Thương Khung Bảng: Thánh Linh Kỷ
Chương 28: Âm Dương Quả

Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Lãnh Minh Hà, Bạch Y, Tà Si Vô Diện.
Biên: Khang_a_ca

Một tia sáng trắng lóe lên, đã thấy Tiểu Man xuất hiện, sừng rồng ở trên trán của nó phảng phất như đang lóe lên hào quang.

Thân thể của nó vốn là một con thú nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, thế mà lúc này lại biến lớn thêm một vòng.

Phía trên móng vuốt có nổi lên long lân ánh kim, đầu móng vuốt sắc bén, làm người ta không rét mà run.

"Coong!"

Móng vuốt long lân to lớn cường ngạch đón đỡ lấy thân đao, lại lần nữa phát ra thanh âm thanh thúy.

Lực lượng cuồng bạo cũng theo đó mà bộc phát ra.

"Ô ô"

Dù sao Tiểu Man cũng còn nhỏ tuổi, tuy đỡ được quang đao hung ác của đối phương, nhưng nó cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Nó gào lên một tiếng rồi té bay ra ngoài trông rất chật vật.

- Tiểu Man!

Khương Dịch Niên nhìn thấy Tiểu Man như vậy thì liền tức giận quát to một tiếng, trong mắt đang không ngừng dâng lên lửa giận.

Vào lúc này, trong lòng bàn tay của hắn, con mắt tím đen đột nhiên mở ra, một cỗ lực lượng cường hãn bá đạo đến mức không thể nào hình dung như cuồng phong gào thét bộc phát ra.

Một làn khói màu tím đen từ lòng bàn tay lan rộng ra, dần dần bao trùm lên phía trên Cửu Uyên giản.

"Oong!Oong!"

Sau khi Cửu Uyên giản tiếp nhận cỗ lực lượng cường đại này, nó liền kịch liệt chấn động, còn phát ra âm thanh ong ong.

Bên trên Cửu Uyên giản, gai xương đột nhiên hiện lên, sau đó chậm rãi nhô ra, mơ hồ xuất hiện một cỗ khí tức kinh khủng.

Cửu Uyên giản vốn là biến thành từ xương sống của Cửu Uyên Long, ẩn chứa lực lượng long cốt.

Chỉ là thời điểm bình thường, Khương Dịch Niên quá yếu, không thể kích phát ra lực lượng ẩn dấu bên trong. Nhưng giờ đây, nó được lực lượng của con mắt màu tím đen thúc giục, sức mạnh chân chính của Cửu Uyên giản đang bắt đầu hiển lộ ra.

Cổ họng Lữ Mặc phát ra một tiếng gầm nhẹ, hắn tựa hồ đã nhận ra nguy hiểm, liền rót hết linh lực từ cơ thể vào trong thanh đao.

Trường đao lóe lên một cái, như một tấm lụa được dệt từ muôn vạn ánh sao mà trảm xuống.

Hai mắt của Khương Dịch Niên tràn đầy phẫn nộ, Cửu Uyên giản quét ngang qua, âm thanh xé gió bén nhọn vang lên.

"Coong!"

Lại lần nữa Cửu Uyên giản cùng trường đao va chạm với nhau.

Trường đao trong tay Lữ Mặc ứng theo âm thanh mà bị vỡ vụn, đồng thời một cỗ lực lượng kinh khủng trùng kích vào người hắn.

"Ầm!"

Khương Dịch Niên thì không nhúc nhích tí nào, nhưng Lữ Mặc lại té bay ra ngoài, trên người chồng chất vết thương.

Trên đại thụ, Lạc Trần vẫn luôn một mực chú ý động thái ở phía dưới.

Giờ phút này, khuôn mặt của hắn liền lộ ra vẻ kinh dị.

Hiển nhiên là vì hắn không ngờ tới, Khương Dịch Niên mới vừa rồi còn rơi vào thế hạ phong vậy mà lại bỗng nhiên bùng nổ, một chiêu đánh bại Lữ Mặc.

- A!!!

Cùng lúc đó, trong rừng sâu tựa hồ có một âm thanh kinh ngạc vang lên.

- Kẻ nào? Mau lăn ra đây cho ta!

Bàn tay trắng nõn của Lạc Trần hơi nắm lại, chỉ thấy linh lực được tập trung trên tay hắn rồi sau đó hóa thành một thanh trường kiếm bằng linh lực.

Hắn lắc trường kiếm một cái, một tia sáng liền bắn tới nơi vừa phát ra tiếng kêu kia.

"Ầm!"

Trong bóng tối, dường như có lực lượng âm u đang ngưng kết lại rồi cùng trường kiếm linh lực đụng vào nhau, sau đó đồng thời vỡ vụn ra.

- Ha! Cũng có chút bản lĩnh đấy!

Lạc Trần cười lạnh một tiếng, đang định xuất thủ thêm lần nữa, lại phát hiện khí tức trong bóng tối kia đã biến mất không thấy.

- Hửm! Chạy nhanh thật!

Lạc Trần đang định truy kích, nhưng nghĩ đến Khương Dịch Niên còn ở chỗ này.

Nếu như hắn đuổi theo, có thể sẽ trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch, lúc này hắn chỉ có thể không cam lòng khẽ cắn môi một cái.

Hiện tại, Khương Dịch Niên nửa quỳ trên mặt đất, Cửu Uyên giản trong tay cũng khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu.

Hắn lau đi vết máu ở khóe miệng, sau đó vội vàng bò đến một bên, cẩn thận mà bế Tiểu Man lên.

- Tiểu Man, ngươi không sao chứ?

Khương Dịch Niên khẩn trương kiểm tra thương thế cho Tiểu Man.

"Ô!Ô!"

Tiểu Man hướng về phía Khương Dịch Niên ủy khuất kêu hai tiếng, giơ móng vuốt nho nhỏ ra, chỉ thấy phía trên có một vết máu đỏ sẫm, nhìn qua có chút tội nghiệp.

- Nhóc con này, mi thật đúng là mạng lớn, lần sau không cần làm loạn vọt ra như thế.

Khương Dịch Niên thấy bộ dáng Tiểu Man như vậy, có chút đau lòng nói.

Cũng may vật nhỏ này là dị chủng, thể phách bất phàm.

Bằng không, chỉ sợ một đao kia của Lữ Mặc đã có thể giết nó rồi.

Xem ra, trong khoảng thời gian này Tiểu Man cần được nghỉ ngơi thật tốt.

- Ngươi không sao chứ?

Lạc Trần đáp xuống, thấy bộ dáng chật vật của Khương Dịch Niên liền lo lắng hỏi thăm.

Khương Dịch Niên vuốt cánh tay đang run lên, cười khổ đáp:

- Cũng còn tốt, may mà ta mạng lớn. Chuyện gì đã xảy ra vậy?

- Ngoại trừ đám người Lữ Mặc ra, vẫn còn có người âm thầm quan sát chúng ta, rất lợi hại.

Sắc mặt Lạc Trần nghiêm túc đáp.

- Chẳng lẽ là Lữ Mặc tìm bọn hắn tới giúp đỡ sao?

Khương Dịch Niên cau mày hỏi.

Lạc Trần hơi nhíu mày lại, nói khẽ:

- Ở bên trong Linh Lộ này, chỉ sợ khó mà tìm được người có thực lực như thế giúp đỡ.

- Đám người kia còn ở lại chứ?

Hai mắt Khương Dịch Niên sáng lên, nhìn về phía trong rừng.

Lúc trước Lạc Trần đã đánh bại không ít người.

Lạc Trần lắc đầu trả lời:

- Đều bị mang đi rồi. Hành động của bọn hắn hết sức quỷ dị, gọn gàng có trật tự, tương đối quy củ.

Khương Dịch Niên hơi kinh ngạc, chậm rãi nói:

- Bọn người này, không đơn giản nha.

Đánh lén mục tiêu không trúng, lập tức thối lui về phía xa ngàn dặm, hành động quả quyết như thế có thể thấy bọn hắn không hề đơn giản.

Lạc Trần khẽ gật đầu, ánh mắt của hắn ngưng trọng.

- Xem ra những ngày tiếp theo, chúng ta cần

cẩn thận hơn một chút rồi.

Màn đêm dần buông xuống.

Bên trên một gò núi, thoáng xuất hiện mấy bóng đen quỷ dị.

Dẫn đầu những bóng đen là một béo một gầy.

Trên người bọn họ đều khoác áo bào màu đen.

Trong màn đêm, đôi mắt của họ loé lên sự âm lãnh ngoan độc, khiến cho người khác không rét mà run.

Ở phía sau bọn họ lần lượt là mười mấy bóng người đi theo, chỉ có điều những thân ảnh này thân thể đều cứng ngắc, khuôn mặt ngốc trệ, hai con ngươi phủ kín màu đen, hệt như khôi lỗi.

- Thật đúng là thất sách mà, không ngờ bên trong đám Linh Lộ giả này, lại xuất hiện một gia hoả có thực lực mạnh mẽ như thế.

Người áo đen mập mạp nhìn về hướng tây bắc, âm thanh trầm thấp nói.

Bên cạnh hắn, người áo đen gầy nhẹ gật đầu, âm thanh khàn khàn vang lên:

- Tên thiếu niên kia tương đối lợi hại. Mặc dù chưa từng chính diện giao thủ, nhưng e rằng thực lực của hắn cũng không hề yếu hơn so với chúng ta…

- Thật sự là phiền phức. Ấu thú Linh Long Thố quả nhiên đã rơi vào trong tay bọn họ rồi. Tinh huyết của súc sinh lúc trước kia, sợ là không đủ, nhất định phải bắt được con ấu thú này để lấy tinh huyết của nó...

Người áo đen mập mạp âm trầm nói.

- Không vội, nếu như trực tiếp cướp đoạt không thể nào đắc thủ, vậy chúng ta liền đổi phương thức khác đi.

Áo đen gầy chậm rãi nói ra.

- Ngươi có biện pháp gì khác sao?

Người gầy quay đầu, nhìn nơi xa, sâu bên trong hốc mắt của hắn loé lên hàn quang âm lãnh:

- Dựa theo quy tắc trong Linh Lộ, những Linh Lộ giả chắc chắn đều sẽ đi tới trung tâm, mà muốn đến được khu vực này thì nhất định phải đi qua một nơi...

- Táng Linh cốc!!!

Người áo đen mập mạp suy nghĩ một chút, thấp giọng tiếp lời.

Người gầy nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Bên trong Táng Linh cốc, có rất nhiều hung thú. Cũng là nơi có vô số linh thảo sinh trưởng, theo như ta biết, nơi đó có một gốc Âm Dương linh thụ, theo như ta phỏng đoán thì sắp đến thời gian nó kết ra Âm Dương linh quả rồi.

- Âm Dương linh quả ư?

Áo đen mập mạp kinh hô một tiếng, tiếp tục nói:

- Thứ đồ tốt như vậy, chúng ta nhất định phải đến lấy nó để có thể tăng thực lực.

- Âm Dương linh quả xác thực là đồ tốt, nhưng ngươi không biết rằng, một khi Âm Dương linh quả kết xuất. Âm Dương linh thụ liền sẽ khô héo, lúc đó nếu như lấy thân cây nhóm lửa, nó sẽ phóng ra một loại độc âm dương.

- Nếu trúng phải loại độc này, thì ngay lập tức phải phong bế kinh mạch, nếu không một khi độc ăn sâu vào cơ thể, thực lực sẽ bị giảm sút nghiêm trọng.

Nói đến chỗ này, người gầy cười một tiếng âm u, nói tiếp:

- Chúng ta hãy đem tin tức này thả ra, ta tin những tiểu tử kia không có mấy tên có thể kiềm chế được dụ hoặc của nó. Tất nhiên là bọn chúng sẽ đi tới Táng Linh cốc tranh đoạt Âm Dương linh quả, mà hai tên tiểu tử kia nhất định cũng sẽ không ngoại lệ.

- Đợi khi bọn hắn tiến vào, chúng ta liền có thể âm thầm thi triển thủ đoạn, thừa cơ nhóm lửa đốt cháy Âm Dương linh thụ, hốt gọn bọn hắn luôn một thể.

- Đến lúc đó, không chỉ có ấu thú Linh Long thố sẽ rơi vào trong tay chúng ta, mà ngay cả những Linh Lộ giả này cũng đều sẽ bị tóm gọn một mẻ.

- Vừa vặn hoàn thành kế hoạch cần huyết tế của đại nhân vừa bắt Linh Lộ giả, đúng là một công đôi việc.

Áo đen mập mạp vừa nghe vậy thì hai mắt liền tỏa sáng, hắn vỗ tay một cái, híp mắt cười nói:

- Đúng là diệu kế! Đến lúc đó, tiểu tử kia coi như có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta.

- Đã như vậy, ngày mai chúng ta liền loan tin tức ra, dẫn dụ những Linh Lộ giả kia tìm đến Táng Linh cốc.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó cả hai đều âm lãnh cười rộ lên, tiếng cười như cú vọ vang lên trong màn đêm khiến cho người nghe phải rùng mình kinh hãi.

…..

….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương