Thương Anh Hơn Cả Chữ Thương
-
Chương 12
Từ trong phòng một người đàn ông khoác lên mình một bộ vest đen lịch lãm, một tay cho vào túi quần dáng vẻ khoan thai, đường nét trên khuôn mặt có lẽ đã làm rất nhiều cô gái đổ gục. Người đàn ông ấy đi đến trước mặt Quỳnh An trong khi cô vẫn ngẩn người không biết đó là ai.
- Quỳnh An, mau chào quản lí đi.
Giọng chị Thảo cất lên khiến Quỳnh An giật mình. Đây chính là quản lí sao, sao lại gặp cô đúng thời điểm như thế này chứ. Vừa gặp mặt đã ghi điểm xấu, xem ra cô sẽ nhanh chóng bị đuổi cổ khỏi nơi này.
- Chào quản lí, tôi là nhân viên mới tên là Quỳnh An ạ. - Quỳnh An trả lời mà trong lòng đầy lo sợ. Theo như mọi người kể thì với tính cách của quản lí có thể đuổi cô ngay bây giờ.
- Xem ra cô Hoa đã quá dễ dãi với nhân viên rồi, lại có thể đi làm trễ như thế. - Quản lí nhìn chằm chằm Quỳnh An đang cúi gằm mặt xuống đất.
- Dạ thưa quản lí....
- Tôi đi làm muộn là do lỗi của tôi, xin quản lí đừng trách phạt chị ấy. - Thấy chị Hoa bị quản lí la dầy, Quỳnh An cảm thấy mình có lỗi vô cùng.
- Xem ra cô rất có trách nhiệm. - Anh Toàn lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Quỳnh An.
- Tôi làm sai tôi sẽ chịu trách nhiệm, xin quản lí đừng trách phạt những người khác.
- Được rồi, vì cô là nhân viên mới lại có tinh thần trách nhiệm nên tôi sẽ bỏ qua lần này. Nếu chuyện này còn diễn ra thì cô tự biết hậu quả. - Anh Toàn lạnh lùng nói rồi đi một mạch vào phòng của mình.
Quỳnh An lúc này mới dám ngửa mặt lên mà thở dài,có lẽ cuộc sống sau này của cô ở quán sẽ khó khăn hơn rất nhiều lần.
- Trời ơi Quỳnh An, sao em bạo thế lại dám nói với quản lí như vậy. - Chị Thảo đi đến khoác vai Quỳnh An.
- Em chỉ nói những gì em nghĩ thôi mà. - Quỳnh An có hơi thắc mắc.
- Trước giờ bọn chị không ai dám như thế, chỉ cần nhìn ánh mắt của quản lí thôi là bao nhiêu câu chữ nuốt hết vào trong bụng rồi, làm sao lại còn dám nói ra những điều mình nghĩ.
- Có đáng sợ như vậy không. - Quỳnh An tỏ vẻ nghi ngờ.
- Rồi em sẽ từ từ thấy sự lợi hại của quản lí. À mà này, quản lí đẹp trai lắm đúng không. Hí hí...
- Em nào đâu đã nhìn mặt quản lí đâu. Thật tội cho em, hôm đầu tiên gặp quản lí đã bị ghim như thế rồi.- Quỳnh An thở dài ngao ngán.
- Còn không mau đi làm việc. Hay chờ quản lí đuổi việc rồi mới trắng mắt ra. - Tú Linh từ phía sau đi lên nói với giọng chảnh chọe.
Quỳnh An không nói gì nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, chị Thảo lườm Tú Linh một cái rồi cũng bỏ đi luôn.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong phòng làm việc, Quốc Toàn đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ một chuyện khác. Anh cứ nhớ mãi về ánh mắt ấy, dáng người ấy thật sự rất giống điều mà anh đang tìm kiếm. Nhưng thực sự đã rất nhiều năm trôi qua, anh không thể chắc chắn khẳng định. Hay chỉ là do người giống người. Anh Toàn kéo ngăn tủ bàn làm việc lấy ra một chiếc kẹp tóc xinh xắn. Cầm chiếc kẹp tóc trên tay, bao nhiêu kí ức ngày xưa đều hiện lên trong đầu.
9 NĂM TRƯỚC, TẠI CÔ NHI VIỆN THIÊN THẦN
Từ khi sinh ra Toàn đã không có cả cha lẫn mẹ, trở thành trẻ em mồ côi cứ thế mà lưu lạc trên đường. Một ngày anh đói quá và bị ngất đi ngay phía trước cổng một cô nhi viện. Sau khi anh tỉnh dậy thì thấy mình đã được mặc quần áo mới, các sơ ở đây cho anh ăn một bữa thật ngon. Biết được hoàn cảnh của anh nên các sơ giữ anh lại chăm sóc. Anh cứ thế mà lớn lên, ít nói, lạnh lùng, không muốn chơi với bất kì ai. Cho đến một ngày, năm ấy anh mới chỉ là cậu bé 13 tuổi, thấy các sơ mang về một cô bé người đã ướt sũng và đang bất tỉnh. Anh vội vã chạy theo thì được biết thấy cô trôi dạt bên bãi biển. Cô bé ấy cũng được các sơ giữ ở lại chăm sóc. Điều kì lạ cô bé ấy có điểm rất giống anh là kể từ khi vào đây cũng không hề nói một lời nào, cũng không chơi với bất kì ai, suốt ngày chỉ ngồi một mình ôm lấy con búp bê của mình. Rồi đến một ngày...
- Này con nhỏ kia...- Cô bé đang ngồi trên xích đu thì bị 3,4 đứa con gái vây quanh trước mặt.
- Cậu gọi tôi sao. - Cô bé ngơ ngác nhìn lên.
- Tao rất ghét mày.
- Cậu ghét tôi thì đó là quyền của cậu, tôi cũng đâu có cấm được.
- Mày có biết tao là ai không hả.- Cô bé phía trước hét lên.
- Cậu cũng chỉ là bị bỏ rơi nên mới vào đây. Có gì hơn tôi. Tôi cần phải đi trước. - Nói rồi cô bé đứng lên toan bỏ đi.
- Mày không được đi.- Cô bé ấy hất mạnh, cô bé kia liền ngã xuống đất, làm văng cả con búp bê trên tay.
- Tao nói cho mày biết, trước giờ các sơ rất yêu quý tao. Chỉ vì từ khi mày vào đây mà các sơ đã không còn quan tâm tao nữa. Vì thế tao rất ghét mày.
- Cậu nghĩ nếu các sơ nhìn thấy cậu như thế này thì có còn yêu quý cậu nữa không. - từ xa, một cậu con trai cất giọng nói rồi đi đến.
- Cậu, cậu nói thế là có ý gì. - Cô bé kia hốt hoảng.
- Chắc các sơ cũng đang đến đây, cậu có muốn ở lại.- Cậu bé dõng dạc nói.
Cô bé ấy không nói gì, kéo đồng bọn đi với vẻ mặt hằm hằm.
Cậu bé thấy cô ta đã bỏ đi thì toan đỡ cô bé kia dậy thì nào ngờ cô bé đã ngồi dậy từ khi nào. Tự nhặt con búp bê của mình lên và đi đến đến ngồi. Cậu bé đi đến ngồi cạnh cô bé.
- Em không bị sao chứ. - Cậu bé hỏi khi nhìn thấy cô bé đang phủi bụi trên con búp bê của mình.
- Không sao. - cô bé không nhìn cậu bé mà cứ nhìn vào con búp bê nói.
- Em tên là gì.
- Quỳnh An...
- Quỳnh An, cái tên rất đẹp. Còn anh tên là Toàn. Quỳnh An này, sao từ lúc vào đây em không chơi với ai thế.
- Không phải anh cũng vậy sao. - Quỳnh An hỏi ngược lại.
- Tại vì anh không thích, mọi người ở đây anh cảm thấy không hợp.
- Tôi cũng thế.
- Hay là mình chơi chung nhé, Quỳnh An. - Toàn nắm lấy tay cô bé, nở một nụ cười hơn cả ánh nắng sớm mai.
Quỳnh An nhìn thấy nụ cười ấy thì cũng thật vui. LẶng lẽ gật đầu.
- Vậy tốt rồi, từ giờ chúng ta sẽ chơi chung, anh sẽ là anh trai của em. Còn em sẽ là em gái anh. Anh sẽ bảo vệ em. Chịu không.
- Như vậy thì thật tốt.
Cả 2 mỉm cười rồi cùng nhau chơi đùa. Từ ngày đó hai người thân thiết với nhau, cả 2 không còn buồn và nói nhiều hơn. Lí do vì sao Quỳnh An vào đây cũng chỉ một mình anh Toàn biết. Khi biết được lí do ấy anh lại càng quyết tâm bảo vệ cô bé này hơn. Những tưởng cuộc sống của 2 người sẽ mãi vui vẻ như thế nào ngờ có một ngày. Có một gia đình vì không thể có con nên đã đến cô nhi viện xin nhận nuôi một đứa. Vì thấy Toàn thông minh lại nhanh nhẹn nên gia đình ấy đã quyết định nhận nuôi cậu. Ban đầu cậu nhất quyết không đồng ý vì không thể bỏ Quỳnh An lại. Lúc ấy gia đình nhận nuôi chỉ có thể khả năng nuôi dưỡng 1 đứa trẻ nên không thể mang cả 2 người đi. Chính vì thế nên Toàn nhất quyết không đồng ý vì Quỳnh An. Nhưng cũng vì cô bé ấy mà anh đã quyết tâm ra đi. Tối hôm đó anh đến phòng Quỳnh An thì thấy cô bé đang ngồi khóc một mình.
- Anh sẽ không bỏ em đi, vì sao em lại khóc. - Toàn đi đến vỗ bờ vai đang run rẩy của cô bé.
- Anh, sao anh lại không đồng ý đi cùng họ. - Quỳnh An nói trong nước mắt.
- Anh không thể bỏ em gái của mình lại mà đi như vậy được.
- Không được, anh nhất định phải đi theo họ. Không phải anh luôn mơ ước có 1 gia đình có cả bố và mẹ sao.
- Đó là trước kia, còn giờ anh đã có em rồi. Anh không cần bố mẹ nữa.
- Vậy anh càng phải đi, anh phải thật giàu có rồi còn nuôi em, còn cho em đi ăn đồ ăn ngon. Không phải sao.
- Nhưng anh đi ở đây em sẽ chỉ có một mình.
- Không sao hết, em sẽ chịu được và chờ đến ngày anh quay về đây đón em đi cùng.
- Em hứa sẽ chờ anh về chứ.
- Em hứa mà. Anh cũng phải nhất định về đây đón em.
- Được, anh hứa. Nhất định. - Toàn nắm chặt tay cô bé như thể hiện một lời hứa của một người đàn ông nhất định sẽ thực hiện.
- Quỳnh An, mau chào quản lí đi.
Giọng chị Thảo cất lên khiến Quỳnh An giật mình. Đây chính là quản lí sao, sao lại gặp cô đúng thời điểm như thế này chứ. Vừa gặp mặt đã ghi điểm xấu, xem ra cô sẽ nhanh chóng bị đuổi cổ khỏi nơi này.
- Chào quản lí, tôi là nhân viên mới tên là Quỳnh An ạ. - Quỳnh An trả lời mà trong lòng đầy lo sợ. Theo như mọi người kể thì với tính cách của quản lí có thể đuổi cô ngay bây giờ.
- Xem ra cô Hoa đã quá dễ dãi với nhân viên rồi, lại có thể đi làm trễ như thế. - Quản lí nhìn chằm chằm Quỳnh An đang cúi gằm mặt xuống đất.
- Dạ thưa quản lí....
- Tôi đi làm muộn là do lỗi của tôi, xin quản lí đừng trách phạt chị ấy. - Thấy chị Hoa bị quản lí la dầy, Quỳnh An cảm thấy mình có lỗi vô cùng.
- Xem ra cô rất có trách nhiệm. - Anh Toàn lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Quỳnh An.
- Tôi làm sai tôi sẽ chịu trách nhiệm, xin quản lí đừng trách phạt những người khác.
- Được rồi, vì cô là nhân viên mới lại có tinh thần trách nhiệm nên tôi sẽ bỏ qua lần này. Nếu chuyện này còn diễn ra thì cô tự biết hậu quả. - Anh Toàn lạnh lùng nói rồi đi một mạch vào phòng của mình.
Quỳnh An lúc này mới dám ngửa mặt lên mà thở dài,có lẽ cuộc sống sau này của cô ở quán sẽ khó khăn hơn rất nhiều lần.
- Trời ơi Quỳnh An, sao em bạo thế lại dám nói với quản lí như vậy. - Chị Thảo đi đến khoác vai Quỳnh An.
- Em chỉ nói những gì em nghĩ thôi mà. - Quỳnh An có hơi thắc mắc.
- Trước giờ bọn chị không ai dám như thế, chỉ cần nhìn ánh mắt của quản lí thôi là bao nhiêu câu chữ nuốt hết vào trong bụng rồi, làm sao lại còn dám nói ra những điều mình nghĩ.
- Có đáng sợ như vậy không. - Quỳnh An tỏ vẻ nghi ngờ.
- Rồi em sẽ từ từ thấy sự lợi hại của quản lí. À mà này, quản lí đẹp trai lắm đúng không. Hí hí...
- Em nào đâu đã nhìn mặt quản lí đâu. Thật tội cho em, hôm đầu tiên gặp quản lí đã bị ghim như thế rồi.- Quỳnh An thở dài ngao ngán.
- Còn không mau đi làm việc. Hay chờ quản lí đuổi việc rồi mới trắng mắt ra. - Tú Linh từ phía sau đi lên nói với giọng chảnh chọe.
Quỳnh An không nói gì nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, chị Thảo lườm Tú Linh một cái rồi cũng bỏ đi luôn.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong phòng làm việc, Quốc Toàn đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ một chuyện khác. Anh cứ nhớ mãi về ánh mắt ấy, dáng người ấy thật sự rất giống điều mà anh đang tìm kiếm. Nhưng thực sự đã rất nhiều năm trôi qua, anh không thể chắc chắn khẳng định. Hay chỉ là do người giống người. Anh Toàn kéo ngăn tủ bàn làm việc lấy ra một chiếc kẹp tóc xinh xắn. Cầm chiếc kẹp tóc trên tay, bao nhiêu kí ức ngày xưa đều hiện lên trong đầu.
9 NĂM TRƯỚC, TẠI CÔ NHI VIỆN THIÊN THẦN
Từ khi sinh ra Toàn đã không có cả cha lẫn mẹ, trở thành trẻ em mồ côi cứ thế mà lưu lạc trên đường. Một ngày anh đói quá và bị ngất đi ngay phía trước cổng một cô nhi viện. Sau khi anh tỉnh dậy thì thấy mình đã được mặc quần áo mới, các sơ ở đây cho anh ăn một bữa thật ngon. Biết được hoàn cảnh của anh nên các sơ giữ anh lại chăm sóc. Anh cứ thế mà lớn lên, ít nói, lạnh lùng, không muốn chơi với bất kì ai. Cho đến một ngày, năm ấy anh mới chỉ là cậu bé 13 tuổi, thấy các sơ mang về một cô bé người đã ướt sũng và đang bất tỉnh. Anh vội vã chạy theo thì được biết thấy cô trôi dạt bên bãi biển. Cô bé ấy cũng được các sơ giữ ở lại chăm sóc. Điều kì lạ cô bé ấy có điểm rất giống anh là kể từ khi vào đây cũng không hề nói một lời nào, cũng không chơi với bất kì ai, suốt ngày chỉ ngồi một mình ôm lấy con búp bê của mình. Rồi đến một ngày...
- Này con nhỏ kia...- Cô bé đang ngồi trên xích đu thì bị 3,4 đứa con gái vây quanh trước mặt.
- Cậu gọi tôi sao. - Cô bé ngơ ngác nhìn lên.
- Tao rất ghét mày.
- Cậu ghét tôi thì đó là quyền của cậu, tôi cũng đâu có cấm được.
- Mày có biết tao là ai không hả.- Cô bé phía trước hét lên.
- Cậu cũng chỉ là bị bỏ rơi nên mới vào đây. Có gì hơn tôi. Tôi cần phải đi trước. - Nói rồi cô bé đứng lên toan bỏ đi.
- Mày không được đi.- Cô bé ấy hất mạnh, cô bé kia liền ngã xuống đất, làm văng cả con búp bê trên tay.
- Tao nói cho mày biết, trước giờ các sơ rất yêu quý tao. Chỉ vì từ khi mày vào đây mà các sơ đã không còn quan tâm tao nữa. Vì thế tao rất ghét mày.
- Cậu nghĩ nếu các sơ nhìn thấy cậu như thế này thì có còn yêu quý cậu nữa không. - từ xa, một cậu con trai cất giọng nói rồi đi đến.
- Cậu, cậu nói thế là có ý gì. - Cô bé kia hốt hoảng.
- Chắc các sơ cũng đang đến đây, cậu có muốn ở lại.- Cậu bé dõng dạc nói.
Cô bé ấy không nói gì, kéo đồng bọn đi với vẻ mặt hằm hằm.
Cậu bé thấy cô ta đã bỏ đi thì toan đỡ cô bé kia dậy thì nào ngờ cô bé đã ngồi dậy từ khi nào. Tự nhặt con búp bê của mình lên và đi đến đến ngồi. Cậu bé đi đến ngồi cạnh cô bé.
- Em không bị sao chứ. - Cậu bé hỏi khi nhìn thấy cô bé đang phủi bụi trên con búp bê của mình.
- Không sao. - cô bé không nhìn cậu bé mà cứ nhìn vào con búp bê nói.
- Em tên là gì.
- Quỳnh An...
- Quỳnh An, cái tên rất đẹp. Còn anh tên là Toàn. Quỳnh An này, sao từ lúc vào đây em không chơi với ai thế.
- Không phải anh cũng vậy sao. - Quỳnh An hỏi ngược lại.
- Tại vì anh không thích, mọi người ở đây anh cảm thấy không hợp.
- Tôi cũng thế.
- Hay là mình chơi chung nhé, Quỳnh An. - Toàn nắm lấy tay cô bé, nở một nụ cười hơn cả ánh nắng sớm mai.
Quỳnh An nhìn thấy nụ cười ấy thì cũng thật vui. LẶng lẽ gật đầu.
- Vậy tốt rồi, từ giờ chúng ta sẽ chơi chung, anh sẽ là anh trai của em. Còn em sẽ là em gái anh. Anh sẽ bảo vệ em. Chịu không.
- Như vậy thì thật tốt.
Cả 2 mỉm cười rồi cùng nhau chơi đùa. Từ ngày đó hai người thân thiết với nhau, cả 2 không còn buồn và nói nhiều hơn. Lí do vì sao Quỳnh An vào đây cũng chỉ một mình anh Toàn biết. Khi biết được lí do ấy anh lại càng quyết tâm bảo vệ cô bé này hơn. Những tưởng cuộc sống của 2 người sẽ mãi vui vẻ như thế nào ngờ có một ngày. Có một gia đình vì không thể có con nên đã đến cô nhi viện xin nhận nuôi một đứa. Vì thấy Toàn thông minh lại nhanh nhẹn nên gia đình ấy đã quyết định nhận nuôi cậu. Ban đầu cậu nhất quyết không đồng ý vì không thể bỏ Quỳnh An lại. Lúc ấy gia đình nhận nuôi chỉ có thể khả năng nuôi dưỡng 1 đứa trẻ nên không thể mang cả 2 người đi. Chính vì thế nên Toàn nhất quyết không đồng ý vì Quỳnh An. Nhưng cũng vì cô bé ấy mà anh đã quyết tâm ra đi. Tối hôm đó anh đến phòng Quỳnh An thì thấy cô bé đang ngồi khóc một mình.
- Anh sẽ không bỏ em đi, vì sao em lại khóc. - Toàn đi đến vỗ bờ vai đang run rẩy của cô bé.
- Anh, sao anh lại không đồng ý đi cùng họ. - Quỳnh An nói trong nước mắt.
- Anh không thể bỏ em gái của mình lại mà đi như vậy được.
- Không được, anh nhất định phải đi theo họ. Không phải anh luôn mơ ước có 1 gia đình có cả bố và mẹ sao.
- Đó là trước kia, còn giờ anh đã có em rồi. Anh không cần bố mẹ nữa.
- Vậy anh càng phải đi, anh phải thật giàu có rồi còn nuôi em, còn cho em đi ăn đồ ăn ngon. Không phải sao.
- Nhưng anh đi ở đây em sẽ chỉ có một mình.
- Không sao hết, em sẽ chịu được và chờ đến ngày anh quay về đây đón em đi cùng.
- Em hứa sẽ chờ anh về chứ.
- Em hứa mà. Anh cũng phải nhất định về đây đón em.
- Được, anh hứa. Nhất định. - Toàn nắm chặt tay cô bé như thể hiện một lời hứa của một người đàn ông nhất định sẽ thực hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook