Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương
-
Chương 74
Huyền My chưa kịp nói gì thì đã bị anh Toàn cầm tay kéo đi. Kì lạ thật, cô có thể thấy được sự tức giận trong ánh mắt của anh. Nhưng tại sao anh lại tức giận chứ.
Huyền My đi qua chỗ ngồi của người đàn ông xem mắt thì cánh tay còn lại của cô bị giữ lại. Người đàn ông ấy chậm rãi đứng lên.
- Tôi không biết anh có quan hệ gì với cô gái này. Nhưng có phải anh đã quá thất lễ trong buổi xem mắt của người khác rồi không.
- Vậy tôi xin lỗi vì sự thất lễ này. Nhưng tôi phải đưa cô ấy đi.
- Anh chắc mình có thể gánh được hậu quả này?
- Anh nghĩ có điều gì tôi không thể làm?
Anh Toàn trả lời bằng giọng thách thức rồi kéo Huyền My đi ra khỏi nhà hàng. Người đàn ông ngồi lại cũng rất tức giận. Nhưng kiểu tức giận của anh ta chỉ là như mình bị cướp đi một món hàng vốn dĩ đang trên tay thôi.
Anh Toàn kéo Huyền My đi, cứ đi như thế chẳng nói gì cả. Cô không hiểu sao anh lại hành động thế này nũa.
- Anh...anh sao thế. - Huyền My vẫn đi theo anh và cố gắng hỏi.
Anh Toàn đột nhiên dừng lại, buông tay đang nắm tay Huyền My ra và quay lại nhìn cô. Ánh mắt của anh vẫn là sự tức giận khó hiểu.
- Tại sao em lại đồng ý đi xem mắt.
- Em chỉ là....
Huyền My không biết phải nói thế nào với anh đây. Tự nhiên anh hành động thế này khiến cô cũng rất bối rối.
- Không phải em nói thích anh sao. Hay đó chỉ là nhất thời của em.
- Đúng. Em rất thích anh. Thích đến phát điên lên được. Nhưng anh đâu có thích em? - Đáy mắt Huyền My đã có gì đó ướt ướt.
Câu nói của cô như đánh trúng tim anh. Liệu anh có thích cô không? Câu hỏi này anh cũng đã từng hỏi bản thân mình rất nhiều lần. Và ngày hôm nay anh đã có câu trả lời.
- Đúng, từ trước đến nay anh không hề thích em.
Cô như có tia sét đánh ngang tai, anh có cần nhẫn tâm với cô như thế này không chứ.
Nhưng đột nhiên bàn tay anh Toàn giữ chặt lấy vai cô làm cô bất ngờ. Ánh mắt anh 100% là sự nghiêm túc.
- Hôm nay anh đã rất sợ. Sợ rằng mình sẽ đến muộn và mất em.
Giọt nước mắt của cô không tự chủ được mà rơi xuống. Anh nói như thế nghĩa là anh cũng thích cô phải không. Cô không nghe nhầm chứ.
- Anh....
- Anh xin lỗi vì đã nhận ra quá muộn. Anh xin lỗi vì đã em chờ đợi quá lâu.
Anh ôm cô vào lòng thật chặt. Anh nhất định sẽ chân trọng cô gái nhỏ bé này. Không biết từ lúc nào hình bóng cô luôn quanh quẩn trong tâm trí anh. anh đã bị cô thu hút bởi sự mạnh mẽ, đáng yêu và hồn nhiên của cô. Cũng có thể vì cô là một cô gái bề ngoài thì rất kiên cường vui vẻ nhưng ai lại biết được rằng cô cũng dễ tổn thương đến nhường nào. Có lẽ anh đã ôm ấp mối tình đầu của mình quá lâu nên đã không nhận ra tình cảm này. Nhưng bây giờ anh đối với Quỳnh An chỉ là tình cảm của một người anh trai đối với cô em gái đúng mực.
" Tạm biệt em, mối tình đầu của anh! "
Huyền My và anh Toàn nắm tay nhau đi dạo trên đường phố. Khỏi cần nói cũng biết Huyền My đã vui đến cỡ nào. Tình yêu cô chờ đợi thời gian qua cũng đã được đền đáp rồi. Cô tin người đàn ông này sẽ mang đến hạnh phúc cho cô.
- Trước khi đi xem mắt em đã ước sẽ có một chàng bạch mã hoàng tử đến cứu em đấy. Em may thật đấy, cuối cùng hoàng tử cũng xuất hiện. - Đôi mắt cô hạnh phúc nhìn anh.
- Em cũng to gan thật. Nếu như anh không đến thì em cũng đồng ý lấy người ta sao.
- Hôm nay em đi đều dựa vào may mắn. Vậy thì anh chính là may mắn của em đấy. - Huyền My toét miệng cười.
- Sau này có gì cũng phải nói với anh. Biết chưa.
- Rõ thưa sếp.
Anh Toàn xoa đầu cô. Cô có khả năng mang lại năng lượng tích cực cho người đối diện.
Đúng như người đàn ông kia nói. Gia đình Huyền My đang đứng trước nguy cơ phá sản nếu như không có nhà đầu tư mới. Ba mẹ cô đã rất tức giận khi biết cô bỏ đi trong buổi coi mắt. Nhưng chỉ trong một đêm, mọi chuyện của gia đình cô đã được giải quyết hoàn toàn. Đã có một công ty lớn ký hợp đồng với công ty nhà cô. Vậy là cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Chí ít cũng không phải vì cô mà khiến bố mẹ cô lâm vào hoàn cảnh khốn đốn. Cô đang nghĩ thật may mắn cho gia đình cô thì biết tin chính công ty của anh Toàn đã đầu tư cho công ty nhà cô.
Thực ra trên đời này chẳng có người nào là quá may mắn cả. Chỉ là những khó khăn ngoài kia đã có một người sau lưng mình mà gánh vác.
Hôm nay là một ngày khá buồn chán với Quỳnh An. Vì từ sáng sớm Tố Như đã ra ngoài nói là phải đi gặp một số người bạn. Cả ngày cô cứ đi ra đi vào chẳng biết làm gì. Gọi điện cho Huyền My qua chơi thì nó cũng bận rộn. Vậy là cô phải tự làm cho mình hết buồn chán bằng cách chăm sóc vườn hoa và nói chuyện với chúng -_-!
- Tiến triển đến đâu rồi. - Một cô gái với ánh nhìn sắc lẻm ngồi vắt chân trên ghế, tay lắc lắc ly rượu vang mà đỏ thẫm.
- Đã lấy được lòng tin. Xem ra cô ta không có gì đề phòng. - Cô gái ngồi đối diện nở nụ cười ma mãnh.
- Tốt. Cô ta là một đứa ngu ngốc. Nhưng hãy cẩn thận với người đàn ông bên cạnh cô ta. - Nhắc đến người đàn ông ấy cô ta có chút nhu tình nhưng cũng đầy căm hận.
- Em hiểu rồi. Tiếp theo em phải làm gì.
- Đùa giỡn thế đủ rồi. Ra tay đi. Haha...- Cô ta uống cạn ly rượu trên tay rồi cười một cách man dợ. Trong đôi mắt toàn ẩn chứa sự tàn sát.
Cô gái không nói gì chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Cô cũng khá thích thú với trò chơi này. Hai người đàn bà đánh nhau cô sẽ là ngư ông đắc lợi. Chỉ cần cô tận dụng tốt cơ hội của mình.
- Dừng xe lại. - Hạo Thiên đột nhiên kêu dừng xe lại. Dường như anh đã thấy gì đó bên ngoài.
Anh ngồi trên xe quan sát, chưa xuống vội.
- Đàn ông các anh sao lại làm mấy trò dơ bẩn thế này. Sao lại đi lấy tiền của một bà lão ăn xin không nhìn thấy đường chứ.
Tố Như đang trên đường về nhà thì bắt gặp một việc thật chướng mắt. Mấy tên thanh niên to khỏe lại đang lấy cắp tiền của một bà lão ăn xin không nhìn thấy đường. Sự nghĩa hiệp trong cô lại nổi lên. Chuyện này không thể bỏ qua được mà.
- Mày là ai mà xen vào chuyện của bọn này. Khôn hồn thì biến đi. - Một tên to cao mặt mày bợm trợm trừng mắt lên nhìn Tố Như.
- Tôi chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm thấy những kẻ bất lương làm chuyện đồi bại thì xỉa mõ vào đấy. Rồi sao? - Tố Như cũng nói giọng thách thức và mỉa mai.
- Thôi bỏ đi cô gái, tiền của lão cũng chẳng có bao nhiêu. Cứ để bọn họ lấy đi. - Bã lão ăn xin lúc này mới định hình được chuyện gì đang xảy ra. Quơ loạn xạ vớ lấy tay Tố Như, giọng nói sợ hãi.
- Bà không cần sợ. Đối với những loại người này cần cho một bài học mới nhớ đời. - Tố Như ra giọng thách thức rồi đẩy bà lão ra phía sau mình.
- Haha. Anh đây cũng rất tò mò muốn xem bài học mà cô em muốn tặng cho các anh đây là gì lắm đây.
Hắn ta cười khả ố rồi dùng bàn tay dơ bẩn của mình đụng chạm lên mặt cô. Tố Như nhanh chóng hất mạnh tay hắn ra.
- Con chó này...
Hắn ta tức điên người giơ tay lên định tát Tố Như. Nhưng một bàn tay khác đã nhanh chóng bắt lấy tay hắn. Tên đằng sau cũng bị một cước nằm đo đất.
Tố Như đang nắm tịt mắt lại chờ đợi cú đánh như trời giáng của hắn thì thấy lạ sao tốc độ rơi của tay hắn lại lâu đến thế. Cô mở mắt ra thì thấy một tên đã nằm sõng soài dưới đất. Còn tên định tát cô thì đang đau đớn với cái tay bị vặn nghéo đi.
- Mày nên đổi giới tính đi, làm mất mặt đàn ông bọn tao quá.
- Anh Hạo Thiên...- Tố Như bất ngờ không nói lên lời.
- Mày...mày....
- Cút đi. - Hạo Thiên hất mạnh tay hắn khiến hắn ngã nhào ra sau.
Hai tên đỡ nhau dậy rồi chạy đi mất xác. Tên đằng sau quay lại nhìn Lâm Dương với ánh mắt khiếp sợ. Sao không khiếp sợ cho được khi nhận ra người vừa cho mình một cước là đại ca trong giới xã hội đen chứ.
- Cảm ơn anh...- Tố Như lúc này mới hoàn hồn.
- Gan của cô cũng lớn quá rồi. Hay cô chê mình đã sống quá lâu.
- Em chỉ là thấy họ làm việc xấu.
- Một mình cô có thể quản hết việc xấu trên đời này được không. Đừng lắm chuyện.
- Nhưng mà em...
- Đừng nhiều lời. Lên xe về đi.
- Vâng...-Tố Như đành ngậm ngùi lên xe.
- Bà à, ở đây nguy hiểm lắm. Tốt nhất bà đừng ở lại đây nữa, tìm một chỗ khác an toàn hơn nhé.
- Trước khi đi cô cũng không quên dặn dò bà lão ăn xin.
- Cô gái nhỏ, cảm ơn cháu nhiều lắm.
- Không có gì đâu ạ. Cháu đi đây. Tạm biệt bà
Huyền My đi qua chỗ ngồi của người đàn ông xem mắt thì cánh tay còn lại của cô bị giữ lại. Người đàn ông ấy chậm rãi đứng lên.
- Tôi không biết anh có quan hệ gì với cô gái này. Nhưng có phải anh đã quá thất lễ trong buổi xem mắt của người khác rồi không.
- Vậy tôi xin lỗi vì sự thất lễ này. Nhưng tôi phải đưa cô ấy đi.
- Anh chắc mình có thể gánh được hậu quả này?
- Anh nghĩ có điều gì tôi không thể làm?
Anh Toàn trả lời bằng giọng thách thức rồi kéo Huyền My đi ra khỏi nhà hàng. Người đàn ông ngồi lại cũng rất tức giận. Nhưng kiểu tức giận của anh ta chỉ là như mình bị cướp đi một món hàng vốn dĩ đang trên tay thôi.
Anh Toàn kéo Huyền My đi, cứ đi như thế chẳng nói gì cả. Cô không hiểu sao anh lại hành động thế này nũa.
- Anh...anh sao thế. - Huyền My vẫn đi theo anh và cố gắng hỏi.
Anh Toàn đột nhiên dừng lại, buông tay đang nắm tay Huyền My ra và quay lại nhìn cô. Ánh mắt của anh vẫn là sự tức giận khó hiểu.
- Tại sao em lại đồng ý đi xem mắt.
- Em chỉ là....
Huyền My không biết phải nói thế nào với anh đây. Tự nhiên anh hành động thế này khiến cô cũng rất bối rối.
- Không phải em nói thích anh sao. Hay đó chỉ là nhất thời của em.
- Đúng. Em rất thích anh. Thích đến phát điên lên được. Nhưng anh đâu có thích em? - Đáy mắt Huyền My đã có gì đó ướt ướt.
Câu nói của cô như đánh trúng tim anh. Liệu anh có thích cô không? Câu hỏi này anh cũng đã từng hỏi bản thân mình rất nhiều lần. Và ngày hôm nay anh đã có câu trả lời.
- Đúng, từ trước đến nay anh không hề thích em.
Cô như có tia sét đánh ngang tai, anh có cần nhẫn tâm với cô như thế này không chứ.
Nhưng đột nhiên bàn tay anh Toàn giữ chặt lấy vai cô làm cô bất ngờ. Ánh mắt anh 100% là sự nghiêm túc.
- Hôm nay anh đã rất sợ. Sợ rằng mình sẽ đến muộn và mất em.
Giọt nước mắt của cô không tự chủ được mà rơi xuống. Anh nói như thế nghĩa là anh cũng thích cô phải không. Cô không nghe nhầm chứ.
- Anh....
- Anh xin lỗi vì đã nhận ra quá muộn. Anh xin lỗi vì đã em chờ đợi quá lâu.
Anh ôm cô vào lòng thật chặt. Anh nhất định sẽ chân trọng cô gái nhỏ bé này. Không biết từ lúc nào hình bóng cô luôn quanh quẩn trong tâm trí anh. anh đã bị cô thu hút bởi sự mạnh mẽ, đáng yêu và hồn nhiên của cô. Cũng có thể vì cô là một cô gái bề ngoài thì rất kiên cường vui vẻ nhưng ai lại biết được rằng cô cũng dễ tổn thương đến nhường nào. Có lẽ anh đã ôm ấp mối tình đầu của mình quá lâu nên đã không nhận ra tình cảm này. Nhưng bây giờ anh đối với Quỳnh An chỉ là tình cảm của một người anh trai đối với cô em gái đúng mực.
" Tạm biệt em, mối tình đầu của anh! "
Huyền My và anh Toàn nắm tay nhau đi dạo trên đường phố. Khỏi cần nói cũng biết Huyền My đã vui đến cỡ nào. Tình yêu cô chờ đợi thời gian qua cũng đã được đền đáp rồi. Cô tin người đàn ông này sẽ mang đến hạnh phúc cho cô.
- Trước khi đi xem mắt em đã ước sẽ có một chàng bạch mã hoàng tử đến cứu em đấy. Em may thật đấy, cuối cùng hoàng tử cũng xuất hiện. - Đôi mắt cô hạnh phúc nhìn anh.
- Em cũng to gan thật. Nếu như anh không đến thì em cũng đồng ý lấy người ta sao.
- Hôm nay em đi đều dựa vào may mắn. Vậy thì anh chính là may mắn của em đấy. - Huyền My toét miệng cười.
- Sau này có gì cũng phải nói với anh. Biết chưa.
- Rõ thưa sếp.
Anh Toàn xoa đầu cô. Cô có khả năng mang lại năng lượng tích cực cho người đối diện.
Đúng như người đàn ông kia nói. Gia đình Huyền My đang đứng trước nguy cơ phá sản nếu như không có nhà đầu tư mới. Ba mẹ cô đã rất tức giận khi biết cô bỏ đi trong buổi coi mắt. Nhưng chỉ trong một đêm, mọi chuyện của gia đình cô đã được giải quyết hoàn toàn. Đã có một công ty lớn ký hợp đồng với công ty nhà cô. Vậy là cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Chí ít cũng không phải vì cô mà khiến bố mẹ cô lâm vào hoàn cảnh khốn đốn. Cô đang nghĩ thật may mắn cho gia đình cô thì biết tin chính công ty của anh Toàn đã đầu tư cho công ty nhà cô.
Thực ra trên đời này chẳng có người nào là quá may mắn cả. Chỉ là những khó khăn ngoài kia đã có một người sau lưng mình mà gánh vác.
Hôm nay là một ngày khá buồn chán với Quỳnh An. Vì từ sáng sớm Tố Như đã ra ngoài nói là phải đi gặp một số người bạn. Cả ngày cô cứ đi ra đi vào chẳng biết làm gì. Gọi điện cho Huyền My qua chơi thì nó cũng bận rộn. Vậy là cô phải tự làm cho mình hết buồn chán bằng cách chăm sóc vườn hoa và nói chuyện với chúng -_-!
- Tiến triển đến đâu rồi. - Một cô gái với ánh nhìn sắc lẻm ngồi vắt chân trên ghế, tay lắc lắc ly rượu vang mà đỏ thẫm.
- Đã lấy được lòng tin. Xem ra cô ta không có gì đề phòng. - Cô gái ngồi đối diện nở nụ cười ma mãnh.
- Tốt. Cô ta là một đứa ngu ngốc. Nhưng hãy cẩn thận với người đàn ông bên cạnh cô ta. - Nhắc đến người đàn ông ấy cô ta có chút nhu tình nhưng cũng đầy căm hận.
- Em hiểu rồi. Tiếp theo em phải làm gì.
- Đùa giỡn thế đủ rồi. Ra tay đi. Haha...- Cô ta uống cạn ly rượu trên tay rồi cười một cách man dợ. Trong đôi mắt toàn ẩn chứa sự tàn sát.
Cô gái không nói gì chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Cô cũng khá thích thú với trò chơi này. Hai người đàn bà đánh nhau cô sẽ là ngư ông đắc lợi. Chỉ cần cô tận dụng tốt cơ hội của mình.
- Dừng xe lại. - Hạo Thiên đột nhiên kêu dừng xe lại. Dường như anh đã thấy gì đó bên ngoài.
Anh ngồi trên xe quan sát, chưa xuống vội.
- Đàn ông các anh sao lại làm mấy trò dơ bẩn thế này. Sao lại đi lấy tiền của một bà lão ăn xin không nhìn thấy đường chứ.
Tố Như đang trên đường về nhà thì bắt gặp một việc thật chướng mắt. Mấy tên thanh niên to khỏe lại đang lấy cắp tiền của một bà lão ăn xin không nhìn thấy đường. Sự nghĩa hiệp trong cô lại nổi lên. Chuyện này không thể bỏ qua được mà.
- Mày là ai mà xen vào chuyện của bọn này. Khôn hồn thì biến đi. - Một tên to cao mặt mày bợm trợm trừng mắt lên nhìn Tố Như.
- Tôi chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm thấy những kẻ bất lương làm chuyện đồi bại thì xỉa mõ vào đấy. Rồi sao? - Tố Như cũng nói giọng thách thức và mỉa mai.
- Thôi bỏ đi cô gái, tiền của lão cũng chẳng có bao nhiêu. Cứ để bọn họ lấy đi. - Bã lão ăn xin lúc này mới định hình được chuyện gì đang xảy ra. Quơ loạn xạ vớ lấy tay Tố Như, giọng nói sợ hãi.
- Bà không cần sợ. Đối với những loại người này cần cho một bài học mới nhớ đời. - Tố Như ra giọng thách thức rồi đẩy bà lão ra phía sau mình.
- Haha. Anh đây cũng rất tò mò muốn xem bài học mà cô em muốn tặng cho các anh đây là gì lắm đây.
Hắn ta cười khả ố rồi dùng bàn tay dơ bẩn của mình đụng chạm lên mặt cô. Tố Như nhanh chóng hất mạnh tay hắn ra.
- Con chó này...
Hắn ta tức điên người giơ tay lên định tát Tố Như. Nhưng một bàn tay khác đã nhanh chóng bắt lấy tay hắn. Tên đằng sau cũng bị một cước nằm đo đất.
Tố Như đang nắm tịt mắt lại chờ đợi cú đánh như trời giáng của hắn thì thấy lạ sao tốc độ rơi của tay hắn lại lâu đến thế. Cô mở mắt ra thì thấy một tên đã nằm sõng soài dưới đất. Còn tên định tát cô thì đang đau đớn với cái tay bị vặn nghéo đi.
- Mày nên đổi giới tính đi, làm mất mặt đàn ông bọn tao quá.
- Anh Hạo Thiên...- Tố Như bất ngờ không nói lên lời.
- Mày...mày....
- Cút đi. - Hạo Thiên hất mạnh tay hắn khiến hắn ngã nhào ra sau.
Hai tên đỡ nhau dậy rồi chạy đi mất xác. Tên đằng sau quay lại nhìn Lâm Dương với ánh mắt khiếp sợ. Sao không khiếp sợ cho được khi nhận ra người vừa cho mình một cước là đại ca trong giới xã hội đen chứ.
- Cảm ơn anh...- Tố Như lúc này mới hoàn hồn.
- Gan của cô cũng lớn quá rồi. Hay cô chê mình đã sống quá lâu.
- Em chỉ là thấy họ làm việc xấu.
- Một mình cô có thể quản hết việc xấu trên đời này được không. Đừng lắm chuyện.
- Nhưng mà em...
- Đừng nhiều lời. Lên xe về đi.
- Vâng...-Tố Như đành ngậm ngùi lên xe.
- Bà à, ở đây nguy hiểm lắm. Tốt nhất bà đừng ở lại đây nữa, tìm một chỗ khác an toàn hơn nhé.
- Trước khi đi cô cũng không quên dặn dò bà lão ăn xin.
- Cô gái nhỏ, cảm ơn cháu nhiều lắm.
- Không có gì đâu ạ. Cháu đi đây. Tạm biệt bà
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook