Thượng Cổ
-
Chương 12
Giọng trẻ con thanh thúy truyền tới tai thanh niên, mang theo ý nghĩa thực sự khác, lại còn đặc biệt mềm mại như gãi vào lòng người, Thanh Mục nhíu nhíu mày, hắn xưa nay không thích bị người khác làm ảnh hưởng, nhưng trong đầu cứ lởn vởn bộ dáng nghiêm túc vuốt cằm của Hậu Trì bản thu nhỏ, ý cười lại hiện lên nơi đáy mắt, cũng không biết tại sao lại đột nhiên có loại cảm giác phức tạp kỳ lạ này, trong lòng Thanh Mục khẽ động một cái, quay người nhìn về phía Hậu Trì đang ngồi trang nghiêm trên tảng đá: "Hậu Trì, ngươi cả ngày cứ lẩm bẩm rằng mình là thượng thần của tam giới, chẳng lẽ vẫn không nhìn ra lai lịch của ta sao?"
Nữ oa đảo mắt nhìn thanh niên trước mặt, mi mắt sững sờ, Thanh Mục đứng cách đó không xa, nhướng mày khẽ cười lại mang theo nét kiên định khiến cho nàng nhớ lại mấy chữ 'quốc sắc phương hoa' chỉ có trong hí bản nhân gian kia.
Hậu Trì khẽ ho một tiếng, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, sau khi nhẩm thầm mấy lần 'mỹ sắc hỏng việc' mới điều chỉnh lại vẻ mặt nhìn hướng Thanh Mục: "Tuổi tác của ta cao không có nghĩa là tiên lực cũng cao, chuyện này khắp tam giới đều biết, ta không có giả bộ đâu. Nói đi, rốt cuộc ngươi có lai lịch như thế nào, cho dù ta hiểu biết nông cạn, trước nay cũng chưa từng nghe nói có tiên quân nào có thể dập tắt được tử hỏa trên Sinh Tử môn yêu giới. Ngày đó ngay cả Đông Hoa xông vào Sinh Tử môn, dồn toàn lực cũng chỉ có thể khiến cho tử hỏa hơi xao động mà thôi."
Đông Hoa chính là lão thượng quân thâm niên, tìm khắp cả tam giới cũng không được mấy người có linh lực cao thâm hơn hắn, nếu như chỉ khiến cho tử hỏa trên Sinh Tử môn suy yếu, không ít người có thể làm được, nhưng mấy vạn năm nay chưa từng nghe nói có người có năng lực dập tắt được nó, huống hồ, loại khí tức nghịch thiên này, tuy chỉ trong thời gian ngắn.. E rằng cũng chỉ có Yêu hoàng toàn lực thi triển mới có thể chống chọi.
Thượng quân Thanh Mục, thành danh chỉ mới hơn nghìn năm, sư xuất vô danh, lai lịch bí ẩn, ngoại trừ một thân tiên lực cao thâm khó lường cùng với tính tình lãnh đạm người lạ chớ gần, cho đến nay cũng không có ai biết một chút tin tức về hắn.
Bất thường tức yêu, lấy tuổi tác của Thanh Mục, nếu như có thể tu luyện tới cảnh giới này, thực sự có thể trở thành vị thượng thần thứ năm của hậu cổ giới.
"Ồ, Sinh Tử môn này lại có đại danh như vậy." Thanh Mục nhướng mày, mang theo mấy phần kinh ngạc, xòe tay ra dưới khí thế nghiêm chỉnh của Hậu Trì nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, còn về lai lịch của ta.. Không phải ta đã nói, ta có chuyện muốn hỏi Bách Huyền của ngươi hay sao?"
"Ý ngươi là Bách Huyền biết lai lịch của ngươi? Chẳng lẽ chính ngươi cũng không biết ngươi từ đâu tới?" Vẻ mặt Hậu Trì ngưng lại, có chút không tin tưởng lời của Thanh Mục, nào có ai ngay cả lai lịch của bản thân cũng không biết, huống hồ lại còn liên quan đến Bách Huyền?
"Lấy thân phận Hậu Trì thượng thần của ngươi, vẫn còn có chuyện không rõ cần hỏi hắn, việc ta không biết lai lịch của bản thân thì có gì kỳ quái!" Thanh Mục đi tới bên cạnh Hậu Trì, dưới vẻ mặt sững sờ của nàng khẽ cúi người xuống ôm nàng lên, xoay người đi về phía đường phố bên ngoài, sau đó thầm đọc khẩu quyết, hai người một lần nữa được bao phủ trong hắc bào.
Dòng người như nước chảy chầm chậm lướt qua hai người, lao về cùng một hướng, tại đệ tam trọng thiên lãnh mạc sát phạt này, căn bản không ai chú ý tới sự tồn tại của hai người, an tĩnh hồi lâu, trong hắc bào mới chầm chậm vang lên thanh âm trong trẻo của thanh niên, mang theo một chút bất đắc dĩ và thất vọng không dễ thấy.
"Đừng lộn xộn, ta nói là được. Ta sinh ra ở nơi tận cùng Bắc Hải, khi tỉnh dậy đã không có bất cứ ký ức gì, ngoại trừ vòng đá trên cổ tay thì toàn thân không có thứ gì khác, chỉ nhớ duy nhất một điều.." Thanh Mục do dự một chút, bước chân lưu loát khẽ dừng lại: "Có người từng nói với ta, chỉ cần tìm được người đã để lại vòng đá, thì có thể biết được lai lịch của ta, nhiều năm như vậy rồi, vòng đá trên tay ngươi là đầu mối duy nhất ta tìm được."
"Người nói cho ngươi điều đó là ai?" Thanh âm khàn khàn từ trong ngực truyền tới, bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay Thanh Mục bất giác siết lại.
Bách Huyền cũng từng nói với nàng, nếu như có một ngày nàng biết được nguyên nhân hắn tặng nàng chuỗi vòng đá này, chính là thời điểm bọn họ gặp lại.
"Không biết." Thanh âm nghiêm túc mang theo chút giễu cợt, Thanh Mục gia tăng tốc độ đi về phía trước: "Nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ tìm được hắn."
Thanh âm này kiên định lẫm liệt, nhưng trong đó lại có chút do dự khó phát hiện.
Có lẽ trong lòng Thanh Mục hiểu rõ, chờ tới lúc biết được tung tích Bách Huyền từ chỗ Yêu hoàng, e rằng cũng chính là ngày hai người hắn mỗi người một ngả.
Một người là thượng thần tại Thanh Trì cung được tam giới kính bái, một người là thượng quân rất có tiềm lực trong tiên giới hàng nghìn năm, không phải là không thể tương giao, chỉ có điều thượng thần, thượng quân khác biệt như khe trời, khi chuyện này kết thúc, liền không còn lý do để gặp lại.
Tiên giới không có năm tháng, xa cách nghìn năm, trăn trở qua đi, Thanh Mục trước nay không biết, tiểu thần quân ngủ đông tại Thanh Trì cung kia lại có tính cách như vậy, thông minh nhưng yếu ớt, kiêu ngạo mà bá đạo, lại tựa như có thể che mờ đi tất cả phương hoa của thế gian, chính là vật quý thần bí mà khôi lệ.
Hắn biết rằng bản thân đã thay đổi kể từ sau khi Hậu Trì biến nhỏ, tính cách hắn vốn cô độc, trong tam giới hảo hữu kết giao vô cùng ít, cười nói ầm ĩ như vậy, là thời điểm thoải mái chưa từng có. Dáng vẻ này của Hậu Trì khiến cho sâu trong tâm hắn có loại cảm giác thân thuộc, giống như hắn đã ở bên nàng suốt những năm tháng dài vô tận, nhưng không ngờ.. Hắn lại không có bất cứ ký ức nào về nàng.
Trước giờ hắn không biết, trong sinh mạng hàng ngàn năm, chuyện hắn tâm tâm niệm niệm cất giữ cũng sẽ vì người mà đứt đoạn, sau khi bước vào đệ tam trọng thiên mới cảm thấy, có lẽ.. Đến yêu giới tìm Yêu hoàng cũng không phải chuyện nhất định muốn làm.
Còn luồng khí tức thần bí nổi dậy trong cơ thể tại trước Sinh Tử môn, hắn lại không quá bất ngờ, ngày trước trảm sát mấy con cửu đầu xà tại Bắc Hải lúc đối mặt với sinh tử cũng đã từng xuất hiện, luồng khí tức này cũng là lý do mà hắn tận lực muốn tìm kiếm nguồn gốc thân thế, đâu ai hy vọng quá khứ của chính mình là một mảnh trống rỗng, cho dù bản thân là thần hay là ma, cũng sẽ như vậy.
Tuy đệ tam trọng thiên có yêu lực nồng hậu nhất, nhưng phạm vi lại rất nhỏ, bên dưới tầng tầng lớp lớp những kiến trúc nguy nga, Trùng Tử điện cao chót vót tại trung tâm chói mắt vô cùng, Thanh Mục bước đi không chậm, nhưng hai người cũng chỉ có thể tới gần Trùng Tử điện trăm thước, thật khó để đến gần hơn nữa.
Cách Trùng Tử điện trăm thước bị đám đông vây kín lại, thi thoảng có tiếng vỗ tay tán thưởng cùng với tiếng vang của binh khí truyền tới, khiến cho hai người mới vừa tới vô cùng kinh ngạc, Trùng Tử điện dù gì cũng là trọng địa của yêu giới, sao lại có người không có mắt dám ở đây gây rối, còn Yêu hoàng.. vậy mà cũng cho phép?
Có điều, có thể vào được đệ tam trọng thiên cũng không phải hạng vô năng, chắc hẳn phải có chút bản lĩnh mới được, ầm ĩ lớn như vậy, về sau Yêu hoàng nhất định sẽ đi ra để trấn an, thuận tiện cũng sẽ bớt được không ít chuyện cho hắn.
Thanh Mục nghĩ như vậy, đao khí băng lãnh lẫm liệt từ trong trăm thước cuồn cuộn mà ra, khí thế hung hiểm bùng nổ khiến cho chúng nhân xúm quanh bốn phía liên tục lùi về sau mấy bước, tận dụng khe hở này, Thanh Mục thân hình khẽ động, ôm Hậu Trì chen lên trước đám đông.
Trông thấy một màn trước mắt, với định lực của hắn, cũng không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Hai người khí thế ngất trời đang giao tranh trước mặt hoàn toàn là tư thế liều mạng, lại còn đều là thực lực yêu quân. Nữ tử yểu điệu dung mạo xinh đẹp toàn thân mặc y phục mạnh mẽ, khí thế cực kỳ uy nghiêm, hai tay vung vẩy đại đao từng bước áp sát, mi mắt nén giận, nam tử cương nghị uy vũ căng mặt lấy tay làm dao một chút cũng không thỏa hiệp, xem thái độ không mảy may thương hương tiếc ngọc một chút nào, sau một hồi, thế tấn công ác liệt của nữ tử từ từ chậm lại, dần dần bị quyền phong dồn dập của nam tử áp chế xuống.
Đao khí hung ác cuồn cuộn tại chỗ, kèm theo tiếng đao va chạm vang lên, đá đen rắn chắc dưới mặt đất vỡ thành bụi phấn, bay lên bao phủ khắp bầu trời.
Giao tranh hung hiểm như vậy, cho dù nói là trận chiến sinh tử cũng không phải nói quá, nhưng bộ dạng chúng nhân vây xem xung quanh lại rất thoải mái, rõ ràng đối với cảnh này vô cùng quen thuộc.
Chúng nhân đều không để ý, nhưng với nhãn lực của Thanh Mục lại thấy rõ ràng, nam tử kia không dùng toàn lực, thậm chí.. không gây tổn thương nữ tử, nhưng chiêu thức lại tự thương tổn chính mình.
Một tiếng nổ vang lên, tiếng giao đấu im bặt lại, khói bụi đầy trời dần dần lắng xuống, để lộ ra tình cảnh trên quảng trường, nữ tử nửa quỳ trên mặt đất, trường đao trong tay gãy thành hai mảnh, lạnh lùng nhìn nam tử khí định nhàn thần đứng trước Trùng Tử điện, miệng thở hổn hển.
"Ôi, Thường Thấm yêu quân sao lại tới nữa, nghĩ thôi cũng biết, nàng không có khả năng làm đối thủ của nhị điện hạ." Chúng nhân vây xem tuy là kinh sợ trước trận đấu này, nhưng kết quả không chút hồi hộp lại khiến cho bọn họ không chịu được phải thốt lên.
"Đánh không lại thì thế nào, nhị điện hạ cứ dây dưa như thế cũng không phải là chuyện hay, đã bao nhiêu năm rồi! Tự hắn muốn báo ân, cũng không thể trói buộc người khác, Thường Thấm yêu quân lại càng không thể!" Một đại hán thân cao chín thước ồm ồm nói, hắn nhìn nữ tử đang quỳ trên quảng trường, đáy mắt lộ ra mấy phần hỏa nhiệt cùng với ái mộ.
"Lão tứ, ngươi chê da mình dày hay sao, nếu như bị nhị điện hạ nghe được, ngươi đừng mơ bước ra khỏi đệ tam trọng thiên."
Tiếng tranh luận nhỏ xíu có lẽ hai người trong trận không nghe thấy, nhưng Thanh Mục đứng một bên lại nghe được rõ ràng, nghe thấy chúng nhân bảy miệng tám lưỡi cảm khái, hắn nhìn về phía nữ tử nửa quỳ trên mặt đất, cũng có một chút thổn thức không thôi.
Sáu vạn năm trước, yêu giới có thể đối đầu với tiên giới ngàn năm mà không bại, công lớn nhất là dựa vào hai nhánh quân đoàn khiến cho người nghe văn phong táng đảm (nghe tiếng đã sợ chết khiếp), hai nhánh quân đoàn này một là do nhị điện hạ Sâm Vũ trong tộc Yêu hoàng thống ngự, còn một là do kẻ mạnh nhất trong tộc yêu thú có huyết mạch thượng cổ Thường Thấm suất lĩnh (dẫn dắt). Có lẽ yêu lực của Thường Thấm không cao hơn Sâm Vũ, nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh, là tướng soái trời sinh. Hai đội quân hợp thành mũi nhọn của yêu giới, là thủ vệ bảo hộ an nguy của yêu giới lập nên bao chiến công hiển hách.
Hai người tiếp xúc lâu ngày, ái mộ lẫn nhau, Yêu hoàng cực kỳ vừa lòng nàng dâu này, sau khi biết được nhi tử có lòng muốn lấy Thường Thấm thậm chí đã tới tộc yêu hồ để đề thân (đề nghị kết thông gia), khi chuyện tốt của hai người dần tiến triển thì đúng lúc gặp trận đại chiến hai giới yêu tiên, Sâm Vũ mất tích trong hỗn chiến, sống chết không rõ.
Đại chiến như vậy, sống chết không rõ chẳng qua cũng chỉ là lời an ủi mà thôi, sau đó, ai cũng đều hiểu rõ, nhị điện hạ dũng mãnh thiện chiến.. chỉ e là sẽ không thể trở về được nữa.
Người trong yêu giới không thể không bóp cổ tay thở dài, Yêu hoàng ngàn năm trước vốn đã mất đi một đứa con trong tay thượng quân Phượng Nhiễm của tiên giới, như vậy ba vị hoàng tử dưới gối giờ chỉ còn lại đại hoàng tử đang chuyên tâm tu luyện. Người vốn dĩ định hôn đã chết, Thường Thấm không còn bị ràng buộc bởi minh ước, có thể tự do đến đi, nhưng nàng lại không chết tâm, vẫn lưu lại Trùng Tử điện, nàng tuy là nữ tử, nhưng nhanh trí hơn người, lại được trên dưới yêu giới kính trọng, lấy thân nữ tử cùng Yêu hoàng vực dậy yêu giới to lớn.
Trăn trở qua nhiều năm, Nhị điện hạ Sâm Vũ sớm coi như đã chết nay lại trở về, đáng tiếc, không chỉ một người trở lại, mà bên cạnh hắn lại là.. một con tiểu hồ li tạp sắc gầy yếu, nghe nói con tiểu hồ li này tu luyện đã nghìn năm, vì cứu Sâm Vũ mà đem yêu đan trong người tận hủy nên khó có thể hóa thành hình người.
Sau khi Sâm Vũ trở về, trên yến hội nghênh tiếp long trọng tuyên bố sẽ lấy tiểu hồ li đã cứu mạng hắn lúc hắn gặp nạn trước toàn bộ chúng nhân yêu giới, giải trừ hôn ước với Thường Thấm.
Dưới tình huống như vậy, không ai có thể chỉ trích hắn điều gì, Thường Thấm chờ đợi Sâm Vũ nhiều năm, một lòng vực dậy yêu giới, chính là đại nghĩa, tiểu hồ li kia lấy tu vi cả đời cứu sống Sâm Vũ hơi thở thoi thóp, chính là đại ân. Bất luận hắn lựa chọn cái gì, cuối cùng cũng sẽ phụ một người, chỉ là điều khiến cho chúng nhân bất ngờ chính là hắn chọn phụ Thường Thấm người đã cùng hắn chinh chiến hơn vạn năm sinh tử có nhau.
Chuyện đến mức này, với sự cao ngạo của Thường Thấm, không thể ở lại đệ tam trọng thiên được nữa, nhưng mà đến lúc rời đi lại phát hiện chính mình căn bản không thể rời khỏi đệ tam trọng thiên.
Yêu giới có quy định, đệ tam trọng thiên cần phải tập hợp trăm vị yêu quân trấn thủ Trùng Thiên điện, nếu như không đủ số người, thì sẽ không thể tùy ý rời đi, sau trận đại chiến năm đó, yêu tộc tổn thương nặng nề, thực lực giảm đi nghiêm trọng, số lượng yêu quân căn bản không đủ trăm người, dưới chế ước của Sinh Tử môn, Thường Thấm bị buộc phải ở lại đệ tam trọng thiên, chớp mắt một cái, đã là hơn nghìn năm.
Chuyện này đến nay đã lâu, tiểu hồ li kia chưa hóa được thành hình người, vì vậy hôn lễ mãi vẫn chưa được cử hành, nhưng số yêu quân của yêu giới lại cũng chưa đủ trăm người, chỉ tới chín mươi chín, cũng không có người nào xông quan, thoạt đầu mấy trăm năm Thường Thấm vẫn chỉ cho là thực lực của yêu giới chưa khôi phục, nhưng đã qua mấy nghìn năm, đến kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là nếu như Sâm Vũ không nói thả, thì có ai dám liều lĩnh đắc tội với tộc Yêu hoàng, cưỡng ép mà xông quan.
Vì vậy kể từ trăm năm trước, Thường Thấm liền ước định cùng với Sâm Vũ, nếu nàng có thể đánh thắng hắn, sẽ vĩnh viễn rời khỏi đệ tam trọng thiên, không bao giờ quay lại.
Trận chiến này từ ban đầu là mấy năm một lần trên cơ bản đã diễn biến thành mấy tháng một lần, thấy được chúng nhân dần dần cũng có một chút căng thẳng, nhưng dưới thủ đoạn ngày càng tàn nhẫn của Thường Thấm không ai dám coi là trò đùa.
Khúc mắc ngàn năm, ai cũng biết hai người trong trận đều không buông được, chỉ là tính cách vô cùng cao ngạo kiên quyết, chuyện trước kia vĩnh viễn là vướng mắc không thể giải, ngày nay tuy hai người vẫn gần ngay trước mặt, mà lại như xa tận chân trời.
"Thường Thấm, nàng thua rồi." Thanh âm trầm ổn kiên định từ phía trước Trùng Tử điện truyền tới, đáy mắt Sâm Vũ xẹt qua một tia nhẹ nhõm, muốn bước lên trước nâng nữ tử nửa quỳ trên đất dậy, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng lại bất giác dừng lại.
"Yên tâm, thua là thua, ta cũng không thèm làm chuyện gì thất hứa, sau nửa tháng nữa ta sẽ lại tới." Thường Thấm cao giọng nói, tùy ý ném đoạn đao trong tay, đứng dậy hướng phía đối diện Trùng Tử điện mà đi.
Trong lời lẽ của Thường Thấm oai hùng đại khí, thoạt nhìn là một nữ tử kiên nhẫn hào sảng, nhưng không biết có phải do năm tháng dài dẵng hay không, mà hình bóng lại trở nên cô độc, mang theo một chút lảo đảo thê lương.
Sâm Vũ đứng dưới điện đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn sâu sắc, khóe môi động động, đột nhiên nói: "Nàng luyện công quá vội vàng, nên mới thành ra như vậy, chi bằng đổi kỳ hạn nửa tháng thành ba tháng, nàng vào Trùng Tử điện chữa thương, được không?"
Thanh âm này, bất cứ ai cũng đều nghe ra có bao nhiêu khẩn cầu.
Bóng dáng tử sắc đã đi xa rồi đột nhiên dừng lại, Thường Thấm xoay người, trong đôi mắt thâm trầm lộ ra một chút mệt mỏi và đoạn tuyệt: "Sâm Vũ, nếu ngươi thả ta đi, ta cảm kích vô cùng, còn nếu không, thì đừng nhắc đến nữa, cho dù là chịu nhục chiến bại hàng trăm lần, ta cũng quyết không bước vào Trùng Tử điện nửa bước."
Nàng vì hắn mà ngồi trong cung điện chờ đợi trăm năm, đến cuối cùng, đầy thân mệt mỏi, khắp người đau đớn thương tổn, bây giờ chuyện cũ rành rành, làm sao có thể tiếp tục!
Chính tại lúc này, quang ảnh thanh sắc từ bên trong Trùng Tử điện lao vọt qua, một tiểu hồ li thanh bạch xen lẫn chạy ra, sợ sệt kéo kéo y bào của Sâm Vũ, trong đôi mắt nhỏ dài chứa đầy bất an.
Sâm Vũ sửng sốt, ôm nó lên vuốt vuốt, thở dài.
Khẽ hừ một tiếng, Thường Thấm nhìn một người một hồ đang đứng dưới Trùng Tử điện, đôi mắt rét lạnh, quay người định rời đi.
"Ồ, ta không biết đệ tam trọng thiên của yêu giới lại có quy củ như vậy, chẳng lẽ bình thường không đánh được nhị điện hạ yêu giới là ngươi, thì vĩnh viễn không thể rời khỏi đệ tam trọng thiên hay sao?"
Thanh âm hung hăng càn quấy từ trong đám đông truyền tới, mang theo kiêu căng bá đạo không thua kém Thường Thấm, nhuốm lên mấy phần sát ý lãnh lệ.
Chúng nhân vây xem đều chấn kinh, một bên cảm khái yêu giới lại có người dám tìm nhị điện hạ Sâm Vũ gây rối, một bên nhìn về phía người vừa mới nói.
Nữ oa đảo mắt nhìn thanh niên trước mặt, mi mắt sững sờ, Thanh Mục đứng cách đó không xa, nhướng mày khẽ cười lại mang theo nét kiên định khiến cho nàng nhớ lại mấy chữ 'quốc sắc phương hoa' chỉ có trong hí bản nhân gian kia.
Hậu Trì khẽ ho một tiếng, khuôn mặt nhỏ căng thẳng, sau khi nhẩm thầm mấy lần 'mỹ sắc hỏng việc' mới điều chỉnh lại vẻ mặt nhìn hướng Thanh Mục: "Tuổi tác của ta cao không có nghĩa là tiên lực cũng cao, chuyện này khắp tam giới đều biết, ta không có giả bộ đâu. Nói đi, rốt cuộc ngươi có lai lịch như thế nào, cho dù ta hiểu biết nông cạn, trước nay cũng chưa từng nghe nói có tiên quân nào có thể dập tắt được tử hỏa trên Sinh Tử môn yêu giới. Ngày đó ngay cả Đông Hoa xông vào Sinh Tử môn, dồn toàn lực cũng chỉ có thể khiến cho tử hỏa hơi xao động mà thôi."
Đông Hoa chính là lão thượng quân thâm niên, tìm khắp cả tam giới cũng không được mấy người có linh lực cao thâm hơn hắn, nếu như chỉ khiến cho tử hỏa trên Sinh Tử môn suy yếu, không ít người có thể làm được, nhưng mấy vạn năm nay chưa từng nghe nói có người có năng lực dập tắt được nó, huống hồ, loại khí tức nghịch thiên này, tuy chỉ trong thời gian ngắn.. E rằng cũng chỉ có Yêu hoàng toàn lực thi triển mới có thể chống chọi.
Thượng quân Thanh Mục, thành danh chỉ mới hơn nghìn năm, sư xuất vô danh, lai lịch bí ẩn, ngoại trừ một thân tiên lực cao thâm khó lường cùng với tính tình lãnh đạm người lạ chớ gần, cho đến nay cũng không có ai biết một chút tin tức về hắn.
Bất thường tức yêu, lấy tuổi tác của Thanh Mục, nếu như có thể tu luyện tới cảnh giới này, thực sự có thể trở thành vị thượng thần thứ năm của hậu cổ giới.
"Ồ, Sinh Tử môn này lại có đại danh như vậy." Thanh Mục nhướng mày, mang theo mấy phần kinh ngạc, xòe tay ra dưới khí thế nghiêm chỉnh của Hậu Trì nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, còn về lai lịch của ta.. Không phải ta đã nói, ta có chuyện muốn hỏi Bách Huyền của ngươi hay sao?"
"Ý ngươi là Bách Huyền biết lai lịch của ngươi? Chẳng lẽ chính ngươi cũng không biết ngươi từ đâu tới?" Vẻ mặt Hậu Trì ngưng lại, có chút không tin tưởng lời của Thanh Mục, nào có ai ngay cả lai lịch của bản thân cũng không biết, huống hồ lại còn liên quan đến Bách Huyền?
"Lấy thân phận Hậu Trì thượng thần của ngươi, vẫn còn có chuyện không rõ cần hỏi hắn, việc ta không biết lai lịch của bản thân thì có gì kỳ quái!" Thanh Mục đi tới bên cạnh Hậu Trì, dưới vẻ mặt sững sờ của nàng khẽ cúi người xuống ôm nàng lên, xoay người đi về phía đường phố bên ngoài, sau đó thầm đọc khẩu quyết, hai người một lần nữa được bao phủ trong hắc bào.
Dòng người như nước chảy chầm chậm lướt qua hai người, lao về cùng một hướng, tại đệ tam trọng thiên lãnh mạc sát phạt này, căn bản không ai chú ý tới sự tồn tại của hai người, an tĩnh hồi lâu, trong hắc bào mới chầm chậm vang lên thanh âm trong trẻo của thanh niên, mang theo một chút bất đắc dĩ và thất vọng không dễ thấy.
"Đừng lộn xộn, ta nói là được. Ta sinh ra ở nơi tận cùng Bắc Hải, khi tỉnh dậy đã không có bất cứ ký ức gì, ngoại trừ vòng đá trên cổ tay thì toàn thân không có thứ gì khác, chỉ nhớ duy nhất một điều.." Thanh Mục do dự một chút, bước chân lưu loát khẽ dừng lại: "Có người từng nói với ta, chỉ cần tìm được người đã để lại vòng đá, thì có thể biết được lai lịch của ta, nhiều năm như vậy rồi, vòng đá trên tay ngươi là đầu mối duy nhất ta tìm được."
"Người nói cho ngươi điều đó là ai?" Thanh âm khàn khàn từ trong ngực truyền tới, bàn tay nhỏ ôm lấy cánh tay Thanh Mục bất giác siết lại.
Bách Huyền cũng từng nói với nàng, nếu như có một ngày nàng biết được nguyên nhân hắn tặng nàng chuỗi vòng đá này, chính là thời điểm bọn họ gặp lại.
"Không biết." Thanh âm nghiêm túc mang theo chút giễu cợt, Thanh Mục gia tăng tốc độ đi về phía trước: "Nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ tìm được hắn."
Thanh âm này kiên định lẫm liệt, nhưng trong đó lại có chút do dự khó phát hiện.
Có lẽ trong lòng Thanh Mục hiểu rõ, chờ tới lúc biết được tung tích Bách Huyền từ chỗ Yêu hoàng, e rằng cũng chính là ngày hai người hắn mỗi người một ngả.
Một người là thượng thần tại Thanh Trì cung được tam giới kính bái, một người là thượng quân rất có tiềm lực trong tiên giới hàng nghìn năm, không phải là không thể tương giao, chỉ có điều thượng thần, thượng quân khác biệt như khe trời, khi chuyện này kết thúc, liền không còn lý do để gặp lại.
Tiên giới không có năm tháng, xa cách nghìn năm, trăn trở qua đi, Thanh Mục trước nay không biết, tiểu thần quân ngủ đông tại Thanh Trì cung kia lại có tính cách như vậy, thông minh nhưng yếu ớt, kiêu ngạo mà bá đạo, lại tựa như có thể che mờ đi tất cả phương hoa của thế gian, chính là vật quý thần bí mà khôi lệ.
Hắn biết rằng bản thân đã thay đổi kể từ sau khi Hậu Trì biến nhỏ, tính cách hắn vốn cô độc, trong tam giới hảo hữu kết giao vô cùng ít, cười nói ầm ĩ như vậy, là thời điểm thoải mái chưa từng có. Dáng vẻ này của Hậu Trì khiến cho sâu trong tâm hắn có loại cảm giác thân thuộc, giống như hắn đã ở bên nàng suốt những năm tháng dài vô tận, nhưng không ngờ.. Hắn lại không có bất cứ ký ức nào về nàng.
Trước giờ hắn không biết, trong sinh mạng hàng ngàn năm, chuyện hắn tâm tâm niệm niệm cất giữ cũng sẽ vì người mà đứt đoạn, sau khi bước vào đệ tam trọng thiên mới cảm thấy, có lẽ.. Đến yêu giới tìm Yêu hoàng cũng không phải chuyện nhất định muốn làm.
Còn luồng khí tức thần bí nổi dậy trong cơ thể tại trước Sinh Tử môn, hắn lại không quá bất ngờ, ngày trước trảm sát mấy con cửu đầu xà tại Bắc Hải lúc đối mặt với sinh tử cũng đã từng xuất hiện, luồng khí tức này cũng là lý do mà hắn tận lực muốn tìm kiếm nguồn gốc thân thế, đâu ai hy vọng quá khứ của chính mình là một mảnh trống rỗng, cho dù bản thân là thần hay là ma, cũng sẽ như vậy.
Tuy đệ tam trọng thiên có yêu lực nồng hậu nhất, nhưng phạm vi lại rất nhỏ, bên dưới tầng tầng lớp lớp những kiến trúc nguy nga, Trùng Tử điện cao chót vót tại trung tâm chói mắt vô cùng, Thanh Mục bước đi không chậm, nhưng hai người cũng chỉ có thể tới gần Trùng Tử điện trăm thước, thật khó để đến gần hơn nữa.
Cách Trùng Tử điện trăm thước bị đám đông vây kín lại, thi thoảng có tiếng vỗ tay tán thưởng cùng với tiếng vang của binh khí truyền tới, khiến cho hai người mới vừa tới vô cùng kinh ngạc, Trùng Tử điện dù gì cũng là trọng địa của yêu giới, sao lại có người không có mắt dám ở đây gây rối, còn Yêu hoàng.. vậy mà cũng cho phép?
Có điều, có thể vào được đệ tam trọng thiên cũng không phải hạng vô năng, chắc hẳn phải có chút bản lĩnh mới được, ầm ĩ lớn như vậy, về sau Yêu hoàng nhất định sẽ đi ra để trấn an, thuận tiện cũng sẽ bớt được không ít chuyện cho hắn.
Thanh Mục nghĩ như vậy, đao khí băng lãnh lẫm liệt từ trong trăm thước cuồn cuộn mà ra, khí thế hung hiểm bùng nổ khiến cho chúng nhân xúm quanh bốn phía liên tục lùi về sau mấy bước, tận dụng khe hở này, Thanh Mục thân hình khẽ động, ôm Hậu Trì chen lên trước đám đông.
Trông thấy một màn trước mắt, với định lực của hắn, cũng không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Hai người khí thế ngất trời đang giao tranh trước mặt hoàn toàn là tư thế liều mạng, lại còn đều là thực lực yêu quân. Nữ tử yểu điệu dung mạo xinh đẹp toàn thân mặc y phục mạnh mẽ, khí thế cực kỳ uy nghiêm, hai tay vung vẩy đại đao từng bước áp sát, mi mắt nén giận, nam tử cương nghị uy vũ căng mặt lấy tay làm dao một chút cũng không thỏa hiệp, xem thái độ không mảy may thương hương tiếc ngọc một chút nào, sau một hồi, thế tấn công ác liệt của nữ tử từ từ chậm lại, dần dần bị quyền phong dồn dập của nam tử áp chế xuống.
Đao khí hung ác cuồn cuộn tại chỗ, kèm theo tiếng đao va chạm vang lên, đá đen rắn chắc dưới mặt đất vỡ thành bụi phấn, bay lên bao phủ khắp bầu trời.
Giao tranh hung hiểm như vậy, cho dù nói là trận chiến sinh tử cũng không phải nói quá, nhưng bộ dạng chúng nhân vây xem xung quanh lại rất thoải mái, rõ ràng đối với cảnh này vô cùng quen thuộc.
Chúng nhân đều không để ý, nhưng với nhãn lực của Thanh Mục lại thấy rõ ràng, nam tử kia không dùng toàn lực, thậm chí.. không gây tổn thương nữ tử, nhưng chiêu thức lại tự thương tổn chính mình.
Một tiếng nổ vang lên, tiếng giao đấu im bặt lại, khói bụi đầy trời dần dần lắng xuống, để lộ ra tình cảnh trên quảng trường, nữ tử nửa quỳ trên mặt đất, trường đao trong tay gãy thành hai mảnh, lạnh lùng nhìn nam tử khí định nhàn thần đứng trước Trùng Tử điện, miệng thở hổn hển.
"Ôi, Thường Thấm yêu quân sao lại tới nữa, nghĩ thôi cũng biết, nàng không có khả năng làm đối thủ của nhị điện hạ." Chúng nhân vây xem tuy là kinh sợ trước trận đấu này, nhưng kết quả không chút hồi hộp lại khiến cho bọn họ không chịu được phải thốt lên.
"Đánh không lại thì thế nào, nhị điện hạ cứ dây dưa như thế cũng không phải là chuyện hay, đã bao nhiêu năm rồi! Tự hắn muốn báo ân, cũng không thể trói buộc người khác, Thường Thấm yêu quân lại càng không thể!" Một đại hán thân cao chín thước ồm ồm nói, hắn nhìn nữ tử đang quỳ trên quảng trường, đáy mắt lộ ra mấy phần hỏa nhiệt cùng với ái mộ.
"Lão tứ, ngươi chê da mình dày hay sao, nếu như bị nhị điện hạ nghe được, ngươi đừng mơ bước ra khỏi đệ tam trọng thiên."
Tiếng tranh luận nhỏ xíu có lẽ hai người trong trận không nghe thấy, nhưng Thanh Mục đứng một bên lại nghe được rõ ràng, nghe thấy chúng nhân bảy miệng tám lưỡi cảm khái, hắn nhìn về phía nữ tử nửa quỳ trên mặt đất, cũng có một chút thổn thức không thôi.
Sáu vạn năm trước, yêu giới có thể đối đầu với tiên giới ngàn năm mà không bại, công lớn nhất là dựa vào hai nhánh quân đoàn khiến cho người nghe văn phong táng đảm (nghe tiếng đã sợ chết khiếp), hai nhánh quân đoàn này một là do nhị điện hạ Sâm Vũ trong tộc Yêu hoàng thống ngự, còn một là do kẻ mạnh nhất trong tộc yêu thú có huyết mạch thượng cổ Thường Thấm suất lĩnh (dẫn dắt). Có lẽ yêu lực của Thường Thấm không cao hơn Sâm Vũ, nhưng lại thông minh tuyệt đỉnh, là tướng soái trời sinh. Hai đội quân hợp thành mũi nhọn của yêu giới, là thủ vệ bảo hộ an nguy của yêu giới lập nên bao chiến công hiển hách.
Hai người tiếp xúc lâu ngày, ái mộ lẫn nhau, Yêu hoàng cực kỳ vừa lòng nàng dâu này, sau khi biết được nhi tử có lòng muốn lấy Thường Thấm thậm chí đã tới tộc yêu hồ để đề thân (đề nghị kết thông gia), khi chuyện tốt của hai người dần tiến triển thì đúng lúc gặp trận đại chiến hai giới yêu tiên, Sâm Vũ mất tích trong hỗn chiến, sống chết không rõ.
Đại chiến như vậy, sống chết không rõ chẳng qua cũng chỉ là lời an ủi mà thôi, sau đó, ai cũng đều hiểu rõ, nhị điện hạ dũng mãnh thiện chiến.. chỉ e là sẽ không thể trở về được nữa.
Người trong yêu giới không thể không bóp cổ tay thở dài, Yêu hoàng ngàn năm trước vốn đã mất đi một đứa con trong tay thượng quân Phượng Nhiễm của tiên giới, như vậy ba vị hoàng tử dưới gối giờ chỉ còn lại đại hoàng tử đang chuyên tâm tu luyện. Người vốn dĩ định hôn đã chết, Thường Thấm không còn bị ràng buộc bởi minh ước, có thể tự do đến đi, nhưng nàng lại không chết tâm, vẫn lưu lại Trùng Tử điện, nàng tuy là nữ tử, nhưng nhanh trí hơn người, lại được trên dưới yêu giới kính trọng, lấy thân nữ tử cùng Yêu hoàng vực dậy yêu giới to lớn.
Trăn trở qua nhiều năm, Nhị điện hạ Sâm Vũ sớm coi như đã chết nay lại trở về, đáng tiếc, không chỉ một người trở lại, mà bên cạnh hắn lại là.. một con tiểu hồ li tạp sắc gầy yếu, nghe nói con tiểu hồ li này tu luyện đã nghìn năm, vì cứu Sâm Vũ mà đem yêu đan trong người tận hủy nên khó có thể hóa thành hình người.
Sau khi Sâm Vũ trở về, trên yến hội nghênh tiếp long trọng tuyên bố sẽ lấy tiểu hồ li đã cứu mạng hắn lúc hắn gặp nạn trước toàn bộ chúng nhân yêu giới, giải trừ hôn ước với Thường Thấm.
Dưới tình huống như vậy, không ai có thể chỉ trích hắn điều gì, Thường Thấm chờ đợi Sâm Vũ nhiều năm, một lòng vực dậy yêu giới, chính là đại nghĩa, tiểu hồ li kia lấy tu vi cả đời cứu sống Sâm Vũ hơi thở thoi thóp, chính là đại ân. Bất luận hắn lựa chọn cái gì, cuối cùng cũng sẽ phụ một người, chỉ là điều khiến cho chúng nhân bất ngờ chính là hắn chọn phụ Thường Thấm người đã cùng hắn chinh chiến hơn vạn năm sinh tử có nhau.
Chuyện đến mức này, với sự cao ngạo của Thường Thấm, không thể ở lại đệ tam trọng thiên được nữa, nhưng mà đến lúc rời đi lại phát hiện chính mình căn bản không thể rời khỏi đệ tam trọng thiên.
Yêu giới có quy định, đệ tam trọng thiên cần phải tập hợp trăm vị yêu quân trấn thủ Trùng Thiên điện, nếu như không đủ số người, thì sẽ không thể tùy ý rời đi, sau trận đại chiến năm đó, yêu tộc tổn thương nặng nề, thực lực giảm đi nghiêm trọng, số lượng yêu quân căn bản không đủ trăm người, dưới chế ước của Sinh Tử môn, Thường Thấm bị buộc phải ở lại đệ tam trọng thiên, chớp mắt một cái, đã là hơn nghìn năm.
Chuyện này đến nay đã lâu, tiểu hồ li kia chưa hóa được thành hình người, vì vậy hôn lễ mãi vẫn chưa được cử hành, nhưng số yêu quân của yêu giới lại cũng chưa đủ trăm người, chỉ tới chín mươi chín, cũng không có người nào xông quan, thoạt đầu mấy trăm năm Thường Thấm vẫn chỉ cho là thực lực của yêu giới chưa khôi phục, nhưng đã qua mấy nghìn năm, đến kẻ ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là nếu như Sâm Vũ không nói thả, thì có ai dám liều lĩnh đắc tội với tộc Yêu hoàng, cưỡng ép mà xông quan.
Vì vậy kể từ trăm năm trước, Thường Thấm liền ước định cùng với Sâm Vũ, nếu nàng có thể đánh thắng hắn, sẽ vĩnh viễn rời khỏi đệ tam trọng thiên, không bao giờ quay lại.
Trận chiến này từ ban đầu là mấy năm một lần trên cơ bản đã diễn biến thành mấy tháng một lần, thấy được chúng nhân dần dần cũng có một chút căng thẳng, nhưng dưới thủ đoạn ngày càng tàn nhẫn của Thường Thấm không ai dám coi là trò đùa.
Khúc mắc ngàn năm, ai cũng biết hai người trong trận đều không buông được, chỉ là tính cách vô cùng cao ngạo kiên quyết, chuyện trước kia vĩnh viễn là vướng mắc không thể giải, ngày nay tuy hai người vẫn gần ngay trước mặt, mà lại như xa tận chân trời.
"Thường Thấm, nàng thua rồi." Thanh âm trầm ổn kiên định từ phía trước Trùng Tử điện truyền tới, đáy mắt Sâm Vũ xẹt qua một tia nhẹ nhõm, muốn bước lên trước nâng nữ tử nửa quỳ trên đất dậy, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng lại bất giác dừng lại.
"Yên tâm, thua là thua, ta cũng không thèm làm chuyện gì thất hứa, sau nửa tháng nữa ta sẽ lại tới." Thường Thấm cao giọng nói, tùy ý ném đoạn đao trong tay, đứng dậy hướng phía đối diện Trùng Tử điện mà đi.
Trong lời lẽ của Thường Thấm oai hùng đại khí, thoạt nhìn là một nữ tử kiên nhẫn hào sảng, nhưng không biết có phải do năm tháng dài dẵng hay không, mà hình bóng lại trở nên cô độc, mang theo một chút lảo đảo thê lương.
Sâm Vũ đứng dưới điện đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn sâu sắc, khóe môi động động, đột nhiên nói: "Nàng luyện công quá vội vàng, nên mới thành ra như vậy, chi bằng đổi kỳ hạn nửa tháng thành ba tháng, nàng vào Trùng Tử điện chữa thương, được không?"
Thanh âm này, bất cứ ai cũng đều nghe ra có bao nhiêu khẩn cầu.
Bóng dáng tử sắc đã đi xa rồi đột nhiên dừng lại, Thường Thấm xoay người, trong đôi mắt thâm trầm lộ ra một chút mệt mỏi và đoạn tuyệt: "Sâm Vũ, nếu ngươi thả ta đi, ta cảm kích vô cùng, còn nếu không, thì đừng nhắc đến nữa, cho dù là chịu nhục chiến bại hàng trăm lần, ta cũng quyết không bước vào Trùng Tử điện nửa bước."
Nàng vì hắn mà ngồi trong cung điện chờ đợi trăm năm, đến cuối cùng, đầy thân mệt mỏi, khắp người đau đớn thương tổn, bây giờ chuyện cũ rành rành, làm sao có thể tiếp tục!
Chính tại lúc này, quang ảnh thanh sắc từ bên trong Trùng Tử điện lao vọt qua, một tiểu hồ li thanh bạch xen lẫn chạy ra, sợ sệt kéo kéo y bào của Sâm Vũ, trong đôi mắt nhỏ dài chứa đầy bất an.
Sâm Vũ sửng sốt, ôm nó lên vuốt vuốt, thở dài.
Khẽ hừ một tiếng, Thường Thấm nhìn một người một hồ đang đứng dưới Trùng Tử điện, đôi mắt rét lạnh, quay người định rời đi.
"Ồ, ta không biết đệ tam trọng thiên của yêu giới lại có quy củ như vậy, chẳng lẽ bình thường không đánh được nhị điện hạ yêu giới là ngươi, thì vĩnh viễn không thể rời khỏi đệ tam trọng thiên hay sao?"
Thanh âm hung hăng càn quấy từ trong đám đông truyền tới, mang theo kiêu căng bá đạo không thua kém Thường Thấm, nhuốm lên mấy phần sát ý lãnh lệ.
Chúng nhân vây xem đều chấn kinh, một bên cảm khái yêu giới lại có người dám tìm nhị điện hạ Sâm Vũ gây rối, một bên nhìn về phía người vừa mới nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook