Sáng hôm sau, Quỳnh An thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Hạo Thiên. Hôm nay tâm trạng cô khá tốt. Ăn sáng xong cô sẽ dẫn Tố Như đi mua một căn nhà nhỏ. Thực ra cô muốn Tố Như ở đây một thời gian nhưng có lẽ Hạo Thiên không thích thế nên cô sẽ không làm trái ý anh. Không hiểu vì sao nhưng cô có cảm tình đặc biệt tốt với cô bé này. Có lẽ vì cô bé đã giúp cô tối qua. Cũng có thể là do hoàn cảnh của cô bé rất giống cô, mất cả cha, cả mẹ và cũng từng rất vất vả để chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt này.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Giờ chỉ còn chờ Hạo Thiên và Tố Như xuống nữa thôi.

- Sao em dậy sớm thế?

Vừa nghĩ đến thì Hạo Thiên đã đã xuất hiện luôn rồi.

- Em muốn chuẩn bị bữa sáng cho anh. – Quỳnh An cười hì hì.

- Nhưng việc như thế này lần sau cứ để cho người làm làm là được rồi. – Hạo Thiên vừa nói vừa ngồi xuống bàn ăn. Anh không muốn cô phải vất vả một chút nào.

- Em biết rồi. À, quản gia lên gọi Tố Như xuống hộ cháu nhé. – Quỳnh An quay sang quản gia đang đứng bên mình.

- Vâng thưa tiểu thư.

Quản gia Lee cung kính đáp rồi nhanh chóng đi lên lầu. Nhưng không lâu sau, quản gia Lee dáng vẻ hớt hải chạy xuống.

- Tiểu thư, có lẽ người cần lên đó một chút.

- Có chuyện gì xảy ra sao.

Quỳnh An chỉ kịp buông một câu hỏi rồi nhanh chóng đứng dậy chạy lên lầu. Hạo Thiên cũng đi lên. Mở cửa phòng bước vào, Tố Như đang nằm trên dường với khuôn mặt bạc nhợt. Đó không phải là ngủ mà Tố Như đã bị ngất. Quỳnh An sờ lên trán cô bé, nó nóng ran một cách bất thường.

- Tố Như, Tố Như, em có nghe thấy chị nói không. – Quỳnh An cố gắng lay mạnh người Tố Như nhưng cô bé vẫn không có phản hồi gì lại.

- Em đừng quá lo lắng. Để anh gọi bác sĩ. – Hạo Thiên vỗ vai chấn an Quỳnh An đừng quá lo lắng.

Rất nhanh sau đó một vị bác sĩ của một bệnh viện lớn đã có mắt ở nhà Hạo Thiên. Vị bác sĩ khám cho Tố Như và truyền nước biển cho cô. Sau đó ông quay sang dặn dò.

- Hiện giờ thân nhiệt của tiểu thư đã hạ đi một chút, nhưng các vị cần phải để tâm một chút vì bị sốt do nhiễm lạnh quá lâu. Khỏi bệnh thì cần bồi bổ thêm, vị tiểu thư này có dấu hiệu thiếu dinh dưỡng. Đây là đơn thuốc, cứ uống theo đơn này thì bệnh sẽ khỏi nhanh thôi.

- Cảm ơn bác sĩ. - Quỳnh An nhận đơn thuốc từ tay vị bác sĩ già.

- Ông vất vả rồi. Quản gia Lee, tiễn khách. - Hạo Thiên không nhanh không chậm hướng về phía quản gia Lee nói.

Quỳnh An tiến đến bên giường ngồi xuống. Nhìn thấy Tố Như thế này cô lại nhớ đến bản thân mình những năm trước, khi mà cô đang phải một mình trật vật với cuộc sống khó khăn này. Đi đâu, làm gì cũng chỉ có một mình. Những lúc ốm đau bệnh tật cũng chỉ có một mình. Thật cô độc đến nhường nào.

- Chị...

Tố Như mở hé mắt, thấy trên tay mình là sợi dây truyền nước biển. Có cả chị Quỳnh An và anh Hạo Thiên ở đây nữa. Hình như ở đây không phải là bệnh viện mà vẫn là căn phòng cô ở ngày hôm qua. Cô muốn ngồi dậy nhưng người cô đau ê ẩm, chân tay như rời cả ra không thể ngồi dậy được.

- Em đừng ngồi dậy vội, bệnh vẫn còn nặng lắm. - Quỳnh An vội đỡ lấy Tố Như khi thấy con bé muốn ngồi dậy.

- Em xin lỗi vì đã để chị phải lo lắng. - Tố Như giọng nói yếu ớt.

- Nếu muốn chị không lo lắng nữa thì mau mau khỏi bệnh nhé. Còn bây giờ ngủ thêm một giấc nữa đi, chị sẽ xuống bếp nấu gì đó thật ngon cho em ăn. Nhé!

- Vâng ạ. - Tố Như mỉm cười trả lời rồi nhắm mắt lại.

Sau khi thấy Tố Như đã ngủ, Quỳnh An kéo Hạo Thiên nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Có vẻ như Tố Như rất mệt, cô ngủ từ sáng đến tận tối mới thức dậy. Lúc này Quỳnh An cầm tô cháo trên tay bước vào phòng thì cũng vừa vặn lúc Tố Như thức dậy.

- A, em dậy rồi. Đã đỡ hơn chút nào chưa. - Quỳnh An đặt tô cháo xuống tủ để giường bên cạnh rồi đỡ Tố Như ngồi dậy khi thấy cô đang muốn ngồi dậy.

- Cảm ơn chị, em đã đỡ nhiều rồi.

Giọng Tố Như vẫn rất yếu nhưng xem ra đã khá hơn ban sáng.

- Thế tốt rồi. Bây giờ ăn hết tô cháo này đi rồi uống thuốc. Sẽ khỏi ngay thôi. - Quỳnh An đưa tô cháo cho Tố Như mỉm cười.

Tố Như nhận lấy bát cháo từ tay Quỳnh An. Cô bé gục mặt xuống, 2 hàng nước mắt tự nhiên lăn trên gò má gầy.

- Sao thế. Sao tự nhiên lại khóc, em mệt ở đâu sao. - Quỳnh An lo lắng hỏi.

- Không...em không sao. - Tố Như lắc đầu. - Chỉ là...đây là lần đầu tiên em có cảm giác được người khác chăm sóc. Chị thật giống một người chị. - Tố Như nói trong nước mắt. Từ nhỏ cô đã là trẻ mồ côi, tình cản gia đình gì đó là một thứ xa xỉ đối với cô. Nay được một người lạ quan tâm chăm sóc thế này cô không kìm được lòng.

- Ngốc quá, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Sau này sẽ có một người xuất hiện để yêu thương và che chở cho em thôi. - Quỳnh An vỗ vai cô an ủi.

- Ừm...nếu sau này xuất hiện người ấy thật em nhất định sẽ trân trọng.

- Được rồi, bây giờ ăn hết bát cháo này đi để uống thuốc nhé.

- Vâng.

Sau khi cho Tố Như uống thuốc và để em ấy nghỉ ngơi thì Quỳnh An ra ngoài. Khép cửa phòng Tố Như lại cô vẫn có cảm giác gì đó rất vương vấn. Ở cô bé này luôn tạo cho người khác cảm giác muốn bảo vệ và che chở. Quỳnh An luôn thấy rất thân quen với cô bé này khi chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên. Và điều quan trọng đó là cô thấy được bản thân mình trong Tố Như. Trước kia cô cũng đã phải một mình gồng gánh và chịu đựng như thế. Những suy nghĩ đó đã dẫn đến một quyết định của cô.

Cộc cộc...

- Hạo Thiên...em vào được không. - Quỳnh An đứng trước cửa phòng làm việc của Hạo Thiên.

- Ừ, em vào đi.

Quỳnh An vào thì thấy Hạo Thiên đang làm việc trên máy tính, rất chăm chú. Nhưng khi cô vừa bước vào thì ánh mắt đã nhanh chóng rời lên người cô.

- Sao giờ này em còn thức.

- À, em vừa cho Tố Như uống thuốc.

- Ừm, đã đỡ hơn chút nào chưa. - Hạo Thiên nhàn nhạt hỏi. Đối với con người này anh vốn dĩ không quan tâm nhưng anh có cảm giác khá xấu về con người này.

- Cũng đỡ hơn rồi. Nhưng mà Hạo Thiên...em....- Quỳnh An ngập ngừng không biết phải bắt đầu như thế nào.

- Có chuyện gì. Em nói đi. - Hạo Thiên nghe ngữ giọng của cô thì biết cô có chuyện cần nói. Anh thôi động tác đánh máy và chuyên tâm nhìn vào cô.

- Em...Anh...có thể cho Tố Như ở lại đây được không...Một thời gian ngắn thôi cũng được. - Quỳnh An vội vàng nói. Cô sợ anh sẽ nổi giận. Vì Hạo Thiên vốn không thích có người lạ trong nhà. Mà Tố Như lại là người có lai lịch không rõ ràng.

- Tại sao?

Quỳnh An đang nhắm tịt mắt chờ sự phẫn nộ của anh thì anh chỉ phun ra 2 chữ với ngữ điệu không nhanh không chậm. Giọng nói anh rất bình thản, cô không thể đoán ra được anh đang nghĩ gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương