Thuốc Ngọt
Chương 27: "Cậu là ai?"🍑


Edit: Thỏ
Beta: Ruồi


Sở Trú nhìn cô gái trang điểm đậm làm mất đi vẻ xinh đẹp trước mặt, tóc gợn sóng xoắn màu nâu đỏ, ngũ quan đẹp và xinh xắn, trên mặt không biết thoa bao nhiêu phấn, trắng đến nỗi dọa người, mi mắt của cô được vẽ rất sâu rất đậm, không, đó không còn là kẻ mắt nữa. Dưới quầng mắt, tán phấn màu xám tro lên hốc mắt, trang điểm cực kỳ nổi bật, có mùi vị phong cách Gothic*.


[*] Mình tra thì thấy đây là phong cách thời trang.


Trời lạnh như vậy, cô mặc một chiếc váy ngắn caro màu cà phê cùng chiếc áo len dệt kim màu hồng nhạt, cùng đôi tất lụa đen ấm áp ôm lấy hai đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, vừa quyến rũ vừa hấp dẫn, rất dễ dàng trêu chọc những người biến thái mê chân.


Thế nhưng Sở Trú một chút phản ứng cũng không có, mắt híp lại, đánh giá gương mặt cô gái, trang điểm thật sự quá dày, trông cô trưởng thành, nhìn không ra tuổi, trên người cô truyền đến mùi nước hoa nồng nặc, có chút gay mũi, ngửi không quá thoải mái, có mùi kém chất lượng rất rẻ tiền.


Thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, mê hoặc lòng người nhưng không quyến rũ, chỉ nhìn cách trang điểm quá mức khoa trương kia, khí chất khác nhau một trời một vực với Lương Văn, Sở Trú nhìn đôi mắt khi cười cong cong lên của cô, cuối cùng bất ngờ cảm thấy vài phần quen thuộc.


Bởi vì là chị em, cho nên lớn lên giống nhau sao....


Ngay cả giọng nói không ngớt lời đều giống nhau như đúc.


Sở Trú vừa mới nghe được giọng nói của cô trong điện thoại, suýt chút nữa nghĩ là Lương Văn.


Hơn nữa Lương Dược...


Dược........


Anh nhớ rõ biệt danh của Lương Văn khi phát sóng trực tiếp, nhưng lại nghe fans của cô nói rằng cô trước kia vẫn luôn trang điểm khi trực tiếp.


Cô rất giỏi trang điểm, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thấy.


"Cái đó, bạn học Sở Trú?"


Lương Dược thấy thiếu niên vẫn luôn nhìn mình không nói lời nào, trong lòng bồn chồn, tay quơ quơ ở trước mặt anh, nở nụ cười dè dặt, "Chúng ta có thể đi vào trong nói chuyện được không? Ngoài cửa có hơi lạnh."


"Mời vào." Sở Trú rũ mi mắt xuống, lông mi thật dài bao trùm xuống dưới, che đậy cảm xúc ở đáy mắt, anh rất bình tĩnh nghiêng người để cô đi vào.


Lương Dược cực kỳ thục nữ nói cảm ơn, cô tự nhận mình là một diễn viên xuất sắc, tuy rằng đã đến đây không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn kiềm chế cơ mặt lộ ra biểu cảm hâm mộ như trước, "Ôi, nhà của cậu thật lớn."


Phía sau, Sở Trú nhẹ nhàng 'Ồ' một tiếng, không rõ ý gì.


"..." Lương Dược tự động nghĩ anh như đang khinh thường đồ quê mùa.


Da mặt Dược Dược phải dày.


Dược Dược không sao cả.


Cô rụt rè tao nhã ngồi trên sô pha của anh, thấy Sở Trú vậy mà vào phòng bếp rót nước cho cô!


Ôi, anh ấy đổi tính rồi?


Lương Dược ngạc nhiên không ngớt, mới một ngày không gặp anh đã trở nên lịch sự như vậy?


Trước kia khi cô đến nhà, anh đều không rót cho nước uống, trực tiếp làm bài tập trong sách! Mẹ nó, thật sự là một đoạn hồi ức không muốn nhớ tới.


Lương Dược nhìn Sở Trú cầm hai ly nước đi tới, bàn tay xinh đẹp thon dài để một ly trước mặt cô, giọng nói bình tĩnh, "Mời dùng."


"Cảm ơn." Lương Dược nói cảm ơn lịch sự, tay nâng ly thủy tinh, sờ vài, phát hiện có gì đó không đúng, sao lại lạnh như vậy? Trời lạnh mà anh lại mời cô dùng nước lạnh?


Lương Dược nhìn anh.


Sở Trú ngồi đối diện cô, trong tay cầm một cái ly giữ nhiệt, bên trong không ngừng tỏa ra hơi nóng, anh chậm rãi uống một ngụm nước, nói: "Cô Lương, cô tìm tôi có việc gì?"


"..."


Lương Dược hít một hơi thật sâu, tự nhủ với mình phải nhẫn nại, nhịn một chút gió êm biển lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.


Cô có thể!


"Tôi tới để cầu xin tha thứ," Lương Dược chân thành nói, "Tôi nghe nói La Mục vì kinh doanh trái phép nên bị cảnh sát bắt đi."


Sở Trú "Ồ" một tiếng, lạnh nhạt nói: "Chuyện này đâu liên quan gì tới tôi."


Vẫn còn giả bộ!


Nụ cười của Lương Dược đã không duy trì nổi nữa, "Tôi biết là cậu tìm người trị anh ta, nể tình tôi là chị của Văn Văn, mong cậu có thể mở một mắt lưới tha cho anh ta một lần, tôi thề sẽ không bao giờ để cho anh ta quấy rầy Văn Văn thêm một lần nào nữa."


Sở Trú bình tĩnh nhìn cô, "Cô có quan hệ như thế nào với La Mục?"


Lương Dược muốn nói là bạn bè, nhưng lại cảm thấy mối quan hệ này không đủ sâu, không đủ thành khẩn, cô cắn chặt răng nói: "Anh ấy là bạn trai của tôi!"


Vừa nói xong, Lương Dược phát hiện sắc mặt của thiếu niên trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, ngón tay thon dài siết chặt ly giữ nhiệt, "Cô lặp lại lần nữa."


"Bạn, bạn trai, có chuyện gì sao?" Lương Dược sợ tới mức có phần cà lăm.


Sở Trú im lặng vài giây, giọng nói trở nên bình tĩnh trở lại, "Tôi có thể tha cho anh ta, nhưng cô phải tẩy trang."


Anh ngồi thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, nói từng chữ: "Ở trước mặt tôi."


Lương Dược nghe vậy, đầu "Oành" một tiếng, nổ thành pháo hoa.


Anh đã phát hiện?


Lúc nào vậy?


Sao phát hiện được?


Lương Dược cố hết sức duy trì sự bình tĩnh, "Tôi trông xấu xí, tẩy trang nhìn không đẹp đâu, hơn nữa ở đây cũng không có nước tẩy trang."


Sở Trú nói: "Mẹ của tôi có, tôi có thể đưa cho cô, về phần cô trông xấu hay không xấu thì không liên quan tới tôi, tôi chỉ muốn xác nhận một chút."


Xác nhận một chút? Xác nhận cái gì?


Lương Dược mím chặt môi.


Dù anh không nói rõ, nhưng trong lòng hai người đều biết.


"Vậy thôi vậy, tôi trở về nhé." Lương Dược đặt ly trên bàn trà, "Cảm ơn ly nước lạnh của anh."


Sở Trú hơi nhướng mày: "Cô không muốn cứu bạn trai cô?"


"Không cứu đâu." Lương Dược vô cùng sảng khoái bỏ đi, nhanh chóng đứng dậy rời đi, "Để anh ta chết trong ngục đi!"


Cô gần như chạy đến cửa, chân vừa đụng tới cánh cửa màu đen, thì điện thoại trong túi xách vang lên, cô vừa mở cửa vừa trả lời điện thoại, "A lô?"


Đối phương không lên tiếng, không khí vô cùng im lặng.


Lương Dược nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Sở Trú đứng cách đó không xa, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại, mặt không chút thay đổi nhìn cô.


"..."


Một cảnh tượng vô cùng khó xử.


Lương Dược im lặng cúp điện thoại, cúi đầu không dám nhìn anh.


Trước mặt có một bóng đen nặng nề che phủ, Sở Trú đã bước tới, anh chậm rãi nắm lấy tay cô đang đặt trên then cửa lại, từng chút từng chút từng chút một đem cửa đóng lại lần nữa, chặn lại ánh sáng mỏng manh, cùng với toàn bộ hi vọng xa vời của cô ở ngoài cửa.


"Giải thích?" Sở Trú một tay nâng lấy đầu cô, rũ lông mi nhìn cô, ánh mắt nặng nề, giọng nói khàn khàn, ngụ ý mang vài phần nguy hiểm.


"Cậu từ khi nào nhìn trộm người ở sau lưng tôi vậy?"


Hơi nóng mà anh thở ra đều phun lên đỉnh đầu của Lương Dược, nóng đến mức khiến cô toát mồ hôi lạnh, lông mi của cô run rẩy, căng thẳng không dám nhìn anh, giọng nói trong vô thức mềm mại đi rất nhiều, lắp bắp nói: " Trú, Trú Trú, anh bình tĩnh một chút, sự việc, sự việc không phải như thế......."


Ban đầu khi suy nghĩ của Lương Dược trống rỗng, tưởng rằng áo lót cứ như vậy bị lột, sau lời nhắc nhở của anh, cô lại nghĩ tới một cái cớ tuyệt vời: "Em với La Mục thật sự chỉ là bạn bè, không có bất kỳ quan hệ nào! Em sợ mình một mình đến tìm anh sẽ khiến anh hiểu lầm, cho nên mới cải trang thành hình dáng của chị mình qua cầu tha thứ, xin lỗi mà, em cũng không dám nữa QAQ!"


Sở Trú nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má trắng nõn của cô, bình thản hỏi: "Em cùng chị lớn lên rất giống nhau?"


"........Không, chỉ giống một chút thôi."


Lương Dược cẩn thận giương mắt nhìn thiếu niên, mặt anh vẫn như trước không thay đổi gì, biểu cảm không phân biệt được vui hay giận, "Cái kia, anh không tức giận chứ?"


"Em nói thử xem?"


Sở Trú nhìn đôi môi phấn nộn cứ mở ra đóng lại của cô, ánh mắt sâu thẳm, lại khắc chế không nổi, nâng cằm cô lên, cúi đầu thật mạnh hôn xuống, chặn đôi môi của cô.


Lương Dược giật mình lờ mờ mở to mắt.


Anh... anh anh đem đầu lưỡi luồn vào!


Có mục đích xâm chiếm cực cao.


Mạnh mẽ cướp bóc.


Sau khi kịp phản ứng Lương Dược lập tức giãy dụa phản kháng lại, nhưng anh như đoán chắc được động tác của cô, bàn tay thon dài mạnh mẽ chế trụ cổ tay của cô ấn lên đỉnh đầu, nghiêng người đặt lên lên, từng bước khắc sâu nụ hôn.


Cmn...


Lương Dược vừa xấu hổ vừa tức giận, tay anh đặt sau gáy của cô, khiến cô thụ động tiếp nhận lòng đố kị từ cẩu nam nhân, muốn giãy dụa nhưng lại không dám dùng nhiều sức, trong lòng tuyệt vọng.


Cô đây có được tính là chiếm hời của em rể?


Mẹ nó đây là loạn luân. Loạn luân!


Cô vừa cho em gái cặp sừng à?


Nội tâm của Lương Dược cực kỳ náo nhiệt, cũng mặc kệ cô nghĩ như thế nào, Sở Trú đều không có ý định dừng lại.


Ôm cô gặm cắn cả hai chục phút.


Cuối cùng, gặm tới khi đầu lưỡi của Lương Dược đều đã tê rần.


Đây là một nụ hôn triền miên mãnh liệt, lính mới Sở Trú này lái xe tốc độ chuẩn ghê, không chỉ khiến cho môi lưỡi bọn họ từ trong ra ngoài tiếp xúc với nhau, còn thành công đem môi của cô cắn đứt da.


Có thể thấy được mức độ kịch liệt.


Lương Dược trong lúc ý thức mơ hồ thì cảm nhận được tiếng thiếu niên thở gấp thì thào bên tai cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm.


"Em là của anh."


Môi của họ cuối cùng cũng tách ra một chút, trong đầu của Lương Dược không biết là mất đi sợi dây thần kinh nào, thuận miệng đáp: "Ồ, vậy cuối cùng anh có chịu thả người hay không?"


Khi đó suy nghĩ của cô rất đơn giản, cmn hôn người ta lâu như vậy, dù sao cũng nguôi giận rồi chứ, cũng nên đồng ý thả người ra...


Kết quả lời vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của thiếu niên lại trầm xuống, sau đó........... Môi của cô lại bị lấp kín.


Lương Dược: ".........." Số cô thật quá khổ cực.


Ngày đó, anh thật sự ôm hôn cô cả buổi chiều, đến khi thả cô về nhà cũng không nói có thả người hay không.


Lương Dược đương nhiên cũng không có dũng khí hỏi, hỏi một chút hôn một chút, dức khoác!


Cô thẳng thừng từ chối để anh đưa cô về nhà, bày tỏ cho dù là về thì cô cũng muốn tự mình đi về!


Sở Trú biết hôm nay anh có lẽ đã khiến cô sợ hãi, cũng không có ép buộc cô, chỉ là lại hôn cô một cái.


"..."


Lương Dược mang khuôn mặt mộc về nhà, trong lòng quyết định không bao giờ gặp Sở Trú nữa, còn em gái... Cô cũng không muốn nhìn thấy.


Không còn chút mặt mũi nào.


Đêm đó, vì cảm giác tội lỗi sâu sắc, cô đã viết văn hơn hai mươi lăm ngàn từ, viết lại chi tiết hơn về mọi việc phát sinh trong lúc đó giữa cô và Sở Trú, bao gồm lúc sự kiện phát sinh, thời gian cùng địa điểm, dĩ nhiên là đã lược bỏ nụ hôn đi.


Cô sắp xếp lại câu từ rồi chuyển cho Lương Văn.


Mỹ danh rằng: Bồi thường.


Ngày mai nhất định phải nhớ hết.


Lương Văn nhìn văn bản dài hai mươi lăm ngàn từ mà rưng rưng nói cảm ơn: "... Cảm ơn chị, cho dù hôm nay có thức khuya em cũng sẽ ghi nhớ hết."


Lương Dược lúc này mới yên tâm, ung dung thoải mái trong phòng thuê của mình ngủ ngon.


Nhưng cô lại không biết, khi cô rời khỏi nhà họ Sở, Sở Trú đứng ở cửa sổ sát đất hồi lâu ngưng mắt nhìn bóng lưng của cô, trầm mặc một lúc rồi gọi điện thoại.


"Giúp tôi điều tra một người... Tên Lương Văn... Tôi muốn biết tình huống trong nhà của cô ấy... Đặc biệt là về cô và chị gái của cô ấy..."


*


Ngày hôm sau, Lương Văn dùng cả đêm thuộc lòng câu chuyện tình yêu của Lương Dược cùng Sở Trú phờ phạc trở lại Nhất Trung.


Theo lý thuyết, khi nhìn thấy Sở Trú, cô nên cảm thấy kích động cùng khẩn trương mới đúng.


Nhưng cô lúc này rất buồn ngủ.


Cực kỳ buồn ngủ.


Cô đi vào lớp Một, mắt lim dim nhìn qua, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Trú ngồi tại chỗ ngồi đọc sách, lưng thẳng tắp, đẹp trai nhanh nhẹn, vẻ mặt như thường, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào người anh, đẹp không thể tả.


Tim Lương Văn lỡ mất một nhịp, cơn buồn ngủ kia lập tức biến mất không còn tăm tích, dù thế nào đi nữa, đây cũng là người mà cô thích đã lâu.


Cô ngại ngùng bước tới trước, hắng giọng một chút, vừa muốn nói chuyện.


Sở Trú đã ngẩng đầu, nhìn cô trong chốc lát, nhíu nhíu mày, câu đầu tiên chính là: "Cậu là ai?"


Giọng điệu lạnh lùng.


Lương Văn, người đã ghi nhớ hai lăm ngàn chữ, ngay cả một chữ cũng không thể phát huy công dụng: "............."


❤ ❤ ❤


Xin lỗi mọi người gất nhìuuu, tuần trước gặp một chút vấn đề nên hôm nay mới update được ạ (ノ∀'♥)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương