Thượng Ẩn - Phần 2
-
Chương 95: Cấp bách đến tâm trí mơ hồ
Editor: Chris Nguyen
Từ lúc Bạch Lạc Nhân mất tích đến nay đã là ngày thứ năm, vẫn không có chút tin tức nào của Bạch Lạc Nhân, một người kế nhiệm, một hạt giống trăm năm khó gặp như vậy, quân đội không tiếc gì liền phát động mấy trăm binh lính ra ngoài tìm kiếm. Bộ phận đơn vị truyền thông cũng bắt đầu thông báo tìm người, thậm chí không ngại công khai treo giải thưởng năm mươi vạn cho người cung cấp tin tức.
Dù cho phát động thanh thế lớn như vậy, tuyệt vẫn chưa nhận được bất cứ hồi âm nào.
Ai bảo gia đình Bạch Lạc Nhân đang trú ngụ lại ở một nơi khỉ ho cò gáy, toàn bộ thôn làng không có lấy một cái TV, chứ đừng nói tới điện thoại di động hay máy vi tính. Ở đây hết thảy đều nguyên sơ sinh thái, thuần thiên nhiên, truyền tin tức ở đây cơ bản phải dựa vào việc la hét, trừ phi có ai đó có thể từ Bắc Kinh rống đến được Tây Tạng, không thì cũng đừng trông cậy vào tiền thưởng năm mươi vạn.
Hoạt động tìm kiếm Bạch Lạc Nhân hầu như huy động tất cả mọi người, chỉ có duy nhất một người không tham gia, đó chính là Cố Hải.
Lại nói đến Cố Dương, hắn như là bị kích thích, thúc dục hơi quá đáng.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Bạch Lạc Nhân bỏ đi, Cố Hải ra đi tìm hắn, trong những ngày còn lại, Cố Hải một mực ở công ty vội vàng hoàn thành công việc. Hắn hầu như mỗi ngày đều loay hoay trong phân xưởng, từ lúc hạng mục do Bạch Lạc Nhân phụ trách hoàn công, công ty liền tận sức sản xuất đèn thông minh và đèn hàng không*, nhà kho đã chất đống toàn đèn đóm, một cái cũng chưa bán, Cố Hải vẫn buộc công nhân tăng giờ làm việc tiếp tục sản xuất.
(* ‘đèn thông minh’ là đèn vừa tiết kiệm lại vừa có thể điều khiển bằng phần mềm. ‘đèn hàng không’ là đèn tín hiệu trong lĩnh vực hàng không, chính là cái mà các bạn có thể nhìn thấy chớp tắt ở hai đầu cánh máy bay vào ban đêm)
"Cố tổng, một kiện đèn hàng không mới đã nhập kho." Người phụ trách bộ phận sản xuất hồi báo Cố Hải.
Cố Hải gật đầu, vừa đưa ra một tờ hóa đơn.
"Chiếu theo con số này, tiếp tục sản xuất."
Người phụ trách vẻ mặt kinh ngạc, "Cố tổng, sân bay nhà ai mà mua nhiều hàng như vậy?"
"Chính là tôi."
"Hả? ..."
Người phụ trách còn muốn hỏi tới, Cố Hải đã quay đầu đi.
Nhân viên quản lý kho tìm được Đông Triệt, vẻ mặt phát sầu biểu tình.
"Phó tổng, kho thực sự không chứa nổi nữa, nếu cứ tiếp tục bỏ vào bên trong, xe chuyển vận còn không thể nào vào được."
Đông Triệt sắc mặt thâm trầm nhìn nhân viên quản lý liếc mắt, một câu cũng chưa nói, xoay người đi vào phòng làm việc của Cố Hải.
Cửa mở, Cố Hải đang nhìn bản vẽ, cơ hồ diễn toán cái gì đó, biểu tình thật là chăm chú, Đông Triệt âm thầm ngồi trên ghế sa lon chờ hắn. Mãi đến khi số liệu đo lường tính toán hoàn tất, Cố Hải dùng ngòi bút đâm xuống bàn làm việc, lúc này mới phát hiện sự có mặt của Đông Triệt.
"Cậu vào khi nào?"
Đông Triệt nhìn ánh mắt đầy tơ máu của Cố Hải, nhàn nhạt nói rằng: "Mới vừa vào được một lúc."
Cố Hải gật đầu, đem bản vẽ đưa cho Đông Triệt.
"Dựa theo yêu cầu số lượng và quy cách trên bản vẽ này, nhất thiết vào ngày mai trước khi trời tối phải đem tất cả đèn xuất ra ngoài."
Trầm mặc hồi lâu, Đông Triệt rốt cục mở miệng, "Kho không chứa nổi."
Cố Hải cũng không ngẩng đầu lên liền nói: "Công ty không phải có nhiều chỗ trống như vậy sao? Kho không bỏ vào được thì đem vào phòng họp, phòng làm việc của ban lãnh đạo và công nhân, có thể tận dụng cả hàng hiên, chỉ cần có thể bảo đảm giữ cho đèn đóm an toàn, mặc cho cậu để đặt."
Đông Triệt rất muốn hỏi Cố Hải một chút, lúc cậu kết hôn lẽ nào là phát cho mỗi người một bóng đèn sao?
Cứ coi như đúng là vậy đi, ít nhất cũng phải hơn một nửa người dân trong kinh thành có khả năng nhận được những ngọn đèn này.
Qua hồi lâu, Đông Triệt còn chưa đi, Cố Hải nói thẳng một câu.
"Tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào về vấn đề này."
Đông Triệt vừa ra khỏi cửa, liền thấy Diêm Nhã Tĩnh từ đàng xa hung hổ đi tới.
"Cô làm gì thế?" Đông Triệt níu Diêm Nhã Tĩnh lại.
Diêm Nhã Tĩnh thở hổn hển nói: "Anh buông ra, lần này tìm Cố Hải thật sự có chuyện!"
Đông Triệt vẫn không buông tay, so với lần tận lực ngăn cản trước đây, lúc này Đông Triệt biểu tình rất nghiêm túc.
"Tôi khuyên cô đừng vào, thực sự."
Diêm Nhã Tĩnh trừng ánh mắt chết choc nhìn Đông Triệt, "Tôi nếu không đi vào, công ty sẽ phải sụp đổ vì anh ta, sản xuất nhiều đèn như thế, đến năm nào tháng nào mới có thể bán hết đây? Nó đã vượt gấp mười lần lượng tiêu thụ bình thường chúng ta đạt lúc trước! Hiện vốn tài chính của công ty đã không thể quay vòng, tình trạng nợ bên ngoài đang rất mệt mỏi, cổ phiếu lại đang rớt giá, Cố Hải vẫn khinh xuất như thế, chúng ta sẽ cùng cậu ta húp cháo đấy!"
Đông Triệt vẫn gương mặt kiên trì thái độ.
"Những lời này cô không nói trong lòng cậu ấy cũng hiểu rõ, nếu trong lòng cậu ấy đã hiểu rõ, mà vẫn cố ý làm như vậy, chắc chắn là có đạo lý riêng của cậu ấy."
Diêm Nhã Tĩnh lòng tan vỡ, đập đập ót vào tường, "Tôi tại sao càng ngày càng không thể hiểu nổi Cố Hải?"
Đông Triệt lạnh nhạt ngâm nga, "Cô căn bản chưa từng hiểu cậu ấy."
"Ai nói tôi chưa từng hiểu cậu ta?" Diêm Nhã Tĩnh nóng nảy, "Thời gian tôi cùng với anh ấy gây dựng sự nghiệp, anh vẫn còn đang buôn bán ở Hongkong! Đừng có làm ra vẻ đến sau ngồi trước, lạc đà gầy mà đòi to hơn ngựa, tôi dù có không được trọng dụng đi nữa, so với anh vẫn quyền cao chức trọng hơn."
Đông Triệt vẫn ở sau lưng Diêm Nhã Tĩnh buồn bực hồi đáp.
"Cô nếu như thấu hiểu cậu ấy, cô sớm đã rời xa cậu ấy."
Chap 95 (tt)
........................
Ngày thứ tư chăn dê, Bạch Lạc Nhân lại gặp phải chó sói.
Hai người còn chưa kịp lên phi cơ, một con sói hoang từ cách đó không xa điên cuồng chạy tới, bầy dê tán loạn ngay lập tức, bảy con sói cùng săn một con dê, liều mạng truy đuổi, sau một lúc đuổi theo chúng hướng về phía đầu dê hung hăng cắn tới.
Tiếng động vật thảm thiết kêu vang trên thảo nguyên.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Bạch Lạc Nhân, lúc này hẳn là nên mau chóng cách xa nơi này, nhưng người thiếu niên bên cạnh kia chợt vơ lấy một cái cây, hay là cậu ta thường thấy sói, nên căn bản là không sợ, hay là cậu ta thực sự không đành lòng nhìn dê nhà mình bị ăn mất, nói chung hắn nhặt lên một cây gậy từ phía sau con sói chậm rãi di chuyển.
Bạch Lạc Nhân lúc này bước nhanh về phía phi cơ trực thăng, súng của hắn đặt ở trên trực thăng.
"A "
Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết, Bạch Lạc Nhân thần kinh căng thẳng, xoay người, thấy bảy con sói đã quay đầu bỏ chạy, miệng to đầy máu vẫn còn nhe răng múa vuốt quay sang hướng này. Vốn dĩ lúc đầu thiếu niên đánh lén thành công, cây gậy đánh chính xác đã giải cứu dê nhà hắn, kết quả một con sói bị đuổi đánh một lúc lại đột nhiên nổi điên, thẳng hướng Bạch Lạc Nhân chạy như điên tới.
Kỳ thực, lúc này Bạch Lạc Nhân cách phi cơ trực thăng chỉ vài bước, chỉ cần phản ứng nhanh, đi nhanh sải bước vào trực thăng, từ cửa cabin leo lên trên nóc, khả năng con sói kia tái tập kích hắn cũng rất thấp.
Đáng tiếc, trong thời khắc sống còn, Bạch Lạc Nhân đột nhiên chạy đi, hắn rốt cuộc lại nghĩ muốn trải nghiệm cảm giác bị sói rượt đuổi.
Vì vậy, Bạch Lạc Nhân vòng qua máy bay, như một cơn gió, hướng ra giữa thảo nguyên rộng lớn mà chạy như điên.
Con sói kia ở phía sau điên cuồng đuổi theo, Bạch Lạc Nhân cố gắng cầm cự, duy trì khoảng cách trong vòng tam công* giữa hai chiếc nanh sói với cẳng chân mình, chỉ cần Bạch Lạc Nhân có chút nhụt chí, khối thịt bắp chân kia chắc cũng không còn.
(*công là đơn vị tính diện tích đất)
Hai bắp đùi Bạch Lạc Nhân như là máy phát điện, sức lực trên người hình như vẫn chưa dùng hết, cứ như vậy ở trên thảo nguyên nhiệt tình chạy. Tiếng gió gào thét từ bên tai thổi qua, trái tim đang chịu đựng hoạt động cường độ cao, giờ này khắc này, trong lòng Bạch Lạc Nhân vui sướng đến không nói ra lời, hắn nghĩ thế thậm chí còn cất tiếng cười to.
Trong thiên hạ, bị sói đuổi lại còn cười được, sợ rằng chỉ có một mình Bạch Lạc Nhân.
Cuối cùng, cũng không biết là con sói này do thể lực chống đỡ hết nổi, hay bị sự chịu đựng kinh người của Bạch Lạc Nhân khuất phục, nó quay đầu chạy, lưu lại một dãy dấu móng vuốt.
Một lát sau, người thiếu niên kia sốt ruột hoang mang chạy đến, thấy Bạch Lạc Nhân bình yên vô sự nằm trên mặt đất, nhịn không được sợ hãi mà cảm thán một câu, "Anh thật là lợi hại!"
Bộ ngực Bạch Lạc Nhân vẫn đang kịch liệt phập phòng, triệt để thả lỏng hưởng thụ tâm tình sung sướng.
Đột nhiên, có một ngón tay vút ngang qua mặt cậu.
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, theo hướng ngón tay nhìn sang, nhịn không được cả kinh.
Hơn hai mươi con sói, đứng cách bọn họ chưa đầy năm thước, hướng đến bọn họ híp mắt "mỉm cười."*
(*Ms.Sài cố ý viết là ‘mỉm cười’, không phải mình tự ý đâu nhé)
Chạy! !
Buổi tối hôm đó, cậu thiếu niên mệt mỏi đến mức đã đái dầm.
Sáng ngày thứ hai, Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, đón tia sáng mãnh liệt nhìn ra phía ngoài, phát hiện cậu thiếu niên chính là đang lén lút phơi chăn.
"Hắc, cậu đang làm gì thế?" Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng.
Thiếu niên hốt hoảng xoay người, vội vàng ngửa đầu ưỡn ngực, dùng vai và lưng che mãnh đồ kia lại.
Bạch Lạc Nhân dựa ở cửa, khóe miệng mang theo một nụ cười yếu ớt, ánh dương chiếu rọi vào mặt hắn, tuấn mỹ đến mức có chút không chân thật.
Một lúc lâu sau, Bạch Lạc Nhân mở miệng.
"Tôi phải đi."
Thiếu niên cả kinh, "Đi đâu?"
"Về nhà."
"Anh không phải nói từ nay về sau sẽ ở lại nơi này với em, cùng nhau chăn dê sao?"
Bạch Lạc Nhân lấy tay vỗ về hai gò má thô ráp của chàng trai trẻ, nhàn nhạt nói rằng: "Máy bay sắp hết dầu, tôi cứ lái máy bay cùng cậu chăn dê như vậy, sau này vĩnh viễn sẽ không trở về được."
Hai vai thiếu niên sụi xuống, những đường co sau lưng lộ ra một rõ rang.
Bạch Lạc Nhân cúi người nhìn cậu bé một hồi, đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra máy bay mô hình chế tác khéo léo tinh mỹ, đưa cho cậu.
"Đây là tôi tự mình làm, cho cậu."
Mắt cậu thiếu niên lộ ra vẻ vui mừng, yêu thích không buông, nâng niu mô hình ở trong tay, lật qua lật lại nhìn.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ đầu cậu bé một chút, nhấc chân đi ra ngoài.
Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng nói rõ to.
"Em đồng ý dùng bầy dê đổi máy bay của anh, anh có thể ở lại không?"
Bạch Lạc Nhân xoay người, nhìn cậu thiếu niên cung kính chào một cái chào tuyệt đẹp theo nghi thức quân đội.
"Có cơ hội anh sẽ trở lại gặp em."
Sau đó, cũng không quay đầu lại đi nhanh hướng về phía trước.
Từ lúc Bạch Lạc Nhân mất tích đến nay đã là ngày thứ năm, vẫn không có chút tin tức nào của Bạch Lạc Nhân, một người kế nhiệm, một hạt giống trăm năm khó gặp như vậy, quân đội không tiếc gì liền phát động mấy trăm binh lính ra ngoài tìm kiếm. Bộ phận đơn vị truyền thông cũng bắt đầu thông báo tìm người, thậm chí không ngại công khai treo giải thưởng năm mươi vạn cho người cung cấp tin tức.
Dù cho phát động thanh thế lớn như vậy, tuyệt vẫn chưa nhận được bất cứ hồi âm nào.
Ai bảo gia đình Bạch Lạc Nhân đang trú ngụ lại ở một nơi khỉ ho cò gáy, toàn bộ thôn làng không có lấy một cái TV, chứ đừng nói tới điện thoại di động hay máy vi tính. Ở đây hết thảy đều nguyên sơ sinh thái, thuần thiên nhiên, truyền tin tức ở đây cơ bản phải dựa vào việc la hét, trừ phi có ai đó có thể từ Bắc Kinh rống đến được Tây Tạng, không thì cũng đừng trông cậy vào tiền thưởng năm mươi vạn.
Hoạt động tìm kiếm Bạch Lạc Nhân hầu như huy động tất cả mọi người, chỉ có duy nhất một người không tham gia, đó chính là Cố Hải.
Lại nói đến Cố Dương, hắn như là bị kích thích, thúc dục hơi quá đáng.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Bạch Lạc Nhân bỏ đi, Cố Hải ra đi tìm hắn, trong những ngày còn lại, Cố Hải một mực ở công ty vội vàng hoàn thành công việc. Hắn hầu như mỗi ngày đều loay hoay trong phân xưởng, từ lúc hạng mục do Bạch Lạc Nhân phụ trách hoàn công, công ty liền tận sức sản xuất đèn thông minh và đèn hàng không*, nhà kho đã chất đống toàn đèn đóm, một cái cũng chưa bán, Cố Hải vẫn buộc công nhân tăng giờ làm việc tiếp tục sản xuất.
(* ‘đèn thông minh’ là đèn vừa tiết kiệm lại vừa có thể điều khiển bằng phần mềm. ‘đèn hàng không’ là đèn tín hiệu trong lĩnh vực hàng không, chính là cái mà các bạn có thể nhìn thấy chớp tắt ở hai đầu cánh máy bay vào ban đêm)
"Cố tổng, một kiện đèn hàng không mới đã nhập kho." Người phụ trách bộ phận sản xuất hồi báo Cố Hải.
Cố Hải gật đầu, vừa đưa ra một tờ hóa đơn.
"Chiếu theo con số này, tiếp tục sản xuất."
Người phụ trách vẻ mặt kinh ngạc, "Cố tổng, sân bay nhà ai mà mua nhiều hàng như vậy?"
"Chính là tôi."
"Hả? ..."
Người phụ trách còn muốn hỏi tới, Cố Hải đã quay đầu đi.
Nhân viên quản lý kho tìm được Đông Triệt, vẻ mặt phát sầu biểu tình.
"Phó tổng, kho thực sự không chứa nổi nữa, nếu cứ tiếp tục bỏ vào bên trong, xe chuyển vận còn không thể nào vào được."
Đông Triệt sắc mặt thâm trầm nhìn nhân viên quản lý liếc mắt, một câu cũng chưa nói, xoay người đi vào phòng làm việc của Cố Hải.
Cửa mở, Cố Hải đang nhìn bản vẽ, cơ hồ diễn toán cái gì đó, biểu tình thật là chăm chú, Đông Triệt âm thầm ngồi trên ghế sa lon chờ hắn. Mãi đến khi số liệu đo lường tính toán hoàn tất, Cố Hải dùng ngòi bút đâm xuống bàn làm việc, lúc này mới phát hiện sự có mặt của Đông Triệt.
"Cậu vào khi nào?"
Đông Triệt nhìn ánh mắt đầy tơ máu của Cố Hải, nhàn nhạt nói rằng: "Mới vừa vào được một lúc."
Cố Hải gật đầu, đem bản vẽ đưa cho Đông Triệt.
"Dựa theo yêu cầu số lượng và quy cách trên bản vẽ này, nhất thiết vào ngày mai trước khi trời tối phải đem tất cả đèn xuất ra ngoài."
Trầm mặc hồi lâu, Đông Triệt rốt cục mở miệng, "Kho không chứa nổi."
Cố Hải cũng không ngẩng đầu lên liền nói: "Công ty không phải có nhiều chỗ trống như vậy sao? Kho không bỏ vào được thì đem vào phòng họp, phòng làm việc của ban lãnh đạo và công nhân, có thể tận dụng cả hàng hiên, chỉ cần có thể bảo đảm giữ cho đèn đóm an toàn, mặc cho cậu để đặt."
Đông Triệt rất muốn hỏi Cố Hải một chút, lúc cậu kết hôn lẽ nào là phát cho mỗi người một bóng đèn sao?
Cứ coi như đúng là vậy đi, ít nhất cũng phải hơn một nửa người dân trong kinh thành có khả năng nhận được những ngọn đèn này.
Qua hồi lâu, Đông Triệt còn chưa đi, Cố Hải nói thẳng một câu.
"Tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào về vấn đề này."
Đông Triệt vừa ra khỏi cửa, liền thấy Diêm Nhã Tĩnh từ đàng xa hung hổ đi tới.
"Cô làm gì thế?" Đông Triệt níu Diêm Nhã Tĩnh lại.
Diêm Nhã Tĩnh thở hổn hển nói: "Anh buông ra, lần này tìm Cố Hải thật sự có chuyện!"
Đông Triệt vẫn không buông tay, so với lần tận lực ngăn cản trước đây, lúc này Đông Triệt biểu tình rất nghiêm túc.
"Tôi khuyên cô đừng vào, thực sự."
Diêm Nhã Tĩnh trừng ánh mắt chết choc nhìn Đông Triệt, "Tôi nếu không đi vào, công ty sẽ phải sụp đổ vì anh ta, sản xuất nhiều đèn như thế, đến năm nào tháng nào mới có thể bán hết đây? Nó đã vượt gấp mười lần lượng tiêu thụ bình thường chúng ta đạt lúc trước! Hiện vốn tài chính của công ty đã không thể quay vòng, tình trạng nợ bên ngoài đang rất mệt mỏi, cổ phiếu lại đang rớt giá, Cố Hải vẫn khinh xuất như thế, chúng ta sẽ cùng cậu ta húp cháo đấy!"
Đông Triệt vẫn gương mặt kiên trì thái độ.
"Những lời này cô không nói trong lòng cậu ấy cũng hiểu rõ, nếu trong lòng cậu ấy đã hiểu rõ, mà vẫn cố ý làm như vậy, chắc chắn là có đạo lý riêng của cậu ấy."
Diêm Nhã Tĩnh lòng tan vỡ, đập đập ót vào tường, "Tôi tại sao càng ngày càng không thể hiểu nổi Cố Hải?"
Đông Triệt lạnh nhạt ngâm nga, "Cô căn bản chưa từng hiểu cậu ấy."
"Ai nói tôi chưa từng hiểu cậu ta?" Diêm Nhã Tĩnh nóng nảy, "Thời gian tôi cùng với anh ấy gây dựng sự nghiệp, anh vẫn còn đang buôn bán ở Hongkong! Đừng có làm ra vẻ đến sau ngồi trước, lạc đà gầy mà đòi to hơn ngựa, tôi dù có không được trọng dụng đi nữa, so với anh vẫn quyền cao chức trọng hơn."
Đông Triệt vẫn ở sau lưng Diêm Nhã Tĩnh buồn bực hồi đáp.
"Cô nếu như thấu hiểu cậu ấy, cô sớm đã rời xa cậu ấy."
Chap 95 (tt)
........................
Ngày thứ tư chăn dê, Bạch Lạc Nhân lại gặp phải chó sói.
Hai người còn chưa kịp lên phi cơ, một con sói hoang từ cách đó không xa điên cuồng chạy tới, bầy dê tán loạn ngay lập tức, bảy con sói cùng săn một con dê, liều mạng truy đuổi, sau một lúc đuổi theo chúng hướng về phía đầu dê hung hăng cắn tới.
Tiếng động vật thảm thiết kêu vang trên thảo nguyên.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Bạch Lạc Nhân, lúc này hẳn là nên mau chóng cách xa nơi này, nhưng người thiếu niên bên cạnh kia chợt vơ lấy một cái cây, hay là cậu ta thường thấy sói, nên căn bản là không sợ, hay là cậu ta thực sự không đành lòng nhìn dê nhà mình bị ăn mất, nói chung hắn nhặt lên một cây gậy từ phía sau con sói chậm rãi di chuyển.
Bạch Lạc Nhân lúc này bước nhanh về phía phi cơ trực thăng, súng của hắn đặt ở trên trực thăng.
"A "
Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết, Bạch Lạc Nhân thần kinh căng thẳng, xoay người, thấy bảy con sói đã quay đầu bỏ chạy, miệng to đầy máu vẫn còn nhe răng múa vuốt quay sang hướng này. Vốn dĩ lúc đầu thiếu niên đánh lén thành công, cây gậy đánh chính xác đã giải cứu dê nhà hắn, kết quả một con sói bị đuổi đánh một lúc lại đột nhiên nổi điên, thẳng hướng Bạch Lạc Nhân chạy như điên tới.
Kỳ thực, lúc này Bạch Lạc Nhân cách phi cơ trực thăng chỉ vài bước, chỉ cần phản ứng nhanh, đi nhanh sải bước vào trực thăng, từ cửa cabin leo lên trên nóc, khả năng con sói kia tái tập kích hắn cũng rất thấp.
Đáng tiếc, trong thời khắc sống còn, Bạch Lạc Nhân đột nhiên chạy đi, hắn rốt cuộc lại nghĩ muốn trải nghiệm cảm giác bị sói rượt đuổi.
Vì vậy, Bạch Lạc Nhân vòng qua máy bay, như một cơn gió, hướng ra giữa thảo nguyên rộng lớn mà chạy như điên.
Con sói kia ở phía sau điên cuồng đuổi theo, Bạch Lạc Nhân cố gắng cầm cự, duy trì khoảng cách trong vòng tam công* giữa hai chiếc nanh sói với cẳng chân mình, chỉ cần Bạch Lạc Nhân có chút nhụt chí, khối thịt bắp chân kia chắc cũng không còn.
(*công là đơn vị tính diện tích đất)
Hai bắp đùi Bạch Lạc Nhân như là máy phát điện, sức lực trên người hình như vẫn chưa dùng hết, cứ như vậy ở trên thảo nguyên nhiệt tình chạy. Tiếng gió gào thét từ bên tai thổi qua, trái tim đang chịu đựng hoạt động cường độ cao, giờ này khắc này, trong lòng Bạch Lạc Nhân vui sướng đến không nói ra lời, hắn nghĩ thế thậm chí còn cất tiếng cười to.
Trong thiên hạ, bị sói đuổi lại còn cười được, sợ rằng chỉ có một mình Bạch Lạc Nhân.
Cuối cùng, cũng không biết là con sói này do thể lực chống đỡ hết nổi, hay bị sự chịu đựng kinh người của Bạch Lạc Nhân khuất phục, nó quay đầu chạy, lưu lại một dãy dấu móng vuốt.
Một lát sau, người thiếu niên kia sốt ruột hoang mang chạy đến, thấy Bạch Lạc Nhân bình yên vô sự nằm trên mặt đất, nhịn không được sợ hãi mà cảm thán một câu, "Anh thật là lợi hại!"
Bộ ngực Bạch Lạc Nhân vẫn đang kịch liệt phập phòng, triệt để thả lỏng hưởng thụ tâm tình sung sướng.
Đột nhiên, có một ngón tay vút ngang qua mặt cậu.
Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, theo hướng ngón tay nhìn sang, nhịn không được cả kinh.
Hơn hai mươi con sói, đứng cách bọn họ chưa đầy năm thước, hướng đến bọn họ híp mắt "mỉm cười."*
(*Ms.Sài cố ý viết là ‘mỉm cười’, không phải mình tự ý đâu nhé)
Chạy! !
Buổi tối hôm đó, cậu thiếu niên mệt mỏi đến mức đã đái dầm.
Sáng ngày thứ hai, Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, đón tia sáng mãnh liệt nhìn ra phía ngoài, phát hiện cậu thiếu niên chính là đang lén lút phơi chăn.
"Hắc, cậu đang làm gì thế?" Bạch Lạc Nhân đột nhiên mở miệng.
Thiếu niên hốt hoảng xoay người, vội vàng ngửa đầu ưỡn ngực, dùng vai và lưng che mãnh đồ kia lại.
Bạch Lạc Nhân dựa ở cửa, khóe miệng mang theo một nụ cười yếu ớt, ánh dương chiếu rọi vào mặt hắn, tuấn mỹ đến mức có chút không chân thật.
Một lúc lâu sau, Bạch Lạc Nhân mở miệng.
"Tôi phải đi."
Thiếu niên cả kinh, "Đi đâu?"
"Về nhà."
"Anh không phải nói từ nay về sau sẽ ở lại nơi này với em, cùng nhau chăn dê sao?"
Bạch Lạc Nhân lấy tay vỗ về hai gò má thô ráp của chàng trai trẻ, nhàn nhạt nói rằng: "Máy bay sắp hết dầu, tôi cứ lái máy bay cùng cậu chăn dê như vậy, sau này vĩnh viễn sẽ không trở về được."
Hai vai thiếu niên sụi xuống, những đường co sau lưng lộ ra một rõ rang.
Bạch Lạc Nhân cúi người nhìn cậu bé một hồi, đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra máy bay mô hình chế tác khéo léo tinh mỹ, đưa cho cậu.
"Đây là tôi tự mình làm, cho cậu."
Mắt cậu thiếu niên lộ ra vẻ vui mừng, yêu thích không buông, nâng niu mô hình ở trong tay, lật qua lật lại nhìn.
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ đầu cậu bé một chút, nhấc chân đi ra ngoài.
Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng nói rõ to.
"Em đồng ý dùng bầy dê đổi máy bay của anh, anh có thể ở lại không?"
Bạch Lạc Nhân xoay người, nhìn cậu thiếu niên cung kính chào một cái chào tuyệt đẹp theo nghi thức quân đội.
"Có cơ hội anh sẽ trở lại gặp em."
Sau đó, cũng không quay đầu lại đi nhanh hướng về phía trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook