Thượng Công Chúa
-
Chương 84
Trong rừng cây cối xanh um, Ngôn Thượng đáp cung nhắm thẳng Mông Tại Thạch ở bên dưới.
Mũi tên trên cung tạo thành uy hiếp với tên kia.
Bên này Dương Tự và Mông Tại Thạch đối đầu ở một chỗ cách Mộ Vãn Diêu chỉ ba trượng.
Nước suối đầu xuân chảy qua lạnh lẽo, gió trong Nam Sơn thổi càng khiến người ta run lẩy bẩy.
Ba người cứ thế đối đầu, Mông Tại Thạch quỳ gối trong hồ nước, vết thương ở phần eo của hắn đụng phải tảng đá ở bên cạnh khiến máu chảy nhiều hơn, ngực cũng bị người trước mặt đạp một cái nên vừa tức vừa đau.
Nhìn hai người đột nhiên xuất hiện, trong đó còn có Ngôn Thượng quen mặt nên lúc này Mông Tại Thạch như suy tư gì đó.
Hắn không những không sợ mà ý chí chiến đấu trong xương cốt còn bị khơi dậy.
Mông Tại Thạch vừa ho khan vừa cười nói: “Ngôn Nhị Lang, mới hai ngày không gặp mà ngươi đã nhớ bổn vương đến thế sao? Ha, nhìn thấy ngươi mà không phải đám hộ vệ của phủ công chúa đuổi theo…… vậy xem ra đám người kia hẳn đang bị vướng chân rồi.”
Ngôn Thượng đứng ở chỗ cao, đạm mạc nói: “Ô Man Vương thu tay lại thì chúng ta còn có cơ hội đàm phán.”
Mông Tại Thạch cười lạnh hỏi: “Thu tay lại?”
Sau đó hắn bỗng dưng nhìn về Mộ Vãn Diêu lúc này vẫn ngồi trong nước và dùng đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm mình.
Nàng ngồi đó, tay vẫn bị hắn dùng dây lưng cột lại, vạt áo bị xé mở, kéo ra một chút.
Nước không ngừng chảy về phía nàng dập dềnh, làn váy màu vàng đỏ trôi nổi trong nước khiến nàng giống như cánh hoa kích thích dục vọng chà đạp của nam nhân.
Mông Tại Thạch nhìn Mộ Vãn Diêu một lúc mới trào phúng nói: “Ngươi hỏi xem Đan Dương công chúa có muốn buông tha cho ta không?”
Không đợi Mộ Vãn Diêu dùng miệng lưỡi sắc bén của mình mà trào phúng lại thì Mông Tại Thạch đã chuyển hướng đến thiếu niên trước mặt mình.
Hắn cười rồi duỗi tay lau máu bên khóe miệng sau đó nói với Dương Tự: “Tiểu huynh đệ, võ công của ngươi thực không tồi.
Nhưng ngưoi còn chưa giết được ta đâu, đợi vài năm nữa đi…… Nhân tiện xin hỏi ngươi tên gì? Ngươi cần nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời, bởi vì hôm nay ngươi giúp Đan Dương công chúa nhưng nữ nhân kia là kẻ trở mặt không biết người.
Ai biết lúc này ngươi giúp nàng ta nhưng lúc nào đó nàng ta sẽ quay lại giết ngươi không chừng……”
Mộ Vãn Diêu bỗng dưng đánh gãy lời hắn: “Ngươi hỏi người khác làm gì? Không cần liên lụy người không liên quan! Ngươi cũng không cần tự cho là đúng! Còn dám nói quan hệ hợp tác giữa chúng ta ái muội như thế! Ngày đó là ngươi tình ta nguyện, hôm nay ngươi và ta là địch cũng là ngươi tình ta nguyện! Ta quả thực muốn giết ngươi, vậy mà ngươi lại dám châm ngòi ly gián người khác và ta.
Thế này ta càng muốn giết ngươi … Đứng ở trước mặt phụ hoàng ta cũng sẽ nói được lời này!”
Dương Tự quát: “Đủ rồi!”
Hắn đánh gãy lời hai người kia sau đó dùng đôi mắt như nước hồ trầm tĩnh mà nhìn Mông Tại Thạch, đạm mạc nói: “Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, là Dương Tam Lang Dương Tự của Hoằng Nông Dương thị ở Trường An! Ô Man Vương, hôm nay ta muốn giết ngươi.
Nếu không giết được ngươi thì ngày sau ngươi muốn trả thù có thể tới tìm ta, đừng liên lụy người khác!”
Mông Tại Thạch tán thưởng một tiếng: “Dương Tam Lang đúng không? Quả là có khí phách!”
Lời nói chưa dứt hắn đã tung một đấm, bọt nước theo đó bắn tóe ra.
Dương Tự lập tức nghiêng người né nhưng nửa người trên vẫn không lùi lại.
Hắn ngửa về sau thành một tư thế rất khó sau đó rút đao bên hông ra bổ về phía Mông Tại Thạch phía sau.
Mông Tại Thạch hét lớn một tiếng: “Võ nghệ tốt! Đại Ngụy còn có nhân vật như thế này thật tốt!”
Hắn dùng tay không hợp lại để chắn đao!
Hai người này đều có sức lực không yếu, chỉ ba chiêu đã phá thủy mà ra.
Hoa nước bắn khắp nơi, Mông Tại Thạch cũng đã rút đao tham chiến.
Vũ khí của hai người chạm vào nhau leng keng, cây cối xung quanh cũng bị ảnh hưởng mà trút lá ào ào.
Hai người đánh đến ầm ầm còn người ngoài xem chỉ thấy hoa cả mắt!
Trong lúc ác chiến như thế nhưng Mông Tại Thạch và Dương Tự đều vẫn để ý tới Mộ Vãn Diêu bên kia.
Trên người Mông Tại Thạch vốn có thương nhưng hắn nhìn thấy Mộ Vãn Diêu đã giãy dụa đứng lên.
Nàng ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt rất kỳ quái khiến lòng hắn run lên.
Loại ánh mắt này…… chính là oán hận cùng cực.
Trong lúc nhất thời hắn bắt đầu hoài nghi những ký ức của bản thân.
Hắn hoài nghi Mộ Vãn Diêu trong trí nhớ của hắn là giả còn người trước mặt này mới là người thật.
Mọi tốt đẹp trong quá khứ đều chỉ có mỗi mình hắn tình nguyện còn nàng chỉ có lợi dụng chứ không hề có tình cảm……
Trái tim hắn tê rần.
“Phốc ——” tâm thần bị nhiễu loạn nhưng kẻ địch trước mặt sẽ không vì thế mà nương tay.
Dương Tự nhân cơ hội này chém một đao tới, kình phong đánh trúng ngực Mông Tại Thạch khiến hắn bắn ra, đập cả người vào một cây cổ thụ.
Cổ thụ kia run rẩy!
Mông Tại Thạch theo thân cây rơi xuống, lại nhìn thấy Dương Tự nhún người bay tới.
Hắn đỡ đao đứng lên, run rẩy cố nói với bản thân: Không thể bại! Không thể chết ở chỗ này được!
Hắn không muốn nhìn thấy biểu tình yên tâm vì được giải thoát của Mộ Vãn Diêu sau khi hắn chết.
Hắn không muốn nàng vui vẻ vì cái chết của hắn…… Thuộc hạ của hắn còn ở Đại Ngụy, chuyện của Ô Man và Nam Man còn chưa được giải quyết.
Ô Man còn chưa phát triển lớn mạnh, các thế lực còn chưa thống nhất…… Chí chưa thành thì không thể chết?!
Tóc dài của hắn xõa tung, võ bào bị rách, mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi nhưng hắn lại ngửa đầu thét dài, cao giọng nói: “Thống khoái!”
Sau đó hăn lập tức vung đao nghênh chiến, hào khí tận trời!
—
Dương Tự dẫn Mông Tại Thạch đi rồi Mộ Vãn Diêu mới nghiêng ngả lảo đảo, giãy dụa bò lên từ trong suối nước.
Trong nháy mắt tiếp theo Ngôn Thượng từ trên cây bò xuống, trực tiếp xuống nước đỡ nàng.
Mộ Vãn Diêu mặt không biểu tình, Ngôn Thượng thì đặt cung và tên trên bờ còn mình đứng giữa dòng nước cúi đầu cởi trói cho nàng.
Mộ Vãn Diêu nhìn về phía hai kẻ đang đánh nhau kia còn Ngôn Thượng thì cúi đầu nhìn cổ tay nàng bị trói đến đỏ bừng.
Chàng ngẩng đầu nhìn nàng sau đó cởi áo ngoài bao lấy cả người nàng lúc này đã ướt đẫm, cũng che lại vạt áo nàng bị Mông Tại Thạch xé rách.
Nhưng ai ngờ động tác quan tâm này của chàng lại vững vàng giẫm lên tôn nghiêm của Mộ Vãn Diêu khiến nàng lập tức nổ tung.
Mộ Vãn Diêu tức giận nhìn chằm chằm chàng hỏi: “Ngươi tới đây làm gì? Lời ta nói với Mông Tại Thạch có phải ngươi đã nghe hết rồi không?”
Lông mi của Ngôn Thượng run lên, chàng cố chọn chút lời uyển chuyển không kích thích để nói: “…… Ta và Tam Lang vội vàng tới cứu ngài, may mà Tam Lang võ công tốt.
Còn lời hai người nói ta chỉ nghe được một chút……”
Mộ Vãn Diêu châm chọc nói: “Nhưng chỉ một lời cũng đủ để đoán được hết! Ai dám coi khinh trí tuệ của Ngôn Nhị Lang chứ!”
Con ngươi của Ngôn Thượng co rụt lại.
Chàng chỉ nhẹ nhàng ôm vai nàng nói: “Rất nhanh sẽ có người tới, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã……”
Chàng mới chỉ chạm tới vai nàng thì nàng đã giãy tránh ra.
Vì né tránh mà nàng còn bị vướng chân vào cục đá, Ngôn Thượng thấy thế thì đau lòng nhưng cũng không dám đến gần nàng.
Bộ dạng của nàng lúc này thật quá chật vật: toàn thân ướt đẫm, tóc dài bết vào mặt rồi rũ xuống như rong rêu bám trên cái áo choàng của chàng khoác trên người nàng.
Đan Dương công chúa chưa bao giờ ở trong tình trạng này …… Nàng chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng kỳ thật bên trong vẫn rất yếu ớt.
Mộ Vãn Diêu lạnh giọng quát: “Rời đi làm gì? Cơ hội giết người tốt như thế tại sao phải bỏ qua? Người đâu? Ngươi và Dương Tam không dẫn người tới sao, chỉ có hai người các ngươi tới sao?! Mau mang người tới giết Mông Tại Thạch cho ta!”
Nàng bước thấp bước cao mà bò lên bờ, Ngôn Thượng sợ nàng ngã nên đi theo nàng không rời, miệng đáp: “Có một đám quân đội tới, hộ vệ của phủ công chúa không ứng phó được nên người của Dương Tam Lang đang ở lại hỗ trợ…… Điện hạ, chúng ta phải mau chóng rời đi đã.”
Hắn gần như khẩn cầu nàng nói: “Chuyện sau đó chúng ta thương lượng sau.”
Mộ Vãn Diêu làm ngơ, nàng quay đầu lại nhìn Ngôn Thượng rồi thúc giục chàng cầm lấy cung tên: “Hóa ra là người của Tam ca, a, đến đúng lúc thật.
Những người đó bị vướng vậy ngươi không phải người hả? Ngươi mau cầm cung tên giết Mông Tại Thạch cho ta!”
Ngôn Thượng giật mình nhưng Mộ Vãn Diêu đã nói tiếp: “Ngươi không đi đúng không? Ngươi không đi thì ta đi!”
Hai người cứ thế dây dưa đến tận bờ nước.
Lúc sắp lên bờ Mộ Vãn Diêu cúi người cầm lấy cung tên Ngôn Thượng ném trên bờ sau đó lập tức muốn giương cung.
Cuối cùng Ngôn Thượng vẫn không nhịn được mà kéo cổ tay nàng, giọng điệu có chút nghiêm khắc: “Đừng náo loạn, mau theo ta!”
“Bang ——” tay chàng bị hất ra.
Mộ Vãn Diêu xoay người nhìn chàng, lúc nàng ngẩng đầu chỉ thấy tròng mắt ngân ngấn, giọng nói cũng nức nở: “Rốt cuộc ngươi vẫn không nhịn được đúng không? Ngươi cảm thấy ta không biết đại thể đúng không? Ngươi đều nghe được hết, ngươi đều nghe được đúng không?!”
Ngôn Thượng hơi căng thẳng nói: “Cho dù ta nghe được…… thì thế nào?”
Nàng nhìn chàng cười lạnh nói: “Nghe được cho nên ngươi thương hại ta đúng không? Ta không cần thứ thương hại rẻ rách của các ngươi! Dựa vào cái gì mà dám thương hại ta? Đây là sỉ nhục của ta sao? Đây là nỗi sỉ nhục của các ngươi mới đúng! Đám nam nhân các ngươi chỉ có đại cục và nghiệp lớn ở trong mắt.
Các ngươi bắt ta phải vì đại cục, phải chu toàn khắp nơi…… Cùng hầu hạ cha con, việc này ở trong mắt các ngươi cũng bình thường đúng không?”
Ngôn Thượng cắn răng nói: “Ta chưa bao giờ cảm thấy……”
Mộ Vãn Diêu khàn giọng đánh gãy lời chàng: “Đương nhiên là bình thường! Chỉ là một cô công chúa mà đổi lấy thái bình cho hai bên đối với nam nhân các ngươi thì chẳng còn gì tốt hơn phải không? Ai sẽ nhớ rõ hy sinh của ta, ai sẽ để ý đến hy sinh của ta?”
Ngôn Thượng nói: “Ngài hoàn toàn có thể xin Đại Ngụy giúp đỡ……”
Mộ Vãn Diêu lạnh giọng đáp: “Lúc tân Ô Man Vương muốn cưới ta làm Vương Hậu ta từng xin biên quân Đại Ngụy giúp đỡ nhưng câu trả lời ta nhận được chỉ là mong công chúa lấy đại cục làm trọng.”
Nàng cười thảm nói: “Là ta không biết vì toàn cục! Là ta quá mức tham lam! Biết rõ trong mắt phụ hoàng chỉ có thiên hạ, mẫu hậu lại bệnh nặng khó tham gia chính sự, hai người bọn họ đấu đến ngươi chết ta sống…… Ai sẽ đi quản một kẻ gả đi tha hương như ta chứ?!”
Nàng nhìn hư không, nhìn Mông Tại Thạch và Dương Tự vẫn đang giao chiến khiến lá cây rơi rào rạt, gió cũng vì thế mà có vẻ lạnh hơn.
Mộ Vãn Diêu nhìn Ngôn Thượng, thần sắc bi thương, trong mắt là hơi nước dâng lên như muốn rơi xuống.
Bóng dáng đơn bạc mảnh khảnh của nàng nhẹ run trong gió, tiếng nàng cất lên chất vấn: “Chẳng lẽ từ xưa hồng nhan chỉ có thể mặc người đoạt lấy ư?!”
Ngôn Thượng ngơ ngẩn mà nhìn nàng, trong mắt chàng là đồng cảm giống như bản thân cũng đau…… Ôn nhu như thế khiến Mộ Vãn Diêu như nhìn thấy tận mắt vết sẹo của mình.
Nhưng sự ôn nhu này kỳ thật có chút tàn nhẫn.
Mộ Vãn Diêu bỗng dưng quay mặt đi, không muốn nhìn vào mắt chàng nữa, không muốn nhìn thấy cảm xúc từ đôi mắt đó nữa.
Trong đó như chứa vết thương chồng chất của bản thân nàng.
Nàng lẩm bẩm tự nói: “Không sao.
Thiên hạ này không có người che chở ta thì ta sẽ tự bảo vệ mình.
Ta không cần các ngươi.”
Dòng nước phía sau lúc này chảy nhanh hơn, tiếng thác nước cũng lớn hơn.
Bỗng nhiên nàng bị người ta ôm lấy từ phía sau, cả người cứng đờ.
Mộ Vãn Diêu giãy giụa nhưng Ngôn Thượng lại không tránh ra như lúc thường mà vẫn ôm chặt lấy nàng, mặc nàng bén nhọn ra lệnh: “Buông tay, buông tay!”
Khuôn mặt lạnh lẽo của chàng dán lên mặt nàng, bàn tay ôm chặt lấy nàng từ phía sau, thấp giọng nói: “Sao ngài lại nói thiên hạ không có người bảo hộ ngài chứ?”
Mộ Vãn Diêu quát: “Ngươi lại muốn giảng đạo lý với ta ư? Ta không muốn nghe, ngươi buông ta ra.
Ngươi không chịu ra tay thì ta tự mình giết Mông Tại Thạch!”
Ngôn Thượng: “Ta sẽ bảo vệ ngài!”
Mộ Vãn Diêu ngây người, không tránh không né mà để mặc chàng ôm.
Nàng nghiêng mặt nhìn chàng chỉ thấy chàng đang rũ mắt nói: “Chỉ cần ta còn tồn tại thì ta sẽ bảo vệ ngài cả đời.”
Chàng buông tay ra, lại bước hai bước lên bờ, nắm lấy cung tên của mình sau đó lắp tên rồi đặt nó vào tay Mộ Vãn Diêu.
Hai người đứng ở mép hồ, bọt nước từ thác nước bắn tung lên xối lên cả hai.
Ngôn Thượng cầm tay Mộ Vãn Diêu, để nàng cầm lấy cung tên và mũi tên sau đó chàng gằn từng chữ: “Từ xưa hồng nhan không ai có thể đoạt!”
Chàng lại nói: “Ta vẫn phản đối ngài giết Ô Man Vương, nhưng ngài rốt cuộc cũng cần thoát khỏi bóng ma này ——”
Ngay sau đó chàng đứng phía sau nàng cùng nàng kéo căng cung tiễn, nhắm thẳng đến chỗ hai người đang đánh nhau phía trước.
Họ lẳng lặng nhìn tình hình chiến đấu bên kia, gió thổi qua gò má nàng và khiến đối mắt chàng tĩnh lặng hơn.
Ngôn Thượng cao giọng hét: “Tam Lang ——”
Băng ——
Mũi tên bắn ra!
Hai người đang đánh nhau giữa không trung hơi ngưng.
Đây là lần đầu Dương Tự hợp tác với Ngôn Thượng nhưng lúc trước hai người một bắn tên, một xuống ngựa cực kỳ ăn ý.
Hiện giờ Ngôn Thượng chỉ hô một tiếng “Tam Lang” mà Dương Tự đã vặn người kịp lúc lui lại.
Mũi tên màu đen phóng ra từ cây cung trong tay Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng ——
Trong mắt Mộ Vãn Diêu có ánh nước, tí tách rơi xuống, chúng cứ thế chảy xuống má, mãi không ngừng.
—
Mông Tại Thạch lập tức đạp gió lui về sau nhưng mũi tên kia lại như đoán được đường lui của hắn, lại có Dương Tự đổ phía trước chắn.
Trong nháy mắt hắn căn bản không trốn được mà chỉ có thể nghiêng người tránh cho mũi tên đâm vào chỗ yếu hại.
Tuy vậy khi mũi tên đâm vào người hắn Mông Tại Thạch vẫn phun ra một búng máu rồi ngã xuống.
Địch nhân thất thế nên Dương Tự lập tức xông đến bổ một đao, đúng lúc có tiếng gót sắt vọng tới.
Một vị tướng lãnh cao giọng quát: “Dừng tay! Ai dám giết chóc ở chỗ này……”
Dương Tự căn bản không để ý lời ngăn cản kia nhưng lúc đao trong tay hắn đã sắp chém xuống Mông Tại Thạch lại bị một cây đao từ phía sau bay tới ngăn lại.
Vì né tránh công kích kia nên Dương Tự không thể không lùi ra.
Cùng lúc đó từng tiếng vó ngựa truyền đến, quân đội Đại Ngụy vây quanh bọn họ.
Lập tức có hai binh sĩ xuống ngựa, một trái một phải túm lấy tay Dương Tự ngăn hắn tiếp tục hành động.
Có hai người khác xuống ngựa đỡ Mông Tại Thạch lúc này tuy bị thương nhưng vẫn cười lớn.
Vị tướng lãnh kia cũng xuống ngựa chắp tay với Mông Tại Thạch: “Đại Vương thứ lỗi, ta nghe lệnh Tần Vương đến tương trợ nhưng lại tới muộn một bước khiến Đại Vương bị thương.”
Ngực Mông Tại Thạch cắm một mũi tên, đau khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, nói không nên lời.
Nhưng hắn vẫn vừa ho vừa cười, nhìn về phía Mộ Vãn Diêu đang được Ngôn Thượng ôm lấy.
Dù sao nàng cũng là Đan Dương công chúa.
Cho dù binh lính vây quanh nhưng không ai dám tiến lên ra tay với hai người bọn họ.
Vị tướng lãnh kia nhìn bộ dáng đổ mồ hôi lạnh của Mông Tại Thạch thì vội vàng nói: “Đại vương mau theo chúng ta rời đi xử lý vết thương đã.”
Mông Tại Thạch lại hỏi: “Vậy bọn họ ——”
Tướng lãnh đáp: “Đương nhiên chúng ta sẽ cho Đại Vương một lời giải thích!”
Mông Tại Thạch duỗi tay chỉ chỉ về phía Ngôn Thượng với ý “Ngươi chờ đó”.
Ánh mắt hắn xẹt qua Mộ Vãn Diêu bên cạnh chàng sau đó lặng lẽ rời đi.
Đoạn đối thoại vừa rồi của Mộ Vãn Diêu và Ngôn Thượng …… Hắn cũng nghe hết.
Lúc này được hộ vệ đỡ, hắn vẫn cắn răng khàn khàn hỏi Mộ Vãn Diêu: “Lấy mũi tên này đền bù, điện hạ có thể tiêu tan hận ý với ta không?”
Mộ Vãn Diêu khoác áo ngoài của Ngôn Thượng, nàng nghe thấy lời hắn nhưng không thèm để ý.
Nàng được Ngôn Thượng ôm vai, không biết chàng nói gì với hộ vệ bên cạnh mà những người đó lập tức nhường đường để chàng đỡ Mộ Vãn Diêu lên bờ.
Từ chỗ Mông Tại Thạch chỉ nhìn thấy sườn mặt tái nhợt của Mộ Vãn Diêu, cực kỳ đơn bạc.
Nàng suy yếu mà dựa vào ngực Ngôn Thượng, gần như để chàng nửa ôm nửa kéo mới có thể lên bờ.
Nàng vẫn luôn dựa vào Ngôn Thượng, rũ mắt căn bản không hề để ý tới bên này.
Không khí đông lạnh.
Mông Tại Thạch tự giễu mà cười, trong lòng hắn nghĩ thầm hóa ra nàng đã hận hắn tới mức này.
Một nữ nhân hận hắn tới trình độ này…… vậy duyên phận của hai người kỳ thật đã đi tới cuối rồi.
Dù Mông Tại Thạch là một kẻ đi ra từ vũng máu, sống sót từ biết bao nhiêu cuộc chiến nhưng tâm cũng phải lạnh xuống.
Thôi thì bỏ đi thôi, nàng không phải thứ hắn nhất định phải có, hắn cũng không muốn bị nàng hận như phụ vương của mình.
Tướng lãnh kia cuối cùng cũng khuyên được Ô Man Vương mang theo vẻ mặt suy sụp rời đi.
Quay đầu lại ông ta lau mồ hôi, muốn căng da đầu đi tới chất vấn Đan Dương công chúa xem chuyện này rốt cuộc là sao.
—
Nhưng tướng lãnh kia không nhìn thấy Mộ Vãn Diêu.
Nàng được Ngôn Thượng đỡ lên ngựa, còn người tới nói chuyện với hắn là Ngôn Thượng.
Ngôn Thượng hành lễ với vị tướng lãnh kia, tuy áo ngoài đã cởi nhưng chàng vẫn hào hoa phong nhã mà thông báo chức quan và thân phận của mình.
Vị tướng kia nghe nói đây chính là “Ngôn Nhị Lang” đại danh đỉnh đỉnh thì cũng khách khí mà đáp lễ.
Ngôn Thượng nói: “Tướng quân chính là do Tần Vương điện hạ phái tới sao? Tướng quân nghe ta nói một chút, chuyện ở Nam Sơn hôm nay xuất phát từ việc săn thú, công chúa và Ô Man Vương có chút vãi vã nên mới gây ra.
Trong này hoàn toàn không có liên quan gì tới đao thương hay cái gì mà giết người với đả thương người.”
Tướng lãnh nói: “Nhưng mệnh lệnh của Tần Vương điện hạ cũng không phải như vậy.”
Ngôn Thượng ôn hòa nói: “Tại hạ có thể đoán được Tần Vương sẽ nói như thế nào.
Tần Vương điện hạ tất nhiên hy vọng việc hôm nay làm lớn hơn chút để công chúa phải ngoan ngoãn đi hòa thân.
Nhưng tướng quân nghĩ thử xem, nếu việc này không kết thúc như thế thì sao? Một khi công chúa không hòa thân thì ngài ấy sẽ tính sổ việc hôm nay ngài bức bách điện hạ.
Ta nghĩ lệnh của Tần Vương nhất định không rõ ràng tỉ mỉ đúng không? Chính Tần Vương điện hạ cũng không dám nói rõ hơn vì sợ để lại nhược điểm.
Tần Vương điện hạ còn phải kiêng dè như thế, chẳng lẽ chuyện đắc tội người khác lại đổ lên đầu tướng quân để ngài phải đi gánh ư? Nếu lui lại một vạn bước, dù công chúa có thật sự phải đi hòa thân thì Thái Tử có thể buông tha ngài nhưng Dương gia liệu có để yên không?”
Tướng lãnh kia sợ hãi, đột nhiên nhìn về phía Dương Tự ở bên kia lúc này đã đứng lên, bên người bị hai binh sĩ canh chừng.
Dương Tự cũng đang nhìn chằm chằm ông ta, quần áo hắn tuy dính máu nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khiếp người.
Đám con cháu sĩ tộc của Trường An này tuy bị bắt nhưng ngày sau rồi cũng sẽ phải thả…… Đắc tội Dương Tam Lang cũng không phải chuyện tốt.
Tướng lãnh cười khổ, thế mới biết cái việc này khó làm thế nào.
Ông ta nhìn Ngôn Thượng, dùng ngữ khí ôn hòa chủ động hỏi chàng: “Theo ý lang quân thì ta phải làm thế nào? Thỉnh lang quân nói rõ!”
Ngôn Thượng ôn nhu giải thích: “Ngài cần phong tỏa Nam Sơn, mang mọi sứ thần về, bịt kín miệng bọn họ.
Lúc tới bẩm báo với Tần Vương ngài có thể có gì nói đó.
Chỉ cần việc này không đồn ra ngoài khiến mọi người ở Trường An đều biết thì Tần Vương và Ô Man Vương, thậm chí Thái Tử, thậm chí Trung Thư Tỉnh có lén thương nghị cũng sẽ không phải việc gì lớn.
Tần Vương sẽ không trách tội tướng quân.
Thế lực khác cũng sẽ không trách tướng quân.
Chỉ cần tướng quân…… Phong tỏa được chuyện ngày hôm nay để không ai biết được.”
Tướng lãnh kia suy tư một vài, cảm thấy như thế quả thực là cách duy nhất để bản thân có thể lui gót ra ngoài một cách sạch sẽ.
Công chúa có mâu thuẫn với Ô Man Vương thì đó là việc của các đại nhân vật…… Ông ta nghĩ thế thì chắp tay nói: “Đa tạ Nhị Lang! Ngày sau nếu việc này thật sự thỏa đáng thì có cơ hội ta nhất định mời Nhị Lang uống rượu!”
Ngôn Thượng ôn hòa cười nói đáp lễ: “Ta không uống rượu, tướng quân mời ta dùng trà là được rồi.”
Tướng lãnh cũng không biết chàng nói thật hay giả vì thế cũng không nói nhiều mà xoay người đi làm việc.
Ngôn Thượng thì xoa xoa trán, bắt đầu suy nghĩ: Việc này tốt nhất là giải quyết trong phạm vi nhỏ nhất có thể.
Tất cả mọi người đều nghĩ hòa thân là chuyện của hai nước vì thế Đại Ngụy bên này vẫn luôn có tranh chấp nội bộ.
Nhưng hiện tại Ngôn Thượng nghĩ nếu Mông Tại Thạch không muốn cầu hôn nữa vậy chẳng phải chuyện này sẽ được giải quyết sao?
Trải qua việc hôm nay…… Ngôn Thượng bắt đầu cân nhắc làm thế nào để bồi thường cho Mông Tại Thạch và làm sao để tên kia chịu nhả chuyện này ra.
Trên trán chàng đột nhiên thấy lạnh, chàng ngẩng đầu nhìn mới thấy bầu trời đang có tuyết rơi.
—
Trời chạng vạng vào đầu xuân đón một trận tuyết li ti.
Trong Đông Cung, Thái Tử đang phê duyệt công vụ thì có thái giám tiến vào nói nhỏ vài lời bên tai hắn.
Sắc mặt Thái Tử lập tức biến đổi, xoát một cái đứng lên.
Giày cũng chưa kịp đi vào hắn đã bước nhanh ra ngoài kéo cửa điện.
Hắn thấy Dương Tự đang quỳ gối trên hành lang.
Dương Tự quỳ trên mặt đất, trên người là một thân áo đen bó, mùi máu tươi ập vào mặt.
Trời đã hơi tối, đèn lồng trên hành lang chiếu vào trên người Dương Tự còn hắn thì ngẩng đầu.
Mắt Thái Tử giật liên hồi khi thấy mặt tên kia dính máu.
Cả người Thái Tử căng lên, một lúc sau mới cắn răng hỏi: “Ngươi giết ai?!”
Dương Tự đáp: “Vẫn chưa giết được.”
Thái Tử khẽ buông lỏng một hơi nhưng lập tức nghe thấy Dương Tự nói: “Thiếu chút nữa thần đã giết được Ô Man Vương.
Ngôn Tố Thần cũng động thủ.”
Thái Tử hỏi: “Ô Man Vương không chết?”
Dương Tự “Vâng” một tiếng khiến Thái Tử vội lui về phía sau hai bước, thở hổn hển một hơi.
Hắn cực kỳ tức giận quát: “Ngươi đúng là cả ngày gây họa cho ta! Không có một ngày an phận!”
Dương Tự cúi đầu.
Sau khi ổn định tâm tình Thái Tử mới đi xuống bậc thang, rút roi của hộ vệ bên cạnh cứ thế quất một roi lên người Dương Tự.
Tên kia cũng không tránh né, cứ thế chịu một roi kia.
Tiếng roi vung lên chan chát khiến đám thị nữ đứng trên hành lang run như cầy sấy.
Thái Tử mắng to: “Hỗn trướng! Điên rồi! Lúc ngươi động tay giết người có nghĩ tới hậu quả không? Chỉ vì nhất thời thống khoái mà không nghĩ tới sau đó phải thế nào hả?”
Hắn nâng chân đạp ngã Dương Tự sau đó lạnh giọng quát: “Quỳ ngay ngắn lại!”
Dương Tự cắn răng phun máu trong miệng ra sau đó lại quỳ gối như cũ, mà Thái Tử cũng lập tức vung roi lên đánh hắn.
Dương Tự vững vàng cúi đầu chịu, mặc roi kia đánh lên búi tóc hắn khiến phát quan rơi xuống, tóc dài rũ ra.
Người trong viện không ai dám cầu tình, mặt Thái Tử lạnh băng, vừa đánh vừa mắng Dương Tam Lang.
Hắn phát tiết chừng một chén trà nhỏ mới ngừng lại.
Lúc này Thái Tử thở phì phò vứt cái roi nhuốm máu cho hộ vệ sau đó từ trên cao nhìn xuống Dương Tự.
Ánh mắt hắn băng lạnh, cơ mặt căng chặt, sau khi trút giận xong mới thở dài đỡ người dậy.
Dương Tự chịu đựng đau đớn, nhếch miệng ngẩng đầu cười nói: “Chỉ bị thương nhỏ, thần không sao.”
Hắn biết lúc này coi như mình đã qua cửa.
Thái Tử nhìn khuôn mặt dính máu của hắn nửa ngày mới banh mặt nói: “Ngươi còn có mặt mũi cười?! Ô Man Vương mà chết đã là phiền toái, hắn không chết lại càng phiền…… May mà ngươi chưa giết hắn, việc này coi như vẫn có thể chu toàn.
Không sao…… Cô có thể lấp liếm được.” Sau đó Thái Tử nhìn chằm chằm hắn nói: “Là vì lục muội sao…… ta biết ngay mà.”
Dương Tự cúi đầu, trầm tĩnh một hồi mới hỏi: “Có phải thần lại gây họa cho ngài không?”
Thái Tử lạnh giọng nói: “Ngươi có nguyện ý đi chịu đòn nhận tội rồi nhận sai với Ô Man Vương không?”
Dương Tự cười lạnh đáp: “Đương nhiên không muốn! Dù hôm nay ngài đánh chết thần thì thần cũng sẽ không nhận sai!”
Thái Tử tức giận mắng: “Đồ thân lừa ưa nặng!”
Nhưng kỳ thật Thái Tử cũng không ôm hy vọng gì.
Đã trút giận xong nên ngữ khí của hắn lúc này cũng đạm mạc hơn: “Mới vừa về Trường An đã gây họa cho ta…… Ngươi nói đi? Thà ngươi đừng về còn hơn! Thôi được rồi, không muốn cúi đầu thì thôi, việc này có thêm Ngôn Tố Thần tham dự …… loại người như hắn mà đã ra tay thì vấn đề của ngươi cũng không lớn…… Nói cụ thể cho ta nghe xem chuyện là thế nào.”
Hắn đẩy Dương Tự vào điện, sau đó còn đập hai cái lên lưng Dương Tự.
Thấy tên kia không phản ứng Thái Tử mới xác định tên này quả thực không bị thương nặng.
Lúc này hắn mới hơi yên tâm sau đó thở dài nói: “Đi thay quần áo rồi rửa mặt mũi đi.”
Dương Tự đáp “Vâng”, lúc muốn đi ra khỏi điện hắn quay đầu lại nhìn Thái Tử sau đó chần chừ một lát mới nói: “Thực xin lỗi.”
Thái Tử đang trầm tư suy nghĩ lúc này ngước mắt nhìn thiếu niên ở cửa một cái sau đó không kiên nhẫn phất tay: “Lúc quay lại ngươi nhận sai cho tử tế, bây giờ thì cút ngay.”
—
Trong phủ Đan Dương công chúa.
Mộ Vãn Diêu rửa mặt sau đó thay đổi quần áo lộng lẫy, đúng lúc này Ngôn Thượng tới.
Sau khi chàng tiến vào thấy nàng trịnh trọng như thế thì không khỏi ngẩn ra hỏi: “Điện hạ muốn làm gì?”
Mộ Vãn Diêu ngồi trước gương lạnh lùng nói: “Mông Tại Thạch không chết thì ta sẽ gặp phiền toái vì vậy lúc này ta phải ra khỏi phủ một chuyến.”
Ngôn Thượng nói: “Việc này để ta giải quyết, hôm nay điện hạ…… Đã bị thương nên không cần phải nhọc lòng nữa.
Loại chuyện nhỏ này thật sự không cần ngài phải ra mặt.”
Mộ Vãn Diêu ngồi ở chỗ kia bất động, bọn thị nữ thì sợ hãi mà chải tóc cho nàng.
Bỗng nhiên nàng đứng dậy, giật cây trâm thị nữ mới cài lên xuống sau đó ném lên bàn trang điểm.
Nàng trực tiếp giật khuyên tai, vòng ngọc và đám trang sức khác xuống.
Lúc này tóc nàng rối tung, sắc mặt trắng bệch, cứ thế không nói một lời mà xoay người rời đi.
Nhìn theo hướng nàng đi thì chính là về phòng mình.
Ngôn Thượng thấy đám thị nữ bất an đứng thì lắc đầu với bọn họ sau đó nhẹ giọng trấn an để bọn họ không cần lo lắng.
Chàng nói: “Để ý chăm sóc điện hạ cho tốt, ta phải ra ngoài gặp vài người.”
Bọn thị nữ sợ hãi hỏi: “Nhị Lang không ở lại sao?”
Ngôn Thượng tâm sự nặng nề mà lắc lắc đầu.
Có điều lúc chàng ra cửa lại đứng dưới ánh chiều hôm nhìn tuyết rơi nửa ngày.
Sau đó chàng đi ra ngoài, phủ bên cạnh cũng đã chuẩn bị xong ngựa cho chàng.
Đang định lên ngựa rời đi chàng lại nghĩ nghĩ sau đó bỗng nhiên xoay người đi vào trong phủ công chúa một lần nữa.
Chàng đi một mạch đến phòng của Mộ Vãn Diêu.
—
Trong phòng không đốt đèn, không khí rất yên tĩnh.
Ngôn Thượng ở bên ngoài gõ cửa rồi để thị nữ vào bẩm báo.
Mãi không thấy trong phòng có đáp lại thế nên chàng đẩy cửa đi vào rồi đóng cửa lại.
Chàng cầm đèn lồng đi vào trong phòng.
Đặt đèn lồng lên bàn con, chàng xốc rèm chướng, cúi người nhìn đống chăn đệm trên giường.
Chàng biết nàng đang trốn trong đống chăn đệm này nên nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cúi người, cách đệm giường ôm nàng vào lòng.
Cách một cái chăn chàng nghe thấy công chúa khóc thút thít ở trong chăn, tiếng khóc rất nhỏ.
Trái tim chàng đau đến không biết làm như thế nào cho phải.
Ngôn Thượng chỉ cách chăn ôm chặt lấy nàng, làm như không nghe được tiếng nàng khóc.
Chàng nhẹ giọng nói: “Không sao, dù điện hạ thế nào cũng không sao.
Chỉ cầu ngài đừng đẩy ta ra nhé?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook