Thuốc Giải (Giải Dược)
-
Chương 97
Cúp điện thoại xong, Trình Khác sững sờ rất lâu, mãi tới lúc Giang Dư Đoạt đưa một cốc trà sữa lạnh tới kề sát mặt hắn, hắn mới tỉnh táo lại.
“Của cửa hàng cậu à?” Hắn nhận trà sữa rồi nhìn.
“Anh nghĩ gì thế,” Giang Dư Đoạt nói, “Cửa hàng tôi giờ có mỗi xi măng với gạch lát.”
“Mua bên cạnh à?” Trình Khác cười.
“Bên cạnh đưa sang,” Giang Dư Đoạt hạ thấp giọng, “Một chị gái mở quán, Trần Khánh đã quen được người ta rồi.”
“Trần Khánh cũng được đấy,” Trình Khác liếc nhìn quán bên cạnh, Trần Khánh đang ngồi trước quầy bar nhà người ta, nói chuyện cùng một chị gái, “Trước đây không phát hiện ra cậu ta lại thân thiện như thế.”
“Thân thiện cái rắm, con gái chị kia năm nay lên năm nhất đại học, giờ đang hè về chơi, lúc rảnh thì đến giúp,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu không có cái này, anh cứ xem nó có nói cùng người ta thêm một câu không.”
“Vậy cửa hàng các cậu không phải cũng có à, cô nhóc kia, trông không xinh à?” Trình Khác hỏi.
“Cực xin…” Giang Dư Đoạt nói được nửa thì ngừng, “Thiếu gia, anh nhử tôi nói đấy à?”
“Tôi là người lòng dạ hẹp hòi thế á?” Trình Khác nói.
“Làm sao tôi biết được, từ lúc tôi ở cùng anh, giờ mới là lần đầu tiên ở cùng con gái đây,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi làm sao biết chuyện như vậy lòng dạ anh rộng hay hẹp?”
“Rộng lắm,” Trình Khác nói, “Dù sao tôi tính thêm vài tuổi cũng là người sắp bốn mươi rồi.”
“Cô nhóc kia trông xinh lắm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ồ,” Trình Khác gật gật đầu, nhấp một hớp trà sữa, “Vậy sao Trần Khánh không cưa em gái nhà mình đi, ngày nào chả gặp, thiên thời địa lợi nhân hòa.”
“Tôi không biết.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Tôi nói cho cậu, tôi biết này.” Trình Khác cười nói.
“Tôi không muốn nghe.” Giang Dư Đoạt híp mắt lại, “Tôi mẹ nó biết anh đang nín cái rắm gì rồi.”
Trình Khác cười lăn lộn, chỉ vào y: “Ông chủ Giang à, cậu văn minh chút đi.”
“Anh mà dám nói tôi dám đánh anh, đếm cũng không thèm đếm.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác cười đến mức ngồi sụp xuống dưới ô, rồi chậm rãi uống trà sữa, nhìn vật liệu trong cửa hàng.
“Mới vừa nãy ai gọi cho anh đấy?” Giang Dư Đoạt lại ngồi xuống bên cạnh: “Ngẩn người nửa buổi, tôi gọi anh mà anh cũng không nghe thấy.”
“Tuệ Tuệ gọi cho tôi,” Trình Khác nhíu mày, “Vừa nãy Hứa Đinh dẫn… ba tôi tới nhà hàng.”
“Ba anh?” Giang Dư Đoạt sửng sốt, “Hứa Đinh với ba anh quen nhau lắm à.”
“Trước đây không quen,” Trình Khác nói, “Thế nhưng sau đó có quen hay không tôi cũng không biết.”
“Định làm gì vậy?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Hứa Đinh làm phản à?”
“Không thể nào, Hứa Đinh không phải loại người như vậy,” Trình Khác châm điếu thuốc ngậm vào miệng, “Trước đây có nói là có kim chủ đưa tặng nhà hàng một ít cây cảnh đắt tiền đó, Hứa Đinh cũng không nói với tôi kim chủ này là ai.”
“Vậy chính là ba anh định làm phản?” Giang Dư Đoạt quay đầu “Mẹ kiếp, nếu ông ấy làm như thế, Trình Dịch có thể buông tha cho anh chắc? Yên ổn cũng không dễ mà.”
“Không biết ba tôi định xử lý thế nào, tôi vẫn luôn không liên lạc lại với nhà,” Trình Khác nói.
“Bản ghi âm anh cho ông ấy nghe chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không,” Trình Khác nói, “Thật ra ông ấy cũng không phải không biết, có nghe hay không cũng sẽ đoán được Trình Dịch nghĩ thế nào thôi, ông ấy chỉ là… có lẽ là muốn hiệu quả như thế này đi, cạnh tranh.”
“Anh thử hỏi Hứa Đinh đi,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Ba anh rốt cuộc định làm gì, nói thật, nếu Trình Dịch lại định gây phiền phức cho anh nữa, tôi thật sự sẽ đánh anh ta tàn phế luôn.”
“Lớn lối quá đó, Tam ca.” Trình Khác cười.
“Thôi đi, từ lúc quen anh, tôi gần được bình xét cư dân ưu tú tổ dân phố rồi.” Giang Dư Đoạt nhíu mày, cúi đầu uống từng ngụm trà sữa, “Cũng đừng để tôi có cơ hội.”
Trình Khác cười, xoa tóc y.
Hứa Đinh vẫn chưa hề nhắc tới chuyện kim chủ với Trình Khác, có điều Trình Khác cũng không hỏi, cuộc họp thường kỳ ngày mùng một hàng tháng, Hứa Đinh đều sẽ tới nghe một lúc, lúc nào cũng có thể gặp.
Trình Khác cứ chờ đến mùng một, sau khi họp trên sân thượng nhỏ tầng hai xong, mọi người đã đi hết, hắn và Hứa Đinh cùng nhau ngồi bất động.
“Bình tĩnh thế.” Hứa Đinh nhấp một ngụm trà.
“Tôi đang suy nghĩ xem ba tôi là làm sao.” Trình Khác nói.
“Ông ấy lúc trước có đến tìm tôi.” Hứa Đinh thấp giọng nói, “Cũng đã từng tới mấy lần, chỉ là anh vẫn chẳng phát hiện ra,”
“…Ông ấy từng đến lúc nào?” Trình Khác sửng sốt, hắn gần như ngày nào cũng đến cửa hàng, vậy mà trước giờ vẫn không nhận ra ba từng đến.
“Trước thì không rõ lắm, lần gần nhất là tháng trước, lúc đó không phải tình hình kinh doanh bận rộn lắm sao,” Hứa Đinh nói, “Ông ấy liền tìm tôi.”
“Lấy tiền?” Trình Khác hỏi.
“Tham tiền,” Hứa Đinh nở nụ cười, “Ông ấy hỏi tôi, nhà hàng này theo phong cách nào, tôi nói ý Tiểu Khác là không nhất định, vừa có phẩm chất lại cũng gần gũi.”
“À,” Trình Khác gật đầu, “Là ý như vậy, nếu quá cứng nhắc, người thật sự hiểu nhìn không lọt, người giả vờ hiểu lại không dám vào.”
“Trình tổng cảm thấy cách suy nghĩ này rất đúng,” Hứa Đinh nói, “Tôi liền nói gần đây anh định mở rộng thêm một chút, cũng đang tìm một nơi thích hợp mở thêm một nhà hàng nữa, ông ấy liền nói bảo anh tới chỗ này nhìn thử.”
Hứa Đinh đặt một tấm danh thiếp trước mặt hắn.
Trình Khác liếc mắt nhìn, tên thì không quen biết, thế nhưng địa chỉ trên danh thiếp hắn lại rất quen thuộc, là một trung tâm thương mại cha vừa phát triển năm ngoái, nói đúng ra, chính là hạng mục hắn bị Trình Dịch chụp nồi đuổi ra khỏi nhà.
“Không trả nổi tiền thuê.” Trình Khác nói.
Hứa Đinh cười không ra tiếng.
“Ông ấy muốn kích thích tôi, hay là kích thích Trình Dịch đây?” Trình Khác thở dài.
“Chắc đều không phải,” Hứa Đinh nói, “Đoạn đường này vốn là tốt nhất, tôi cảm giác anh cũng nghĩ vậy, anh đã ra khỏi nhà lâu như vậy rồi, đoán chừng anh cũng không có dự định cúi đầu.”
“Tôi còn có thể cúi đầu gì nữa,” Trình Khác nhìn Hứa Đinh, “Ông ấy còn nói gì với anh không?”
“Ông ấy còn có thể nói với tôi gì nữa, trăm phần trăm tư thái nhà đầu tư,” Hứa Đinh nói, “Cũng không nhiều thêm được một câu, à, còn có, bảo tôi đừng nói với anh.”
“Vậy tôi cứ giả ngu tiếp à? Làm ra vẻ không biết?” Trình Khác nói.
“Cứ giả đi.” Hứa Đinh gật đầu.
Trình Khác cầm lấy danh thiếp quơ quơ: “Thứ này cũng đưa cho tôi rồi, còn có thể giả được nữa không đây?”
Hứa Đinh cười, đứng lên: “Anh cứ xem đó mà làm, tôi chỉ có một thỉnh cầu thôi, kiếm nhiều tiền vào.”
Công cuộc trang trí Miu cũng rất nhanh, có lẽ là vì diện tích tổng cộng cũng chỉ có một chút như vậy, cho nên chưa đến một tháng đã gần xong, lần thứ hai Trình Khác qua, ngay cả chị gái mèo chiêu tài cũng đã đặt vào vị trí, trong góc còn đặt nhà cây cho mèo.
“Đây là chuẩn bị cho Miu à?” Trình Khác hỏi, “Mua lúc nào thế? Tôi còn không biết.”
“Cái này là…” Giang Dư Đoạt hơi do dự, chỉ chỉ cô nhóc đang cùng Trần Khánh chống cây dù trước cửa tiệm, “Là kia, là cô nhóc kia mua.”
“Ồ.” Trình Khác liếc mắt nhìn cô bé kia.
Trông cực kỳ trắng trẻo thanh tú, bộ dạng làm việc cũng thành thạo hơn Trần Khánh.
“Trần Khánh có phải là…” Trình Khác lại nhìn chằm chằm một lúc, cảm giác tầm mắt Trần Khánh vẫn luôn đặt trên mặt người ta, như thể nhìn chằm chằm không rời mắt.
“Anh nhận ra rồi à?” Giang Dư Đoạt lập tức lại gần, “Nó dạo này cũng không sang cửa hàng chị gái kia uống chực trà sữa nữa rồi.”
Trình Khác nở nụ cười: “Cậu cảm thấy có hi vọng gì không?”
“Đừng đùa.” Giang Dư Đoạt không hề nghĩ ngợi gì liền lắc đầu.
“Tôi cũng thấy vậy,” Trình Khác nói, “Dù sao cô nhóc nhà người ta cũng là vì ông chủ mà đến.”
Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, cầm khăn đi lau bàn.
Lúc cô bé đi vào trong cửa hàng, nhìn thấy Trình Khác ngồi trước quầy bar liền ngẩn người: “Chúng tôi còn chưa khai trương.”
“Em xem anh ấy giống đến uống trà sữa à?” Giang Dư Đoạt nói.
“À.” Em gái hơi ngại ngùng mà cười cười.
“Đây là Tôn Cầm Cầm.” Giang Dư Đoạt giới thiệu Trình Khác, “Người gánh kỹ thuật duy nhất của tiệm chúng tôi.”
“Đâu có, đâu có.” Tôn Cầm Cầm nhanh chóng xua tay.
“Đây là …” Giang Dư Đoạt chỉ Trình Khác.
Trình Khác vừa nhìn vẻ mặt của y, cũng đã cảm giác được y muốn nói gì.
Có điều, kể cả đã có chuẩn bị tâm lý, lúc Giang Dư Đoạt nói ra khỏi miệng, hắn vẫn còn hơi choáng váng, còn có hơi hưng phấn, hơi thỏa mãn, còn có hơi… không nói rõ được… Hắn thật bất ngờ mà phát hiện ra, mình vậy mà sẽ lại ngại ngùng loại chuyện này.
“Bạn trai anh, Trình Khác.” Giang Dư Đoạt nói.
“À,” Tôn Cầm Cầm có vẻ cũng không giật mình lắm, “Anh Khác phải không, vẫn hay nghe Trần Khánh nhắc đến anh.”
“Ừm.” Trình Khác cười.
Giang Dư Đoạt cũng có hơi bất ngờ với sự bình tĩnh của Tôn Cầm Cầm, quay đầu lại nhìn cô bé.
“Quán gà rán em làm trước đây,” Tôn Cầm Cầm đi tới sau quầy bar sửa sang lại cốc chén, cười híp mắt nói, “Ông chủ cũng là nam, có một người bạn trai, ở cùng nhau nhiều năm lắm rồi, ngày nào cũng cãi nhau, mà vẫn không chia tay.”
“À.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Hộp này không có cốc hình Miu,” Tôn Cầm Cầm nói, “Làm một ít nhãn dán lên đi, như vậy là không cần lãng phí, dù gì chúng ta cũng định làm nhãn dán mà.”
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Nói vài câu với Tôn Cầm Cầm xong, Giang Dư Đoạt và Trình Khác đi ra ngoài cửa tiệm, Trần Khánh nhìn hai người bọn họ đi ra xong, lập tức đi vào trong tiệm.
“Chiều ở đây cũng không có việc gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Hai ta đi dạo trung tâm thương mại đi, tôi muốn mua quần áo.”
“Cậu không phải mua quần áo ở chợ bán buôn à.” Trình Khác nói.
“Không phải cái trung tâm thương mại này,” Giang Dư Đoạt chỉ đầu kia đường, “Cứ đi về hướng bên kia, có một chợ bán buôn quần áo, Trần Khánh vừa tìm được, bảo là đồ rẻ như cho.”
Trình Khác thở dài: “Không đi, mua luôn trong trung tâm thương mại đi.”
“Anh nghĩ tôi mở được cái cửa hàng là thành đại gia rồi đấy à?” Giang Dư Đoạt nói, “Thiếu gia này, còn chưa có mở hàng đâu, toàn đếm tiền bên ngoài, ngay cả một mao tiền còn chưa vào được.”
Trình Khác không nói gì, lấy ví tiền ra lật qua lật lại nửa buổi, tìm được trong góc một mao tiền xu đã không dùng dễ đến cả mấy tháng.
Hắn kéo tay Giang Dư Đoạt qua, đặt đồng tiền xu vào lòng bàn tay y: “Một mao tiền, vào được rồi.”
“Đuệch,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười nửa buổi, “Được rồi được rồi, trung tâm thương mại thì trung tâm thương mại, cái trung tâm thương mại này luôn.”
Đi dạo trung tâm thương mại cũng chỉ là đi loanh quanh nửa tiếng, mới chọn được hai cái áo phông cho Giang Dư Đoạt, điện thoại di động Trình Khác liền vang lên.
Hắn lấy ra nhìn: “Nhà hàng gọi đến, không biết có chuyện gì.”
“Anh Trình,” Vừa nghe điện thoại, giọng Tuệ Tuệ liền vang tới, “Hai phút trước Trình tổng vừa đến.”
“Trình tổng nào?” Trình Khác không kịp phản ứng lại ngay.
“Ba anh,” Tuệ Tuệ nói, dừng một lúc lại lặp lại lần nữa, “Cha ngài.”
“À, một mình ông ấy à.” Trình Khác có hơi buồn cười.
“Một người, ở tầng hai,” Tuệ Tuệ nói, “Chị Phương lên ghi đơn.”
“Tầng hai chiều hôm nay có biểu diễn đúng không?” Trình Khác hỏi.
“Ừ, đã đang biểu diễn rồi,” Tuệ Tuệ nói, “Giờ có lẽ là đang xem rồi.”
“Được, anh biết rồi.” Trình Khác dập điện thoại, nhìn Giang Dư Đoạt, “Tôi đi qua một chuyến, ba tôi đang ở trong nhà hàng.”
“Tôi đi với.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
Ba tới một người, hẳn là muốn tìm hắn, nhưng lại không xuống giá được mà nói với hắn, chỉ có thể làm ra vẻ tình cờ gặp, giờ hắn mà không tới, cha có lẽ sẽ rời đi, có lần sau tình cờ gặp hay không cũng khó nói.
Vì chắc chắn cha biết, người trong nhà hàng sẽ báo cho hắn, nếu hắn không đi, có lẽ dưới cơn nóng giận, cha có thể thu lại việc tìm người thiết kế nhà hàng bên kia.
“Tôi ở ngoài, không đi vào,” Giang Dư Đoạt lái xe ô tô điện của Trần Khánh, chở Trình Khác sang bên kia, “Tôi sợ ba anh nhìn thấy tôi lại khó chịu.”
“Có gì mà khó chịu.” Trình Khác nói.
“Tôi còn đang uống thuốc mà.” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Trước đây cậu chưa điều trị còn không sợ ông ấy,” Trình Khác nói, “Giờ điều trị rồi lại sợ là thế nào.”
“Tôi không muốn ảnh hưởng đến ấn tượng của ông ấy về anh, mới vừa có chút ít khả năng tốt lên.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi với ba tôi,” Trình Khác bóp mi tâm, “Cho dù có cậu hay không, cho dù nỗ lực hay không nỗ lực, cũng không thể thân mật không khoảng cách như cha con bình thường được, có lẽ không chiến tranh lạnh là đỡ tệ nhất rồi, có vài thứ một khi bỏ lỡ, có vài chuyện một khi đã xảy ra, đều không bù đắp được.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, cũng không biết nghe có hiểu hay không.
“Nếu cậu không muốn nói chuyện với ông ấy, thì ở dưới tầng một uống gì đó đi.” Trình Khác nói.
“Được, vậy thì tôi ở tầng một.” Giang Dư Đoạt nói.
Xe chạy đến cửa nhà hàng, dừng ở bãi đỗ xe dành riêng cho nhân viên quán bọn họ.
Chỗ đỗ xe này, Trình Khác lần đầu tiên dùng, hắn không có xe, trong nhà hàng cũng không ai có xe, lúc Hứa Đinh tới có dừng một lúc, bình thường đều là để khách dùng.
Hai người họ xuống xe, Giang Dư Đoạt nhìn qua bên cạnh: “Hai ta gọi xe không phải là tốt rồi à, sao lại phải lái xe Trần Khánh?”
“…Không biết.” Trình Khác nhìn em xe điện nhỏ của Trần Khánh bên cạnh: “Tôi…”
“Ba anh ra rồi.” Giang Dư Đoạt đột nhiên hạ thấp giọng, nói một câu.
Trình Khác hơi sửng sốt, quay đầu nhìn sang phía cửa tiệm.
Quả nhiên nhìn thấy ba đang đứng ngay cửa, mặt không nói rõ cảm xúc gì mà nhìn hai người bọn họ cùng chiếc xe này.
“Ba,” Trình Khác đi tới trước hai bước, chào hỏi ba, “Sao ba lại đến đây.”
“Biết rồi còn hỏi,” Cha đi tới, nhíu mày nhìn Giang Dư Đoạt.
“Chào chú.” Giang Dư Đoạt nói.
Cái câu chào hỏi như thể từng quen biết này có lẽ đã gợi lên cho cha hồi ức không mấy tốt đẹp, Trình Khác thấy ông càng nhíu chặt mày hơn.
“Tôi đi vào trước,” Giang Dư Đoạt nói xong thì bước nhanh vào trong cửa hàng.
“Nói chuyện vài câu đi.” Ba liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giang Dư Đoạt, mãi cho tới khi y vào hẳn cửa hàng, mới quay đầu lại nói một câu với Trình Khác.
“Vâng,” Trình Khác hơi do dự, mở cửa ra, “Lên xe rồi nói đi.”
“Lên xe…” Cha rõ ràng có hơi khiếp sợ.
Trình Khác cũng không nhìn ông, ngồi vào trong xe.
Cha qua mấy giây mới có vẻ như hạ quyết tâm vào trong ngồi, câu đầu tiên có lẽ không nhịn nổi: “Đây là xe của anh?”
“Không phải,” Trình Khác đóng cửa xe xuống, gò má hướng về ngoài cửa sổ, “Xe của bạn Giang Dư Đoạt.”
“Cái người gầy gầy hôm trước dẫn đầu chặn xe phải không?” Ba nói.
“Ừm.” Trình Khác gật đầu, “Xe này rất tốt, dùng năng lượng mới, còn có hỗ trợ.”
Cha nhìn hắn nửa buổi mới nói một câu: “Anh đang chọc giận tôi à?”
“Không phải,” Trình Khác quay đầu lại, “Con không có ý định mua.”
Cha trầm mặc hồi lâu rồi hắng giọng: “Hệ thống bên kia, hay là chi nhánh gì đó, bắt đầu làm chưa?”
“Đang thiết kế, bên kia có không gian lớn, khu đa năng còn đang phải thảo luận với kiến trúc sư.”
“Ừ,” cha gật đầu, “Anh… đừng cảm thấy tôi có âm mưu gì.”
“Con xưa nay cũng chưa từng cảm thấy như vậy.” Trình Khác cười.
“Cũng đừng cảm thấy Hứa Đinh có chuyện gì giấu anh, cũng chỉ có hai tháng này, tôi và cậu ta trước cũng không quen biết gì, chỉ là biết có một người như vậy,” cha nói, “Hợp tác vẫn cần phải tin tưởng nhau.”
“Con biết,” Trình Khác nhìn cha, nói ra được những lời này, đối với cha mà nói, hẳn là cực kỳ hiếm thấy, hắn sống tới giờ, mới là lần đầu tiên nghe thấy cha giải thích chuyện gì.
“Cái thằng bạn trai kia của anh…” Cha nhìn về hướng cửa tiệm, sau đó sững sờ, “Cậu ta lại chạy đến làm gì!”
“Sao?” Trình Khác cũng ngẩn người theo, nhanh chóng nhìn về phía bên kia.
Giang Dư Đoạt cầm hai cốc sứ lớn đến, đi thẳng tới một bên cửa xe, vừa để cốc xuống mui xe, cứ thế mở cửa xe bên phía cha ra.
“Uống đồ uống không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Cha nhìn y chằm chằm không nói gì.
“Chào chú.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác cảm giác cha sắp điên mẹ nó rồi.
Giang Dư Đoạt lúc đối mặt với người khác không đến nỗi như vậy, chỉ có lúc đối mặt với cha, người khác có lẽ không biết, thế nhưng hắn cảm giác được, Giang Dư Đoạt rất hồi hộp, ngay cả một nụ cười cũng không rặn ra nổi.
Nhìn qua giống hệt gian thương ép mua ép bán, nếu không chịu mua, ngay một giây sau sẽ không để nhà ngươi nghênh ngang ra khỏi con đường này.
“Uống, cậu lấy hai cốc gì đây?” Trình Khác nhanh chóng nhận lời.
“Nước dưa dấu.” Giang Dư Đoạt cầm hai cốc đặt trên mui xe tiến đến.
Trình Khác nhận lấy cả hai cốc, sau đó đưa một cốc cho ba: “Ba, ba uống ít nước dưa hấu đi.”
“Ừ.” Cha nhận lấy cốc, cúi đầu uống một ngụm.
Giang Dư Đoạt loạng choạng đóng sầm cửa lại, quay người rời đi.
Cha bị một tiếng đóng cửa hoàn toàn không hề có giảm xóc giảm thanh, ầm một cái, làm sợ đến mức suýt nữa dựng lên, ho khan mãi một lúc.
“Cái kia, cậu ấy…” Trình Khác cũng sợ hết hồn, cầm cốc trong tay ba qua, “Có hơi căng thẳng.”
“Nhìn ra được rồi,” cha cau mày, “Chẳng có tiền đồ gì lớn.”
Trình Khác không nói gì.
“Của cửa hàng cậu à?” Hắn nhận trà sữa rồi nhìn.
“Anh nghĩ gì thế,” Giang Dư Đoạt nói, “Cửa hàng tôi giờ có mỗi xi măng với gạch lát.”
“Mua bên cạnh à?” Trình Khác cười.
“Bên cạnh đưa sang,” Giang Dư Đoạt hạ thấp giọng, “Một chị gái mở quán, Trần Khánh đã quen được người ta rồi.”
“Trần Khánh cũng được đấy,” Trình Khác liếc nhìn quán bên cạnh, Trần Khánh đang ngồi trước quầy bar nhà người ta, nói chuyện cùng một chị gái, “Trước đây không phát hiện ra cậu ta lại thân thiện như thế.”
“Thân thiện cái rắm, con gái chị kia năm nay lên năm nhất đại học, giờ đang hè về chơi, lúc rảnh thì đến giúp,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu không có cái này, anh cứ xem nó có nói cùng người ta thêm một câu không.”
“Vậy cửa hàng các cậu không phải cũng có à, cô nhóc kia, trông không xinh à?” Trình Khác hỏi.
“Cực xin…” Giang Dư Đoạt nói được nửa thì ngừng, “Thiếu gia, anh nhử tôi nói đấy à?”
“Tôi là người lòng dạ hẹp hòi thế á?” Trình Khác nói.
“Làm sao tôi biết được, từ lúc tôi ở cùng anh, giờ mới là lần đầu tiên ở cùng con gái đây,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi làm sao biết chuyện như vậy lòng dạ anh rộng hay hẹp?”
“Rộng lắm,” Trình Khác nói, “Dù sao tôi tính thêm vài tuổi cũng là người sắp bốn mươi rồi.”
“Cô nhóc kia trông xinh lắm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ồ,” Trình Khác gật gật đầu, nhấp một hớp trà sữa, “Vậy sao Trần Khánh không cưa em gái nhà mình đi, ngày nào chả gặp, thiên thời địa lợi nhân hòa.”
“Tôi không biết.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Tôi nói cho cậu, tôi biết này.” Trình Khác cười nói.
“Tôi không muốn nghe.” Giang Dư Đoạt híp mắt lại, “Tôi mẹ nó biết anh đang nín cái rắm gì rồi.”
Trình Khác cười lăn lộn, chỉ vào y: “Ông chủ Giang à, cậu văn minh chút đi.”
“Anh mà dám nói tôi dám đánh anh, đếm cũng không thèm đếm.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác cười đến mức ngồi sụp xuống dưới ô, rồi chậm rãi uống trà sữa, nhìn vật liệu trong cửa hàng.
“Mới vừa nãy ai gọi cho anh đấy?” Giang Dư Đoạt lại ngồi xuống bên cạnh: “Ngẩn người nửa buổi, tôi gọi anh mà anh cũng không nghe thấy.”
“Tuệ Tuệ gọi cho tôi,” Trình Khác nhíu mày, “Vừa nãy Hứa Đinh dẫn… ba tôi tới nhà hàng.”
“Ba anh?” Giang Dư Đoạt sửng sốt, “Hứa Đinh với ba anh quen nhau lắm à.”
“Trước đây không quen,” Trình Khác nói, “Thế nhưng sau đó có quen hay không tôi cũng không biết.”
“Định làm gì vậy?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Hứa Đinh làm phản à?”
“Không thể nào, Hứa Đinh không phải loại người như vậy,” Trình Khác châm điếu thuốc ngậm vào miệng, “Trước đây có nói là có kim chủ đưa tặng nhà hàng một ít cây cảnh đắt tiền đó, Hứa Đinh cũng không nói với tôi kim chủ này là ai.”
“Vậy chính là ba anh định làm phản?” Giang Dư Đoạt quay đầu “Mẹ kiếp, nếu ông ấy làm như thế, Trình Dịch có thể buông tha cho anh chắc? Yên ổn cũng không dễ mà.”
“Không biết ba tôi định xử lý thế nào, tôi vẫn luôn không liên lạc lại với nhà,” Trình Khác nói.
“Bản ghi âm anh cho ông ấy nghe chưa?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Không,” Trình Khác nói, “Thật ra ông ấy cũng không phải không biết, có nghe hay không cũng sẽ đoán được Trình Dịch nghĩ thế nào thôi, ông ấy chỉ là… có lẽ là muốn hiệu quả như thế này đi, cạnh tranh.”
“Anh thử hỏi Hứa Đinh đi,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Ba anh rốt cuộc định làm gì, nói thật, nếu Trình Dịch lại định gây phiền phức cho anh nữa, tôi thật sự sẽ đánh anh ta tàn phế luôn.”
“Lớn lối quá đó, Tam ca.” Trình Khác cười.
“Thôi đi, từ lúc quen anh, tôi gần được bình xét cư dân ưu tú tổ dân phố rồi.” Giang Dư Đoạt nhíu mày, cúi đầu uống từng ngụm trà sữa, “Cũng đừng để tôi có cơ hội.”
Trình Khác cười, xoa tóc y.
Hứa Đinh vẫn chưa hề nhắc tới chuyện kim chủ với Trình Khác, có điều Trình Khác cũng không hỏi, cuộc họp thường kỳ ngày mùng một hàng tháng, Hứa Đinh đều sẽ tới nghe một lúc, lúc nào cũng có thể gặp.
Trình Khác cứ chờ đến mùng một, sau khi họp trên sân thượng nhỏ tầng hai xong, mọi người đã đi hết, hắn và Hứa Đinh cùng nhau ngồi bất động.
“Bình tĩnh thế.” Hứa Đinh nhấp một ngụm trà.
“Tôi đang suy nghĩ xem ba tôi là làm sao.” Trình Khác nói.
“Ông ấy lúc trước có đến tìm tôi.” Hứa Đinh thấp giọng nói, “Cũng đã từng tới mấy lần, chỉ là anh vẫn chẳng phát hiện ra,”
“…Ông ấy từng đến lúc nào?” Trình Khác sửng sốt, hắn gần như ngày nào cũng đến cửa hàng, vậy mà trước giờ vẫn không nhận ra ba từng đến.
“Trước thì không rõ lắm, lần gần nhất là tháng trước, lúc đó không phải tình hình kinh doanh bận rộn lắm sao,” Hứa Đinh nói, “Ông ấy liền tìm tôi.”
“Lấy tiền?” Trình Khác hỏi.
“Tham tiền,” Hứa Đinh nở nụ cười, “Ông ấy hỏi tôi, nhà hàng này theo phong cách nào, tôi nói ý Tiểu Khác là không nhất định, vừa có phẩm chất lại cũng gần gũi.”
“À,” Trình Khác gật đầu, “Là ý như vậy, nếu quá cứng nhắc, người thật sự hiểu nhìn không lọt, người giả vờ hiểu lại không dám vào.”
“Trình tổng cảm thấy cách suy nghĩ này rất đúng,” Hứa Đinh nói, “Tôi liền nói gần đây anh định mở rộng thêm một chút, cũng đang tìm một nơi thích hợp mở thêm một nhà hàng nữa, ông ấy liền nói bảo anh tới chỗ này nhìn thử.”
Hứa Đinh đặt một tấm danh thiếp trước mặt hắn.
Trình Khác liếc mắt nhìn, tên thì không quen biết, thế nhưng địa chỉ trên danh thiếp hắn lại rất quen thuộc, là một trung tâm thương mại cha vừa phát triển năm ngoái, nói đúng ra, chính là hạng mục hắn bị Trình Dịch chụp nồi đuổi ra khỏi nhà.
“Không trả nổi tiền thuê.” Trình Khác nói.
Hứa Đinh cười không ra tiếng.
“Ông ấy muốn kích thích tôi, hay là kích thích Trình Dịch đây?” Trình Khác thở dài.
“Chắc đều không phải,” Hứa Đinh nói, “Đoạn đường này vốn là tốt nhất, tôi cảm giác anh cũng nghĩ vậy, anh đã ra khỏi nhà lâu như vậy rồi, đoán chừng anh cũng không có dự định cúi đầu.”
“Tôi còn có thể cúi đầu gì nữa,” Trình Khác nhìn Hứa Đinh, “Ông ấy còn nói gì với anh không?”
“Ông ấy còn có thể nói với tôi gì nữa, trăm phần trăm tư thái nhà đầu tư,” Hứa Đinh nói, “Cũng không nhiều thêm được một câu, à, còn có, bảo tôi đừng nói với anh.”
“Vậy tôi cứ giả ngu tiếp à? Làm ra vẻ không biết?” Trình Khác nói.
“Cứ giả đi.” Hứa Đinh gật đầu.
Trình Khác cầm lấy danh thiếp quơ quơ: “Thứ này cũng đưa cho tôi rồi, còn có thể giả được nữa không đây?”
Hứa Đinh cười, đứng lên: “Anh cứ xem đó mà làm, tôi chỉ có một thỉnh cầu thôi, kiếm nhiều tiền vào.”
Công cuộc trang trí Miu cũng rất nhanh, có lẽ là vì diện tích tổng cộng cũng chỉ có một chút như vậy, cho nên chưa đến một tháng đã gần xong, lần thứ hai Trình Khác qua, ngay cả chị gái mèo chiêu tài cũng đã đặt vào vị trí, trong góc còn đặt nhà cây cho mèo.
“Đây là chuẩn bị cho Miu à?” Trình Khác hỏi, “Mua lúc nào thế? Tôi còn không biết.”
“Cái này là…” Giang Dư Đoạt hơi do dự, chỉ chỉ cô nhóc đang cùng Trần Khánh chống cây dù trước cửa tiệm, “Là kia, là cô nhóc kia mua.”
“Ồ.” Trình Khác liếc mắt nhìn cô bé kia.
Trông cực kỳ trắng trẻo thanh tú, bộ dạng làm việc cũng thành thạo hơn Trần Khánh.
“Trần Khánh có phải là…” Trình Khác lại nhìn chằm chằm một lúc, cảm giác tầm mắt Trần Khánh vẫn luôn đặt trên mặt người ta, như thể nhìn chằm chằm không rời mắt.
“Anh nhận ra rồi à?” Giang Dư Đoạt lập tức lại gần, “Nó dạo này cũng không sang cửa hàng chị gái kia uống chực trà sữa nữa rồi.”
Trình Khác nở nụ cười: “Cậu cảm thấy có hi vọng gì không?”
“Đừng đùa.” Giang Dư Đoạt không hề nghĩ ngợi gì liền lắc đầu.
“Tôi cũng thấy vậy,” Trình Khác nói, “Dù sao cô nhóc nhà người ta cũng là vì ông chủ mà đến.”
Giang Dư Đoạt chậc một tiếng, cầm khăn đi lau bàn.
Lúc cô bé đi vào trong cửa hàng, nhìn thấy Trình Khác ngồi trước quầy bar liền ngẩn người: “Chúng tôi còn chưa khai trương.”
“Em xem anh ấy giống đến uống trà sữa à?” Giang Dư Đoạt nói.
“À.” Em gái hơi ngại ngùng mà cười cười.
“Đây là Tôn Cầm Cầm.” Giang Dư Đoạt giới thiệu Trình Khác, “Người gánh kỹ thuật duy nhất của tiệm chúng tôi.”
“Đâu có, đâu có.” Tôn Cầm Cầm nhanh chóng xua tay.
“Đây là …” Giang Dư Đoạt chỉ Trình Khác.
Trình Khác vừa nhìn vẻ mặt của y, cũng đã cảm giác được y muốn nói gì.
Có điều, kể cả đã có chuẩn bị tâm lý, lúc Giang Dư Đoạt nói ra khỏi miệng, hắn vẫn còn hơi choáng váng, còn có hơi hưng phấn, hơi thỏa mãn, còn có hơi… không nói rõ được… Hắn thật bất ngờ mà phát hiện ra, mình vậy mà sẽ lại ngại ngùng loại chuyện này.
“Bạn trai anh, Trình Khác.” Giang Dư Đoạt nói.
“À,” Tôn Cầm Cầm có vẻ cũng không giật mình lắm, “Anh Khác phải không, vẫn hay nghe Trần Khánh nhắc đến anh.”
“Ừm.” Trình Khác cười.
Giang Dư Đoạt cũng có hơi bất ngờ với sự bình tĩnh của Tôn Cầm Cầm, quay đầu lại nhìn cô bé.
“Quán gà rán em làm trước đây,” Tôn Cầm Cầm đi tới sau quầy bar sửa sang lại cốc chén, cười híp mắt nói, “Ông chủ cũng là nam, có một người bạn trai, ở cùng nhau nhiều năm lắm rồi, ngày nào cũng cãi nhau, mà vẫn không chia tay.”
“À.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Hộp này không có cốc hình Miu,” Tôn Cầm Cầm nói, “Làm một ít nhãn dán lên đi, như vậy là không cần lãng phí, dù gì chúng ta cũng định làm nhãn dán mà.”
“Được.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
Nói vài câu với Tôn Cầm Cầm xong, Giang Dư Đoạt và Trình Khác đi ra ngoài cửa tiệm, Trần Khánh nhìn hai người bọn họ đi ra xong, lập tức đi vào trong tiệm.
“Chiều ở đây cũng không có việc gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Hai ta đi dạo trung tâm thương mại đi, tôi muốn mua quần áo.”
“Cậu không phải mua quần áo ở chợ bán buôn à.” Trình Khác nói.
“Không phải cái trung tâm thương mại này,” Giang Dư Đoạt chỉ đầu kia đường, “Cứ đi về hướng bên kia, có một chợ bán buôn quần áo, Trần Khánh vừa tìm được, bảo là đồ rẻ như cho.”
Trình Khác thở dài: “Không đi, mua luôn trong trung tâm thương mại đi.”
“Anh nghĩ tôi mở được cái cửa hàng là thành đại gia rồi đấy à?” Giang Dư Đoạt nói, “Thiếu gia này, còn chưa có mở hàng đâu, toàn đếm tiền bên ngoài, ngay cả một mao tiền còn chưa vào được.”
Trình Khác không nói gì, lấy ví tiền ra lật qua lật lại nửa buổi, tìm được trong góc một mao tiền xu đã không dùng dễ đến cả mấy tháng.
Hắn kéo tay Giang Dư Đoạt qua, đặt đồng tiền xu vào lòng bàn tay y: “Một mao tiền, vào được rồi.”
“Đuệch,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười nửa buổi, “Được rồi được rồi, trung tâm thương mại thì trung tâm thương mại, cái trung tâm thương mại này luôn.”
Đi dạo trung tâm thương mại cũng chỉ là đi loanh quanh nửa tiếng, mới chọn được hai cái áo phông cho Giang Dư Đoạt, điện thoại di động Trình Khác liền vang lên.
Hắn lấy ra nhìn: “Nhà hàng gọi đến, không biết có chuyện gì.”
“Anh Trình,” Vừa nghe điện thoại, giọng Tuệ Tuệ liền vang tới, “Hai phút trước Trình tổng vừa đến.”
“Trình tổng nào?” Trình Khác không kịp phản ứng lại ngay.
“Ba anh,” Tuệ Tuệ nói, dừng một lúc lại lặp lại lần nữa, “Cha ngài.”
“À, một mình ông ấy à.” Trình Khác có hơi buồn cười.
“Một người, ở tầng hai,” Tuệ Tuệ nói, “Chị Phương lên ghi đơn.”
“Tầng hai chiều hôm nay có biểu diễn đúng không?” Trình Khác hỏi.
“Ừ, đã đang biểu diễn rồi,” Tuệ Tuệ nói, “Giờ có lẽ là đang xem rồi.”
“Được, anh biết rồi.” Trình Khác dập điện thoại, nhìn Giang Dư Đoạt, “Tôi đi qua một chuyến, ba tôi đang ở trong nhà hàng.”
“Tôi đi với.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
Ba tới một người, hẳn là muốn tìm hắn, nhưng lại không xuống giá được mà nói với hắn, chỉ có thể làm ra vẻ tình cờ gặp, giờ hắn mà không tới, cha có lẽ sẽ rời đi, có lần sau tình cờ gặp hay không cũng khó nói.
Vì chắc chắn cha biết, người trong nhà hàng sẽ báo cho hắn, nếu hắn không đi, có lẽ dưới cơn nóng giận, cha có thể thu lại việc tìm người thiết kế nhà hàng bên kia.
“Tôi ở ngoài, không đi vào,” Giang Dư Đoạt lái xe ô tô điện của Trần Khánh, chở Trình Khác sang bên kia, “Tôi sợ ba anh nhìn thấy tôi lại khó chịu.”
“Có gì mà khó chịu.” Trình Khác nói.
“Tôi còn đang uống thuốc mà.” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Trước đây cậu chưa điều trị còn không sợ ông ấy,” Trình Khác nói, “Giờ điều trị rồi lại sợ là thế nào.”
“Tôi không muốn ảnh hưởng đến ấn tượng của ông ấy về anh, mới vừa có chút ít khả năng tốt lên.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi với ba tôi,” Trình Khác bóp mi tâm, “Cho dù có cậu hay không, cho dù nỗ lực hay không nỗ lực, cũng không thể thân mật không khoảng cách như cha con bình thường được, có lẽ không chiến tranh lạnh là đỡ tệ nhất rồi, có vài thứ một khi bỏ lỡ, có vài chuyện một khi đã xảy ra, đều không bù đắp được.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, cũng không biết nghe có hiểu hay không.
“Nếu cậu không muốn nói chuyện với ông ấy, thì ở dưới tầng một uống gì đó đi.” Trình Khác nói.
“Được, vậy thì tôi ở tầng một.” Giang Dư Đoạt nói.
Xe chạy đến cửa nhà hàng, dừng ở bãi đỗ xe dành riêng cho nhân viên quán bọn họ.
Chỗ đỗ xe này, Trình Khác lần đầu tiên dùng, hắn không có xe, trong nhà hàng cũng không ai có xe, lúc Hứa Đinh tới có dừng một lúc, bình thường đều là để khách dùng.
Hai người họ xuống xe, Giang Dư Đoạt nhìn qua bên cạnh: “Hai ta gọi xe không phải là tốt rồi à, sao lại phải lái xe Trần Khánh?”
“…Không biết.” Trình Khác nhìn em xe điện nhỏ của Trần Khánh bên cạnh: “Tôi…”
“Ba anh ra rồi.” Giang Dư Đoạt đột nhiên hạ thấp giọng, nói một câu.
Trình Khác hơi sửng sốt, quay đầu nhìn sang phía cửa tiệm.
Quả nhiên nhìn thấy ba đang đứng ngay cửa, mặt không nói rõ cảm xúc gì mà nhìn hai người bọn họ cùng chiếc xe này.
“Ba,” Trình Khác đi tới trước hai bước, chào hỏi ba, “Sao ba lại đến đây.”
“Biết rồi còn hỏi,” Cha đi tới, nhíu mày nhìn Giang Dư Đoạt.
“Chào chú.” Giang Dư Đoạt nói.
Cái câu chào hỏi như thể từng quen biết này có lẽ đã gợi lên cho cha hồi ức không mấy tốt đẹp, Trình Khác thấy ông càng nhíu chặt mày hơn.
“Tôi đi vào trước,” Giang Dư Đoạt nói xong thì bước nhanh vào trong cửa hàng.
“Nói chuyện vài câu đi.” Ba liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng Giang Dư Đoạt, mãi cho tới khi y vào hẳn cửa hàng, mới quay đầu lại nói một câu với Trình Khác.
“Vâng,” Trình Khác hơi do dự, mở cửa ra, “Lên xe rồi nói đi.”
“Lên xe…” Cha rõ ràng có hơi khiếp sợ.
Trình Khác cũng không nhìn ông, ngồi vào trong xe.
Cha qua mấy giây mới có vẻ như hạ quyết tâm vào trong ngồi, câu đầu tiên có lẽ không nhịn nổi: “Đây là xe của anh?”
“Không phải,” Trình Khác đóng cửa xe xuống, gò má hướng về ngoài cửa sổ, “Xe của bạn Giang Dư Đoạt.”
“Cái người gầy gầy hôm trước dẫn đầu chặn xe phải không?” Ba nói.
“Ừm.” Trình Khác gật đầu, “Xe này rất tốt, dùng năng lượng mới, còn có hỗ trợ.”
Cha nhìn hắn nửa buổi mới nói một câu: “Anh đang chọc giận tôi à?”
“Không phải,” Trình Khác quay đầu lại, “Con không có ý định mua.”
Cha trầm mặc hồi lâu rồi hắng giọng: “Hệ thống bên kia, hay là chi nhánh gì đó, bắt đầu làm chưa?”
“Đang thiết kế, bên kia có không gian lớn, khu đa năng còn đang phải thảo luận với kiến trúc sư.”
“Ừ,” cha gật đầu, “Anh… đừng cảm thấy tôi có âm mưu gì.”
“Con xưa nay cũng chưa từng cảm thấy như vậy.” Trình Khác cười.
“Cũng đừng cảm thấy Hứa Đinh có chuyện gì giấu anh, cũng chỉ có hai tháng này, tôi và cậu ta trước cũng không quen biết gì, chỉ là biết có một người như vậy,” cha nói, “Hợp tác vẫn cần phải tin tưởng nhau.”
“Con biết,” Trình Khác nhìn cha, nói ra được những lời này, đối với cha mà nói, hẳn là cực kỳ hiếm thấy, hắn sống tới giờ, mới là lần đầu tiên nghe thấy cha giải thích chuyện gì.
“Cái thằng bạn trai kia của anh…” Cha nhìn về hướng cửa tiệm, sau đó sững sờ, “Cậu ta lại chạy đến làm gì!”
“Sao?” Trình Khác cũng ngẩn người theo, nhanh chóng nhìn về phía bên kia.
Giang Dư Đoạt cầm hai cốc sứ lớn đến, đi thẳng tới một bên cửa xe, vừa để cốc xuống mui xe, cứ thế mở cửa xe bên phía cha ra.
“Uống đồ uống không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
Cha nhìn y chằm chằm không nói gì.
“Chào chú.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác cảm giác cha sắp điên mẹ nó rồi.
Giang Dư Đoạt lúc đối mặt với người khác không đến nỗi như vậy, chỉ có lúc đối mặt với cha, người khác có lẽ không biết, thế nhưng hắn cảm giác được, Giang Dư Đoạt rất hồi hộp, ngay cả một nụ cười cũng không rặn ra nổi.
Nhìn qua giống hệt gian thương ép mua ép bán, nếu không chịu mua, ngay một giây sau sẽ không để nhà ngươi nghênh ngang ra khỏi con đường này.
“Uống, cậu lấy hai cốc gì đây?” Trình Khác nhanh chóng nhận lời.
“Nước dưa dấu.” Giang Dư Đoạt cầm hai cốc đặt trên mui xe tiến đến.
Trình Khác nhận lấy cả hai cốc, sau đó đưa một cốc cho ba: “Ba, ba uống ít nước dưa hấu đi.”
“Ừ.” Cha nhận lấy cốc, cúi đầu uống một ngụm.
Giang Dư Đoạt loạng choạng đóng sầm cửa lại, quay người rời đi.
Cha bị một tiếng đóng cửa hoàn toàn không hề có giảm xóc giảm thanh, ầm một cái, làm sợ đến mức suýt nữa dựng lên, ho khan mãi một lúc.
“Cái kia, cậu ấy…” Trình Khác cũng sợ hết hồn, cầm cốc trong tay ba qua, “Có hơi căng thẳng.”
“Nhìn ra được rồi,” cha cau mày, “Chẳng có tiền đồ gì lớn.”
Trình Khác không nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook