Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương
-
Chương 46
Hạo Thiên về đến công ty thì lập tức ngồi vào bàn làm việc như đang chờ đợi điều gì đó. Một lát sau Lâm Dương đi vào.
- Thiếu gia, đúng như anh đã dự đoán, là tiểu thư Hạ Vy tham gia vào chuyện này.
- Cô ta cũng thật lắm mưu mô. Cứ tiến hành theo những gì tôi đã nói với cậu.
- Tôi đã hiểu thưa thiếu gia. Nhưng mà...thiếu gia không đến gặp tiểu thư Quỳnh An để chúc mừng cô ấy sao, hôm nay phản hồi của mọi người rất tốt.
- Từ bao giờ cậu lại muốn quản cả chuyện của tôi. Đi làm việc của mình đi.
Lâm Dương cũng không nói thêm gì im lặng đi ra ngoài. Từ hôm đi gặp Lưu tổng về thái độ của thiếu gia rất khác. Nhưng Lâm Dương luôn tin rằng thiếu gia đều có lí do mới làm thế.
Quỳnh An và Huyền My vừa đi ăn mừng về. Cả ngày hôm nay chẳng thấy anh gọi cho cô gì cả. Cô gọi cho anh cũng không nghe máy. Tự nhiên lòng cô lại cảm thấy lo lắng, không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không. Cô lại nghĩ chắc do anh bận quá nên mới thế. Đúng rồi, anh là ai chứ, là Hạo thiên tài giỏi và luôn bận rộn mà.
Quỳnh An nằm trên dường nghĩ đến những gì mình đã làm được trong ngày hôm nay. Cảm giác thật hạnh phúc khi mình mang lại niềm vui cho rất nhiều người khác. cô cứ miên man trong hạnh phúc. Rồi cô lại nghĩ đến anh. Sao giờ này anh vẫn chưa gọi cho cô nhỉ. Cô cảm thấy hơi lo lắng nhưng vì mệt quá cô thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Một ngày mới lại bắt đầu. Những tia nắng ban mai đầu tiên đang đùa nghịch nhau trên những cành lá non. Những cơn gió dầu mùa cũng bắt đầu đùa nghịch nhau khắp mọi lẻo đường.
Hôm nay Quỳnh An đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng. Và hơn nữa lí do mà cô dậy sớm là để ra đường thật sớm để xem đã có người phụ nữ nào mặc lên người ý tưởng của cô chưa. Ngày hôm qua những bộ trang phục ấy đã được chính thức bán ra thị trường và phản hồi rất tốt.
Quỳnh An cố tình dừng ở trạm xe buýt khá xa công ty để đi bộ, vừa được thư giãn và ngắm nhìn đường phố lúc sáng sớm. Những cơn gió đầu mùa thu làm cho Quỳnh An cảm thấy hơi lạnh. Cô vòng tay ôm lấy 2 tay mình. Đột nhiên cô lại mỉm cười 1 mình. Khung cảnh này thật bình yên biết bao nhiêu. Giờ cô đang ước người đi bên cạnh cô là anh, người mà cô yêu thương nhất. Nhớ đến anh cô lại cảm thấy hơi lo lắng. Từ hôm qua đến bây giờ cô vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ anh. Thường thì anh rất ít nhắn tin mà sẽ gọi luôn cho cô, vì anh bảo muốn nghe giọng cô hơn. Quỳnh An nghĩ trong đầu rằng trưa nay lúc nghỉ trưa cô sẽ đến công ty tìm anh vậy.
Cuối cùng thì Quỳnh An cũng đi đến công ty, vẫn chưa trễ giờ làm. Cô đi lên phòng làm việc, vừa bước vào phòng thì cô liền thấy không khí trong phòng hôm nay sôi nổi hơn mọi ngày. Có lẽ mọi người đang bàn về sự kiện ngày hôm qua chăng.
- Quỳnh An, vào đây nhanh lên.
Quỳnh An vừa đi vào tới cửa thì chị Lan ngồi cạnh cô đã í ới gọi cô vào nhanh. Không biết có vụ gì đây.
- Có chuyện gì vậy chị.
- Em đọc báo ngày hôm nay chưa.
- Em chưa. Công ty mình được lên báo hay sao ạ. - Quỳnh An cũng hơi thắc mắc. Nếu là chuyện công ty lên báo thì mọi người cũng có thể đoán trước được rồi, đâu cần phải phấn khởi như thế chứ.
- Đúng là công ty mình có lên báo và được rất nhiều lời khen. Nhưng đó là một tin vui. Còn điều chị muốn nói với em là 1 điều bất ngờ cơ. Xem này..
Dứt lời, chị Lan đưa ra trước mặt Quỳnh An trang bìa của tờ báo hôm nay. Cô đưa mắt xuống nhìn thì như không thể tin nổi những gì cô đang nhìn thấy. Cái gì thế này. Trước mặt cô là dòng chữ in đậm và to " Trần Tổng của tập đoàn Haver úp mở hôn sự với con gái của tập đoàn HNC ". Đi kèm theo dòng chữ ấy là bức ảnh chụp Hạo Thiên đang ăn cơm cùng với Hạ Vy và bố cô ấy. Tất cả như tối sầm lại trước mặt cô. Chuyện này là sao đây. Thế hóa ra cả ngày hôm qua anh không gọi cho cô, ngay cả 1 lời chúc mừng cũng không có là vì cái cài này sao. Cô không tin đâu, đây không phải là sự thật. Chắc chắn phải có điều gì nhầm lẫn ở đây.
- Trời ơi, Trần tổng đẹp trai, lạnh lùng của tôi sao lại đi lấy loại người ấy chứ.
Tiếng chị Lan bên cạnh kéo Quỳnh An thoát ra khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu. Thực sự bây giờ trong lòng cô đang rất rối, muốn gặp anh ngay bây giờ để nghe anh giải thích về chuyện này.
- Ơ Quỳnh An, em làm sao mà cứ đần người ra như mất sổ tiết kiệm thế. - Chị Lan thấy cô chẳng phản ứng gì lay lay tay cô.
- À à...chị gọi em sao.
- Em sao thế, mệt à. Hay biết tin này sốc quá. Ai mà chả sốc hả em. Trần Tổng là ước mơ lớn của bao nhiêu cô gái chứ. - Chị Lan lại tiếp tục công việc cảm thán của mình.
Đúng lúc ấy thì trưởng phòng đi vào. '
- Mọi người hôm nay có chuyện gì mà sôi nổi thế.
- Không có gì đâu trưởng phòng, chỉ là vui vì công ty mình được lên báo thôi ạ. - Phương Thúy nhanh nhảu đáp.
- Cũng nhân đây xin chúc mừng phòng mình đã góp công lớn vào thành công của hợp đồng lần này. Đặc biệt là Quỳnh An, ý tưởng và phong cách làm việc của em rất tốt. Hãy tiếp tục phát huy nhé.
- Quỳnh An, trưởng phòng gọi em kìa. - Chị Lan thấy Quỳnh An vẫn đứng ngây ra bèn lay lay tay cô.
- Dạ, chị gọi em. - Tiếng gọi của chị Lan dù nhỏ nhưng cũng đủ để kéo cô thoát ra khỏi mớ suy nghĩ đang quay lòng vòng trong đầu cô.
- Em có sao không. Không khỏe ở đâu à.
- Dạ em không sao.
- Thế thì tốt rồi. Thôi, mọi người bắt tay vào làm việc đi.
- Rõ....
Thế là không ai bảo ai, người nào vào chỗ của người ấy để làm việc.
Suốt cả buổi Quỳnh An không thể tập trung vào công việc, bao suy nghĩ cứ bám diết lấy cô. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa nhận được một cuộc gọi nào từ anh. Chắc chắn anh đã đoán được rằng cô đã biết được thông tin ấy. Vậy mà một cuộc gọi và 1 lời giải thích cũng không có. bỗng trong lòng cô dấy lên sự lo lắng. Nếu tin trên báo là sự thật thì sẽ thế nào đấy? Vậy cô là gì đối với anh???
- Giám đốc mới đến ạ.
- Ừ. Mọi người cứ làm việc đi. - Anh Toàn không nhanh không chậm, dùng thái độ nghiêm nghị nói với mọi người.
Quỳnh An đang mải mê suy nghĩ mà không để ý rằng anh Toàn đang đứng bên cạnh bàn làm việc của cô. Có lẽ anh đã đọc được tin tức và đang rất lo lắng cho cô.
- Quỳnh An... - Anh nhẹ nhàng gọi nhưng chất chứa sự lo lắng khi thấy gương mặt thất thần của cô.
- A...anh...anh đến có việc gì sao.
- Đi ra ngoài nói chuyện với anh một lát nhé.
- Dạ.
Cả 2 người cùng rời đi. Mọi người trong phòng cũng đã khá quen thuộc với việc Quỳnh An thân thuộc đi bên cạnh giám đốc nên cũng không phản ánh gay gắt như những lần đầu. Nhưng đâu đó trong thâm tâm vẫn còn sự ghen ghét và đố kị với cô.
Anh đưa cô lên sân nghỉ của nhân viên. Ở đây có đặt những bộ bàn ghế và dù che. Nơi này dành cho giờ nghỉ ngơi của mọi người, có thể ăn trưa hoặc tranh thủ làm việc.
Quỳnh An ngồi xuống bàn, nơi có mái che và những cây hoa đang khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời đầy oi ả.
Anh Toàn đi đến đặt 2 ly nước lên bàn và ngồi xuống đối diện cô.
- Em không sao chứ? Anh....đã đọc tin trên báo rồi. Em có muốn gặp anh ta là rõ chuyện này không. - Anh Toàn hơi e ngại khi nhìn sắc mặt của cô không tốt mộ chút nào.
- Em không sao. Cũng không cần làm rõ để làm gì. Chỉ làm mình đau lòng thêm thôi. - Quỳnh An không nhìn anh Toàn mà nhìn vào những chậu hoa trước mặt. Giọng nói cô chất chứa sự đau buồn và thê lương
- Chắc chắn trong chuyện này có gì đó nhầm lẫn. Hạo Thiên không thể nào là hạng người đó được. - Anh Toàn mói ra chắc nịch. Anh nghe đến tiếng tăm của anh ta đã lâu như thế không thể nào nhầm lẫn được. Suốt bao nhiêu năm qua anh ta trải qua bao nhiêu chuyện, thành công rất lớn nhưng không hề có 1 bóng hồng nào bên cạnh. Nay lại xảy ra chuyện này với Quỳnh An hay sao.
- Không có lửa làm sao có khói chứ. Anh nói đúng, anh ấy không thể nào là hạng người đó được. Chỉ là do em đã quá ảo tưởng vào vị trí và mối quan hệ này thôi. Lỗi là ở em.
Quỳnh An nói trong sự thê lương. Đột nhiên cô lại mất hoàn toàn niềm tin vào mối quan hệ này. Một mối quan hệ không rõ ràng. Một mối quan hệ mà có lẽ chỉ mình cô trân trọng nó. Hàng mi cô cụp xuống, nhắm mắt lại như muốn quên đi mọi thứ. Thật mệt mỏi.
Anh Toàn nhìn người con gái trước mặt mình mà không khỏi đau lòng. Mối tình đầu của anh đang đau khổ vì một người đàn ông khác nhưng anh lại không thể làm được gì. chỉ có thể ở bên cạnh và quan tâm cô như một người anh trai đúng nghĩa.
- Thiếu gia, đúng như anh đã dự đoán, là tiểu thư Hạ Vy tham gia vào chuyện này.
- Cô ta cũng thật lắm mưu mô. Cứ tiến hành theo những gì tôi đã nói với cậu.
- Tôi đã hiểu thưa thiếu gia. Nhưng mà...thiếu gia không đến gặp tiểu thư Quỳnh An để chúc mừng cô ấy sao, hôm nay phản hồi của mọi người rất tốt.
- Từ bao giờ cậu lại muốn quản cả chuyện của tôi. Đi làm việc của mình đi.
Lâm Dương cũng không nói thêm gì im lặng đi ra ngoài. Từ hôm đi gặp Lưu tổng về thái độ của thiếu gia rất khác. Nhưng Lâm Dương luôn tin rằng thiếu gia đều có lí do mới làm thế.
Quỳnh An và Huyền My vừa đi ăn mừng về. Cả ngày hôm nay chẳng thấy anh gọi cho cô gì cả. Cô gọi cho anh cũng không nghe máy. Tự nhiên lòng cô lại cảm thấy lo lắng, không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không. Cô lại nghĩ chắc do anh bận quá nên mới thế. Đúng rồi, anh là ai chứ, là Hạo thiên tài giỏi và luôn bận rộn mà.
Quỳnh An nằm trên dường nghĩ đến những gì mình đã làm được trong ngày hôm nay. Cảm giác thật hạnh phúc khi mình mang lại niềm vui cho rất nhiều người khác. cô cứ miên man trong hạnh phúc. Rồi cô lại nghĩ đến anh. Sao giờ này anh vẫn chưa gọi cho cô nhỉ. Cô cảm thấy hơi lo lắng nhưng vì mệt quá cô thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Một ngày mới lại bắt đầu. Những tia nắng ban mai đầu tiên đang đùa nghịch nhau trên những cành lá non. Những cơn gió dầu mùa cũng bắt đầu đùa nghịch nhau khắp mọi lẻo đường.
Hôm nay Quỳnh An đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng. Và hơn nữa lí do mà cô dậy sớm là để ra đường thật sớm để xem đã có người phụ nữ nào mặc lên người ý tưởng của cô chưa. Ngày hôm qua những bộ trang phục ấy đã được chính thức bán ra thị trường và phản hồi rất tốt.
Quỳnh An cố tình dừng ở trạm xe buýt khá xa công ty để đi bộ, vừa được thư giãn và ngắm nhìn đường phố lúc sáng sớm. Những cơn gió đầu mùa thu làm cho Quỳnh An cảm thấy hơi lạnh. Cô vòng tay ôm lấy 2 tay mình. Đột nhiên cô lại mỉm cười 1 mình. Khung cảnh này thật bình yên biết bao nhiêu. Giờ cô đang ước người đi bên cạnh cô là anh, người mà cô yêu thương nhất. Nhớ đến anh cô lại cảm thấy hơi lo lắng. Từ hôm qua đến bây giờ cô vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ anh. Thường thì anh rất ít nhắn tin mà sẽ gọi luôn cho cô, vì anh bảo muốn nghe giọng cô hơn. Quỳnh An nghĩ trong đầu rằng trưa nay lúc nghỉ trưa cô sẽ đến công ty tìm anh vậy.
Cuối cùng thì Quỳnh An cũng đi đến công ty, vẫn chưa trễ giờ làm. Cô đi lên phòng làm việc, vừa bước vào phòng thì cô liền thấy không khí trong phòng hôm nay sôi nổi hơn mọi ngày. Có lẽ mọi người đang bàn về sự kiện ngày hôm qua chăng.
- Quỳnh An, vào đây nhanh lên.
Quỳnh An vừa đi vào tới cửa thì chị Lan ngồi cạnh cô đã í ới gọi cô vào nhanh. Không biết có vụ gì đây.
- Có chuyện gì vậy chị.
- Em đọc báo ngày hôm nay chưa.
- Em chưa. Công ty mình được lên báo hay sao ạ. - Quỳnh An cũng hơi thắc mắc. Nếu là chuyện công ty lên báo thì mọi người cũng có thể đoán trước được rồi, đâu cần phải phấn khởi như thế chứ.
- Đúng là công ty mình có lên báo và được rất nhiều lời khen. Nhưng đó là một tin vui. Còn điều chị muốn nói với em là 1 điều bất ngờ cơ. Xem này..
Dứt lời, chị Lan đưa ra trước mặt Quỳnh An trang bìa của tờ báo hôm nay. Cô đưa mắt xuống nhìn thì như không thể tin nổi những gì cô đang nhìn thấy. Cái gì thế này. Trước mặt cô là dòng chữ in đậm và to " Trần Tổng của tập đoàn Haver úp mở hôn sự với con gái của tập đoàn HNC ". Đi kèm theo dòng chữ ấy là bức ảnh chụp Hạo Thiên đang ăn cơm cùng với Hạ Vy và bố cô ấy. Tất cả như tối sầm lại trước mặt cô. Chuyện này là sao đây. Thế hóa ra cả ngày hôm qua anh không gọi cho cô, ngay cả 1 lời chúc mừng cũng không có là vì cái cài này sao. Cô không tin đâu, đây không phải là sự thật. Chắc chắn phải có điều gì nhầm lẫn ở đây.
- Trời ơi, Trần tổng đẹp trai, lạnh lùng của tôi sao lại đi lấy loại người ấy chứ.
Tiếng chị Lan bên cạnh kéo Quỳnh An thoát ra khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu. Thực sự bây giờ trong lòng cô đang rất rối, muốn gặp anh ngay bây giờ để nghe anh giải thích về chuyện này.
- Ơ Quỳnh An, em làm sao mà cứ đần người ra như mất sổ tiết kiệm thế. - Chị Lan thấy cô chẳng phản ứng gì lay lay tay cô.
- À à...chị gọi em sao.
- Em sao thế, mệt à. Hay biết tin này sốc quá. Ai mà chả sốc hả em. Trần Tổng là ước mơ lớn của bao nhiêu cô gái chứ. - Chị Lan lại tiếp tục công việc cảm thán của mình.
Đúng lúc ấy thì trưởng phòng đi vào. '
- Mọi người hôm nay có chuyện gì mà sôi nổi thế.
- Không có gì đâu trưởng phòng, chỉ là vui vì công ty mình được lên báo thôi ạ. - Phương Thúy nhanh nhảu đáp.
- Cũng nhân đây xin chúc mừng phòng mình đã góp công lớn vào thành công của hợp đồng lần này. Đặc biệt là Quỳnh An, ý tưởng và phong cách làm việc của em rất tốt. Hãy tiếp tục phát huy nhé.
- Quỳnh An, trưởng phòng gọi em kìa. - Chị Lan thấy Quỳnh An vẫn đứng ngây ra bèn lay lay tay cô.
- Dạ, chị gọi em. - Tiếng gọi của chị Lan dù nhỏ nhưng cũng đủ để kéo cô thoát ra khỏi mớ suy nghĩ đang quay lòng vòng trong đầu cô.
- Em có sao không. Không khỏe ở đâu à.
- Dạ em không sao.
- Thế thì tốt rồi. Thôi, mọi người bắt tay vào làm việc đi.
- Rõ....
Thế là không ai bảo ai, người nào vào chỗ của người ấy để làm việc.
Suốt cả buổi Quỳnh An không thể tập trung vào công việc, bao suy nghĩ cứ bám diết lấy cô. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa nhận được một cuộc gọi nào từ anh. Chắc chắn anh đã đoán được rằng cô đã biết được thông tin ấy. Vậy mà một cuộc gọi và 1 lời giải thích cũng không có. bỗng trong lòng cô dấy lên sự lo lắng. Nếu tin trên báo là sự thật thì sẽ thế nào đấy? Vậy cô là gì đối với anh???
- Giám đốc mới đến ạ.
- Ừ. Mọi người cứ làm việc đi. - Anh Toàn không nhanh không chậm, dùng thái độ nghiêm nghị nói với mọi người.
Quỳnh An đang mải mê suy nghĩ mà không để ý rằng anh Toàn đang đứng bên cạnh bàn làm việc của cô. Có lẽ anh đã đọc được tin tức và đang rất lo lắng cho cô.
- Quỳnh An... - Anh nhẹ nhàng gọi nhưng chất chứa sự lo lắng khi thấy gương mặt thất thần của cô.
- A...anh...anh đến có việc gì sao.
- Đi ra ngoài nói chuyện với anh một lát nhé.
- Dạ.
Cả 2 người cùng rời đi. Mọi người trong phòng cũng đã khá quen thuộc với việc Quỳnh An thân thuộc đi bên cạnh giám đốc nên cũng không phản ánh gay gắt như những lần đầu. Nhưng đâu đó trong thâm tâm vẫn còn sự ghen ghét và đố kị với cô.
Anh đưa cô lên sân nghỉ của nhân viên. Ở đây có đặt những bộ bàn ghế và dù che. Nơi này dành cho giờ nghỉ ngơi của mọi người, có thể ăn trưa hoặc tranh thủ làm việc.
Quỳnh An ngồi xuống bàn, nơi có mái che và những cây hoa đang khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời đầy oi ả.
Anh Toàn đi đến đặt 2 ly nước lên bàn và ngồi xuống đối diện cô.
- Em không sao chứ? Anh....đã đọc tin trên báo rồi. Em có muốn gặp anh ta là rõ chuyện này không. - Anh Toàn hơi e ngại khi nhìn sắc mặt của cô không tốt mộ chút nào.
- Em không sao. Cũng không cần làm rõ để làm gì. Chỉ làm mình đau lòng thêm thôi. - Quỳnh An không nhìn anh Toàn mà nhìn vào những chậu hoa trước mặt. Giọng nói cô chất chứa sự đau buồn và thê lương
- Chắc chắn trong chuyện này có gì đó nhầm lẫn. Hạo Thiên không thể nào là hạng người đó được. - Anh Toàn mói ra chắc nịch. Anh nghe đến tiếng tăm của anh ta đã lâu như thế không thể nào nhầm lẫn được. Suốt bao nhiêu năm qua anh ta trải qua bao nhiêu chuyện, thành công rất lớn nhưng không hề có 1 bóng hồng nào bên cạnh. Nay lại xảy ra chuyện này với Quỳnh An hay sao.
- Không có lửa làm sao có khói chứ. Anh nói đúng, anh ấy không thể nào là hạng người đó được. Chỉ là do em đã quá ảo tưởng vào vị trí và mối quan hệ này thôi. Lỗi là ở em.
Quỳnh An nói trong sự thê lương. Đột nhiên cô lại mất hoàn toàn niềm tin vào mối quan hệ này. Một mối quan hệ không rõ ràng. Một mối quan hệ mà có lẽ chỉ mình cô trân trọng nó. Hàng mi cô cụp xuống, nhắm mắt lại như muốn quên đi mọi thứ. Thật mệt mỏi.
Anh Toàn nhìn người con gái trước mặt mình mà không khỏi đau lòng. Mối tình đầu của anh đang đau khổ vì một người đàn ông khác nhưng anh lại không thể làm được gì. chỉ có thể ở bên cạnh và quan tâm cô như một người anh trai đúng nghĩa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook