Thượng Cái Gì Ban Về Nhà Làm Ruộng!
-
4: Vừa Mới Xuyên Qua Đã Trở Về
Thời điểm trước kia ở hiện đại, nàng thích nhất là ảo tưởng chính mình có được một cái không gian tùy thân.
Bên trong cái vòng tay không gian này, có tức nhưỡng, có linh tuyền, thỏa mãn tất cả những ảo tưởng của nàng.
“Vậy con nhận lấy?” Từ Khanh Khanh thử nói.
“Yên tâm lớn mật nhận!” Đại lão cha kêu một tiếng chém đinh chặt sắt.
Còn cảm thấy Từ Khanh Khanh dông dài, trực tiếp đem không gian vòng tay nhét vào trong lồng ngực Từ Khanh Khanh.
Từ Khanh Khanh cuống quít tiếp nhận, sợ không gian vòng tay rớt xuống mặt đất quăng nát.
“Đi thôi, cha giúp con kết một cái linh hồn khế ước cùng cái không gian vòng tay này.
Như vậy, cái không gian vòng tay này chính là của chúng ta Khanh Khanh, ai cũng không đoạt được!”
Từ Khanh Khanh vui mừng khôn xiết, “Cảm ơn cha.
” Nhìn về phía một bên đại lão nương, “Cảm ơn nương.
”
Kết một cái linh hồn khế ước, hơn nữa vẫn là ở dưới sự trợ giúp đại lão cha, đương nhiên là thập phần thuận lợi liền hoàn thành.
Đêm đó Từ Khanh Khanh, liền cầm linh thạch đi thành trấn mua đủ loại hạt giống.
Từ Khanh Khanh thí nghiệm một chút, phát hiện bên trong vòng tay không gian cư nhiên có thể nuôi sống vật.
Chỉ là có một chút tiếc nuối, đó chính là không gian bên trong vòng tay tương đối nhỏ, đại khái chỉ lỡn cỡ chừng một cái sân vận động, còn không lỡn bằng túi Càn Khôn của nàng.
Lại là mấy ngày trôi qua, ngày này, Phiêu Miểu tông đã xảy ra một chuyện lớn.
“Mau, mau đi chủ phong, chưởng môn sư tổ sắp độ kiếp, đây chính là Đại Thừa kỳ lôi kiếp a, chạy nhanh đi quan sát cũng có thể tăng một chút kiến thức.
” Một cái Phiêu Miểu tông đệ tử nói.
“Vậy còn chờ cái gì? tu vi Đại Thừa kỳ trăm năm khó gặp, bỏ lỡ lần này, lần tiếp theo còn không biết phải đợi bao lâu.
”
! !
Nghe được mấy người đệ tử nói, Từ Khanh Khanh cảm thấy hứng thú nhìn bọn họ vài lần.
Ai biết vài lần này lại bị sư huynh Từ Khanh Khanh, Thi Thành An chú ý tới.
“Sư muội đây là muốn đi xem chưởng môn sư thúc độ kiếp?”
Từ Khanh Khanh gật đầu, “Ta xác thật muốn đi xem.
” Từ Khanh Khanh chưa từng thấy quá người khác độ kiếp đâu, lần này thật vất vả có một cơ hội, nàng muốn đi xem.
Thi Thành An cười nói, “Muốn đi thì đi thôi, xem người khác độ kiếp, hơn nữa là đại năng độ kiếp, đối với chính mình tu hành cũng có chỗ tốt, đã từng có người đột nhiên ngộ đạo.
”
Thi Thành An lấy ra phi kiếm, nói với Từ Khanh Khanh : “Sư muội, đi lên đi.
”
Không sai, Thi Thành An là một kiếm tu.
Thi Thành An là đồ đệ của cha Từ, cha Từ chính là một kiếm tu.
Từ Khanh Khanh nhảy lên, sau khi Thi Thành An đợi Từ Khanh Khanh đứng vững, mới bắt đầu ngự kiếm phi hành, còn tri kỷ dùng linh lực tạo cho Từ Khanh Khanh một cái màn chắn.
Thời điểm Từ Khanh Khanh ở Lăng Tiêu phong, chỉ nhìn thấy bầu trời bên chỗ chủ phong đen kịt, một bộ yên tĩnh trước bão táp.
Đến phụ cận chủ phong mới phát hiện, trên bầu trời đen kịt, thiên lôi cuồn cuộn, tia chớp thỉnh thoảng thăm dò đánh một chút.
Từ Khanh Khanh vô ý thức xích lại gần, muốn nhìn một chút phản ứng của chưởng môn sư thúc.
Thi Thành An chú ý tới động tác nhỏ của Từ Khanh Khanh, ngăn nàng lại, “Sư muội, không cần lại gần quá, nói không chừng có gì nguy hiểm.
”
Từ Khanh Khanh gật đầu, “Đa tạ sư huynh.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook