Thương Hành Thiên Hạ
Chương 12: Ăn mừng

Người trong thôn sau khi mọi chuyện xong xuôi cũng lục tục quay trở về, bởi vì Tần Đồng chỉ dẫn về thảo dược, lần này cũng đã đổi được không ít ngân lượng, ai nấy đều vui mừng, lại thấy việc buôn bán son phấn quả nhiên khai trương thuận lợi, mặt mày lại càng thêm cao hứng. Chu tẩu khi trở về nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này, khuôn mặt tuy vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong mắt cũng đã không giấu được vẻ sung sướng.

Đợi đến giờ mọi người chuẩn bị quay về thôn, sạp vẫn là bị vây quanh tầng tầng lớp lớp, Tần Đồng bất đắc dĩ, hắn tuy rằng muốn làm thêm một chút thời gian, chính là đường xá xa xôi, đường núi hiểm trở, lại chỉ dựa vào đôi chân, trở về trễ thật sự không phải là ý kiến hay. Vì thế hắn phải cao giọng, hướng về phía mọi người giải thích đã đến thời điểm dọn quán, không đi thật sự không được, thỉnh các vị khách hàng lượng thứ, mong là lần sau có thể đến ủng hộ vân vân và vân vân.

Hô nửa ngày mới có hiệu quả, đám người lúc này mới tản đi dần, không ít người theo hắn hỏi có phải hay không phiên chợ cuối tháng sẽ đến, được hắn cam đoan mãi mới chịu rời đi.

Đến lúc này thì đã lãng phí không ít thời gian rồi, Tần Đồng ngay cả tiền bạc bán được cũng không có thời gian để kiểm kê, vội vàng dọn dẹp, nhanh chóng hướng về phía thôn nhanh đuổi chậm đuổi rốt cục cũng về vừa kịp khi màn đêm buông xuống.

Một lúc sau, mọi người cũng không còn lo lắng nào khác, trực tiếp quay về phòng uống nước. Tần Đồng cũng không phải là ngoại lệ, lúc ở chợ miệng hắn không lúc nào được nhàn rỗi, lại đi trên đường núi cả một ngày, cổ họng đã sớm khát hơi nước, chạy nhanh về phòng bưng trà lên tu ừng ực một hồi, xong mới cảm thấy được thật là thư thái.

Tiểu đào nói: “Công tử, bây giờ còn là mùa xuân, trà này đã lạnh rồi, uống vào không hảo.” Chính mình cũng khát không chịu được, nhưng chỉ rót một chén nhỏ, không dám uống nhiều, Chu tẩu thì trực tiếp đi thẳng vào phòng bếp. Tần Đồng cười nói: “Như vậy mới thoải mái, hơn nữa, ta cũng không quản vấn đề này nhiều lắm.” Lại ngồi xuống ghế nói tiếp: “Thật sự là mệt chết a.” Rồi nằm úp sấp luôn trên bàn.

Thấy bộ dáng này của hắn, tiểu đào biết hắn thật sự rất thê thảm, nói: “Công tử ngươi trước cứ nghỉ ngơi một chút đi, ngươi chắc hẳn là đói bụng lắm rồi. Ta đi giúp nương nấu cơm, đợi một lát là có thể ăn được rồi.” Tần Đồng vừa nghe, nhất thời cảm thấy rất ngượng ngùng, nói mệt, tiểu đào còn không phải mệt hơn sao, chính mình lại cố tình ngồi phịch ở đây, còn phiền các nàng đi làm cơm, thật sự là xấu mặt a. Gãi gãi đầu nói: “Ta cũng đi giúp.”

Tiểu đào lại bật cười, nói: “Công tử ngươi vẫn là hảo hảo ngồi chờ ở đây đi, ngươi nếu đi giúp, chỉ sợ đêm nay chúng ta sẽ không có cơm mà ăn.” Lập tức khiến cho Tần Đồng mặt đỏ tai hồng, không nói được lời nào.

Nguyên lai hắn cũng đã từng muốn giúp, thậm chí còn ảo tưởng chính mình làm một bàn tiệc toàn mỹ thực cho mẹ con Chu gia hảo hảo nếm thử một chút, lại quên ngay cả khi ở thời hiện đại với dụng cụ làm bếp tiên tiến còn gặp khó khăn, nói chi đến dụng cụ ngày xưa, càng miễn bàn đến việc khác nhau giữa gạo cùng đồ ăn.

Kết quả ở phòng bếp mày mò nửa ngày trời, trừ bỏ thiếu chút nữa làm cho nó trở thành một đống hỗn độn, thành tựu gì cũng không có. Lúc ấy đã khiến Chu tẩu nổi gân xanh đầy trán, tiểu đào thì vốn rất muốn cười, nhưng lại ngại sắc mặt mẫu thân mà không dám cười thành tiếng, nín nhịn đến mức thiếu chút nữa đã bị nội thương. Sau đó Chu tẩu ra sắc lệnh, trừ bỏ việc làm son phấn, nghiêm cấm hắn bước xuống phòng bếp nửa bước, đương nhiên trường hợp ngoại lệ kia cũng phải có người đi theo bên cạnh mới được phép.

Tiểu đào sau khi nói xong, liền đi xuống phòng bếp phụ nấu cơm. Tần Đồng một mình ngồi trong phòng, lại cảm thấy mệt mỏi, bởi vì không có ghế dựa, chỉ có thể ở cái ghế dài dựa lưng vào bàn nghỉ ngơi. Giờ khắc này, hắn cảm thấy chính mình giống như đang nằm trong một giấc mộng, hết thảy mọi thứ đều không phải là sự thật. Vươn hai tay ra, nguyên lai đây thật sự là mình sao?

Lại không khỏi nhớ đến người nhà, hiện tại hẳn là đã biết mình mất tích đi, trượt chân xuống biển, tìm không thấy thi thể cũng chưa chắc còn hy vọng sống sót, so với mất tích có gì khác nhau đâu, thật sự bọn họ còn có nhớ hắn hay không?

Đang lúc xuất thần, tiểu đào bưng bát đũa đi vào, vừa bày chén đũa vừa nói: “Công tử, ăn cơm đi.” Tần Đồng nghe vậy bừng tỉnh, vội vàng che giấu đi vẻ yếu ớt của chính mình, lên tiếng trả lời hảo.

Ngồi bên cạnh bàn, động động mũi, cười nói: “Thơm quá.” Tiểu đào vui vẻ nói: “Hôm nay đương nhiên là rất đáng để cao hứng nha.” Lúc này Chu tẩu cũng đi ra, nói tiếp: “Riêng thôn trưởng đã mua nhiều thức ăn đem đến để mọi người cùng nhau ăn.” Vừa dứt lời, thôn trưởng đã đến, hỏi: “Chu đại tẩu, đã xong chưa?” Chu tẩu gật gật đầu: “Mới vừa làm xong.” Thôn trưởng cười nói: “Vậy tốt lắm, cùng nhau đem ra ăn đi.”

Việc này tiểu đào không biết, Tần Đồng đương nhiên càng không có khả năng biết, nghe vậy đều ngẩn ra, Chu tẩu đã đem đồ ăn trên bàn bưng ra ngoài, hướng vào bên trong nói: “Giúp ta đem những thứ còn lại mang ra hết đi.” Hai người nghe vậy mới nhanh chóng bưng những thứ còn lại ra khỏi cửa.

Vừa bước ra là Tần Đồng liền ngây dại, tiểu đào thì cười đến thực vui vẻ, nói với Tần Đồng: “Đây chính là lễ mừng năm mới trong thôn, mỗi năm mới có một lần tụ hội lớn như vậy, công tử mau tới đi.”

Giữa bãi đất trống trong thôn chính là một ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, ánh sáng chiếu đỏ rực một mảng, bên cạnh là những chiếc bàn gỗ dài được sắp xếp đàng hoàng, mọi người thì đang vây quanh bận rộn lục đục, nhưng cũng rất yên tĩnh. Đợi cho thôn trường dẫn bọn họ đi ra, lúc này mới vang lên tiếng cười nói đón tiếp, chào hỏi đối tượng chính ở đây là Tần Đồng, trong lúc nhất thời mọi thứ trở nên náo nhiệt lạ thường.

Thôn trưởng thấy Tần Đồng không phản ứng, liền kéo một tay hắn đến trước mặt mọi người, hắn còn đang bưng đồ ăn, đang thừ người ra lại bị thôn trưởng kéo ra đằng trước, đành hướng về phía những người đang chào hỏi gật đầu một cách máy móc. Tiểu đào sớm đã đem đồ ăn đặt đàng hoàng, sau đó thuận tiện lấy mấy thứ trong tay Tần Đồng chạy tới bên bàn để xuống, kéo tay áo hắn nói: “Công tử, công tử, qua đây đi.” Rồi đưa hắn đến ngồi trên bàn.

Lúc này Tần Đồng mới có thể phản ứng, nhanh đuổi kịp tiểu đào, mặt khác đối với mọi người trong thôn mỉm cười thăm hỏi, trong lòng vốn tâm trạng đã bị rơi thẳng xuống đáy vực thẳm giờ phút này đã bị sự cảm động thay thế, tinh thần một lần nữa lại trở nên phấn chấn.

Khi đã đến đông đủ, mọi người cùng ngồi xuống, Tần Đồng bị thôn trưởng kéo đến ngồi bên cạnh hắn, Chu tẩu cùng tiểu đào cũng ngồi kế bên. Thôn trưởng nâng rượu trước tiên, nói: “Tần Đồng công tử lần này biểu diễn một chút tài nghệ, đã khiến cho thôn núi nhỏ bé không danh không phận của chúng ta nở mày nở mặt, người miền núi không dùng lời nói, rượu này, kính Tần công tử một ly.” Mọi người cũng đều bàn tán nhao nhao cả lên.

Tần Đồng nhanh chóng đứng lên nói: “Tần Đồng có được thành công ngày hôm nay cũng là kết quả của tất cả mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, không có mọi người hỗ trợ, ta sẽ không làm nên đại sự gì, hẳn là ta nên kính mọi người mới đúng.” Vội vàng bưng rượu lên, uống một ngụm.

Rượu vào miệng đã cảm thấy cay cay, cổ họng như bị dao cắt, người trong thôn lại càng hào sảng, cần chi dùng chén rượu nhỏ, tất cả đều là chén lớn, Tần Đồng một ngụm uống vào, thật sự là quá sức chịu đựng của hắn.

Cúi xuống ho khan vài tiếng, thần tình đỏ bừng, tiểu đào vội rót nước trà đưa qua, Tần Đồng vội vàng tiếp nhận ngửa cổ uống một hơi mới cảm thấy thoải mái được một chút. Mọi người thấy hắn như thế đều cười to, thôn trưởng đành nói: “Tần Đồng công tử quả nhiên người thẳng thắn, đã như thế, chúng ta đương nhiên càng phải uống cạn!” Dứt lời uống cạn bát rượu, đảo bát lại, chỉ còn rơi lại vài giọt tí tách.

Trong thôn mỗi người đều phụ họa một tiếng “Rõ” quả nhiên liền đem rượu toàn bộ uống cạn, cuối cùng cũng học theo thôn trưởng đảo ngược bát rượu, biểu lộ thành ý. Tần Đồng mặc dù cảm động, nhưng nhìn đến tình cảnh này trong lòng cũng dâng lên chút sợ hãi, chính mình hiện tại đầu óc đã có chút choáng váng, nếu thực sự uống cạn cái bát kia, chắc chắn sẽ nằm thẳng cẳng, cái gì cũng không làm được, mà hiện tại hắn đã đói muốn chết, rất là muốn ăn cơm a.

Lúc này thôn trường mở miệng nói: “Tần công tử uống rượu không quen, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng, hiện tại mọi người ai cũng đang rất cao hứng, vậy hãy cứ tùy ý ăn uống thỏa thích đi!”

Tần Đồng nghe được mấy lời này thật chỉ muốn ôm lấy thôn trưởng hôn mấy cái, nhanh chóng cúi chào: “Đa tạ mọi người thông cảm, ta cũng không khách khí vậy.” Liền ngồi xuống cầm lấy đôi đũa nhanh chóng bắt đầu bữa tiệc.

Mọi người thấy hắn mở màn, cũng bắt đầu cầm đũa, vung quyền đấu rượu (chơi trò chơi quyết định ai uống rượu), cảnh tượng bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Giữa bữa tiệc cũng có nhiều người chạy đến hướng Tần Đồng kính rượu, nhưng cũng không yêu cầu hắn uống, chính họ chỉ uống một ngụm tượng trưng. Nhưng mà Tần Đồng lại cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng rót rượu, nhấp một chút ý đáp trả, lập tức làm cho hảo cảm của những người nọ đối với hắn lại càng tăng.

Đợi đến khi tàn cuộc, đã có không ít người cước bộ hư nhuyễn, xiên vẹo được người nhà dìu trở về. Tần Đồng cũng không phải là một ngoại lệ, rượu của người nông dân vừa cay vừa hắc, độ cồn mặc dù không cao nhưng cũng có thể xem là đủ. Tần Đồng thường ngày tửu lượng không lớn, nếu không cũng đã không trượt chân rớt xuống biển, lần này uống rượu lại khiến cho hắn càng hiểu rõ sâu sắc hơn trình độ của mình.

Đợi cho cơm nước xong, thần trí hắn đã không còn rõ ràng, trước mắt bóng người trùng trùng điệp diệp, trời đất quay cuồng, cứ nhằm hướng mặt đất mà thẳng tiến, tiểu đào cùng Chu tẩu phải vội vàng đến đỡ lấy hắn. Người say rượu vốn không còn ý thức gì, trọng lượng cơ thể cứ thế mà đè xuống, tiểu đào cùng Chu tẩu lại vốn là là nữ nhân, thân hình cũng nhỏ gầy, đón nhận một khối lượng lớn thế này khiến cho hai người có chút khốn khổ.

Thật vất vả đem người đưa về phòng, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng, Chu tẩu xoay người cởi giầy cho hắn, đem người đặt lại gọn gàng, đắp chăn đàng hoàng rồi hướng tiểu đào nói: “Được rồi, nghỉ ngơi đi.”

Tiểu đảo đang ngẩn người nhìn Tần Đồng, nghe được mẫu thân nói, ngẩng đầu: “Nương, ta nhớ ca ca.” Chu tẩu hạ mí mắt, đi lại vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ ngốc nghếch này…”

Hai mắt tiểu đào đã đỏ hồng, nức nở nói: “Nhìn thấy Tần công tử, có lúc ta muốn xem hắn như là ca ca, cũng không biết ca ca hiện tại như thế nào? Có còn sống hay đã… đã…” rốt cuộc cũng không nói được hết câu nước mắt đã chảy dài trên má.

Chu tẩu ôm nàng vào lòng ngực, nhẹ nhàng nói: “Được rồi được rồi, đừng nghĩ nữa, mỗi người mỗi mệnh, không thể cưỡng cầu, chúng ta cũng đã…” Chính mình cũng không nói được, cố nén dòng nước mắt đang rơi xuống.

Tiểu đào nắm chặt áo mẫu thân, nói: “Chính là ta không cam lòng a, vì cái gì chúng ta lại gặp sự tình này? Trong khi bọn họ vẫn sống hảo! Họ đã hại chết cha, còn muốn giết cả nhà chúng ta, hiện tại ca ca cũng mất tăm mất tích, ta không cam lòng! Nương, ta muốn báo thù!”

Chu tẩu thương tiếc vỗ vỗ vai nàng, trong lời nói đã ẩn chứa tiếng khóc: “Hài tử ngoan, nương làm sao không hiểu? Bài vị ta chỉ lập cho cha ngươi, chính là hy vọng ca ca ngươi có thể bình an trở về.” Nâng đầu tiểu đào nói: “Chính là báo thù không phải một sớm một chiều có thể thành công, việc chúng ta cần làm hiện tại là phải hảo hảo sống sót, sau đó chờ thời cơ tốt nhất. Bọn họ không thể giết chúng ta, chúng ta không sớm thì muộn cũng có thể trả được thù, tin tưởng nương.”

Tiểu đào không nói nữa, chỉ yên lặng gật gật đầu, lau đi dòng lệ, nói: “Nương, ta đi ngủ.” Chu tẩu vừa cùng nàng đi khỏi phòng Tần Đồng vừa nói: “Đi thôi.”

Tần Đồng một chút cũng không biết việc vừa xảy ra bên cạnh, đắm chìm trong mộng, ý thức đã hoàn toàn mặc kệ tình cảnh của chính mình hiện tại như thế nào, đang ở nói nào, đây là một buổi tối hắn tuyệt đối sẽ không quên, sẽ hội nhớ cả đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương