Thương Sinh
-
Chương 12: Tranh đoạt công pháp
Hệ thống tu Tiên Đông Hoàng quốc nói riêng cảnh giới luôn đi kèm công pháp, tỉ như muốn từ Luyện Thể kỳ đột phá Túc Mệnh buộc phải có Túc Mệnh kỳ công pháp tương ứng, công pháp cấp độ càng cao tu giả thực lực càng cường đại, thế nhưng nếu là Thiên cấp công pháp lại có thể dùng xuyên suốt, một mạch từ Luyện Thể thẳng đến Hư Thần, dạng này đang nói đến công pháp phụ trợ tu luyện, không phải Tiên kỹ hay Vũ kỹ.
Diệp Tiểu Minh quyết định chọn Thương Long Quyết, mặc dù tàn thiên nhưng danh tự nghe rất có khí thế, Diệp Tiểu Minh cho rằng: Chỉ là tàn quyển đã được phân loại Hoàng cấp thì Thương Long Quyết hoàn chỉnh đẳng cấp tuyệt đối không dưới Huyền cấp, thậm chí là Địa cấp.
Diệp Tiểu Minh càng tự tin vào ngộ tính của mình, Thương Võ Đế Quyền hắn có thể đơn giản nhập môn thì một cái Thương Long Quyết có lẽ còn chưa làm khó được bản thân:” Thiếu khuyết chỗ nào bù đắp chỗ đó, chậm rãi thôi diễn, chậm rãi khắc phục!” Diệp Tiểu Minh nói thầm.
Lấy xuống Thương Long Quyết lại chọn thêm một môn Kiếm kỹ Hoàng cấp, Kiếm kỹ này tên gọi Du Long Hoành Thiên, Diệp Tiểu Minh sinh thời rất thích dùng kiếm, trong nhà làm thợ rèn hắn không ít lần lén lút cha mẹ rèn kiếm để nghịch, có lần dùng kiếm đánh trận không may khiến cho đám bạn bị thương, từ đó về sau phụ thân cấm tiệt.
Trong trăm ngàn binh khí lấy đao là Hoàng giả, thương gọi Bá Vương, kiếm tự nhiên tượng trưng cho Quân Tử, Diệp Tiểu Minh mê mẩn hình tượng quân tử cầm kiếm cưỡi trên lưng ngựa tung hoành chiến trường, hắn đã từng muốn đi con đường Quan lộ phàm tục, trở thành Chiến Tướng nam chinh bắc phạt, đánh ra cho mình một phương thế giới, nhưng hiện tại bất đồng, cầm Du Long Hoành Thiên Kiếm kỹ bất giác nhớ lại tháng năm thơ ấu.
Diệp Tiểu Minh không ham nhiều, Tu sĩ thông thường chỉ lấy một thứ chủ tu, tránh lãng phí thời gian cũng tránh hao tổn tinh lực, giống như Kiếm Tu, bọn hắn cả đời dùng kiếm, yêu kiếm như mệnh, trong suốt hành trình chỉ khi nào trải qua biến cố gì đó ghê gớm lắm mới bất đắc dĩ phải thay đổi, từ kiếm thành thương, hoặc ngược lại.
Tuy nhiên, lúc này trên giá trục gần vị trí Diệp Tiểu Minh đang đứng nổi bật lên một cuốn sách bìa da màu vàng, không biết là da của loài yêu thú nào chế tác, chỉ thấy một mặt vàng bóng ẩn ẩn đường vân chạy dọc, bên ngoài bìa sách ghi rõ ràng bảy chữ: Huyền cấp công pháp Toái Cốt Quyền.
Đáng lý ra tầng 2 thư viện không nên xuất hiện Huyền cấp công pháp, nhưng cuốn sách này vẫn còn khá mới đoán chừng được ai đó chép tay cố tình đặt tại nơi đây, Diệp Tiểu Minh không tham tuy nhiên Huyền cấp công pháp sức hấp dẫn quả thực quá lớn.
Diệp Tiểu Minh mang theo vẻ mặt kích động đưa tay ôm đồm bắt lấy, bất quá, thời điểm này cũng có một cánh tay béo tròn thình lình chộp tới, Diệp Tiểu Minh nắm một bên kéo mạnh muốn giật về phía mình, ngược lại cánh tay kia cũng bắt chước động tác tương tự.
Diệp Tiểu Minh quay đầu âm trầm nhìn, chưa để cho hắn kịp nói cái gì, bỗng nhiên một tiếng hét the thé vang dội bên tai.
“Cút! Là lão tử nhìn thấy trước!” Thanh âm phát ra từ miệng một thiếu niên béo tròn cả người thấp tè lại mập mạp không khác gì tảng thịt, khuôn mặt tựa hồ quả bóng da, đầu liền với thân, hai mắt ti hí không buồn mở, hơn nữa còn mặc một trang đạo bào cỡ đại, bên hông dắt bội kiếm thanh ngọc, tóc dài bối cao vuốt sáp thẳng tắp, càng nhìn càng kỳ quái không giống người thường.
Diệp Tiểu Minh nắm chặt cuốn sách bìa vàng trợn mắt nhìn đối phương, rõ ràng là hắn nhìn thấy trước, đối phương tới sau muốn cướp đoạt, mặc dù trải qua bao nhiêu thứ nhưng tâm trí thiếu niên thuỷ chung không đổi, Diệp Tiểu Minh nhếch môi hừ lạnh:” Mập thối.. Ngươi làm gì có mắt?” Nói, dùng sức kéo mạnh.
Thiếu niên mập không muốn yếu thế, tảng thịt run run toàn lực giằng co:” Ta nói cho ngươi biết.. Khôn hồn thì buông tay dập đầu bồi tội, ngươi không biết bổn công tử là ai đâu? Dám cùng ta tranh đoạt? Hừ!” Mập tử mím môi quát tháo, hai chân súc thế tụ lực.
“ Mập thối.. Lợn thối.. Ta hà tất phải biết ngươi là ai?” Diệp Tiểu Minh gay gắt đáp trả cũng không chịu buông, bỗng nhiên tu vi toàn lực vận chuyển, cưỡng ép linh khí rót thẳng xuống lòng bàn tay đồng thời cổ tay quay ngược, khí tràng Thương Võ Đế Quyền trực tiếp bộc phát, hung hăng ném mập tử bay ngược về phía sau, cả người như một quả bóng lăn đi mấy vòng.
Kình khí tán loạn, mập tử đánh gãy một cái bàn mới chịu ngừng lại, Từ trưởng lão mắt nhìn thấy tai giả điếc, tranh đoạt cấp bậc này hắn cũng lười đi can thiệp, miễn là song phương không gây thương tổn cho nhau, xong xuôi răn dạy mấy câu cần thiết thì phạt vài viên linh thạch coi như là đền bù thiệt hại.
Thanh Vân tông không cấm đoán đệ tử tranh đoạt hay đấu đá, miễn là nằm trong môn quy, nằm trong phạm vi khống chế, có ganh đua mới tạo thành động lực kích phát tiềm năng, tại quá trình ganh đua đào thải này người tồn tại cuối cùng chính là người đáng để bồi dưỡng, thế giới bên ngoài cũng vậy, chém giết tranh đoạt, đến cùng cường giả vi Tôn.
Diệp Tiểu Minh đoạt tới tay Toái Cốt Quyền liền ném vào túi trữ vật, nhìn cũng không thèm nhìn mập tử, vội vàng quay người rời đi.
Hai người bọn hắn tạo ra kinh động đủ lớn hấp dẫn mấy chục đạo ánh mắt, thiếu nữ xinh đẹp chỉ liếc mắt, khinh bỉ hừ lạnh một cái, không nói gì nhấc lên tay áo lả lướt rời đi tầng 2.
Diệp Tiểu Minh hướng Từ trưởng lão xuất trình công pháp vừa mới lựa chọn, dĩ nhiên không được mang đi nguyên bản, lúc này một màn thần kỳ xảy ra, đầu tiên là Thương Long Quyết, không biết dùng đến thần thông gì chỉ thấy Từ trưởng lão lười biếng nhấc tay bên trong quyển trục ký tự toàn bộ hoá thành quang điểm lần lượt hướng lệnh bài thân phận của Diệp Tiểu Minh thẳng tắp rót vào, vừa thao tác Từ trưởng lão âm trầm nhìn Diệp Tiểu Minh lạnh nhạt nói.
“ Công pháp này nguyên bản là Huyền cấp cao giai công pháp được một vị khai môn trưởng lão lấy ra từ thất cấp tu chân chiến trường, bất quá, niên đại xa xôi không còn giữ được hoàn chỉnh, mấy chục năm rồi cũng không ai tha thiết dùng đến.. Ngươi quyết định lựa chọn?”
Diệp Tiểu Minh gật đầu xác nhận.
Đối với Du Long Hoành Thiên Kiếm kỹ, Từ trưởng lão cũng dùng thủ đoạn tương tự, nhìn thấy Diệp Tiểu Minh biểu tình kinh nghi Từ trường lão mới ôn tồn giải thích.
“ Lệnh bài thân phận công dụng rất nhiều, không chỉ đơn giản như ngươi nghĩ.. Ngoài chứng minh thân phận thì còn là tín phù, ngọc giản, thậm chí có khả năng dẫn động tông môn truyền tống trận”.
“ Dẫn động tuyền trống trận?” Diệp Tiểu Minh có chút kinh hãi, biết vị trưởng lão trước mắt là dạng người dễ chịu, Diệp Tiểu Minh khom người đứng im chờ đợi.
“ Ở trong phạm vi Đại Thanh Sơn nếu như gặp phải nguy hiểm có thể tự bạo lệnh bài tranh thủ một lần sinh cơ” Từ trưởng lão thao tác thong dong, hành ngôn cũng cực kỳ thong dong.
Diệp Tiểu Minh gật đầu minh ngộ.
“ Công pháp thứ ba đâu?” Từ trưởng lão hỏi.
Diệp Tiểu Minh lập tức lấy ra công pháp cuối cùng, Toái Cốt Quyền.
Vừa nhìn cuốn sách bìa da bắt mắt này Từ trưởng lão có chút biến sắc, dần dần vẻ mặt bình ổn trở lại, đáy lòng cười khổ than nhẹ:” Ngươi lại chọn nó? Hình như còn vì nó mà tranh đoạt, có biết lai lịch của nó hay không?”.
“Đệ tử không biết, chỉ cảm thấy hơi lạ, tại sao Huyền cấp công pháp lại nằm ở tầng 2 địa phương chuyên môn cất giữ Hoàng cấp!” Diệp Tiểu Minh nhỏ giọng nói.
“ Nói công pháp này là do một tên điên viết ra, ngươi tin không?” Từ trưởng lão bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Minh, trong đáy mắt phảng phất thâm thuý chi mang cùng một chút ảm đạm khó tả.
“ Phiền trưởng lão giải đáp!” Diệp Tiểu Minh cung kính.
“30 năm trước tông ta thu nhận một thiên tài, đứa trẻ mang trong mình Thiên cấp Linh Căn.. 4 năm từ phàm nhân lật mình trở thành Ngưng Đan cường giả, là một Võ si chân chính, tu luyện khắc nghiệt đến độ tẩu hoả nhập ma.. Đáng tiếc.. Sau khi tẩu hoả nhập ma tâm thần điên loạn tu vi mất hết, hắn viết bộ công pháp này đặt tại đây nguyện vọng truyền thụ lại sở học cho người hữu duyên sau đó rời tông.. 25 năm rồi biệt lai vô dạng.
Cao tầng tông môn ghi nhận nguyện vọng cho phép lưu trữ tại Hoàng cấp thư viện, cũng bởi vì xuất xứ của nó cho nên rất nhiều năm không ai cầm vào”.
Từ trưởng lão đăm chiêu nhỏ giọng, thanh âm lúc bổng lúc trầm, trong mắt có mê man, tựa hồ là hồi ức, tựa hồ tiếc nuối.
Diệp Tiểu Minh than khẽ, vị thiên tài kia cũng quá bất hạnh: Thiên cấp Linh Căn, 4 năm từ phàm nhân lật mình trở thành Ngưng Đan cường giả:” Đáng tiếc!” Diệp Tiểu Minh nói thầm.
“Công pháp này biến ảo tinh thâm không nói thậm chí còn cực kỳ tà đạo.. Một quyền có thể đánh nát đối phương từ trong ra ngoài.. Xuất thủ không lưu mạng!” Từ trưởng lão nhìn Diệp Tiểu Minh, ngưng một chút, thở dài lại nói.
“ Ngươi chọn nó xem như có duyên đi.. Tu luyện cẩn trọng”.
Diệp Tiểu Minh nghiêm túc lắng nghe, gật đầu xác nhận, nếu đã là sở học một đời của người khác, dù người điên đi chăng nữa cũng vô cùng trân quý.
Từ trưởng lão nói xong ngã người lên ghế tựa hai mắt lim dim.
Diệp Tiểu Minh hiểu ý, cúi chào một cái sau đó rời đi Nội đường.
Lúc này, sau lưng Diệp Tiểu Minh có một đạo ánh mắt hung ác đang chằm chằm nhìn, mập tử chật vật đứng dậy lấy ra truyền âm ngọc giản nhỏ giọng nói cái gì, rất nhanh cũng hấp tấp rời đi.
Diệp Tiểu Minh quyết định chọn Thương Long Quyết, mặc dù tàn thiên nhưng danh tự nghe rất có khí thế, Diệp Tiểu Minh cho rằng: Chỉ là tàn quyển đã được phân loại Hoàng cấp thì Thương Long Quyết hoàn chỉnh đẳng cấp tuyệt đối không dưới Huyền cấp, thậm chí là Địa cấp.
Diệp Tiểu Minh càng tự tin vào ngộ tính của mình, Thương Võ Đế Quyền hắn có thể đơn giản nhập môn thì một cái Thương Long Quyết có lẽ còn chưa làm khó được bản thân:” Thiếu khuyết chỗ nào bù đắp chỗ đó, chậm rãi thôi diễn, chậm rãi khắc phục!” Diệp Tiểu Minh nói thầm.
Lấy xuống Thương Long Quyết lại chọn thêm một môn Kiếm kỹ Hoàng cấp, Kiếm kỹ này tên gọi Du Long Hoành Thiên, Diệp Tiểu Minh sinh thời rất thích dùng kiếm, trong nhà làm thợ rèn hắn không ít lần lén lút cha mẹ rèn kiếm để nghịch, có lần dùng kiếm đánh trận không may khiến cho đám bạn bị thương, từ đó về sau phụ thân cấm tiệt.
Trong trăm ngàn binh khí lấy đao là Hoàng giả, thương gọi Bá Vương, kiếm tự nhiên tượng trưng cho Quân Tử, Diệp Tiểu Minh mê mẩn hình tượng quân tử cầm kiếm cưỡi trên lưng ngựa tung hoành chiến trường, hắn đã từng muốn đi con đường Quan lộ phàm tục, trở thành Chiến Tướng nam chinh bắc phạt, đánh ra cho mình một phương thế giới, nhưng hiện tại bất đồng, cầm Du Long Hoành Thiên Kiếm kỹ bất giác nhớ lại tháng năm thơ ấu.
Diệp Tiểu Minh không ham nhiều, Tu sĩ thông thường chỉ lấy một thứ chủ tu, tránh lãng phí thời gian cũng tránh hao tổn tinh lực, giống như Kiếm Tu, bọn hắn cả đời dùng kiếm, yêu kiếm như mệnh, trong suốt hành trình chỉ khi nào trải qua biến cố gì đó ghê gớm lắm mới bất đắc dĩ phải thay đổi, từ kiếm thành thương, hoặc ngược lại.
Tuy nhiên, lúc này trên giá trục gần vị trí Diệp Tiểu Minh đang đứng nổi bật lên một cuốn sách bìa da màu vàng, không biết là da của loài yêu thú nào chế tác, chỉ thấy một mặt vàng bóng ẩn ẩn đường vân chạy dọc, bên ngoài bìa sách ghi rõ ràng bảy chữ: Huyền cấp công pháp Toái Cốt Quyền.
Đáng lý ra tầng 2 thư viện không nên xuất hiện Huyền cấp công pháp, nhưng cuốn sách này vẫn còn khá mới đoán chừng được ai đó chép tay cố tình đặt tại nơi đây, Diệp Tiểu Minh không tham tuy nhiên Huyền cấp công pháp sức hấp dẫn quả thực quá lớn.
Diệp Tiểu Minh mang theo vẻ mặt kích động đưa tay ôm đồm bắt lấy, bất quá, thời điểm này cũng có một cánh tay béo tròn thình lình chộp tới, Diệp Tiểu Minh nắm một bên kéo mạnh muốn giật về phía mình, ngược lại cánh tay kia cũng bắt chước động tác tương tự.
Diệp Tiểu Minh quay đầu âm trầm nhìn, chưa để cho hắn kịp nói cái gì, bỗng nhiên một tiếng hét the thé vang dội bên tai.
“Cút! Là lão tử nhìn thấy trước!” Thanh âm phát ra từ miệng một thiếu niên béo tròn cả người thấp tè lại mập mạp không khác gì tảng thịt, khuôn mặt tựa hồ quả bóng da, đầu liền với thân, hai mắt ti hí không buồn mở, hơn nữa còn mặc một trang đạo bào cỡ đại, bên hông dắt bội kiếm thanh ngọc, tóc dài bối cao vuốt sáp thẳng tắp, càng nhìn càng kỳ quái không giống người thường.
Diệp Tiểu Minh nắm chặt cuốn sách bìa vàng trợn mắt nhìn đối phương, rõ ràng là hắn nhìn thấy trước, đối phương tới sau muốn cướp đoạt, mặc dù trải qua bao nhiêu thứ nhưng tâm trí thiếu niên thuỷ chung không đổi, Diệp Tiểu Minh nhếch môi hừ lạnh:” Mập thối.. Ngươi làm gì có mắt?” Nói, dùng sức kéo mạnh.
Thiếu niên mập không muốn yếu thế, tảng thịt run run toàn lực giằng co:” Ta nói cho ngươi biết.. Khôn hồn thì buông tay dập đầu bồi tội, ngươi không biết bổn công tử là ai đâu? Dám cùng ta tranh đoạt? Hừ!” Mập tử mím môi quát tháo, hai chân súc thế tụ lực.
“ Mập thối.. Lợn thối.. Ta hà tất phải biết ngươi là ai?” Diệp Tiểu Minh gay gắt đáp trả cũng không chịu buông, bỗng nhiên tu vi toàn lực vận chuyển, cưỡng ép linh khí rót thẳng xuống lòng bàn tay đồng thời cổ tay quay ngược, khí tràng Thương Võ Đế Quyền trực tiếp bộc phát, hung hăng ném mập tử bay ngược về phía sau, cả người như một quả bóng lăn đi mấy vòng.
Kình khí tán loạn, mập tử đánh gãy một cái bàn mới chịu ngừng lại, Từ trưởng lão mắt nhìn thấy tai giả điếc, tranh đoạt cấp bậc này hắn cũng lười đi can thiệp, miễn là song phương không gây thương tổn cho nhau, xong xuôi răn dạy mấy câu cần thiết thì phạt vài viên linh thạch coi như là đền bù thiệt hại.
Thanh Vân tông không cấm đoán đệ tử tranh đoạt hay đấu đá, miễn là nằm trong môn quy, nằm trong phạm vi khống chế, có ganh đua mới tạo thành động lực kích phát tiềm năng, tại quá trình ganh đua đào thải này người tồn tại cuối cùng chính là người đáng để bồi dưỡng, thế giới bên ngoài cũng vậy, chém giết tranh đoạt, đến cùng cường giả vi Tôn.
Diệp Tiểu Minh đoạt tới tay Toái Cốt Quyền liền ném vào túi trữ vật, nhìn cũng không thèm nhìn mập tử, vội vàng quay người rời đi.
Hai người bọn hắn tạo ra kinh động đủ lớn hấp dẫn mấy chục đạo ánh mắt, thiếu nữ xinh đẹp chỉ liếc mắt, khinh bỉ hừ lạnh một cái, không nói gì nhấc lên tay áo lả lướt rời đi tầng 2.
Diệp Tiểu Minh hướng Từ trưởng lão xuất trình công pháp vừa mới lựa chọn, dĩ nhiên không được mang đi nguyên bản, lúc này một màn thần kỳ xảy ra, đầu tiên là Thương Long Quyết, không biết dùng đến thần thông gì chỉ thấy Từ trưởng lão lười biếng nhấc tay bên trong quyển trục ký tự toàn bộ hoá thành quang điểm lần lượt hướng lệnh bài thân phận của Diệp Tiểu Minh thẳng tắp rót vào, vừa thao tác Từ trưởng lão âm trầm nhìn Diệp Tiểu Minh lạnh nhạt nói.
“ Công pháp này nguyên bản là Huyền cấp cao giai công pháp được một vị khai môn trưởng lão lấy ra từ thất cấp tu chân chiến trường, bất quá, niên đại xa xôi không còn giữ được hoàn chỉnh, mấy chục năm rồi cũng không ai tha thiết dùng đến.. Ngươi quyết định lựa chọn?”
Diệp Tiểu Minh gật đầu xác nhận.
Đối với Du Long Hoành Thiên Kiếm kỹ, Từ trưởng lão cũng dùng thủ đoạn tương tự, nhìn thấy Diệp Tiểu Minh biểu tình kinh nghi Từ trường lão mới ôn tồn giải thích.
“ Lệnh bài thân phận công dụng rất nhiều, không chỉ đơn giản như ngươi nghĩ.. Ngoài chứng minh thân phận thì còn là tín phù, ngọc giản, thậm chí có khả năng dẫn động tông môn truyền tống trận”.
“ Dẫn động tuyền trống trận?” Diệp Tiểu Minh có chút kinh hãi, biết vị trưởng lão trước mắt là dạng người dễ chịu, Diệp Tiểu Minh khom người đứng im chờ đợi.
“ Ở trong phạm vi Đại Thanh Sơn nếu như gặp phải nguy hiểm có thể tự bạo lệnh bài tranh thủ một lần sinh cơ” Từ trưởng lão thao tác thong dong, hành ngôn cũng cực kỳ thong dong.
Diệp Tiểu Minh gật đầu minh ngộ.
“ Công pháp thứ ba đâu?” Từ trưởng lão hỏi.
Diệp Tiểu Minh lập tức lấy ra công pháp cuối cùng, Toái Cốt Quyền.
Vừa nhìn cuốn sách bìa da bắt mắt này Từ trưởng lão có chút biến sắc, dần dần vẻ mặt bình ổn trở lại, đáy lòng cười khổ than nhẹ:” Ngươi lại chọn nó? Hình như còn vì nó mà tranh đoạt, có biết lai lịch của nó hay không?”.
“Đệ tử không biết, chỉ cảm thấy hơi lạ, tại sao Huyền cấp công pháp lại nằm ở tầng 2 địa phương chuyên môn cất giữ Hoàng cấp!” Diệp Tiểu Minh nhỏ giọng nói.
“ Nói công pháp này là do một tên điên viết ra, ngươi tin không?” Từ trưởng lão bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Tiểu Minh, trong đáy mắt phảng phất thâm thuý chi mang cùng một chút ảm đạm khó tả.
“ Phiền trưởng lão giải đáp!” Diệp Tiểu Minh cung kính.
“30 năm trước tông ta thu nhận một thiên tài, đứa trẻ mang trong mình Thiên cấp Linh Căn.. 4 năm từ phàm nhân lật mình trở thành Ngưng Đan cường giả, là một Võ si chân chính, tu luyện khắc nghiệt đến độ tẩu hoả nhập ma.. Đáng tiếc.. Sau khi tẩu hoả nhập ma tâm thần điên loạn tu vi mất hết, hắn viết bộ công pháp này đặt tại đây nguyện vọng truyền thụ lại sở học cho người hữu duyên sau đó rời tông.. 25 năm rồi biệt lai vô dạng.
Cao tầng tông môn ghi nhận nguyện vọng cho phép lưu trữ tại Hoàng cấp thư viện, cũng bởi vì xuất xứ của nó cho nên rất nhiều năm không ai cầm vào”.
Từ trưởng lão đăm chiêu nhỏ giọng, thanh âm lúc bổng lúc trầm, trong mắt có mê man, tựa hồ là hồi ức, tựa hồ tiếc nuối.
Diệp Tiểu Minh than khẽ, vị thiên tài kia cũng quá bất hạnh: Thiên cấp Linh Căn, 4 năm từ phàm nhân lật mình trở thành Ngưng Đan cường giả:” Đáng tiếc!” Diệp Tiểu Minh nói thầm.
“Công pháp này biến ảo tinh thâm không nói thậm chí còn cực kỳ tà đạo.. Một quyền có thể đánh nát đối phương từ trong ra ngoài.. Xuất thủ không lưu mạng!” Từ trưởng lão nhìn Diệp Tiểu Minh, ngưng một chút, thở dài lại nói.
“ Ngươi chọn nó xem như có duyên đi.. Tu luyện cẩn trọng”.
Diệp Tiểu Minh nghiêm túc lắng nghe, gật đầu xác nhận, nếu đã là sở học một đời của người khác, dù người điên đi chăng nữa cũng vô cùng trân quý.
Từ trưởng lão nói xong ngã người lên ghế tựa hai mắt lim dim.
Diệp Tiểu Minh hiểu ý, cúi chào một cái sau đó rời đi Nội đường.
Lúc này, sau lưng Diệp Tiểu Minh có một đạo ánh mắt hung ác đang chằm chằm nhìn, mập tử chật vật đứng dậy lấy ra truyền âm ngọc giản nhỏ giọng nói cái gì, rất nhanh cũng hấp tấp rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook