Khi hai người nhận được thư thì các đệ tử ở Thiên Cơ Đường phải làm bài khảo sát vào mùa hè, Hoắc Tinh không thể rời đi được, nên để Mạnh Quan Sùng đến đó.

Trước khi Mạnh Quan Sùng đi, hắn đã nhờ người dẫn thiên mã Quy Nguyệt của Lý Thích Xuân ra, cùng mang theo nó đi.

Quy Nguyệt nhìn hắn, khịt mũi một cái phát ra tiếng phì phì trong mũi liền muốn quay trở về, Mạnh Quan Sùng túm chặt dây cương một phen, hung hăng xoa nhẹ đầu Quy Nguyệt: “Khi mày còn nhỏ là tao nhặt mày đêm về đây, mày xem thái độ này của mày là gì hả!”
Ở bên Địch Thủy Thành, Lý Thừa Thu nghĩ, nếu như chính mình đi, gặp mặt Lý Thích Xuân cũng chỉ là càng thêm xấu hổ, liền chuẩn bị đơn thuốc và tốt nhờ đệ tử Kiếm Tông đệ tử gửi tặng qua, trừ việc này ra thì không nói thêm một lời nào nữa.
Thân thể Lý Thích Xuân chưa khôi phục hoàn toàn, tinh thần cũng không tốt, Cố Khê Hàn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, nhưng khó tránh khỏi có những lúc không thể chăm sóc, thế là tự mình chọn ra hai người hầu nữ, một người bảo vệ, một người ở bên cạnh giúp việc cá nhân.

Từ khi Lý Thích Xuân hôn mê đến khi tỉnh lại thì có chút hoảng hốt, nhìn thấy trong phòng có nhiều người lại có chút không biết làm sao.
Người hầu nữ ở bên cạnh thấy y tỉnh dậy, tiến lên nói: “Công tử, Tông chủ hạ lệnh bảo ta tới để hầu hạ ngài.”
Lý Thích Xuân nương theo động tác nàng nâng lên mà đứng dậy: “Tông chủ ở đâu?”
“Trong môn mới nhận một đám đệ tử mới, nên Tông chủ đang ở Tiền San.” Thuốc đã được sắc vẫn còn ấm được đặt ở trên bàn, thị nữ đưa Lý Thích Xuân đến bên cạnh bàn ngồi xuống uống thuốc, “Tông chủ nói nếu ngài tỉnh thì trước tiên hãy dùng thuốc, một chút nữa hắn sẽ trở về.”
Những thứ Lý Thích Xuân dùng hiện giờ đều là thuốc bổ, tuy nói rằng không phải là khó uống, nhưng cũng không thể nói là nó có vị ngon.

Y cảm thấy buồn chán sau khi dùng xong thuốc, bên ngoài mặt trời đã mọc lên cao, liền dạo bước trong phòng.

Thanh Bình Điện tựa hồ không gì khác kể từ lúc mình rời đi, nơi này khi hắn rời đi vẫn trống như cũ, những vật còn lại cũng không thiếu.
Đến khi đi đến bên tủ bảo vật, Lý Thích Xuân vốn chỉ định liếc mắt nhìn một cái, ánh mắt lại bị vật gì ở trên kia kéo lại.

Y bắt lấy một chiếc đèn lồng hình vuông, hỏi người hầu nữ đi theo sau: “Đèn này là từ đâu ra?”
Người hầu nữ nói: “Hồi công tử, nô tỳ không biết.”
Cố Khê Hàn vội làm xong việc ở Tiền San rồi trở về, vừa vào cửa liền thấy Lý Thích Xuân cầm một chiếc đèn lòng ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Cố Khê Hàn bước đi đến bên cạnh Lý Thích Xuân nắm lấy bàn tay đang cầm đèn của y: “Em dùng thuốc chưa?”

Người hầu nữ khom người lui xuống, Lý Thích Xuân mới thả lỏng cơ thể, thoải mái dựa vào trên người Cố Khê Hàn: “Ta đã dùng rồi.

Đèn này là do ngài tìm à? Nó đẹp quá.”
Cố Khê Hàn nhấp môi: “Đây là do ta bảo Khổng Phục Hành tìm.

Vốn định đợi đến ngày mười lăm tháng giêng mang đến cho em, ai ngờ…” Hắn ôm lấy Lý Thích Xuân, tựa cằm lên trên vai người trong ngực: “Ta còn đi học cách làm bánh nguyên tiêu.

Em có muốn ăn không? Một chút nữa ta nấu cho em ăn có được không?”
Lý Thích Xuân rất ngạc nhiên: “Tông chủ còn đi học làm bánh nguyên tiêu à?” Rồi sau đó lắc đầu cười nói: “Ta không ăn nổi món đó,Tông chủ không cần bận tâm.”
“Chờ khi nào em muốn ăn, ta lại làm cho em.” Cố Khê Hàn nói xong, không nhịn được mà hôn hôn lên vành tai Lý Thích Xuân, sau khi ôm Lý Thích Xuân thì đưa tay nắm lấy chiếc đèn lòng trong tay người nọ bỏ vào tủ bảo vật, đưa người đến ngồi vào cạnh bàn, nói với y chuyện mới nhận các đệ tử cho Kiếm Tông, “Những người mới đến, chiếm một nửa là con cháu thế gia kiệt xuất, một nửa kia tuy nói không có của cải hùng hậu và tài nguyên phong phú, tu vi cũng không thấp…”
Lý Thích Xuân rũ mắt tựa như nghe lúc được lúc không, khóe miệng duy trì một vòng cong lên, ngẫu nhiên sẽ “Ừ” một tiếng coi như là đáp lại.
Từ trước đều là Lý Thích Xuân cố gắng tìm đề tài, chỉ muốn cùng Cố Khê Hàn nói nhiều hơn vài câu, hiện tại người muốn nói nhiều hơn hai câu lại biến thành Cố Khê Hàn.

Sau khi Lý Thích Xuân tỉnh dậy, Cố Khê Hàn lâm trạng thái bồn chồn và lo lắng mà xưa nay chưa từng thấy.

Nếu tình ý của Lý Thích Xuân dành cho hắn đã từng hừng hực như lửa cháy, hiện tại sau khi lửa tắt còn dư lại tro tàn trên mặt đất chưa tan hết.

Cố Khê Hàn liền ngồi cạnh đống tro tàn, đưa tay che chở một chút độ ấm còn sót lại để không tiêu tán quá nhanh, một bên cố gắng một thêm củi gỗ để lửa cháy lên lần nữa.
Nếu như Cố Khê Hàn là một người thích xem thoại bản, thích nghe kịch thì chắc chắn biết được thứ rẻ rúng nhất của người đời chính là khi có không giữ, mất rồi mới gấp gáp đi tìm, tiếc rằng hắn không biết tí gì về vở kịch mà dân gian đã xem đến ngấy, cũng không biết sau khi phụ lòng người rồi phải bù đắp thế nào.

Hắn cảm thấy tình ý của Lý Thích Xuân dành cho hắn đã phai nhạt, vì vậy hắn chỉ có thể cố gắng hết sức, vụng về mà cố gắng hấp dẫn sự chú ý của đối phương, và tạo niềm vui cho người nọ.
Chương 45:
Cố Khê Hàn có việc nên vội vàng chọn lựa đệ tử trong môn, thân thể Lý Thích Xuân lại không tiện đi lại, liền để Khổng Phục Hành đón tiếp Mạnh Quan Sùng, dẫn người đến gặp Lý Thích Xuân.


Hắn bảo đệ tử bên cạnh mang Quy Nguyệt đến trại nuôi ngựa lúc đầu nơi nó ở đi, Quy Nguyệt lại nổi giận, cho dù như thế nào cũng không muốn đi theo, chính là kè sát bên cạnh Mạnh Quan Sùng.

Mạnh Quan Sùng bị nó ủi đến không còn cách nào, các đệ tử cũng không dám mạnh tay với thiên mã của công tử, Quy Nguyệt liền đi theo bọn họ dạo tới dạo lui suốt một đường rồi giữa đại điện.
Lý Thích Xuân cảm thấy rất áy náy với các sư huynh sư tỷ, nên muốn đứng chờ ở cửa.

Còn chưa thấy người tới, liền nghe tiếng vó ngựa giòn giã từ xa vọng lại gần, một cái đầu to thò từ bên ngoài cửa vào, sau khi nhìn thấy Lý Thích Xuân liền hưng phấn giơ vó ngựa lên, bước qua ngạch cửa chạy chậm vòng quanh Lý Thích Xuân.
“Quy Nguyệt, mày —— đừng quậy nữa! Sư huynh!” Lý Thích Xuân cười ngăn Quy Nguyệt đang thò miệng qua, vui sướng mà gọi Mạnh Quan Sùng một tiếng.
Quy Nguyệt tự chơi ở đùa hậu viện, bàn ghế cách đại điện khá xa, Lý Thích Xuân cảm thấy không được gần, liền thỉnh Mạnh Quan Sùng tới đến thiên điện, cho mọi người lùi xuống, Mạnh Quan Sùng tự mình châm trà.

Mạnh Quan Sùng nhéo một cổ tay khác của y, một lát sau nói: “Bình phục không tồi đấy, nhưng có chút yếu.” Lý Thích Xuân đem chung trà nhẹ đặt ở trước mặt hắn, nghe vậy nói: “Đi một vòng Quỷ môn quan, sao không yếu cho được.

Nhưng thật sự xin lỗi sư huynh và sư tỷ, làm cho mọi người phải lo lắng vì ta như thế.”
Mạnh Quan Sùng chép chép miệng: “Biết xin lỗi chúng ta, về sau hãy sống cho tốt đi, chớ có lại dọa người như thế.

Lớn tuổi rồi, nên không nổi chịu đựng được nữa.” Lý Thích Xuân bật cười: “Sư huynh đang trong thời kì tráng niên, đâu ra mà nói mình lớn tuổi? Lời này cũng đừng để cho sư tỷ nghe thấy, nếu không sẽ tịch thu rượu của huynh.”
Mạnh Quan Sùng ngượng ngùng nói: “Nàng ấy không phải không tới đây sao…”
Khi hai sư huynh đệ gặp lại nhau, cũng không có những cảnh ôm nhau khóc rống, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, từ trước đến nay vẫn như cũ.

Chỉ là Mạnh Quan Sùng tựa hồ có chuyện muốn nói, sờ soạng khắp người tìm gì đó, dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Trước khi Lý Thích Xuân mở miệng dò hỏi, cuối cùng hắn cũng hắn giọng nói: “Cái kia, tiểu Xuân này.” Lý Thích Xuân thẳng lưng, đặt hai tay đặt lên đầu gối, chờ Mạnh Quan Sùng nói tiếp.
Mạnh Quan Sùng thử hỏi: “Hiện tại đệ nghĩ sao về tên họ Cố kia?”
Lý Thích Xuân chớp chớp mắt: “Hả?”
“Chính là,” Mạnh Quan Sùng duỗi tay chỉ chỉ lên ngực mình, “Đệ còn tình cảm với hắn sao?”

“Tất nhiên.

Tâm ý của ta dành cho hắn, chưa từng thay đổi.” Lý Thích Xuân trả lời quá nhanh và quá chắc chắn, Mạnh Quan Sùng có chút đau răng, đồng thời cảm thấy rất khó hiểu hỏi: “Vì sao vậy? Rốt cuộc hắn có cái gì tốt, khiến đệ khăng khăng một mực như thế?”
Lý Thích Xuân vươn hai ngón tay: “Sư huynh, người đó đã cứu mạng ta hai lần.”
Mạnh Quan Sùng ngạc nhiên nói: “Thì sao? Trên đời này có rất nhiều người được cứu như vậy, chẳng lẽ mỗi ngưòi được cứu phải lấy thân báo đáp hay sao?”
Cảm giác hít thở không thông khi nước sông ngập qua đỉnh đầu một lần nữa tái hiện, Lý Thích Xuân nhìn chằm chằm trước mắt, phảng phất xuyên qua lớp nước trà xanh trong veo kia, thấy được người nọ trong sông Tần Hoài hướng vươn tay về phía y.

Ánh mắt y mê ly, tốc độ nói chậm rất nhiều: “Chuyện tình cảm, nào có nhiều đạo lý như vậy nhưng… Có chuyện này, nói ra sư huynh có lẽ sẽ giận ta.”
Lý Thích Xuân ngửa đầu uống cạn nước trà ấm áp trong chém, hít sâu một hơi nói: “Ta đúng thật là ôm ý định muốn chết, nhưng ngày ấy khi gần chết, ta nhìn thấy hắn, đột nhiên cảm thấy rất không cam lòng.”
Lý Thích Xuân không cam lòng lại tủi thân, y và Lý Thừa Thu là huynh đệ ruột, vì cái gì muốn y chịu đựng ánh mắt ghẻ lạnh của cha mẹ nhiều năm như vậy? Vì cái gì mà phải trả lại Lý Thừa Thu bằng cả tánh mạng? Từ khi yở trong bụng mẹ thì y đã nợ Lý Thừa Thu, y đã nghe quá nhiều lời tương tự như vậy, cho nên chưa bao giờ muốn tranh giành với Lý Thừa Thu bất kì thứ gì.
Chỉ có Cố Khê Hàn, y muốn có.
Nhưng Cố Khê Hàn là người sống sờ sờ, không phải đồ vật gì, hắn cũng thích Lý Thừa Thu, Lý Thích Xuân đối với chuyện này đành bó tay không có biện pháp.
Thật vất vả mới trở thành đạo lữ, nhiều năm như vậy Cố Khê Hàn chưa từng nói thích y, nhưng khi y cố tình muốn chết thì hắn lại nói.

Lý Thích Xuân ngoài miệng nói không tin, nhưng đáy lòng dường như hy vọng đó là sự thật, không ngừng nói tự nhủ với chính mình nếu như, nếu như Cố Khê Hàn thật sự thích mình thì sao?
Kìm nén quá lắm, đột nhiên Lý Thích Xuân như bị khát vọng kia đánh mất đi lý trí.

Nếu như khi gần chết mà Cố Khê Hàn tới, vậy thử một lần, dùng cái mạng này của y, thăm dò trái tim của Cố Khê Hàn.
Nếu như Cố Khê Hàn không cứu y, dù sao chết thì cũng đã chết, yêu và hận, cũng chẳng liên quan gì đến y nữa.

Nhưng nếu Cố Khê Hàn cứu y, vậy thì y có thể sống tiếp và nắm được tình yêu của Cố Khê Hàn.
Mạnh Quan Sùng ngạc nhiên nhìn y, như là đang nhìn một người xa lạ: “Đệ thật sự bị ấm đầu đấy à? Cho dù hắn không lừa đệ, nguyện ý cứu đệ, nhưng nếu không cứu đệ trở về thì sao? Không phải là đệ vẫn chết à!”
Lý Thích Xuân nhún nhún vai: “Nếu như tông chủ Kiếm Tông cũng không có biện pháp cứu ta thì không có ai trên thế gian này có thể cứu được ta.

Nhưng nếu hắn làm được thì ta liền kiếm lời nha.

Dù sao ta cũng muốn chết, cho dù như thế nào cũng không lỗ.”
“Cho nên chính đệ hạ cấm chế nguyên thần và hồn phách là vì…”

“Đó là trước khi hắn tới ta đã hạ cấm, lúc ấy đúng thật không muốn sống nữa.” Lý Thích Xuân vẻ mặt vô tội, “Chẳng qua sau khi hắn đến ta đã liều mạng sửa lại cấm chế, để khi hắn tiến trong thức hải có thể tiện hơn một chút.”
Mạnh Quan Sùng đỡ trán, bất lực nói: “Lý Thích Xuân, đệ rất lợi hại, thực sự đáng gờm!” Hắn đã sớm biết tiểu sư đệ nhìn qua vẻ mặt thuần thiện này, thiên chân vô tà, thậm chí còn có chút ngốc, kỳ thật trong lòng suy nghĩ nhiều đi, ngay cả bọn họ gần như là người nuôi dưỡng y có khi cũng không đoán được tâm tư của y.

Chẳng qua Lý Thích Xuân chưa bao giờ chơi trò qua mặt với bọn họ, nên bọn họ cũng không có để ý lắm.
Ai ngờ ông con này đã chết đến nơi còn không muốn sống sót như thế nào, mà lại lấy mạng của mình đi “Tính kế” người khác, “Tính kế” cho cái tình yêu chó má kia!
Mạnh Quan Sùng tức giận đến váng đầu, đứng dậy nói: “Ta thật sự, thật sự rất lo lắng cho đệ, ta liền trở về nói cho sư tỷ đệ biết, để sư tỷ của đệ tới thu thập đệ, đệ chờ ta, ta đi liền…”
Lý Thích Xuân vội vàng đuổi theo đi, kéo lấy tay áo của Mạnh Quan Sùng, ôm cánh tay hắn làm nũng: “Sư huynh à, ta biết sai rồi, nếu không có huynh và sư tỷ thì ta sóm đã không xong rồi.

Sư huynh đừng giận ta mà sư huynh…”
Khi Cố Khê Hàn đến gần, thoáng nghe được tiếng Mạnh Quan Sùng rít gào và giọng xin tha của Lý Thích Xuân ở thiên điện truyền đến.

Hắn vốn tưởng rằng này hai người nổi lên tranh chấp, vừa định tiến đến ngăn lại, cẩn thận nghe lại cảm thấy không đúng, Mạnh Quan Sùng tựa hồ không phải nổi giận thật, Lý Thích Xuân lại còn làm…làm nũng?
Hắn rất ít nghe Lý Thích Xuân nói chuyện cùng hắn như vậy, giọng nói nhẹ nhàng, âm thanh vừa mềm mại vừa ngọt ngào, chỉ có thể là đối với người tín nhiệm nhất, thân cận nhất mới nghe được.

Hắn dừng bước chân lại, gần như tham lam mà nghe âm thanh loáng thoáng kia, thẳng đến khi âm thanh kia dần lắng xuống, tựa hồ Lý Thích Xuân đã dỗ được Mạnh Quan Sùng.

Cố Khê Hàn không đi vào quấy rầy, cũng không dùng bùa để nghe lén chuyện gì, đứng tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.
Lý Thích Xuân đem Mạnh Quan Sùng từ cửa kéo trở về, trên thực tế y vẫn như cũ không có sức lực gì, Mạnh Quan Sùng chỉ cần hất tay áo thì có khả năng đem y ngã lăn trên mặt đất, rốt cuộc vẫn là luyến tiếc nên chỉ nổi giận với y, xụ mặt và nhẹ nhàng ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Lý Thích Xuân rót thêm trà cho hắn, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi sư huynh, sau khi ta chết gặp mấy vị thần tiên đấy.”
Mạnh Quan Sùng cười lạnh một tiếng: “Thần tiên à? E rằng không phải là Hắc Bạch Vô Thường đầu trâu mặt ngựa đến bắt được đệ đi!”
—————————–
Trong trấn gần Thiên Cơ Đường có một quán bán bánh trôi nhân mè mà nhân ít cực, Mạnh Quan Sùng cảm thấy lấy cây móc tai múc nhân còn lớn hơn nhân bánh kia.

Đêm hôm đó, Mạnh Quan Sùng ngủ lại ở Vân Sơn, không thể hiểu được mà nhớ tới cửa hàng bán bánh nguyên tiêu nhân mè đen kia: Dường như giống Lý Thích Xuân, bên ngoài cừa mềm vừa trắng, chọc vào nhân bên trong là màu đen.

Tuy rằng màu đen không nhiều lắm, nhưng cũng là đen.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương