Thượng Cung
-
Chương 18: Lục vân thấp ánh, bạc nửa tóc mai
Chính là, vì sao lần nào lớp mặt nạ của ta cũng đều bị
Hạ Hầu Thần xé tọac? Hắn biết mỗi một bước đi, biết từng suy nghĩ trong lòng
ta, biết cả những ý nghĩ bí ẩn nhất trong nội tâm ta.
Chẳng lẽ đúng như Ninh Tích Văn đã nói, hắn là người có tâm?
Chỉ nghĩ sơ một chút, ta liền ném ý nghĩ này ra sau đầu. Vô số kinh nghiệm nói cho ta biết, đối với người này, không nên có chút chờ mong nào.
Cũng không biết vì sao, buổi tối này, ta lại không thể yên giấc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn lồng treo phía trên hành lang dài dần dần bị sương mù dày đặc bao phủ, ánh sáng từ từ mơ hồ không rõ, song cửa sổ cũng dần dần nhuộm một màu xám trắng, trong đầu ta vẫn trống rỗng như cũ, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Tờ mờ sáng ngày mới, ta ngồi dậy. Đứng ở dưới tàng cây quế cân nhắc mọi chuyện, đầu óc lại như bị bế tắc, làm thế nào cũng không nghĩ ra chân tướng chuyện tối hôm qua.
Rửa mặt chải đầu xong, lại có cung nữ do hoàng hậu phái đến mời. Trong lòng ta hiểu rõ, chắc hẳn hoàng hậu đã biết tình hình tối hôm qua, kêu ta qua an ủi đây, không, chính xác phải nói là kêu ta qua cùng chung mối thù mới đúng.
Sư Viện Viện không chỉ hành động như thế một lần. Lần này là ở Lan Nhược hiên, thậm chí cả khi hoàng thượng ở chỗ hoàng hậu, nàng ta cũng dám chặn đường!
Cũng khó trách nàng dám làm như thế, từ sau khi mang bầu, nàng đã liên tục thăng ba cấp, thăng thành một trong tứ phi, quý phi địa vị cao quý, trong dòng họ cũng có nhiều người được lên chức, đã trở thành tân đại thế gia nối bước Thượng Quan gia tộc và Thời gia.
Lúc kiệu đi tới Chiêu Thuần cung, hoàng hậu đang ngồi một mình dưới tàng cây của một gốc phù dung. Ghế dựa có màn lụa thêu, ngăn phấn hoa và lá khô bị gió thổi rơi xuống, có một đóa hoa phù dung từ trên cây bay xuống, trượt xuống đỉnh màn, rơi trên vạt áo nàng, nàng lại không phát hiện ra, xem ra tâm tư nàng hôm nay rất nặng nề.
Tiếp xúc lâu ngày, qua lời nói, hành động, cử chỉ của hoàng hậu đối với hoàng thượng, ta dần dần thấy được, hoàng hậu vẫn có tình cảm với Hạ Hầu Thần, cho nên lúc này biểu hiện nàng mới tiêu điều như thế. Có lúc ta nghĩ, sở dĩ hoàng hậu coi ta là đồng minh, ngoại trừ lần trước ta lập công ra, có phải bởi vì ta sẽ không tranh giành sự sủng ái của Hạ Hầu Thần với nàng hay không? Tuy rằng nàng năm lần bảy lượt ám hiệu Hạ Hầu Thần nên ngủ lại với ta nhiều hơn, chỉ là, có bao nhiêu phần là thật lòng? Nếu như Hạ Hầu Thần thật sự chung tình với ta, nàng còn có thể nhiệt tình như vậy sao?
Xem kiểu cách ngày thường nàng trò chuyện với Hạ Hầu Thần, từ khóe mắt đến đuôi mày không chỗ nào không lộ ra tình ý, tuy chỉ ở trước mặt ta, nàng mới gọi là “Biểu ca”, nhưng mấy tiếng gọi kia, đã ẩn chứa bao nhiêu tâm tư?
Hôm nay ta chỉ trang điểm nhẹ, phấn lót không che được vẻ mệt mỏi của một ngày chưa ngủ, tuy quần áo không khác lúc bình thường, nhưng thần sắc không tốt, ta cũng tự thấy bản thân mình tiều tụy. Hoàng hậu nghe bẩm báo, quay đầu lại trông thấy ta, tự nhiên cũng cảm giác được. Khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười khổ, nhưng nụ cười khổ bỗng nhiên lại biến mất không thấy, chỉ cười nhìn ta, “Hôm nay hoàng thượng mới ban cho ít nho của Tây Vực tiến cống, ta thấy muội muội vào cung đã lâu, nhưng chưa hề được thưởng thức, không bằng nếm thử xem?”
Ta khiêm nhường cười nói: “Hoàng thượng ban cho, tiện thiếp nào dám dùng?”
Hôm nay nàng chỉ mặc một cái váy đơn giản, chải một cái búi tóc Thiên vân(1), trước búi tóc cắm một con bướm bằng ngọc xanh kiểu dáng hào phóng, có lẽ là để tiện nằm dưới tàng cây, cả người có vẻ thanh lệ vô song. Hoàng hậu vốn có một gương mặt đoan trang mỹ lệ, tuy rằng không có vẻ diễm lệ phi phàm của Sư Viện Viện, nhưng cũng rất có khí chất danh gia vọng tộc. Theo ta thấy, dung mạo của nàng, rất thích hợp làm hoàng hậu.
Nàng thậm chí không cần trang điểm nhiều, tự nhiên đã có một loại khí chất quý hái. Ta lại nghĩ đến Ninh Tích Văn nói ta giống như con hát, có lẽ ta diễn thế nào, giả dạng thế nào, cũng giả không ra khí độ danh gia vọng tộc của hoàng hậu, cho nên, vị trí của nàng, ta nghĩ cũng không dám nghĩ. Phải có gia thế hiển hách, trong gia tộc có vô số người ủng hộ, mới có khả năng được lên làm hoàng hậu, cũng mới có khả năng an ổn làm hoàng hậu. Hạ Hầu Thần sẽ không cần một hoàng hậu không thể trợ giúp hắn, mà nàng lại vừa vặn có được sự hỗ trợ này.
Nếu như phụ thân ta chưa chết, Ninh gia còn tồn tại trên đời này, có lẽ ta cũng sẽ có một phần vọng tưởng, chỉ tiếc, hiện tại ngay cả vọng tưởng ta cũng không có.
Nho Tây Vực màu tím đặt trên mâm bạch ngọc, trên quả nho đọng một tầng sương trắng, cho thấy trong thời gian tiến cống, nho này đã dùng băng khối để giữ độ tươi, trải qua hành trình ngàn dặm, mới được dâng lên. Nghe Khổng Văn Trân nói, nho này đưa vào trong cung, tổng cộng chỉ có chừng ba mươi cân, ngoại trừ chỗ hoàng hậu, còn đem đến Tê Hà các không ít, nghe nói là Sư nương nương mới chửa, thích ăn vị chua, cho nên mới mang nhiều nho tới cho nàng. Về phần phi tần bậc thấp như ta, ngay cả mặt mũi quả nho thế nào cũng chưa bao giờ thấy qua. Thấy rõ long sủng hoàng thượng dành cho Sư Viện Viện quá lớn, chỉ sợ trong suy nghĩ của hắn, nàng ta đã ngang vai ngang vế với hoàng hậu.
Cũng khó trách hoàng hậu ăn nho, gương mặt lại không hề lộ vẻ vui mừng. Ta hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, lại không biết nàng có thể đi đến một bước kia. Trong mắt cả hậu cung, hoàng hậu là người hiền hoà mà đoan trang, tự nhiên là sẽ không làm ra việc gì tàn nhẫn. Hôm nay nàng kêu ta tới đây, thật ra ta muốn biết, rốt cuộc nàng có thể nhân từ đến trình độ nào.
“Muội muội, nho này rất hiếm thấy, chỗ muội chắc không có, đợi lát nữa lúc muội trở về, bản cung kêu người mang mấy chùm qua cho muội.”
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã quen ăn những thứ thô bỉ, thứ quý giá thế này, nương nương hãy giữ đi, thần thiếp được nếm thử là mừng lắm rồi.”
Ngón tay hoàng hậu nhón lấy một quả nho, màu tím nhàn nhạt như ngọc thạch nàng mang trên đầu, cũng nhuộm lên ngón tay nàng một tầng tím nhạt. Quả nho phản chiếu trong con ngươi của nàng, tựa hồ như con ngươi biến thành màu tím, tăng thêm một phần sầu lo.
Tuy nàng vẫn im lặng không nói đến Sư Viện Viện, nhưng ta biết rõ, hôm nay tới đây, chuyện nàng muốn nói nhất chính là chuyện Sư Viện Viện, lại muốn ta mở miệng trước. Ta cười lạnh trong lòng, hay cho một hoàng hậu nhân từ, ngay cả một chút chứng cớ bất lợi, nàng cũng muốn tránh!
Ta chậm rãi bỏ nho vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp, mùi vị chua ngọt thấm thẳng vào lòng. Đã muốn ta ra tay, ta cũng có một điểm mấu chốt, đừng cho rằng gọi ta tới là ta phải tự động đi làm. Hoàng hậu đã có chuyện muốn cầu, thì đừng nghĩ có thể hoàn toàn đặt mình bên lề mọi chuyện. Đây cũng là phương pháp để ta bảo vệ mình - ta tuyệt đối không muốn làm quân cờ thí để người ta tùy tiện vứt bỏ.
Cuối cùng nàng cũng không còn cách nào, mở miệng hỏi: “Ninh muội muội, tối hôm qua, hoàng thượng đến chỗ muội phải không?”
Gương mặt ta hiện ra thần sắc ảm đạm, trầm mặc không nói lại ăn một trái nho, “Chẳng qua sau đó hoàng thượng lại đi.”
Hoàng hậu thương tiếc mà nói: “Ninh muội muội, khó khăn lắm hoàng thượng mới đến chỗ muội, lại bị…”
Ta nhẹ giọng nói: “Thần thiếp cũng không tính làm gì, chẳng qua tối hôm qua thần thiếp muốn tiến cử muội muội, mắt thấy hoàng thượng đã động lòng, chỉ tiếc…”
Hoàng hậu không nhịn được, trái nho màu tím kẹp ở đầu ngón tay định bỏ vào miệng lập tức bị bóp đến dập nát, nước màu tím dính lên bàn tay. Ta vội vàng cầm khăn lau trên bàn đưa cho nàng lau tay. Nàng biết mình thất thố, cũng không che dấu nữa, chỉ nói: “Muội muội, hiện giờ phải làm thế nào cho tốt đây?”
Ta hiểu được sự kinh hoảng thất thố của nàng. Sư gia gần như sắp ngang vai ngang vế với Thời gia, Sư Viện Viện lại sinh con sớm hơn nàng, nếu như đứa bé là trai, khả năng lập thành thái tử rất lớn, kể từ đó, vị trí hoàng hậu của nàng trong hậu cung đúng là càng bước càng gian nan.
Nhưng nếu nàng muốn ta động thủ, ta cũng tuyệt đối không thể nhận hết phiền toái, kéo nàng cùng xuống nước, mới là phương pháp bảo toàn bản thân tốt nhất.
Ở trong hậu cung nhiều năm, ta sớm đã không tin tưởng vào bất kỳ ai. Phương pháp bảo vệ mình tốt nhất, đó là đừng ôm đồm quá mức.
Ta nhẹ giọng cười, tiếp nhận khăn vải trên tay nàng, để nó lên bàn, “Hoàng hậu nương nương đã nói phải xử lý thế nào, thần thiếp tất nhiên là sẽ nghĩ biện pháp để hoàng hậu nương nương như nguyện. Bất cứ lúc nào thần thiếp cũng nhớ hoàng hậu nương nương và thần thiếp là tỷ muội tốt cùng ăn cơm trên một bàn.”
Nàng thả lỏng một chút, nắm tay ta, “Muội muội, nếu như trong cung không có muội, vị trí hoàng hậu này không biết ta có thể làm được mấy ngày.”
Ta cười lạnh trong lòng, dù ngươi không có tài cán gì, chỉ cần ngươi có gia tộc làm hậu thuẫn, có bọn họ ở trong triều đình tác động hoàng thượng, dù thế nào Hạ Hầu Thần cũng sẽ không phế bỏ chức hoàng hậu của ngươi, trừ phi có một ngày, Thời gia thật sự bị gia tộc khác lật đổ địa vị!
Nhưng đủ loại dấu hiệu cũng tỏ rõ, một ngày này, không phải không có khả năng đến!
Xem ra sau khi chính quyền của tân đế dần dần củng cố, tình thâm lưu luyến của Hạ Hầu Thần và hoàng hậu cũng dần dần chuyển tới trên người Sư Viện Viện. Dường như hoàng đế đang bồi dưỡng một gia tộc đủ để đối kháng với Thời gia, xem ra hắn đã rút kinh nghiệm từ chuyện của thái hậu, tuyệt đối không để cho một nhà ngoại thích giữ vị trí độc tôn!
Mà ta lại chỉ có thể tìm kiếm đường sống từ trong kẽ hở mâu thuẫn của bọn họ. Dù cho Sư Viện Viện đắc thế, lấy quan hệ giữa chúng ta, ta cũng không thể buông tha hoàng hậu mà đi theo phe nàng, cho nên, ta chỉ có thể dựa vào hoàng hậu.
Ta mỉm cười chân thành mà nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã nhận rất nhiều ân huệ của ngài, sao dám không toàn lực tương trợ ngài?”
Đúng lúc này, có cung nhân tới báo, “Nguyệt Dung Hoa nương nương cầu kiến.”
Khuôn mặt hoàng hậu vốn đang thân thiện lộ ra một tia chán ghét, nhàn nhạt nói: “Nói ta đã ngủ, bảo nàng không cần thỉnh an.”
Trong lòng ta sáng lên, ngăn cung nhân đến báo tin lại, nói: “Hoàng hậu nương nương, tuy Nguyệt Dung Hoa như liễu đầu tường*, nhưng mà, chúng ta cũng không nên thể hiện thái độ yêu ghét quá rõ ràng.”
(*Liễu đầu tường: Ý nói gió chiều nào che chiều ấy.)
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “Kêu Nguyệt Dung Hoa vào đi.”
Nguyệt Dung Hoa vốn dựa vào hoàng hậu, nhưng lâu ngày, không nhận được ưu đãi gì từ chỗ hoàng hậu, lại thấy long sủng của Sư Viện Viện ngày một sâu đậm, liền ngã qua phía Sư Viện Viện, hoàng hậu sớm đã không muốn gặp nàng. Nghĩ lại Nguyệt Dung Hoa cũng thật là đáng thương, một thời gian làm tay chân cho hoàng hậu, lại không lập được công lao gì, hoàng hậu đã có ta, sẽ không để nàng vào mắt, mới khiến cho nàng chuyển qua đầu quân phía Sư Viện Viện, cũng không biết hôm nay nàng tới có chuyện gì?
Đang nói chuyện, Nguyệt Dung Hoa từ cửa đại điện chậm rãi đi vào. Nàng mặc một chiếc váy dài có thêu hoa đinh hương màu sáng, trên đầu cắm vòng hoa vàng, tai mang minh châu bích nguyệt, tuy dung nhan không sánh bằng Sư Viện Viện, nhưng khi cười lên, hai má liền hiện ra hai cái lúm đồng tiền, có vẻ vô cùng xinh đẹp. Nghe nói lúc nàng mới vào cung, cũng được ân sủng vài lần, về sau người mới không ngừng vào cung, Hạ Hầu Thần nhìn còn không kịp, tất nhiên là chậm rãi quẳng nàng ra sau đầu, vị trí Dung hoa từ đó đến nay chưa từng được tấn phong lên.
Tình hình của nàng, kỳ thật giống ta biết bao. Nếu như không phải ta nhanh trí, sớm dựa vào cây đại thụ hoàng hậu này, những ngày ta ở trong cung cũng sẽ giống như nàng, lo sợ không yên, không biết phải đi bên nào.
Nguyệt Dung Hoa thấy ta ở đó, ngơ ngác một chút, gương mặt lập tức thay đổi mỉm cười thân thiết. Nàng đi tới hành lễ với hoàng hậu nương nương, lại hành lễ với ta, lúc này mới cười nói: “Ninh tỷ tỷ cũng ở chỗ này ạ. Quê nhà thần thiếp mang chút thổ sản tới cho thần thiếp, thần thiếp liền mang một phần biếu hoàng hậu. Sớm biết tỷ tỷ ở đây, thần thiếp đã mang thêm một phần.”
Nàng trình quà lên, thì ra là một loại nấm đầu khỉ (2)sinh trưởng ở Việt Nam. Nấm này mọc trong rừng sâu núi thẳm, không dễ hái được, vì vậy mà hàng năm từ Việt Nam chuyển tới không nhiều, Tư thiện phòng sớm đã không có loại nấm này để cung ứng. Loại mỹ vị này ở trong cung quả thật hiếm gặp.
Ánh mắt ta lộ ra vẻ hâm mộ, “Nguyệt muội muội thật là có lòng, trước đây thần thiếp cũng đã nếm qua món này, chỉ có điều sau khi gia cảnh sa sút thì vẫn chưa được thưởng thức lần nữa.”
Nguyệt Dung Hoa nhanh chóng nói: “Ninh tỷ tỷ đã thích, vậy muội muội sẽ chuẩn bị một phần mang qua nhé?”
Ta vội vàng đa tạ, “Vậy làm phiền Nguyệt muội muội.”
Hoàng hậu ở bên cạnh cười nói: “Hóa ra hôm nay muội tới đây, là vì vòi vĩnh mấy thứ này? Vừa mới xin ta một cái ghế dựa do Chiết Giang tiến cống, lại xin Nguyệt Dung Hoa nấm đầu khỉ, thì ra hiện giờ muội nghèo như vậy?”
Nguyệt Dung Hoa nghe vậy, liền che miệng cười. Ta lúng túng nói:“Hoàng hậu nương nương, lúc trước thần thiếp ở cục Thượng Cung làm nô tỳ bậc thấp, làm việc nhiều năm nên bị bệnh phong thấp, thấy trời gần vào đông, đầu gối đau vô cùng. Nghe nói cái ghế của ngài dùng gỗ tử đàn** tốt chế tạo, rất tốt cho chân, khi ngồi có thể đốt than phía dưới giảm bớt cơn đau chân. Hoàng hậu nương nương thân mềm thịt quý, tất nhiên là không bị căn bệnh này. Thần thiếp sợ hoàng hậu lỡ tay, đem cái ghế này thưởng cho người khác, nên mới vội vàng chạy tới đây.”
(**Gỗ tử đàn: Một trong bốn loại gỗ quý hiếm và đắt nhất theo quan niệm của Người Trung quốc gồm:gỗ tử đàn, gỗ huỳnh đàn, gỗ vân cánh gà và gỗ thiết mộc. Gỗ tử đàn có màu đỏ tía.)
Nguyệt Dung Hoa quan tâm mà nói: “Vậy Ninh tỷ tỷ cũng nên cẩn thận. Bệnh phong thấp nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, hoàng hậu nương nương đã ban cho, mùa đông này tỷ tỷ có thể thoải mái một chút.”
Ta khẽ gật đầu, lại cảm ơn Nguyệt Dung Hoa, “Nghe nói ăn nấm đầu khỉ có thể giúp máu lưu thông, tỷ đã sớm hỏi Tư thiện phòng món này, chỉ tiếc Tư thiện phòng sớm đã hết sạch. Hôm nay muội muội mang tới, quả đúng là giúp người khi gặp nạn.”
Nguyệt Dung Hoa nghe vậy, ý cười chất đầy mặt, “Tỷ tỷ mệnh tốt, mọi sự luôn tốt lành…”
Nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Nguyệt Dung Hoa liền đứng dậy cáo từ.
Hoàng hậu chờ sau khi nàng đi ra ngoài, mở hộp quà đựng nấm đầu khỉ, kêu người chia một nửa cho ta, ta nghĩ việc nên làm thì cứ làm liền cầm lấy cảm tạ.
Nàng có phần lo âu hỏi ta: “Các nàng sẽ tiến hành theo kế hoạch sao?”
Ta cười cười nói: “Có vô số cơ hội khiến các nàng tự động nghe theo, một lần này không thành, còn có lần khác.”
Điều ta không nói ra miệng là, ở trong cung, muốn tánh mạng của một đứa bé chưa sinh ra quả thực là quá dễ dàng. Trong cung không giống dân gian, đồ vật phong phú, những thứ chưa hề thấy cũng nhiều, không ai biết phía sau vinh hoa gấm vóc này, che giấu cái gì.
Ta ở cục Thượng Cung nhiều năm, bất quá chỉ mới biết được một chút da lông mà thôi, nhưng vậy cũng đã đủ rồi.
Lại qua mấy ngày, gió lạnh thình lình ào tới, tuy Lan Nhược hiên đã đốt lò sưởi, nhưng ta ngủ trên giường, đầu gối vẫn cảm thấy rét lạnh thấu xương. Ghế nằm tử đàn ta xin hoàng hậu vẫn chưa được mang tới đây. Tố Khiết chạy đến Tư khố phòng hỏi nhiều lần, quản sự nơi đó úp úp mở mở. Nguyệt Dung Hoa lại thành thật đưa nấm đầu khỉ tới, ta kêu Tố Khiết bảo Tư thiện phòng nấu lên, hương vị thơm ngon vô cùng.
Lại qua một ngày, ta không thể nhịn được nữa, đang muốn tự mình đi Chiêu Thuần cung một chuyến, hoàng hậu lại sai người đưa tới tin tức tạ lỗi, nói thời tiết lạnh dần, có người mang bầu sợ trời lạnh, hoàng thượng kêu người mang ghế nằm tử đàn qua, ban cho Sư quý phi. Tố Khiết nghe tin tức này, tức giận bất bình mà nói: “Ghế này vốn là nương nương xin trước, lại bị nàng đoạt mất, trong thiên hạ có đạo lý này sao.”
Ta chỉ đành cười khổ, kêu Tố Khiết để thêm mấy cái túi chườm nóng ở trên đùi, chỉ nói: “Hoàng thượng đã mở miệng vàng, người nào dám can đảm chống lại?”
Đêm nay nhiệt độ không khí càng lúc càng giảm mạnh, tuy đã thêm mấy cái túi chườm nóng ở trên đùi, ta vẫn đau đến ngủ không an giấc . Thì ra lúc ta ở cục Thượng Cung, cả ngày bận rộn, vận động nhiều, thời tiết chuyển lạnh cũng không đến nổi khổ cực như vậy, hiện giờ ngồi kiệu nhiều, liền thêm căn bệnh này.
Mấy ngày này, ta cơ hồ không thể ngủ ngon giấc, liền kêu ngự y tới, cho mấy phương thuốc Đông y thoa ngoài da, nhưng bệnh này được tích tụ từ năm này qua tháng nọ, sao có thể tốt ngay lập tức.
Mấy thang thuốc mỡ chẳng qua chỉ giảm bớt đau đớn mà thôi.
Khó khăn lắm mới chống đỡ qua những ngày lạnh, trời dần dần ấm lên, lại được ngự y dốc lòng điều trị, bệnh cũng đỡ hơn một chút.
Tuy rằng ta ở Lan Nhược hiên bị ốm đau đày đọa, lại nghe nói Tê Hà điện hàng đêm sênh ca. Thời tiết chuyển lạnh, long thai của Sư Viện Viện không ổn, Hạ Hầu Thần ở luôn tại Tê Hà điện. Ghế tử đàn được mang lên. Ghế nằm rộng rãi, nghe nói cung nhân Tê Hà điện thỉnh thoảng lại truyền tới tin tức, nói có lúc hoàng thượng cùng quý phi nương nương nằm chung trên ghế, xem ca múa, vui vẻ hòa thuận, xuân ý đầy nhà.
Ta thầm giật mình. Trước khi Sư Viện Viện được sủng, trong hậu cung, chưa từng có vị phi tần nào có thể nhận được long sủng như nàng, ngay cả trước kia lúc hoàng hậu mới vào cung, đế hậu chung sống cũng là tương kính như tân***, khác người nhất, cũng chỉ là hoàng hậu gọi Hạ Hầu Thần một tiếng “Biểu ca”.
(*** Tương kính như tân: Vợ chồng kính trọng nhau như khách.)
Qua mấy ngày gió lạnh tiêu điều, mưa dầm kéo dài, hôm này thời tiết chuyển ấm, thái dương nơi chân trời mang đến chút ấm áp, ta liền kêu người lấy ghế dựa ra, nằm ở dưới tàng cây quế tắm nắng. Qua mấy ngày đau đớn, ta đã sinh lòng mỏi mệt, được ánh mặt trời ấm áp chiếu, không chịu nổi cơn buồn ngủ kéo tới. Trong nửa mê nửa tỉnh, lại nghe Tố Khiết gấp gáp hoang mang từ ngoài viện chạy vào, “Nương nương, nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi..”
Ta bực bội nói: “Có chuyện gì mà phải hô to gọi nhỏ như vậy?”
Tố Khiết vội cúi người thi lễ với ta, mới bẩm báo: “Nương nương, Tê Hà điện xảy ra chuyện lớn! Sư quý phi nương nương đẻ non! Các ngự y đang tề tụ ở đó, nô tì không mời được ngự y…”
Ta lập tức ngồi dậy, “Ngươi nói cái gì? Sư quý phi đẻ non? Làm sao có thể? Mau bãi giá, chúng ta đi Tê Hà điện xem xem…”
Tố Khiết vội nói: “Nương nương, nguyên nhân quý phi nương nương đẻ non chưa điều tra được rõ ràng, lúc này là thời điểm cần tránh hiềm nghi nhất, chúng ta đợi một lát rồi hẵng đi thăm.”
Ta nhàn nhạt mà nói: “Cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng hậu nhất định đã đến đó, nếu như ta không đi, càng chứng tỏ ta sợ sệt.”
Tố Khiết lén lút liếc mắt nhìn ta một cái, thấy ta chủ ý đã quyết, đành tiến lên chuẩn bị kiệu.
Từ xa, ta đã nhìn thấy loan kiệu của hoàng đế ngừng ở đằng kia, song song với hoàng hậu, xem ra bọn họ đã tới từ sớm rồi. Tê Hà điện có tên Tê hà, là vì lúc chạng vạng, ráng chiều làm nổi bật ngói xanh trên nóc nhà, đẹp không sao tả xiết, nhưng trong mắt ta, ráng chiều hôm nay lại nhuộm đỏ như máu, thê lương kinh hãi.
Lúc kiệu ta đi tới, có mấy phi tần chức cao cũng lục tục đến, trên gương mặt mỗi người đều dẫn theo bi thương và kinh hoảng. Đứa con nối dõi đầu tiên của Hoàng thượng chết yểu như vậy, các nàng cũng nên biểu hiện thật bi thương.
Nhưng Sư Viện Viện được long sủng vô bờ, không tra xét tới long trời lở đất khẳng định qua không được cửa này, chưa tra rõ, chỉ sợ mỗi người trong cung đều cảm thấy bất an.
Hoàng hậu sớm đã cùng hoàng thượng đi vào tẩm cung, chỉ nghe trong tẩm cung truyền tới tiếng khóc thút thít ầm ĩ, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu kêu to thê lương: “Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp a, hoàng thượng…”
(1) Búi tóc Thiên Vân:↑
(2)Nấm đầu khỉ:↑
Chẳng lẽ đúng như Ninh Tích Văn đã nói, hắn là người có tâm?
Chỉ nghĩ sơ một chút, ta liền ném ý nghĩ này ra sau đầu. Vô số kinh nghiệm nói cho ta biết, đối với người này, không nên có chút chờ mong nào.
Cũng không biết vì sao, buổi tối này, ta lại không thể yên giấc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn lồng treo phía trên hành lang dài dần dần bị sương mù dày đặc bao phủ, ánh sáng từ từ mơ hồ không rõ, song cửa sổ cũng dần dần nhuộm một màu xám trắng, trong đầu ta vẫn trống rỗng như cũ, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Tờ mờ sáng ngày mới, ta ngồi dậy. Đứng ở dưới tàng cây quế cân nhắc mọi chuyện, đầu óc lại như bị bế tắc, làm thế nào cũng không nghĩ ra chân tướng chuyện tối hôm qua.
Rửa mặt chải đầu xong, lại có cung nữ do hoàng hậu phái đến mời. Trong lòng ta hiểu rõ, chắc hẳn hoàng hậu đã biết tình hình tối hôm qua, kêu ta qua an ủi đây, không, chính xác phải nói là kêu ta qua cùng chung mối thù mới đúng.
Sư Viện Viện không chỉ hành động như thế một lần. Lần này là ở Lan Nhược hiên, thậm chí cả khi hoàng thượng ở chỗ hoàng hậu, nàng ta cũng dám chặn đường!
Cũng khó trách nàng dám làm như thế, từ sau khi mang bầu, nàng đã liên tục thăng ba cấp, thăng thành một trong tứ phi, quý phi địa vị cao quý, trong dòng họ cũng có nhiều người được lên chức, đã trở thành tân đại thế gia nối bước Thượng Quan gia tộc và Thời gia.
Lúc kiệu đi tới Chiêu Thuần cung, hoàng hậu đang ngồi một mình dưới tàng cây của một gốc phù dung. Ghế dựa có màn lụa thêu, ngăn phấn hoa và lá khô bị gió thổi rơi xuống, có một đóa hoa phù dung từ trên cây bay xuống, trượt xuống đỉnh màn, rơi trên vạt áo nàng, nàng lại không phát hiện ra, xem ra tâm tư nàng hôm nay rất nặng nề.
Tiếp xúc lâu ngày, qua lời nói, hành động, cử chỉ của hoàng hậu đối với hoàng thượng, ta dần dần thấy được, hoàng hậu vẫn có tình cảm với Hạ Hầu Thần, cho nên lúc này biểu hiện nàng mới tiêu điều như thế. Có lúc ta nghĩ, sở dĩ hoàng hậu coi ta là đồng minh, ngoại trừ lần trước ta lập công ra, có phải bởi vì ta sẽ không tranh giành sự sủng ái của Hạ Hầu Thần với nàng hay không? Tuy rằng nàng năm lần bảy lượt ám hiệu Hạ Hầu Thần nên ngủ lại với ta nhiều hơn, chỉ là, có bao nhiêu phần là thật lòng? Nếu như Hạ Hầu Thần thật sự chung tình với ta, nàng còn có thể nhiệt tình như vậy sao?
Xem kiểu cách ngày thường nàng trò chuyện với Hạ Hầu Thần, từ khóe mắt đến đuôi mày không chỗ nào không lộ ra tình ý, tuy chỉ ở trước mặt ta, nàng mới gọi là “Biểu ca”, nhưng mấy tiếng gọi kia, đã ẩn chứa bao nhiêu tâm tư?
Hôm nay ta chỉ trang điểm nhẹ, phấn lót không che được vẻ mệt mỏi của một ngày chưa ngủ, tuy quần áo không khác lúc bình thường, nhưng thần sắc không tốt, ta cũng tự thấy bản thân mình tiều tụy. Hoàng hậu nghe bẩm báo, quay đầu lại trông thấy ta, tự nhiên cũng cảm giác được. Khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười khổ, nhưng nụ cười khổ bỗng nhiên lại biến mất không thấy, chỉ cười nhìn ta, “Hôm nay hoàng thượng mới ban cho ít nho của Tây Vực tiến cống, ta thấy muội muội vào cung đã lâu, nhưng chưa hề được thưởng thức, không bằng nếm thử xem?”
Ta khiêm nhường cười nói: “Hoàng thượng ban cho, tiện thiếp nào dám dùng?”
Hôm nay nàng chỉ mặc một cái váy đơn giản, chải một cái búi tóc Thiên vân(1), trước búi tóc cắm một con bướm bằng ngọc xanh kiểu dáng hào phóng, có lẽ là để tiện nằm dưới tàng cây, cả người có vẻ thanh lệ vô song. Hoàng hậu vốn có một gương mặt đoan trang mỹ lệ, tuy rằng không có vẻ diễm lệ phi phàm của Sư Viện Viện, nhưng cũng rất có khí chất danh gia vọng tộc. Theo ta thấy, dung mạo của nàng, rất thích hợp làm hoàng hậu.
Nàng thậm chí không cần trang điểm nhiều, tự nhiên đã có một loại khí chất quý hái. Ta lại nghĩ đến Ninh Tích Văn nói ta giống như con hát, có lẽ ta diễn thế nào, giả dạng thế nào, cũng giả không ra khí độ danh gia vọng tộc của hoàng hậu, cho nên, vị trí của nàng, ta nghĩ cũng không dám nghĩ. Phải có gia thế hiển hách, trong gia tộc có vô số người ủng hộ, mới có khả năng được lên làm hoàng hậu, cũng mới có khả năng an ổn làm hoàng hậu. Hạ Hầu Thần sẽ không cần một hoàng hậu không thể trợ giúp hắn, mà nàng lại vừa vặn có được sự hỗ trợ này.
Nếu như phụ thân ta chưa chết, Ninh gia còn tồn tại trên đời này, có lẽ ta cũng sẽ có một phần vọng tưởng, chỉ tiếc, hiện tại ngay cả vọng tưởng ta cũng không có.
Nho Tây Vực màu tím đặt trên mâm bạch ngọc, trên quả nho đọng một tầng sương trắng, cho thấy trong thời gian tiến cống, nho này đã dùng băng khối để giữ độ tươi, trải qua hành trình ngàn dặm, mới được dâng lên. Nghe Khổng Văn Trân nói, nho này đưa vào trong cung, tổng cộng chỉ có chừng ba mươi cân, ngoại trừ chỗ hoàng hậu, còn đem đến Tê Hà các không ít, nghe nói là Sư nương nương mới chửa, thích ăn vị chua, cho nên mới mang nhiều nho tới cho nàng. Về phần phi tần bậc thấp như ta, ngay cả mặt mũi quả nho thế nào cũng chưa bao giờ thấy qua. Thấy rõ long sủng hoàng thượng dành cho Sư Viện Viện quá lớn, chỉ sợ trong suy nghĩ của hắn, nàng ta đã ngang vai ngang vế với hoàng hậu.
Cũng khó trách hoàng hậu ăn nho, gương mặt lại không hề lộ vẻ vui mừng. Ta hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, lại không biết nàng có thể đi đến một bước kia. Trong mắt cả hậu cung, hoàng hậu là người hiền hoà mà đoan trang, tự nhiên là sẽ không làm ra việc gì tàn nhẫn. Hôm nay nàng kêu ta tới đây, thật ra ta muốn biết, rốt cuộc nàng có thể nhân từ đến trình độ nào.
“Muội muội, nho này rất hiếm thấy, chỗ muội chắc không có, đợi lát nữa lúc muội trở về, bản cung kêu người mang mấy chùm qua cho muội.”
“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã quen ăn những thứ thô bỉ, thứ quý giá thế này, nương nương hãy giữ đi, thần thiếp được nếm thử là mừng lắm rồi.”
Ngón tay hoàng hậu nhón lấy một quả nho, màu tím nhàn nhạt như ngọc thạch nàng mang trên đầu, cũng nhuộm lên ngón tay nàng một tầng tím nhạt. Quả nho phản chiếu trong con ngươi của nàng, tựa hồ như con ngươi biến thành màu tím, tăng thêm một phần sầu lo.
Tuy nàng vẫn im lặng không nói đến Sư Viện Viện, nhưng ta biết rõ, hôm nay tới đây, chuyện nàng muốn nói nhất chính là chuyện Sư Viện Viện, lại muốn ta mở miệng trước. Ta cười lạnh trong lòng, hay cho một hoàng hậu nhân từ, ngay cả một chút chứng cớ bất lợi, nàng cũng muốn tránh!
Ta chậm rãi bỏ nho vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp, mùi vị chua ngọt thấm thẳng vào lòng. Đã muốn ta ra tay, ta cũng có một điểm mấu chốt, đừng cho rằng gọi ta tới là ta phải tự động đi làm. Hoàng hậu đã có chuyện muốn cầu, thì đừng nghĩ có thể hoàn toàn đặt mình bên lề mọi chuyện. Đây cũng là phương pháp để ta bảo vệ mình - ta tuyệt đối không muốn làm quân cờ thí để người ta tùy tiện vứt bỏ.
Cuối cùng nàng cũng không còn cách nào, mở miệng hỏi: “Ninh muội muội, tối hôm qua, hoàng thượng đến chỗ muội phải không?”
Gương mặt ta hiện ra thần sắc ảm đạm, trầm mặc không nói lại ăn một trái nho, “Chẳng qua sau đó hoàng thượng lại đi.”
Hoàng hậu thương tiếc mà nói: “Ninh muội muội, khó khăn lắm hoàng thượng mới đến chỗ muội, lại bị…”
Ta nhẹ giọng nói: “Thần thiếp cũng không tính làm gì, chẳng qua tối hôm qua thần thiếp muốn tiến cử muội muội, mắt thấy hoàng thượng đã động lòng, chỉ tiếc…”
Hoàng hậu không nhịn được, trái nho màu tím kẹp ở đầu ngón tay định bỏ vào miệng lập tức bị bóp đến dập nát, nước màu tím dính lên bàn tay. Ta vội vàng cầm khăn lau trên bàn đưa cho nàng lau tay. Nàng biết mình thất thố, cũng không che dấu nữa, chỉ nói: “Muội muội, hiện giờ phải làm thế nào cho tốt đây?”
Ta hiểu được sự kinh hoảng thất thố của nàng. Sư gia gần như sắp ngang vai ngang vế với Thời gia, Sư Viện Viện lại sinh con sớm hơn nàng, nếu như đứa bé là trai, khả năng lập thành thái tử rất lớn, kể từ đó, vị trí hoàng hậu của nàng trong hậu cung đúng là càng bước càng gian nan.
Nhưng nếu nàng muốn ta động thủ, ta cũng tuyệt đối không thể nhận hết phiền toái, kéo nàng cùng xuống nước, mới là phương pháp bảo toàn bản thân tốt nhất.
Ở trong hậu cung nhiều năm, ta sớm đã không tin tưởng vào bất kỳ ai. Phương pháp bảo vệ mình tốt nhất, đó là đừng ôm đồm quá mức.
Ta nhẹ giọng cười, tiếp nhận khăn vải trên tay nàng, để nó lên bàn, “Hoàng hậu nương nương đã nói phải xử lý thế nào, thần thiếp tất nhiên là sẽ nghĩ biện pháp để hoàng hậu nương nương như nguyện. Bất cứ lúc nào thần thiếp cũng nhớ hoàng hậu nương nương và thần thiếp là tỷ muội tốt cùng ăn cơm trên một bàn.”
Nàng thả lỏng một chút, nắm tay ta, “Muội muội, nếu như trong cung không có muội, vị trí hoàng hậu này không biết ta có thể làm được mấy ngày.”
Ta cười lạnh trong lòng, dù ngươi không có tài cán gì, chỉ cần ngươi có gia tộc làm hậu thuẫn, có bọn họ ở trong triều đình tác động hoàng thượng, dù thế nào Hạ Hầu Thần cũng sẽ không phế bỏ chức hoàng hậu của ngươi, trừ phi có một ngày, Thời gia thật sự bị gia tộc khác lật đổ địa vị!
Nhưng đủ loại dấu hiệu cũng tỏ rõ, một ngày này, không phải không có khả năng đến!
Xem ra sau khi chính quyền của tân đế dần dần củng cố, tình thâm lưu luyến của Hạ Hầu Thần và hoàng hậu cũng dần dần chuyển tới trên người Sư Viện Viện. Dường như hoàng đế đang bồi dưỡng một gia tộc đủ để đối kháng với Thời gia, xem ra hắn đã rút kinh nghiệm từ chuyện của thái hậu, tuyệt đối không để cho một nhà ngoại thích giữ vị trí độc tôn!
Mà ta lại chỉ có thể tìm kiếm đường sống từ trong kẽ hở mâu thuẫn của bọn họ. Dù cho Sư Viện Viện đắc thế, lấy quan hệ giữa chúng ta, ta cũng không thể buông tha hoàng hậu mà đi theo phe nàng, cho nên, ta chỉ có thể dựa vào hoàng hậu.
Ta mỉm cười chân thành mà nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã nhận rất nhiều ân huệ của ngài, sao dám không toàn lực tương trợ ngài?”
Đúng lúc này, có cung nhân tới báo, “Nguyệt Dung Hoa nương nương cầu kiến.”
Khuôn mặt hoàng hậu vốn đang thân thiện lộ ra một tia chán ghét, nhàn nhạt nói: “Nói ta đã ngủ, bảo nàng không cần thỉnh an.”
Trong lòng ta sáng lên, ngăn cung nhân đến báo tin lại, nói: “Hoàng hậu nương nương, tuy Nguyệt Dung Hoa như liễu đầu tường*, nhưng mà, chúng ta cũng không nên thể hiện thái độ yêu ghét quá rõ ràng.”
(*Liễu đầu tường: Ý nói gió chiều nào che chiều ấy.)
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn nói: “Kêu Nguyệt Dung Hoa vào đi.”
Nguyệt Dung Hoa vốn dựa vào hoàng hậu, nhưng lâu ngày, không nhận được ưu đãi gì từ chỗ hoàng hậu, lại thấy long sủng của Sư Viện Viện ngày một sâu đậm, liền ngã qua phía Sư Viện Viện, hoàng hậu sớm đã không muốn gặp nàng. Nghĩ lại Nguyệt Dung Hoa cũng thật là đáng thương, một thời gian làm tay chân cho hoàng hậu, lại không lập được công lao gì, hoàng hậu đã có ta, sẽ không để nàng vào mắt, mới khiến cho nàng chuyển qua đầu quân phía Sư Viện Viện, cũng không biết hôm nay nàng tới có chuyện gì?
Đang nói chuyện, Nguyệt Dung Hoa từ cửa đại điện chậm rãi đi vào. Nàng mặc một chiếc váy dài có thêu hoa đinh hương màu sáng, trên đầu cắm vòng hoa vàng, tai mang minh châu bích nguyệt, tuy dung nhan không sánh bằng Sư Viện Viện, nhưng khi cười lên, hai má liền hiện ra hai cái lúm đồng tiền, có vẻ vô cùng xinh đẹp. Nghe nói lúc nàng mới vào cung, cũng được ân sủng vài lần, về sau người mới không ngừng vào cung, Hạ Hầu Thần nhìn còn không kịp, tất nhiên là chậm rãi quẳng nàng ra sau đầu, vị trí Dung hoa từ đó đến nay chưa từng được tấn phong lên.
Tình hình của nàng, kỳ thật giống ta biết bao. Nếu như không phải ta nhanh trí, sớm dựa vào cây đại thụ hoàng hậu này, những ngày ta ở trong cung cũng sẽ giống như nàng, lo sợ không yên, không biết phải đi bên nào.
Nguyệt Dung Hoa thấy ta ở đó, ngơ ngác một chút, gương mặt lập tức thay đổi mỉm cười thân thiết. Nàng đi tới hành lễ với hoàng hậu nương nương, lại hành lễ với ta, lúc này mới cười nói: “Ninh tỷ tỷ cũng ở chỗ này ạ. Quê nhà thần thiếp mang chút thổ sản tới cho thần thiếp, thần thiếp liền mang một phần biếu hoàng hậu. Sớm biết tỷ tỷ ở đây, thần thiếp đã mang thêm một phần.”
Nàng trình quà lên, thì ra là một loại nấm đầu khỉ (2)sinh trưởng ở Việt Nam. Nấm này mọc trong rừng sâu núi thẳm, không dễ hái được, vì vậy mà hàng năm từ Việt Nam chuyển tới không nhiều, Tư thiện phòng sớm đã không có loại nấm này để cung ứng. Loại mỹ vị này ở trong cung quả thật hiếm gặp.
Ánh mắt ta lộ ra vẻ hâm mộ, “Nguyệt muội muội thật là có lòng, trước đây thần thiếp cũng đã nếm qua món này, chỉ có điều sau khi gia cảnh sa sút thì vẫn chưa được thưởng thức lần nữa.”
Nguyệt Dung Hoa nhanh chóng nói: “Ninh tỷ tỷ đã thích, vậy muội muội sẽ chuẩn bị một phần mang qua nhé?”
Ta vội vàng đa tạ, “Vậy làm phiền Nguyệt muội muội.”
Hoàng hậu ở bên cạnh cười nói: “Hóa ra hôm nay muội tới đây, là vì vòi vĩnh mấy thứ này? Vừa mới xin ta một cái ghế dựa do Chiết Giang tiến cống, lại xin Nguyệt Dung Hoa nấm đầu khỉ, thì ra hiện giờ muội nghèo như vậy?”
Nguyệt Dung Hoa nghe vậy, liền che miệng cười. Ta lúng túng nói:“Hoàng hậu nương nương, lúc trước thần thiếp ở cục Thượng Cung làm nô tỳ bậc thấp, làm việc nhiều năm nên bị bệnh phong thấp, thấy trời gần vào đông, đầu gối đau vô cùng. Nghe nói cái ghế của ngài dùng gỗ tử đàn** tốt chế tạo, rất tốt cho chân, khi ngồi có thể đốt than phía dưới giảm bớt cơn đau chân. Hoàng hậu nương nương thân mềm thịt quý, tất nhiên là không bị căn bệnh này. Thần thiếp sợ hoàng hậu lỡ tay, đem cái ghế này thưởng cho người khác, nên mới vội vàng chạy tới đây.”
(**Gỗ tử đàn: Một trong bốn loại gỗ quý hiếm và đắt nhất theo quan niệm của Người Trung quốc gồm:gỗ tử đàn, gỗ huỳnh đàn, gỗ vân cánh gà và gỗ thiết mộc. Gỗ tử đàn có màu đỏ tía.)
Nguyệt Dung Hoa quan tâm mà nói: “Vậy Ninh tỷ tỷ cũng nên cẩn thận. Bệnh phong thấp nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, hoàng hậu nương nương đã ban cho, mùa đông này tỷ tỷ có thể thoải mái một chút.”
Ta khẽ gật đầu, lại cảm ơn Nguyệt Dung Hoa, “Nghe nói ăn nấm đầu khỉ có thể giúp máu lưu thông, tỷ đã sớm hỏi Tư thiện phòng món này, chỉ tiếc Tư thiện phòng sớm đã hết sạch. Hôm nay muội muội mang tới, quả đúng là giúp người khi gặp nạn.”
Nguyệt Dung Hoa nghe vậy, ý cười chất đầy mặt, “Tỷ tỷ mệnh tốt, mọi sự luôn tốt lành…”
Nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Nguyệt Dung Hoa liền đứng dậy cáo từ.
Hoàng hậu chờ sau khi nàng đi ra ngoài, mở hộp quà đựng nấm đầu khỉ, kêu người chia một nửa cho ta, ta nghĩ việc nên làm thì cứ làm liền cầm lấy cảm tạ.
Nàng có phần lo âu hỏi ta: “Các nàng sẽ tiến hành theo kế hoạch sao?”
Ta cười cười nói: “Có vô số cơ hội khiến các nàng tự động nghe theo, một lần này không thành, còn có lần khác.”
Điều ta không nói ra miệng là, ở trong cung, muốn tánh mạng của một đứa bé chưa sinh ra quả thực là quá dễ dàng. Trong cung không giống dân gian, đồ vật phong phú, những thứ chưa hề thấy cũng nhiều, không ai biết phía sau vinh hoa gấm vóc này, che giấu cái gì.
Ta ở cục Thượng Cung nhiều năm, bất quá chỉ mới biết được một chút da lông mà thôi, nhưng vậy cũng đã đủ rồi.
Lại qua mấy ngày, gió lạnh thình lình ào tới, tuy Lan Nhược hiên đã đốt lò sưởi, nhưng ta ngủ trên giường, đầu gối vẫn cảm thấy rét lạnh thấu xương. Ghế nằm tử đàn ta xin hoàng hậu vẫn chưa được mang tới đây. Tố Khiết chạy đến Tư khố phòng hỏi nhiều lần, quản sự nơi đó úp úp mở mở. Nguyệt Dung Hoa lại thành thật đưa nấm đầu khỉ tới, ta kêu Tố Khiết bảo Tư thiện phòng nấu lên, hương vị thơm ngon vô cùng.
Lại qua một ngày, ta không thể nhịn được nữa, đang muốn tự mình đi Chiêu Thuần cung một chuyến, hoàng hậu lại sai người đưa tới tin tức tạ lỗi, nói thời tiết lạnh dần, có người mang bầu sợ trời lạnh, hoàng thượng kêu người mang ghế nằm tử đàn qua, ban cho Sư quý phi. Tố Khiết nghe tin tức này, tức giận bất bình mà nói: “Ghế này vốn là nương nương xin trước, lại bị nàng đoạt mất, trong thiên hạ có đạo lý này sao.”
Ta chỉ đành cười khổ, kêu Tố Khiết để thêm mấy cái túi chườm nóng ở trên đùi, chỉ nói: “Hoàng thượng đã mở miệng vàng, người nào dám can đảm chống lại?”
Đêm nay nhiệt độ không khí càng lúc càng giảm mạnh, tuy đã thêm mấy cái túi chườm nóng ở trên đùi, ta vẫn đau đến ngủ không an giấc . Thì ra lúc ta ở cục Thượng Cung, cả ngày bận rộn, vận động nhiều, thời tiết chuyển lạnh cũng không đến nổi khổ cực như vậy, hiện giờ ngồi kiệu nhiều, liền thêm căn bệnh này.
Mấy ngày này, ta cơ hồ không thể ngủ ngon giấc, liền kêu ngự y tới, cho mấy phương thuốc Đông y thoa ngoài da, nhưng bệnh này được tích tụ từ năm này qua tháng nọ, sao có thể tốt ngay lập tức.
Mấy thang thuốc mỡ chẳng qua chỉ giảm bớt đau đớn mà thôi.
Khó khăn lắm mới chống đỡ qua những ngày lạnh, trời dần dần ấm lên, lại được ngự y dốc lòng điều trị, bệnh cũng đỡ hơn một chút.
Tuy rằng ta ở Lan Nhược hiên bị ốm đau đày đọa, lại nghe nói Tê Hà điện hàng đêm sênh ca. Thời tiết chuyển lạnh, long thai của Sư Viện Viện không ổn, Hạ Hầu Thần ở luôn tại Tê Hà điện. Ghế tử đàn được mang lên. Ghế nằm rộng rãi, nghe nói cung nhân Tê Hà điện thỉnh thoảng lại truyền tới tin tức, nói có lúc hoàng thượng cùng quý phi nương nương nằm chung trên ghế, xem ca múa, vui vẻ hòa thuận, xuân ý đầy nhà.
Ta thầm giật mình. Trước khi Sư Viện Viện được sủng, trong hậu cung, chưa từng có vị phi tần nào có thể nhận được long sủng như nàng, ngay cả trước kia lúc hoàng hậu mới vào cung, đế hậu chung sống cũng là tương kính như tân***, khác người nhất, cũng chỉ là hoàng hậu gọi Hạ Hầu Thần một tiếng “Biểu ca”.
(*** Tương kính như tân: Vợ chồng kính trọng nhau như khách.)
Qua mấy ngày gió lạnh tiêu điều, mưa dầm kéo dài, hôm này thời tiết chuyển ấm, thái dương nơi chân trời mang đến chút ấm áp, ta liền kêu người lấy ghế dựa ra, nằm ở dưới tàng cây quế tắm nắng. Qua mấy ngày đau đớn, ta đã sinh lòng mỏi mệt, được ánh mặt trời ấm áp chiếu, không chịu nổi cơn buồn ngủ kéo tới. Trong nửa mê nửa tỉnh, lại nghe Tố Khiết gấp gáp hoang mang từ ngoài viện chạy vào, “Nương nương, nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi..”
Ta bực bội nói: “Có chuyện gì mà phải hô to gọi nhỏ như vậy?”
Tố Khiết vội cúi người thi lễ với ta, mới bẩm báo: “Nương nương, Tê Hà điện xảy ra chuyện lớn! Sư quý phi nương nương đẻ non! Các ngự y đang tề tụ ở đó, nô tì không mời được ngự y…”
Ta lập tức ngồi dậy, “Ngươi nói cái gì? Sư quý phi đẻ non? Làm sao có thể? Mau bãi giá, chúng ta đi Tê Hà điện xem xem…”
Tố Khiết vội nói: “Nương nương, nguyên nhân quý phi nương nương đẻ non chưa điều tra được rõ ràng, lúc này là thời điểm cần tránh hiềm nghi nhất, chúng ta đợi một lát rồi hẵng đi thăm.”
Ta nhàn nhạt mà nói: “Cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa, trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng hậu nhất định đã đến đó, nếu như ta không đi, càng chứng tỏ ta sợ sệt.”
Tố Khiết lén lút liếc mắt nhìn ta một cái, thấy ta chủ ý đã quyết, đành tiến lên chuẩn bị kiệu.
Từ xa, ta đã nhìn thấy loan kiệu của hoàng đế ngừng ở đằng kia, song song với hoàng hậu, xem ra bọn họ đã tới từ sớm rồi. Tê Hà điện có tên Tê hà, là vì lúc chạng vạng, ráng chiều làm nổi bật ngói xanh trên nóc nhà, đẹp không sao tả xiết, nhưng trong mắt ta, ráng chiều hôm nay lại nhuộm đỏ như máu, thê lương kinh hãi.
Lúc kiệu ta đi tới, có mấy phi tần chức cao cũng lục tục đến, trên gương mặt mỗi người đều dẫn theo bi thương và kinh hoảng. Đứa con nối dõi đầu tiên của Hoàng thượng chết yểu như vậy, các nàng cũng nên biểu hiện thật bi thương.
Nhưng Sư Viện Viện được long sủng vô bờ, không tra xét tới long trời lở đất khẳng định qua không được cửa này, chưa tra rõ, chỉ sợ mỗi người trong cung đều cảm thấy bất an.
Hoàng hậu sớm đã cùng hoàng thượng đi vào tẩm cung, chỉ nghe trong tẩm cung truyền tới tiếng khóc thút thít ầm ĩ, thỉnh thoảng xen lẫn vài câu kêu to thê lương: “Hoàng thượng, ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp a, hoàng thượng…”
(1) Búi tóc Thiên Vân:↑
(2)Nấm đầu khỉ:↑
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook