Thương Khung Bảng: Thánh Linh Kỷ
-
Chương 23: Đáng Yêu Như Thế, Nhất Định Sẽ Ăn Rất Ngon!!!
Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Lãnh Minh Hà, Bạch Y, Tà Si Vô Diện.
Biên: Khang_a_ca
-A?
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Lạc Trần chuẩn bị kết thúc công việc, hắn bỗng kinh ngạc lên tiếng.
Lúc này, cặp mắt trong veo của hắn đang mở thật lớn nhìn về phía dòng sông, chỉ thấy một quả trứng màu vàng đang trôi nổi trên mặt nước.
- Xem ra hôm nay lại có thêm đồ ăn rồi.
Nháy mắt sau đó, Lạc Trần lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra dáng vẻ thèm thuồng.
Ngay sau đó, bàn tay của hắn cách không túm lấy, linh lực gào thét, một cỗ hấp lực phun trào ra, khiến cho quả trứng vàng kia bắn ngược lại, bay về phía hắn.
Hai tay Lạc Trần đón lấy quả trứng.
Trên quả trứng màu vàng có một ít hoa văn kì dị, nhìn qua có vẻ không giống bình thường.
Nhưng mà Lạc Trần căn bản cũng chẳng thèm để ý tới, hắn không kịp chờ đợi mà nhanh chóng chạy về, đem quả trứng màu vàng ném thẳng vào trong nồi lớn, mỉm cười đắc ý:
- Đêm nay có lẽ sẽ được ăn một quả trứng hấp a.
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Nhưng vào lúc này, một thanh âm kinh ngạc từ phía sau truyền đến.
Chỉ thấy Khương Dịch Niên ôm một đống củi từ trong rừng đi ra, ngây ngốc nhìn quả trứng màu vàng trong nồi lớn.
- Ta chỉ thêm chút đồ ăn thôi mà.
Lạc Trần nhún nhún vai.
- Lấy ra cho ta! Cái này là cái gì ngươi còn không biết, không nên ăn bậy!
Khóe mắt Khương Dịch Niên run rẩy nói. Ở trong mắt hắn, có lẽ gia hỏa này không có gì là không dám ăn.
Khương Dịch Niên bước nhanh về phía trước, dùng linh lực bao trùm bàn tay, nhanh chóng đem quả trứng màu vàng từ trong nước sôi lấy ra.
-Uy! Đó là ta nhặt được mà!
Lạc Trần bất mãn lầm bầm lầu bầu.
Khương Dịch Niên lườm hắn một cái, hung tợn nói:
- Còn muốn ăn tối hay không? Nếu còn ý kiến nữa, thì đêm nay nhịn luôn!
Lạc Trần trừng mắt nhìn Khương Dịch Niên, rồi chống quai hàm, đem mộc thương trong tay chỉ về phía Khương Dịch Niên, sau đó dùng sức quơ quơ mấy cái, thỏa hiệp nói:
- Được lắm! Xem như ngươi lợi hại!
Khương Dịch Niên không để ý tới hắn, mà cau mày nhìn quả trứng vàng trong ngực, nghĩ thầm:
“Đồ chơi này là cái gì?”
"Két cạch cạch."
Thời điểm Khương Dịch Niên đang cảm thấy nghi hoặc, một tiếng vang nhỏ xíu bỗng nhiên truyền vào trong tai hắn.
Sau đó, hắn kinh ngạc nhìn thấy bên trên vỏ trứng kia bỗng xuất hiện vết rạn.
"Két! Cạch! Rắc"
Vết rạn nhanh chóng lan ra, vỏ trứng cũng theo đó nứt ra.
"Răng rắc"
Kèm theo một thanh âm rất nhỏ vang lên, vỏ trứng màu vàng vỡ ra.
Sau đó, có một con thú nhỏ lông xù xuất hiện trong tầm mắt của mắt hắn.
Con thú này lớn chừng tầm bàn tay, toàn thân là lông xù, trông mũm mĩm và đẹp mắt vô cùng.
Lúc này, dù cặp mắt còn chưa mở ra nhưng con thú nhỏ này đã giãy dụa trong tay Khương Dịch Niên.
- Là con thỏ?
Khương Dịch Niên kinh ngạc thốt lên.
Hiển nhiên không nghĩ tới bên trong quả trứng màu vàng lại nở ra một con thỏ.
Nhưng mà chợt hắn phát hiện ra con thỏ này có chỗ khác biệt.
Bởi vì trên đầu của nó, vậy mà lại có một đôi sừng rồng nho nhỏ, lập loè u quang, nhìn có vẻ không tầm thường.
Lúc nó mở mắt ra, đôi mắt màu vàng nhìn hắn rồi phát ra âm thanh non nớt “y a y a”, nghe rất đáng yêu.
Khương Dịch Niên cảm giác được một sự thân thiết khi nghe thanh âm của con thú nhỏ, hắn không khỏi gãi đầu một cái.
Nghe nói một số con vật khi vừa mới ra đời, sẽ đặc biệt thân thiết với sinh vật đầu tiên mà nó nhìn thấy, chẳng lẽ vật nhỏ này coi hắn thành thân nhân của nó hay sao?
- Oa, thật đáng yêu!...
Lạc Trần đang đứng bên cạnh, khi nhìn thấy con thú nhỏ trong tay Khương Dịch Niên thì hai mắt lập tức sáng lên.
Khương Dịch Niên mỉm cười gật đầu, dự định đem tiểu chút chít này đưa cho Lạc Trần nhìn.
- Đáng yêu như thế, nhất định là ăn sẽ rất ngon!
Nhưng mà, khi Khương Dịch Niên vừa mới đưa tay ra, thì lại nghe thấy Lạc Trần nói câu này khiến cho hắn như bị điện giật rụt tay về, tức giận trừng mắt nhìn Lạc Trần:
- Làm sao ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn như thế!
"Y a y a…"
Thú nhỏ trong tay Khương Dịch Niên tựa hồ cực kỳ thông minh, mặc dù không hiểu tiếng người, nhưng nó nhìn ánh mắt Lạc Trần liền cảm thấy lo lắng.
Toàn thân nó lúc này run rẩy, rồi ôm lấy ngón tay Khương Dịch Niên, trong miệng còn phát ra âm thanh hoảng sợ.
- Đừng sợ, hắn sẽ không ăn ngươi.
Khương Dịch Niên dùng ngón tay vuốt nhẹ lên đầu thú nhỏ, an ủi.
" y a"
Được hắn vuốt ve, lúc này thú nhỏ mới ngừng run rẩy.
Sau đó nó dùng thanh âm "y a y a” thân mật nhìn Khương Dịch Niên.
- Ngươi đói bụng sao?
Khương Dịch Niên cười nói, lúc trước ở Trì Giáo hắn cũng nuôi qua một vài ấu thú, cho nên đối với tập tính của bọn nó cũng biết một ít.
- Nhưng mà ngươi ăn được cái gì nhỉ?
Khương Dịch Niên suy nghĩ, thú nhỏ này tựa hồ không phải là thú bình thường, cũng không biết nó ăn cái gì, thú nhỏ vừa ra đời hẳn là phải bú sữa mẹ a?
Thời điểm Khương Dịch Niên đang nghĩ cách giải quyết, thú nhỏ trong tay hắn đột nhiên nhảy xuống thùng gỗ đựng cá mà Lạc Trần vừa mới bắt.
"ực ực!"
Thân hình thú nhỏ so với con cá cũng không lớn hơn bao nhiêu, vậy mà lúc này nó lại trực tiếp há miệng thật to, cắn một ngụm vào đầu con cá.
Ngắn ngủi mười mấy giây, nó liền đem đống cá trong thùng gỗ ăn sạch sành sanh.
Nhìn thấy một màn như vậy, Khương Dịch Niên cũng phải trợn mắt hốc mồm.
- A!!! Cá của ta!
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng thét chói tai, khiến Khương Dịch Niên giật mình tỉnh lại.
Chỉ thấy gương mặt Lạc Trần tức giận đến đỏ bừng, hung tợn nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ kia.
Phát giác được ánh mắt hung ác của Lạc Trần, thú nhỏ như bị hù dọa sợ hãi, vội vàng leo đến bên chân Khương Dịch Niên, ôm mắt cá chân của hắn, sau đó phát ra âm thanh ủy khuất.
Khương Dịch Niên vội vàng bế nó lên, nhìn về phía Lạc Trần lúng túng nói:
- Không có việc gì, ta đi bắt mấy con trả lại cho ngươi.
- Ta cảm thấy cầm con này đi nấu là tốt nhất!
Lạc Trần nghiến răng nghiến lợi.
Khương Dịch Niên cười ha ha một tiếng, rồi đem thú nhỏ nhét vào trong ngực, sau đó lấy mộc thương ra.
Đi thẳng ra bờ sông, không bao lâu hắn liền trở lại, bên cạnh mang theo một thùng đầy cá.
Hắn đi đến nồi nước đang sôi, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Khương Dịch Niên bận rộn bên nồi nước, rất nhanh mùi cá ở bờ sông bay ra.
Lạc Trần đang ngồi xổm ở một bên không ngừng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào nồi cá.
Con thú nhỏ trong ngực Khương Dịch Niên cũng nhô cái đầu nhỏ ra, nhìn vào trong nồi.
Khương Dịch Niên bề bộn trong chốc lát, rồi lấy chiếc bát làm bằng gỗ ra, đem một con cá lớn cho vào, mùi thơm ngon của canh cá, thật là kích thích vị giác.
Lạc Trần đoạt lấy chiếc bát, hít một hơi thật dài rồi dùng một ngụm đem canh cá nuốt vào bụng, nhìn biểu hiện của hắn cứ như người sắp chết đói vậy.
Lạc Trần từng ngụm từng ngụm hưởng thụ bữa tối, còn Khương Dịch Niên thì bận rồi cho thú nhỏ trong ngực ăn no rồi mới bắt đầu ăn.
Bờ sông an tĩnh dị thường, hai người một thú đắm chìm trong mỹ vị, lẳng lặng hưởng thụ.
Sau một hồi khá lâu, nồi lớn đã thấy đáy, hai người một thú mới thoải mái nằm xuống.
Con thú nhỏ thì nằm trên bụng Khương Dịch Niên, duỗi móng vuốt nhỏ ra nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo của mình.
- Trù nghệ của ngươi, đúng là cấp bậc Chí Tôn.
Lạc Trần giơ ngón tay trắng noãn của mình lên, thỏa mãn nói.
Trong mười mấy ngày ở cùng Khương Dịch Niên, hắn thấy bất luận là nguyên liệu nấu ăn đơn giản gì rơi vào tay Khương Dịch Niên thì đều có thể biến thành mỹ vị.
Khương Dịch Niên nhịn không được cười lên, nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu đứng dậy thu thập.
- Ừm?
"Ê a!"
Thời điểm Khương Dịch Niên đang bận rộn dọn dẹp, Lạc Trần đang nằm nghỉ ở một bên bỗng nhiên ngưng mắt nhìn về phía rừng rậm.
Đồng thời thú nhỏ trong ngực Khương Dịch Niên cũng hướng về phía đó kêu một tiếng.
Phản ứng của một người một thú này, khiến cho Khương Dịch Niên khẽ giật mình.
Sau đó liền hiểu được, một tay nắm chặt Cửu Uyên giản, cảnh giác nhìn chỗ sâu trong rừng rậm.
Dưới ánh mắt đề phòng, rừng cây hơi lay động, chỉ thấy từng bóng người từ trong đó đi tới, tập trung quan sát bọn hắn.
Đó là một đội ngũ tám người, dẫn đầu là một thiếu niên thân hình cao lớn, trong tay hắn lúc này đang nắm một thanh đại đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Khương Dịch Niên.
Đội ngũ trước mắt này, tựa hồ là “lai giả bất thiện”, Khương Dịch Niên không khỏi nắm chặt Cửu Uyên giản trong tay.
- Này, các ngươi muốn làm gì?
Lạc Trần vẫn lười nhác như cũ nghiêng người dựa vào nơi đó, cau mày hỏi.
Tên thiếu niên đầu lĩnh thản nhiên đáp:
- Tại hạ Lữ Mặc, trước đó trên sông chúng ta đánh nhau cùng một con hung thú. Nhưng trước khi chết, con hung thú kia lại ném một quả trứng màu vàng xuống dòng sông. Lúc này chúng ta mới đuổi dọc theo con sông tới đây, không biết các ngươi có nhìn thấy nó hay không?
Khương Dịch Niên cùng Lạc Trần khẽ giật mình, quả trứng vàng kia là của bọn hắn?
Thiếu niên tên Lữ Mặc thấy hai người không có trả lời, ánh mắt quét qua, sau đó ngưng tụ, bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt đất có vỏ trứng màu vàng vỡ vụn.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trong ngực Khương Dịch Niên có một con thú nhỏ.
Lúc này, ánh mắt hắn lấp lóe, hiểu rõ ra, lạnh lùng nói:
- Hai vị mau đem thú nhỏ giao ra đi, ta sẽ không so đo với các ngươi.
Hắn nhìn thấy trên đầu thú nhỏ mọc sừng rồng, hiển nhiên là dị chủng, giá trị bất phàm.
Nếu như mang tới thị trường, chắc chắn có thể bán được giá tốt.
Biên: Khang_a_ca
-A?
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Lạc Trần chuẩn bị kết thúc công việc, hắn bỗng kinh ngạc lên tiếng.
Lúc này, cặp mắt trong veo của hắn đang mở thật lớn nhìn về phía dòng sông, chỉ thấy một quả trứng màu vàng đang trôi nổi trên mặt nước.
- Xem ra hôm nay lại có thêm đồ ăn rồi.
Nháy mắt sau đó, Lạc Trần lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra dáng vẻ thèm thuồng.
Ngay sau đó, bàn tay của hắn cách không túm lấy, linh lực gào thét, một cỗ hấp lực phun trào ra, khiến cho quả trứng vàng kia bắn ngược lại, bay về phía hắn.
Hai tay Lạc Trần đón lấy quả trứng.
Trên quả trứng màu vàng có một ít hoa văn kì dị, nhìn qua có vẻ không giống bình thường.
Nhưng mà Lạc Trần căn bản cũng chẳng thèm để ý tới, hắn không kịp chờ đợi mà nhanh chóng chạy về, đem quả trứng màu vàng ném thẳng vào trong nồi lớn, mỉm cười đắc ý:
- Đêm nay có lẽ sẽ được ăn một quả trứng hấp a.
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Nhưng vào lúc này, một thanh âm kinh ngạc từ phía sau truyền đến.
Chỉ thấy Khương Dịch Niên ôm một đống củi từ trong rừng đi ra, ngây ngốc nhìn quả trứng màu vàng trong nồi lớn.
- Ta chỉ thêm chút đồ ăn thôi mà.
Lạc Trần nhún nhún vai.
- Lấy ra cho ta! Cái này là cái gì ngươi còn không biết, không nên ăn bậy!
Khóe mắt Khương Dịch Niên run rẩy nói. Ở trong mắt hắn, có lẽ gia hỏa này không có gì là không dám ăn.
Khương Dịch Niên bước nhanh về phía trước, dùng linh lực bao trùm bàn tay, nhanh chóng đem quả trứng màu vàng từ trong nước sôi lấy ra.
-Uy! Đó là ta nhặt được mà!
Lạc Trần bất mãn lầm bầm lầu bầu.
Khương Dịch Niên lườm hắn một cái, hung tợn nói:
- Còn muốn ăn tối hay không? Nếu còn ý kiến nữa, thì đêm nay nhịn luôn!
Lạc Trần trừng mắt nhìn Khương Dịch Niên, rồi chống quai hàm, đem mộc thương trong tay chỉ về phía Khương Dịch Niên, sau đó dùng sức quơ quơ mấy cái, thỏa hiệp nói:
- Được lắm! Xem như ngươi lợi hại!
Khương Dịch Niên không để ý tới hắn, mà cau mày nhìn quả trứng vàng trong ngực, nghĩ thầm:
“Đồ chơi này là cái gì?”
"Két cạch cạch."
Thời điểm Khương Dịch Niên đang cảm thấy nghi hoặc, một tiếng vang nhỏ xíu bỗng nhiên truyền vào trong tai hắn.
Sau đó, hắn kinh ngạc nhìn thấy bên trên vỏ trứng kia bỗng xuất hiện vết rạn.
"Két! Cạch! Rắc"
Vết rạn nhanh chóng lan ra, vỏ trứng cũng theo đó nứt ra.
"Răng rắc"
Kèm theo một thanh âm rất nhỏ vang lên, vỏ trứng màu vàng vỡ ra.
Sau đó, có một con thú nhỏ lông xù xuất hiện trong tầm mắt của mắt hắn.
Con thú này lớn chừng tầm bàn tay, toàn thân là lông xù, trông mũm mĩm và đẹp mắt vô cùng.
Lúc này, dù cặp mắt còn chưa mở ra nhưng con thú nhỏ này đã giãy dụa trong tay Khương Dịch Niên.
- Là con thỏ?
Khương Dịch Niên kinh ngạc thốt lên.
Hiển nhiên không nghĩ tới bên trong quả trứng màu vàng lại nở ra một con thỏ.
Nhưng mà chợt hắn phát hiện ra con thỏ này có chỗ khác biệt.
Bởi vì trên đầu của nó, vậy mà lại có một đôi sừng rồng nho nhỏ, lập loè u quang, nhìn có vẻ không tầm thường.
Lúc nó mở mắt ra, đôi mắt màu vàng nhìn hắn rồi phát ra âm thanh non nớt “y a y a”, nghe rất đáng yêu.
Khương Dịch Niên cảm giác được một sự thân thiết khi nghe thanh âm của con thú nhỏ, hắn không khỏi gãi đầu một cái.
Nghe nói một số con vật khi vừa mới ra đời, sẽ đặc biệt thân thiết với sinh vật đầu tiên mà nó nhìn thấy, chẳng lẽ vật nhỏ này coi hắn thành thân nhân của nó hay sao?
- Oa, thật đáng yêu!...
Lạc Trần đang đứng bên cạnh, khi nhìn thấy con thú nhỏ trong tay Khương Dịch Niên thì hai mắt lập tức sáng lên.
Khương Dịch Niên mỉm cười gật đầu, dự định đem tiểu chút chít này đưa cho Lạc Trần nhìn.
- Đáng yêu như thế, nhất định là ăn sẽ rất ngon!
Nhưng mà, khi Khương Dịch Niên vừa mới đưa tay ra, thì lại nghe thấy Lạc Trần nói câu này khiến cho hắn như bị điện giật rụt tay về, tức giận trừng mắt nhìn Lạc Trần:
- Làm sao ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn như thế!
"Y a y a…"
Thú nhỏ trong tay Khương Dịch Niên tựa hồ cực kỳ thông minh, mặc dù không hiểu tiếng người, nhưng nó nhìn ánh mắt Lạc Trần liền cảm thấy lo lắng.
Toàn thân nó lúc này run rẩy, rồi ôm lấy ngón tay Khương Dịch Niên, trong miệng còn phát ra âm thanh hoảng sợ.
- Đừng sợ, hắn sẽ không ăn ngươi.
Khương Dịch Niên dùng ngón tay vuốt nhẹ lên đầu thú nhỏ, an ủi.
" y a"
Được hắn vuốt ve, lúc này thú nhỏ mới ngừng run rẩy.
Sau đó nó dùng thanh âm "y a y a” thân mật nhìn Khương Dịch Niên.
- Ngươi đói bụng sao?
Khương Dịch Niên cười nói, lúc trước ở Trì Giáo hắn cũng nuôi qua một vài ấu thú, cho nên đối với tập tính của bọn nó cũng biết một ít.
- Nhưng mà ngươi ăn được cái gì nhỉ?
Khương Dịch Niên suy nghĩ, thú nhỏ này tựa hồ không phải là thú bình thường, cũng không biết nó ăn cái gì, thú nhỏ vừa ra đời hẳn là phải bú sữa mẹ a?
Thời điểm Khương Dịch Niên đang nghĩ cách giải quyết, thú nhỏ trong tay hắn đột nhiên nhảy xuống thùng gỗ đựng cá mà Lạc Trần vừa mới bắt.
"ực ực!"
Thân hình thú nhỏ so với con cá cũng không lớn hơn bao nhiêu, vậy mà lúc này nó lại trực tiếp há miệng thật to, cắn một ngụm vào đầu con cá.
Ngắn ngủi mười mấy giây, nó liền đem đống cá trong thùng gỗ ăn sạch sành sanh.
Nhìn thấy một màn như vậy, Khương Dịch Niên cũng phải trợn mắt hốc mồm.
- A!!! Cá của ta!
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng thét chói tai, khiến Khương Dịch Niên giật mình tỉnh lại.
Chỉ thấy gương mặt Lạc Trần tức giận đến đỏ bừng, hung tợn nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ kia.
Phát giác được ánh mắt hung ác của Lạc Trần, thú nhỏ như bị hù dọa sợ hãi, vội vàng leo đến bên chân Khương Dịch Niên, ôm mắt cá chân của hắn, sau đó phát ra âm thanh ủy khuất.
Khương Dịch Niên vội vàng bế nó lên, nhìn về phía Lạc Trần lúng túng nói:
- Không có việc gì, ta đi bắt mấy con trả lại cho ngươi.
- Ta cảm thấy cầm con này đi nấu là tốt nhất!
Lạc Trần nghiến răng nghiến lợi.
Khương Dịch Niên cười ha ha một tiếng, rồi đem thú nhỏ nhét vào trong ngực, sau đó lấy mộc thương ra.
Đi thẳng ra bờ sông, không bao lâu hắn liền trở lại, bên cạnh mang theo một thùng đầy cá.
Hắn đi đến nồi nước đang sôi, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Khương Dịch Niên bận rộn bên nồi nước, rất nhanh mùi cá ở bờ sông bay ra.
Lạc Trần đang ngồi xổm ở một bên không ngừng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào nồi cá.
Con thú nhỏ trong ngực Khương Dịch Niên cũng nhô cái đầu nhỏ ra, nhìn vào trong nồi.
Khương Dịch Niên bề bộn trong chốc lát, rồi lấy chiếc bát làm bằng gỗ ra, đem một con cá lớn cho vào, mùi thơm ngon của canh cá, thật là kích thích vị giác.
Lạc Trần đoạt lấy chiếc bát, hít một hơi thật dài rồi dùng một ngụm đem canh cá nuốt vào bụng, nhìn biểu hiện của hắn cứ như người sắp chết đói vậy.
Lạc Trần từng ngụm từng ngụm hưởng thụ bữa tối, còn Khương Dịch Niên thì bận rồi cho thú nhỏ trong ngực ăn no rồi mới bắt đầu ăn.
Bờ sông an tĩnh dị thường, hai người một thú đắm chìm trong mỹ vị, lẳng lặng hưởng thụ.
Sau một hồi khá lâu, nồi lớn đã thấy đáy, hai người một thú mới thoải mái nằm xuống.
Con thú nhỏ thì nằm trên bụng Khương Dịch Niên, duỗi móng vuốt nhỏ ra nhẹ nhàng vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo của mình.
- Trù nghệ của ngươi, đúng là cấp bậc Chí Tôn.
Lạc Trần giơ ngón tay trắng noãn của mình lên, thỏa mãn nói.
Trong mười mấy ngày ở cùng Khương Dịch Niên, hắn thấy bất luận là nguyên liệu nấu ăn đơn giản gì rơi vào tay Khương Dịch Niên thì đều có thể biến thành mỹ vị.
Khương Dịch Niên nhịn không được cười lên, nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu đứng dậy thu thập.
- Ừm?
"Ê a!"
Thời điểm Khương Dịch Niên đang bận rộn dọn dẹp, Lạc Trần đang nằm nghỉ ở một bên bỗng nhiên ngưng mắt nhìn về phía rừng rậm.
Đồng thời thú nhỏ trong ngực Khương Dịch Niên cũng hướng về phía đó kêu một tiếng.
Phản ứng của một người một thú này, khiến cho Khương Dịch Niên khẽ giật mình.
Sau đó liền hiểu được, một tay nắm chặt Cửu Uyên giản, cảnh giác nhìn chỗ sâu trong rừng rậm.
Dưới ánh mắt đề phòng, rừng cây hơi lay động, chỉ thấy từng bóng người từ trong đó đi tới, tập trung quan sát bọn hắn.
Đó là một đội ngũ tám người, dẫn đầu là một thiếu niên thân hình cao lớn, trong tay hắn lúc này đang nắm một thanh đại đao, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Khương Dịch Niên.
Đội ngũ trước mắt này, tựa hồ là “lai giả bất thiện”, Khương Dịch Niên không khỏi nắm chặt Cửu Uyên giản trong tay.
- Này, các ngươi muốn làm gì?
Lạc Trần vẫn lười nhác như cũ nghiêng người dựa vào nơi đó, cau mày hỏi.
Tên thiếu niên đầu lĩnh thản nhiên đáp:
- Tại hạ Lữ Mặc, trước đó trên sông chúng ta đánh nhau cùng một con hung thú. Nhưng trước khi chết, con hung thú kia lại ném một quả trứng màu vàng xuống dòng sông. Lúc này chúng ta mới đuổi dọc theo con sông tới đây, không biết các ngươi có nhìn thấy nó hay không?
Khương Dịch Niên cùng Lạc Trần khẽ giật mình, quả trứng vàng kia là của bọn hắn?
Thiếu niên tên Lữ Mặc thấy hai người không có trả lời, ánh mắt quét qua, sau đó ngưng tụ, bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt đất có vỏ trứng màu vàng vỡ vụn.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trong ngực Khương Dịch Niên có một con thú nhỏ.
Lúc này, ánh mắt hắn lấp lóe, hiểu rõ ra, lạnh lùng nói:
- Hai vị mau đem thú nhỏ giao ra đi, ta sẽ không so đo với các ngươi.
Hắn nhìn thấy trên đầu thú nhỏ mọc sừng rồng, hiển nhiên là dị chủng, giá trị bất phàm.
Nếu như mang tới thị trường, chắc chắn có thể bán được giá tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook