Thương Ấn
Chương 2

**

Kiếp thứ ba :

Mùa đông giá rét.

Trong đại trạch của Mộc gia, đám người làm ở hành lang vô cùng bận rộn, nha hoàn chịu trách nhiệm chăm sóc chạy ra chạy vào, lúc thì đem nước ấm vào khuê phòng Mộc gia tiểu thư, lúc lại bê chậu nước lạnh bê ra ngoài.

Trên đường phố đã vang lên tiếng người báo canh, tiếng chó sủa, nửa đêm tại nơi này hiện rõ vẻ lạnh lẽo.

“ Đại phu, tình huống của Nguyệt nhi thế nào? “ Mộc viên ngoại lo lắng, sốt ruột hỏi.

Đại phu nhìn người nằm trên giường, cô gái rên lên vì đau đớn, bắt mạch xong, vẻ mặt vô cùng nặng nề, lắc đầu thở dài: “ Mộc viên ngoại, tiểu thư mắc bệnh nan y, sợ rằng……..sẽ không qua nổi đêm nay.”

Mộc viên ngoại sắc mặt xanh trắng, khó nén đau thương, đôi mắt ửng hồng, trong lòng lẩm nhẩm: “Sao lại thế được? Sao lại thế được? Tinh thần của con bé ngày hôm qua rõ ràng đã khá hơn, đám nha hoàn cũng đúng giờ bón thuốc bằng chính đơn thuốc do ngài kê, làm sao có thế……..sao có thể như vậy? ”

“ Mộc viên ngoại, bệnh của tiểu thư là ở trái tim, năm đó ta có nói với ông, tiểu thư chỉ có thể sống đến bảy tuổi mà nay tiểu thư đã mười sáu tuổi, đây là ông trời đã rủ lòng thương xót rồi! ” Giọng nói đại phu trở nên nặng nề, ông nhìn thân thể yếu đuối nằm trên giường, đây đã là giai đoạn cuối của căn bệnh, từ bé cho đến lớn bệnh của cô đều do một tay ông chữa trị, ông cũng cảm thấy không đành lòng.

“ Đại phu, ta van cầu ông, ngày mai Nguyệt nhi sẽ kết hôn, con ta không thể bạc mệnh như thế được ” Đôi mắt Mộc viên ngoại ẩm ướt, nằm trên giường là đứa con gái ông cố gắng lắm mới có được, là ông van xin Bồ Tát rủ lòng thương mà có, là vợ ông dùng cả tính mạng của mình mới sinh ra được, ông sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi bệnh của con mình được.

“ Cha……….Cha…….. ” Cô gái nhỏ nằm trên giường, hơi thở mong manh, mặt mũi trắng bệch.

Gương mặt vốn xinh đẹp là vậy,... .........rốt cuộc lại trở thành hồng nhan bạc mệnh.

“Nguyệt nhi.... .....con gái của cha, con phải cố gắng! Đừng bỏ lại cha một mình, sao con có thể rời đi trước.... .......” Trải qua một đêm, Mộc viên ngoại đã già đi rất nhiều, tận mắt chứng kiến con gái yêu quý sắp ra đi ông chỉ biết đau đớn.

“ Cha.... cha đừng đau buồn quá, là Nguyệt nhi có lỗi với cha.... ....”Trên chiếc giường, vẻ mặt cô gái khổ sở, trán toát mồ hôi, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười má lúm (đồng tiền) với cha mình.

“ Đừng nói chuyện, con phải dưỡng bệnh cho tốt, nói không chừng ngày mai bệnh sẽ khỏi.” Nước mắt Mộc viên ngoại rơi đầy mặt, nhìn thân thể con mình đau mà ông cũng đau theo.

“ Không, ... ....cha, con phải nói.... ..........con phải đem lời muốn nói nói cho hết, nếu không nói, con sợ.... .....sợ là không còn cơ hội nữa.” Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu, bởi một động tác nhỏ như thế cũng khiến cô đau đớn không dứt, hơi thở hổn hển dồn dập : “Con gái.... .....rất vui vẻ, có thể gặp được cha,... ...... .......giống như trở lại cuộc sống trước kia, con gái rất xin lỗi cha, , mỗi lần cha gọi con.......gọi con là Nguyệt Ngân.... ...... ....cảm giác lúc mà cha gọi tên con,.......giống như trước đây.... .......cha, con gái bất hiếu.... .........khiến cho cha phải lo lắng.... .......con còn bướng bỉnh cầu xin cha thay con tìm kiếm một người.... .....tìm kiếm nam tử trong bức họa,con gái mang đến cho cha thật nhiều.... ..... phiền phức.... ....” Cơn ho kịch liệt bất chợt tới khiến nàng phải dừng nói chuyện.

“ Được rồi, con đừng nói gì nữa, đấy đều là chuyện nhỏ, chỉ cần con dưỡng bệnh cho thật tốt, cho dù con muốn yêu cầu thêm gì nữa cha cũng sẽ đồng ý với con hết.” Mộc viên ngoại nghẹn ngào nói, cố nén đau thương trong lòng.

“Cha, con xin lỗi,... .....con gái biết.... .....biết cha chỉ hy vọng nhất là con gái có thể gả cho một người tốt, nhưng chỉ vì con cố chấp,... ......cha mới miễn cưỡng đống ý yêu cầu của con, gả........gả con cho.... .......”

“ Đừng nói nữa.... .......nhìn con khiến cha muốn tức giận cũng không giận nổi. Đúng rồi, nói đến tên tiểu tử kia, Nguyệt Ngân, con nhất định phải cố gắng, đừng quên là cha đã cho người tìm được cái tên trong bức tranh kia, ngày mai đã là ngày đại hỷ của con, con không phải muốn lập gia đình sao, muốn thế con phải điều dưỡng thân thể cho thật tốt.... .......” Mộc viên ngoại khóc không thành tiếng.

Đúng thế, nàng cuối cùng cũng đợi được đến ngày gặp được Nhạc ca ca.... .........Lần này, nàng cũng tìm ra chàng, cuối cùng nàng với chàng cũng sắp thành thân rồi.

“Thành.... ....... hôn.... ........” hiện ra trước mắt là một mảnh mờ mịt, nước mắt từ khóe mắt nàng dần chảy xuống.

“ Đúng rồi ! Mặc dù theo tục lệ trước khi thành thân không được gặp mặt nhau, nhưng mà cha đã cho người đi mời Triển Nhạc tới, vì muốn cùng hắn thành thân, con phải hết sức cố gắng, đừng bỏ.... ..........đừng ở lúc này rời đi.”

” Nhạc........Nhạc ca ca.... .........” mặc dù đôi mắt vô hồn, nhưng khéo miệng nàng vẫn khẽ giương lên, giống như chưa có lúc nào khiến nàng vui vẻ như bây giờ.

Phải rồi, nàng đã cố gắng nhiều năm như vậy, sao có thế.... ...... .....sao có thể chết bây giờ được ? Không ! Nàng muốn được gặp Nhạc ca ca, muốn gặp người nàng tìm kiếm đã lâu Nhạc ca ca, muốn cùng hắn trở thành vợ chồng, cả đời làm bạn.... ...... .......

Bên ngoài có tiếng người gõ cửa : “Lão gia, Triển công tử đến rồi ”.

“ Nhanh, mau cho hắn vào đi ”. Trong tình huống khẩn cấp, Mộc viên ngoại cũng không còn nhớ quy tác nam nữ, vội vàng hô to.

“ Dạ ” . Người ở bên ngoài đáp lại một tiếng rồi mở cửa phòng.

Một người nam tử đứng ở cửa phòng, quần áo mặc trên mình đều là quần áo thô, cuộc sống nhìn qua có vẻ khốn khổ, lúc đêm khuya bị người ở gọi đến Mộc phủ, gương mặt trầm ổn toát ra vẻ nghi ngờ.

“ Mộc viên ngoại ”

“ Nhạc nhi, mau bước vào đi ” Mộc viên ngoại vội vàng gọi.

Triển Nhạc nhìn quanh liền biết đây là khuê phòng của một cô gái, trong phòng, mặt ai cũng nghiêm túc, không khí đau thương, chần chừ giây lát, ngay sau đó hắn cũng chậm rãi bước vào.

Mộc viên ngoại trong mắt vẫn còn có lệ, vội vàng kéo hắn đến gần gường.

Triển Nhạc cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ nằm trên gường, nàng rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan trắng nõn với đôi mắt to, chỉ là giờ phút này không còn tiêu cự.

Chẳng biết vì sao, đầu óc hắn thoáng qua hình ảnh xa lạ, giống như đã từng thấy qua đôi mắt này ... ......... cố gắng lắc đầu, hắn không thể không thừa nhận hắn đối với cô gái này có cảm giác quen thuộc.

“ Mộc viên ngoại, cô nương này là.... ....”

“ Nó tên là Nguyệt Ngân.... ..........người cố chấp muốn gả cho ngươi, là người vợ chưa qua cửa của ngươi sẽ cùng ngươi thành thân vào ngày mai.” Lau nước mắt, Mộc viên ngoại khổ sở nói.

“ Nguyệt.... ........Nguyệt Ngân ? ” gương mặt Triển Nhạc hết sức bất ngờ và khó tin.

Nàng chính là người cho dù hắn nghèo rớt mùng tơi vẫn kiên quyết muốn gả cho hắn, đồng thời còn thay hắn trả tất cả các món nợ vô điều kiện, tiểu thư Mộc Nguyệt Ngân ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương