Thượng Cung
-
Chương 42: Tuy thắng lợi ngay trước mắt, lại chưa trừ cỏ tận gốc
Chưa tới giờ Ngọ, trên triều đình đã không ngừng
truyền tới tin tức, phòng ngự y cũng liên tục có ngự y bị bọn thị vệ võ trang
đầy đủ lôi ra ngoài. Nhân mã vây quanh Chiêu Tường các đã sớm triệt hạ, quan
viên liên luỵ nhiều vô số kể, tất cả chứng cớ đều rõ ràng đầy đủ không thể chối
cãi. Nghe nói Lý Sĩ Nguyên cầm sổ trong tay hạch rõ từng tội, có quan viên ngất
xỉu ngay tại chỗ. Bình thường vào triều, Hạ Hầu Thần ban một đạo thánh chỉ, thì
lập tức có người bài bác không chấp nhận, nhưng hôm nayvào triều, một mình Lý
Sĩ Nguyên vạch ra tất cả sai phạm, thì không ai dám tiến lên bác bỏ. Bị điểm
đến tên, liền mặt xám như tro tàn, có người còn run rẩy đến đánh rơi ngọc
khuê (1)trong tay.
Đúng như ta phỏng đoán, Hạ Hầu Thần lợi dụng sự kiện lần này, chẳng những bất ngờ vạch tội những kẻ phá rối, hơn nữa, còn phản kích, lôi từng người liên quan trong đó ra, làm cho phe cánh đối phương lại tổn thất không ít quan viên.
Mà một lần này, hoàng hậu hành động rất cẩn thận, Thời gia không dính líu một ai. Nhiều nhất chỉ có thể định tội hoàng hậu bị người ta bịt mắt, lại lo lắng cho thân thể hoàng đế, quá hoảng hốt, mới phụ hoạ theo đuôi thôi.
Nhưng Hạ Hầu Thần lại phê nàng hai câu trước mặt mọi người, “Bề ngoài trí tuệ, kì thực ngu si không ai bằng!”
Nghe nói sau khi bãi triều, hoàng hậu muốn từ trên bảo tọa đi xuống, phải có người đỡ hai bên, vừa ra khỏi đại điện, liền ngồi trên một cỗ kiệu nhỏ, trở lại Chiêu Thuần cung. Ngày hôm sau có phi tần tới cửa bái kiến, nàng đều tránh không gặp.
Chiêu Tường các lại vô cùng bình thản. Hai ngày sau Tố Tú được đón từ núi Thiên Thọ trở về. Cùng đi, còn có cung tỳ phát bệnh sau nàng mấy ngày, người trong Chiêu Tường các rốt cuộc cũng tề tựu đông đủ.
Mà Lâm thục nghi cùng Tào tiệp dư cũng được người ta tiếp hồi cung, nể tình hai người hoàn toàn không biết gì, Hạ Hầu Thần cũng không xử phạt hai nàng. Nhưng hai nàng đều là nữ nhi của nhà quan lại, phân tích trước sau, liền biết mình bị người ta lợi dụng làm mồi câu, khó chịu trong lòng. Sau khi các nàng hồi cung, không đi Chiêu Thuần cung thỉnh an nữa, ngược lại thường đến chỗ ta. Tuy rằng chỉ nói chuyện xiêm y vòng tay những thứ linh tinh mà nữ nhân yêu thích, nhưng người trong cung đều thông minh, gió chuyển hướng nào, sao lại không biết. Chiêu Thuần cung từ từ lạnh lùng, mà Chiêu Tường các lại sôi nổi hẳn lên.
Lúc này, ta lại sợ Hạ Hầu Thần đánh đồng ta với hoàng hậu, lại càng thêm chú ý cẩn thận, không kết giao nhiều với nhóm phi tần. Nói thật ra, bất luận Hạ Hầu Thần thổ lộ với ta thế nào, dưới đáy lòng ta chung quy vẫn bảo tồn một phần kinh sợ đối với hắn. Quyền hành hắn nắm trong tay quá lớn, chỉ cần sơ sẩy, ta sẽ thành vật tế của quyền hành kia.
Cũng có thể, ở trong cung nhiều năm, ta đã quen đề phòng người khác, dù chúng ta đã cùng trải qua hoạn nạn, nhưng một khi mọi chuyện yên ổn, ta liền sinh lòng nghi ngờ chăng?
Bởi vì túi thơm của Khang Đại Vi đã chuyển cho Hạ Hầu Thần, ta liền chế một cái mới cho hắn, thủ công chẳng hề thua kém cái cũ. Khang Đại Vi liền vui rạo rực nhận lấy, lại treo bên hông.
Không ngờ chạng vạng, khi Hạ Hầu Thần tới liền xụ mặt, chờ mấy món điểm tâm được dâng lên, hắn liền kén cá chọn canh, chê cái này hương vị không đủ, cái kìa màu sắc nhợt nhạt, sắc mặt càng đen thui tới cực điểm. Ban đầu ta còn chưa hiểu vì sao hắn lại như thế, cho đến khi Khang Đại Vi leng ka leng keng đi tới bẩm báo chuyện gì đó với hắn, hắn nhìn chằm chằm vào cái hông người ta, ta mới hiểu ra, hóa ra hắn giận dỗi vì chuyện này. Trong lòng ta vừa cảm thấy ngọt ngào, đồng thời cũng hơi lo lắng. Hắn là hoàng thượng, nắm quyền sinh sát trong tay, sự tàn nhẫn của hắn, ta cũng đã từng chứng kiến. Bây giờ hắn quan tâm đến ta như thế, đối với ta mà nói, rốt cuộc là phúc hay là họa? Vạn nhất ta làm chuyện gì đó có lỗi với hắn, hoặc khiến hắn hiểu lầm ta có lỗi với hắn, kết cục của ta sẽ ra sao?
Có lẽ vì ta ở trong cung rất lâu rồi, bất cứ chuyện gì cũng xem là mưu kế, cho nên mới lo lắng như thế. Nếu như phi tần khác gặp tình huống này, sẽ xử sự khác chăng?
Quả nhiên, hắn thấy ta cúi đầu cân nhắc, không nói tiếng nào, liền mơ hồ cảm giác được: “Nàng lại nghĩ ngợi lung tung gì rồi? Có phải nghĩ trẫm thật khó chìu hay không?”
Ta liền nói: “Hoàng thượng cho là mình rất khó chìu sao?”
Nếu như là trước kia, ở trước mặt hắn, lời nói như vậy ngay cả nghĩ ta cũng không dám nghĩ, đừng nói chi là thốt ra miệng. Hiện giờ lúc chỉ có hai người ở cùng nhau, ta lại thường buột miệng, mỗi khi thấy hắn lúng túng, không phản bác được, liền thích thú trong lòng.
Ta thầm nghĩ, dường như ta càng lúc càng giống Khang Đại Vi, càng lúc càng thích chơi mấy trò cực kỳ nhàm chán này.
Hắn quả nhiên bối rối, trợn mắt nhìn ta một cái. Nếu như là trước kia, bị hắn hung ác trừng như vậy, ta sẽ hoảng loạn không thôi, lúc này lại chỉ thấy thú vị, không nghĩ ngợi gì trừng ngược lại. Khóe miệng hắn ẩn chứa ý cười, lông mi giương lên, như lông vũ bay múa, rốt cụôc cười ha ha, ôm ta vào trong ngực, nói: “Nàng càng lúc càng không sợ trẫm nhé.”
Nói nói, tay liền dò xét đi vào. Ta vừa né tránh, vừa nói: “Thần thiếp chưa từng sợ hoàng thượng.”
Đương nhiên lại là một buồng dạt dào xuân ý.
Trong phòng có cắm một nhành ngọc lan, tươi mát thanh nhã, mùi thơm thỉnh thoảng lại vấn vương trong mũi, hòa tan hương vị mỹ loạn kia. Ta bị hắn lăn qua lăn lại một phen, lại ngủ không yên. Nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn, liền lặng lẽ đứng lên, phủ thêm áo bào bằng gấm, tự mình đi đến bên bàn con rót một chén trà. Không nghĩ đến lại sẩy tay, đánh nghiêng chén trà, một ít nước nóng sánh lên tay ta. Trái tim ta đột nhiên bùm bùm nhảy dựng lên.
Quay đầu nhìn về phía màn thêu, lại thấy trên giường bóng người mờ ảo, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều như cũ.
Ta chậm rãi bước đến gần màn thêu, vén màn lên nhìn vào, chỉ thấy Hạ Hầu Thần nghiêng người nằm ngủ. Bên trong chỉ có một cái đèn tường mờ mờ, nhưng ta ở trong bóng tối lâu, nên vẫn thấy được rõ ràng, lông mi thật dài của hắn như lông chim phe phẩy trên mí mắt, một cánh tay để trên chăn thêu, quần áo trong màu vàng sáng hơi mở, lộ ra xương quai xanh duyên dáng bên trong, làn môi hơi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, trên mặt còn dính vết son.
Ta nhìn gương mặt ngủ say của hắn, trái tim chậm rãi bình ổn lại, sẽ không có chuyện gì chứ?
Rốt cuộc nghe hơi thở cho thấy hắn đã ngủ say, lại cảm giác mình từ trong màn lụa chậm rãi vòng ra, mở cửa. Gió thổi lá rụng trên đất, bên trong sự tráng lệ, lại ẩn hiện vài phần tiêu điều. Ta cảm thấy gió thổi khiến thân thể lạnh buốt, liền kêu lên: “Tố Khiết, mang một kiện áo ngoài tới cho bản phi.”
Lại ngẩn ra, thầm nghĩ sao mình lại kêu Tố Khiết? Không phải Tố Khiết đã sớm đi cục Thượng Cung rồi sao?
Lại nghe có người nói tiếp: “Tỷ tỷ, sao vẫn không cẩn thận như vậy, mỗi lần ra ngoài đều quên mang theo y phục?”
Ta vừa quay đầu lại, Ninh Tích Văn cười dài cầm một chiếc áo khoác đi về hướng ta, ta có thể tinh tường nhìn thấy viền áo khoác đính lông hồ ly màu tím. Nàng tươi cười xinh đẹp, tuy mặc y phục của cung phi, lại tạo cho ta cảm giác như quay lại thuở ấu thơ, nàng luôn ở phía sau ta, kêu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”
Ta đang định tiến lên, một trận gió lớn lại không biết từ nơi nào thổi tới, cuồn cuộn thổi lá cây trên mặt đất lên, đánh thẳng vào mặt ta.
Ta lấy tay áo che mặt, đến khi ngẩng đầu nhìn lên thì đối diện chỉ có hành lang dài mênh mông in bóng những trụ nhà màu đỏ, không thấy một bóng người.
Trái tim ta như bị ai đào ra một lỗ, cảm giác trống vắng đột nhiên ập đến lấp đầy thể xác và tinh thần ta. Ta đầu đầy mồ hôi từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu trông qua, cũng là khuôn mặt bình yên nhập mộng của Hạ Hầu Thần, hóa ra, chỉ là một giấc mơ.
Có lẽ là những ngày gần đây nhiều việc vặt vãnh, nên mới ngủ không ngon. Ngày mai phải bảo ngự y kê một ít canh Định Thần uống mới được.
Ta vừa nghĩ, vừa nằm xuống, định tiếp tục ngủ bù.
Lại nghe ngoài cửa sổ có người nhẹ giọng kêu: “Nương nương, nương nương, đã xảy ra chuyện…”
Tiếng hô ngoài cửa sổ tuy nhỏ, lại làm cho ta đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Ta vội vàng khoác áo ngồi dậy, đi tới trước cửa sổ, hỏi: “Thế nào rồi?”
Tố Tú nói: “Nương nương, Khang công công tới báo, nói Ninh quý nhân đột nhiên đau bụng, sợ rằng sắp sinh non.”
Ta vội vàng đi ra gian ngoài, ra hiệu nàng đi vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, hỏi nàng:“Kêu ngự y chưa?”
“Đã kêu từ sớm, lại cho người tới báo cho hoàng thượng, nô tỳ sợ hỏng việc, cho nên…”
Nàng nhanh tay nhanh chân giúp ta mặc y phục, ta nghĩ đến Hạ Hầu Thần vì việc bệnh dịch, mấy ngày mấy đêm chưa được ngủ ngon, liền nói: “Bản phi đi trước. Nếu như hoàng thượng tỉnh, thì kêu ngài ấy đến đó, chắc sẽ không có việc gì đâu.”
Một cỗ kiệu nhỏ sớm đã chờ trong sân. Ta lên kiệu, bảo kiệu phu cố gắng hết sức chạy tới Thanh Vận các, lại thấy trong Thanh Vận các đèn đuốc sáng trưng, nhóm cung tỳ đi tới đi lui, hoảng loạn thành một đoàn. Ta men theo hành lang dài một đường đi tới, còn chưa tới tẩm cung của Ninh Tích Văn, đã nghe thấy tiếng nàng rên rỉ hô đau. Đi tới phòng ngoài tẩm cung, lại thấy hoàng hậu sớm đã ngồi đó, chỉ huy cung tỳ ngự y bận rộn đi qua đi lại. Ta vội vàng đi tới, hỏi: “Hoàng hậu nương nương, Ninh quý nhân thế nào rồi?”
Thấy ta đến, nàng kinh ngạc, “Muội muội cũng tới sao? Nửa đêm Ninh quý nhân bắt đầu đau bụng, nô tỳ hầu hạ bên cạnh nàng chạy tới bẩm báo cho bản cung, bản cung liền lập tức theo ngự y chạy tới đây.”
Sau chuyện bệnh dịch, hoàng hậu liền tránh trong cung không chịu gặp ai, rất ít khi ra khỏi Chiêu Thuần cung. Ta thấy mặt nàng gầy yếu đi không ít, dáng điệu lại càng thêm uyển chuyển, khuôn mặt trắng noãn như ngọc, thần thái không có vẻ như đã chịu nhiều đả kích, không khỏi lấy làm kỳ lạ, liền nói: “Có hoàng hậu nương nương lập tức chạy tới, lại mời ngự y đến khám, chắc sẽ không xảy ra việc gì chứ?”
Nàng có vẻ lo lắng, “Tuy là nói như thế, nhưng nàng ấy đau bụng cũng hai ba canh giờ rồi, nghe ma ma đỡ đẻ tới báo cửa mình chưa mở, đây là con đầu lòng của hoàng thượng, cầu thần phật phù hộ…”
Nàng nói xong, hai tay liền tạo thành hình chữ thập, hướng lên trời cầu xin. Ta hơi cảm động: “Hoàng hậu nương nương, được ngài quan tâm nhiều như thế…”
Bên trong lại truyền tới một tiếng kêu to, có ma ma rảnh tay, chạy ra bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, Ninh quý nhân mời ngài đi vào trò chuyện.”
Hoàng hậu liền đứng dậy, nói: “Nàng chưa biết muội muội đã tới, không bằng để bản cung vào báo cho nàng nhé?”
Trong lòng ta đắng nghét, đành phải nói: “Vậy làm phiền hoàng hậu.”
Vào thời điểm này, Ninh Tích Văn vẫn xem hoàng hậu là chỗ dựa như cũ, trong lòng lại không hề có ta, bảo sao ta không hụt hẫng mất mát?
Qua thật lâu sau, hoàng hậu mới trở ra, thần tình kỳ lạ. Nàng lại ngồi xuống ghế, qua rất lâu sau mới nói: “Muội muội, muội xem có buồn cười không, vào lúc nguy cấp này, Ninh quý nhân lại lo mình xảy ra chuyện, phó thác đứa con trong bụng cho bản cung. Bản cung đành phải cố gắng hết sức an ủi nàng. Muội muội, theo bản cung thấy, về tình, nàng ấy là muội muội ruột thịt của muội, về lý, muội đã cùng giải quyết chuyện trong lục cung, cũng có nghĩa vụ vào khuyên bảo, không bằng muội đi khuyên giải an ủi nàng một chút đi.”
Ta hơi chần chờ, thấy tiểu thái giám bên cạnh Khang Đại Vi từ giữa sân lát đá vội vàng chạy vào, liền yên tâm, nói: “Cẩn tuân ý chỉ của hoàng hậu.”
Tố Tú muốn tiến lên cùng đi, ta xua tay bảo nàng lui ra, một mình đi vào tẩm cung của Ninh Tích Văn. Đi qua bình phong, liền nghe bên trong có mùi dược thảo hòa với mùi máu nhàn nhạt bay ra. Có hai bà đỡ ngồi trước giường, nhẹ giọng khuyên giải an ủi:“Nương nương, ngài nên ăn vài thứ mới được. Chỉ vừa mới bắt đầu thôi, phía sau còn đau hơn!”
Ninh Tích Văn yếu ớt vô lực chỉ lắc đầu, không thèm để ý tới hai bà đỡ.
Thấy ta tiến vào, hai bà đỡ liền muốn hành lễ, ta xua tay ngăn cản, hỏi: “Muội muội cảm thấy thế nào rồi?”
Cặp mắt Ninh Tích vốn đang nhắm lại, lúc này lại đột ngột mở ra, thấy là ta, gương mặt suy yếu liền lộ ra một tia trào phúng, “Tỷ tỷ vẫn sẵn lòng tới đây sao?”
Ta nhìn chung quanh, nói: “Lúc sinh sản, cần phải dùng hết khí lực toàn thân, nếu như cửa mình chưa mở*, thì còn chưa sinh đâu, sao không kêu người chưng chút canh nhân sâm tới bổ sung dinh dưỡng cho quý nhân?”
(Ta giải thích chỗ này cho các bé ngây thơ một chút, khụ khụ, khi sinh con thì ở phía dưới sẽ nở ra mấy phân để cho em bé chui ra, nở chưa đủ thì lấy dao rạch thêm. Vậy nhá*dọt lẹ*)
Hai bà đỡ thưa dạ đáp ứng, vội đi xuống chuẩn bị nước canh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, Ninh Tích Văn miễn cưỡng dùng khuỷu tay trái chống đỡ thân thể, nói: “Không ngờ tỷ tỷ còn dám lẻ loi một mình ở chung một phòng với ta?”
Ta nói: “Muội muội nói đùa, muội đã là muội muội ruột thịt của ta, lại còn là mẫu thân đứa con đầu lòng của hoàng thượng, nếu ta sợ muội, truyền ra ngoài, cũng khiến người ta chê cười.”
Mắt thấy từng đợt đau đớn lại tập kích nàng, nàng đau đến mặt mũi vặn vẹo, ta vội vàng đi qua đỡ nàng nằm xuống, la lên: “Thế nào, rất đau sao?”
Ánh mắt nàng tan rã, một hồi lâu sau mới khôi phục lại, “Dù thế nào, ta cũng phải chịu đựng. Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ ta đều không bằng ngươi, một lần này, ta cuối cùng cũng vượt trước ngươi.”
Ta nói: “Nếu như thế, muội phải ráng chống đỡ, ta chờ xem muội hơn ta đấy.”
Cổ tay bị nàng nhéo đau, móng tay nàng bấm vào trong da thịt ta, cơn đau bụng sinh vừa mới dừng lại bắt đầu mãnh liệt hơn. Nàng đau đến kêu ra tiếng: “Tỷ tỷ, thật sự đau quá a.”
Ta cảm thấy thân thể nàng run rẩy từng đợt, ánh mắt tan rã, thần chí dần dần hôn mê, một giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống gương mặt nàng, lực nắm cổ tay ta cũng dần dần buông lỏng. Trong nháy mắt đó, ta giống như lạc vào tình cảnh cảnh đã trải qua trong mộng, lá khô rơi theo gió, lòng rối bời không biết làm sao.
Ta vội vàng trở tay, nắm lấy tay nàng, nói: “Ninh Tích Văn, ngươi thực sự chống đỡ không nổi nữa sao? Nghĩ đến mẫu thân ngươi đi, không sai, chính ta để các ngươi vào ở Triều Nguyệt am, ta khiến cho người bên ngoài cho rằng bà là người thân nhất của ta, khiến bà ta gặp bất trắc: nghĩ lại chính bản thân ngươi đi, hoàng thượng thích mới mẻ, chẳng qua sủng hạnh ngươi vài lần mà thôi, người ngài ấy say mê nhất vẫn là bản phi: từ nhỏ đến lớn, tuy bản phi là thứ xuất, nhưng người trong phủ có ai không cho rằng thân phận bản phi cao hơn ngươi? Bất cứ việc gì, bản phi đều đè đầu cưỡi cổ ngươi, nếu như lần này ngươi chết, ta sẽ vĩnh viễn đè trên đầu trên cổ ngươi! “
Nàng đột ngột mở to hai mắt nhìn, tìm kiếm bóng dáng ta. Ta lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng cười lạnh, “Ninh Tích Văn, từ nhỏ đến lớn, dù làm cái gì ngươi cũng đều bỏ dở nửa chừng!”
Ta làm bộ muốn buông hai tay nàng ra, lại bị nàng bắt được, nhéo đến phát đau, “Ninh Vũ Nhu, ta sẽ không để ngươi khinh thường. Ngươi chờ đó, ta sẽ không để ngươi đắc ý được lâu đâu!”
Trong mắt nàng lại có quyết tâm muốn sống, ánh mắt liền sáng ngời sắc bén.
Lúc này, ma ma đỡ đẻ bưng vào một bát súp, hỏi ta có cần đút cho nàng hay không.
Ta cúi xuống nhìn nhìn mặt Ninh Tích Văn, cau mày nói: “Ninh quý nhân còn uống súp gì nữa? Theo bản phi thấy, Ninh quý nhân khí hư thể yếu, khó mà uống vào.”
Ninh Tích Văn gạt tay ta ra, nỗ lực dồn sức nói: “Bưng chén lại đây, bản phi muốn uống!”
Ta cố ý nói: “Kêu người ăn thử chưa, coi chừng lại có kẻ bỏ vào mấy thứ không sạch sẽ.”
Ma ma bị dọa bưng chén quỳ xuống, “Nương nương, oan uổng quá. Từ một tháng trước, hoàng thượng đã mời một nhũ mẫu có mang cùng tháng với quý nhân từ dân gian vào cung, cùng ăn cùng ở với quý nhân, ai còn dám làm như thế?”
Ta hơi giật mình. Việc Ninh Tích Văn khiến ta nản chí ngã lòng, đã lâu ta chưa từng hỏi đến việc nơi đây, cũng không biết Hạ Hầu Thần lặng lẽ bày ra chiêu thức ấy?
Ninh Tích Văn cho rằng ta tìm mọi cách cản trở nàng uống canh, liền nói: “Còn không mau trình lên?”
Ma ma nhìn ta, ta hơi gật đầu, nàng liền vội vàng bưng chén tiến lên đưa cho Ninh Tích Văn. Ninh Tích Văn không biết lấy đâu ra khí lực, từ đầu giường ngồi dậy, hai tay bưng chén canh, vài ngụm liền uống cạn, một giọt nước cũng không thừa lại.
Nhân sâm thượng đẳng giúp nàng bổ sung khí lực, từng đợt từng đợt đau bụng sinh dù chưa hề dừng lại, nhưng tinh thần nàng đã tốt hơn rất nhiều.
Ta yên tâm rồi, thấy nàng trừng mắt phẫn nộ nhìn ta, liền dặn dò hai bà đỡ chăm sóc cẩn thận. Từ sau bình phong đi ra gian ngoài, thình lình thấy Hạ Hầu Thần lẳng lặng đứng ở sau tấm bình phong, ánh mắt hắn biến đổi khó lường nhìn ta, không nói một lời.
Mà hoàng hậu thì đứng ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Muội muội cùng Ninh quý nhân thực đúng là tỷ muội tình thâm, vì kích thích ý chí muốn sống của nàng, nước đục gì muội muội cũng hắt lên người mình.”
Trong lòng ta biết bọn họ đã nghe rõ ràng những lời ta nói, hoàng hậu âm thầm nhắc nhở hoàng thượng, nhất định đã nói ta chẳng phải là người lương thiện gì, vì mưu cầu ích lợi, ngay cả người thân của mình cũng hãm hại.
Ta hành lễ với hai người, chỉ nói: “Thần thiếp chỉ mong Ninh quý nhân bình an vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Ta không phủ nhận thủ đoạn của ta là giả, chấp nhận những việc mình đã làm trước đây. Bởi ta biết rõ, chắc hẳn hoàng hậu đã sớm bẩm báo việc này với Hạ Hầu Thần. Trong mắt hoàng hậu mơ hồ ẩn chứa sự tự mãn, mặt Hạ Hầu Thần lại không có chút biểu cảm nào, ánh mắt khó lường, chỉ nói: “Kêu ngự y chăm sóc nàng ấy cho tốt.”
Ta nói: “Hoàng thượng, ngài không vào thăm sao?”
Hoàng hậu cau mày nói: “Muội muội hồ đồ rồi sao? Hoàng thượng làm sao có thể vào nơi dơ bẩn như phòng sanh của nữ tử chứ?”
Ta ngẩn ra, biết mình lỡ lời, vội vàng nói: “Là thần thiếp càn rỡ.”
Hạ Hầu Thần khoát tay áo, có cung nữ cầm cuộn thánh chỉ trong tay tiến vào, lớn tiếng tuyên đọc: “Hoàng thượng có chỉ, Ninh quý nhân cố gắng nghỉ ngơi, bồi bổ thân thể, mọi chuyện không cần quan tâm, nhất thiêt phải lấy việc sinh hạ hoàng tử thuận lợi làm đầu… Khâm thử.”
Ninh Tích Văn ở trong nhà nghẹn ngào ra tiếng, có lẽ là muốn xuống giường bái lễ, lại nghe cung nữ nói: “Hoàng thượng có chỉ, Ninh quý nhân không cần bái lễ, ở trên giường tiếp chỉ là được rồi.”
Đây là vinh hạnh đặc biệt nhất dành cho Ninh Tích Văn chăng? Có sự thù hận đối với ta, lại có sự ân sủng Hạ Hầu Thần dành cho nàng, hi vọng nàng sẽ dùng hết khí lực để sinh con.
Hạ Hầu Thần vào thăm xong, liền đi vào triều. Hoàng hậu thấy thời gian còn sớm, liền căn dặn bảo ta chờ ở chỗ này, nói là đi về Chiêu Thuần cung rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một lát sẽ quay lại. Ta biết gần đây nàng rất chú trọng dung mạo, liền lĩnh chỉ đáp ứng.
Cho đến giữa trưa, ma ma trong phòng mới đi ra báo tin vui: “Nương nương, Ninh quý nhân sắp sinh rồi.”
Trái tim khẩn trương của ta liền buông lỏng một chút, chỉ hi vọng mẫu tử nàng bình an là mừng rồi.
Qua một lát, ta liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng trẻ sơ sinh, không khỏi chắp tay thành hình chữ thập niệm A Di Đà Phật. Ngay lúc này, hoàng hậu tới, thấy ta hành lễ, vui vẻ nói: “Dù là nam hay nữ, đây cũng là con đầu lòng của hoàng thượng, trời cao bảo hộ thiên triều ta…”
Nói xong cũng chắp tay thành hình thành chữ thập hành lễ theo. Lúc này có ma ma đi ra báo: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương, Hoa phu nhân nương nương, Ninh quý nhân hạ sinh quý tử, mẫu tử bình an.”
Tảng đá lớn trong lòng ta được bỏ xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ hoàng hậu thực sự không động tay động chân gì sao?
Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ nói: “Bản cung đã sớm chuẩn bị quà dành cho hoàng tử, có khóa vàng như ý, vòng tay vàng như ý(2), hiện giờ cũng đến lúc sử dụng rồi…”
Cung tỳ bên cạnh nàng bưng tới một cái hộp gỗ, mở nắp, quả nhiên lấp lánh ánh vàng, thủ công tinh mỹ hoa lệ, kiểu dáng càng hiếm có.
Nàng nhẹ nhàng cười, cầm lấy một cái lắc tay tinh xảo, “Cái lắc tay này bản cung đặc biệt kêu người cẩn thận mài giũa, yêu cầu bóng loáng trơn mịn, mang trên tay sẽ không gây thương tổn cho hoàng tử, lại có thể xua yêu trừ ma.”
Ta nhận lấy một cái lắc tay bằng vàng, quả nhiên sờ lên mịn màng bóng loáng, liền nói:“Hoàng hậu nương nương thật là có lòng.”
Lúc này ngự y liền tiến lên bẩm tấu: “Hoàng hậu nương nương, Hoa phu nhân nương nương, chúng thần có thể kiểm tra hoàng tử rồi chứ?
Hoàng hậu nương nương liền gật đầu đáp ứng.
Ta biết con cháu hoàng thất vừa ra đời, sẽ phải trải qua các loại thí nghiệm kiểm tra thân thể, để xem công năng thân thể có bình thường hay không.
Thấy ta hơi khẩn trương, hoàng hậu liền nói: “Muội muội không cần khẩn trương, mới vừa rồi không phải ma ma cũng đã nói, tiểu hoàng tử trắng trẻo mập mập sao, sẽ không có chuyện gì đâu.”
(1)Ngọc khuê: Miếng ngọc các quan lại ngày xưa thường cầm trong tay khi thượng triều.↑
(2)Lắc tay vàng như ý, khóa như ý cho trẻ sơ sinh:↑
Đúng như ta phỏng đoán, Hạ Hầu Thần lợi dụng sự kiện lần này, chẳng những bất ngờ vạch tội những kẻ phá rối, hơn nữa, còn phản kích, lôi từng người liên quan trong đó ra, làm cho phe cánh đối phương lại tổn thất không ít quan viên.
Mà một lần này, hoàng hậu hành động rất cẩn thận, Thời gia không dính líu một ai. Nhiều nhất chỉ có thể định tội hoàng hậu bị người ta bịt mắt, lại lo lắng cho thân thể hoàng đế, quá hoảng hốt, mới phụ hoạ theo đuôi thôi.
Nhưng Hạ Hầu Thần lại phê nàng hai câu trước mặt mọi người, “Bề ngoài trí tuệ, kì thực ngu si không ai bằng!”
Nghe nói sau khi bãi triều, hoàng hậu muốn từ trên bảo tọa đi xuống, phải có người đỡ hai bên, vừa ra khỏi đại điện, liền ngồi trên một cỗ kiệu nhỏ, trở lại Chiêu Thuần cung. Ngày hôm sau có phi tần tới cửa bái kiến, nàng đều tránh không gặp.
Chiêu Tường các lại vô cùng bình thản. Hai ngày sau Tố Tú được đón từ núi Thiên Thọ trở về. Cùng đi, còn có cung tỳ phát bệnh sau nàng mấy ngày, người trong Chiêu Tường các rốt cuộc cũng tề tựu đông đủ.
Mà Lâm thục nghi cùng Tào tiệp dư cũng được người ta tiếp hồi cung, nể tình hai người hoàn toàn không biết gì, Hạ Hầu Thần cũng không xử phạt hai nàng. Nhưng hai nàng đều là nữ nhi của nhà quan lại, phân tích trước sau, liền biết mình bị người ta lợi dụng làm mồi câu, khó chịu trong lòng. Sau khi các nàng hồi cung, không đi Chiêu Thuần cung thỉnh an nữa, ngược lại thường đến chỗ ta. Tuy rằng chỉ nói chuyện xiêm y vòng tay những thứ linh tinh mà nữ nhân yêu thích, nhưng người trong cung đều thông minh, gió chuyển hướng nào, sao lại không biết. Chiêu Thuần cung từ từ lạnh lùng, mà Chiêu Tường các lại sôi nổi hẳn lên.
Lúc này, ta lại sợ Hạ Hầu Thần đánh đồng ta với hoàng hậu, lại càng thêm chú ý cẩn thận, không kết giao nhiều với nhóm phi tần. Nói thật ra, bất luận Hạ Hầu Thần thổ lộ với ta thế nào, dưới đáy lòng ta chung quy vẫn bảo tồn một phần kinh sợ đối với hắn. Quyền hành hắn nắm trong tay quá lớn, chỉ cần sơ sẩy, ta sẽ thành vật tế của quyền hành kia.
Cũng có thể, ở trong cung nhiều năm, ta đã quen đề phòng người khác, dù chúng ta đã cùng trải qua hoạn nạn, nhưng một khi mọi chuyện yên ổn, ta liền sinh lòng nghi ngờ chăng?
Bởi vì túi thơm của Khang Đại Vi đã chuyển cho Hạ Hầu Thần, ta liền chế một cái mới cho hắn, thủ công chẳng hề thua kém cái cũ. Khang Đại Vi liền vui rạo rực nhận lấy, lại treo bên hông.
Không ngờ chạng vạng, khi Hạ Hầu Thần tới liền xụ mặt, chờ mấy món điểm tâm được dâng lên, hắn liền kén cá chọn canh, chê cái này hương vị không đủ, cái kìa màu sắc nhợt nhạt, sắc mặt càng đen thui tới cực điểm. Ban đầu ta còn chưa hiểu vì sao hắn lại như thế, cho đến khi Khang Đại Vi leng ka leng keng đi tới bẩm báo chuyện gì đó với hắn, hắn nhìn chằm chằm vào cái hông người ta, ta mới hiểu ra, hóa ra hắn giận dỗi vì chuyện này. Trong lòng ta vừa cảm thấy ngọt ngào, đồng thời cũng hơi lo lắng. Hắn là hoàng thượng, nắm quyền sinh sát trong tay, sự tàn nhẫn của hắn, ta cũng đã từng chứng kiến. Bây giờ hắn quan tâm đến ta như thế, đối với ta mà nói, rốt cuộc là phúc hay là họa? Vạn nhất ta làm chuyện gì đó có lỗi với hắn, hoặc khiến hắn hiểu lầm ta có lỗi với hắn, kết cục của ta sẽ ra sao?
Có lẽ vì ta ở trong cung rất lâu rồi, bất cứ chuyện gì cũng xem là mưu kế, cho nên mới lo lắng như thế. Nếu như phi tần khác gặp tình huống này, sẽ xử sự khác chăng?
Quả nhiên, hắn thấy ta cúi đầu cân nhắc, không nói tiếng nào, liền mơ hồ cảm giác được: “Nàng lại nghĩ ngợi lung tung gì rồi? Có phải nghĩ trẫm thật khó chìu hay không?”
Ta liền nói: “Hoàng thượng cho là mình rất khó chìu sao?”
Nếu như là trước kia, ở trước mặt hắn, lời nói như vậy ngay cả nghĩ ta cũng không dám nghĩ, đừng nói chi là thốt ra miệng. Hiện giờ lúc chỉ có hai người ở cùng nhau, ta lại thường buột miệng, mỗi khi thấy hắn lúng túng, không phản bác được, liền thích thú trong lòng.
Ta thầm nghĩ, dường như ta càng lúc càng giống Khang Đại Vi, càng lúc càng thích chơi mấy trò cực kỳ nhàm chán này.
Hắn quả nhiên bối rối, trợn mắt nhìn ta một cái. Nếu như là trước kia, bị hắn hung ác trừng như vậy, ta sẽ hoảng loạn không thôi, lúc này lại chỉ thấy thú vị, không nghĩ ngợi gì trừng ngược lại. Khóe miệng hắn ẩn chứa ý cười, lông mi giương lên, như lông vũ bay múa, rốt cụôc cười ha ha, ôm ta vào trong ngực, nói: “Nàng càng lúc càng không sợ trẫm nhé.”
Nói nói, tay liền dò xét đi vào. Ta vừa né tránh, vừa nói: “Thần thiếp chưa từng sợ hoàng thượng.”
Đương nhiên lại là một buồng dạt dào xuân ý.
Trong phòng có cắm một nhành ngọc lan, tươi mát thanh nhã, mùi thơm thỉnh thoảng lại vấn vương trong mũi, hòa tan hương vị mỹ loạn kia. Ta bị hắn lăn qua lăn lại một phen, lại ngủ không yên. Nghe thấy tiếng thở đều đều của hắn, liền lặng lẽ đứng lên, phủ thêm áo bào bằng gấm, tự mình đi đến bên bàn con rót một chén trà. Không nghĩ đến lại sẩy tay, đánh nghiêng chén trà, một ít nước nóng sánh lên tay ta. Trái tim ta đột nhiên bùm bùm nhảy dựng lên.
Quay đầu nhìn về phía màn thêu, lại thấy trên giường bóng người mờ ảo, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều như cũ.
Ta chậm rãi bước đến gần màn thêu, vén màn lên nhìn vào, chỉ thấy Hạ Hầu Thần nghiêng người nằm ngủ. Bên trong chỉ có một cái đèn tường mờ mờ, nhưng ta ở trong bóng tối lâu, nên vẫn thấy được rõ ràng, lông mi thật dài của hắn như lông chim phe phẩy trên mí mắt, một cánh tay để trên chăn thêu, quần áo trong màu vàng sáng hơi mở, lộ ra xương quai xanh duyên dáng bên trong, làn môi hơi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, trên mặt còn dính vết son.
Ta nhìn gương mặt ngủ say của hắn, trái tim chậm rãi bình ổn lại, sẽ không có chuyện gì chứ?
Rốt cuộc nghe hơi thở cho thấy hắn đã ngủ say, lại cảm giác mình từ trong màn lụa chậm rãi vòng ra, mở cửa. Gió thổi lá rụng trên đất, bên trong sự tráng lệ, lại ẩn hiện vài phần tiêu điều. Ta cảm thấy gió thổi khiến thân thể lạnh buốt, liền kêu lên: “Tố Khiết, mang một kiện áo ngoài tới cho bản phi.”
Lại ngẩn ra, thầm nghĩ sao mình lại kêu Tố Khiết? Không phải Tố Khiết đã sớm đi cục Thượng Cung rồi sao?
Lại nghe có người nói tiếp: “Tỷ tỷ, sao vẫn không cẩn thận như vậy, mỗi lần ra ngoài đều quên mang theo y phục?”
Ta vừa quay đầu lại, Ninh Tích Văn cười dài cầm một chiếc áo khoác đi về hướng ta, ta có thể tinh tường nhìn thấy viền áo khoác đính lông hồ ly màu tím. Nàng tươi cười xinh đẹp, tuy mặc y phục của cung phi, lại tạo cho ta cảm giác như quay lại thuở ấu thơ, nàng luôn ở phía sau ta, kêu: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ…”
Ta đang định tiến lên, một trận gió lớn lại không biết từ nơi nào thổi tới, cuồn cuộn thổi lá cây trên mặt đất lên, đánh thẳng vào mặt ta.
Ta lấy tay áo che mặt, đến khi ngẩng đầu nhìn lên thì đối diện chỉ có hành lang dài mênh mông in bóng những trụ nhà màu đỏ, không thấy một bóng người.
Trái tim ta như bị ai đào ra một lỗ, cảm giác trống vắng đột nhiên ập đến lấp đầy thể xác và tinh thần ta. Ta đầu đầy mồ hôi từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu trông qua, cũng là khuôn mặt bình yên nhập mộng của Hạ Hầu Thần, hóa ra, chỉ là một giấc mơ.
Có lẽ là những ngày gần đây nhiều việc vặt vãnh, nên mới ngủ không ngon. Ngày mai phải bảo ngự y kê một ít canh Định Thần uống mới được.
Ta vừa nghĩ, vừa nằm xuống, định tiếp tục ngủ bù.
Lại nghe ngoài cửa sổ có người nhẹ giọng kêu: “Nương nương, nương nương, đã xảy ra chuyện…”
Tiếng hô ngoài cửa sổ tuy nhỏ, lại làm cho ta đột nhiên đổ mồ hôi lạnh. Ta vội vàng khoác áo ngồi dậy, đi tới trước cửa sổ, hỏi: “Thế nào rồi?”
Tố Tú nói: “Nương nương, Khang công công tới báo, nói Ninh quý nhân đột nhiên đau bụng, sợ rằng sắp sinh non.”
Ta vội vàng đi ra gian ngoài, ra hiệu nàng đi vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, hỏi nàng:“Kêu ngự y chưa?”
“Đã kêu từ sớm, lại cho người tới báo cho hoàng thượng, nô tỳ sợ hỏng việc, cho nên…”
Nàng nhanh tay nhanh chân giúp ta mặc y phục, ta nghĩ đến Hạ Hầu Thần vì việc bệnh dịch, mấy ngày mấy đêm chưa được ngủ ngon, liền nói: “Bản phi đi trước. Nếu như hoàng thượng tỉnh, thì kêu ngài ấy đến đó, chắc sẽ không có việc gì đâu.”
Một cỗ kiệu nhỏ sớm đã chờ trong sân. Ta lên kiệu, bảo kiệu phu cố gắng hết sức chạy tới Thanh Vận các, lại thấy trong Thanh Vận các đèn đuốc sáng trưng, nhóm cung tỳ đi tới đi lui, hoảng loạn thành một đoàn. Ta men theo hành lang dài một đường đi tới, còn chưa tới tẩm cung của Ninh Tích Văn, đã nghe thấy tiếng nàng rên rỉ hô đau. Đi tới phòng ngoài tẩm cung, lại thấy hoàng hậu sớm đã ngồi đó, chỉ huy cung tỳ ngự y bận rộn đi qua đi lại. Ta vội vàng đi tới, hỏi: “Hoàng hậu nương nương, Ninh quý nhân thế nào rồi?”
Thấy ta đến, nàng kinh ngạc, “Muội muội cũng tới sao? Nửa đêm Ninh quý nhân bắt đầu đau bụng, nô tỳ hầu hạ bên cạnh nàng chạy tới bẩm báo cho bản cung, bản cung liền lập tức theo ngự y chạy tới đây.”
Sau chuyện bệnh dịch, hoàng hậu liền tránh trong cung không chịu gặp ai, rất ít khi ra khỏi Chiêu Thuần cung. Ta thấy mặt nàng gầy yếu đi không ít, dáng điệu lại càng thêm uyển chuyển, khuôn mặt trắng noãn như ngọc, thần thái không có vẻ như đã chịu nhiều đả kích, không khỏi lấy làm kỳ lạ, liền nói: “Có hoàng hậu nương nương lập tức chạy tới, lại mời ngự y đến khám, chắc sẽ không xảy ra việc gì chứ?”
Nàng có vẻ lo lắng, “Tuy là nói như thế, nhưng nàng ấy đau bụng cũng hai ba canh giờ rồi, nghe ma ma đỡ đẻ tới báo cửa mình chưa mở, đây là con đầu lòng của hoàng thượng, cầu thần phật phù hộ…”
Nàng nói xong, hai tay liền tạo thành hình chữ thập, hướng lên trời cầu xin. Ta hơi cảm động: “Hoàng hậu nương nương, được ngài quan tâm nhiều như thế…”
Bên trong lại truyền tới một tiếng kêu to, có ma ma rảnh tay, chạy ra bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, Ninh quý nhân mời ngài đi vào trò chuyện.”
Hoàng hậu liền đứng dậy, nói: “Nàng chưa biết muội muội đã tới, không bằng để bản cung vào báo cho nàng nhé?”
Trong lòng ta đắng nghét, đành phải nói: “Vậy làm phiền hoàng hậu.”
Vào thời điểm này, Ninh Tích Văn vẫn xem hoàng hậu là chỗ dựa như cũ, trong lòng lại không hề có ta, bảo sao ta không hụt hẫng mất mát?
Qua thật lâu sau, hoàng hậu mới trở ra, thần tình kỳ lạ. Nàng lại ngồi xuống ghế, qua rất lâu sau mới nói: “Muội muội, muội xem có buồn cười không, vào lúc nguy cấp này, Ninh quý nhân lại lo mình xảy ra chuyện, phó thác đứa con trong bụng cho bản cung. Bản cung đành phải cố gắng hết sức an ủi nàng. Muội muội, theo bản cung thấy, về tình, nàng ấy là muội muội ruột thịt của muội, về lý, muội đã cùng giải quyết chuyện trong lục cung, cũng có nghĩa vụ vào khuyên bảo, không bằng muội đi khuyên giải an ủi nàng một chút đi.”
Ta hơi chần chờ, thấy tiểu thái giám bên cạnh Khang Đại Vi từ giữa sân lát đá vội vàng chạy vào, liền yên tâm, nói: “Cẩn tuân ý chỉ của hoàng hậu.”
Tố Tú muốn tiến lên cùng đi, ta xua tay bảo nàng lui ra, một mình đi vào tẩm cung của Ninh Tích Văn. Đi qua bình phong, liền nghe bên trong có mùi dược thảo hòa với mùi máu nhàn nhạt bay ra. Có hai bà đỡ ngồi trước giường, nhẹ giọng khuyên giải an ủi:“Nương nương, ngài nên ăn vài thứ mới được. Chỉ vừa mới bắt đầu thôi, phía sau còn đau hơn!”
Ninh Tích Văn yếu ớt vô lực chỉ lắc đầu, không thèm để ý tới hai bà đỡ.
Thấy ta tiến vào, hai bà đỡ liền muốn hành lễ, ta xua tay ngăn cản, hỏi: “Muội muội cảm thấy thế nào rồi?”
Cặp mắt Ninh Tích vốn đang nhắm lại, lúc này lại đột ngột mở ra, thấy là ta, gương mặt suy yếu liền lộ ra một tia trào phúng, “Tỷ tỷ vẫn sẵn lòng tới đây sao?”
Ta nhìn chung quanh, nói: “Lúc sinh sản, cần phải dùng hết khí lực toàn thân, nếu như cửa mình chưa mở*, thì còn chưa sinh đâu, sao không kêu người chưng chút canh nhân sâm tới bổ sung dinh dưỡng cho quý nhân?”
(Ta giải thích chỗ này cho các bé ngây thơ một chút, khụ khụ, khi sinh con thì ở phía dưới sẽ nở ra mấy phân để cho em bé chui ra, nở chưa đủ thì lấy dao rạch thêm. Vậy nhá*dọt lẹ*)
Hai bà đỡ thưa dạ đáp ứng, vội đi xuống chuẩn bị nước canh.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, Ninh Tích Văn miễn cưỡng dùng khuỷu tay trái chống đỡ thân thể, nói: “Không ngờ tỷ tỷ còn dám lẻ loi một mình ở chung một phòng với ta?”
Ta nói: “Muội muội nói đùa, muội đã là muội muội ruột thịt của ta, lại còn là mẫu thân đứa con đầu lòng của hoàng thượng, nếu ta sợ muội, truyền ra ngoài, cũng khiến người ta chê cười.”
Mắt thấy từng đợt đau đớn lại tập kích nàng, nàng đau đến mặt mũi vặn vẹo, ta vội vàng đi qua đỡ nàng nằm xuống, la lên: “Thế nào, rất đau sao?”
Ánh mắt nàng tan rã, một hồi lâu sau mới khôi phục lại, “Dù thế nào, ta cũng phải chịu đựng. Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ ta đều không bằng ngươi, một lần này, ta cuối cùng cũng vượt trước ngươi.”
Ta nói: “Nếu như thế, muội phải ráng chống đỡ, ta chờ xem muội hơn ta đấy.”
Cổ tay bị nàng nhéo đau, móng tay nàng bấm vào trong da thịt ta, cơn đau bụng sinh vừa mới dừng lại bắt đầu mãnh liệt hơn. Nàng đau đến kêu ra tiếng: “Tỷ tỷ, thật sự đau quá a.”
Ta cảm thấy thân thể nàng run rẩy từng đợt, ánh mắt tan rã, thần chí dần dần hôn mê, một giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống gương mặt nàng, lực nắm cổ tay ta cũng dần dần buông lỏng. Trong nháy mắt đó, ta giống như lạc vào tình cảnh cảnh đã trải qua trong mộng, lá khô rơi theo gió, lòng rối bời không biết làm sao.
Ta vội vàng trở tay, nắm lấy tay nàng, nói: “Ninh Tích Văn, ngươi thực sự chống đỡ không nổi nữa sao? Nghĩ đến mẫu thân ngươi đi, không sai, chính ta để các ngươi vào ở Triều Nguyệt am, ta khiến cho người bên ngoài cho rằng bà là người thân nhất của ta, khiến bà ta gặp bất trắc: nghĩ lại chính bản thân ngươi đi, hoàng thượng thích mới mẻ, chẳng qua sủng hạnh ngươi vài lần mà thôi, người ngài ấy say mê nhất vẫn là bản phi: từ nhỏ đến lớn, tuy bản phi là thứ xuất, nhưng người trong phủ có ai không cho rằng thân phận bản phi cao hơn ngươi? Bất cứ việc gì, bản phi đều đè đầu cưỡi cổ ngươi, nếu như lần này ngươi chết, ta sẽ vĩnh viễn đè trên đầu trên cổ ngươi! “
Nàng đột ngột mở to hai mắt nhìn, tìm kiếm bóng dáng ta. Ta lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng cười lạnh, “Ninh Tích Văn, từ nhỏ đến lớn, dù làm cái gì ngươi cũng đều bỏ dở nửa chừng!”
Ta làm bộ muốn buông hai tay nàng ra, lại bị nàng bắt được, nhéo đến phát đau, “Ninh Vũ Nhu, ta sẽ không để ngươi khinh thường. Ngươi chờ đó, ta sẽ không để ngươi đắc ý được lâu đâu!”
Trong mắt nàng lại có quyết tâm muốn sống, ánh mắt liền sáng ngời sắc bén.
Lúc này, ma ma đỡ đẻ bưng vào một bát súp, hỏi ta có cần đút cho nàng hay không.
Ta cúi xuống nhìn nhìn mặt Ninh Tích Văn, cau mày nói: “Ninh quý nhân còn uống súp gì nữa? Theo bản phi thấy, Ninh quý nhân khí hư thể yếu, khó mà uống vào.”
Ninh Tích Văn gạt tay ta ra, nỗ lực dồn sức nói: “Bưng chén lại đây, bản phi muốn uống!”
Ta cố ý nói: “Kêu người ăn thử chưa, coi chừng lại có kẻ bỏ vào mấy thứ không sạch sẽ.”
Ma ma bị dọa bưng chén quỳ xuống, “Nương nương, oan uổng quá. Từ một tháng trước, hoàng thượng đã mời một nhũ mẫu có mang cùng tháng với quý nhân từ dân gian vào cung, cùng ăn cùng ở với quý nhân, ai còn dám làm như thế?”
Ta hơi giật mình. Việc Ninh Tích Văn khiến ta nản chí ngã lòng, đã lâu ta chưa từng hỏi đến việc nơi đây, cũng không biết Hạ Hầu Thần lặng lẽ bày ra chiêu thức ấy?
Ninh Tích Văn cho rằng ta tìm mọi cách cản trở nàng uống canh, liền nói: “Còn không mau trình lên?”
Ma ma nhìn ta, ta hơi gật đầu, nàng liền vội vàng bưng chén tiến lên đưa cho Ninh Tích Văn. Ninh Tích Văn không biết lấy đâu ra khí lực, từ đầu giường ngồi dậy, hai tay bưng chén canh, vài ngụm liền uống cạn, một giọt nước cũng không thừa lại.
Nhân sâm thượng đẳng giúp nàng bổ sung khí lực, từng đợt từng đợt đau bụng sinh dù chưa hề dừng lại, nhưng tinh thần nàng đã tốt hơn rất nhiều.
Ta yên tâm rồi, thấy nàng trừng mắt phẫn nộ nhìn ta, liền dặn dò hai bà đỡ chăm sóc cẩn thận. Từ sau bình phong đi ra gian ngoài, thình lình thấy Hạ Hầu Thần lẳng lặng đứng ở sau tấm bình phong, ánh mắt hắn biến đổi khó lường nhìn ta, không nói một lời.
Mà hoàng hậu thì đứng ở bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Muội muội cùng Ninh quý nhân thực đúng là tỷ muội tình thâm, vì kích thích ý chí muốn sống của nàng, nước đục gì muội muội cũng hắt lên người mình.”
Trong lòng ta biết bọn họ đã nghe rõ ràng những lời ta nói, hoàng hậu âm thầm nhắc nhở hoàng thượng, nhất định đã nói ta chẳng phải là người lương thiện gì, vì mưu cầu ích lợi, ngay cả người thân của mình cũng hãm hại.
Ta hành lễ với hai người, chỉ nói: “Thần thiếp chỉ mong Ninh quý nhân bình an vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Ta không phủ nhận thủ đoạn của ta là giả, chấp nhận những việc mình đã làm trước đây. Bởi ta biết rõ, chắc hẳn hoàng hậu đã sớm bẩm báo việc này với Hạ Hầu Thần. Trong mắt hoàng hậu mơ hồ ẩn chứa sự tự mãn, mặt Hạ Hầu Thần lại không có chút biểu cảm nào, ánh mắt khó lường, chỉ nói: “Kêu ngự y chăm sóc nàng ấy cho tốt.”
Ta nói: “Hoàng thượng, ngài không vào thăm sao?”
Hoàng hậu cau mày nói: “Muội muội hồ đồ rồi sao? Hoàng thượng làm sao có thể vào nơi dơ bẩn như phòng sanh của nữ tử chứ?”
Ta ngẩn ra, biết mình lỡ lời, vội vàng nói: “Là thần thiếp càn rỡ.”
Hạ Hầu Thần khoát tay áo, có cung nữ cầm cuộn thánh chỉ trong tay tiến vào, lớn tiếng tuyên đọc: “Hoàng thượng có chỉ, Ninh quý nhân cố gắng nghỉ ngơi, bồi bổ thân thể, mọi chuyện không cần quan tâm, nhất thiêt phải lấy việc sinh hạ hoàng tử thuận lợi làm đầu… Khâm thử.”
Ninh Tích Văn ở trong nhà nghẹn ngào ra tiếng, có lẽ là muốn xuống giường bái lễ, lại nghe cung nữ nói: “Hoàng thượng có chỉ, Ninh quý nhân không cần bái lễ, ở trên giường tiếp chỉ là được rồi.”
Đây là vinh hạnh đặc biệt nhất dành cho Ninh Tích Văn chăng? Có sự thù hận đối với ta, lại có sự ân sủng Hạ Hầu Thần dành cho nàng, hi vọng nàng sẽ dùng hết khí lực để sinh con.
Hạ Hầu Thần vào thăm xong, liền đi vào triều. Hoàng hậu thấy thời gian còn sớm, liền căn dặn bảo ta chờ ở chỗ này, nói là đi về Chiêu Thuần cung rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi một lát sẽ quay lại. Ta biết gần đây nàng rất chú trọng dung mạo, liền lĩnh chỉ đáp ứng.
Cho đến giữa trưa, ma ma trong phòng mới đi ra báo tin vui: “Nương nương, Ninh quý nhân sắp sinh rồi.”
Trái tim khẩn trương của ta liền buông lỏng một chút, chỉ hi vọng mẫu tử nàng bình an là mừng rồi.
Qua một lát, ta liền nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng trẻ sơ sinh, không khỏi chắp tay thành hình chữ thập niệm A Di Đà Phật. Ngay lúc này, hoàng hậu tới, thấy ta hành lễ, vui vẻ nói: “Dù là nam hay nữ, đây cũng là con đầu lòng của hoàng thượng, trời cao bảo hộ thiên triều ta…”
Nói xong cũng chắp tay thành hình thành chữ thập hành lễ theo. Lúc này có ma ma đi ra báo: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương, Hoa phu nhân nương nương, Ninh quý nhân hạ sinh quý tử, mẫu tử bình an.”
Tảng đá lớn trong lòng ta được bỏ xuống, thầm nghĩ chẳng lẽ hoàng hậu thực sự không động tay động chân gì sao?
Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ nói: “Bản cung đã sớm chuẩn bị quà dành cho hoàng tử, có khóa vàng như ý, vòng tay vàng như ý(2), hiện giờ cũng đến lúc sử dụng rồi…”
Cung tỳ bên cạnh nàng bưng tới một cái hộp gỗ, mở nắp, quả nhiên lấp lánh ánh vàng, thủ công tinh mỹ hoa lệ, kiểu dáng càng hiếm có.
Nàng nhẹ nhàng cười, cầm lấy một cái lắc tay tinh xảo, “Cái lắc tay này bản cung đặc biệt kêu người cẩn thận mài giũa, yêu cầu bóng loáng trơn mịn, mang trên tay sẽ không gây thương tổn cho hoàng tử, lại có thể xua yêu trừ ma.”
Ta nhận lấy một cái lắc tay bằng vàng, quả nhiên sờ lên mịn màng bóng loáng, liền nói:“Hoàng hậu nương nương thật là có lòng.”
Lúc này ngự y liền tiến lên bẩm tấu: “Hoàng hậu nương nương, Hoa phu nhân nương nương, chúng thần có thể kiểm tra hoàng tử rồi chứ?
Hoàng hậu nương nương liền gật đầu đáp ứng.
Ta biết con cháu hoàng thất vừa ra đời, sẽ phải trải qua các loại thí nghiệm kiểm tra thân thể, để xem công năng thân thể có bình thường hay không.
Thấy ta hơi khẩn trương, hoàng hậu liền nói: “Muội muội không cần khẩn trương, mới vừa rồi không phải ma ma cũng đã nói, tiểu hoàng tử trắng trẻo mập mập sao, sẽ không có chuyện gì đâu.”
(1)Ngọc khuê: Miếng ngọc các quan lại ngày xưa thường cầm trong tay khi thượng triều.↑
(2)Lắc tay vàng như ý, khóa như ý cho trẻ sơ sinh:↑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook