Thương Ấn
-
Chương 14
“ Anh thấy tấm này thế nào?”
“ Hả? Chuyện gì ? Em cảm thấy được là tốt rồi.” Thương Nhạc khôi phục lại tinh thần, hướng cái nhìn về Bạch Vũ Khiết mỉm cười áy náy.
“ Vậy tấm này?” Cô nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi.
“ Không tệ “
“ Vậy còn tấm này?”
“ Cũng được………………” Anh nhìn vài chục thiếp mừng sang trọng và đẹp đẽ trên bàn nhưng căn bản đầu óc anh không tập trung vào những thứ này.
Cuối cùng, Bạch Vũ Khiết cũng nhẫn nại đến giới hạn, cô đập mạnh xuống bàn, đứng dậy,” Thương Nhạc, anh rốt cuộc là làm sao vậy? Chúng ta đang chọn thiệp mừng!”
Còn anh để cô có cảm giác, chuyện này giống như chẳng có quan hệ gì với anh.
Thương Nhạc phục hồi lại tinh thần lần nữa, khóe miệng khẽ động, ánh mắt không hề tập trung:” Loại chuyện này, em là phụ nữ nữ thích tấm nào thì quyết định là được, anh không có ý kiến.”
“ Thích tấm nào nhất ư, thật ra mà nói, tấm nào ở đây em đều không thích kiểu dáng của chúng.” Cô lẩm bẩm, sâu trong mắt là ưu phiền.
“ Không thích? Vậy em nhìn mấy tấm khác xem sao?” Thương Nhạc đề nghị.
“ Cho dù xem những tấm khác nữa, kết quả cũng vẫn như nhau.” Không biết nghĩ đến điều gì giọng của cô trở nên mất mát.
“ Vì sao? Hay là em nói xem em thích kiểu dáng gì rồi chúng ta sẽ đặt làm “ Anh đưa ra cách giải quyết tốt nhất.
Bạch Vũ Khiết cắn môi, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường:” Thương Nhạc…………….”
“ Hả?” “
“ Nhìn chúng ta có giống như kết hôn không?” Cô lại đề cập đến vấn đề đã hỏi từ trước, giọng điệu vẫn mang nét hoài nghi.
“ Vì sao lại hỏi như vậy?” Tuy công việc của cô và anh vô cùng bận rộn mà ngay cả thời gian rãnh rỗi đi chụp ảnh cưới cũng không có, nhưng là hiên tại bọn họ đang ngồi chọn thiệp cưới, cũng chuẩn bị để tuần sau sẽ gửi thiếp cưới, ngay cả lễ đường cũng đã được đặt trước, chỉ qua hai tuần lễ nữa sẽ kết hôn, lúc này cô còn hỏi vấn đề này không phải rất kì lạ hay sao?
Cô không khỏi nhíu mày, không còn hơi sức gục xuống bàn:” Không biết…………….có người nói với em, vì thứ quyền lực vô nghĩa mà lấy hạnh phúc của mình ra đánh đổi là chuyện ngu nhất, ngốc nghếch nhất.”
“ Ừ……………….” Vẻ mặt Thương Nhạc nghiêm túc, ánh mắt trở nên mơ màng, giống như đã được nghe những lời tương tự như vậy từ Mộc Nguyệt Ngân.
“ Thực sự mà nói, em chưa từng nghĩ tới hôn nhân là như thế nào, sau khi trở thành vợ chồng rốt cuộc nên làm cái gì, một chút khái niệm em đều không biết.” Bạch Vũ Khiết từ từ nói.
“ Hôn nhân mà em mong muốn cũng giống như của dì và chú ( ý chỉ bố mẹ Thương Nhạc ) hoặc giống như cha mẹ của em……….”
Anh sững sờ trợn to mắt.
Cô trừng mắt nhìn anh, vừa cười khổ sở vừa nói:” Anh cảm thấy chúng ta có thể giống như bố mẹ chúng ta không, có một thứ gọi là tình cảm ân ái sao? Em thật không thể tưởng tượng ra cùng anh có tình cảm yêu đương, nói những câu nói tình cảm ngọt ngào sẽ thế nào.”
Anh im lặng không nói gì bởi chính bản thân anh cũng không thể tưởng tượng ra được.
“ Chỉ mới nghĩ đến trong hôn lễ chúng ta hôn nhau………..thực sự mới nghĩ đến thôi đã thấy rất kỳ.” Cô rõ ràng đã có ý định lùi bước, thân thể không ngừng run rẩy.
“ Hối hận rồi hả? “ Vẻ mặt Thương Nhạc không giống như đang hỏi, giọng nói không có bất cứ dao động, giống như anh đang hỏi vấn đề không liên quan đến anh.
“ Hối hận? Chuyện quyết định cùng anh kết hôn? Em…………dĩ nhiên không có.” Giọng nói Bạch Vũ Khiết rõ ràng đã có chần chừ do dự.
“ Bây giờ em nói như vậy chính là muốn nhấn mạnh không có tình yêu mà vẫn quyết định kết hôn chắc chắn sẽ không có hạnh phúc, phải vậy không?” Ngay cả anh cũng bắt đầu cảm thấy lúc trước hai người bàn bạc đi đến quyết định vì lợi ích kinh tế, rồi lại nhìn ánh mắt do dự lo lắng của cô, làm sao cô có thể phủ nhận?
“ Thương Nhạc, chẳng lẽ anh không có loại cảm giác này?” Bởi vì cùng anh tồn tại quan hệ lợi ích, cho nên anh tuyệt đối không quan tâm cảm giác do dự của cô đối với cuộc hôn nhân này.
Bởi vì không có tình yêu, cho nên đối phương có suy nghĩ thế nào thì cũng không quan trọng.
Chỉ là, nếu như là một người đàn ông khác………Cô giật mình thế nhưng bản thân lại vô tình nhớ đến “ người kia” rất nhiều lần, cố gắng đuổi hình ảnh kia ra khỏi đầu, cố gắng không nhớ đến gương mặt dịu dàng của Trương Cường .
Cô đang nghĩ gì thế này? Sắp gả cho Thương Nhạc rồi, sao cô còn có thể nhớ đến “ người kia “ được?
Thương Nhạc không cách nào trả lời, trong đầu lại hiên lên gương mặt của Mộc Nguyệt Ngân.
Nếu như người anh cưới là Mộc Nguyệt Ngân, nếu như giờ phút này người đối diện là cô, có lẽ…………..Chỉ nghí tới Mộc Nguyệt Ngân sẽ mặc lên người váy cưới, nhìn anh nở nụ cười má lúm là anh…………………..cảm thấy trong lòng thật ấm áp, suy nghĩ này…….thật là đáng sợ.
“ Anh không ngờ những lời nói này lại được nói ra từ miệng của em.” Anh càng không thể tin bản thân thế nhưng lại hy vọng giờ phút này người ngồi trước mặt anh là Mộc Nguyệt Ngân, anh………….bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi.
“ Anh nói đúng, ngay cả em cũng không dám tin mình sẽ nói ra những lời không có tính chân thực như vậy………………Dù sao cả hai chúng ta đều không cần tình yêu, với chúng ta mà nói, tình yêu chỉ là vũ khí để chúng ta lợi dụng, chúng ta……………không cần tình yêu.” Bạch Vũ Khiết lẩm bẩm, giống như đang nói cho anh nghe, trên thực tế cũng là đang thuyết phục bản thân.
Không cần………….tình yêu? Chỉ coi là vũ khí để lợi dụng?
Thật sao? Thương Nhạc không dám không dám suy nghĩ, cũng không dám khẳng định lời nói của cô, càng không tán thành với suy nghĩ của cô, vào giờ phút này, trong đầu
anh có tiếng nói không ngừng kêu gào, yêu cầu anh phản bác lời nói của cô.
Cảm giác có một thứ vừa tức giận vừa phẫn uất đang trào dâng trong anh, chỉ vừa nghĩ tới hôn lễ, anh không khỏi cảm thấy bất mãn, không khỏi muốn nổi giận, không khỏi………..càng thêm nhung nhớ người kia.
Sau hai ngày nữa, hôn lễ sẽ được cử hành.
Sau hai ngày, tất cả mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Nếu chỉ còn lại hai ngày, công tác chuẩn bị dường như sẽ không kịp rồi.
Như vậy, giờ phút này anh rốt cuộc đang làm cái quái gì đây?
Xe đỗ lại trước cửa một nhà trọ cũ kĩ, Thương Nhạc hạ cửa kính xe, ánh mắt dừng lại ở lầu 4.
Anh rốt cuộc đang làm gì đây?
Rõ ràng sắp trở thành chồng của Bạch Vũ Khiết, sắp sửa có một thân phận mới, sẽ không còn độc thân, vậy…………anh rốt cuộc làm sao vậy?
Trở về nhà, tâm trạng anh càng nặng nề phiễn não, khiến anh muốn chạy trốn khỏi căn nhà.
Bởi căn phòng kia lưu giữ quá nhiều thứ khiến anh hoài niệm, nhìn vào bếp, anh nhớ đến Mộc Nguyệt Ngân ca hát, gương mặt vui vẻ đi qua đi lại, ngồi ở phòng khách, anh nhớ đến thân thể cô rúc vào trên ghế salon, gương mặt buồn bã, vừa xem phim bi kịch vừa rơi nước mắt, nằm ở trên giường, anh nhớ đến những buổi đêm, nhiệt độ ấm áp của cô xóa tan cái lạnh lẽo của giường đệm, nhớ đến gương mặt quyến rũ khi động tình của cô………………
Anh sắp phải kết hôn, tại sao còn tới đây làm gì?
Thật ra thì anh biết đáp án, bởi vì cô chết tiệt giữ đúng cam kết, ở bên cạnh anh một tuần, hết một tuần lễ, cô liền biến mất, từ thế giới của anh biến mất, không giống trong tưởng tượng của anh cô sẽ đột nhiên xuất hiện, không gọi điện thoại cho anh đến một cuộc, không liên lạc với anh, giống như biến mất khỏi thế gian, toàn bộ cổ phiếu và tài liệu của công ty cô cũng trực tiếp để nhân viên chuyển phát nhanh gửi tới công ty, ngay cả cơ hội cùng anh gặp mặt lần cuối đều không có.
Hành động của cô là cho anh biết, sẽ không còn gặp nhau, cho nên không cần nói lời từ biệt……………….Cô yêu anh, không phải sao? Như vậy vì sao ra đi có thể dễ dàng như thế, tại sao không níu kéo, tại sao lại dứt khoát vô tình như thế?
Không hiểu, Thương Nhạc thực sự không hiểu được.
Đây rõ ràng là kết quả anh muốn, anh nên vui mừng mới phải, cô không còn dây dưa dài dòng với anh, giữ vững lời hứa hẹn của mình, giữa cô và anh đã kết thúc, cuộc sống trở lại quỹ đạo như trước, mà anh rốt cuộc còn tới nơi này làm cái gì?
Lầu bốn là một khoảng đen, ám chỉ cô không ở nhà.
Đi nơi nào? Lẽ nào cô không biết bây giờ đã là mười giờ?
Anh đã ngồi chờ ở đây được bốn tiếng, mà cô chưa từng xuất hiện đến một lần.
Một cô gái độc thân muộn như vậy vẫn chưa về nhà, không có đàn ông bảo vệ, cô không biết bây giờ xã hội có rất nhiều nguy hiểm hay sao?
Tâm trạng của anh cực kỳ phiền não, nhiều hơn là lo âu và lo lắng.
Một lát sau, anh quyết định tắt động cơ xe, rồi nhanh chóng mở cửa xe.
Nếu như anh không đi lên nhìn một chút, anh sẽ rất lo lắng, lo lắng cô thật ra đang ở nhà nhưng lại xảy ra tình huống xấu nào đó.
Đóng cửa xe, anh xoay người, ngay sau đó dừng lại bước chân, cặp mắt mở thật lớn, thân thể có chút rung động.
Phía trước, người phụ nữ đang bước vào ngõ hẻm chính là cô, chính là người anh muốn gặp Mộc Nguyệt Ngân.
Thì ra anh rất muốn cô! Cho đến khi tận mắt nhìn thấy cô, Thương Nhạc càng không phủ nhận, mọi tâm trạng phiền não liền biến mất trong tích tắc, giống như nó chưa từng tới.
Mộc Nguyệt Ngân đi về phía trước, bước một bước, sẽ quên lời hứa của Thương Nhạc, bước tiếp ba bước, sẽ quên Thương Nhạc nói muốn theo cô bắt dế, tiến về trước mười bước, sẽ quên Thương Nhạc nói chờ anh trở về cũng là lúc cưới cô làm vợ,…….cô sẽ quên anh đã nói với cô muốn sinh rất nhiều đứa bé, quên anh đã từng thâm tình nói lời yêu cô, quên cái ngày hai người biệt ly, anh nắm tay cô muốn cô chờ anh…………….
“ Không quên được, không quên được…………….”
Đầu của cô vô cùng hỗn loạn, chỉ mù mờ đi về phía trước, đối với mọi thứ xung quanh không nhìn thấy.
“ Từ đầu, làm lại từ đầu………….”
Tiến về phía trước một bước, cô phải quên anh đã cho cô lời hứa, tiếp tục đi, cô sẽ quên lời thề anh hứa cưới cô làm vợ, lại bước tiếp………………
“ Nguyệt Ngân “
Không đúng, cô không nên nhớ tới giọng nói của anh, là cô nghe nhầm rồi, làm lại từ đầu, cô phải quên tất cả, cô nên quên Thương Nhạc, cô không thể hại anh nữa, cô.... .........
“ Em đang ở đây làm cái gì? Chẳng lẽ không nhìn thấy xe sao? “ Nhìn đôi mắt vô hồn của cô, hình như tinh thần của cô vẫn còn hoảng hốt khi nhìn xe phóng qua, tận mắt thấy cô đụng vào xe, sau đó ngã ngồi trên đất, lòng Thương Nhạc đau nhói.
Anh vừa vội vàng nâng cô dậy, vừa lo lắng kiểm tra thân thể của cô, rất sợ cô bị thương.
“ Thương.... ........Thương Nhạc?” Mộc Nguyệt Ngân nghi ngờ chăm chú nhìn vào người đàn ông giờ phút này đáng lẽ sẽ không xuất hiện tại đây, cô không dám tin lẩm bẩm.
“ Em đi đâu về? Trễ như vậy rồi, tại sao vẫn còn ở bên ngoài? Chẳng lẽ em không biết đi như vậy rất nguy hiểm hay sao?” Anh không phủ nhận mình rất lo lắng cho cô, nhưng anh lại không nhận ra bản thân mình trở nên thích nói lảm nhảm từ bao giờ.
“ Em.... ......Sao anh lại có mặt ở đây?” Xác định anh không phải do tưởng tượng ra, đôi mắt cô trở nên trong trẻo, nở một nụ cười má lúm, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì.
“ Anh......Anh vừa tiện đường đi qua, nhìn thấy em, cho nên.... ...... ........” Anh không biết nói dối, biết lý do đưa ra của bản thân vừa giấu đầu lòi đuôi của bản thân thật buồn cười.
“ Vậy à? Vậy.... .......vậy thì thật tình cờ.” Đáng tiếc cô nghe không hiểu, vẫn mỉm cười như cũ.
“ Em.... .......” Rõ ràng vừa rồi dáng vẻ cô còn giống như u hồn, vì sao bây giờ giống như chưa từng có chuyện gì? Thương Nhạc nhíu mày, cảm giác giờ phút này nhìn gương mặt của Mộc Nguyệt Ngân rất gượng ép.
“ Nếu là tiện đường ghé qua, anh đã ăn gì chưa? Có muốn đi lên.... ..........không, ý của em là, có muốn ra đầu ngõ ăn một chút gì không? Chúng ta đã lâu.... ...... ....không, ý em là.... ........khó được có cơ hội gặp nhau.” Cô đã rất lâu không gặp anh rồi, rất nhớ anh, chính là không thể nói.
Hiện tại cô không có tư cách nói nhớ nhung anh, không có quyền làm tổn thương anh.
“ Anh đã ăn rồi “ Anh lần nữa lựa chọn nói dối.
Nhìn bộ dáng của cô, anh biết bản thân nhớ nhung và khát vọng cô đến nhường nào.
Anh nghĩ đến cô, lại không thể thấy cô, chỉ cần thấy cô, tất cả mọi quyết tâm trong nháy mắt đều biến mất, anh biết, anh đã sớm biết mình đã thua, không đúng sao? Cũng bởi vì biết trước kết quả, cho nên anh thừa nhận, thừa nhận thì ra anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, thật ra anh biết yêu, chính cô đã đem virus tình yêu lây cho anh.
“ Vậy sao? Anh đã ăn rồi, vậy thì thật đáng tiếc…………………….Anh có muốn cùng em đến một tiệm nào đấy uống cà phê sao? " Cô không có tư cách mời anh lên lầu, coi như da mặt cô có dày cỡ nào cô cũng không thể vi phạm lời hứa với anh, cho dù là mở miệng mời anh, anh cũng sẽ không đồng ý.
Cô không xứng đáng được anh yêu, càng không thể nào trở thành tình yêu của anh, dù sao cô cũng chỉ là…………..người xen ngang.
Đôi mắt bắt đầu nóng lên, trong mũi cũng dần chua sót, cô nắm chặt đôi tay, ép buộc bản thân phải kiên cường.
“ Không cần, em nên lên lầu nghỉ ngơi đi.” Xem sắc mặt của cô cực kỳ tái nhợt.
Mới ngắn ngủi hơn mười ngày không gặp mặt, cả người cô đã gầy…………………cô rốt cuộc có chăm sóc bản thân mình tốt hay không? Cô có biết giờ phút này nhìn bộ dáng của cô làm anh cảm thấy lo lắng?
“ Em………..nói cũng phải, cũng đã hơn mười giờ, sao có thể uống thư này được chứ? Uống vào, sẽ không ngủ được…………………..” Nghe anh từ chối, Mộc Nguyệt Ngân khẽ mỉm cười, lông mi hơi cụp xuống.
“ Lên đi! Chờ trong phòng em sáng đèn rồi, anh sẽ đi.” Thương Nhạc nhẹ nhàng đẩy cô.
Anh nghĩ muốn ôm cô thật chặt, khát vọng đem thân thể nhỏ bé yếu đuối của cô ôm vào trong ngực, muốn lau đi gương mặt mỉm cười giả tạo của cô……………….Anh biết cô đang gượng cười, điều đó khiến trái tim anh càng thêm đau đớn.
Ông trời! Anh cũng sắp không hiểu chính mình nữa rồi, anh xúc động và khát vọng rồi lại nhung nhớ một người phụ nữ, anh đã rơi vào cạm bẫy tình yêu mất rồi.
Căn môi, trong chớp mắt có sự do dự, cô chậm rãi xoay người, hướng về trước nhà trọ.
Đột nhiên, cô không biết nghĩ đến điều gì, vội vàng xoay người lại.
“ Thương Nhạc…………….hôn lễ khi nào thì cử hành?”
Anh chần chừ một lát “ Hai ngày sau.”
“ Hay ngày………….ừm, vậy………thật là tốt.” Trái tim như bị đục khoét thành một cái lỗ rất to, cô cảm thấy trong tim như truyền ra tiếng khóc.
Xoay người lần nữa, cô từ từ đi về phía trước.
“ Thương Nhạc, anh……………….em quên nói lời chúc mừng anh.”
Ánh mắt anh chớp động khó hiểu, gật đầu một cái:” Cám ơn.”
Đi mấy bước, cô lại vội vàng xoay người.
“ Thương Nhạc, anh……………..”
“ Cái gì? “ Thương Nhạc nín thở, chờ đợi cô nói tiếp.
“ Anh…………….” Cô hít sâu một hơi, nuốt vào những lời định nói, sửa lại lời nói:” Chúc anh hạnh phúc.”
Mở to mắt kinh ngạc nhìn cô, anh không cách nào lên tiếng, chỉ có thể gật đầu.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.
Mộc Nguyệt Ngân cắn cắn môi, cứng ngắc xoay người, cố gắng đè nén tiếng khóc, nắm váy, đi từ từ vào cửa chính nhà trọ.
Chúc anh……………….hạnh phúc?
Nở một nụ cười đắng chát, xác định lầu bốn sau khi đã sáng đèn, Thương Nhạc ép buộc bản thân mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Hạnh phúc của anh………………………….là chính bản thân anh muốn buông tay, anh đã không còn hạnh phúc nữa rồi.
Tiến vào phòng, Mộc Nguyệt Ngân đột nhiên lại lao ra nhà trọ, nhìn chiếc xe rời đi, cô vội vàng đuổi theo.
“ Thương Nhạc……………Thương Nhạc, đừng đi.” Nước mắt lăn dài khóe mắt, cô vươn tay muốn ngăn cản anh rời đi.” Thương Nhạc, anh có tin có một người yêu anh, mỗi một kiếp cô ấy không ngừng tìm kiếm, một kiếp lại một kiếp chưa bao giờ buông tha cho khát vọng được gặp lại anh, cô ấy chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh anh, cùng anh đời đời kiếp kiếp không xa rời, cô ấy chỉ yêu anh, yêu duy nhất mình anh…………………..Em chỉ hy vọng sẽ không bao giờ quên đi anh, nhưng lại không thể yêu anh…………Thương Nhạc, đừng bỏ rơi Nguyệt Ngân, đừng đi…………………đừng để em lại mất đi anh………………..”
Chiếc xe mang theo tình yêu của cô càng lúc càng xa dần, xa cũng như anh và cô, hữu duyên vô phận, cho dù cố gắng thế nào đi nữa, kiên trì thế nào đi nữa, ngoảnh đầu nhìn lại vẫn chỉ là biệt ly.
“ Thương Nhạc, Nguyệt Ngân đã không còn cơ hội nữa rồi, không còn kiếp sau nữa rồi, không thế nhớ anh thêm nữa, không thể nhớ đã từng yêu một người đàn ông như thế, cũng đã không thể nhớ tới anh Nhạc Nhạc của cô……………….Thương Nhạc, đợi em, chỉ một chút thôi, em không muốn chấm dứt tất cả, đừng bỏ lại em, đừng đi……………….”
Té ngã rồi lại bò dậy, mặc dù chân đã không còn sức nhưng cô không muốn từ bỏ, cô không muốn buông tay, cô không muốn giữ đúng lời hứa cam kết nữa.
“ Thương Nhạc………………Thương Nhạc…………..”
Hình ảnh chiếc xe ngày càng mất hút trong đôi mắt của cô, nước mắt khiến cô không nhìn rõ, cô bật khóc nghẹn ngào, cõi lòng tan nát, trái tim cô không còn lành lặn nữa rồi.
Cô rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng? Cô đã thua ông trời, thua hoàn toàn triệt để ? Ngoại trừ khóc ra, cô còn có thể làm được gì?
Trái tim cô chua xót và đau đớn, cảm nhận được bóng tối bao trùm xung quanh, nếm được mùi vị của tuyệt vọng, cũng nếm đến vị mặn của nước mắt, cô không thể giả vờ tiếp tục vui vẻ.
“ Mộc tiểu thư.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Mộc Nguyệt Ngân ngẩng đầu lên, chần chừ mở miệng:” Kỷ…………Kỷ tiên sinh.”
Kỷ thiệu vẫn mặc một thân áo bào ( hay áo khoác gì đó), sắc mặt ôn hòa ngồi xổm xuống trước mặt cô:” Xin lỗi, hôm qua tôi mới trở lại, trợ lý của tôi nói cô đã tìm tôi một tháng nay.”
Tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mặt mình, cô đau khổ khóc thút thít:” Kỷ tiên sinh”
Nhớ đến bóng dáng cô mới đuổi theo chiếc xe rồi lại bật khóc thút thít, lại nhìn đến bộ dáng bi thương của cô bây giờ, Kỷ Thiệu sớm đã hiểu rõ mọi chuyện, lắc đầu một cái:” Tôi đã nói, cô nghịch thiên, cho dù có kiên trì thế nào đi nữa kết quả hữu duyên vô phận như cũ sẽ không thay đổi, đây là cô nợ anh ta, tổn thương anh ta ba đời, anh ta lấy một đời bị thương tổn trả lại cho cô, đấy là kết quả tốt nhất.”
Không biết nhớ tới cái gì, đáy mắt anh thoáng qua một tia nghi ngờ.
Hôm đó, lúc anh bắt tay Thương Nhạc, rõ ràng đã thấy được vận mạng cũng như quá khứ trước đây, giữa anh ta và Mộc Nguyệt Ngân phải………….Thế nào lại biến thành như thế? Chẳng lẽ anh đã nhìn sai lầm rồi sao?
“ Kỷ tiên sinh……………….” Hữu duyên vô phận…………….
“ Quên tất cả đi! Yên tâm, sẽ không còn đau khổ nữa.” Giọng điệu Kỷ Thiệu trầm trầm nói.
“ Kỷ tiên sinh, tôi………………tôi không quên được” Đành rằng là cố quên, nhưng nói quên là dễ dàng quên ngay được? Nếu đơn giản như thế, lòng của cô sao còn quặn đau đến thế.
Có lẽ anh đã nhìn lầm thật rồi………………
Kỷ Thiệu vươn tay, lòng bàn tay che lên trán cô:” Nếu như có tâm, tất cả trí nhớ tự nhiên sẽ biến mất.”
“ Tâm?” Có lòng sẽ biến mất sao?
Cô ngoảnh đầu, nhìn chiếc xe biến mất nơi xa…………………
“ Thực sự yêu một người, cô sẽ hy vọng khiến anh ta khổ sở sao? Cô sẽ hy vọng trở thành gánh nặng của đối phương sao? Nếu như tình yêu của cô cố chấp đến thế, như vậy nên hy vọng người kia sẽ được hạnh phúc mãi mãi, không phải sao?”
Đúng, cô nên làm vậy, cô nên nghĩ như vậy, cô nên hy vọng như vậy……………..Cô phải buông tay thôi.
Mộc Nguyệt Ngân tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống.
Có, cô có trái tim, cô hy vọng Thương Nhạc hạnh phúc, chỉ cần anh vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ……………..Đúng, cô phải làm vậy…………..cô hy vọng………………
Buông anh ra từ đây, từ nay sẽ không gặp anh nữa, từ đây quên anh thôi……………………….
“ Hả? Chuyện gì ? Em cảm thấy được là tốt rồi.” Thương Nhạc khôi phục lại tinh thần, hướng cái nhìn về Bạch Vũ Khiết mỉm cười áy náy.
“ Vậy tấm này?” Cô nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi.
“ Không tệ “
“ Vậy còn tấm này?”
“ Cũng được………………” Anh nhìn vài chục thiếp mừng sang trọng và đẹp đẽ trên bàn nhưng căn bản đầu óc anh không tập trung vào những thứ này.
Cuối cùng, Bạch Vũ Khiết cũng nhẫn nại đến giới hạn, cô đập mạnh xuống bàn, đứng dậy,” Thương Nhạc, anh rốt cuộc là làm sao vậy? Chúng ta đang chọn thiệp mừng!”
Còn anh để cô có cảm giác, chuyện này giống như chẳng có quan hệ gì với anh.
Thương Nhạc phục hồi lại tinh thần lần nữa, khóe miệng khẽ động, ánh mắt không hề tập trung:” Loại chuyện này, em là phụ nữ nữ thích tấm nào thì quyết định là được, anh không có ý kiến.”
“ Thích tấm nào nhất ư, thật ra mà nói, tấm nào ở đây em đều không thích kiểu dáng của chúng.” Cô lẩm bẩm, sâu trong mắt là ưu phiền.
“ Không thích? Vậy em nhìn mấy tấm khác xem sao?” Thương Nhạc đề nghị.
“ Cho dù xem những tấm khác nữa, kết quả cũng vẫn như nhau.” Không biết nghĩ đến điều gì giọng của cô trở nên mất mát.
“ Vì sao? Hay là em nói xem em thích kiểu dáng gì rồi chúng ta sẽ đặt làm “ Anh đưa ra cách giải quyết tốt nhất.
Bạch Vũ Khiết cắn môi, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường:” Thương Nhạc…………….”
“ Hả?” “
“ Nhìn chúng ta có giống như kết hôn không?” Cô lại đề cập đến vấn đề đã hỏi từ trước, giọng điệu vẫn mang nét hoài nghi.
“ Vì sao lại hỏi như vậy?” Tuy công việc của cô và anh vô cùng bận rộn mà ngay cả thời gian rãnh rỗi đi chụp ảnh cưới cũng không có, nhưng là hiên tại bọn họ đang ngồi chọn thiệp cưới, cũng chuẩn bị để tuần sau sẽ gửi thiếp cưới, ngay cả lễ đường cũng đã được đặt trước, chỉ qua hai tuần lễ nữa sẽ kết hôn, lúc này cô còn hỏi vấn đề này không phải rất kì lạ hay sao?
Cô không khỏi nhíu mày, không còn hơi sức gục xuống bàn:” Không biết…………….có người nói với em, vì thứ quyền lực vô nghĩa mà lấy hạnh phúc của mình ra đánh đổi là chuyện ngu nhất, ngốc nghếch nhất.”
“ Ừ……………….” Vẻ mặt Thương Nhạc nghiêm túc, ánh mắt trở nên mơ màng, giống như đã được nghe những lời tương tự như vậy từ Mộc Nguyệt Ngân.
“ Thực sự mà nói, em chưa từng nghĩ tới hôn nhân là như thế nào, sau khi trở thành vợ chồng rốt cuộc nên làm cái gì, một chút khái niệm em đều không biết.” Bạch Vũ Khiết từ từ nói.
“ Hôn nhân mà em mong muốn cũng giống như của dì và chú ( ý chỉ bố mẹ Thương Nhạc ) hoặc giống như cha mẹ của em……….”
Anh sững sờ trợn to mắt.
Cô trừng mắt nhìn anh, vừa cười khổ sở vừa nói:” Anh cảm thấy chúng ta có thể giống như bố mẹ chúng ta không, có một thứ gọi là tình cảm ân ái sao? Em thật không thể tưởng tượng ra cùng anh có tình cảm yêu đương, nói những câu nói tình cảm ngọt ngào sẽ thế nào.”
Anh im lặng không nói gì bởi chính bản thân anh cũng không thể tưởng tượng ra được.
“ Chỉ mới nghĩ đến trong hôn lễ chúng ta hôn nhau………..thực sự mới nghĩ đến thôi đã thấy rất kỳ.” Cô rõ ràng đã có ý định lùi bước, thân thể không ngừng run rẩy.
“ Hối hận rồi hả? “ Vẻ mặt Thương Nhạc không giống như đang hỏi, giọng nói không có bất cứ dao động, giống như anh đang hỏi vấn đề không liên quan đến anh.
“ Hối hận? Chuyện quyết định cùng anh kết hôn? Em…………dĩ nhiên không có.” Giọng nói Bạch Vũ Khiết rõ ràng đã có chần chừ do dự.
“ Bây giờ em nói như vậy chính là muốn nhấn mạnh không có tình yêu mà vẫn quyết định kết hôn chắc chắn sẽ không có hạnh phúc, phải vậy không?” Ngay cả anh cũng bắt đầu cảm thấy lúc trước hai người bàn bạc đi đến quyết định vì lợi ích kinh tế, rồi lại nhìn ánh mắt do dự lo lắng của cô, làm sao cô có thể phủ nhận?
“ Thương Nhạc, chẳng lẽ anh không có loại cảm giác này?” Bởi vì cùng anh tồn tại quan hệ lợi ích, cho nên anh tuyệt đối không quan tâm cảm giác do dự của cô đối với cuộc hôn nhân này.
Bởi vì không có tình yêu, cho nên đối phương có suy nghĩ thế nào thì cũng không quan trọng.
Chỉ là, nếu như là một người đàn ông khác………Cô giật mình thế nhưng bản thân lại vô tình nhớ đến “ người kia” rất nhiều lần, cố gắng đuổi hình ảnh kia ra khỏi đầu, cố gắng không nhớ đến gương mặt dịu dàng của Trương Cường .
Cô đang nghĩ gì thế này? Sắp gả cho Thương Nhạc rồi, sao cô còn có thể nhớ đến “ người kia “ được?
Thương Nhạc không cách nào trả lời, trong đầu lại hiên lên gương mặt của Mộc Nguyệt Ngân.
Nếu như người anh cưới là Mộc Nguyệt Ngân, nếu như giờ phút này người đối diện là cô, có lẽ…………..Chỉ nghí tới Mộc Nguyệt Ngân sẽ mặc lên người váy cưới, nhìn anh nở nụ cười má lúm là anh…………………..cảm thấy trong lòng thật ấm áp, suy nghĩ này…….thật là đáng sợ.
“ Anh không ngờ những lời nói này lại được nói ra từ miệng của em.” Anh càng không thể tin bản thân thế nhưng lại hy vọng giờ phút này người ngồi trước mặt anh là Mộc Nguyệt Ngân, anh………….bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi.
“ Anh nói đúng, ngay cả em cũng không dám tin mình sẽ nói ra những lời không có tính chân thực như vậy………………Dù sao cả hai chúng ta đều không cần tình yêu, với chúng ta mà nói, tình yêu chỉ là vũ khí để chúng ta lợi dụng, chúng ta……………không cần tình yêu.” Bạch Vũ Khiết lẩm bẩm, giống như đang nói cho anh nghe, trên thực tế cũng là đang thuyết phục bản thân.
Không cần………….tình yêu? Chỉ coi là vũ khí để lợi dụng?
Thật sao? Thương Nhạc không dám không dám suy nghĩ, cũng không dám khẳng định lời nói của cô, càng không tán thành với suy nghĩ của cô, vào giờ phút này, trong đầu
anh có tiếng nói không ngừng kêu gào, yêu cầu anh phản bác lời nói của cô.
Cảm giác có một thứ vừa tức giận vừa phẫn uất đang trào dâng trong anh, chỉ vừa nghĩ tới hôn lễ, anh không khỏi cảm thấy bất mãn, không khỏi muốn nổi giận, không khỏi………..càng thêm nhung nhớ người kia.
Sau hai ngày nữa, hôn lễ sẽ được cử hành.
Sau hai ngày, tất cả mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Nếu chỉ còn lại hai ngày, công tác chuẩn bị dường như sẽ không kịp rồi.
Như vậy, giờ phút này anh rốt cuộc đang làm cái quái gì đây?
Xe đỗ lại trước cửa một nhà trọ cũ kĩ, Thương Nhạc hạ cửa kính xe, ánh mắt dừng lại ở lầu 4.
Anh rốt cuộc đang làm gì đây?
Rõ ràng sắp trở thành chồng của Bạch Vũ Khiết, sắp sửa có một thân phận mới, sẽ không còn độc thân, vậy…………anh rốt cuộc làm sao vậy?
Trở về nhà, tâm trạng anh càng nặng nề phiễn não, khiến anh muốn chạy trốn khỏi căn nhà.
Bởi căn phòng kia lưu giữ quá nhiều thứ khiến anh hoài niệm, nhìn vào bếp, anh nhớ đến Mộc Nguyệt Ngân ca hát, gương mặt vui vẻ đi qua đi lại, ngồi ở phòng khách, anh nhớ đến thân thể cô rúc vào trên ghế salon, gương mặt buồn bã, vừa xem phim bi kịch vừa rơi nước mắt, nằm ở trên giường, anh nhớ đến những buổi đêm, nhiệt độ ấm áp của cô xóa tan cái lạnh lẽo của giường đệm, nhớ đến gương mặt quyến rũ khi động tình của cô………………
Anh sắp phải kết hôn, tại sao còn tới đây làm gì?
Thật ra thì anh biết đáp án, bởi vì cô chết tiệt giữ đúng cam kết, ở bên cạnh anh một tuần, hết một tuần lễ, cô liền biến mất, từ thế giới của anh biến mất, không giống trong tưởng tượng của anh cô sẽ đột nhiên xuất hiện, không gọi điện thoại cho anh đến một cuộc, không liên lạc với anh, giống như biến mất khỏi thế gian, toàn bộ cổ phiếu và tài liệu của công ty cô cũng trực tiếp để nhân viên chuyển phát nhanh gửi tới công ty, ngay cả cơ hội cùng anh gặp mặt lần cuối đều không có.
Hành động của cô là cho anh biết, sẽ không còn gặp nhau, cho nên không cần nói lời từ biệt……………….Cô yêu anh, không phải sao? Như vậy vì sao ra đi có thể dễ dàng như thế, tại sao không níu kéo, tại sao lại dứt khoát vô tình như thế?
Không hiểu, Thương Nhạc thực sự không hiểu được.
Đây rõ ràng là kết quả anh muốn, anh nên vui mừng mới phải, cô không còn dây dưa dài dòng với anh, giữ vững lời hứa hẹn của mình, giữa cô và anh đã kết thúc, cuộc sống trở lại quỹ đạo như trước, mà anh rốt cuộc còn tới nơi này làm cái gì?
Lầu bốn là một khoảng đen, ám chỉ cô không ở nhà.
Đi nơi nào? Lẽ nào cô không biết bây giờ đã là mười giờ?
Anh đã ngồi chờ ở đây được bốn tiếng, mà cô chưa từng xuất hiện đến một lần.
Một cô gái độc thân muộn như vậy vẫn chưa về nhà, không có đàn ông bảo vệ, cô không biết bây giờ xã hội có rất nhiều nguy hiểm hay sao?
Tâm trạng của anh cực kỳ phiền não, nhiều hơn là lo âu và lo lắng.
Một lát sau, anh quyết định tắt động cơ xe, rồi nhanh chóng mở cửa xe.
Nếu như anh không đi lên nhìn một chút, anh sẽ rất lo lắng, lo lắng cô thật ra đang ở nhà nhưng lại xảy ra tình huống xấu nào đó.
Đóng cửa xe, anh xoay người, ngay sau đó dừng lại bước chân, cặp mắt mở thật lớn, thân thể có chút rung động.
Phía trước, người phụ nữ đang bước vào ngõ hẻm chính là cô, chính là người anh muốn gặp Mộc Nguyệt Ngân.
Thì ra anh rất muốn cô! Cho đến khi tận mắt nhìn thấy cô, Thương Nhạc càng không phủ nhận, mọi tâm trạng phiền não liền biến mất trong tích tắc, giống như nó chưa từng tới.
Mộc Nguyệt Ngân đi về phía trước, bước một bước, sẽ quên lời hứa của Thương Nhạc, bước tiếp ba bước, sẽ quên Thương Nhạc nói muốn theo cô bắt dế, tiến về trước mười bước, sẽ quên Thương Nhạc nói chờ anh trở về cũng là lúc cưới cô làm vợ,…….cô sẽ quên anh đã nói với cô muốn sinh rất nhiều đứa bé, quên anh đã từng thâm tình nói lời yêu cô, quên cái ngày hai người biệt ly, anh nắm tay cô muốn cô chờ anh…………….
“ Không quên được, không quên được…………….”
Đầu của cô vô cùng hỗn loạn, chỉ mù mờ đi về phía trước, đối với mọi thứ xung quanh không nhìn thấy.
“ Từ đầu, làm lại từ đầu………….”
Tiến về phía trước một bước, cô phải quên anh đã cho cô lời hứa, tiếp tục đi, cô sẽ quên lời thề anh hứa cưới cô làm vợ, lại bước tiếp………………
“ Nguyệt Ngân “
Không đúng, cô không nên nhớ tới giọng nói của anh, là cô nghe nhầm rồi, làm lại từ đầu, cô phải quên tất cả, cô nên quên Thương Nhạc, cô không thể hại anh nữa, cô.... .........
“ Em đang ở đây làm cái gì? Chẳng lẽ không nhìn thấy xe sao? “ Nhìn đôi mắt vô hồn của cô, hình như tinh thần của cô vẫn còn hoảng hốt khi nhìn xe phóng qua, tận mắt thấy cô đụng vào xe, sau đó ngã ngồi trên đất, lòng Thương Nhạc đau nhói.
Anh vừa vội vàng nâng cô dậy, vừa lo lắng kiểm tra thân thể của cô, rất sợ cô bị thương.
“ Thương.... ........Thương Nhạc?” Mộc Nguyệt Ngân nghi ngờ chăm chú nhìn vào người đàn ông giờ phút này đáng lẽ sẽ không xuất hiện tại đây, cô không dám tin lẩm bẩm.
“ Em đi đâu về? Trễ như vậy rồi, tại sao vẫn còn ở bên ngoài? Chẳng lẽ em không biết đi như vậy rất nguy hiểm hay sao?” Anh không phủ nhận mình rất lo lắng cho cô, nhưng anh lại không nhận ra bản thân mình trở nên thích nói lảm nhảm từ bao giờ.
“ Em.... ......Sao anh lại có mặt ở đây?” Xác định anh không phải do tưởng tượng ra, đôi mắt cô trở nên trong trẻo, nở một nụ cười má lúm, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì.
“ Anh......Anh vừa tiện đường đi qua, nhìn thấy em, cho nên.... ...... ........” Anh không biết nói dối, biết lý do đưa ra của bản thân vừa giấu đầu lòi đuôi của bản thân thật buồn cười.
“ Vậy à? Vậy.... .......vậy thì thật tình cờ.” Đáng tiếc cô nghe không hiểu, vẫn mỉm cười như cũ.
“ Em.... .......” Rõ ràng vừa rồi dáng vẻ cô còn giống như u hồn, vì sao bây giờ giống như chưa từng có chuyện gì? Thương Nhạc nhíu mày, cảm giác giờ phút này nhìn gương mặt của Mộc Nguyệt Ngân rất gượng ép.
“ Nếu là tiện đường ghé qua, anh đã ăn gì chưa? Có muốn đi lên.... ..........không, ý của em là, có muốn ra đầu ngõ ăn một chút gì không? Chúng ta đã lâu.... ...... ....không, ý em là.... ........khó được có cơ hội gặp nhau.” Cô đã rất lâu không gặp anh rồi, rất nhớ anh, chính là không thể nói.
Hiện tại cô không có tư cách nói nhớ nhung anh, không có quyền làm tổn thương anh.
“ Anh đã ăn rồi “ Anh lần nữa lựa chọn nói dối.
Nhìn bộ dáng của cô, anh biết bản thân nhớ nhung và khát vọng cô đến nhường nào.
Anh nghĩ đến cô, lại không thể thấy cô, chỉ cần thấy cô, tất cả mọi quyết tâm trong nháy mắt đều biến mất, anh biết, anh đã sớm biết mình đã thua, không đúng sao? Cũng bởi vì biết trước kết quả, cho nên anh thừa nhận, thừa nhận thì ra anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, thật ra anh biết yêu, chính cô đã đem virus tình yêu lây cho anh.
“ Vậy sao? Anh đã ăn rồi, vậy thì thật đáng tiếc…………………….Anh có muốn cùng em đến một tiệm nào đấy uống cà phê sao? " Cô không có tư cách mời anh lên lầu, coi như da mặt cô có dày cỡ nào cô cũng không thể vi phạm lời hứa với anh, cho dù là mở miệng mời anh, anh cũng sẽ không đồng ý.
Cô không xứng đáng được anh yêu, càng không thể nào trở thành tình yêu của anh, dù sao cô cũng chỉ là…………..người xen ngang.
Đôi mắt bắt đầu nóng lên, trong mũi cũng dần chua sót, cô nắm chặt đôi tay, ép buộc bản thân phải kiên cường.
“ Không cần, em nên lên lầu nghỉ ngơi đi.” Xem sắc mặt của cô cực kỳ tái nhợt.
Mới ngắn ngủi hơn mười ngày không gặp mặt, cả người cô đã gầy…………………cô rốt cuộc có chăm sóc bản thân mình tốt hay không? Cô có biết giờ phút này nhìn bộ dáng của cô làm anh cảm thấy lo lắng?
“ Em………..nói cũng phải, cũng đã hơn mười giờ, sao có thể uống thư này được chứ? Uống vào, sẽ không ngủ được…………………..” Nghe anh từ chối, Mộc Nguyệt Ngân khẽ mỉm cười, lông mi hơi cụp xuống.
“ Lên đi! Chờ trong phòng em sáng đèn rồi, anh sẽ đi.” Thương Nhạc nhẹ nhàng đẩy cô.
Anh nghĩ muốn ôm cô thật chặt, khát vọng đem thân thể nhỏ bé yếu đuối của cô ôm vào trong ngực, muốn lau đi gương mặt mỉm cười giả tạo của cô……………….Anh biết cô đang gượng cười, điều đó khiến trái tim anh càng thêm đau đớn.
Ông trời! Anh cũng sắp không hiểu chính mình nữa rồi, anh xúc động và khát vọng rồi lại nhung nhớ một người phụ nữ, anh đã rơi vào cạm bẫy tình yêu mất rồi.
Căn môi, trong chớp mắt có sự do dự, cô chậm rãi xoay người, hướng về trước nhà trọ.
Đột nhiên, cô không biết nghĩ đến điều gì, vội vàng xoay người lại.
“ Thương Nhạc…………….hôn lễ khi nào thì cử hành?”
Anh chần chừ một lát “ Hai ngày sau.”
“ Hay ngày………….ừm, vậy………thật là tốt.” Trái tim như bị đục khoét thành một cái lỗ rất to, cô cảm thấy trong tim như truyền ra tiếng khóc.
Xoay người lần nữa, cô từ từ đi về phía trước.
“ Thương Nhạc, anh……………….em quên nói lời chúc mừng anh.”
Ánh mắt anh chớp động khó hiểu, gật đầu một cái:” Cám ơn.”
Đi mấy bước, cô lại vội vàng xoay người.
“ Thương Nhạc, anh……………..”
“ Cái gì? “ Thương Nhạc nín thở, chờ đợi cô nói tiếp.
“ Anh…………….” Cô hít sâu một hơi, nuốt vào những lời định nói, sửa lại lời nói:” Chúc anh hạnh phúc.”
Mở to mắt kinh ngạc nhìn cô, anh không cách nào lên tiếng, chỉ có thể gật đầu.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.
Mộc Nguyệt Ngân cắn cắn môi, cứng ngắc xoay người, cố gắng đè nén tiếng khóc, nắm váy, đi từ từ vào cửa chính nhà trọ.
Chúc anh……………….hạnh phúc?
Nở một nụ cười đắng chát, xác định lầu bốn sau khi đã sáng đèn, Thương Nhạc ép buộc bản thân mở cửa xe, ngồi vào trong xe.
Hạnh phúc của anh………………………….là chính bản thân anh muốn buông tay, anh đã không còn hạnh phúc nữa rồi.
Tiến vào phòng, Mộc Nguyệt Ngân đột nhiên lại lao ra nhà trọ, nhìn chiếc xe rời đi, cô vội vàng đuổi theo.
“ Thương Nhạc……………Thương Nhạc, đừng đi.” Nước mắt lăn dài khóe mắt, cô vươn tay muốn ngăn cản anh rời đi.” Thương Nhạc, anh có tin có một người yêu anh, mỗi một kiếp cô ấy không ngừng tìm kiếm, một kiếp lại một kiếp chưa bao giờ buông tha cho khát vọng được gặp lại anh, cô ấy chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh anh, cùng anh đời đời kiếp kiếp không xa rời, cô ấy chỉ yêu anh, yêu duy nhất mình anh…………………..Em chỉ hy vọng sẽ không bao giờ quên đi anh, nhưng lại không thể yêu anh…………Thương Nhạc, đừng bỏ rơi Nguyệt Ngân, đừng đi…………………đừng để em lại mất đi anh………………..”
Chiếc xe mang theo tình yêu của cô càng lúc càng xa dần, xa cũng như anh và cô, hữu duyên vô phận, cho dù cố gắng thế nào đi nữa, kiên trì thế nào đi nữa, ngoảnh đầu nhìn lại vẫn chỉ là biệt ly.
“ Thương Nhạc, Nguyệt Ngân đã không còn cơ hội nữa rồi, không còn kiếp sau nữa rồi, không thế nhớ anh thêm nữa, không thể nhớ đã từng yêu một người đàn ông như thế, cũng đã không thể nhớ tới anh Nhạc Nhạc của cô……………….Thương Nhạc, đợi em, chỉ một chút thôi, em không muốn chấm dứt tất cả, đừng bỏ lại em, đừng đi……………….”
Té ngã rồi lại bò dậy, mặc dù chân đã không còn sức nhưng cô không muốn từ bỏ, cô không muốn buông tay, cô không muốn giữ đúng lời hứa cam kết nữa.
“ Thương Nhạc………………Thương Nhạc…………..”
Hình ảnh chiếc xe ngày càng mất hút trong đôi mắt của cô, nước mắt khiến cô không nhìn rõ, cô bật khóc nghẹn ngào, cõi lòng tan nát, trái tim cô không còn lành lặn nữa rồi.
Cô rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng? Cô đã thua ông trời, thua hoàn toàn triệt để ? Ngoại trừ khóc ra, cô còn có thể làm được gì?
Trái tim cô chua xót và đau đớn, cảm nhận được bóng tối bao trùm xung quanh, nếm được mùi vị của tuyệt vọng, cũng nếm đến vị mặn của nước mắt, cô không thể giả vờ tiếp tục vui vẻ.
“ Mộc tiểu thư.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Mộc Nguyệt Ngân ngẩng đầu lên, chần chừ mở miệng:” Kỷ…………Kỷ tiên sinh.”
Kỷ thiệu vẫn mặc một thân áo bào ( hay áo khoác gì đó), sắc mặt ôn hòa ngồi xổm xuống trước mặt cô:” Xin lỗi, hôm qua tôi mới trở lại, trợ lý của tôi nói cô đã tìm tôi một tháng nay.”
Tuyệt vọng nhìn người đàn ông trước mặt mình, cô đau khổ khóc thút thít:” Kỷ tiên sinh”
Nhớ đến bóng dáng cô mới đuổi theo chiếc xe rồi lại bật khóc thút thít, lại nhìn đến bộ dáng bi thương của cô bây giờ, Kỷ Thiệu sớm đã hiểu rõ mọi chuyện, lắc đầu một cái:” Tôi đã nói, cô nghịch thiên, cho dù có kiên trì thế nào đi nữa kết quả hữu duyên vô phận như cũ sẽ không thay đổi, đây là cô nợ anh ta, tổn thương anh ta ba đời, anh ta lấy một đời bị thương tổn trả lại cho cô, đấy là kết quả tốt nhất.”
Không biết nhớ tới cái gì, đáy mắt anh thoáng qua một tia nghi ngờ.
Hôm đó, lúc anh bắt tay Thương Nhạc, rõ ràng đã thấy được vận mạng cũng như quá khứ trước đây, giữa anh ta và Mộc Nguyệt Ngân phải………….Thế nào lại biến thành như thế? Chẳng lẽ anh đã nhìn sai lầm rồi sao?
“ Kỷ tiên sinh……………….” Hữu duyên vô phận…………….
“ Quên tất cả đi! Yên tâm, sẽ không còn đau khổ nữa.” Giọng điệu Kỷ Thiệu trầm trầm nói.
“ Kỷ tiên sinh, tôi………………tôi không quên được” Đành rằng là cố quên, nhưng nói quên là dễ dàng quên ngay được? Nếu đơn giản như thế, lòng của cô sao còn quặn đau đến thế.
Có lẽ anh đã nhìn lầm thật rồi………………
Kỷ Thiệu vươn tay, lòng bàn tay che lên trán cô:” Nếu như có tâm, tất cả trí nhớ tự nhiên sẽ biến mất.”
“ Tâm?” Có lòng sẽ biến mất sao?
Cô ngoảnh đầu, nhìn chiếc xe biến mất nơi xa…………………
“ Thực sự yêu một người, cô sẽ hy vọng khiến anh ta khổ sở sao? Cô sẽ hy vọng trở thành gánh nặng của đối phương sao? Nếu như tình yêu của cô cố chấp đến thế, như vậy nên hy vọng người kia sẽ được hạnh phúc mãi mãi, không phải sao?”
Đúng, cô nên làm vậy, cô nên nghĩ như vậy, cô nên hy vọng như vậy……………..Cô phải buông tay thôi.
Mộc Nguyệt Ngân tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống.
Có, cô có trái tim, cô hy vọng Thương Nhạc hạnh phúc, chỉ cần anh vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ……………..Đúng, cô phải làm vậy…………..cô hy vọng………………
Buông anh ra từ đây, từ nay sẽ không gặp anh nữa, từ đây quên anh thôi……………………….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook