Thương Hành Thiên Hạ
-
Chương 3: Hỗn loạn
Tần Đồng chính xác là bị lạnh cóng đến mức phải thức dậy.
Sau khi say rượu tỉnh lại thì đầu thật sự vẫn còn chút trì độn, cùng với từng trận đau đớn mơ hồ, ngay cả mắt cũng phải cố gắng hết sức mới tạo ra được một khe hở nhỏ. Tần Đồng hấp hấp cái mũi, không khí giá rét làm cho thần trí hắn dần dần thanh tỉnh, phát hiện chính mình không nằm trên chiếc giường quen thuộc, đầu như bị ai đó đang cầm gậy đập đập vào, hắn rên rỉ không thôi: “Đây là có chuyện gì…”. Trí nhớ lúc này mới chậm rãi quay trở lại, ngày hôm qua rõ ràng cùng tiểu mỹ nữ Pháp kia mà, đây là như thế nào? Chẳng lẽ nàng ta cứ như vậy đem mình ném vào bờ cát rồi bỏ đi? Tần Đồng che mặt thầm mắng một câu “Chết tiệt”, hắn như thế nào mà lại gặp phải một nữ nhân không lương tâm như thế! Nằm trên mặt đất càng ngày càng lạnh, đêm qua tựa hồ không có cái gì trong bụng, giờ phút này bụng cũng đang hướng hắn phát ra từng trận kháng nghị. Tần Đồng cúi xuống than một tiếng, giãy dụa nửa ngày mới đứng lên, lập tức ngây ra như phỗng.
Nhắm mắt lại, bắt đầu thôi miên mình: “Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ, ta nhất định là đang nằm mơ, mở mắt ra lần nữa sẽ tỉnh dậy. Đúng, ta đang nằm mơ, đếm một, hai, ba rồi mở mắt, hết thảy sẽ khôi phục bình thường. Một, hai, ba.” Ba tiếng vừa thoát ra, mạnh mẽ trợn mắt, sắc trời đúng là rộng mở, trước mắt là một mảng cỏ xanh vừa mới đâm chồi, cách chân vài bước là một dòng suối nhỏ vừa mới tan tuyết, nước chảy còn mang theo cả những mảnh băng, cách đó xa xa là một rừng cây cũng đang đâm chồi nảy lộc, xen lẫn trong đó những cành mai trắng mai đỏ, xa xa hơn nữa là dãy núi núi non trùng trùng điệp điệp. Hết thảy đều như đang cười nhạo hành động vừa rồi của Tần Đồng. Hắn lại ngẩn ngơ, ba giây sau, hắn ngửa mặt lên trời rống to: “Ai giở trò quỷ như vậy, khi trở về ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, ta thề!”. Rống xong, Tần Đồng giống như bong bóng cao su hết hơi, đặt mông ngồi trên mặt đất, đã xảy ra chuyện gì? Ai lại muốn làm ra cái tiết mục lớn thế này vì hắn? Chẳng lẽ của lão ba cùng ca ca, đem hắn đến núi hoang để thưởng ngoạn trò chơi sinh tồn?
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe có những tiếng hát nhẹ nhàng, đúng là đang hướng lại đây. Dường như là ca khúc của miền rừng núi, bất quá nghe không rõ là đang xướng cái gì, tiếng ca uyển chuyển du dương, nghe ra được chủ nhân thanh âm ấy vẫn đang còn trẻ, hơn nữa dường như không phải là một người. Đối với Tần Đồng mà nói, bình thường nếu có một cơ hội tốt như vậy nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ tiếc hiện tại đang chật vật không chịu nổi, lại không rõ ràng lắm về tình trạng của mình, nên vừa nghe âm thanh hướng bên này tới gần, lập tức trốn vào rừng cây cách đó không xa. Không bao lâu sau tiếng ca hát dừng lại, một trận đàm tiếu của các thiếu nữ vang vọng vào tai, cước bộ càng gần, một nhóm các cô gái mộc mạc đang tiến lại đây, mang theo thùng nước đến bên dòng suối để múc nước.
Tần Đồng lần thứ ba trở nên ngu ngốc, ánh mắt có phải hay không đang có vấn đề? Vì cái gì lại nhìn thấy một đám nữ nhân mặc cổ trang chỉ có thể xuất hiện trong chương trình điện ảnh? Chính là đang diễn kịch cho hắn hay sao? Ý tưởng này khiến cho hắn hưng phấn, lúc chuẩn bị bước chân ra ngoài thì lý trí đúng lúc lại kêu dừng, trước kia từng lêu lổng với không ít ngôi sao, đến sân khấu cũng không phải là ít đi, cảnh chụp diễn cũng không phải là chưa thấy qua, lúc nào cũng có nhiều nhân viên công tác vây quanh cả. Chính là trước mắt, trừ bỏ mấy nữ nhân có lẽ là diễn viên ra, đạo diễn, camera, ánh sáng một chút cũng không thấy, hắn thậm chí còn không thấy cả máy chụp ảnh đang ở nơi nào. Huống chi, hắn đang ở nước Mỹ, có ai chụp hình cổ trang mà đến nước Mỹ không? Hắn cũng không thể trong một đêm đã bị quăng đến Trung Quốc đi?
Vì muốn rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tần Đồng tiếp tục tránh ở trong rừng cây, thẳng đến khi các cô gái xong việc xoay người rời đi, liền lén lút đi theo phía sau, ít nhất có thể làm rõ mình đang ở nơi nào cũng tốt a.
Đi theo phỏng chừng nửa giờ, một thôn trang nhỏ hiện ra trước mắt hắn, tường đất thô sơ, mái tranh, khói bếp lượn lờ, các gia đình đã đều thức dậy từ sớm, đang làm bữa sáng. Các cô gái đều tự quay về nhà, Tần Đồng đi theo vào một ngôi nhà gần nhất, nhìn thấy một nàng đem nước đổ vào vại trước cửa, rồi đẩy cửa vào phòng. Cậu ấm Tần gia tựa như một kẻ trộm, lén lút mò tới phòng bên cạnh, nhưng hắn không dám đi vào, chỉ lượn quanh một vòng, nhìn vào bên trong nhà qua cửa sổ. Căn thứ nhất chính là căn phòng chính, phòng rất nhỏ, liếc mắt vào là thấy một cái bàn thờ, thắp hương mùi thơm ngát, bên cạnh là một chiếc bàn vuông, hai chiếc ghế dài, còn lại cái gì cũng không có. Tiếp tục nhìn các mặt khác, là hai gian phòng nho nhỏ có lẽ là phòng ngủ, cũng không có nhiều đồ đạc, nệm chăn chỉnh tế. Lúc này có tiếng người truyền đến từ một bên, lặng lẽ nhìn qua một chút, nguyên lai là một gian bếp nhỏ. Trong đó có một âm thanh mang theo chút tang thương hỏi: “Mai nhi, đã dâng hương cho cha xong chưa?”. Một giọng nói thanh thúy trả lời: “Nương, đã xong.”. “Tốt lắm, lại đây ăn điểm tâm đi.” “Hảo.”.
Tần Đồng lùi lại, dọc theo con đường cũ mà trở về, trong lòng hỗn độn không thôi, cái gì là đa nương (ba mẹ – cách xưng hô thời xưa)? Cái gì là trang phục cổ xưa? Trong căn phòng đó nhìn không thấy vết tích gì của các thiết bị điện gia dụng, không nhìn thấy một chút gì ở cái thế giới mà hắn đã từng quen thuộc, ngay cả một miếng nhựa cũng không tìm thấy. Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu hắn, có đánh chết hắn hắn cũng không thể tin tưởng đây là sự thật.
Còn chưa làm rõ ràng nguyên do, cái bụng lại tiếp tục nhắc nhở hắn vấn đề dân sinh nghiêm trọng cần phải được giải quyết gấp rút, cúi đầu ngắm nghía cái bụng của chính mình rồi lại giương mắt nhìn bốn phía, trừ bỏ loại cây trồng trọt, cây cỏ chính là cái mà hắn thà rằng đói chết cũng sẽ không cho vào miệng, cũng không có cái bật lửa, nhóm lửa đương nhiên không thể làm được. Nản lòng ngồi trên mắt đất, dựa vào một thân cây, cũng không biết mình đã ngây người bao lâu, chỉ là khi ngẩng đầu lên thì trời đã sáng choang. Lúc này vẫn là đầu xuân, Tần Đồng bất quá chỉ mặc có một chiếc áo mỏng cùng một chiếc quần dài, lại không có gì để bỏ bụng, đã lạnh đến phát run, đây thực sự là vừa đói vừa khát mà.
Trong lòng đột nhiên nảy sinh sự sợ hãi đối với cái chết! Hắn không muốn chết! Hắn mới hai mươi bốn tuổi, chưa hưởng thụ hết cuộc sống tươi đẹp này, như thế nào có thể chết? Hơn nữa, hiện tại cái gì cũng đều không hiểu như vậy, không thể chết mà không minh bạch, trước khi chết cũng phải biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra! (may, không là chuyện đến đây là hết rồi, tạm biệt các bạn:))))
Chủ ý đã quyết, ý chí bất khuất ẩn sâu trong bản chất của người Tần gia lại mạnh mẽ toát ra. Tần Đồng đứng lên vọt tới bên dòng suối rửa mặt, nước suốt lạnh buốt kia làm cho thần trí hắn thanh tỉnh lập tức, nếu đã bước vào nơi như vậy, hắn cũng phải hảo hảo nhập gia tùy tục.
Sau khi say rượu tỉnh lại thì đầu thật sự vẫn còn chút trì độn, cùng với từng trận đau đớn mơ hồ, ngay cả mắt cũng phải cố gắng hết sức mới tạo ra được một khe hở nhỏ. Tần Đồng hấp hấp cái mũi, không khí giá rét làm cho thần trí hắn dần dần thanh tỉnh, phát hiện chính mình không nằm trên chiếc giường quen thuộc, đầu như bị ai đó đang cầm gậy đập đập vào, hắn rên rỉ không thôi: “Đây là có chuyện gì…”. Trí nhớ lúc này mới chậm rãi quay trở lại, ngày hôm qua rõ ràng cùng tiểu mỹ nữ Pháp kia mà, đây là như thế nào? Chẳng lẽ nàng ta cứ như vậy đem mình ném vào bờ cát rồi bỏ đi? Tần Đồng che mặt thầm mắng một câu “Chết tiệt”, hắn như thế nào mà lại gặp phải một nữ nhân không lương tâm như thế! Nằm trên mặt đất càng ngày càng lạnh, đêm qua tựa hồ không có cái gì trong bụng, giờ phút này bụng cũng đang hướng hắn phát ra từng trận kháng nghị. Tần Đồng cúi xuống than một tiếng, giãy dụa nửa ngày mới đứng lên, lập tức ngây ra như phỗng.
Nhắm mắt lại, bắt đầu thôi miên mình: “Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ, ta nhất định là đang nằm mơ, mở mắt ra lần nữa sẽ tỉnh dậy. Đúng, ta đang nằm mơ, đếm một, hai, ba rồi mở mắt, hết thảy sẽ khôi phục bình thường. Một, hai, ba.” Ba tiếng vừa thoát ra, mạnh mẽ trợn mắt, sắc trời đúng là rộng mở, trước mắt là một mảng cỏ xanh vừa mới đâm chồi, cách chân vài bước là một dòng suối nhỏ vừa mới tan tuyết, nước chảy còn mang theo cả những mảnh băng, cách đó xa xa là một rừng cây cũng đang đâm chồi nảy lộc, xen lẫn trong đó những cành mai trắng mai đỏ, xa xa hơn nữa là dãy núi núi non trùng trùng điệp điệp. Hết thảy đều như đang cười nhạo hành động vừa rồi của Tần Đồng. Hắn lại ngẩn ngơ, ba giây sau, hắn ngửa mặt lên trời rống to: “Ai giở trò quỷ như vậy, khi trở về ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, ta thề!”. Rống xong, Tần Đồng giống như bong bóng cao su hết hơi, đặt mông ngồi trên mặt đất, đã xảy ra chuyện gì? Ai lại muốn làm ra cái tiết mục lớn thế này vì hắn? Chẳng lẽ của lão ba cùng ca ca, đem hắn đến núi hoang để thưởng ngoạn trò chơi sinh tồn?
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe có những tiếng hát nhẹ nhàng, đúng là đang hướng lại đây. Dường như là ca khúc của miền rừng núi, bất quá nghe không rõ là đang xướng cái gì, tiếng ca uyển chuyển du dương, nghe ra được chủ nhân thanh âm ấy vẫn đang còn trẻ, hơn nữa dường như không phải là một người. Đối với Tần Đồng mà nói, bình thường nếu có một cơ hội tốt như vậy nhất định sẽ không bỏ qua, chỉ tiếc hiện tại đang chật vật không chịu nổi, lại không rõ ràng lắm về tình trạng của mình, nên vừa nghe âm thanh hướng bên này tới gần, lập tức trốn vào rừng cây cách đó không xa. Không bao lâu sau tiếng ca hát dừng lại, một trận đàm tiếu của các thiếu nữ vang vọng vào tai, cước bộ càng gần, một nhóm các cô gái mộc mạc đang tiến lại đây, mang theo thùng nước đến bên dòng suối để múc nước.
Tần Đồng lần thứ ba trở nên ngu ngốc, ánh mắt có phải hay không đang có vấn đề? Vì cái gì lại nhìn thấy một đám nữ nhân mặc cổ trang chỉ có thể xuất hiện trong chương trình điện ảnh? Chính là đang diễn kịch cho hắn hay sao? Ý tưởng này khiến cho hắn hưng phấn, lúc chuẩn bị bước chân ra ngoài thì lý trí đúng lúc lại kêu dừng, trước kia từng lêu lổng với không ít ngôi sao, đến sân khấu cũng không phải là ít đi, cảnh chụp diễn cũng không phải là chưa thấy qua, lúc nào cũng có nhiều nhân viên công tác vây quanh cả. Chính là trước mắt, trừ bỏ mấy nữ nhân có lẽ là diễn viên ra, đạo diễn, camera, ánh sáng một chút cũng không thấy, hắn thậm chí còn không thấy cả máy chụp ảnh đang ở nơi nào. Huống chi, hắn đang ở nước Mỹ, có ai chụp hình cổ trang mà đến nước Mỹ không? Hắn cũng không thể trong một đêm đã bị quăng đến Trung Quốc đi?
Vì muốn rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tần Đồng tiếp tục tránh ở trong rừng cây, thẳng đến khi các cô gái xong việc xoay người rời đi, liền lén lút đi theo phía sau, ít nhất có thể làm rõ mình đang ở nơi nào cũng tốt a.
Đi theo phỏng chừng nửa giờ, một thôn trang nhỏ hiện ra trước mắt hắn, tường đất thô sơ, mái tranh, khói bếp lượn lờ, các gia đình đã đều thức dậy từ sớm, đang làm bữa sáng. Các cô gái đều tự quay về nhà, Tần Đồng đi theo vào một ngôi nhà gần nhất, nhìn thấy một nàng đem nước đổ vào vại trước cửa, rồi đẩy cửa vào phòng. Cậu ấm Tần gia tựa như một kẻ trộm, lén lút mò tới phòng bên cạnh, nhưng hắn không dám đi vào, chỉ lượn quanh một vòng, nhìn vào bên trong nhà qua cửa sổ. Căn thứ nhất chính là căn phòng chính, phòng rất nhỏ, liếc mắt vào là thấy một cái bàn thờ, thắp hương mùi thơm ngát, bên cạnh là một chiếc bàn vuông, hai chiếc ghế dài, còn lại cái gì cũng không có. Tiếp tục nhìn các mặt khác, là hai gian phòng nho nhỏ có lẽ là phòng ngủ, cũng không có nhiều đồ đạc, nệm chăn chỉnh tế. Lúc này có tiếng người truyền đến từ một bên, lặng lẽ nhìn qua một chút, nguyên lai là một gian bếp nhỏ. Trong đó có một âm thanh mang theo chút tang thương hỏi: “Mai nhi, đã dâng hương cho cha xong chưa?”. Một giọng nói thanh thúy trả lời: “Nương, đã xong.”. “Tốt lắm, lại đây ăn điểm tâm đi.” “Hảo.”.
Tần Đồng lùi lại, dọc theo con đường cũ mà trở về, trong lòng hỗn độn không thôi, cái gì là đa nương (ba mẹ – cách xưng hô thời xưa)? Cái gì là trang phục cổ xưa? Trong căn phòng đó nhìn không thấy vết tích gì của các thiết bị điện gia dụng, không nhìn thấy một chút gì ở cái thế giới mà hắn đã từng quen thuộc, ngay cả một miếng nhựa cũng không tìm thấy. Một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu hắn, có đánh chết hắn hắn cũng không thể tin tưởng đây là sự thật.
Còn chưa làm rõ ràng nguyên do, cái bụng lại tiếp tục nhắc nhở hắn vấn đề dân sinh nghiêm trọng cần phải được giải quyết gấp rút, cúi đầu ngắm nghía cái bụng của chính mình rồi lại giương mắt nhìn bốn phía, trừ bỏ loại cây trồng trọt, cây cỏ chính là cái mà hắn thà rằng đói chết cũng sẽ không cho vào miệng, cũng không có cái bật lửa, nhóm lửa đương nhiên không thể làm được. Nản lòng ngồi trên mắt đất, dựa vào một thân cây, cũng không biết mình đã ngây người bao lâu, chỉ là khi ngẩng đầu lên thì trời đã sáng choang. Lúc này vẫn là đầu xuân, Tần Đồng bất quá chỉ mặc có một chiếc áo mỏng cùng một chiếc quần dài, lại không có gì để bỏ bụng, đã lạnh đến phát run, đây thực sự là vừa đói vừa khát mà.
Trong lòng đột nhiên nảy sinh sự sợ hãi đối với cái chết! Hắn không muốn chết! Hắn mới hai mươi bốn tuổi, chưa hưởng thụ hết cuộc sống tươi đẹp này, như thế nào có thể chết? Hơn nữa, hiện tại cái gì cũng đều không hiểu như vậy, không thể chết mà không minh bạch, trước khi chết cũng phải biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra! (may, không là chuyện đến đây là hết rồi, tạm biệt các bạn:))))
Chủ ý đã quyết, ý chí bất khuất ẩn sâu trong bản chất của người Tần gia lại mạnh mẽ toát ra. Tần Đồng đứng lên vọt tới bên dòng suối rửa mặt, nước suốt lạnh buốt kia làm cho thần trí hắn thanh tỉnh lập tức, nếu đã bước vào nơi như vậy, hắn cũng phải hảo hảo nhập gia tùy tục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook