Thượng Cung
-
Chương 13: Dùng mật thư nắm trong tay làm mồi nhử
Sau khi trở lại Lan Nhược hiên, ta liền chuẩn bị theo
lời thái hậu, truyền tin tức ra ngoài cung. Việc truyền tin tức giữa trong
và ngoài cung hiện tại đều do hoàng hậu phụ trách, người trong cung muốn xuất
cung phải có thủ dụ* của hoàng hậu. Nhưng hoàng hậu đã tỏ ý muốn hợp tác với
ta, chỉ cần bịa ra một cái cớ hay, thuyết phục nàng ta cũng không phải là
chuyện quá khó. Ta tùy tiện tìm một cái cớ, xin khẩu dụ* *của hoàng hậu. Thái
hậu liền phái người mang tiền bạc đến Triều Nguyệt am cho đại nương cùngvà muội
muội, còn mang tới cho ta lá thư đại nương tự tay viết. Trong thư tất nhiên là
cảm kích bất tận, còn hi vọng ta giúp đỡ muội muội khác mẹ Ninh Tích Văn. Ta
xem thư chỉ khẽ cười lạnh. Ninh Tích Văn này tuy bộ dạng cũng dễ nhìn, nhưng
tính khí ngang ngược kiêu ngạo, vào trong cung, chẳng phải càng khiến ta hoạ vô
đơn chí?
(*Thủ dụ: Ý chỉ, sự cho phép của người bề trên.
**Khẩu dụ:Lệnh truyền đạt bằng miệng không có văn bản chính thức.)
Ta đã vượt qua khảo nghiệm của thái hậu, chỉ cần yên lặng chờ bước tiếp theo của bà ta, thì ta sẽ có thể hành động.
Việc hoàng thượng sủng hạnh ta tại thiền đường, xem ra cũng không có người nào biết. Ở trong cung, ta vẫn là một vị phi tần không được ưu ái đặc biệt, những cũng không đến nỗi bị ghẻ lạnh quá mức. Khổng Văn Trân chưa vội vã xuống tay, người ta đắc tội cũng đang xem chừng. Như vậy rất tốt, chỉ cần ta tiếp tục duy trì trạng thái cân bằng này, thời gian trôi qua, chung quy sẽ có một ngày, trong hậu cung, ta sẽ lại như cá gặp nước.
Giống như thời làm thượng cung trước kia.
Cơ hội ta chờ đợi rốt cuộc đã tới. Qua mấy ngày, ta lại đi tới chỗ thái hậu, thái hậu cầm một cái hộp báu Cửu Cung bảy sắc cầu vồng*** đưa cho ta, muốn ta nghĩ cách đưa nó ra ngoài cung. Hộp báu này làm từ gỗ tử đàn thượng đẳng, quanh thân có khắc rồng phượng, nắp hộp từ chín lần chín tám mươi mốt khối gỗ nhỏ chế thành, có một chỗ trống có thể di chuyển, người nhận được hộp báu phải dựa theo Cửu Cung đồ di chuyển tám mươi mốt khối gỗ này ghép thành một bức họa mới có thể mở nó ra, trên nắp hộp sơn bảy sắc cầu vồng, hoàn toàn nhìn không ra là hình gì, nhưng ta biết, thiết kế của hộp báu này khiến ta chỉ có một cơ hội để mở nó ra.
(*** Myu tìm không thấy hình minh họa. Cái hộp này hình vuông trên mặt là hàng ngang chín ô, hàng dọc cũng chín ô. Trên mặt hộp là tám mươi mốt ô vương nhỏ sơn bảy màu. Có một ô trống, ta di chuyển các ô vuông để ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.)
Hơn nữa chiếc hộp này trông cũng cũ kỹ, nếu như được chế tạo trong cung, hẳn là do thượng cung tiền nhiệm giám chế, nhưng ta lật đi lật lại bản chép tay của của thượng cung, cũng không tìm được cách chế tạo cái hộp nào như thế. Chắc hẳn cái hộp này rất quan trọng, thái hậu từng dặn dò không được viết lại. Ta nghĩ đi nghĩ lại, thượng cung tiền nhiệm là một người cực kỳ tự phụ, phàm những thứ bà ấy có nhúng tay vào, không thể nào không lưu lại đôi câu vài lời, thế là ta mở rộng suy nghĩ ra, không câu nệ chỉ tìm kiếm cách làm hộp, quả nhiên trong sách tại một góc không hề bắt mắt, ta phát hiện một bức tranh vẽ đám mây bảy màu vô cùng rực rỡ tươi đẹp.
Cái này, mới là cách mở hộp báu Cửu Cung bảy màu chân chính!
May mắn lúc ta ở cục Thượng Cung, vì muốn đi lên vị trí thượng cung, kỹ thuật các phòng đều có đọc lướt qua, hơn nữa cũng nghiên cứu chuyên sâu, so với cấp độ Tư thiết bình thường còn cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, cho nên, hộp kiểu này ta cũng từng thấy qua, biết rõ bước mấu chốt để mở ra. Tuy nói là một khi mở không ra, sẽ bị người ta phát hiện ra cái hộp này đã bị đã bị động vào, ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ta nghĩ, nếu như ta không mở hộp ra. Cục diện bế tắc này sẽ mãi mãi như vậy, ta ở trong cung sẽ luôn bị người ta quản chế.
Cho nên, ta dùng một buổi tối để mở cái hộp này ra, lấy từ bên trong ra một bức thư bí mật.
Hóa ra, những lời hoàng thượng nói với thái hậu ngày đó, cũng không phải chỉ là tùy tiện, hắn muốn lấy tình thân để đả động thái hậu.
Chỉ tiếc, bất luận hắn làm như thế nào, tình mẫu tử cũng không thể trở lại như xưa.
Mà hiện tại việc ta muốn làm, chính là ngăn cản sự việc sẽ khiến cung đình biến đổi lớn này. Vừa nghĩ tới chuyện ta sẽ trở thành công thần ngăn cản tai họa này, được hoàng hậu khen thưởng và tín nhiệm, Hạ Hầu Thần nể tình chuyện này cũng không làm khó ta nữa, mà ta, ở trong hậu cung lại như cá gặp nước, ta liền nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Ninh Vũ Nhu, ngươi quả nhiên lợi hại, mục tiêu ngươi muốn đạt tới, trước giờ chưa bao giờ không thực hiện được!
Năm Kỷ Sửu tháng Quý Dậu ngày Bính Tý, kinh thành mưa bụi mù mịt, tất cả tường đỏ ngói xanh trong hoàng cung bị mưa bụi ùn ùn kéo đến bao trùm, màu sắc vốn tươi đẹp hiện tại lại trở nên u tối. Y phục trên người dính hơi nước, vừa đưa tay sờ đã bị hơi nước làm ẩm, dinh dính ướt lạnh, khiến người ta khó chịu đến cực điểm. Đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi qua, không ngừng lắc lư, tạo ra những bóng đen chập chờn, bầu không khí khiến người ta ngạt thở.
Ta ngồi trong hoa các nhỏ tại Lan Nhược hiên, ôm lò sưởi nhỏ để loại trừ cảm giác ẩm ướt. Tố Hoàn thêm một ít hương huân vào trong lò, nhất thời ngăn cách hẳn thời tiết âm trầm ẩm ướt bên ngoài với trong phòng. Trong hương thơm ấm áp, ta nhắm mắt, thần kinh cũng buông lỏng.
Bên hoàng hậu lại không ngừng truyền tới tin tức, các cung các điện đều có người bị âm thầm mang đi treo cổ, nhưng ở ngoài cổng thành vẫn không truyền tới tin tức gì, không biết tình huống ra sao.
Tố Khiết và Tố Hoàn chỉ biết là mấy ngày gần đây trong cung bắt đầu nơm nớp lo sợ, người của nội thị giám*** không ngừng ra ra vào vào, mỗi một lần ra vào, liền có cung nhân đau đớn cực độ như cha mẹ chết bị bắt ra, trong các cung nhân đó có cả những người địa vị không tầm thường, hoặc đại thái giám, hoặc cung nữ quản sự, ngay cả cục Thượng Cung, cũng bị tróc nã mấy cung nữ cấp tư chế. Từ sáng sớm, Khổng Văn Trân đã luống cuống tay chân, chạy đến chỗ ta tìm hiểu tin tức, ta chỉ lạnh lùng nói với nàng:“Ngươi không làm gì sai, thì sợ cái gì?”
(***Nội thị giám: đơn vị quản lý sự vụ trong cung đình, công việc chính là tuyên độc thánh chỉ, chăm lo việc ăn ở đi lại của vua, quản lý thu chi trong nội cung..vv)
Lúc này nàng ta mới bình tâm lai, thần sắc nhìn ta lại càng thêm kính sợ. Trong mắt nàng, ta có thể dựa vào thái hậu mà không ngã, mỗi một lần cung đình biến động đều có thể ung dung đứng ngoài, vốn không phải là chuyện người thường có thể làm được.
Ta đang lo lắng, chợt nghe bên ngoài Lan Nhược hiên truyền tới tiếng bước chân mơ hồ. Tố Khiết từ ngoài cửa chạy vào, bước tới thông báo: “Nương nương, hoàng hậu nương nương tuyên chỉ kêu ngài qua Chiêu Thuần cung.”
Ta khẽ gật đầu, đứng dậy, để Tố Hoàn giúp ta phủ thêm áo ngoài xanh ngọc viền trắng để ngăn mưa phùn bên ngoài. Đi ra hoa các, dưới mái hiên đã có mấy tên thái giám thuộc nội thị giám đứng đợi, mỗi người đều mặc áo tơi bằng vải bố, vẻ mặt nghiêm trọng, thấy ta đi ra, chỉ nói: “Nương nương, kiệu đã chờ ở ngoài cửa, mời nương nương khởi giá.”
Ta khẽ gật đầu, ngồi lên kiệu, trong màn mưa dầm, chậm rãi đi về hướng Chiêu Thuần cung. Một đường đi qua, tường đỏ dính nước mưa, biến thành màu đỏ sậm, ngói lưu ly màu xanh trên tường lại càng sáng rõ, đầu cát thú nằm trên mái hiên mông lung mơ hồ. Trong cơn mưa tầm tã như thế, lại có không ít cung nhân mặc áo tơi xếp thành đội chạy nhanh trong màn mưa, có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm vào hông bọn họ.
Ta biết, thành công hay thất bại, sớm đã hạ màn, kết quả sắp công bố.
Lúc ta đi tới Chiêu Thuần cung, trong cung đốt không ít đèn. Mưa bụi mênh mông ngoài cung giống như không thuộc về nơi này, Chiêu Thuần cung vẫn sáng rõ đường hoàng như trước. Thái giám dẫn đường cung kính dẫn ta vào đại điện, hoàng hậu đang ngồi trên ghế phượng sơn vàng, gương mặt không giấu nổi sự vui mừng, thấy ta đi tới, lại từ trên ghế đi xuống. Ta vội vàng đi lên vài bước, hành lễ theo thông lệ. Nàng đến gần bên cạnh ta, đưa tay đỡ ta đứng dậy, nói: “Muội muội, chúng ta thành công rồi.”
Đây là lần đầu tiên nàng gọi ta là ‘Muội muội’, bất luận về sau ra sao, giờ khắc này, nàng đã coi ta là đồng minh, một nanh vuốt có thể dựa vào, mục đích của ta rốt cuộc cũng đã đạt được.
Nàng buông tay ta ra, ý cười đầy mặt, “Muội muội, đúng như muội mật báo, hôm nay bà ta định cho trong ngoài cung nhất tề động thủ. Hội kiến với Ngũ vương trong triều, muốn bức hoàng thượng thoái vị, mà trong cung, vây cánh còn lại của bà ta cũng ra tay vào hôm nay, muốn khống chế hậu cung trong tay một lần nữa. Nghe nói binh lực của Ngũ vương ở ngoài cổng thành đã bị một lưới bắt gọn, hiện giờ hoàng thượng đang ở trên triều chấn chỉnh triều cương.”
Nàng ta vô cùngvui mừng, trên mặt là niềm vui khi được đồng cam cộng khổ cùng hoàng thượng, mà trong lòng ta tự nhiên cũng rất vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu như không thể thành công, chờ đợi ta sẽ là cái gì? Tuy rằng trong chuyện lần này, ta chẳng qua chỉ đảm đương một vai trò nho nhỏ, nhưng ta đã phản bội một lần nữa, dù có chết ngàn lần cũng không hết tội.
Trận phong ba này sớm đã thai nghén từ rất lâu, tân đế tùy ý để cho thái hậu ở trong cung mà không chịu bất cứ tổn thương nào, chẳng qua là do thời cơ chưa tới, cho nên hắn mới chỉ rửa sạch Trường Tín cung, dư đảng còn lại vẫn một mực chưa động vào. Hắn bận tâm đến thế lực Thượng Quan tộc ngoài cung, cũng bận tâm thế lực của các phiên vương khác, cho nên, hắn chỉ có thể chờ đợi lúc bọn họ yếu thế, sau đó mới hành động. Tưởng tượng như vậy, tâm tình ta liền rất tốt, việc hắn đày đoạ ta tựa hồ về tình cũng có thể tha thứ. Triều chính như thế, thế cục như thế, hắn không có chỗ trút giận, tự nhiên đành phải trút hết lên người ta.
Ta thì đáng gì? Người hạ tiện mệnh cũng tiện, cho nên, mới trở thành đối tượng để hắn giận cá chém thớt.
Nhưng từ hôm nay trở đi, ta sẽ không còn bị như thế nữa. Hoàng hậu đã hiểu lòng trung của ta, dù hoàng thượng không sủng hạnh ta nữa, trong hậu cung cũng có một chỗ nhỏ nhoi dành cho ta, từ nay ta cũng có thể sống thật tốt.
Vừa nghĩ tới chuyện này, ta càng thêm vui sướng, nụ cười không khỏi dâng tràn trên mặt, xoay người nói với hoàng hậu: “Chúc mừng nương nương, có thể giúp đỡ hoàng thượng bình ổn một hồi đại họa là vinh hạnh của thần thiếp.”
Hoàng hậu nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của ta, nhất thời bối rối, “Muội muội cười lên thật xinh đẹp vô cùng. Về sau muội muội nên cười nhiều một chút, như vậy hoàng thượng mới thích!”
Ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu, “Tính tình thần thiếp vốn là như vậy, chỉ vì hôm nay nhìn thấy tỷ tỷ cao hứng, cảm động lây, mới như thế, vạn lần không dám có tham vọng gây chú ý với hoàng thượng.”
Nàng nhẹ giọng cười, đỡ ta đứng dậy, “Muội muội hiểu lầm rồi, sao bản cung lại để ý điểm này? Trong cung, phi tần nhiều vô số, chẳng lẽ bản cung lại là loại người ghen tuông đố kị như vậy, dù muội muội có chiếm vài phần sủng ái của hoàng thượng, chung quy vẫn tốt hơn để những người khác chiếm.”
Tầm mắt nàng không khỏi phiêu về hướng Đông Nam, là Tê Hà các Sư Viện Viện ở. Ta biết rõ, từ khi Sư Viện Viện vào cung tới nay, số lần được sủng chẳng hề ít hơn hoàng hậu, nàng ta và hoàng hậu đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Ta cúi đầu nói: “Nương nương, những chuyện này tuy thần thiếp không thể giúp ngài, nhưng chuyện khác, có lẽ thần thiếp có thể giúp đỡ.”
Nàng cả kinh, quay đầu nhìn ta, trên mặt đương nhiên là tràn đầy ý cười, “Muội muội quả nhiên là một người đáng yêu, đáng tiếc hoàng thượng…”
Nàng biết quan hệ hoàng thượng và ta như tuyết rơi tháng bảy, vĩnh viễn không thể phục hồi. Gương mặt ta hơi ảm đạm, “Do thần thiếp làm sai , cũng không thể trách hoàng thượng, chỉ cần hoàng hậu nương nương vinh sủng không suy là tốt rồi.”
Gương mặt hoàng hậu lộ ra nụ cười thực lòng, để tay lên tay trái của ta, “Muội muội, bản cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi muội.“
Tuy ta không tận mắt thấy trận chém giết chốn cung đình lần này, nhưng chắc hẳn máu chảy đã thành sông, giếng cạn trong cung cũng bị nhồi đầy, mà thái hậu ở Trường Tín cung càng hận ta thấu xương. Ta cười lạnh trong lòng, bà ấy vốn phải dự liệu trước chứ, ta đã dám phản bội thái tử lúc ấy, hoàng thượng hiện giờ, như vậy, hiện tại ta phản bội bà ta, có gì phải ngạc nhiên?
Ta là một người biết xem xét thời thế, chẳng lẽ bà ta lại không biết? Chẳng lẽ bà ta cho rằng, khi tất cả đã ngã ngũ, ta lại lựa chọn một cái tiền đồ không thể đoán trước, mà không đi lựa chọn bên có lợi thế hơn sao?
Quy tắc trong cung vốn là như thế, cũng không thể oán trách ta được.
tình ý phôi pha
Sau khi đạt được mục đích, ta liền muốn cáo từ —— ta thực sự không muốn nhìn thấy Hạ Hầu Thần lúc này. Nhưng hoàng hậu lại nổi hứng bừng bừng, kêu người chuẩn bị điểm tâm trà nóng, để ta ngồi ăn cùng một bàn, xem ra là muốn tỏ ý cảm ơn ta, để ta có thể nhìn thấy hoàng thượng, tranh thủ ân sủng. Nàng đâu biết, người ta không muốn gặp nhất, chính là Hạ Hầu Thần. Dường như hắn luôn luôn có thể hiểu được suy nghĩ bí mật nhất trong lòng ta, thứ hắn mang đến cho ta chỉ có đày đoạ cùng vũ nhục.
Nhưng ta không có cách nào để từ chối thịnh tình khẩn thiết của hoàng hậu. Ta không thể để nàng ta hiểu lầm, hủy đi lòng tin mà khó khăn lắm ta mới xây dựng được.
Ta đành phải ráng mỉm cười cảm kích, nói chuyện trên trời dưới đất với hoàng hậu, đợi hoàng thượng đến.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, cho đến khi mưa phùn bên ngoài ngừng lại, chân trời lộ ra vầng thái dương, mới nghe ngoài điện có người truyền lệnh: “Hoàng thượng giá lâm.”
Lúc đó, ta đang dùng đũa bạc gắp một miếng Thiên tầng tô(1), vừa nghe tiếng liền sảy tay, khiến miếng Thiên tầng tô rơi xuống bàn. Hoàng hậu ở bên cạnh cười nói: “Muội muội chờ đến nóng lòng rồi à?”
Ta đành phải bày ra một khuôn mặt tươi cười thẹn thùng, cụp đầu xuống. Hoàng hậu vui sướng tiến lên nghênh đón, ta chậm rì rì theo sát phía sau, mắt thấy thân ảnh màu vàng sáng chợt lóe tại cửa đại điện, liền quỳ xuống bên cạnh một cái trụ không hề bắt mắt.
“Biểu ca, tất cả mọi việc ngày hôm nay có thuận lợi không?”
“Cần nhi, đương nhiên thuận lợi. Nhờ nàng chưởng quản hậu cung, hiểu rõ âm mưu của bà ta, trẫm mới có thể nội công ngoại kích. Ngũ vương bị cắt đất phong, cướp đoạt binh quyền, không bao giờ có thể âm mưu gì nữa. Đều nhờ có nàng, Cần nhi.”
Hoàng hậu cười nói: “Biểu ca, chuyện này cũng không phải là công lao của một mình thiếp. Chàng còn nhớ Ninh tuyển thị không? Chuyện này là nhờ nàng ấy giả bộ giao hảo với thái hậu, lấy được sự tin tưởng của thái hậu, thần thiếp mới biết được tất cả mọi chuyện.”
“Liên quan gì tới cô ta?”
Ngoài cửa sổ, tuy sau cơn mưa nhỏ trời lại nắng lên, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo âm u, tựa hồ trở lại lúc ngồi trong kiệu đi trong cơn mưa tầm tã. Vì sao hắn lại cho rằng ta không tốt lành gì? Vì sao ta lập công lớn như vậy, vừa nhắc tới ta, giọng nói hắn vốn ấm áp liền lập tức chuyển lạnh, cứ như là nhắc đến rắn rết không bằng?
Bất quá việc này cũng không quan trọng, chỉ cần hoàng hậu chiếu cố ta, lấy thâm tình giữa hắn và hoàng hậu, hắn sẽ cho hoàng hậu mấy phần mặt mũi. Thứ ta mưu cầu, chẳng qua là vài phần mặt mũi này mà thôi.
Ta vốn không ôm chút hy vọng gì với hắn, tuy trong lòng tức giận bất bình, nhưng đã sớm đoán được hắn sẽ như thế, tâm tình cũng không chịu ảnh hưởng gì, chờ hắn cho mọi người bình thân, liền đứng dậy theo. Tuy ta đứng nấp sau cái cột, nhưng không ngờ lại bị nhìn thấy, ánh mắt quét tới như đao phong.
Hoàng hậu thấy vậy, vội vàng cười nói: “Lần này Ninh tuyển thị lập công lớn, thần thiếp nghĩ nên tấn phong cho nàng. Hiện giờ vị trí cửu tần (2) trống, không bằng tấn phong nàng làm cửu tần đứng đầu Thục viện, chàng thấy có được không?”
Hắn lạnh lùng nói: “Như vậy hơi quá cao rồi, chẳng qua là truyền lại một chút tin tức mà thôi, tấn phong nàng ta làm Chiêu hoa đi…”
Hoàng hậu miễn cưỡng cười, có vẻ rất có lỗi với ta, còn muốn khuyên nữa, ta vội vàng quỳ xuống, “Tạ đại ân của hoàng thượng.”
Hắn hừ một tiếng, liền không để ý đến ta nữa, kêu người mang điểm tâm lên, xem ra là muốn cùng ăn với hoàng hậu. Ta như ngồi trên đống lửa, vài lần định cáo từ, lại bị hoàng hậu dùng ánh mắt ngăn cản, không ngừng lái câu chuyện về hướng ta, ám hiệu hoàng thượng nên sủng hạnh ta nhiều hơn.
Gương mặt ta làm bộ xấu hổ, nhưng trong lòng lại cười khổ, càng cảm thấy cả người mình khó chịu như bị kim đâm.
Đến khi đèn được thắp lên, rốt cuộc ta cũng tìm được một cơ hội cáo từ hoàng thượng hoàng hậu. Hoàng hậu sau khi khuyên giải ám chỉ một hồi, thấy sắc mặt của hoàng thượng lúc nhìn ta thủy chung vẫn không thay đổi, hơi thất vọng, liền không khuyên nữa. Ta càng mừng rỡ vì nàng chịu tha cho ta. Đi ra ngoài Chiêu Thuần cung, ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mỗi khi hắn đi tới gần ta trong phạm vi ba thước, ta liền có cảm giác hít thở không thông. Tuy rằng hiện giờ, hết thảy tâm nguyện đều đã đạt được, nhưng cảm giác này lại càng lúc càng mạnh. Về sau, qua lại nhiều với hoàng hậu, sẽ thường xuyên có cơ hội gặp Hạ Hầu Thần, thực là sầu cũ vừa đi, sầu mới đã đến.
Trên đường trở về Lan Nhược hiên, ta hỏi Tố Hoàn: “Ngươi vẫn muốn đi Chiêu Thuần cung sao?”
Tố Hoàn liếc mắt nhìn ta một cái, cúi đầu không nói. Ta hiểu ý của nàng, liền nói:“Không bằng để ta nhắc nhở hoàng hậu đi. Ở chỗ nàng ấy, cơ hội đương nhiên luôn nhiều hơn chỗ ta. Hoàng hậu đang rất cần người giúp đỡ, có lẽ sẽ dìu dắt ngươi một phen.”
Tố Hoàn vẫn yên lặng. Cỗ kiệu chạy chầm chậm trên con đường đá xanh, thật lâu sau nàng mới nói: “Nương nương, nô tì chỉ cầu có một chỗ nương thân nhỏ nhoi ở trong cung mà thôi.”
Ta khẽ gật đầu, “Bản phi cũng vậy.”
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng kiệu đi sàn sạt, mùi thơm hoa quế như có như không bay tới chóp mũi. Trải qua trận mưa phùn này, mùi thơm càng thêm tươi mát động lòng người. Chỉ hi vọng từ nay về sau, cuộc sống của ta ở trong cung sẽ thuận buồm xuôi gió.
Qua mấy ngày, hoàng thượng hạ chỉ, đưa thái hậu đến Tinh Huy cung an dưỡng, triệt để ngăn cách. Ta cũng không gặp thái hậu nữa. Đối với ta mà nói, thái hậu đã trở thành quá khứ, rốt cuộc cũng không cần tiêu phí tâm tư đi lấy lòng.
Lệnh tấn lập Chiêu hoa được truyền xuống. Tuy ta thấp hơn Sư Viện Viện một cấp, nhưng nhờ có hoàng hậu làm hậu thuẫn, lại ngầm ngang vai ngang vế với Sư Viện Viện. Mà lấy kinh nghiệm nhiều năm của ta tại cục Thượng Cung, tự nhiên có thể trợ giúp hoàng hậu một tay. Ý chỉ của hoàng hậu vừa truyền xuống, liền không có ai dám can đảm bằng mặt không bằng lòng như lần chế quần áo mùa đông nữa. Ta đã trợ giúp hoàng hậu hoàn toàn nắm hậu cung trong tay.
Chỗ ta ở, vốn sẽ được chuyển đến Cẩm Hoa hiên rộng rãi hơn, ta lại bẩm lên hoàng hậu xin ở lại chỗ cũ. Lan Nhược hiên cách chỗ hoàng thượng ở khá xa, bất luận hoàng thượng đến chỗ của vị phi tần nào, cũng sẽ không băng qua Lan Nhược hiên, cũng sẽ không sinh ra tình cảnh không hẹn mà gặp, như thế đối với ta là chuyện rất tốt. Hoàng hậu lại cho rằng ta hiểu chuyện biết thu liễm mình, tất nhiên là không ngừng khen ngợi khích lệ, lại đưa thêm mấy cung nữ đến hầu hạ. Về phần Tố Hoàn, như nàng muốn, ta cho người đưa nàng đến Chiêu Thuần cung.
Hoàng hậu ngày càng ỷ lại vào ta, nhưng Hạ Hầu Thần vẫn coi ta như người vô hình, rốt cuộc cũng không sủng hạnh ta nữa. Đối với chuyện này, hoàng hậu cảm thấy rất có lỗi, ta lại cầu còn không được. Thân phận hiện giờ, đối với ta mà nói, đã có thể làm ta thỏa mãn. Bạc trong cung trình lên, rơi vào túi riêng của ta, ta liên tục mang đến chỗ mẫu thân. Nghe nói bà đã kêu người mua gian nhà lớn ở ngoài cung, nô tì hầu hạ thành đàn, chỉ là thư từ gửi vào vẫn có mấy phần tiếc nuối: Muội muội*ơi, đáng tiếc con đã không thể xuất cung được nữa.
(*Nguyên văn trong bản Trung là từ妹妹: muội muội. Myu tra baidu thì có kết quả là một số phụ mẫu thời xưa cũng gọi con mình là muội muội. Myu giữ nguyên theo ý tác giả nhé.)
Qủa thật, ta đã thành nữ nhân của hoàng thượng, thì không thể xuất cung được nữa, nhưng còn sống, đã là một điều may mắn.
Qua một tháng, trong cung phát sinh một sự kiện không lớn cũng không nhỏ, Sư Viện Viện có thai. Điều này làm cho tâm tình hoàng hậu không tốt mấy ngày liên tiếp. Một phi tần phẩm vị thấp hơn nàng lại sinh hoàng tử sớm hơn nàng, ý nghĩa của việc này là gì, người trong cung đều rõ.
Vinh sủng của Sư Viện Viện chưa từng suy giảm, nàng ta có thai, tất nhiên là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng ta không biết, hoàng hậu đã khoan dung nàng ta rất lâu rồi, lần này còn có thể nhịn xuống hay không.
Ta còn chưa kịp đoán được kết quả, ngoài cung lại truyền tới tin tức, đại nương và muội muội khác mẹ của ta ở Triều Nguyệt am bị một đám người không rõ thân phận đuổi giết, đại nương bỏ mạng, mà Ninh Tích Văn lại may mắn tránh khỏi một kiếp này, khó khăn lắm mới nhờ người đưa thư vào cung.
Lúc nhận được thư, ta đang dựa trên lan can bằng cẩm thạch, phía dưới là một đàn cá nhỏ tự do tự tại bơi qua bơi lại. Gió thổi qua, ta cảm giác trong mắt ngấn nước. Chuyện này là do một tay ta tạo thành, ta sớm đã đoán được kết cục của các nàng, nhưng vì sao ta còn có thể rơi lệ? Ta chính là một nữ nhân như vậy, người ta làm chuyện có lỗi với ta, ta phải trả thù gấp trăm ngàn lần.
Đến khi chết, đại nương cũng không biết, bà đã chịu chết thay cho mẫu thân của ta, ta đã sớm dùng bà ta làm quân cờ thí.
Khi ta còn bé, đại nương cũng từng hiền hoà vuốt ve ôm ấp ta. Vào lúc đó, bà ta và mẫu thân tỷ muội hài hoà, thật lòng đối đãi . Chỉ tiếc sau này, thời gian và ích lợi đã dần dần vùi lấp hết thảy những tình cảm tốt đẹp.
Hiện giờ ta đã thành người tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, tin tức trong ngoài cung tất nhiên là truyền đến cực nhanh. Đại nương đã phải trả một cái giá tương xứng, Ninh Tích Văn còn đang tuổi thanh xuân, diện mạo còn đẹp hơn ta, tất nhiên ta sẽ dìu dắt nàng một đoạn đường. Dù sao Ninh gia, chỉ còn lại có mấy người mà thôi.
Sau khi bẩm báo với hoàng hậu, ta phái người đưa Ninh Tích Văn vào trong cung. Lúc nàng mới vào cung, nàng chưa ăn diện, bố y váy đũi, vẫn không thể che hết vẻ đẹp trời sinh của nàng. Bởi vì nàng và đại nương bị đuổi giết, chưa hết kinh hãi, cả người giống như một con thỏ trắng yếu ớt, cặp mắt to lấp lánh kia càng làm cho người ta thêm thương yêu.
Được ta sai người trang điểm một phen, nàng liền như viên ngọc được rửa sạch bụi bặm tản mát ra ánh sáng chói mắt. Ta đề cập với hoàng hậu, hoàng hậu rất hứng thú. Sư Viện Viện mang long chủng, vinh sủng càng nhiều, nàng ta cũng dần dần cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, mà ta, quan hệ với hoàng thượng lại giống như kẻ thù, tự nhiên không thể trông cậy gì được. Nàng hi vọng có một người mới tới trợ giúp nàng, đây là chuyện tất nhiên, nhưng nàng lại ám chỉ, nàng và hoàng thượng tình ý thâm hậu, tuyệt đối không muốn khiến hoàng thượng vì vậy mà hiểu lầm, cho nên nàng chỉ có thể cung cấp cơ hội, hết thảy do ta làm chủ.
Ta cười thầm, đồng ý với cách nói của nàng. Nàng nói đúng, ta và hoàng thượng đã không thể cứu chữa, như vậy, cũng không thể để hoàng thượng mang khúc mắc về nàng, dù sao trong mắt hoàng thượng ta đã là kẻ ác, làm thêm một lần, cũng không sao.
Khi ta nói ý này với Ninh Tích Văn, nàng ấy lại không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu xuống gật đầu đáp ứng. Từ trong thư đại nương gửi tới, ta đã biết đối tượng đính hôn từ nhỏ với nàng ghét bỏ nàng vì nàng là nữ nhi của tội thần, dĩ nhiên đã hối hôn, xem ra nàng đã nản chí ngã lòng, không nghĩ tới hắn nữa. Tướng mạo của Ninh Tích Văn hoàn toàn khác hẳn ta, là một loại xinh đẹp ngọt ngào, có lẽ sẽ không chọc hoàng thượng tức giận?
(1)Thiên tầng tô:↑
(2) Chú thích về cấp bậc phi tần của Trung hoa cổ đại: Trong các triều đại, cấp bậc của nhà Hán là lộn xộn nhất, mỗi đời hoàng đế lại thay đổi: lúc đầu thì chỉ có Hoàng Hậu và Phu Nhân, về sau đặt thêm Tiệp Dư, Chiêu Nghi, Chiêu Dung, Tài Nhân, Mỹ Nhân. Hệ thống của nhà Đường là phức tạp nhất nhưng lại có trật tự nhất, không chỉ quy định rõ thứ vị mà còn kèm theo phong hiệu (Quý Phi, Huệ Phi, Lệ Phi, Đức Phi). Hệ thống của nhà Đường truyền đến đời nhà Minh:↑
0. Hoàng hậu
1. Hoàng Quý Phi ( hoặc phu nhân ở một số triều đại )
2. Nhất giai Phi: Quý Phi, Hiền Phi, Thần Phi
Nhị giai Phi: Đức Phi, Thục Phi, Huệ Phi
3. Tam giai Tần: Quý Tần, Hiền Tần, Trang Tần
4. Tứ giai Tần: Đức Tần, Thục Tần, Huệ Tần
5. Ngũ giai Tần: Lệ Tần, An Tần, Hoà Tần
6. Lục giai Tiệp Dư
7. Thất giai Quý Nhân
8. Bát giai Mỹ Nhân
9. Cửu giai Tài Nhân
Về cấp bậc của phi tần thì nhà Thanh đơn giản, rõ ràng nhất trong số các triều đại, gồm chín cấp bậc:
1. Hoàng Hậu
2. Hoàng Quý Phi
3. Quý Phi
4. Phi
5. Tần
6. Quý Nhân
7. Thường Tại
8. Đáp Ứng
9. Quan Nữ Tử (tương đương với cửu phẩm của quan lại)
(*Thủ dụ: Ý chỉ, sự cho phép của người bề trên.
**Khẩu dụ:Lệnh truyền đạt bằng miệng không có văn bản chính thức.)
Ta đã vượt qua khảo nghiệm của thái hậu, chỉ cần yên lặng chờ bước tiếp theo của bà ta, thì ta sẽ có thể hành động.
Việc hoàng thượng sủng hạnh ta tại thiền đường, xem ra cũng không có người nào biết. Ở trong cung, ta vẫn là một vị phi tần không được ưu ái đặc biệt, những cũng không đến nỗi bị ghẻ lạnh quá mức. Khổng Văn Trân chưa vội vã xuống tay, người ta đắc tội cũng đang xem chừng. Như vậy rất tốt, chỉ cần ta tiếp tục duy trì trạng thái cân bằng này, thời gian trôi qua, chung quy sẽ có một ngày, trong hậu cung, ta sẽ lại như cá gặp nước.
Giống như thời làm thượng cung trước kia.
Cơ hội ta chờ đợi rốt cuộc đã tới. Qua mấy ngày, ta lại đi tới chỗ thái hậu, thái hậu cầm một cái hộp báu Cửu Cung bảy sắc cầu vồng*** đưa cho ta, muốn ta nghĩ cách đưa nó ra ngoài cung. Hộp báu này làm từ gỗ tử đàn thượng đẳng, quanh thân có khắc rồng phượng, nắp hộp từ chín lần chín tám mươi mốt khối gỗ nhỏ chế thành, có một chỗ trống có thể di chuyển, người nhận được hộp báu phải dựa theo Cửu Cung đồ di chuyển tám mươi mốt khối gỗ này ghép thành một bức họa mới có thể mở nó ra, trên nắp hộp sơn bảy sắc cầu vồng, hoàn toàn nhìn không ra là hình gì, nhưng ta biết, thiết kế của hộp báu này khiến ta chỉ có một cơ hội để mở nó ra.
(*** Myu tìm không thấy hình minh họa. Cái hộp này hình vuông trên mặt là hàng ngang chín ô, hàng dọc cũng chín ô. Trên mặt hộp là tám mươi mốt ô vương nhỏ sơn bảy màu. Có một ô trống, ta di chuyển các ô vuông để ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh.)
Hơn nữa chiếc hộp này trông cũng cũ kỹ, nếu như được chế tạo trong cung, hẳn là do thượng cung tiền nhiệm giám chế, nhưng ta lật đi lật lại bản chép tay của của thượng cung, cũng không tìm được cách chế tạo cái hộp nào như thế. Chắc hẳn cái hộp này rất quan trọng, thái hậu từng dặn dò không được viết lại. Ta nghĩ đi nghĩ lại, thượng cung tiền nhiệm là một người cực kỳ tự phụ, phàm những thứ bà ấy có nhúng tay vào, không thể nào không lưu lại đôi câu vài lời, thế là ta mở rộng suy nghĩ ra, không câu nệ chỉ tìm kiếm cách làm hộp, quả nhiên trong sách tại một góc không hề bắt mắt, ta phát hiện một bức tranh vẽ đám mây bảy màu vô cùng rực rỡ tươi đẹp.
Cái này, mới là cách mở hộp báu Cửu Cung bảy màu chân chính!
May mắn lúc ta ở cục Thượng Cung, vì muốn đi lên vị trí thượng cung, kỹ thuật các phòng đều có đọc lướt qua, hơn nữa cũng nghiên cứu chuyên sâu, so với cấp độ Tư thiết bình thường còn cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, cho nên, hộp kiểu này ta cũng từng thấy qua, biết rõ bước mấu chốt để mở ra. Tuy nói là một khi mở không ra, sẽ bị người ta phát hiện ra cái hộp này đã bị đã bị động vào, ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ta nghĩ, nếu như ta không mở hộp ra. Cục diện bế tắc này sẽ mãi mãi như vậy, ta ở trong cung sẽ luôn bị người ta quản chế.
Cho nên, ta dùng một buổi tối để mở cái hộp này ra, lấy từ bên trong ra một bức thư bí mật.
Hóa ra, những lời hoàng thượng nói với thái hậu ngày đó, cũng không phải chỉ là tùy tiện, hắn muốn lấy tình thân để đả động thái hậu.
Chỉ tiếc, bất luận hắn làm như thế nào, tình mẫu tử cũng không thể trở lại như xưa.
Mà hiện tại việc ta muốn làm, chính là ngăn cản sự việc sẽ khiến cung đình biến đổi lớn này. Vừa nghĩ tới chuyện ta sẽ trở thành công thần ngăn cản tai họa này, được hoàng hậu khen thưởng và tín nhiệm, Hạ Hầu Thần nể tình chuyện này cũng không làm khó ta nữa, mà ta, ở trong hậu cung lại như cá gặp nước, ta liền nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Ninh Vũ Nhu, ngươi quả nhiên lợi hại, mục tiêu ngươi muốn đạt tới, trước giờ chưa bao giờ không thực hiện được!
Năm Kỷ Sửu tháng Quý Dậu ngày Bính Tý, kinh thành mưa bụi mù mịt, tất cả tường đỏ ngói xanh trong hoàng cung bị mưa bụi ùn ùn kéo đến bao trùm, màu sắc vốn tươi đẹp hiện tại lại trở nên u tối. Y phục trên người dính hơi nước, vừa đưa tay sờ đã bị hơi nước làm ẩm, dinh dính ướt lạnh, khiến người ta khó chịu đến cực điểm. Đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi qua, không ngừng lắc lư, tạo ra những bóng đen chập chờn, bầu không khí khiến người ta ngạt thở.
Ta ngồi trong hoa các nhỏ tại Lan Nhược hiên, ôm lò sưởi nhỏ để loại trừ cảm giác ẩm ướt. Tố Hoàn thêm một ít hương huân vào trong lò, nhất thời ngăn cách hẳn thời tiết âm trầm ẩm ướt bên ngoài với trong phòng. Trong hương thơm ấm áp, ta nhắm mắt, thần kinh cũng buông lỏng.
Bên hoàng hậu lại không ngừng truyền tới tin tức, các cung các điện đều có người bị âm thầm mang đi treo cổ, nhưng ở ngoài cổng thành vẫn không truyền tới tin tức gì, không biết tình huống ra sao.
Tố Khiết và Tố Hoàn chỉ biết là mấy ngày gần đây trong cung bắt đầu nơm nớp lo sợ, người của nội thị giám*** không ngừng ra ra vào vào, mỗi một lần ra vào, liền có cung nhân đau đớn cực độ như cha mẹ chết bị bắt ra, trong các cung nhân đó có cả những người địa vị không tầm thường, hoặc đại thái giám, hoặc cung nữ quản sự, ngay cả cục Thượng Cung, cũng bị tróc nã mấy cung nữ cấp tư chế. Từ sáng sớm, Khổng Văn Trân đã luống cuống tay chân, chạy đến chỗ ta tìm hiểu tin tức, ta chỉ lạnh lùng nói với nàng:“Ngươi không làm gì sai, thì sợ cái gì?”
(***Nội thị giám: đơn vị quản lý sự vụ trong cung đình, công việc chính là tuyên độc thánh chỉ, chăm lo việc ăn ở đi lại của vua, quản lý thu chi trong nội cung..vv)
Lúc này nàng ta mới bình tâm lai, thần sắc nhìn ta lại càng thêm kính sợ. Trong mắt nàng, ta có thể dựa vào thái hậu mà không ngã, mỗi một lần cung đình biến động đều có thể ung dung đứng ngoài, vốn không phải là chuyện người thường có thể làm được.
Ta đang lo lắng, chợt nghe bên ngoài Lan Nhược hiên truyền tới tiếng bước chân mơ hồ. Tố Khiết từ ngoài cửa chạy vào, bước tới thông báo: “Nương nương, hoàng hậu nương nương tuyên chỉ kêu ngài qua Chiêu Thuần cung.”
Ta khẽ gật đầu, đứng dậy, để Tố Hoàn giúp ta phủ thêm áo ngoài xanh ngọc viền trắng để ngăn mưa phùn bên ngoài. Đi ra hoa các, dưới mái hiên đã có mấy tên thái giám thuộc nội thị giám đứng đợi, mỗi người đều mặc áo tơi bằng vải bố, vẻ mặt nghiêm trọng, thấy ta đi ra, chỉ nói: “Nương nương, kiệu đã chờ ở ngoài cửa, mời nương nương khởi giá.”
Ta khẽ gật đầu, ngồi lên kiệu, trong màn mưa dầm, chậm rãi đi về hướng Chiêu Thuần cung. Một đường đi qua, tường đỏ dính nước mưa, biến thành màu đỏ sậm, ngói lưu ly màu xanh trên tường lại càng sáng rõ, đầu cát thú nằm trên mái hiên mông lung mơ hồ. Trong cơn mưa tầm tã như thế, lại có không ít cung nhân mặc áo tơi xếp thành đội chạy nhanh trong màn mưa, có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm vào hông bọn họ.
Ta biết, thành công hay thất bại, sớm đã hạ màn, kết quả sắp công bố.
Lúc ta đi tới Chiêu Thuần cung, trong cung đốt không ít đèn. Mưa bụi mênh mông ngoài cung giống như không thuộc về nơi này, Chiêu Thuần cung vẫn sáng rõ đường hoàng như trước. Thái giám dẫn đường cung kính dẫn ta vào đại điện, hoàng hậu đang ngồi trên ghế phượng sơn vàng, gương mặt không giấu nổi sự vui mừng, thấy ta đi tới, lại từ trên ghế đi xuống. Ta vội vàng đi lên vài bước, hành lễ theo thông lệ. Nàng đến gần bên cạnh ta, đưa tay đỡ ta đứng dậy, nói: “Muội muội, chúng ta thành công rồi.”
Đây là lần đầu tiên nàng gọi ta là ‘Muội muội’, bất luận về sau ra sao, giờ khắc này, nàng đã coi ta là đồng minh, một nanh vuốt có thể dựa vào, mục đích của ta rốt cuộc cũng đã đạt được.
Nàng buông tay ta ra, ý cười đầy mặt, “Muội muội, đúng như muội mật báo, hôm nay bà ta định cho trong ngoài cung nhất tề động thủ. Hội kiến với Ngũ vương trong triều, muốn bức hoàng thượng thoái vị, mà trong cung, vây cánh còn lại của bà ta cũng ra tay vào hôm nay, muốn khống chế hậu cung trong tay một lần nữa. Nghe nói binh lực của Ngũ vương ở ngoài cổng thành đã bị một lưới bắt gọn, hiện giờ hoàng thượng đang ở trên triều chấn chỉnh triều cương.”
Nàng ta vô cùngvui mừng, trên mặt là niềm vui khi được đồng cam cộng khổ cùng hoàng thượng, mà trong lòng ta tự nhiên cũng rất vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu như không thể thành công, chờ đợi ta sẽ là cái gì? Tuy rằng trong chuyện lần này, ta chẳng qua chỉ đảm đương một vai trò nho nhỏ, nhưng ta đã phản bội một lần nữa, dù có chết ngàn lần cũng không hết tội.
Trận phong ba này sớm đã thai nghén từ rất lâu, tân đế tùy ý để cho thái hậu ở trong cung mà không chịu bất cứ tổn thương nào, chẳng qua là do thời cơ chưa tới, cho nên hắn mới chỉ rửa sạch Trường Tín cung, dư đảng còn lại vẫn một mực chưa động vào. Hắn bận tâm đến thế lực Thượng Quan tộc ngoài cung, cũng bận tâm thế lực của các phiên vương khác, cho nên, hắn chỉ có thể chờ đợi lúc bọn họ yếu thế, sau đó mới hành động. Tưởng tượng như vậy, tâm tình ta liền rất tốt, việc hắn đày đoạ ta tựa hồ về tình cũng có thể tha thứ. Triều chính như thế, thế cục như thế, hắn không có chỗ trút giận, tự nhiên đành phải trút hết lên người ta.
Ta thì đáng gì? Người hạ tiện mệnh cũng tiện, cho nên, mới trở thành đối tượng để hắn giận cá chém thớt.
Nhưng từ hôm nay trở đi, ta sẽ không còn bị như thế nữa. Hoàng hậu đã hiểu lòng trung của ta, dù hoàng thượng không sủng hạnh ta nữa, trong hậu cung cũng có một chỗ nhỏ nhoi dành cho ta, từ nay ta cũng có thể sống thật tốt.
Vừa nghĩ tới chuyện này, ta càng thêm vui sướng, nụ cười không khỏi dâng tràn trên mặt, xoay người nói với hoàng hậu: “Chúc mừng nương nương, có thể giúp đỡ hoàng thượng bình ổn một hồi đại họa là vinh hạnh của thần thiếp.”
Hoàng hậu nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn của ta, nhất thời bối rối, “Muội muội cười lên thật xinh đẹp vô cùng. Về sau muội muội nên cười nhiều một chút, như vậy hoàng thượng mới thích!”
Ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu, “Tính tình thần thiếp vốn là như vậy, chỉ vì hôm nay nhìn thấy tỷ tỷ cao hứng, cảm động lây, mới như thế, vạn lần không dám có tham vọng gây chú ý với hoàng thượng.”
Nàng nhẹ giọng cười, đỡ ta đứng dậy, “Muội muội hiểu lầm rồi, sao bản cung lại để ý điểm này? Trong cung, phi tần nhiều vô số, chẳng lẽ bản cung lại là loại người ghen tuông đố kị như vậy, dù muội muội có chiếm vài phần sủng ái của hoàng thượng, chung quy vẫn tốt hơn để những người khác chiếm.”
Tầm mắt nàng không khỏi phiêu về hướng Đông Nam, là Tê Hà các Sư Viện Viện ở. Ta biết rõ, từ khi Sư Viện Viện vào cung tới nay, số lần được sủng chẳng hề ít hơn hoàng hậu, nàng ta và hoàng hậu đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Ta cúi đầu nói: “Nương nương, những chuyện này tuy thần thiếp không thể giúp ngài, nhưng chuyện khác, có lẽ thần thiếp có thể giúp đỡ.”
Nàng cả kinh, quay đầu nhìn ta, trên mặt đương nhiên là tràn đầy ý cười, “Muội muội quả nhiên là một người đáng yêu, đáng tiếc hoàng thượng…”
Nàng biết quan hệ hoàng thượng và ta như tuyết rơi tháng bảy, vĩnh viễn không thể phục hồi. Gương mặt ta hơi ảm đạm, “Do thần thiếp làm sai , cũng không thể trách hoàng thượng, chỉ cần hoàng hậu nương nương vinh sủng không suy là tốt rồi.”
Gương mặt hoàng hậu lộ ra nụ cười thực lòng, để tay lên tay trái của ta, “Muội muội, bản cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi muội.“
Tuy ta không tận mắt thấy trận chém giết chốn cung đình lần này, nhưng chắc hẳn máu chảy đã thành sông, giếng cạn trong cung cũng bị nhồi đầy, mà thái hậu ở Trường Tín cung càng hận ta thấu xương. Ta cười lạnh trong lòng, bà ấy vốn phải dự liệu trước chứ, ta đã dám phản bội thái tử lúc ấy, hoàng thượng hiện giờ, như vậy, hiện tại ta phản bội bà ta, có gì phải ngạc nhiên?
Ta là một người biết xem xét thời thế, chẳng lẽ bà ta lại không biết? Chẳng lẽ bà ta cho rằng, khi tất cả đã ngã ngũ, ta lại lựa chọn một cái tiền đồ không thể đoán trước, mà không đi lựa chọn bên có lợi thế hơn sao?
Quy tắc trong cung vốn là như thế, cũng không thể oán trách ta được.
tình ý phôi pha
Sau khi đạt được mục đích, ta liền muốn cáo từ —— ta thực sự không muốn nhìn thấy Hạ Hầu Thần lúc này. Nhưng hoàng hậu lại nổi hứng bừng bừng, kêu người chuẩn bị điểm tâm trà nóng, để ta ngồi ăn cùng một bàn, xem ra là muốn tỏ ý cảm ơn ta, để ta có thể nhìn thấy hoàng thượng, tranh thủ ân sủng. Nàng đâu biết, người ta không muốn gặp nhất, chính là Hạ Hầu Thần. Dường như hắn luôn luôn có thể hiểu được suy nghĩ bí mật nhất trong lòng ta, thứ hắn mang đến cho ta chỉ có đày đoạ cùng vũ nhục.
Nhưng ta không có cách nào để từ chối thịnh tình khẩn thiết của hoàng hậu. Ta không thể để nàng ta hiểu lầm, hủy đi lòng tin mà khó khăn lắm ta mới xây dựng được.
Ta đành phải ráng mỉm cười cảm kích, nói chuyện trên trời dưới đất với hoàng hậu, đợi hoàng thượng đến.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, cho đến khi mưa phùn bên ngoài ngừng lại, chân trời lộ ra vầng thái dương, mới nghe ngoài điện có người truyền lệnh: “Hoàng thượng giá lâm.”
Lúc đó, ta đang dùng đũa bạc gắp một miếng Thiên tầng tô(1), vừa nghe tiếng liền sảy tay, khiến miếng Thiên tầng tô rơi xuống bàn. Hoàng hậu ở bên cạnh cười nói: “Muội muội chờ đến nóng lòng rồi à?”
Ta đành phải bày ra một khuôn mặt tươi cười thẹn thùng, cụp đầu xuống. Hoàng hậu vui sướng tiến lên nghênh đón, ta chậm rì rì theo sát phía sau, mắt thấy thân ảnh màu vàng sáng chợt lóe tại cửa đại điện, liền quỳ xuống bên cạnh một cái trụ không hề bắt mắt.
“Biểu ca, tất cả mọi việc ngày hôm nay có thuận lợi không?”
“Cần nhi, đương nhiên thuận lợi. Nhờ nàng chưởng quản hậu cung, hiểu rõ âm mưu của bà ta, trẫm mới có thể nội công ngoại kích. Ngũ vương bị cắt đất phong, cướp đoạt binh quyền, không bao giờ có thể âm mưu gì nữa. Đều nhờ có nàng, Cần nhi.”
Hoàng hậu cười nói: “Biểu ca, chuyện này cũng không phải là công lao của một mình thiếp. Chàng còn nhớ Ninh tuyển thị không? Chuyện này là nhờ nàng ấy giả bộ giao hảo với thái hậu, lấy được sự tin tưởng của thái hậu, thần thiếp mới biết được tất cả mọi chuyện.”
“Liên quan gì tới cô ta?”
Ngoài cửa sổ, tuy sau cơn mưa nhỏ trời lại nắng lên, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo âm u, tựa hồ trở lại lúc ngồi trong kiệu đi trong cơn mưa tầm tã. Vì sao hắn lại cho rằng ta không tốt lành gì? Vì sao ta lập công lớn như vậy, vừa nhắc tới ta, giọng nói hắn vốn ấm áp liền lập tức chuyển lạnh, cứ như là nhắc đến rắn rết không bằng?
Bất quá việc này cũng không quan trọng, chỉ cần hoàng hậu chiếu cố ta, lấy thâm tình giữa hắn và hoàng hậu, hắn sẽ cho hoàng hậu mấy phần mặt mũi. Thứ ta mưu cầu, chẳng qua là vài phần mặt mũi này mà thôi.
Ta vốn không ôm chút hy vọng gì với hắn, tuy trong lòng tức giận bất bình, nhưng đã sớm đoán được hắn sẽ như thế, tâm tình cũng không chịu ảnh hưởng gì, chờ hắn cho mọi người bình thân, liền đứng dậy theo. Tuy ta đứng nấp sau cái cột, nhưng không ngờ lại bị nhìn thấy, ánh mắt quét tới như đao phong.
Hoàng hậu thấy vậy, vội vàng cười nói: “Lần này Ninh tuyển thị lập công lớn, thần thiếp nghĩ nên tấn phong cho nàng. Hiện giờ vị trí cửu tần (2) trống, không bằng tấn phong nàng làm cửu tần đứng đầu Thục viện, chàng thấy có được không?”
Hắn lạnh lùng nói: “Như vậy hơi quá cao rồi, chẳng qua là truyền lại một chút tin tức mà thôi, tấn phong nàng ta làm Chiêu hoa đi…”
Hoàng hậu miễn cưỡng cười, có vẻ rất có lỗi với ta, còn muốn khuyên nữa, ta vội vàng quỳ xuống, “Tạ đại ân của hoàng thượng.”
Hắn hừ một tiếng, liền không để ý đến ta nữa, kêu người mang điểm tâm lên, xem ra là muốn cùng ăn với hoàng hậu. Ta như ngồi trên đống lửa, vài lần định cáo từ, lại bị hoàng hậu dùng ánh mắt ngăn cản, không ngừng lái câu chuyện về hướng ta, ám hiệu hoàng thượng nên sủng hạnh ta nhiều hơn.
Gương mặt ta làm bộ xấu hổ, nhưng trong lòng lại cười khổ, càng cảm thấy cả người mình khó chịu như bị kim đâm.
Đến khi đèn được thắp lên, rốt cuộc ta cũng tìm được một cơ hội cáo từ hoàng thượng hoàng hậu. Hoàng hậu sau khi khuyên giải ám chỉ một hồi, thấy sắc mặt của hoàng thượng lúc nhìn ta thủy chung vẫn không thay đổi, hơi thất vọng, liền không khuyên nữa. Ta càng mừng rỡ vì nàng chịu tha cho ta. Đi ra ngoài Chiêu Thuần cung, ta mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mỗi khi hắn đi tới gần ta trong phạm vi ba thước, ta liền có cảm giác hít thở không thông. Tuy rằng hiện giờ, hết thảy tâm nguyện đều đã đạt được, nhưng cảm giác này lại càng lúc càng mạnh. Về sau, qua lại nhiều với hoàng hậu, sẽ thường xuyên có cơ hội gặp Hạ Hầu Thần, thực là sầu cũ vừa đi, sầu mới đã đến.
Trên đường trở về Lan Nhược hiên, ta hỏi Tố Hoàn: “Ngươi vẫn muốn đi Chiêu Thuần cung sao?”
Tố Hoàn liếc mắt nhìn ta một cái, cúi đầu không nói. Ta hiểu ý của nàng, liền nói:“Không bằng để ta nhắc nhở hoàng hậu đi. Ở chỗ nàng ấy, cơ hội đương nhiên luôn nhiều hơn chỗ ta. Hoàng hậu đang rất cần người giúp đỡ, có lẽ sẽ dìu dắt ngươi một phen.”
Tố Hoàn vẫn yên lặng. Cỗ kiệu chạy chầm chậm trên con đường đá xanh, thật lâu sau nàng mới nói: “Nương nương, nô tì chỉ cầu có một chỗ nương thân nhỏ nhoi ở trong cung mà thôi.”
Ta khẽ gật đầu, “Bản phi cũng vậy.”
Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ nghe tiếng kiệu đi sàn sạt, mùi thơm hoa quế như có như không bay tới chóp mũi. Trải qua trận mưa phùn này, mùi thơm càng thêm tươi mát động lòng người. Chỉ hi vọng từ nay về sau, cuộc sống của ta ở trong cung sẽ thuận buồm xuôi gió.
Qua mấy ngày, hoàng thượng hạ chỉ, đưa thái hậu đến Tinh Huy cung an dưỡng, triệt để ngăn cách. Ta cũng không gặp thái hậu nữa. Đối với ta mà nói, thái hậu đã trở thành quá khứ, rốt cuộc cũng không cần tiêu phí tâm tư đi lấy lòng.
Lệnh tấn lập Chiêu hoa được truyền xuống. Tuy ta thấp hơn Sư Viện Viện một cấp, nhưng nhờ có hoàng hậu làm hậu thuẫn, lại ngầm ngang vai ngang vế với Sư Viện Viện. Mà lấy kinh nghiệm nhiều năm của ta tại cục Thượng Cung, tự nhiên có thể trợ giúp hoàng hậu một tay. Ý chỉ của hoàng hậu vừa truyền xuống, liền không có ai dám can đảm bằng mặt không bằng lòng như lần chế quần áo mùa đông nữa. Ta đã trợ giúp hoàng hậu hoàn toàn nắm hậu cung trong tay.
Chỗ ta ở, vốn sẽ được chuyển đến Cẩm Hoa hiên rộng rãi hơn, ta lại bẩm lên hoàng hậu xin ở lại chỗ cũ. Lan Nhược hiên cách chỗ hoàng thượng ở khá xa, bất luận hoàng thượng đến chỗ của vị phi tần nào, cũng sẽ không băng qua Lan Nhược hiên, cũng sẽ không sinh ra tình cảnh không hẹn mà gặp, như thế đối với ta là chuyện rất tốt. Hoàng hậu lại cho rằng ta hiểu chuyện biết thu liễm mình, tất nhiên là không ngừng khen ngợi khích lệ, lại đưa thêm mấy cung nữ đến hầu hạ. Về phần Tố Hoàn, như nàng muốn, ta cho người đưa nàng đến Chiêu Thuần cung.
Hoàng hậu ngày càng ỷ lại vào ta, nhưng Hạ Hầu Thần vẫn coi ta như người vô hình, rốt cuộc cũng không sủng hạnh ta nữa. Đối với chuyện này, hoàng hậu cảm thấy rất có lỗi, ta lại cầu còn không được. Thân phận hiện giờ, đối với ta mà nói, đã có thể làm ta thỏa mãn. Bạc trong cung trình lên, rơi vào túi riêng của ta, ta liên tục mang đến chỗ mẫu thân. Nghe nói bà đã kêu người mua gian nhà lớn ở ngoài cung, nô tì hầu hạ thành đàn, chỉ là thư từ gửi vào vẫn có mấy phần tiếc nuối: Muội muội*ơi, đáng tiếc con đã không thể xuất cung được nữa.
(*Nguyên văn trong bản Trung là từ妹妹: muội muội. Myu tra baidu thì có kết quả là một số phụ mẫu thời xưa cũng gọi con mình là muội muội. Myu giữ nguyên theo ý tác giả nhé.)
Qủa thật, ta đã thành nữ nhân của hoàng thượng, thì không thể xuất cung được nữa, nhưng còn sống, đã là một điều may mắn.
Qua một tháng, trong cung phát sinh một sự kiện không lớn cũng không nhỏ, Sư Viện Viện có thai. Điều này làm cho tâm tình hoàng hậu không tốt mấy ngày liên tiếp. Một phi tần phẩm vị thấp hơn nàng lại sinh hoàng tử sớm hơn nàng, ý nghĩa của việc này là gì, người trong cung đều rõ.
Vinh sủng của Sư Viện Viện chưa từng suy giảm, nàng ta có thai, tất nhiên là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng ta không biết, hoàng hậu đã khoan dung nàng ta rất lâu rồi, lần này còn có thể nhịn xuống hay không.
Ta còn chưa kịp đoán được kết quả, ngoài cung lại truyền tới tin tức, đại nương và muội muội khác mẹ của ta ở Triều Nguyệt am bị một đám người không rõ thân phận đuổi giết, đại nương bỏ mạng, mà Ninh Tích Văn lại may mắn tránh khỏi một kiếp này, khó khăn lắm mới nhờ người đưa thư vào cung.
Lúc nhận được thư, ta đang dựa trên lan can bằng cẩm thạch, phía dưới là một đàn cá nhỏ tự do tự tại bơi qua bơi lại. Gió thổi qua, ta cảm giác trong mắt ngấn nước. Chuyện này là do một tay ta tạo thành, ta sớm đã đoán được kết cục của các nàng, nhưng vì sao ta còn có thể rơi lệ? Ta chính là một nữ nhân như vậy, người ta làm chuyện có lỗi với ta, ta phải trả thù gấp trăm ngàn lần.
Đến khi chết, đại nương cũng không biết, bà đã chịu chết thay cho mẫu thân của ta, ta đã sớm dùng bà ta làm quân cờ thí.
Khi ta còn bé, đại nương cũng từng hiền hoà vuốt ve ôm ấp ta. Vào lúc đó, bà ta và mẫu thân tỷ muội hài hoà, thật lòng đối đãi . Chỉ tiếc sau này, thời gian và ích lợi đã dần dần vùi lấp hết thảy những tình cảm tốt đẹp.
Hiện giờ ta đã thành người tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, tin tức trong ngoài cung tất nhiên là truyền đến cực nhanh. Đại nương đã phải trả một cái giá tương xứng, Ninh Tích Văn còn đang tuổi thanh xuân, diện mạo còn đẹp hơn ta, tất nhiên ta sẽ dìu dắt nàng một đoạn đường. Dù sao Ninh gia, chỉ còn lại có mấy người mà thôi.
Sau khi bẩm báo với hoàng hậu, ta phái người đưa Ninh Tích Văn vào trong cung. Lúc nàng mới vào cung, nàng chưa ăn diện, bố y váy đũi, vẫn không thể che hết vẻ đẹp trời sinh của nàng. Bởi vì nàng và đại nương bị đuổi giết, chưa hết kinh hãi, cả người giống như một con thỏ trắng yếu ớt, cặp mắt to lấp lánh kia càng làm cho người ta thêm thương yêu.
Được ta sai người trang điểm một phen, nàng liền như viên ngọc được rửa sạch bụi bặm tản mát ra ánh sáng chói mắt. Ta đề cập với hoàng hậu, hoàng hậu rất hứng thú. Sư Viện Viện mang long chủng, vinh sủng càng nhiều, nàng ta cũng dần dần cảm thấy không thể chống đỡ được nữa, mà ta, quan hệ với hoàng thượng lại giống như kẻ thù, tự nhiên không thể trông cậy gì được. Nàng hi vọng có một người mới tới trợ giúp nàng, đây là chuyện tất nhiên, nhưng nàng lại ám chỉ, nàng và hoàng thượng tình ý thâm hậu, tuyệt đối không muốn khiến hoàng thượng vì vậy mà hiểu lầm, cho nên nàng chỉ có thể cung cấp cơ hội, hết thảy do ta làm chủ.
Ta cười thầm, đồng ý với cách nói của nàng. Nàng nói đúng, ta và hoàng thượng đã không thể cứu chữa, như vậy, cũng không thể để hoàng thượng mang khúc mắc về nàng, dù sao trong mắt hoàng thượng ta đã là kẻ ác, làm thêm một lần, cũng không sao.
Khi ta nói ý này với Ninh Tích Văn, nàng ấy lại không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu xuống gật đầu đáp ứng. Từ trong thư đại nương gửi tới, ta đã biết đối tượng đính hôn từ nhỏ với nàng ghét bỏ nàng vì nàng là nữ nhi của tội thần, dĩ nhiên đã hối hôn, xem ra nàng đã nản chí ngã lòng, không nghĩ tới hắn nữa. Tướng mạo của Ninh Tích Văn hoàn toàn khác hẳn ta, là một loại xinh đẹp ngọt ngào, có lẽ sẽ không chọc hoàng thượng tức giận?
(1)Thiên tầng tô:↑
(2) Chú thích về cấp bậc phi tần của Trung hoa cổ đại: Trong các triều đại, cấp bậc của nhà Hán là lộn xộn nhất, mỗi đời hoàng đế lại thay đổi: lúc đầu thì chỉ có Hoàng Hậu và Phu Nhân, về sau đặt thêm Tiệp Dư, Chiêu Nghi, Chiêu Dung, Tài Nhân, Mỹ Nhân. Hệ thống của nhà Đường là phức tạp nhất nhưng lại có trật tự nhất, không chỉ quy định rõ thứ vị mà còn kèm theo phong hiệu (Quý Phi, Huệ Phi, Lệ Phi, Đức Phi). Hệ thống của nhà Đường truyền đến đời nhà Minh:↑
0. Hoàng hậu
1. Hoàng Quý Phi ( hoặc phu nhân ở một số triều đại )
2. Nhất giai Phi: Quý Phi, Hiền Phi, Thần Phi
Nhị giai Phi: Đức Phi, Thục Phi, Huệ Phi
3. Tam giai Tần: Quý Tần, Hiền Tần, Trang Tần
4. Tứ giai Tần: Đức Tần, Thục Tần, Huệ Tần
5. Ngũ giai Tần: Lệ Tần, An Tần, Hoà Tần
6. Lục giai Tiệp Dư
7. Thất giai Quý Nhân
8. Bát giai Mỹ Nhân
9. Cửu giai Tài Nhân
Về cấp bậc của phi tần thì nhà Thanh đơn giản, rõ ràng nhất trong số các triều đại, gồm chín cấp bậc:
1. Hoàng Hậu
2. Hoàng Quý Phi
3. Quý Phi
4. Phi
5. Tần
6. Quý Nhân
7. Thường Tại
8. Đáp Ứng
9. Quan Nữ Tử (tương đương với cửu phẩm của quan lại)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook