Thương Ly
-
Chương 37: Đường về
Lúc
hoàng thượng hồi kinh thì đã vào độ cuối xuân, Mỹ Ly bế Doãn Khác sáu tháng
tuổi đứng nép sát tường, sợ đám người hầu vội vã qua lại vô ý va phải đứa bé.
Đám a hoàn bộc phụ tất bật mang hành lý ra xe, Doãn Khác thích náo nhiệt, nằm
trong lòng mẹ hoan hỉ nhìn cảnh bận rộn trước mắt.
Bên Tố Doanh còn đông người hơn, hành lý lổng chổng nhiều gấp mấy lần Mỹ Ly. Sau khi sinh nở, hai người càng ít gặp nhau, cùng sống trong phủ, nhưng ai lo thân nấy. Nhìn thấy Mỹ Ly, Tố Doanh hiền hòa gật đầu mỉm cười. Mỹ Ly cũng lễ phép đáp lại. Công bằng mà nói, Tố Doanh đối xử với nàng như vậy là khoan dung lắm rồi, vì quy củ do Tĩnh Hiên lập ra, Tố Doanh chẳng được hưởng vinh dự của vợ cả trước mặt nàng, nhưng nàng ta chưa hề làm khó nàng, không đến chỗ của nàng, càng không làm những việc như xỉ vả lăng nhục. Nhắm mắt tản lờ, kể ra cũng là một kiểu khoan dung nhẫn nhịn.
An bài thỏa đáng trong cung xong, Tĩnh Hiên lo lắng vợ con ở nhà, vội vã quay về. Doãn Giác cũng còn nhỏ, thói quen sinh hoạt bị đảo lộn nên tức giận gào khóc không thôi, Tố Doanh và nhũ mẫu không dỗ được, đứa bé khóc hờn đến khàn cả giọng. Tố Doanh sốt ruột bế đứa bé, đám đầy tớ, kẻ thì trổ hết tài năng chọc thế tử cười, kẻ khuyên phúc tấn đừng nóng lòng, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
So với Doãn Giác, Doãn Khác lộ vẻ vô tư lự, còn phá lên cười khanh khách khi thấy bên phía đệ đệ ầm ĩ nhốn nháo. Mỹ Ly cười buồn ôm lấy cậu bé nhẹ nhàng đung đưa, Doãn Khác từ nhỏ đã ít khóc, là đã giúp giảm bớt bao nhiêu vất vả cho nàng.
Tĩnh Hiên vừa xuống ngựa, cảnh hỗn loạn đập ngay vào mắt. Y liếc tìm Mỹ Ly, lần này thì nàng và Doãn Khác biết điều hơn hẳn. Tố Doanh lệ rơi lã chã ôm con nhào vào lòng y, Tĩnh Hiên xót xa, bế Doãn Giác vỗ về một lúc.
Doãn Giác cũng nể mặt a mã, thút thít đôi hồi rồi nín khóc, a hoàn và ma ma hầu cận Tố Doanh cố ý lớn giọng khoe khoang trước mặt Mỹ Ly, nói vương gia bình thường rất thương chiều Doãn Giác, do đó Doãn Giác rất thân thiết với a mã, vương gia vừa ôm vào lòng là ngoan ngay.
Tố Doanh cũng nín khóc mỉm cười, bĩu môi trách Doãn Giác không biết điều, toàn lấy lòng a mã, lại toàn hành tội ngạch nương.
Tĩnh Hiên bất giác nhìn sang Mỹ Ly, sợ nàng chứng kiến cảnh này sẽ tủi thân. Nhưng nàng còn mãi ẵm con, cậu bé thì cười hì hì nhìn đứa em đã nín khóc. Tĩnh Hiên khựng lại, lãnh đạm quay đi.
Mỹ Ly vén rèm xe lên. Ra khỏi thành, cảnh vật trước mắt vẫn mênh mang như hồi đi, chỉ khác là cây cối sum sê um tùm hơn. Mỹ Ly xốc nách Doãn Khác đặt bên cửa sổ, chỉ trỏ cảnh vật ven đường, đứa bé cũng vui thích trước cảnh trời đất bao la, cứ phá lên cười khanh khách, đôi chân bụ bẫm chỏi mãi vào đùi nàng, Mỹ Ly giơ cao một hồi thì mỏi tay, vừa sợ nóng lại sợ chật, trên xe chẳng có a hoàn ma ma nào, nhưng nhìn Doãn Khác cao hứng như vậy, nàng vẫn cố nhịn đau kiên trì.
Tĩnh Hiên cưỡi ngựa chạy tới, đi song song với cỗ xe, sầm mặt không nói gì.
Mỹ Ly tủm tỉm cười, như thể không nhận ra vẻ tức giận của y, “Có khát nước không?” Thực hiện bổn phận của người vợ, nàng lên tiếng hỏi y.
Y không trả lời, lườm nàng một cái.
Nàng biết vì sao y tức giận, nếu có thể, nàng cũng muốn giả bộ ghen tuông, đau lòng đứt ruột. Nhưng quả thực nàng không khó chịu. Nàng đã chấp nhận sự thật từ lâu rồi, rằng mình chỉ là một trong các thê thiếp, chỉ là trắc phúc tấn của y mà thôi. Khi y qua đêm chỗ Tố Doanh, nàng có thể ngủ chung với con, vừa an tâm vừa thoải mái.
Nàng thay đổi rồi. Hồi rời khỏi An Ninh điện, nàng tưởng như mình vừa qua ải chết một lần, đành để cô bé ngây thơ yêu thương Tĩnh Hiên nằm xuống ven đường đời cô tịch. Hồi Vĩnh Hách qua đời, nàng vẫn còn khăng khăng cố chấp, nhưng dần dần vì con, nàng đành để hiện thực nghiệt ngã bức tử người thiếu nữ bướng bỉnh ấy. Đối với bản thân nàng hiện giờ, chính nàng còn cảm thấy vô cùng xa lạ. Nàng không quan tâm chuyện mình biến thành người thế nào, chỉ cần có được Doãn Khác là đủ.
Trẻ vợ chồng, già bè bạn… Nàng và y chưa già, nhưng đã thấm thía sâu sắc ý nghĩa của câu nói này. Tình yêu cạn kiệt, mà cuộc đời vẫn phải sống tiếp. Chỉ cần y đối xử tốt với Doãn Khác, nàng sẽ đối xử tốt với y, coi y là chồng, là ân nhân của hai mẹ con nàng, là vương gia, là bất cứ vai trò nào cũng được.
Mỹ Ly ngắm nét mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ của Tĩnh Hiên, người đàn ông này là chồng nàng, là a mã của con nàng. Không còn là Tĩnh Hiên ca ca nữa, nàng mỉm cười, Tĩnh Hiên mà nàng yêu đã biến mất cùng với Mỹ Ly quá khứ, biến mất trên quãng đường đời mà nàng không hề muốn quay đầu nhìn lại.
Lúc ấy khổ sở đến cực điểm, mà nàng vẫn nuôi ảo tưởng, đến khi trải qua tất cả rồi… nàng và y không tài nào quay trở về chỗ cũ được nữa.
Tĩnh Hiên lạnh lùng nhìn khuôn mặt tai tái của nàng, cuối cùng đã hết khả năng lãnh đạm, bèn nổi giận quát gọi ma ma đến ẵm Doãn Khác. Mỹ Ly không đồng ý, lắc đầu từ chối, nàng không muốn rời khỏi đứa bé, không muốn con trai ở ngoài tầm mắt mình.
Tĩnh Hiên cau mày, biết có khuyên cũng vô dụng, bèn nghiêm mặt nhảy xuống đích thân ôm lấy Doãn Khác, đặt cậu bé ngồi trước yên ngựa. Doãn Khác chễm chệ trên con ngựa cao lớn của a mã, tầm nhìn càng rộng mở, đôi chân ngắn ngủn ngọ ngoạy liên hồi như thế đang thúc ngựa phóng nhanh, khiến cho sắc mặt hầm hầm của Tĩnh Hiên cũng hiền hòa hẳn đi.
Mỹ Ly tựa vào cửa sổ lẳng lặng ngắm hai cha con, khóe miệng lộ nét cười.
Doãn Khác ngắm cảnh một hồi thì bắt đầu phân tâm, len lén gặm đoạn dây cương lộ ra giữa hai bàn tay a mã. Tĩnh Hiên phát hiện, mím môi vỗ đầu cậu bé, làm cậu lắc lư nghiêng ngả, bật khóc oa oa.
“Không biết thế là bẩn sao?” Tĩnh Hiên uy phong lẫm liệt hạch hỏi đứa bé con mới sáu tháng tuổi, thái độ chăm chú nghiêm túc của y khiến Mỹ Ly không chịu được nhịn cười.
Tĩnh Hiên nghe tiếng ngẩng đầu, bắt ngay được nét cười ngọt ngào chân thành ấy. Khi xưa nàng luôn tươi tắn như vậy, nhưng y lại chán ghét, nói thế nào cũng chẳng thèm hạ cố đưa mắt lướt qua khuôn mặt sinh động của nàng. Giờ đây, chỉ một thoáng ngắn ngủi, y đều trân trọng như là vật báu. Y cao giọng gọi ma ma ở xe ngựa đằng sau đến ôm lấy Doãn Khác, quẳng cương ngựa cho tên người hầu đánh xe, không đợi Mỹ Ly phản đối đã len vào ngồi cạnh nàng. Phía trước có gã đánh xe, hai bên là hộ vệ, y vẫn ngang ngược ôm lấy nàng, miệng không đàng hoàng tay cũng không đàng hoàng nốt, nàng không tiện lên tiếng ngăn cản, mặt đỏ bừng lên. Vẻ thẹn thùng của nàng khiến tâm hồn y chao đảo, giờ y say mê bất cứ sắc thái sinh động nào của nàng. Ánh mắt trống rỗng và vẻ mặt thẫn thờ đã khiến y quá sợ hãi, quá đau lòng rồi. Y vấn vương mãi ở đôi môi đỏ mọng, lòng sướng vui vô bờ bến. Mặc kệ trong lòng nàng y đang đóng vai trò gì, y cũng đã tìm được cơ hội. Năm tháng tương lai còn dài, những gì y bỏ ra nay đã được đền đáp, y phấn khởi vô cùng, chỉ cần y đối xử tốt với nàng, đối xử tốt với Doãn Khác, sẽ có một ngày y tìm lại được chỗ đứng trong trái tim nàng.
“Vương gia, vương gia!” Một gã đàn ông hạ giọng gọi bên ngoài, hẳn là có chuyện khẩn yếu. Hắn ta cũng biết mình xen vào như vậy là vô ý vô tứ, nên giọng hơi run rẩy.
Tĩnh Hiên bực mình, Mỹ Ly lại thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc y hậm hực hỏi vọng ra ngoài, bèn đẩy y ra xa một chút.
“Vương gia! Hôm qua, tay Hắc Thất đó dã chết trong tù.” Gã đàn ông bên ngoài rụt rè bẩm báo.
Tĩnh Hiên đanh mặt, cánh tay đang giữ chặt vai nàng bỗng buông lỏng.
“Chết rồi?” Y cau mày.
“Đúng vậy, giờ đầu mối tìm trận đồ đã mất hết, do vậy nô tài vội đến xin ý chỉ của vương gia.”
Trận đồ? Mỹ Ly ngẩn người, chú ý lắng nghe bọn họ nói chuyện.
“Chết thì thôi.” Tĩnh Hiên lấy lại vẻ thản nhiên, hừ một tiếng lãnh đạm. “Cùng lắm thì cử người xuôi nam, điều tra thật kỹ thêm lần nữa!”
“Dạ.” Bên ngoài vâng dạ, rồi không còn tiếng động gì khác.
Do dự một lát, Mỹ Ly hạ giọng hỏi: “Trận đồ? Quan trọng lắm sao?”
Tĩnh Hiên chẳng để ý, gật đầu: “Lúc trước Thừa Nghị…” Nhắc tới Thừa Nghị, cả hai đều đau lòng, “… lãnh nhiệm vụ tìm kiếm nó cho hoàng thượng, tốn biết bao công sức, về sau Thừa Nghị bị giam lỏng, mà công việc không thể gián đoạn, nên ta nhận thay.”
“Tìm lâu đến vậy cũng chưa thấy sao?” Nàng nhìn vào góc thùng xe.
“Chín mười năm tìm được cũng là không tệ rồi. Chuyện này không gấp được, có thể cả đời cũng chẳng tìm ra, phải đợi cơ duyên thôi.” Y không muốn đi vào chi tiết, nàng cũng không hỏi sâu hơn.
Chín mười năm… Hèn gì năm xưa Thừa Nghị ca không vội vàng giao nộp. Nàng chớp chớp mắt, kho báu khổng lồ này là của tiền triều, hoàng thượng dù rất muốn chiếm được nhưng cũng hiểu là không thể miễn cưỡng. Trận đồ có tầm quan trọng hơn hẳn suy nghĩ của nàng. Xem chừng hoàng thượng đã quyết truy lùng cho đến khi nào tìm thấy thì thôi, và chỉ huy động trong nội bộ tông thất thân cận. Đây là vật báu có giá trị liên thành, nàng muốn để dành cho Doãn Khác. Tấm bản đồ không thể thay đổi vận mệnh của nàng, nhưng có thể thay đổi cuộc đời của cậu bé.
Chuyển về nhanh hơn hẳn lượt đi, nàng phải chăm lo cho Doãn Khác, sợ con còn nhỏ, không chịu nổi sẽ sinh bệnh. Một lúc phải bao quát quá nhiều việc, chẳng rảnh rỗi mà để ý đến thời gian, loáng cái đã đi được hơn nữa đường, một hai ngày nữa là đến kinh thành.
Hạ trại xong, thu xếp đâu vào đó, dỗ Doãn Khác ngủ say thì trời đã sập tối. Mỹ Ly một mình đi chầm chậm về phía góc doanh trại, thường thì hạ trại đều tuân theo tiêu chuẩn nhất định, phương hướng chẳng mấy sai biệt. Tàng cây còn đây, những viên đá chôn dưới gốc cây hẳn vẫn chưa mất, nhưng người quay về, chỉ có mình nàng!
Nàng không cố ý nhớ tới Vĩnh Hách, nếu còn muốn sống tiếp, nàng không nên nghĩ tới gã. Tim nàng đã chất chứa quá nhiều thống khổ và bất lực, nếu không lẩn trốn nỗi đau về Vĩnh Hách, nàng sợ mình sẽ oằn xuống dưới sức nặng của kỷniệm. Ngay dưới gốc cây này, hai mắt gã sáng rực, giọng chân thành khẩn thiết, nói với nàng rằng muốn cùng nhau chung sống đến thuở bạc đầu.
Đá ước nguyện chẳng qua là trò chơi vu vơ thuở ở An Ninh điện, nàng lừa mình dối người còn chưa đủ sao?
Có tiếng bước chân khẽ khàng, nhờ ánh đuốc doanh trại, nàng nhìn thấy sắc thái u ám trên mặt Tĩnh Hiên. Y không tức giận, cũng không trách cứ, chỉ lộ vẻ ảm đạm, bao tâm tình phức tạp hòa quyện khiến mắt y càng thẫm hơn, nhưng chẳng đoán được là y đang nghĩ gì.
“Muốn đào lên không?” Y hạ giọng nói.
Nàng ngẩn người, lắc đầu, chậm rãi đáp: “Người không còn nữa…” Thì chẳng gì có ý nghĩa cả.
Cùng một nơi, nhưng người đã quá thay đổi rồi. Cảm giác này rất quen thuộc, cũng như khi nàng rời khỏi An Ninh điện, nhìn thấy Tử Úc, nhìn thấy Tĩnh Hiên. Năm xưa nàng còn tưởng mọi đau khổ đã trôi xa, nàng đã vượt qua hết rồi.
“Những nguyện vọng bất thành, tôi đều chôn sau dưới đất…” Suy nghĩ của nàng đã bay thực xa, nàng có rất nhiều nguyện vọng không thể thực hiện được.
Qua ánh lửa, y ngắm nhìn nàng, bị vẻ trầm mê trong ký ức của nàng làm thương tổn. Nàng đang nhớ tới Vĩnh Hách sao? Tiếc nuối khi người cùng nàng quay về lại là y sao?
Xe ngựa dừng lại trước Khánh thân vương phủ, Mỹ Ly được a hoàn đỡ xuống, nàng ngẩng đầu nhìn cổng chính vương phủ nằm bậc trên cùng thềm đá cao ngất, một tấm biển thật lớn treo ngay bên trên.
Nàng chợt nhớ lại thuở ngây ngô, nàng đứng dưới cánh cửa nguy nga này, hừng hực quyết tâm trở thành nữ chủ nhân tương lai. Lần đầu tiên nàng cảm thấy thuở thiếu thời lông bông cũng có chỗ hay, ít nhất cũng từng dũng cảm được một lần. Nàng hiện giờ, nhìn mái ngói xa hoa chỉ cảm thấy bùi ngùi nuối tiếc.
Đúng là chẳng gì vô tình bằng năm tháng.
Nàng ẵm Doãn Khác bước qua ngưỡng cửa cao ngất. Đường đi ngày cũ là lối về hôm nay, một khởi điểm mới đang bắt đầu từ thời khắc này.
Bên Tố Doanh còn đông người hơn, hành lý lổng chổng nhiều gấp mấy lần Mỹ Ly. Sau khi sinh nở, hai người càng ít gặp nhau, cùng sống trong phủ, nhưng ai lo thân nấy. Nhìn thấy Mỹ Ly, Tố Doanh hiền hòa gật đầu mỉm cười. Mỹ Ly cũng lễ phép đáp lại. Công bằng mà nói, Tố Doanh đối xử với nàng như vậy là khoan dung lắm rồi, vì quy củ do Tĩnh Hiên lập ra, Tố Doanh chẳng được hưởng vinh dự của vợ cả trước mặt nàng, nhưng nàng ta chưa hề làm khó nàng, không đến chỗ của nàng, càng không làm những việc như xỉ vả lăng nhục. Nhắm mắt tản lờ, kể ra cũng là một kiểu khoan dung nhẫn nhịn.
An bài thỏa đáng trong cung xong, Tĩnh Hiên lo lắng vợ con ở nhà, vội vã quay về. Doãn Giác cũng còn nhỏ, thói quen sinh hoạt bị đảo lộn nên tức giận gào khóc không thôi, Tố Doanh và nhũ mẫu không dỗ được, đứa bé khóc hờn đến khàn cả giọng. Tố Doanh sốt ruột bế đứa bé, đám đầy tớ, kẻ thì trổ hết tài năng chọc thế tử cười, kẻ khuyên phúc tấn đừng nóng lòng, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
So với Doãn Giác, Doãn Khác lộ vẻ vô tư lự, còn phá lên cười khanh khách khi thấy bên phía đệ đệ ầm ĩ nhốn nháo. Mỹ Ly cười buồn ôm lấy cậu bé nhẹ nhàng đung đưa, Doãn Khác từ nhỏ đã ít khóc, là đã giúp giảm bớt bao nhiêu vất vả cho nàng.
Tĩnh Hiên vừa xuống ngựa, cảnh hỗn loạn đập ngay vào mắt. Y liếc tìm Mỹ Ly, lần này thì nàng và Doãn Khác biết điều hơn hẳn. Tố Doanh lệ rơi lã chã ôm con nhào vào lòng y, Tĩnh Hiên xót xa, bế Doãn Giác vỗ về một lúc.
Doãn Giác cũng nể mặt a mã, thút thít đôi hồi rồi nín khóc, a hoàn và ma ma hầu cận Tố Doanh cố ý lớn giọng khoe khoang trước mặt Mỹ Ly, nói vương gia bình thường rất thương chiều Doãn Giác, do đó Doãn Giác rất thân thiết với a mã, vương gia vừa ôm vào lòng là ngoan ngay.
Tố Doanh cũng nín khóc mỉm cười, bĩu môi trách Doãn Giác không biết điều, toàn lấy lòng a mã, lại toàn hành tội ngạch nương.
Tĩnh Hiên bất giác nhìn sang Mỹ Ly, sợ nàng chứng kiến cảnh này sẽ tủi thân. Nhưng nàng còn mãi ẵm con, cậu bé thì cười hì hì nhìn đứa em đã nín khóc. Tĩnh Hiên khựng lại, lãnh đạm quay đi.
Mỹ Ly vén rèm xe lên. Ra khỏi thành, cảnh vật trước mắt vẫn mênh mang như hồi đi, chỉ khác là cây cối sum sê um tùm hơn. Mỹ Ly xốc nách Doãn Khác đặt bên cửa sổ, chỉ trỏ cảnh vật ven đường, đứa bé cũng vui thích trước cảnh trời đất bao la, cứ phá lên cười khanh khách, đôi chân bụ bẫm chỏi mãi vào đùi nàng, Mỹ Ly giơ cao một hồi thì mỏi tay, vừa sợ nóng lại sợ chật, trên xe chẳng có a hoàn ma ma nào, nhưng nhìn Doãn Khác cao hứng như vậy, nàng vẫn cố nhịn đau kiên trì.
Tĩnh Hiên cưỡi ngựa chạy tới, đi song song với cỗ xe, sầm mặt không nói gì.
Mỹ Ly tủm tỉm cười, như thể không nhận ra vẻ tức giận của y, “Có khát nước không?” Thực hiện bổn phận của người vợ, nàng lên tiếng hỏi y.
Y không trả lời, lườm nàng một cái.
Nàng biết vì sao y tức giận, nếu có thể, nàng cũng muốn giả bộ ghen tuông, đau lòng đứt ruột. Nhưng quả thực nàng không khó chịu. Nàng đã chấp nhận sự thật từ lâu rồi, rằng mình chỉ là một trong các thê thiếp, chỉ là trắc phúc tấn của y mà thôi. Khi y qua đêm chỗ Tố Doanh, nàng có thể ngủ chung với con, vừa an tâm vừa thoải mái.
Nàng thay đổi rồi. Hồi rời khỏi An Ninh điện, nàng tưởng như mình vừa qua ải chết một lần, đành để cô bé ngây thơ yêu thương Tĩnh Hiên nằm xuống ven đường đời cô tịch. Hồi Vĩnh Hách qua đời, nàng vẫn còn khăng khăng cố chấp, nhưng dần dần vì con, nàng đành để hiện thực nghiệt ngã bức tử người thiếu nữ bướng bỉnh ấy. Đối với bản thân nàng hiện giờ, chính nàng còn cảm thấy vô cùng xa lạ. Nàng không quan tâm chuyện mình biến thành người thế nào, chỉ cần có được Doãn Khác là đủ.
Trẻ vợ chồng, già bè bạn… Nàng và y chưa già, nhưng đã thấm thía sâu sắc ý nghĩa của câu nói này. Tình yêu cạn kiệt, mà cuộc đời vẫn phải sống tiếp. Chỉ cần y đối xử tốt với Doãn Khác, nàng sẽ đối xử tốt với y, coi y là chồng, là ân nhân của hai mẹ con nàng, là vương gia, là bất cứ vai trò nào cũng được.
Mỹ Ly ngắm nét mặt nhìn nghiêng đẹp đẽ của Tĩnh Hiên, người đàn ông này là chồng nàng, là a mã của con nàng. Không còn là Tĩnh Hiên ca ca nữa, nàng mỉm cười, Tĩnh Hiên mà nàng yêu đã biến mất cùng với Mỹ Ly quá khứ, biến mất trên quãng đường đời mà nàng không hề muốn quay đầu nhìn lại.
Lúc ấy khổ sở đến cực điểm, mà nàng vẫn nuôi ảo tưởng, đến khi trải qua tất cả rồi… nàng và y không tài nào quay trở về chỗ cũ được nữa.
Tĩnh Hiên lạnh lùng nhìn khuôn mặt tai tái của nàng, cuối cùng đã hết khả năng lãnh đạm, bèn nổi giận quát gọi ma ma đến ẵm Doãn Khác. Mỹ Ly không đồng ý, lắc đầu từ chối, nàng không muốn rời khỏi đứa bé, không muốn con trai ở ngoài tầm mắt mình.
Tĩnh Hiên cau mày, biết có khuyên cũng vô dụng, bèn nghiêm mặt nhảy xuống đích thân ôm lấy Doãn Khác, đặt cậu bé ngồi trước yên ngựa. Doãn Khác chễm chệ trên con ngựa cao lớn của a mã, tầm nhìn càng rộng mở, đôi chân ngắn ngủn ngọ ngoạy liên hồi như thế đang thúc ngựa phóng nhanh, khiến cho sắc mặt hầm hầm của Tĩnh Hiên cũng hiền hòa hẳn đi.
Mỹ Ly tựa vào cửa sổ lẳng lặng ngắm hai cha con, khóe miệng lộ nét cười.
Doãn Khác ngắm cảnh một hồi thì bắt đầu phân tâm, len lén gặm đoạn dây cương lộ ra giữa hai bàn tay a mã. Tĩnh Hiên phát hiện, mím môi vỗ đầu cậu bé, làm cậu lắc lư nghiêng ngả, bật khóc oa oa.
“Không biết thế là bẩn sao?” Tĩnh Hiên uy phong lẫm liệt hạch hỏi đứa bé con mới sáu tháng tuổi, thái độ chăm chú nghiêm túc của y khiến Mỹ Ly không chịu được nhịn cười.
Tĩnh Hiên nghe tiếng ngẩng đầu, bắt ngay được nét cười ngọt ngào chân thành ấy. Khi xưa nàng luôn tươi tắn như vậy, nhưng y lại chán ghét, nói thế nào cũng chẳng thèm hạ cố đưa mắt lướt qua khuôn mặt sinh động của nàng. Giờ đây, chỉ một thoáng ngắn ngủi, y đều trân trọng như là vật báu. Y cao giọng gọi ma ma ở xe ngựa đằng sau đến ôm lấy Doãn Khác, quẳng cương ngựa cho tên người hầu đánh xe, không đợi Mỹ Ly phản đối đã len vào ngồi cạnh nàng. Phía trước có gã đánh xe, hai bên là hộ vệ, y vẫn ngang ngược ôm lấy nàng, miệng không đàng hoàng tay cũng không đàng hoàng nốt, nàng không tiện lên tiếng ngăn cản, mặt đỏ bừng lên. Vẻ thẹn thùng của nàng khiến tâm hồn y chao đảo, giờ y say mê bất cứ sắc thái sinh động nào của nàng. Ánh mắt trống rỗng và vẻ mặt thẫn thờ đã khiến y quá sợ hãi, quá đau lòng rồi. Y vấn vương mãi ở đôi môi đỏ mọng, lòng sướng vui vô bờ bến. Mặc kệ trong lòng nàng y đang đóng vai trò gì, y cũng đã tìm được cơ hội. Năm tháng tương lai còn dài, những gì y bỏ ra nay đã được đền đáp, y phấn khởi vô cùng, chỉ cần y đối xử tốt với nàng, đối xử tốt với Doãn Khác, sẽ có một ngày y tìm lại được chỗ đứng trong trái tim nàng.
“Vương gia, vương gia!” Một gã đàn ông hạ giọng gọi bên ngoài, hẳn là có chuyện khẩn yếu. Hắn ta cũng biết mình xen vào như vậy là vô ý vô tứ, nên giọng hơi run rẩy.
Tĩnh Hiên bực mình, Mỹ Ly lại thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc y hậm hực hỏi vọng ra ngoài, bèn đẩy y ra xa một chút.
“Vương gia! Hôm qua, tay Hắc Thất đó dã chết trong tù.” Gã đàn ông bên ngoài rụt rè bẩm báo.
Tĩnh Hiên đanh mặt, cánh tay đang giữ chặt vai nàng bỗng buông lỏng.
“Chết rồi?” Y cau mày.
“Đúng vậy, giờ đầu mối tìm trận đồ đã mất hết, do vậy nô tài vội đến xin ý chỉ của vương gia.”
Trận đồ? Mỹ Ly ngẩn người, chú ý lắng nghe bọn họ nói chuyện.
“Chết thì thôi.” Tĩnh Hiên lấy lại vẻ thản nhiên, hừ một tiếng lãnh đạm. “Cùng lắm thì cử người xuôi nam, điều tra thật kỹ thêm lần nữa!”
“Dạ.” Bên ngoài vâng dạ, rồi không còn tiếng động gì khác.
Do dự một lát, Mỹ Ly hạ giọng hỏi: “Trận đồ? Quan trọng lắm sao?”
Tĩnh Hiên chẳng để ý, gật đầu: “Lúc trước Thừa Nghị…” Nhắc tới Thừa Nghị, cả hai đều đau lòng, “… lãnh nhiệm vụ tìm kiếm nó cho hoàng thượng, tốn biết bao công sức, về sau Thừa Nghị bị giam lỏng, mà công việc không thể gián đoạn, nên ta nhận thay.”
“Tìm lâu đến vậy cũng chưa thấy sao?” Nàng nhìn vào góc thùng xe.
“Chín mười năm tìm được cũng là không tệ rồi. Chuyện này không gấp được, có thể cả đời cũng chẳng tìm ra, phải đợi cơ duyên thôi.” Y không muốn đi vào chi tiết, nàng cũng không hỏi sâu hơn.
Chín mười năm… Hèn gì năm xưa Thừa Nghị ca không vội vàng giao nộp. Nàng chớp chớp mắt, kho báu khổng lồ này là của tiền triều, hoàng thượng dù rất muốn chiếm được nhưng cũng hiểu là không thể miễn cưỡng. Trận đồ có tầm quan trọng hơn hẳn suy nghĩ của nàng. Xem chừng hoàng thượng đã quyết truy lùng cho đến khi nào tìm thấy thì thôi, và chỉ huy động trong nội bộ tông thất thân cận. Đây là vật báu có giá trị liên thành, nàng muốn để dành cho Doãn Khác. Tấm bản đồ không thể thay đổi vận mệnh của nàng, nhưng có thể thay đổi cuộc đời của cậu bé.
Chuyển về nhanh hơn hẳn lượt đi, nàng phải chăm lo cho Doãn Khác, sợ con còn nhỏ, không chịu nổi sẽ sinh bệnh. Một lúc phải bao quát quá nhiều việc, chẳng rảnh rỗi mà để ý đến thời gian, loáng cái đã đi được hơn nữa đường, một hai ngày nữa là đến kinh thành.
Hạ trại xong, thu xếp đâu vào đó, dỗ Doãn Khác ngủ say thì trời đã sập tối. Mỹ Ly một mình đi chầm chậm về phía góc doanh trại, thường thì hạ trại đều tuân theo tiêu chuẩn nhất định, phương hướng chẳng mấy sai biệt. Tàng cây còn đây, những viên đá chôn dưới gốc cây hẳn vẫn chưa mất, nhưng người quay về, chỉ có mình nàng!
Nàng không cố ý nhớ tới Vĩnh Hách, nếu còn muốn sống tiếp, nàng không nên nghĩ tới gã. Tim nàng đã chất chứa quá nhiều thống khổ và bất lực, nếu không lẩn trốn nỗi đau về Vĩnh Hách, nàng sợ mình sẽ oằn xuống dưới sức nặng của kỷniệm. Ngay dưới gốc cây này, hai mắt gã sáng rực, giọng chân thành khẩn thiết, nói với nàng rằng muốn cùng nhau chung sống đến thuở bạc đầu.
Đá ước nguyện chẳng qua là trò chơi vu vơ thuở ở An Ninh điện, nàng lừa mình dối người còn chưa đủ sao?
Có tiếng bước chân khẽ khàng, nhờ ánh đuốc doanh trại, nàng nhìn thấy sắc thái u ám trên mặt Tĩnh Hiên. Y không tức giận, cũng không trách cứ, chỉ lộ vẻ ảm đạm, bao tâm tình phức tạp hòa quyện khiến mắt y càng thẫm hơn, nhưng chẳng đoán được là y đang nghĩ gì.
“Muốn đào lên không?” Y hạ giọng nói.
Nàng ngẩn người, lắc đầu, chậm rãi đáp: “Người không còn nữa…” Thì chẳng gì có ý nghĩa cả.
Cùng một nơi, nhưng người đã quá thay đổi rồi. Cảm giác này rất quen thuộc, cũng như khi nàng rời khỏi An Ninh điện, nhìn thấy Tử Úc, nhìn thấy Tĩnh Hiên. Năm xưa nàng còn tưởng mọi đau khổ đã trôi xa, nàng đã vượt qua hết rồi.
“Những nguyện vọng bất thành, tôi đều chôn sau dưới đất…” Suy nghĩ của nàng đã bay thực xa, nàng có rất nhiều nguyện vọng không thể thực hiện được.
Qua ánh lửa, y ngắm nhìn nàng, bị vẻ trầm mê trong ký ức của nàng làm thương tổn. Nàng đang nhớ tới Vĩnh Hách sao? Tiếc nuối khi người cùng nàng quay về lại là y sao?
Xe ngựa dừng lại trước Khánh thân vương phủ, Mỹ Ly được a hoàn đỡ xuống, nàng ngẩng đầu nhìn cổng chính vương phủ nằm bậc trên cùng thềm đá cao ngất, một tấm biển thật lớn treo ngay bên trên.
Nàng chợt nhớ lại thuở ngây ngô, nàng đứng dưới cánh cửa nguy nga này, hừng hực quyết tâm trở thành nữ chủ nhân tương lai. Lần đầu tiên nàng cảm thấy thuở thiếu thời lông bông cũng có chỗ hay, ít nhất cũng từng dũng cảm được một lần. Nàng hiện giờ, nhìn mái ngói xa hoa chỉ cảm thấy bùi ngùi nuối tiếc.
Đúng là chẳng gì vô tình bằng năm tháng.
Nàng ẵm Doãn Khác bước qua ngưỡng cửa cao ngất. Đường đi ngày cũ là lối về hôm nay, một khởi điểm mới đang bắt đầu từ thời khắc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook