Thuốc Nè! Anh Uống Đi
-
Chương 2
-"Tôi sẽ nói tất cả vết thương này là do tôi bất cẩn ra nên xin ông đừng cướp lấy tương lai của con bé, nó vô tội mà tôi cầu xin ông" Người phụ nữ run rẩy nắm lấy tay người đàn ông trung niên cao lớn.
-"Mẹ đừng cầu xin ông ta nữa mà, dù là đàn piano hay bất cứ thứ gì con cũng có thể từ bỏ được" Giọng nói trong trẻo của cô bé đứng cạnh người phụ nữ vang lên hoà cùng với tiếng khóc nức nở tuyệt vọng.
-"Không sao! Mẹ không sao đâu mà!! Con không được từ bỏ piano" Người phụ nữ đau xót nhìn cô bé.
-"Mọi chuyện sẽ giải quyết nhanh thôi nên...nên ông hãy cho tiểu Nhiên biểu diễn tại buổi hoà nhạc ở Paris nhé. Chồng à..." Người phụ nữ quỳ xuống đập đầu xuống sàn vang lên tiếng cốp cốp.
-"Bà biết thế thì tốt" Gã trung niên nhếch mép cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người phụ nữ quỳ lạy mình như là quỳ lạy một đấng tối cao người người kính sợ.
-"Con đã nói là không cần rồi mà..." Đôi mẳt cô bé trở nên vô hồn, nước mắt rơi lã chã, lùi lại phía sau trong vô thức.
-"CHO NÊN MẸ ĐỪNG CẦU XIN ÔNG TA NỮA"
Cô bé giơ tay chộp lấy cây viết gần đó đâm mạnh xuống bàn tay trái.
Tách...tách.... Từng giọt máu rơi xuống đất
-"TIỂU NHIÊN!!! KHÔNGGGG" Người phụ nữ gào thét trong đau đớn nhìn cánh tay đầy máu của con gái.
Doãn An Nhiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cổ họng trở nên khô khốc khiến cô nuốt nước bọt liên tục. Cô ngơ ngác nhìn quanh căn phòng quen thuộc mà xa lạ, hớt hải chạy ra khỏi phòng.
Nhìn thấy bóng người mẹ thân yêu dưới bếp cô bất giác nhào vào lòng bà. Đôi bàn tay run run ôm chặt lấy người bà Kỳ.
-"Mẹ à..." Giọng nói pha chút nức nở.
-"Lớn mà còn nhõng nhẽo" Bà Kỳ dịu dàng vỗ về Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên càng vùi đầu sâu vào ngực bà Kỳ, lúc ở bên bà khiến cô trở nên yếu đuối lạ thường.
-"Con hôm nay tính ở nhà làm nũng với mẹ mà không đi học à"
Đi học??!! Cô quên mất!!Á Á Á
Chết tiệt!! Đều tại hai tên kia cho cô uống thuốc mê, nhưng mà nếu bọn chúng hạ xuân dược thì...cô không đám nghĩ đến đó.
-"Lại đây ăn trưa đi, mẹ thấy con ngủ sáng giờ tưởng con bị bệnh nên không dám đánh thức" Giọng bà Kỳ vang lên phá vỡ mạch suy nghĩ của An Nhiên
Bà Kỳ nhẹ nhàng kéo ghế ngồi trước bàn ăn.
-"...Con đừng làm việc ở club đó nữa" Giọng điệu bà Kỳ trở nên nghiêm túc.
Tách!!
Chiếc đũa đang cầm trên tay Doãn An Nhiên rơi xuống. Thấy mình luống cuống, cô vội nhặt đôi đũa dưới sàn lên.
Mẹ đã biết chuyện cô làm thêm ở đó rồi sao. Rõ ràng cô đã giấu rất kĩ chuyện đó.
[ Nghị viên Doãn xin ông phát biểu suy nghĩ về vấn nạn bạo lực gia đình hiện nay ạ!]
Giọng nói lảnh lót của nữ phóng viên tại chiếc tivi trước phòng khách vang lên.
Tách!!!
Lần này là chiếc đũa trên tay Doãn An Nhiên gãy đôi. Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, bầu không khí cũng trở lên lạnh lẽo hẳn, chỉ nghe tiếng nói của nữ phóng viên cùng người trả lời.
[Đây là vấn đề nhức nhối trong các gia đình hiện nay. Tôi rất biết ơn vì gia đình tôi chưa bao giờ xảy ra chuyện này]
Giọng nói của Doãn Thiên Minh vang lên đầy sự tự tin và mạnh mẽ khiến người nghe không khỏi bị thuyết phục
[Tôi nghĩ rằng-----]
Tách!!
Tiếng tivi tắt trong gương mặt lạnh nhạt của bà Kỳ.
-"Ăn cơm đi con" Bà Kỳ nở nụ cười dịu dàng.
-"Con no rồi, mẹ cứ ăn tiếp đi, con đi lên phòng có chuyện" Doãn An Nhiên cười nhạt, xoay người quay trở lại phòng mình
-"Tiểu Nhiên..." Bà Kỳ vội nắm lấy tay cô ý muốn khuyên nhủ con gái nào ngờ lại vô ý nắm lấy bàn tay trái khiến cô nhăn mặt."Mẹ xin lỗi...mẹ không cố ý muốn làm con đau, mẹ chỉ..." Bà Kỳ hốt hoảng, lắp bắp giải thích.
-"Con không sao, mẹ đừng ---"
Bỗng lúc này có tiếng đập cửa liên hồi cắt đứt lời nói của An Nhiên.
Bà Kỳ nhẹ nhàng mở cửa. Trước mắt bà hiện ra một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự với phong thái uy nghiêm, phía sau ông ta là một dàn người áo đen có lẽ là vệ sĩ.
Người trung niên: "Xin hỏi đây có phải là nhà của cô Doãn An Nhiên?"
Doãn An Nhiên: "Phải đấy lão già biến thái, muốn cướp sắc hay cướp tiền? Nói trước là không có tiền vậy cướp sắc đi"
Bà Kỳ: "..." Đứa con gái e thẹn yếu đuối dịu dàng của bà đâu, nó là ai??? Bà không quen!!!
Lão già biến thái: "..." Ai cho ông lương thiện.
Phải bình tĩnh, bình tĩnh tạo nên sự quý sờ tộc!!
-"Tôi tên Lưu Long chứ không phải lão già biến thái. Nếu đúng là cô Doãn, mong cô đi theo chúng tôi!" Chú Lưu gượng nở nụ cười phúc hậu nhưng nhìn trán nổi đấy gân xanh kia cũng đủ biết ông ta giận đến mức nào.
Doãn An Nhiên: "Không!! Không có thời gian!!Ông chưa nghe câu thời gian là vàng là bạc sao lão già biến thái??"
Luôn có mấy tên biến thái muốn hãm hại bà đây!! Phải đề phòng!!
-"Mong cô Doãn đừng ép tôi!" Lời nói đầy sự uy hiếp trắng trợn.
Vừa dứt lời 3 tên áo đen đã tiến gần sát bà Kỳ.
Không khí trong căn phòng như ngưng đọng, sự im lặng bao trùm khắp ngôi nhà. Im lặng đến đáng sợ.
-"Được, tôi đi với ông" khoé miệng Doãn An Nhiên cong lên thành một nụ cười, nụ cười đó lạnh lùng mà châm biếm.
Dám ủy hiếp cô. Để xem....
-"Mẹ đừng cầu xin ông ta nữa mà, dù là đàn piano hay bất cứ thứ gì con cũng có thể từ bỏ được" Giọng nói trong trẻo của cô bé đứng cạnh người phụ nữ vang lên hoà cùng với tiếng khóc nức nở tuyệt vọng.
-"Không sao! Mẹ không sao đâu mà!! Con không được từ bỏ piano" Người phụ nữ đau xót nhìn cô bé.
-"Mọi chuyện sẽ giải quyết nhanh thôi nên...nên ông hãy cho tiểu Nhiên biểu diễn tại buổi hoà nhạc ở Paris nhé. Chồng à..." Người phụ nữ quỳ xuống đập đầu xuống sàn vang lên tiếng cốp cốp.
-"Bà biết thế thì tốt" Gã trung niên nhếch mép cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người phụ nữ quỳ lạy mình như là quỳ lạy một đấng tối cao người người kính sợ.
-"Con đã nói là không cần rồi mà..." Đôi mẳt cô bé trở nên vô hồn, nước mắt rơi lã chã, lùi lại phía sau trong vô thức.
-"CHO NÊN MẸ ĐỪNG CẦU XIN ÔNG TA NỮA"
Cô bé giơ tay chộp lấy cây viết gần đó đâm mạnh xuống bàn tay trái.
Tách...tách.... Từng giọt máu rơi xuống đất
-"TIỂU NHIÊN!!! KHÔNGGGG" Người phụ nữ gào thét trong đau đớn nhìn cánh tay đầy máu của con gái.
Doãn An Nhiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng, cổ họng trở nên khô khốc khiến cô nuốt nước bọt liên tục. Cô ngơ ngác nhìn quanh căn phòng quen thuộc mà xa lạ, hớt hải chạy ra khỏi phòng.
Nhìn thấy bóng người mẹ thân yêu dưới bếp cô bất giác nhào vào lòng bà. Đôi bàn tay run run ôm chặt lấy người bà Kỳ.
-"Mẹ à..." Giọng nói pha chút nức nở.
-"Lớn mà còn nhõng nhẽo" Bà Kỳ dịu dàng vỗ về Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên càng vùi đầu sâu vào ngực bà Kỳ, lúc ở bên bà khiến cô trở nên yếu đuối lạ thường.
-"Con hôm nay tính ở nhà làm nũng với mẹ mà không đi học à"
Đi học??!! Cô quên mất!!Á Á Á
Chết tiệt!! Đều tại hai tên kia cho cô uống thuốc mê, nhưng mà nếu bọn chúng hạ xuân dược thì...cô không đám nghĩ đến đó.
-"Lại đây ăn trưa đi, mẹ thấy con ngủ sáng giờ tưởng con bị bệnh nên không dám đánh thức" Giọng bà Kỳ vang lên phá vỡ mạch suy nghĩ của An Nhiên
Bà Kỳ nhẹ nhàng kéo ghế ngồi trước bàn ăn.
-"...Con đừng làm việc ở club đó nữa" Giọng điệu bà Kỳ trở nên nghiêm túc.
Tách!!
Chiếc đũa đang cầm trên tay Doãn An Nhiên rơi xuống. Thấy mình luống cuống, cô vội nhặt đôi đũa dưới sàn lên.
Mẹ đã biết chuyện cô làm thêm ở đó rồi sao. Rõ ràng cô đã giấu rất kĩ chuyện đó.
[ Nghị viên Doãn xin ông phát biểu suy nghĩ về vấn nạn bạo lực gia đình hiện nay ạ!]
Giọng nói lảnh lót của nữ phóng viên tại chiếc tivi trước phòng khách vang lên.
Tách!!!
Lần này là chiếc đũa trên tay Doãn An Nhiên gãy đôi. Sự im lặng bao trùm cả căn phòng, bầu không khí cũng trở lên lạnh lẽo hẳn, chỉ nghe tiếng nói của nữ phóng viên cùng người trả lời.
[Đây là vấn đề nhức nhối trong các gia đình hiện nay. Tôi rất biết ơn vì gia đình tôi chưa bao giờ xảy ra chuyện này]
Giọng nói của Doãn Thiên Minh vang lên đầy sự tự tin và mạnh mẽ khiến người nghe không khỏi bị thuyết phục
[Tôi nghĩ rằng-----]
Tách!!
Tiếng tivi tắt trong gương mặt lạnh nhạt của bà Kỳ.
-"Ăn cơm đi con" Bà Kỳ nở nụ cười dịu dàng.
-"Con no rồi, mẹ cứ ăn tiếp đi, con đi lên phòng có chuyện" Doãn An Nhiên cười nhạt, xoay người quay trở lại phòng mình
-"Tiểu Nhiên..." Bà Kỳ vội nắm lấy tay cô ý muốn khuyên nhủ con gái nào ngờ lại vô ý nắm lấy bàn tay trái khiến cô nhăn mặt."Mẹ xin lỗi...mẹ không cố ý muốn làm con đau, mẹ chỉ..." Bà Kỳ hốt hoảng, lắp bắp giải thích.
-"Con không sao, mẹ đừng ---"
Bỗng lúc này có tiếng đập cửa liên hồi cắt đứt lời nói của An Nhiên.
Bà Kỳ nhẹ nhàng mở cửa. Trước mắt bà hiện ra một người đàn ông trung niên ăn mặc lịch sự với phong thái uy nghiêm, phía sau ông ta là một dàn người áo đen có lẽ là vệ sĩ.
Người trung niên: "Xin hỏi đây có phải là nhà của cô Doãn An Nhiên?"
Doãn An Nhiên: "Phải đấy lão già biến thái, muốn cướp sắc hay cướp tiền? Nói trước là không có tiền vậy cướp sắc đi"
Bà Kỳ: "..." Đứa con gái e thẹn yếu đuối dịu dàng của bà đâu, nó là ai??? Bà không quen!!!
Lão già biến thái: "..." Ai cho ông lương thiện.
Phải bình tĩnh, bình tĩnh tạo nên sự quý sờ tộc!!
-"Tôi tên Lưu Long chứ không phải lão già biến thái. Nếu đúng là cô Doãn, mong cô đi theo chúng tôi!" Chú Lưu gượng nở nụ cười phúc hậu nhưng nhìn trán nổi đấy gân xanh kia cũng đủ biết ông ta giận đến mức nào.
Doãn An Nhiên: "Không!! Không có thời gian!!Ông chưa nghe câu thời gian là vàng là bạc sao lão già biến thái??"
Luôn có mấy tên biến thái muốn hãm hại bà đây!! Phải đề phòng!!
-"Mong cô Doãn đừng ép tôi!" Lời nói đầy sự uy hiếp trắng trợn.
Vừa dứt lời 3 tên áo đen đã tiến gần sát bà Kỳ.
Không khí trong căn phòng như ngưng đọng, sự im lặng bao trùm khắp ngôi nhà. Im lặng đến đáng sợ.
-"Được, tôi đi với ông" khoé miệng Doãn An Nhiên cong lên thành một nụ cười, nụ cười đó lạnh lùng mà châm biếm.
Dám ủy hiếp cô. Để xem....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook