Thương Hành Thiên Hạ
-
Chương 8: Thiệp thế (hạ)
Khi lấy lại tinh thần đã phát hiện mình sớm đứng ngoài cửa tiệm của hiệu cầm đồ, lại không thấy được tiểu đào, Chu tẩu cũng biến mất, trong lòng hoảng hốt, hay là các nàng thực sự đem hắn bỏ lại đây? Chạy nhanh khắp mọi nơi tìm kiếm, mới phát hiện tiểu đào đứng ở đối diện một cửa hàng cách đó mấy gian, liền cảm thấy nhẹ nhõm, thong thả bước qua, lại phát hiện tiểu đào đang nhìn nhìn vào bên trong. Ngẩng đầu nhìn xem, trên tấm bảng hiệu viết “Bách Nghiên trai”, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, thực giống với mùi của những nữ nhân quen thuộc trước kia, lại xem vẻ mặt tiểu đào, tưởng rằng tiểu cô nương thích chưng diện, cười nói: “Không bằng vào xem đi, thích cái gì ta mua cho ngươi.” Tiểu đào hoảng sợ, thấy Tần Đồng, trên mặt liền hồng hồng, cuống quít lắc đầu, nói: “Không đúng không đúng, ta chỉ là muốn cấp nương…”
Tần Đồng nhất thời minh bạch, cũng thật sự khó cho Chu tẩu, một nữ nhân hoàn cảnh lại không tốt, còn muốn nuôi dưỡng một cô con gái, tất nhiên là khó khăn. Cười nói: “Cũng không có gì, cứ đi vào trước nhìn xem, cũng không có gì tổn thất, đi thôi.” rồi bước vào trước.
Hắn trước kia bồi bạn gái đi mua đồ trang điểm cũng như cơm bữa, cũng không cảm thấy được điều này có cái gì không thích hợp. Nhưng thật ra tiểu đào thấy hắn tiến vào nơi của nữ tử thế này lại có vẻ tự nhiên hào phóng không chút nào làm ra vẻ, không khỏi ngẩn ngơ, khờ dại nghĩ: “Công tử thật sự rất quen mặt.” liền cũng theo đi vào.
Trong cửa hàng thập phần im lặng, cũng không có người, trước cửa đặt một bồn cảnh nhỏ, cửa vào hơi lệch về phía trái, đi vào mới nhìn thấy bên phải có một cái quầy dài. Bên trong hương khí nồng đậm hơn, Tần Đồng đối với nước hoa có hứng thú rất lớn, cái mũi tự nhiên cũng thính, tiến vào thưởng thức mùi hương, khụt khịt mũi, phát hiện mơ hồ có mười loại xen lẫn nhau, đã không thể phân biệt từng mùi vị đặc sắc nữa. Nhìn kỹ lại, đúng là tại cái quầy dài kia có hơn mười mấy hương hạp (hộp), toàn bộ đều mở nắp, hương khí cứ như vậy mà tràn ngập. Không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm: “Nào có ai lại triển lãm như thế, thật sự là lãng phí.” Đi qua tùy ý lấy hương hạp ra xem.
Vừa vặn tiếp nhận một âm thanh cười hỏi: “Nga? Nghe công tử nói thế, hình như đối với hương phấn thập phần quen thuộc, cần phải lĩnh giáo.” Tần Đồng giương mắt liền thấy một nữ nhân từ mặt sau của quầy có phủ màn đang bước ra, nghĩ bên đó chắc hẳn là phòng trong.
Nữ nhân ước chừng xấp xỉ Chu tẩu, chăm sóc lại tốt hơn nhiều lắm, làn da vẫn như cũ trắng nõn mềm nhẵn, mặt thoa một lớp phấn bạc, khóe mắt nhàn nhạt những nếp nhăn nhỏ nhưng vẫn không làm giảm đi tư sắc chút nào, trái lại càng thêm vài phần phong vận.
Tần Đồng lúc này mới có lại tâm tình thưởng thức mỹ nữ, tuy rằng tuổi có lớn một chút, chính là phong thái không tồi, đáng tiếc chính là hắn lấy ánh mắt của con người hiện đại để xem xét, trình độ trang điểm thật sự kém một chút. Không khỏi sờ sờ cằm, cười trả lời: “Đâu có, chỉ là có chút hứng thú mà thôi.” Tiếp đó lại ngắm nghía hương hạp trong tay, dù sao hiện tại hắn vẫn cảm thấy hứng thú nhất là cái này.
Chỉ thấy hương bên trong hộp nguyên lai là hương phấn, nhẹ nhàng ngửi, lại vớt ra một chút, tiếp theo lắc đầu: “Hương không đủ nhã, không đủ nhạt, hạt lại thô, nếu là ta…” Trong lòng đột nhiên chấn động, quát to một tiếng: “Ta như thế nào lại không nghĩ tới!”
Làm cho hai người còn lại trong điếm hoảng sợ. Tiểu đào chỉ thấy hắn nói rõ ràng đâu ra đấy, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái, chỉ đứng ở một bên nghe hắn nói, mà nữ chưởng quầy kia nghe hắn phê bình tệ như thế, sớm đã có chút xanh mặt, lại nghe hắn rống to, càng hoảng sợ, cảm thấy khó chịu, sắc mặt càng thêm không tốt.
Tần Đồng không hề chú ý, hưng phấn không thôi, chuyển qua nói với nữ nhân kia: “Người là lão bản nương? Ta có một đề nghị hợp tác, không biết ngươi có hứng thú không?” Nữ nhân kia vẻ mặt xanh lét, hờn giận nói: “Tất cả đều là gia truyền, không dành cho ngoại nhân, công tử đừng hy vọng.” Tần Đồng nghe cách nói như thế, mới biết tựa hồ chính mình vừa rồi đắc tội với nàng, nhưng cũng không có quá để ý, nhún nhún vai, nói: “Lão bản đã không muốn, ta cũng không cưỡng cầu. Không biết bột son này bán biết nào, ta muốn mua một chút.”
Nữ chưởng quầy chớp chớp mắt: “Công tử muốn mua?” Tần đồng lấy ra ngân phiếu đặt trên bàn, cười hỏi: “Này chắc là đủ đi?” Chưởng quầy lập tức trả lời: “Tiền thì đủ, chính là vừa rồi ta xem công tử đối với hương phấn của ta bới móc đủ thứ, sợ là không phù hợp với công tử.” Mỗi lời nói đều mang theo dao, đâm thẳng vào khiến Tần Đồng cảm thán trong lòng: “Ta ở chỗ này chắc là có vấn đề với nữ nhân trung niên phải không? Như thế nào mà mỗi người đều khó chịu đến như vậy!”
May mắn hắn trời sinh đối với nữ nhân luôn khoan dung, cũng hiểu được là chính mình sai trước, nên nghe được những lời này, vẫn là hé ra khuôn mặt tươi cười, trả lời nói: “Lão bản, ta bất quá tùy tiện nói thôi, ngươi coi như tùy tiện nghe một chút, nghe rồi cho qua, được không? Phấn này giá thế nào? Ta xem xem ta có thể lấy nhiều hay ít.”
Nữ chưởng quầy “Hừ” một tiếng, chỉ vào hương hạp của cửa hàng nói: “Năm loại này một chỉ bạc, năm loại này hai chỉ bạc, hai dạng này khác biệt, năm chỉ bạc.”
Tần đồng nghe được choáng váng đầu, kéo tiểu đào qua hỏi: “Một lượng bạc có thể đổi bao nhiêu hạp hương phấn?” Tiểu đào nhìn dáng vẻ của hắn cảm thấy buồn cười, hé miệng trả lời: “Mười hạp.” Lại tò mò hỏi: “Công tử, ngươi mua nhiều như vậy để làm cái gì?” Tần Đồng hướng nàng nháy mắt mấy cái, nói: “Về nhà ngươi sẽ biết.” Sau đó xoay người, âm thầm tính toán một chút, lúc này mới mở miệng: “Vậy lão bản phiền toái ngươi, những thứ này toàn bộ giống nhau 10 hạp.”
Hỏi tiếp: “Nơi này có hay không hoạ mi mao cùng đồ môi (son môi)? Mặt khác còn có son. Nga, đúng rồi, xin hỏi nơi này có hạnh nhân hoặc hạt hoa hướng dương hoặc một loại dầu ép nào đó?”
Lúc này nữ chưởng quầy có chút giật mình, nghĩ muốn mở miệng hỏi hắn mua chuyện này để làm gì nhưng lại ngại, chỉ chuyển hướng phòng trong hô một tiếng: “Châu nhi, đem đại tử (loại phẩm dùng để vẻ lông mày) cùng son môi lại đây.” Bên trong lên tiếng, không bao lâu một tiểu cô nương tuổi xấp xỉ tiểu đào chạy ra, cầm trên tay một đống đồ vật này nọ, toàn bộ chất đống ở cửa hàng, đối với kia nữ nhân nói: “Tô chưởng quầy, tất cả này.” Ngẩng đầu thấy khách hàng hôm nay cư nhiên là nam nhân, không khỏi quay tròn cao thấp đánh giá mấy lần, đã con mắt tò mò, liền lặng lẽ đứng ở một bên, cũng không quay về phòng trong.
Tần Đồng ở đó chọn lựa, lại lấy thêm một đống, ước chừng tám mươi lượng, ai cũng cảm thấy người này chi tiêu tiền bạc thật sự rất khủng khiếp. Quay đầu đối với Tô chưởng quầy nói: “Được rồi, chừng này vậy. Phiền toái rồi… Tính tiền.” Tô chưởng quầy nhìn thấy hắn quần áo thô mộc, cố tình mua nhiều đồ dùng của nữ nhân như vậy, trong lòng khó hiểu, lại thủy chung không chịu hạ mình đến hỏi, quay đầu phân phó Châu nhi: “Ngươi đem ngân phiếu này đi đổi, nhớ rõ mau trở về.”
Châu nhi đáp, cầm ngân phiếu bước nhanh ra cửa. Tô chưởng quầy lại liếc bọn họ một cái, cũng không nói gì, đi đến quầy, vào trong phòng. Tiểu đào đã sớm quen với hành động của Tần Đồng, đứng ở kia nhìn một đống son bột nước lớn đến xuất thần, hắn vừa đưa tay ra trước mặt nàng vẫy vẫy, vừa nói: “Uy, hồn quay về nào.”
Tiểu đào cả kinh, nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Tần Đồng, chỉ vào đống đồ vật kia, mồm há rộng. Tần đồng đương nhiên biết nàng muốn nói gì, cười thần bí, vẫn là câu kia: “Về nhà ngươi sẽ biết sau.”
Đợi cho Châu nhi trở về, Tô chưởng quầy mới đi ra, tính toán ngân lượng. Tần Đồng tiếp nhận ngân phiếu một trăm hai, cùng với hai mươi lạng bạc vụn, cầm ước chừng, phát hiện ra trọng lượng, trong lòng nghĩ: “Quả nhiên vẫn là ngân phiếu thuận lợi.” Liền cùng tiểu đào mang theo bao lớn bao nhỏ ra cửa.
Rời “Bách Nghiên trai” không bao xa, liền phát hiện Chu tẩu đã ra khỏi tú trang, đang chở ở cửa. Thấy bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ lại đây, cũng không nói gì, chỉ nói: “Đi lâu như vậy, hẳn mọi việc đã xong xuôi.” Tiểu đào le lưỡi, ngoan ngoãn đi đến bên người mẫu thân, kêu một tiếng: “Nương.”
Tần Đồng vừa nghe nàng nói, ngẩng đầu nhìn nhìn trời, phát hiện đã qua giữa trưa, sờ sờ cái bụng của mình, lúc này mới phát giác thật sự là đã đói bụng. Ngượng ngùng cười cười, nói:
“Là ta sai, không phát hiện đã trễ như thế này, hôm nay ta làm chủ, mời các ngươi ăn cơm, cũng muốn hảo hảo cám ơn các ngươi đã thu lưu ta một thời gian dài như vậy.” Nói xong liền không đợi Chu tẩu mở miệng, hướng hiệu ăn trên đường đi đến.
Vào “Nghênh Tân quán”, mới phát hiện mặc dù đã qua ngọ, người ăn cơm cũng không ít. Trong điếm tiểu nhị đắp khăn trắng tiến đến, ân cần cười nói: “Không biết khách quan có bao nhiêu người?” Tần Đồng vươn ba đầu ngón tay, nói: “Tìm nơi nào thanh tĩnh chút.” Sớm có chút khôn ngoan, liền đem một thỏi bạc vụn ra.
Tiểu nhị nhìn thấy bạc, lập tức dẫn đường, trực tiếp hướng lên lầu. Tần đồng thoải mái theo sát, Chu tẩu cùng tiểu đào nhìn hắn lên, cũng theo lên, tiểu đào lúc trên đường đã cùng nương nói chuyện Tần Đồng, Chu tẩu nghe xong cũng chỉ thản nhiên “Ân” một tiếng, lại đối với sự phô trương giàu sang của hắn vẫn là có chút nhíu mày.
Tiểu nhị dẫn ba người bọn họ vào một gian nhà, Tần Đồng ngồi xuống, đồ vật trên tay đều thả xuống nơi bên cạnh, đưa tay ra đón Chu tẩu cùng tiểu đào, đối với tiểu nhị nói: “Đem những món ăn tốt nhất của quán ngươi đến, mang cả một bình rượu tốt cho chúng ta.” Chu tẩu thản nhiên nói: “Tiểu nhị ca, chúng ta chỉ ba người, ăn không nhiều, người nhìn rồi cứ dọn ra cho phù hợp. Mặt khác chúng ta không uống rượu, chỉ uống trà.” Tiểu nhị nhìn về phía Tần Đồng, Tần Đồng gãi gãi đầu, nói: “Vậy cứ theo Chu tẩu đi.” Phất tay ra hiệu tiểu nhị đi xuống chuẩn bị.
Chu tẩu nhìn một đống đồ vật này nọ trên mặt đất, nói: “Vừa rồi tiểu đào có nói với ta, lại không biết công tử mua nhiều thế này để làm gì?” Tần Đồng âm thầm đắc ý, thầm nghĩ: “Khó được ngươi hỏi ta như vậy.” Cũng không thể giống như đối với tiểu đào thừa nước đục thả câu, “Hắc hắc” nở nụ cười hai tiếng sau đó nói: “Ta nguyên lai đối với mấy thứ này có chút hứng thú, làm ra thì so với nơi này cũng tốt hơn nhiều. Nghĩ rằng chính mình mua một ít vật liệu, ngày sau ra chợ thử xem hiệu quả thế nào, nếu thực được hoan nghênh, cũng có thể có chút lợi nhuận.”
Tiểu đào nghe xong, bội phục nói: “Công tử quả nhiên rất lợi hại.” Chu tẩu há mồm muốn nói cái gì, lại vừa vặn tiểu nhị đến châm trà, liền ngưng lại. Tiếp theo đồ ăn được bưng lên, mấy người liền nâng đũa dùng cơm, cũng chỉ hàn huyên thêm một chút.
Ăn cơm xong rồi, Chu tẩu nói: “Cũng không còn sớm, đem thổ sản vùng núi này đi giao để đổi lấy tiền, liền cùng người trong thôn trở về.” Vì thế Tần Đồng thanh toán tiền cơm, đứng dậy ra khỏi tiệm ăn. Chu tẩu dẫn đường, đi cùng nàng đổi thổ sản vùng núi tại một cửa hiệu tạp hóa, đem hàng giao cho chưởng quầy, thu bạc, lại đem đổi ra chút lương thực, dầu và muối ăn, sau đó ra ngoài tìm người trong thôn.
Tần Đồng ở giữa cửa hàng chọn cho mình một chút gì đó thiết yếu, trên đường trở về thuận tiện mua cho tiểu đào một xâu mứt quả, làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, cái miệng nhỏ liếm liếm, luyến tiếc sợ sẽ hết, khiến cho Tần Đồng trong lòng thở dài.
Người trong thôn tập hợp ở cửa trấn, nhìn thấy Tần Đồng bao lớn bao nhỏ, đều có chút ngạc nhiên, Tần Đồng chỉ cười cười, vì thế đoàn người đành kiềm chế thắc mắc trở về thôn. Đợi đến khi về đến cửa thôn, trời đã tối đen.
Tần Đồng nhất thời minh bạch, cũng thật sự khó cho Chu tẩu, một nữ nhân hoàn cảnh lại không tốt, còn muốn nuôi dưỡng một cô con gái, tất nhiên là khó khăn. Cười nói: “Cũng không có gì, cứ đi vào trước nhìn xem, cũng không có gì tổn thất, đi thôi.” rồi bước vào trước.
Hắn trước kia bồi bạn gái đi mua đồ trang điểm cũng như cơm bữa, cũng không cảm thấy được điều này có cái gì không thích hợp. Nhưng thật ra tiểu đào thấy hắn tiến vào nơi của nữ tử thế này lại có vẻ tự nhiên hào phóng không chút nào làm ra vẻ, không khỏi ngẩn ngơ, khờ dại nghĩ: “Công tử thật sự rất quen mặt.” liền cũng theo đi vào.
Trong cửa hàng thập phần im lặng, cũng không có người, trước cửa đặt một bồn cảnh nhỏ, cửa vào hơi lệch về phía trái, đi vào mới nhìn thấy bên phải có một cái quầy dài. Bên trong hương khí nồng đậm hơn, Tần Đồng đối với nước hoa có hứng thú rất lớn, cái mũi tự nhiên cũng thính, tiến vào thưởng thức mùi hương, khụt khịt mũi, phát hiện mơ hồ có mười loại xen lẫn nhau, đã không thể phân biệt từng mùi vị đặc sắc nữa. Nhìn kỹ lại, đúng là tại cái quầy dài kia có hơn mười mấy hương hạp (hộp), toàn bộ đều mở nắp, hương khí cứ như vậy mà tràn ngập. Không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm: “Nào có ai lại triển lãm như thế, thật sự là lãng phí.” Đi qua tùy ý lấy hương hạp ra xem.
Vừa vặn tiếp nhận một âm thanh cười hỏi: “Nga? Nghe công tử nói thế, hình như đối với hương phấn thập phần quen thuộc, cần phải lĩnh giáo.” Tần Đồng giương mắt liền thấy một nữ nhân từ mặt sau của quầy có phủ màn đang bước ra, nghĩ bên đó chắc hẳn là phòng trong.
Nữ nhân ước chừng xấp xỉ Chu tẩu, chăm sóc lại tốt hơn nhiều lắm, làn da vẫn như cũ trắng nõn mềm nhẵn, mặt thoa một lớp phấn bạc, khóe mắt nhàn nhạt những nếp nhăn nhỏ nhưng vẫn không làm giảm đi tư sắc chút nào, trái lại càng thêm vài phần phong vận.
Tần Đồng lúc này mới có lại tâm tình thưởng thức mỹ nữ, tuy rằng tuổi có lớn một chút, chính là phong thái không tồi, đáng tiếc chính là hắn lấy ánh mắt của con người hiện đại để xem xét, trình độ trang điểm thật sự kém một chút. Không khỏi sờ sờ cằm, cười trả lời: “Đâu có, chỉ là có chút hứng thú mà thôi.” Tiếp đó lại ngắm nghía hương hạp trong tay, dù sao hiện tại hắn vẫn cảm thấy hứng thú nhất là cái này.
Chỉ thấy hương bên trong hộp nguyên lai là hương phấn, nhẹ nhàng ngửi, lại vớt ra một chút, tiếp theo lắc đầu: “Hương không đủ nhã, không đủ nhạt, hạt lại thô, nếu là ta…” Trong lòng đột nhiên chấn động, quát to một tiếng: “Ta như thế nào lại không nghĩ tới!”
Làm cho hai người còn lại trong điếm hoảng sợ. Tiểu đào chỉ thấy hắn nói rõ ràng đâu ra đấy, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái, chỉ đứng ở một bên nghe hắn nói, mà nữ chưởng quầy kia nghe hắn phê bình tệ như thế, sớm đã có chút xanh mặt, lại nghe hắn rống to, càng hoảng sợ, cảm thấy khó chịu, sắc mặt càng thêm không tốt.
Tần Đồng không hề chú ý, hưng phấn không thôi, chuyển qua nói với nữ nhân kia: “Người là lão bản nương? Ta có một đề nghị hợp tác, không biết ngươi có hứng thú không?” Nữ nhân kia vẻ mặt xanh lét, hờn giận nói: “Tất cả đều là gia truyền, không dành cho ngoại nhân, công tử đừng hy vọng.” Tần Đồng nghe cách nói như thế, mới biết tựa hồ chính mình vừa rồi đắc tội với nàng, nhưng cũng không có quá để ý, nhún nhún vai, nói: “Lão bản đã không muốn, ta cũng không cưỡng cầu. Không biết bột son này bán biết nào, ta muốn mua một chút.”
Nữ chưởng quầy chớp chớp mắt: “Công tử muốn mua?” Tần đồng lấy ra ngân phiếu đặt trên bàn, cười hỏi: “Này chắc là đủ đi?” Chưởng quầy lập tức trả lời: “Tiền thì đủ, chính là vừa rồi ta xem công tử đối với hương phấn của ta bới móc đủ thứ, sợ là không phù hợp với công tử.” Mỗi lời nói đều mang theo dao, đâm thẳng vào khiến Tần Đồng cảm thán trong lòng: “Ta ở chỗ này chắc là có vấn đề với nữ nhân trung niên phải không? Như thế nào mà mỗi người đều khó chịu đến như vậy!”
May mắn hắn trời sinh đối với nữ nhân luôn khoan dung, cũng hiểu được là chính mình sai trước, nên nghe được những lời này, vẫn là hé ra khuôn mặt tươi cười, trả lời nói: “Lão bản, ta bất quá tùy tiện nói thôi, ngươi coi như tùy tiện nghe một chút, nghe rồi cho qua, được không? Phấn này giá thế nào? Ta xem xem ta có thể lấy nhiều hay ít.”
Nữ chưởng quầy “Hừ” một tiếng, chỉ vào hương hạp của cửa hàng nói: “Năm loại này một chỉ bạc, năm loại này hai chỉ bạc, hai dạng này khác biệt, năm chỉ bạc.”
Tần đồng nghe được choáng váng đầu, kéo tiểu đào qua hỏi: “Một lượng bạc có thể đổi bao nhiêu hạp hương phấn?” Tiểu đào nhìn dáng vẻ của hắn cảm thấy buồn cười, hé miệng trả lời: “Mười hạp.” Lại tò mò hỏi: “Công tử, ngươi mua nhiều như vậy để làm cái gì?” Tần Đồng hướng nàng nháy mắt mấy cái, nói: “Về nhà ngươi sẽ biết.” Sau đó xoay người, âm thầm tính toán một chút, lúc này mới mở miệng: “Vậy lão bản phiền toái ngươi, những thứ này toàn bộ giống nhau 10 hạp.”
Hỏi tiếp: “Nơi này có hay không hoạ mi mao cùng đồ môi (son môi)? Mặt khác còn có son. Nga, đúng rồi, xin hỏi nơi này có hạnh nhân hoặc hạt hoa hướng dương hoặc một loại dầu ép nào đó?”
Lúc này nữ chưởng quầy có chút giật mình, nghĩ muốn mở miệng hỏi hắn mua chuyện này để làm gì nhưng lại ngại, chỉ chuyển hướng phòng trong hô một tiếng: “Châu nhi, đem đại tử (loại phẩm dùng để vẻ lông mày) cùng son môi lại đây.” Bên trong lên tiếng, không bao lâu một tiểu cô nương tuổi xấp xỉ tiểu đào chạy ra, cầm trên tay một đống đồ vật này nọ, toàn bộ chất đống ở cửa hàng, đối với kia nữ nhân nói: “Tô chưởng quầy, tất cả này.” Ngẩng đầu thấy khách hàng hôm nay cư nhiên là nam nhân, không khỏi quay tròn cao thấp đánh giá mấy lần, đã con mắt tò mò, liền lặng lẽ đứng ở một bên, cũng không quay về phòng trong.
Tần Đồng ở đó chọn lựa, lại lấy thêm một đống, ước chừng tám mươi lượng, ai cũng cảm thấy người này chi tiêu tiền bạc thật sự rất khủng khiếp. Quay đầu đối với Tô chưởng quầy nói: “Được rồi, chừng này vậy. Phiền toái rồi… Tính tiền.” Tô chưởng quầy nhìn thấy hắn quần áo thô mộc, cố tình mua nhiều đồ dùng của nữ nhân như vậy, trong lòng khó hiểu, lại thủy chung không chịu hạ mình đến hỏi, quay đầu phân phó Châu nhi: “Ngươi đem ngân phiếu này đi đổi, nhớ rõ mau trở về.”
Châu nhi đáp, cầm ngân phiếu bước nhanh ra cửa. Tô chưởng quầy lại liếc bọn họ một cái, cũng không nói gì, đi đến quầy, vào trong phòng. Tiểu đào đã sớm quen với hành động của Tần Đồng, đứng ở kia nhìn một đống son bột nước lớn đến xuất thần, hắn vừa đưa tay ra trước mặt nàng vẫy vẫy, vừa nói: “Uy, hồn quay về nào.”
Tiểu đào cả kinh, nháy mắt mấy cái, nhìn về phía Tần Đồng, chỉ vào đống đồ vật kia, mồm há rộng. Tần đồng đương nhiên biết nàng muốn nói gì, cười thần bí, vẫn là câu kia: “Về nhà ngươi sẽ biết sau.”
Đợi cho Châu nhi trở về, Tô chưởng quầy mới đi ra, tính toán ngân lượng. Tần Đồng tiếp nhận ngân phiếu một trăm hai, cùng với hai mươi lạng bạc vụn, cầm ước chừng, phát hiện ra trọng lượng, trong lòng nghĩ: “Quả nhiên vẫn là ngân phiếu thuận lợi.” Liền cùng tiểu đào mang theo bao lớn bao nhỏ ra cửa.
Rời “Bách Nghiên trai” không bao xa, liền phát hiện Chu tẩu đã ra khỏi tú trang, đang chở ở cửa. Thấy bọn họ mang theo bao lớn bao nhỏ lại đây, cũng không nói gì, chỉ nói: “Đi lâu như vậy, hẳn mọi việc đã xong xuôi.” Tiểu đào le lưỡi, ngoan ngoãn đi đến bên người mẫu thân, kêu một tiếng: “Nương.”
Tần Đồng vừa nghe nàng nói, ngẩng đầu nhìn nhìn trời, phát hiện đã qua giữa trưa, sờ sờ cái bụng của mình, lúc này mới phát giác thật sự là đã đói bụng. Ngượng ngùng cười cười, nói:
“Là ta sai, không phát hiện đã trễ như thế này, hôm nay ta làm chủ, mời các ngươi ăn cơm, cũng muốn hảo hảo cám ơn các ngươi đã thu lưu ta một thời gian dài như vậy.” Nói xong liền không đợi Chu tẩu mở miệng, hướng hiệu ăn trên đường đi đến.
Vào “Nghênh Tân quán”, mới phát hiện mặc dù đã qua ngọ, người ăn cơm cũng không ít. Trong điếm tiểu nhị đắp khăn trắng tiến đến, ân cần cười nói: “Không biết khách quan có bao nhiêu người?” Tần Đồng vươn ba đầu ngón tay, nói: “Tìm nơi nào thanh tĩnh chút.” Sớm có chút khôn ngoan, liền đem một thỏi bạc vụn ra.
Tiểu nhị nhìn thấy bạc, lập tức dẫn đường, trực tiếp hướng lên lầu. Tần đồng thoải mái theo sát, Chu tẩu cùng tiểu đào nhìn hắn lên, cũng theo lên, tiểu đào lúc trên đường đã cùng nương nói chuyện Tần Đồng, Chu tẩu nghe xong cũng chỉ thản nhiên “Ân” một tiếng, lại đối với sự phô trương giàu sang của hắn vẫn là có chút nhíu mày.
Tiểu nhị dẫn ba người bọn họ vào một gian nhà, Tần Đồng ngồi xuống, đồ vật trên tay đều thả xuống nơi bên cạnh, đưa tay ra đón Chu tẩu cùng tiểu đào, đối với tiểu nhị nói: “Đem những món ăn tốt nhất của quán ngươi đến, mang cả một bình rượu tốt cho chúng ta.” Chu tẩu thản nhiên nói: “Tiểu nhị ca, chúng ta chỉ ba người, ăn không nhiều, người nhìn rồi cứ dọn ra cho phù hợp. Mặt khác chúng ta không uống rượu, chỉ uống trà.” Tiểu nhị nhìn về phía Tần Đồng, Tần Đồng gãi gãi đầu, nói: “Vậy cứ theo Chu tẩu đi.” Phất tay ra hiệu tiểu nhị đi xuống chuẩn bị.
Chu tẩu nhìn một đống đồ vật này nọ trên mặt đất, nói: “Vừa rồi tiểu đào có nói với ta, lại không biết công tử mua nhiều thế này để làm gì?” Tần Đồng âm thầm đắc ý, thầm nghĩ: “Khó được ngươi hỏi ta như vậy.” Cũng không thể giống như đối với tiểu đào thừa nước đục thả câu, “Hắc hắc” nở nụ cười hai tiếng sau đó nói: “Ta nguyên lai đối với mấy thứ này có chút hứng thú, làm ra thì so với nơi này cũng tốt hơn nhiều. Nghĩ rằng chính mình mua một ít vật liệu, ngày sau ra chợ thử xem hiệu quả thế nào, nếu thực được hoan nghênh, cũng có thể có chút lợi nhuận.”
Tiểu đào nghe xong, bội phục nói: “Công tử quả nhiên rất lợi hại.” Chu tẩu há mồm muốn nói cái gì, lại vừa vặn tiểu nhị đến châm trà, liền ngưng lại. Tiếp theo đồ ăn được bưng lên, mấy người liền nâng đũa dùng cơm, cũng chỉ hàn huyên thêm một chút.
Ăn cơm xong rồi, Chu tẩu nói: “Cũng không còn sớm, đem thổ sản vùng núi này đi giao để đổi lấy tiền, liền cùng người trong thôn trở về.” Vì thế Tần Đồng thanh toán tiền cơm, đứng dậy ra khỏi tiệm ăn. Chu tẩu dẫn đường, đi cùng nàng đổi thổ sản vùng núi tại một cửa hiệu tạp hóa, đem hàng giao cho chưởng quầy, thu bạc, lại đem đổi ra chút lương thực, dầu và muối ăn, sau đó ra ngoài tìm người trong thôn.
Tần Đồng ở giữa cửa hàng chọn cho mình một chút gì đó thiết yếu, trên đường trở về thuận tiện mua cho tiểu đào một xâu mứt quả, làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, cái miệng nhỏ liếm liếm, luyến tiếc sợ sẽ hết, khiến cho Tần Đồng trong lòng thở dài.
Người trong thôn tập hợp ở cửa trấn, nhìn thấy Tần Đồng bao lớn bao nhỏ, đều có chút ngạc nhiên, Tần Đồng chỉ cười cười, vì thế đoàn người đành kiềm chế thắc mắc trở về thôn. Đợi đến khi về đến cửa thôn, trời đã tối đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook