Gần 1 ngày tìm kiếm cô đã trôi qua nhưng vẫn chưa hề có một chút manh mối nào. Trong lòng Hạo Thiên đang nóng như có ngọn lửa thiêu đốt. Không biết cô hiện giờ thế nào, có an toàn không.

Tại một căn nhà bỏ hoang...

Quỳnh An lờ mờ tỉnh dậy, cảm thấy phía tay và chân của mình đau nhức và bị trói chặt. Có lẽ do thuốc ngủ liều quá mạnh nên cô đã ngủ khá lâu. Cô từ từ mở mắt ra nhưng không nhìn rõ mọi thứ xung quanh vì ở đây rất tối. Nhất thời cô vẫn chưa thể định hình được chuyện gì đang xảy ra.

Sau mấy phút làm quen với bóng tối ở đây và đầu óc đã dần tỉnh táo, Quỳnh An cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Cô hoảng hốt khi nhận ra mình đã bị đánh thuốc mê và đưa lên xe, cô xuống dưới khách sạn vì nhận được tin nhắn, cứ nghĩ là của Hạo Thiên nhắn cho cô. Bây giờ cô đang tự trách bản thân vì sao không cẩn thận hơn một chút để bản thân lại bị lừa dễ dàng như thế.

Nhưng ai là người đã bắt cô đến đây chứ, cô gây thù chuốc oán với nhiều người đến thế sao. Những câu hỏi cứ liên tục xuất hiện trong đầu cô.

Cả căn phòng đột nhiên sáng bừng lên, cánh cửa chính được mở tung ra. Vì chưa thích nghi được với ánh sáng đột ngột này nên cô phải nheo mắt lại nhìn. Đến khi định hình lại được và mở mắt ra thì cô bị giật mình bởi người đang đứng trước mặt cô bây giờ.

- Chào chị, lâu rồi chúng ta mới gặp nhau.

- Thì ra cô là người đã đưa tôi đến đây.

- Cũng có thể coi là như thế. Nhưng chị không thấy vui khi gặp lại tôi sao. Chắc chắn tôi là người đầu tiên chào đón chị sau khi chị về Việt Nam rồi. - Tố Như khoanh 2 tay trước ngực, nụ cười đểu giả cùng khuôn mặt hiểm ác hiện lên.

- Nếu là cô cô có thấy vui khi được chào đón bằng cách như thế này không.

- Đồng ý là cách chào đón của tôi hơi lạ một chút, nhưng nó rất thú vị mà. Haha

Tố Như đắc ý cười lớn. Nụ cười ấy khiến Quỳnh An cảm thấy vừa sợ hãi vừa kinh tởm. Cô gái đnag đứng trước mặt cô bay giờ hoàn toàn khác với cô bé dễ thương, hiền lành đã giúp cô hôm nào.

- Chị đang nghĩ gì thế. Có phải đang nghĩ tôi thay đổi rồi không, rất khác đúng không.

- Đúng thế, cô thực sự thay đổi rồi.

- Chị nhầm rồi, tôi chẳng thay đổi gì cả. Đây chỉ là bản chất con người tôi thôi. Nếu chị muốn trách thì trách bản thân chị quá ngu ngốc, quá tin tưởng người khác. - Tố Như vừa nói vừa nắm lấy cằm của Quỳnh An, dứt lời cô ta hất mạnh tay khiến Quỳnh An đau đớn.

- Đúng, tôi chỉ có thể tự trách bản thân mình. Nhưng thời gian sống với nhau tôi xem cô như em gái ruột của mình, vậy mà cô có thể đối xử với tôi như thế này được sao.

- Đó chính là lỗi lớn nhất của chị. Tại vì chị đối xử với tôi quá tốt, khiến cho ham muốn của tôi ngày càng lớn, lớn đến mức muốn có được tất cả của chị, kể cả người chị yêu. Đến khi tôi đang hưởng thụ cuộc sống mình mong ước thì tự nhiên chị lại xuất hiện...- Tố Như gằn giọng, giọng cô ta có lúc xót xa, có lúc hiểm ác, có lúc đau thương khiến cô không thể đoán được tâm tư cô ta đang nghĩ gì.

- Cô nhầm rồi, tôi không phải tự nhiên xuất hiện mà chỉ là trở về đúng vị trí của mình thôi. Người tự nhiên xuất hiện và muốn có mọi thứ ở đây là cô. Và cô biết gì không, thứ không phải là của mình thì mãi mãi không thể là của mình, có cưỡng cầu cũng vô ích mà thôi.

- Chị....

- Mày nhiều lời với nó làm gì, chỉ tốn nước bọt thôi.

Một giọng nói nữa vang lên từ phía sau. Giọng nói này rất quen thuộc nhưng đã lâu rồi Quỳnh An không nghe đến. Khi chủ nhân của giọng nói ấy xuất hiện cô mới bất ngờ nhận ra một sự thật. Tố Như và cô ta đã thông đồng với nhau bắt cô đến đây sao.

- Lâu lắm rồi không gặp, mày còn nhớ tao chứ. - Cô gái đứng trước mặt Quỳnh An, nở một nụ cười ma mị nguy hiểm.

- Hạ Vi...cô...

- Toàn người quen cả nhỉ. Tao quên mất nói với mày, tao quen Tố Như còn trước cả mày nữa đấy. - Hạ Vi nhìn về phía Tố Như nở nụ cười đắc ý.

- Thì ra tất cả là kế hoạch của 2 người.

- Mày có vẻ khôn ra rồi đấy. Tất cả nằm trong kế hoạch của tao. Từ việc Tố Như giúp đỡ mày, vào nhà mày, ở lại nhà mày và suýt nữa trở thành phu nhân nhà đó đều do một tay tao sắp đặt và nó là người thực hiện.

- Tôi và cậu không có thù oán gì, sao hết lần này đến lần khác cậu đều tìm cách hại tôi.

- Vì sao ư. Vì tao muốn mày đau khổ, vì tao muốn mày mất hết mọi thứ giống như tao. - Hạ Vi tức giận gầm lên như một con thú dữ bị trúng đạn.

- Cậu...mất hết mọi thứ sao.

- Mày đừng giả vờ như mình vô tội thế chứ. Chính vì bảo vệ mày, Hạo Thiên đã khiến gia đình tao phá sản chỉ trong một đêm, nhà tao mất hết tất cả, bố tao vì sốc mà lên cơn đau tim không qua khỏi. Tao rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Nên tao muốn mày cũng như tao, thử cảm giác mất đi tất cả, mất đi cả người mình thương yêu.

Từng chữ Hạ Vi nói ra cô đều rất bất ngờ. Hạo Thiên đã vì cô mà làm ra những chuyện đó sao. Sao cô không hề hay biết gì thế này.

- Cô đừng mang mọi chuyện đổ hết lên tôi. Nếu cô không là người bắt đầu tất cả những chuyện như thế này thì Hạo Thiên sẽ không có lí do gì mà làm như thế. Anh ấy không phải là người làm việc gì mà không có lí do.

Chát...

Quỳnh An vừa dứt lời, một cái tát đau điếng giáng xuống mặt cô, 5 ngón tay in hằn lên mặt, đỏ ửng. Chuyện này có lẽ đối với cô đã quen thuộc rồi, bằng chứng là khuôn mặt cô không biểu hiện một chút cảm xúc nào là sợ sệt cả.

- Đến nước này rồi mày vẫn còn mạnh miệng được như thế. Là do mày đã xuất hiện, do mày. Tao quen anh ấy trước, cũng yêu anh ấy trước nhưng người anh ấy yêu lại là mày. Tại sao có thể bất công thế chứ. - Hạ Vy gầm lên như một con thú bị lạc mất đứa con của mình.

- Bất công? Có vẻ như cô đang định nghĩa sai thế nào là tình yêu rồi. Tình yêu là phải xuất phát từ 2 phía, nếu chỉ một người thích thì gọi là đơn phương. Cô lấy quyền gì mà bắt người cô thích cũng phải thích lại cô. Hạo Thiên vốn dĩ chẳng quan tâm cô là ai. Cô đâm đầu vào mù quáng rồi đổ hết lỗi lên đầu tôi. Vậy ở đây ai mới là người quá đáng, ai mới phải chịu bất công.

- Câm mồm, mày câm mồm lại cho tao...

Dường như bị những lời nói của Quỳnh An xuyên thấu, Hạ Vy tức giận đánh liên tục vào mặt cô. Hai má của cô đã sưng phù cả lên, máu ở khoé miệng cũng bắt đầu rỉ ra. Nhưng tuyệt nhiên cô không rên rỉ một lời. So với việc bị đánh đau thế này thì lí do cô bị bắt đến đây còn nực cười hơn cả.

- Người ta chỉ tức giận khi làm điều lố bịch bị người khác nói trúng thôi. Cô bây giờ đang biểu hiện ra như thế đấy.

- Chị à, kệ cô ta đi. Giải quyết cô ta nhanh còn rời khỏi đây. Để Hạo Thiên tìm ra chỗ này thì mệt lắm.

Tố Như thấy 2 người mâu thuẫn khó kết thúc, cô ta quay ra Hạ Vi nêu ý kiến.

- Mày nói đúng. Dù sao cô ta cũng không sống được bao lâu nữa. Tao không cần tốn công sức hơn thua với cô ta làm gì.

Hạ Vi nở một nụ cười khẩy, ánh mắt hung ác nhìn sang phía Quỳnh An. Quỳnh An cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, cô ta đang nghĩ gì trong đầu thế, một linh cảm rất xấu đang xuất hiện trong đầu cô.

- Các người định làm gì tôi. - Giọng nói Quỳnh An đã hơi lạc đi vì sợ.

- Mày sẽ biết nhanh thôi.

Dứt lời, cô ta nhìn sang Tố Như nở nụ cười ma mị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương