Editor: QUINNA LAURENT

Sáng sớm, không khí tươi mát. Sân trường Đại học tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Lâm Quả vừa chạy bộ về, đầu tiên là dùng nước lạnh tắm rửa một cái, đang chuẩn bị đem quần áo giặt sạch rồi phơi cho kịp nắng lên, Bao Đại Đồng đột nhiên hớt hải chạy vào, kéo tay Lâm Quả, không đầu không đuôi nói: “Mau, mau, mau tìm một chỗ trốn đi! Có chuyện lới rồi!”

“Mày gặp quỷ hả? Mới sáng sớm mày phát điên cái gì?” Lâm Quả đẩy tay Bao Đại Đồng ra: “Trốn cái gì mà trốn? Tao có giết người hay phóng hỏa gì đâu?”

Bao Đại Đồng không ngừng đích lắc đầu, nuốt xuống một ngụm nước miếng, “Cái này nghiêm trọng hơn nhiều......Anh trai và chị gái của Phương học trưởng đang đến đây......”

“Anh trai và chị gái của Phương Trăn đến thì liên quan gì tới tao?” Lâm Quả giơ lên nắm đấm: “Tao với tên kia không có quan hệ gì, mày mà nói lung tung là tao cho mày một đấm liền!”

“Không phải, không phải mà!” Bao Đại Đồng ở phía sau kiên quyết ôm chặt cánh tay Lâm Quả, “Mình mày nói không có quan hệ thì có ích gì? Người ta là muốn tới đây gặp mày đó? Mày không tin thì đi ra ngoài nhìn xem, chiếc thứ nhất là Mercedes-Benz, chiếc thứ hai là BMW, chiếc thứ ba thì cùi nhất A62.4, nhưng mà biển số xe của người ta là 00001 đó, đại ca, mày đừng nói với tao là mày không biết họ là ai!”

“Mày muốn tao nói bao nhiêu lần mày mới hiểu hả? Tao cùng Phương Trăn một chút quan hệ cũng không có! Đồ tai điếc!” Lâm Quả nhéo lổ tai của Bao Đại Đồng, hung hăng hét lên.

Ở cánh cửa phòng phía sau, đột nhiên xuất hiện bốn người!

“Chẳng lẽ là người kia?”

“Hình như tính cách rất xấu?”

“Tiểu Trăn cũng có ngày chịu khổ rồi!”

“Em nói như vậy không sợ bị mẹ chửi cho tét đầu sao!”

“Mấy đứa toàn bộ câm miệng cho anh, thân là anh chị của Phương Trăn, chúng ta đến đây là muốn làm cho bọn họ chia tay! Người tốt hay người xấu thì cũng mặc kệ.”

“Anh hai, anh đừng có như vậy, tiểu Trăn cũng không còn nhỏ, nó có quyền tự do của nó! Hơn nữa, thấy thế nào cũng là Phương Trăn nhà mình ức hiếp người ta......”

“Anh ba nói rất đúng, nhóc này nhìn thế nào cũng không phải loại người sẽ đi hại người khác! Anh hai đừng có hung dữ với nó quá!”

“Em không đồng ý, thằng nhóc này chính là con ngựa hoang không được thuần hoá, Phương Trăn không thể chiếm được thế thượng phong!”

“Nhưng mà, tiểu Trăn nhà chúng ta bộ dạng xinh đẹp như vậy, dùng mỹ nhân kế không phải được rồi sao? Anh không tin thằng nhóc này không trúng kế!”

“Em cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy......”

“Phương Vi, Phương Lăng, Phương Địa ba đứa các em im miệng cho anh, anh là con cả của Phương gia, có quyền cùng nghĩa vụ duy trì mặt mũi cho Phương gia, Phương Trăn lần này làm loạn tạo ra rắc rối, không cần biết là đơn giản hay không, anh nhất định phải mang nó về xử lý, chỉ một câu: Bọn họ phải chia tay!”

Lâm Quả nheo mắt, tránh đi một ít ánh mặt trời, thấy rõ ràng người đến là hai nam hai nữ, diện mạo đều thực xuất chúng, người cầm đầu là một người đàn ông uy nghiêm đang chau mày, xem ra là người quyết đoán, khuôn mặt giống Phương Trăn đến 7-8 phần, giống nhất chắc là đôi môi bạc tình lạng lùng. Người đàn ông thứ hai đeo một cặp kính mắt bằng bạc, là người có khuôn mặt giống Phương Trăn nhất trong 4 người, nhưng mà anh ta tuy rằng thoạt nhìn rất ôn hoà, lại khiến cho người khác cảm thấy đây quả thực là một con hồ ly chính hiệu. Phía sau họ là hai người con gái gợi cảm, mặc dù có thân hình ma quỷ cùng nụ cười thiên thần, nhưng mà vừa thấy đến đôi mắt cùng với của Phương Trăn giống nhau như đúc, khiến cho Lâm Quả thật muốn khóc.

“Quả Tử, mày tự giải quyết nha!” Trong 36 kế, chạy là thượng sách. Bao Đại Đồng đương nhiên không ngu mà ở lại lãnh đạn chung, nhanh như chớp chạy đi không thấy bóng dáng.

“Cậu là Lâm Quả?” Người đàn ông uy nghiêm lên tiếng, hoàn toàn không để ý Lâm Quả trả lời, tiếp tục nói: “Tôi là anh hai của Phương Trăn, Phương Thiên. Tôi hôm nay tới tìm cậu là muốn cậu chia tay với Phương Trăn!”

“Tôi không muốn biết các người là Phương Thiên Phương Địa cái gì, tôi… ”

“Cậu gọi tôi hả?” Tên hồ ly mang mắt kính vẫn luôn tươi cười nãy giờ bỗng vươn tay ra: “Xin chào, tôi là anh ba của Phương Trăn!”

“Hai người......” Thành ngữ nói rằng “ Không đánh kẻ tươi cười”, Phương Địa vẻ mặt tràn đầy ý cười, làm hại Lâm Quả đành phải nuốt xuống câu chửi trong miệng, không kiên nhẫn vươn tay: “Tôi là Lâm Quả.”

“Tôi biết cậu, mỗi lần Phương Trăn về nhà đều nhắc tới cậu! Nói cậu lúc đại diện các tân sinh viên lên phát biểu, đã nói rằng cậu muốn sử dụng những kiến thức học được đi xây dựng Tổ quốc có phải không? Hiện tại thanh niên mà có lý tưởng như vậy là không có nhiều đâu!”

“Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Anh hai kêu mày tới là làm cho bọn họ chia tay!” Phương Thiên hung dữ trừng mắt nhìn Phương Địa, quay đầu nhìn Lâm Quả nói: “Nói ngắn gọn thôi, cậu có điều kiện gì mới chịu bằng lòng chia tay? Phương gia nhất định sẽ hết sức thỏa mãn cậu.”

“Điều kiện cái beep anh!” Người ta nói nghé con không sợ hổ, Lâm Quả bất chấp người đối diện là ai, cậu chỉ cảm thấy hiện tại bản thân rất muốn chửi thề: “Tôi cùng với Phương Trăn có cái gì? Là anh ta mỗi ngày chạy tới đây làm phiền tôi, tôi xin các người, làm ơn đem anh ta mang về nhà, hay mang đi đâu cũng được, chỉ cần tránh xa tôi ra là được.”

“Hứ! Mắt cậu bị mù hay sao? Tiểu Trăn nhà chúng tôi có điểm nào không xứng với cậu? Mà cậu né nó như né dịch bệnh chứ!” Vẫn đứng ở một bên hai chị em Phương Vi cùng Phương Lăng thật sự không thể nhịn được nữa, cư nhiên có người dám khinh thường người Phương gia bọn họ, thật sự là không biết trời cao đất dày là gì: “Tiểu Trăn nhà chúng tôi bộ dạng xinh đẹp, đầu óc lại thông minh, vóc người cũng đẹp, làn da bóng loáng mịn màng khiến cho chúng tôi làm chị gái cũng phải ghen tị không thôi, vậy mà cậu dám ghét bỏ nó, cậu là heo sao?”

“Có phải cậu bị liệt dương không?”

“Hay là cậu không phải người?”

“Cậu không có trái tim sao?”

“Cậu có biết trên thế giới này còn có cái gọi là chính nghĩa......”

Một câu tiếp một câu chửi mắng, thâm chí muốn đem toàn bộ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài của Lâm Quả mắng hết, nhưng mà đối phương là nữ, cậu không thể tuỳ tiện xúc phạm họ, nhưng hai nữ nhân này mà không giáo huấn họ, tương lai không biết họ còn gây hại cho nhân gian bao nhiêu!

“Toàn bộ câm miệng! Tôi không cần biết tiểu Trăn nhà các người xinh đẹp bao nhiêu, thông minh bao nhiêu, dáng người đẹp bao nhiêu, làn da mịn màng bao nhiêu? Ông đây không thích anh ta! Các người có ý kiến gì? Hai mụ la sát các người, cẩn thận sẽ ế suốt đời đó!”

“Cậu......”

“Cậu...... Cậu......”

Điều cấm kị của phụ nữ bị Lâm Quả một phen nói hết ra, khiến cho Phương Vi cùng Phương Lăng xém tí nữa đau tim mà chết.

“Vậy ý của cậu là sẽ chia tay Phương Trăn đúng không?” Phương Thiên rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục đề tài lúc đầu: “Vậy sau khi tốt nghiệp, nếu có vấn đề gì, cứ việc tới tìm tôi. Đây là danh thiếp!”

“Danh thiếp cái khỉ mốc!” Lâm Quả tùy tay tiếp nhận danh thiếp của Phương Thiên đưa cho, tiện tay xé nát, “Tôi đã nói rồi, tôi cùng Phương Trăn không có gì! Không có gì chính là không có gì! IQ của mấy người bằng 0 hả!”

“Ông đây phải đi học, các người đi đâu thì đi!”

Im lặng! Giống như sự im lặng của chết chóc!

Một trận gió thổi qua, nhẹ nhàng cuồn cuộn những mảnh danh thiếp bị xé bay lên cao, càng bay càng cao, rốt cục bay qua đỉnh đầu của bốn người đã bị hoá đá, hô hấp từng chút tan ra!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương