“Sinh linh trong cõi tam thiên.. Đến đi duyên phận gắn liền tiền căn.. Có lão đạo ngàn năm tu đạo, đạp Thiên Kiều mộng ảo phi Tiên.. Có hồn linh tưởng mình thoát tục, đạp Thiên Kiều mộng ảo phi Tiên.."
Nhịp gõ mái chèo cùng giai điệu bài ca dao trùng điệp bay bỗng nhấc lên cuồn cuộn sóng nước U Minh Hà, lão nhân đưa đò thở dài trầm ngâm ngắm nhìn thiên không vô tận.
“Hôm nay 3 vạn sinh linh vào U Minh.. Đến lúc nghĩ ngơi rồi!”.
Lão nhân chưa kịp nói xong bỗng nhiên từ xa một sợi hồn phiêu dật bay đến, ở bên trên U Minh Hà vòng quanh thuỷ chung không chịu đi xuống.
“Đến rồi thì vào đi!” Nói, bàn tay khô gầy nhấc lên, một chỉ hướng sợi hồn cách không điểm tới.
Mặt nước U Minh Hà lập tức sôi trào sau đó hoá thành một bàn tay trống rỗng muốn bắt lấy sợi hồn kia, bất quá, thời điểm này thiên không phong vân chợt động, một đạo tử kim điện lôi không biết từ đâu xé trời bổ xuống.
“Hồn lai..!” Thương khung vũ động, đầy trời là điện lôi hoành tảo ngang dọc, một thanh âm trầm trầm nhưng ẩn chứa uy nghiêm cao độ bỗng nhiên vang lên.
Tầng mây tách ra, hào quang vạn trượng chiếu rọi lộ nửa tấm khuôn mặt to lớn chiếm trọn thương khung, khuôn mặt này Vương khí ngất trời, chỉ thấy đầu đội đế quan, mi tâm mơ hồ ấn ký ngọn lửa đang cháy, khí tức “Duy ngã độc tôn” kinh thiên động địa phút chốc bộc phát lan tràn bát phương để cho ngàn vạn thiên lôi tuỳ tiện oanh minh thiên địa.
“Lĩnh mệnh!” Lão giả ngẩng đầu nhìn trời, ôm quyền cao giọng.
Từ trấn lớn xe ngựa đã chạy được non nửa canh giờ, lão phu xe thuỷ chung âm trầm không nói, hắn dường như chỉ có một cái nhiệm vụ duy nhất chính là cầm cương.
Đoạn đường kế tiếp cực kỳ khó đi, tốc độ tự nhiên giảm xuống rất nhiều, đá tảng la liệt giữa đường khiến cho xe ngựa nhiều phen muốn lật nhào, Diệp Tiểu Minh cảm thấy bụng dạ nhộn nhạo vô cùng khó chịu, chỉ biết đưa tay chống lấy trần xe bảo trụ cơ thể.
Đúng lúc này xe ngựa bỗng nhiên thắng gấp, tuấn mã nhấc vó hí dài, theo quán tính cả người Diệp Tiểu Minh nhào về phía trước đập đầu lên phiên gỗ:” Chuyện gì?” Diệp Tiểu Minh thảng thốt kêu, đầu óc choáng váng.
“Xuống xe, giao tiền giữ mạng!”.
Diệp Tiểu Minh nghe từ bên ngoài một tiếng thét trầm đục, vốn là người cơ linh hắn nhanh chóng minh bạch xe ngựa đang bị đạo phỉ chặn cướp, lúc này ngoài bất an, hoàn toàn không suy nghĩ thêm được cái gì, hai tay ôm khư khư tay nải lén lút nhìn ra.
Lão phu xe vừa xuống ngựa liền bị một cước đá bay, đứng chắn ngang đường một trung niên mặt đen râu rậm, hắn y phục vải thô tầm thường tuy nhiên lưng vác đại đao quanh thân càng có khí tràng cùng một cỗ khí tức bức nhân chứng tỏ nếu không phải tu Tiên giả thì cũng là cao thủ luyện võ thế tục.
Lão phu xe bị một cước trực tiếp phun ra máu gục bên vệ đường, Diệp Tiểu Minh nhìn thấy như vậy đáy lòng hãi nhiên khiếp sợ, hắn từ nhỏ mặc dù chưa từng gặp qua nhưng không ít lần nghe kể về giang hồ đạo phỉ, bọn hắn cướp của giết người không gì không làm, tàn ác liều lĩnh vô cùng.
“Nhóc con còn không xuống xe?” Trung niên đạo phỉ trầm giọng quát, bởi góc nhìn khác nhau hắn rõ ràng không thể nhìn thấy Diệp Tiểu Minh lúc này, tuy nhiên từ tửu lâu Thanh Hoa trấn đã bắt đầu đánh chủ ý.
Một hài tử ăn vận tầm thường lại dám đi vào tửu lâu sang trọng ăn uống, mặc dù phí chi chỉ là một lượng bạc vụn tuy nhiên từ biểu tình non nớt kia hắn đại loại phán đoán ở bên trong tay nải đối phương mang theo số lượng tài phú tuyệt đối không ít, mà cướp bóc trên tay hài tử đi cùng một lão phu xe già yếu không có sức tự vệ lại là làm ít công to.
Diệp Tiểu Minh ôm chặt tay nải khúm núm một góc, đây là tích luỹ 3 năm mẫu thân cho hắn càng là mộng tưởng tu Tiên tuyệt đối không thể để người khác cướp đi, thế nhưng bên ngoài là một tên đạo phỉ giết người không ghê tay, Diệp Tiểu Minh thần trí nhất thời bấn loạn không biết nên ứng phó thế nào.
Trung niên đạo phỉ hừ lạnh, phi thân bay lên lưng ngựa đứng đối diện xe ngựa chỉ cách Diệp Tiểu Minh một tấm màn mỏng:” Đưa tiền, lão tử tha cho các ngươi một mạng”.
Cảm nhận khí tràng mạnh mẽ của đối phương bên trong còn ẩn ẩn sát ý, đáy lòng Diệp Tiểu Minh lạnh như hố băng, hô hấp gấp rút, nhỏ giọng run run nói:” Đại thúc.. Ta quả thực không có tiền, cái này là mẫu thân gửi gắm để cho ta tiến Man Hoang tầm sư học nghệ!”.
“ Nhiều lời..!”.
Thanh âm vừa dứt một cánh tay thô to xé toang tấm màn mỏng chuẩn xác nắm lấy cổ Diệp Tiểu Minh hung hăng kéo, cả người Diệp Tiểu Minh không có chút sức lực phản kháng lập tức bị nắm ném ra bên ngoài, chật vật rơi trên mặt đất.
Chưa để cho Diệp Tiểu Minh kịp định thần trung niên đạo phỉ liền tung người đáp xuống ở trước mặt Diệp Tiểu Minh rút đao hăm doạ:” Ngoan ngoãn một chút, không phải chịu đòn đau, đừng để lão tử động thủ!” Nói, hằm hằm nhìn Diệp Tiểu Minh, ánh mắt bất thiện cực độ.
“Tiền này mẫu thân ta làm thuê tích góp mấy năm là để cho ta cơ duyên đổi đời ngươi không được phép cướp đi..” Diệp Tiểu Minh trợn mắt hét lớn, hai tay thuỷ chung ôm chặt tay nải tựa hồ còn quý giá hơn cả tính mạng bản thân.
“ Ngu ngốc!” Trung niên đạo phỉ chán ghét quát, nhấc chân một cước đạp thẳng lên ngực Diệp Tiểu Minh đồng thời đưa tay thủ pháp nhanh như điện dễ dàng cướp lấy tay nải.
Một cước nặng nề để cho Diệp Tiểu Minh tại chỗ thổ huyết, thân thể nhỏ bé lăn lộn mấy vòng, đau đớn uất ức dạng này là cả đời hắn cho đến hiện tại lần đầu tiên trải qua, nhất thời một cỗ nộ khí xông thẳng đỉnh đầu, răng cắn nát môi để cho máu tươi từ trong cổ họng tuỳ tiện trào ra, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ Diệp Tiểu Minh gằn giọng quát lớn:” Trả lại cho ta..!” Nói xong cả người lao về phía trước không chút sợ hãi hướng trung niên đạo phỉ muốn cướp lại cho bằng được tay nải.
“Súc sinh!”.
Trung niên đạo phỉ lạnh lùng quát, cánh tay gân guốc tựa hồ kìm sắt nắm chặt lấy đầu Diệp Tiểu Minh mặc cho Diệp Tiểu Minh phát điên, giãy giụa kêu gào, không chút thương tình lại tung ra thêm một cước ngang hông, một cước này không phải toàn lực nhưng theo hắn đại loại đủ khiến cho hài tử trước mặt triệt để gục xuống.
Phốc..!
Máu tươi phun thẳng, Diệp Tiểu Minh bay ngược, vùng hông như bị búa sắt nện trúng, thống khổ không gì sánh kịp, tựa hồ lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, đau thắt từng cơn.
Mặt đầy đất cát, máu tươi chảy ướt y phục, cả người lúc này không còn chút huyết sắc, Diệp Tiểu Minh gục trên mặt đất thở hồng hộc tuy nhiên trong lòng nộ khí sôi trào, nếu có đủ năng lực hắn quả quyết sẽ chém đối phương ra thành từng khúc.
“Đáng chết.. Ngươi lấy tư cách gì cướp đoạt của ta.. Hết thảy không chỉ là tiền bạc mà còn là kỳ vọng phụ mẫu đặt nơi ta..” Diệp Tiểu Minh phát điên, thảm thiết gào thét, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt đục ngầu xoáy thẳng mặt đối phương.
Căm giận.. Trong lòng hắn hiện tại chỉ có căm giận.
Trung niên đạo phỉ thấy vậy tựa hồ hơi chột dạ, hắn nhìn được rõ ràng sự điên cuồng cất giấu trong đáy mắt kia, như một con thú hoang nhỏ bị người truy cùng đuổi tận, bất quá, thú hoang vẫn chỉ là thú hoang, hoàn toàn không có sức phản kháng.
“ Súc sinh! Lão tử tha cho các ngươi một mạng..” Trung niên đạo phỉ thở sâu áp chế tâm tình, ban đầu hắn có ý định một đao chém chết đối phương cho xong, tuy nhiên lại không hành động như vậy, nói rồi muốn quay người rời đi.
“ Đi chết..!” Diệp Tiểu Minh không biết từ lúc nào đã ôm ấy tảng đá lớn, gầm lên một tiếng, điên cuồng lao tới, mang theo tất cả bình sinh sức lực, mang theo hết thảy nộ khí.
Trung niên đạo phỉ là người luyện võ lại nửa đời chém giết hiển nhiên phản ứng cực nhanh, Diệp Tiểu Minh chỉ mới bước tới được vài bước trong mắt hắn chợt bùng lên hung quang, quay người rút đao, một đao như có thể liệt thạch ngang trời chém xuống, đao mang rét lạnh.
Đùng..
Một đao toé lửa chém lên tảng đá trước ngực Diệp Tiểu Minh, nặng nề trọng lực cùng lực phản chấn để cho Diệp Tiểu Minh liên tục phun máu, một đao quá mức ác liệt mặc dù không trực tiếp đoạt mạng nhưng vừa đủ để Diệp Tiểu Minh thụ lấy trọng thương, kinh mạch toàn thân dưới lực đạo khủng khiếp toàn bộ đứt gãy, Diệp Tiểu Minh yếu ớt ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.
Trung niên nhìn cũng không thèm nhìn, hừ lạnh rời đi, hắn xác định Diệp Tiểu Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một đao kia không gây ra vết thương trực tiếp nhưng lực đạo lại do hắn khống chế, đừng nói hài tử yếu nhược mà ngay cả hung thú cỡ lớn cũng nhất định thập tử vô sinh.
Diệp Tiểu Minh hôn mê, thất khiếu chảy máu, xương ngực gãy nát, hô hấp lúc có lúc không, sau khi trung niên đạo phỉ rời đi, lão phu xe có đến nhìn xem, minh bạch tình trạng của Diệp Tiểu Minh là vô phương cứu chữa mới thở dài, bất đắc dĩ đánh xe ngựa quay đầu trở về.
Tại trong hôn mê Diệp Tiểu Minh thấy mình đang bay đi, ở phiến thế giới này xa dần, xa dần.. Không còn đau đớn cả người nhẹ tựa dây tơ.
Cha mẹ ở Thanh Thai trấn.. Mộng tưởng tu Tiên giờ phút này hết thảy hoá thành khói bụi, mặc dù không đành, mặc dù bất cam tâm.
“Hài nhi bất hiếu!” Diệp Tiểu Minh nhắm mắt nói thầm, càng lúc càng bay cao.
Ngoài nhất trọng thiên có một con sông lớn màu đen vắt ngang thiên không gọi U Minh Hà, sông này người sống nhìn không thấy chỉ có linh hồn sau khi chết đi mới cảm nhận được, U Minh Hà đang triệu hoán linh hồn Diệp Tiểu Minh.
Nhập U Minh Hà đi vào Minh Giới.. Dựa theo tiền căn chuyển thế đầu thai.
U Minh Hà phía thượng nguồn, đạp lên nước sông đen đục nổi sóng cuồn cuộn có một cây cầu bằng cẩm thạch, cầu này bắc ngang sông, một đầu bốn nhịp lưng chừng, đầu kia chìm trong sương mù dày đặc vô pháp nhìn thấy.
Thế nhân gọi Đạp Thiên Kiều.
Tương truyền phàm là linh hồn hay nhân loại thậm chí muôn hình vạn trạng sinh linh chỉ cần bước lên Đạp Thiên Kiều là có thể rũ trần thành Tiên.
Bên này Đạp Thiên Kiều có một cây Thiết Mộc Tùng già nua tán lá vạn dặm che phủ, phía dưới một cái đình viện mờ ảo, mé sông độc mộc thuyền cắm sào, tại đó mơ hồ lão nhân trường bào đen tay cầm mái chèo gõ lên sóng nước U Minh Hà tạo thành tiết tấu kỳ dị, miệng ngâm nga.
“Sinh linh trong cõi tam thiên.. Đến đi duyên phận gắn liền tiền căn.. Có lão đạo ngàn năm tu đạo, đạp Thiên Kiều mộng ảo phi Tiên.. Có hồn linh tưởng mình thoát tục, đạp Thiên Kiều mộng ảo phi Tiên.."
Nhịp gõ mái chèo cùng giai điệu bài ca dao trùng điệp bay bỗng nhấc lên cuồn cuộn sóng nước U Minh Hà, lão nhân đưa đò thở dài trầm ngâm ngắm nhìn thiên không vô tận.
“Hôm nay 3 vạn sinh linh vào U Minh.. Đến lúc nghĩ ngơi rồi!”.
Lão nhân chưa kịp nói xong bỗng nhiên từ xa một sợi hồn phiêu dật bay đến, ở bên trên U Minh Hà vòng quanh thuỷ chung không chịu đi xuống.
“Đến rồi thì vào đi!” Nói, bàn tay khô gầy nhấc lên, một chỉ hướng sợi hồn cách không điểm tới.
Mặt nước U Minh Hà lập tức sôi trào sau đó hoá thành một bàn tay trống rỗng muốn bắt lấy sợi hồn kia, bất quá, thời điểm này thiên không phong vân chợt động, một đạo tử kim điện lôi không biết từ đâu xé trời bổ xuống.
“Hồn lai..!” Thương khung vũ động, đầy trời là điện lôi hoành tảo ngang dọc, một thanh âm trầm trầm nhưng ẩn chứa uy nghiêm cao độ bỗng nhiên vang lên.
Tầng mây tách ra, hào quang vạn trượng chiếu rọi lộ nửa tấm khuôn mặt to lớn chiếm trọn thương khung, khuôn mặt này Vương khí ngất trời, chỉ thấy đầu đội đế quan, mi tâm mơ hồ ấn ký ngọn lửa đang cháy, khí tức “Duy ngã độc tôn” kinh thiên động địa phút chốc bộc phát lan tràn bát phương để cho ngàn vạn thiên lôi tuỳ tiện oanh minh thiên địa.
“Lĩnh mệnh!” Lão giả ngẩng đầu nhìn trời, ôm quyền cao giọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook