Thuốc Giải (Giải Dược)
-
Chương 16
Giang Dư Đoạt không nói gì, vòng qua bàn đi đến cạnh Trình Khác, nhìn tranh trên bàn, nhìn một lúc rồi đi vào phòng ngủ, ôm con Miu đang ngủ từ trong phòng ra.
“Miu,” y ôm Miu chúi đầu xuống, “Mày nhìn đi, đây là tranh vị thiếu gia kia dùng muối vẽ mày, nếu mày thấy đây đúng là mày, vẽ rất đẹp, thì meo một tiếng, nếu như mày không kêu, coi như anh ta thua.”
“Cậu không cần mặt mũi nữa à?” Trình Khác nhìn y.
“Miu, mày nhìn đi,” Giang Dư Đoạt không hề bị lay động, vẫn chúi đầu Miu xuống, “Tao đếm đến năm, nếu mày cảm thấy đúng là mày, thì kêu, một, hai,…”
“Meow~~~” Trình Khác đột nhiên ở phía sau y kêu một tiếng.
Giang Dư Đoạt giật mình.
Học theo rất giống, y suýt nữa còn tưởng là con Miu kêu.
Lúc định quay đầu lại, Miu trong tay đột nhiên kêu một tiếng theo Trình Khác.
Meow.
“Đệch??” Y ngẩn người, cúi đầu nhìn Miu, “Mày mẹ nó học được cái tật xấu gì đây?”
“Nó kêu rồi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt thả con Miu xuống ghế sofa, xoay người: “Anh học được cũng giống đấy chứ?”
“Ừ,” Trình Khác dựa vào bàn, “Tôi sợ chuột, hồi nhỏ nghĩ rằng học tiếng mèo kêu có thể phòng thân.”
“Phòng được sao?” Giang Dư Đoạt đột nhiên hơi tò mò.
“Không biết, cũng chưa từng có va chạm trực tiếp với con chuột nào.” Trình Khác nói.
“À.” Giang Dư Đoạt cầm bát trên bàn uống nước, đổ rượu vào, trở lại bên cạnh bàn, nhìn tranh vẽ Miu trên bàn.
“Tôi đếm đến năm, cậu nghĩ ra cớ chơi xấu khác,” Trình Khác nói, “Không nghĩ ra thì chịu thua đi, Tam ca.”
Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn.
“Một, hai, ba,” Trình Khác không nhanh không chậm đếm, “Bốn…”
Giang Dư Đoạt đột nhiên nhếch khóe miệng, cười với hắn: “Được.”
“Năm.” Trình Khác dừng một chút, nhưng vẫn kiên trì đếm xong.
“Anh muốn chơi thế nào?” Giang Dư Đoạt khóe miệng vẫn mang ý cười, tay đi xuống, ngón tay chạm vào lưng quần định kéo xuống.
Trình Khác cảm thấy mình bị hố rồi, luận không biết xấu hổ, hắn thật sự không thể so sánh với kiểu người lăn lộn trên phố như Giang Dư Đoạt.
Hắn thật sự cảm kích Giang Dư Đoạt cuối cùng cũng có một chút lý trí, nếu kéo xuống một tấc nữa, hắn nhất định có thể ôn lại cảnh tưởng bỏ chạy lúc trước.
Vốn hắn cũng không muốn làm căng, tiền đặt cược lúc đầu này chẳng ai lại nghĩ phải làm thật, hắn cũng chỉ nói thuận miệng, cười nhạo Giang Dư Đoạt thân là lão đại, bị thua phản ứng đầu tiên lại là bắt Miu đến chơi xấu với hắn.
Hiện giờ Giang Dư Đoạt hỏi ra một câu như vậy, hắn trong chốc lát cũng không thể tìm thấy câu trả lời nào thích hợp.
Nếu đổi là bọn Lưu Thiên Thành, cũng có thể xuôi xuôi được, vài lần bọn họ uống nhiều, chơi mấy trò cực khác người.
Đúng đó, uống nhiều rồi.
Trình Khác tắt thuốc, cầm bát lên uống một hớp rượu, nếu không phải là uống nhiều rồi, ai mẹ nó còn ngồi ở đây cùng Giang Dư Đoạt giằng co như vậy.
“Không dám?” Giang Dư Đoạt nói, “Cho anh ba giây nghĩ kĩ, quá hạn không chờ nữa, tôi chịu thua rồi, là anh không dám.”
Trình Khác liếc mắt nhìn y, khóe miệng Giang Dư Đoạt vẫn đang cười, mang theo khinh thường cùng khiêu khích.
Thật khó chịu.
Trình Khác lại cầm chén lên uống một hớp rượu.
CMN, cho cậu biết thế nào là hung hăng.
Trong bát chỉ còn một chút rượu dưới đáy, hắn tu cạn.
Khiêu khích cái rắm.
Rượu nóng chảy một đường từ miệng vào cuống họng, rơi xuống dạ dày.
Bản thân là một tên vô dụng, từ trước tới nay cũng chưa từng sợ chuyện gì, ở tình cảnh này, càng không thể chịu nổi khiêu khích.
Hắn thả bát xuống, cầm lấy vai Giang Dư Đoạt đẩy mạnh về phía sau.
Lúc Giang Dư Đoạt ngã vào ghế sofa, nụ cười khiêu khích vẫn còn trên khóe miệng: “Sức lực cũng mạnh đấy?”
“Ừm,” Trình Khác cúi xuống, cánh tay chống trên đỉnh đầu y.
Giang Dư Đoạt còn định nói, hắn đưa tay ra chộp vào cổ Giang Dư Đoạt, ngón tay cái đặt trên yết hầu y, không nặng không nhẹ ấn một cái lên phía trên, lời trong miệng Giang Dư Đoạt liền không nói ra được.
Trình Khác có thể cảm giác được, nháy mắt hai bờ môi chạm vào nhau, Giang Dư Đoạt hơi nhấc chân lên, thân thể cũng cong lên, sau đó cứng đờ.
Đệch.
Còn muốn khiêu khích à!
Mãi cho đến lúc đầu lưỡi Trình Khác rời đi bờ môi y, y vẫn giữ nguyên tư thế nửa chân giơ lên ngồi cứng nhắc.
Trình Khác dùng mu bàn tay xoa xoa miệng, nhìn y chằm chằm mấy giây, xoay người quét một cái trên bàn, từ trong túi muối lấy ra một nhúm muối nhỏ.
Giang Dư Đoạt mãi sau mới phục hồi tinh thần lại, sờ sờ miệng mình.
Trên môi còn sót lại xúc cảm mềm mại trong nháy mắt Trình Khác dán môi lên.
Có điều cũng không nói được là cảm giác gì, chỉ biết mang theo hương rượu.
“Đệchhh,” Giang Dư Đoạt nhìn theo bóng lưng Trình Khác, “Anh cũng được đấy, trâu bò.”
Trình Khác không nói gì, tay vẫn vẽ vẽ trên bàn.
“Có điều hơi nhanh,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ra rồi đúng không?”
“Còn chưa kịp có phản ứng gì.” Trình Khác không quay đầu lại, nhúm chút muối tiếp tục rắc lên bàn.
“Vậy anh không được rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tam ca, ” Trình Khác nói, “Tôi khuyên cậu một câu, nói chuyện cũng phải lưu cho mình đường lui, cậu còn khích tôi một lần nữa, tôi ngay bây giờ sẽ lột sạch cậu, bao cũng không thèm đeo, cậu nên nghĩ kỹ một chút, giờ cậu còn đeo hai cái nẹp không phải là đối thủ của tôi.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
Nói thật, tối hôm nay Trình Khác làm y hơi bất ngờ… Không, là rất bất ngờ, y chưa từng nghĩ tới vị thiếu gia lúc bình thường dù có bị châm chọc đến mức nào cũng không nổi giận, sau khi có chút rượu vào lại có thể trở nên như vậy
Nhưng sau kinh ngạc, y lại cảm thấy là lạ.
“Tôi có điều muốn hỏi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi chính là bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó không biết nên đi đâu,” Trình Khác nói, “Vùng này trước đây tôi vẫn hay cùng bạn bè đến chơi, vì thế mới tới đây, cậu cũng có thể cho là tôi đến đây bới thùng rác.”
“Không phải điều này.” Giang Dư Đoạt nói, lần mò tìm thuốc mới phát hiện chỉ còn đúng một điếu, y cầm điếu thuốc ngậm vào, “Anh với đàn ông, vậy mà có thể nói làm là làm?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu, “Tôi đối với đàn ông mới có thể nói làm là làm, với phụ nữ tâm như chỉ thủy.”
Tay Giang Dư Đoạt đang cầm bật lửa chuẩn bị châm thuốc, đột ngột dừng lại giữa không trung.
Mãi cho tới khi Trình Khác vỗ tay rũ hết muối phía trên, đi tới bên cạnh rót một bát rượu uống, y mới nhẹ giọng nói một câu: “Cái đ…”
“Cậu không phải bảo tôi vẽ cậu sao,” Trình Khác nói, “Vẽ xong rồi.”
Giang Dư Đoạt ngẩn người, nhanh chóng đứng lên đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy tranh con Miu đã bị phủi sạch còn mỗi một cái đuôi, hiện giờ trên bàn là khuôn mặt của y.
Y thật ra cũng không quen thuộc gương mặt của bản thân cho lắm, nếu như là người khác, một ngày có thể nhìn rất nhiều lần, thế nhưng y nhìn bản thân cũng chỉ là sớm tối hai lần rửa mặt.
Cho nên y không nhịn được lấy điện thoại di động ra, mở camera giơ ra phía trước tự chụp một tấm, sau đó đặt điện thoại di động lên bàn.
“Thật sự là tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi lần đầu tiên thấy người muốn xác định có phải mình hay không lại còn phải chụp ảnh.” Trình Khác thở dài.
Giang Dư Đoạt cầm điện thoại di động lên, chụp tách tách vài lần bức tranh trên bàn, nghĩ nghĩ một lúc rồi thở dài: “Bức tranh này ngay lập tức sẽ biến mất phải không?”
“Ừ,” Trình Khác nói, “Kể cả giữ cho nó bất động, thì muối cũng sẽ tan.”
“Vậy thứ nghệ thuật này của các anh chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn, “Vẽ xong sẽ chẳng còn gì.”
Trình Khác cười, “Rất nhiều chuyện đều là như vậy, chỉ tồn tại trong tâm trí.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, cảm giác ánh mắt mình có hơi vô định, cuối cùng ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc cuối cùng, thẫn thờ nhìn bức tranh trên bàn.
“Tôi buồn ngủ rồi,” Trình Khác đi đến ghế sofa, “Mấy giờ rồi?”
“Sắp năm giờ.” Giang Dư Đoạt liếc nhìn di động, “Anh vẫn ngủ được?”
“Ừm.” Trình Khác kéo chăn trùm lung tung lên người cuộn lại, trở mình nằm về phía chỗ tựa lưng ghế sofa.
Giang Dư Đoạt đứng bên cạnh bàn một lúc, giơ tay gạt tán loạn muối trên bàn, sau đó đi qua tắt đèn phòng khách, đi đến ôm Miu vẫn đang cuộn tròn trong chăn bên chân Trình Khác về.
“Anh là đồng tính luyến à?” Giang Dư Đoạt đi về phòng ngủ hai bước thì dừng lại.
“Ừ.” Trình Khác nói, “Nếu sợ thì đóng chặt cửa, sáng mai cậu lấy chìa khóa hộ tôi rồi tôi đi ngay.”
“Anh có phải vì thế mà bị đuổi khỏi nhà không?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Không.” Trình Khác quay đầu nhìn y, “Nếu tôi có được một nửa tiền đồ của em trai, tôi cùng chó lên giường trong nhà cũng sẽ chẳng ai quản.”
“…Vậy à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Ba tôi nói,” Trình Khác quay đầu hướng về chỗ tựa lưng ghế sofa, “Ở nhà tôi, chuyện này chẳng là cái gì, chuyện tôi sống uổng hai mươi bảy năm mới không thể chấp nhận được.”
Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, đi vào phòng ngủ.
Có lẽ là uống không ít rượu, cũng đã phát hết hơi rượu, cả người có chút mềm yếu sau khi đã làm càn đủ, sau khi Trình Khác nhắm mắt lại liền cảm thấy thân thể mình từ từ chìm sâu xuống, sâu đến mức dường như có thể chìm vào ghế sofa.
Thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ về thái độ của Giang Dư Đoạt, đã ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến lúc có người đá mông hắn, hắn mới mở hai mắt ra.
Đập vào mắt vẫn là chỗ dựa lưng ghế sofa, chỗ duy nhất khác biệt với lúc nhắm mắt lại tối qua chính là, hắn thấy rõ chỗ vải bọc ở dựa lưng có vô số sợi vải tua rua, có lẽ là bị Miu cào ra.
Hắn quay đầu lại, trong ánh dương sáng ngời, Giang Dư Đoạt cùng Trần Khánh song song đứng trước ghế sofa cúi đầu nhìn hắn.
“Mịe kiếp.” Hắn dùng tay che bớt nắng, ban ngày ban mặt bị hai kẻ như vậy đứng nhìn mình ngủ, thật sự có hơi không tự nhiên, “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ,” Giang Dư Đoạt ném một chùm chìa khóa xuống gối hắn, “Giờ tôi đi tháo nẹp, chìa khóa nhà để ở đây, lúc anh đóng cửa xong không cần đưa lại, lúc tôi trở về qua chỗ nhà anh lấy, tiện đường.”
“Ừm.” Trình Khác vẫn đang mơ mơ tỉnh tỉnh gật đầu.
“Trên bàn có đồ ăn sáng.” Giang Dư Đoạt nói, “Vẫn còn nóng, anh dậy rồi ăn đi.”
“Cảm ơn.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt đóng cửa lại, cùng Trần Khánh lên xe.
Ngày hôm nay Trần Khánh lái một chiếc Porsche trong tiệm, màu đỏ.
“Thế nào,” Trần Khánh vỗ vô-lăng, “Chọn cái màu đỏ, chúc mừng mày tháo được cái nẹp kia.”
“Cảm động quá.” Giang Dư Đoạt dụi dụi mắt.
“Tối hôm qua lại mất ngủ à,” Trần Khánh liếc mắt nhìn y, “Vẫn còn chóng mặt à?”
“Không,” Giang Dư Đoạt nhắm mắt lại, “Có hơi khó chịu.”
“Không ngủ được thì uống chút thuốc ngủ gì đó,” Trần Khánh nói, “Tây tỷ không phải cho mày để mày ngủ được sao, ngủ không được thì uống một viên.”
“Không uống.” Giang Dư Đoạt nói.
Trần Khánh thở dài, lái xe về phía bệnh viện.
“Đến phòng khám tháo.” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn gã.
“Bệnh viện.” Trần Khánh cắn môi, “Hôm nay tao không nghe mày, đổi thuốc đi phòng khám thì thôi, tháo nẹp vẫn phải đến bệnh viện, bác sĩ còn phải kiểm tra lại xem phục hồi thế nào…”
“Quay xe.” Giang Dư Đoạt hạ giọng.
“Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, bệnh viện không thể bỏ.” Trần Khánh nói, “Lúc đeo nẹp lên không phải không sao đó thôi, tháo nẹp cũng không mất nhiều thời gian.”
“CMN mày!” Giang Dư Đoạt đập lên bả vai gã, “Áp vận áp giải cũng không đi!”
“Dù mày có đánh chết tao,” Trần Khánh vẫn kiên cường, “Trước khi chết tao cũng sẽ đưa mày vào bệnh viện.”
Giang Dư Đoạt nhíu mày trừng gã cả buổi, cuối cùng thở dài, dựa vào trên cửa sổ nhắm mắt lại.
Lúc đi vào phòng, Giang Dư Đoạt cảm thấy mình hẳn là vẫn chưa khỏe, cả người đều đau nhức.
Một bác sĩ thực tập giúp y tháo nẹp, nhìn y cười cười: “Sao một mặt toàn mồ hôi vậy? Vẫn còn đau sao?”
“Không phải.” Giang Dư Đoạt cắn răng trả lời.
“Nó căng thẳng thôi,” Trần Khánh đứng bên cạnh nói, “Làm phiền anh động tác nhanh lên chút, xoạt xoạt phá ra là được.”
“Tháo thì rất nhanh,” bác sĩ gật đầu, “Một chốc nữa kê cho anh cái đơn, mang đi chụp, nhìn xem xương liền lại thế nào…”
“Không chụp.” Giang Dư Đoạt nói, “Nhất định tốt.”
Nói xong câu đó bác sĩ còn nói cái gì, Trần Khánh lại nói cái gì, y đều không nghe rõ.
Sau một loạt tiếng vang hỗn loạn, trong tai chỉ còn tĩnh mịch, trước mắt là một mảnh mê man, cái gì cũng thấy được, lại cái gì cũng không thấy, thấy được rồi cũng không biết là cái gì.
Giang Dư Đoạt nhắm hai mắt lại.
Trần Khánh đưa y đến phòng khám của bác sĩ, lại kéo đi đóng tiền, lại kéo đi chụp phim, y nằm đến mức giữa lúc thao tác vẫn không thể thở thoải mái.
Ánh mắt mỗi người nhìn y đều có chút kì quái.
Đương nhiên rồi, thân là một lão đại lợi hại, trên người vết thương rắm rít gì cũng không có, lại căng thẳng đến mức mồ hôi như mưa rơi, bước đi cũng loạng choạng.
Vì thế y không muốn đến bệnh viện.
Y sợ bệnh viện.
Sợ đến mức thậm chí đã không nhớ được bản thân vì sao lại sợ.
Nếu như không tính đi tiêm, trong trí nhớ của y tựa như căn bản không có chút hồi ức kinh khủng nào với bệnh viện, trong trí nhớ của y, thậm chí cũng chẳng có mấy lần đến bệnh viện, thế nhưng loại căng thẳng đến mức sau lưng cũng sắp chuột rút này lại thủy chung bám không buông.
Lúc rời bệnh viện đi ra đường, Giang Dư Đoạt mới có cảm giác giành lại được cuộc sống, thở phào một hơi thật dài.
“Đi đâu?” Trần Khánh hỏi.
“Đi đến nhà Trình Khác lấy chìa khóa.” Giang Dư Đoạt nhìn điện thoại di động. “Anh ta giờ phải ở nhà rồi.”
“Được.” Trần Khánh giúp y mở cửa xe.
Xe sắp lái đến khu nhà, Giang Dư Đoạt gọi điện cho Trình Khác.
Bên kia đến nửa buổi mới nghe máy, âm thanh có hơi mơ hồ của Trình Khác truyền tới: “Đệch… Tôi vẫn…ở nhà cậu?”
“Anh ở chỗ nào mà chính mình cũng không biết à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Xin lỗi.” giọng Trình Khác đã tỉnh táo lại, nói liên tiếp, “Thật xin lỗi xin lỗi, tôi vừa ngủ, tôi vẫn còn trên ghế sofa nhà cậu.”
“Anh ngủ được thật đấy.” Giang Dư Đoạt cực kỳ ngưỡng mộ, “Được, anh cứ ở nhà chờ tôi, chốc nữa bọn tôi về sẽ đưa anh về.”
“Thật xin lỗi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt thở dài dập điện thoại: “Về, anh ta còn chưa dậy đây.”
“Mịa nó,” Trần Khánh nói, “Có thể ngủ đến như thế.”
“Anh ta tối qua không ngủ.” Giang Dư Đoạt nói.
“… Anh ta làm gì?” Trần Khánh hơi giật mình, “Cũng mất ngủ?”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt bóp bóp trán.
“Vậy hai người, tối qua có bạn đồng hành rồi,” Trần Khánh nói, “Hai người cùng không ngủ được, cùng nhau uống rượu nói chuyện… Đúng rồi, tao quên mất hỏi, hai người bọn mày làm cái gì? Trên bàn toàn là muối đúng không?”
“Bột giặt quần áo.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không phải, tao liếm rồi, có vị mặn!” Trần Khánh nói.
“Mày bị điên à,” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn gã, “Không biết là cái gì cũng cho vào mồm?”
“Tao thấy giống muối,” Trần Khánh nói, “Hai người nửa đêm rắc một bàn muối… Làm phép đấy à?”
“Cút.” Giang Dư Đoạt nói.
Chuyện tối hôm qua, vì không có giấc ngủ cắt ngang, thế nên nhớ cực rõ ràng.
Từ lúc nhìn thấy Trình Khác khóc, đến lúc nghe hắn tâm sự, lại tới lúc nhậu nhẹt, vẽ tranh cát, cùng cái hôn vô duyên vô cớ kia, lại đến lúc cuối cùng, Trình Khác nói hắn chỉ có thể với đàn ông nói làm là làm.
Giang Dư Đoạt cau mày, lắc lắc đầu.
Y cũng không thể nói ra cảm xúc của mình lúc nghe Trình Khác nói ra câu này là thế nào, ngoài kinh ngạc, chính là không thể thốt lên lời.
Trình Khác chắc chắn không lừa y, dù sao cũng chỉ là đấu võ mồm, y cũng không thể nào hôn một người đàn ông được, cho dù là… Y quay đầu nhìn Trần Khánh, thôi, Trần Khánh một mặt nghiêm túc lái xe làm y buồn cười.
Thật sự phải đi hôn Trần Khánh, mới nghĩ thôi đã muốn cười bò.
Có điều nghĩ đến chuyện này, y có hơi không tự nhiên.
Trình Khác thế mà lại là đồng tính luyến?
Y đã từng có không ít suy đoán về Trình Khác, nhưng thế nào cũng không nghĩ còn có bí mật như vậy.
Sau khi về đến nhà, Trình Khác đã thu dọn xong mọi thứ, chăn cũng gấp gọn để trên ghế sofa, gối đặt trên chăn, muối trên bàn đã thu dọn sạch sẽ.
“Muối đâu?” Trần Khánh thuận miệng hỏi.
“Đổ vào thùng rác rồi.” Trình Khác nói.
“Tôi đệt, nhiều như thế, đổ vào thùng hết rồi?” Trần Khánh nhìn hắn, “Anh đúng mẹ nó lãng phí vãi.”
“…Không vứt thì còn giữ lại ăn à?” Trình Khác hỏi.
“Cũng chưa bẩn,” Trần Khánh nói, “Tôi làm rơi miếng thịt xuống đất, bà già nhà tôi còn bắt tôi rửa sạch ăn đây này.”
“Mày thôi ngay,” Giang Dư Đoạt nhìn lên bàn uống nước, quay đầu nhìn Trình Khác, “Sao không ăn đồ ăn sáng?”
“Đầu hơi váng, không có khẩu vị.” Trình Khác nói.
“Mang theo đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không cần….” Trình Khác nói được nửa dừng lại, cầm lấy túi đồ ăn sáng kia.
Không biết Trần Khánh làm nghề gì, mỗi lần nhìn thấy gã đều là đang lái một con xe khác, Trình Khác cầm túi đồ ăn sáng ngồi ở ghế sau, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Hai người tối qua chơi gì thế? Rắc đầy một bàn muối.” Trần Khánh vừa lái xe vừa hỏi.
Tối qua.
Trình Khác vừa nghe mấy chữ này, lập tức nhướng mắt nhìn Giang Dư Đoạt ngồi bên cạnh ghế tài xế, Giang Dư Đoạt đầu dựa vào cửa sổ xe, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tối qua hắn mượn rượu làm càn, hiện giờ nhớ lại có chút hoảng loạn, trước đây hắn cũng chưa từng làm ra chuyện như thế, lần này có lẽ là do uất ức tích tụ bùng nổ mà thành.
Ở phương diện tính hướng này, hắn cũng không ngại người khác có ý kiến gì với hắn, mấy người quen biết trước kia, cũng không ai đặc biệt để ý này đó, mà dù sao hắn với Giang Dư Đoạt cũng… không quen, Giang Dư Đoạt cũng nói, không coi hắn là bạn.
Có điều Giang Dư Đoạt vẫn luôn không có phản ứng gì đặc biệt.
“Chơi cái gì đó?” Trần Khánh lại hỏi.
Trình Khác thở dài: “Anh vẽ tôi đoán.”
“… Đỉnh kout, lấy bút giấy vẽ không được à?” Trần Khánh hơi giật mình, “Đầy một bàn muối, sáng tạo thế.”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
“Lần tới nhớ gọi tôi,” Trần Khánh nói, “Tôi thích chơi trò này, trước đây tôi với Tam ca vẫn hay chơi.”
“Mày cút đi.” Giang Dư Đoạt nói, “Tao mẹ nó vẽ ông mặt trời mày cũng không đoán ra.”
“Sao mày không tự nhận mày vẽ quá xấu đi.” Trần Khánh nói, “Thằng nhóc cạnh nhà còn vẽ đẹp hơn mày.”
“Cậu đoán là cái gì?” Trình Khác tò mò.
“Quả dưa hấu, khoai tây, hành tây, quả hồng.” Trần Khánh nói.
“Cậu đói bụng đấy à?” Trình Khác nói.
“Không phải!” Trần Khánh không phục, “Nó vẽ mặt trời kiểu gì mà mấy cái bắn bắn bắn ra cũng không vẽ! Tôi đoán kiểu gì!”
Trình Khác nhìn sau gáy Trần Khánh, không hiểu bắn bắn bắn ra là cái gì.
“Thằng nhóc ba tuổi rưỡi vẽ mặt trời cũng phải biết có một vòng bắn bắn bắn* ra rồi.” Trần Khánh nói.
*: chắc ý bạn Khánh là mấy cái tia nắng bắn ra từ mặt trời.
“…À.” Trình Khác cuối cùng cũng hiểu ra.
Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, lấy di động ra, quẹt quẹt trên màn hình mấy cái, đưa điện thoại di động về phía sau đến trước mặt Trình Khác: “Đây là cái gì?”
Trình Khác nhìn, phía trên là một vòng tròn, xung quanh vòng tròn là một đường lượn sóng: “Trứng ốp.”
“Đệch, anh cùng Trần Khánh kết bái đi.” Giang Dư Đoạt thả lại điện thoại vào túi.
Trần Khánh mừng rỡ khôn nguôi: “Hai người như thế này, hôm qua làm sao chơi nổi, không đánh nhau à?”
“Không đánh,” Giang Dư Đoạt nói, “Còn hôn nhau đây này.”
Trình Khác đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.
“Mịa.” Trần Khánh vẫn đang vui chưa tỉnh được, cười khặc khặc khặc, “Lần sau hôn nhớ gọi tao, tao gọi thêm hai đứa con gái nữa, cùng nhau.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt nghiêng đầu nhìn lại, cùng Trình Khác nhìn nhau.
Trên mặt Giang Dư Đoạt không có cảm xúc gì, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.
Chỉ là cái liếc mắt dường như chẳng có ý nghĩa gì này, lại làm cho Trình Khác có hơi không thoải mái, hắn cảm thấy đằng sau vẻ thờ ơ này, Giang Dư Đoạt đang khó chịu.
Mà tiền đặt cược là do Giang Dư Đoạt tự khởi đầu, cũng là y tự mình khiêu khích.
Coi như hôn đi, cũng là y tự tìm.
Lúc này còn tỏ ra uất ức làm gì?
Người lúc nào cũng tích cực, đến lời khách sáo cũng bị cưỡng ép bắt làm bằng được, tự mình nhận thua lại không dám làm?
Trình Khác ngẩng đầu nhắm hai mắt lại.
E rằng cũng không phải vì cái hôn kia, mà là vì ba chữ “đồng tính luyến” này đi.
Trần Khánh lái xe xuống dưới tầng hầm chờ, Giang Dư Đoạt cùng Trình Khác đi vào thang máy.
“Tôi lấy cho cậu cũng được.” Trình Khác nói.
“Không sao.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi tiện kiểm tra phòng một chút.”
“À,” Trình Khác gật đầu,” Có thể chụp tấm ảnh, đến lần tới kiểm tra còn có cái so sánh.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn: “Chưa tỉnh ngủ đấy à?”
“Tỉnh lâu rồi.” Trình Khác nói.
“Vậy còn làm ra vẻ giận dữ gì.” Giang Dư Đoạt nói.
“…Tôi sao?” Trình Khác cũng nhìn y.
“Chẳng lẽ là tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi mẹ nó một đêm không ngủ, cho dù có tức giận lúc ngủ dậy cũng đã là hôm qua, giờ còn giận gì nữa.”
Trình Khác đột nhiên không phản ứng lại được, không thể làm gì khác ngoài nhìn số chạy trên màn hình thang máy.
Sau khi mở cửa phòng, Trình Khác trả chìa khóa lại cho Giang Dư Đoạt: “Kiểm tra đi.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đi vào nhà bếp, “Anh ra khỏi nhà không tắt công tắc bếp gas à?”
“Tôi đóng van rồi.” Trình Khác nói.
“Lý do cũng đầy đủ đấy.” Giang Dư Đoạt nói, “Chú ý an toàn một chút, tôi sợ anh trúng độc chết ở đây.”
“Khí thiên nhiên cũng không dễ trúng độc như thế.” Trình Khác rót cho mình cốc nước.
“Vậy thì nổ chết?” Giang Dư Đoạt nói.
“…Cám ơn.” Trình Khác thở dài, ngồi xuống sofa.
Giang Dư Đoạt đi vào nhà bếp đóng công tắc bếp lại, sau đó từ đâu đó móc ra một bao thuốc lá, viết lên một dãy số rồi để bên cạnh hắn: “Số điện thoại của Lư Thiến, lần sau không mang chìa khóa cứ gọi cho chị ấy, sau 12 giờ tối thì không được, sẽ bị mắng.”
“Ừm.” Trình Khác gật gật đầu.
Sau khi Giang Dư Đoạt ra ngoài, hắn vẫn lăn lộn trên ghế sofa, cảm giác vẫn buồn ngủ, thế nhưng lại không ngủ được.
Nằm một lúc hắn đứng dậy, vào phòng ngủ cầm quần áo, đi vào nhà tắm.
Bật nước nóng đến mức to nhất, lúc nước dội xuống đầu, hắn thở ra một hơi thật dài.
Hắn hiếm khi có những lúc uống rượu như vậy, càng không hay uống rượu còn mất ngủ, hiện giờ đã dựa vào tường nhưng vẫn cảm thấy trên người tuy rằng khoan khoái, thế nhưng vẫn nặng trĩu.
Nôn nao như say rượu chưa tỉnh.
Đã vậy lại cố tình không ngủ được.
Hắn mạnh mẽ lắc đầu, dùng trán chạm vào tường, bực bội.
Nước nóng chảy trượt trên da, hơi nóng bao bọc, từ lúc bắt đầu vốn là thư thái, từ từ trở nên có chút khó thở.
Khó thở như thế, tuy không khó chịu, thế nhưng sẽ làm người ta không hiểu sao có chút liên tưởng, tỷ như sẽ nghĩ đến một số cảnh tượng làm người ta khó thở.
Tuy là Trình Khác không hề muốn hồi tưởng lại cái hôn tối qua, thế nhưng đầu óc vẫn tự chủ trương không thèm quan tâm ý kiến của hắn.
Thân thể trần trụi của Giang Dư Đoạt.
Nửa thân trần.
Đường nét cơ bắp sạch sẽ, cân xứng.
Nụ cười khiêu khích bên khóe miệng.
…
Lúc từ buồng tắm đi ra, Trình Khác liếc mắt nhìn điện thoại di động, so với lúc đi tắm bình thường lâu hơn gấp đôi.
Trước đây, dù làm gì trong phòng tắm cũng không cần nhiều thời gian đến vậy, hôm nay làm xong mấy thứ, hắn đứng dưới vòi phun bao bọc trong nước nóng xông đến nửa ngày, suýt nữa thiếp đi, đầu va một phát vào tường mới tỉnh lại, vội vàng tắt nước, mở cửa sổ ra một khe nhỏ.
Trở lại phòng ngủ, hắn liền đắp vỏ chăn lung tung lên người, nhắm mắt lại ngáp một cái.
Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để ngủ bù.
“Tao về tiệm đây,” Trần Khánh ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra nhìn, chỉnh lại tóc tai, “Có keo xịt tóc không?”
“Tao cả đời chưa từng dùng thứ đồ chơi kia,” Giang Dư Đoạt cúi đầu đọc tiểu thuyết trên điện thoại, “Mày đừng có lần nào cũng hỏi nữa, có thấy phiền không?”
“Lúc nào tiện tao đưa một bình để ở đây.” Trần Khánh nói, “Mày đọc đến đoạn nào rồi?”
“Hồi ức,” Giang Dư Đoạt nói, “Nhớ lại mẹ nó đến ba chương kí ức rồi còn chưa nhớ xong.”
“Hắn nhớ ra kiếp trước ai giết hắn không?” Trần Khánh hỏi.
“Chưa,” Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc, “Giờ đã nghĩ ra rồi thì một triệu chữ sau còn viết được kiểu gì nữa.”
“Cũng đúng,” Trần Khánh gật đầu, liền hỏi, “Mày nạp tiền rồi à?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“Vậy tối nay tao dùng tài khoản của mày đọc đi,” Trần Khánh sửa sang xong đầu tóc liền đứng lên, “Đi đây.”
“Mày không phải vừa nhận lương à? Sao lại thê thảm đến mức tiểu thuyết cũng phải đi đọc ké?” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu nhìn lên.
“Tao từ giờ bắt đầu tiết kiệm tiền, tìm vợ.” Trần Khánh nói, “Không có tiền đến hẹn hò nói chuyện yêu đương cũng không làm nổi, bắp tay cũng to ra hai vòng rồi.”
“Mau cút.” Giang Dư Đoạt phất tay với gã, lại xoạt xoạt xoạt mấy phát lật trang trên màn hình, muốn nhanh chóng lật hết qua đoạn hồi ức.
Mỗi lần y đọc tiểu thuyết đều muốn đọc nhanh về sau, cái gì hồi ức với không hồi ức y chẳng quan tâm, cho dù có là tình tiết quan trọng liên quan đến nội dung truyện, y cũng chẳng muốn xem, đâu ra nhiều ký ức thế, lại còn nhớ rõ ràng đến vậy.
Nhất là mấy hồi ức khiến người ta khổ sở, ai mẹ nó không có việc gì lại rảnh rỗi ngồi nhớ lại cả buổi.
Có điều hôm nay nhìn thấy nội dung như vậy, lại bực bội hơn so với bình thường nhiều lắm, cho dù có lật hết qua đoạn hồi ức cũng làm y không muốn đọc tiếp nữa.
Cũng chẳng biết mình đang bực bội chuyện gì.
Thẫn thờ một lúc lâu, y lại cầm điện thoại lên, tiếp tục đọc mấy chương, kết qua đọc gì cũng không vào.
Nỗi khổ của mất ngủ chính là đây.
Y đứng dậy mặc áo khoác, đi ra ngoài.
Hai ngày nay, dự báo sẽ hạ nhiệt độ trên diện rộng, bên ngoài quả thật gió thổi cực mạnh, Giang Dư Đoạt lấy mũ đang nhét trong túi ra, đi loanh quanh trên đường không mục đích.
Lúc điện thoại Hứa Đinh gọi tới, Trình Khác vẫn đang mơ màng trong mộng, gầy đây mơ thật nhiều, lại còn có tình tiết, tỉnh lại còn có thể nhớ rõ ràng.
Hắn lấy điện thoại ra: “Alo?”
“Đang ngủ à?” Âm thanh bên phía Hứa Đinh có hơi ầm ĩ, không ít người.
“Ừ.” Trình Khác liếc mắt nhìn giờ, sắp năm giờ, “Anh đến rồi à?”
“Đến rồi, ” Hứa Đinh nói, “Có điều công tác chuẩn bị vẫn chưa xong, anh bây giờ bắt đầu đến đây là vừa, ăn một bữa là có thể bắt đầu.”
“Được,” Trình Khác ngồi dậy, “Ăn mì gì đó là được, đừng bày vẽ, tôi cũng đang không muốn ăn.”
“Vậy thì quán mì trước cửa.” Hứa Đinh nói.
“Nửa tiếng nữa tôi đến.” Trình Khác cúp điện thoại, nhảy xuống giường.
Chuyên gia nói không nên ngủ trưa quá 40 phút, có lẽ vẫn có chút cơ sở, hắn ngủ nguyên một buổi trưa thẳng đến 5 giờ chiều, bước chân dường như nhũn ra, lúc vào nhà vệ sinh suýt nữa thì gục xuống trước bồn cầu.
Đang rửa mặt, điện thoại di động lại vang lên, lấy ra xem, là đồng hồ báo thức nhắc việc, ngày mai cần phải nộp tiền phòng.
Hắn nhìn ngày trên điện thoại, rốt cuộc lại qua thêm một tháng, cũng không biết làm sao lại qua được nổi.
Tháng này trôi qua rất tẻ nhạt, ngoại trừ cùng Hứa Đinh ra ngoài ăn cơm mấy lần, những lúc còn lại hắn đều ở nhà không đi ra ngoài, cũng chẳng có ký ức gì.
Trước đây cũng không cảm giác được cuộc sống mỗi ngày lại ngột ngạt như thế, có lẽ bởi vì trong cuộc sống hắn vốn cho rằng dẫu có sóng lớn cũng không sợ, sóng lớn vẫn chưa từng xuất hiện.
Từ lần trước lấy xong chìa khóa, hắn vẫn chưa liên lạc lại với Giang Dư Đoạt.
Hắn dù sao cũng không thật sự là Trình-kém thông minh-Khác, trong phòng cũng không lại có thứ gì cần tìm Giang Dư Đoạt giải quyết.
Mà Giang Dư Đoạt cứ thế đưa số điện thoại Lư Thiến cho hắn, loại ám chỉ khiến người ta lúng túng như vậy, hắn không thể không hiểu được, cho dù có thứ gì không hiểu, hắn cũng sẽ không dễ dàng gọi cho Giang Dư Đoạt nữa.
Ngẫm lại đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.
Hắn cũng không muốn có chút gì đó với Giang Dư Đoạt, thế nhưng ít nhất cũng không phải trạng thái như hiện giờ, sự kiện cuối cùng lại là một cái hôn không đầu không đuôi, lúng túng mà gượng ép.
Phòng làm việc của Hứa Đinh đổi trụ sở, sau khi xuống xe Trình Khác phát hiện đi sai cửa, liền tìm nửa buổi, cuối cùng vẫn gọi cho Hứa Đinh, gọi gã đi ra đón.
“Anh sắp phá sản rồi đấy à,” Trình Khác đi sau Hứa Đinh, “Cái tòa nhà một mình trước đây tốt như thế, giờ lại chen chúc với bao nhiêu công ty trong một tòa.”
“Chỗ này có bầu không khí,” Hứa Đinh nói, “Hơn nữa ở tầng cao, nhìn ra xa.” ”
“Xa thế nào?” Trình Khác hỏi.
“Từ liếc mắt đã thấy cho đến nhìn không thấy.” Hứa Đinh nói.
Trình Khác cười.
Hứa Đinh trước đây có một phòng làm việc, không liên quan đến phạm vi kinh doanh công ty của gã, làm các loại video nghệ thuật, tổ chức các loại hoạt động nghệ thuật cao siêu, mỗi lần hợp tác với hắn đều là phòng làm việc này.
Trụ sở làm việc hiện giờ chuyển tới một tòa nhà cao tầng trông có vẻ rất cao cấp, ở sát tầng cao nhất, diện tích rất lớn, so với tòa nhà nhỏ trước kia thì rộng rãi hơn, thế nhưng Trình Khác vẫn thích bầu không khí bên trong tòa nhà nhỏ kia hơn.
Hứa Đinh dẫn hắn đi xung quanh một vòng, phong cách phòng làm việc cũng khác trước đây kha khá, trước đây thiên về phong cách điền viên yên tĩnh, hiện giờ lại có nét hiện đại mà trừu tượng.
“Thay đổi nhiều thật.” Trình Khác nói.
“Tôi thích những thứ không giống nhau.” Hứa Đinh dẫn hắn vào trong phòng làm việc của mình, đứng trước kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài, “Sống mãi một kiểu lâu rồi, cũng cần thay đổi một chút.”
“Tôi đã sống một kiểu hơn hai mươi năm.” Trình Khác nói.
“Giờ vẫn còn mê man sao?” Hứa Đinh quay đầu hỏi.
“Vẫn tạm,” Trình Khác đi tới trước cửa kính thủy tinh, “Tàm tạm.”
“Từ đây có thể nhìn thấy… tòa nhà kia của công ty ba anh.”
Hứa Đinh chỉ ra xa.
“Vậy à?” Trình Khác nhìn theo hướng gã chỉ.
Một nơi rất xa, xa tới mức gần như nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hai chữ tập đoàn, nếu không phải có cái biểu tượng quen thuộc gắn trên đỉnh, hắn còn thật sự không để ý đến.
“Từ lúc cái tòa nhà kia xây xong, tôi hình như mới tới có hai lần.” Trình Khác nhìn về phía kia.
“Ăn thôi,” Hứa Đinh nói, “Tôi bảo trợ lý đi mua mì, chắc sắp trở về rồi.”
“Không phải đã nói là đi ăn à?” Trình Khác nói.
“Tôi đi qua nhìn, hoàn cảnh cũng không tốt lắm.” Hứa Đinh nói, “Sợ anh không quen.”
“Tôi hiện giờ…” Trình Khác quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy tòa nhà bên kia, “Không để ý nhiều như vậy nữa.”
Hứa Đinh không nói gì, chỉ là vẫn cười.
Quy trình quay video Trình Khác đã rất quen thuộc, hắn chỉ cần xác định vẽ thứ gì là được.
Lần này vẽ một bức tranh phong cảnh, Hứa Đinh đưa cho hắn bức ảnh, hắn dựa theo ảnh thay đổi thành một bức tranh rồi vẽ ra, cũng không cần giống hoàn toàn, cùng biểu đạt một ý cảnh là được.
Trước đây hắn đều dùng bàn vẽ tranh cát của mình, cũng quen tay hơn, lần này mọi thứ đều là Hứa Đinh chuẩn bị cho hắn.
“Được không?” Hứa Đinh hỏi.
“Tôi thấy tốt hơn cái bàn cũ của tôi, cái của tôi cũng cũ lắm rồi,” Trình Khác cười cười, nghĩ đến cái bàn vẽ tranh cát kia của mình rốt cuộc đang lang bạt ở một bãi rác nào đó, tâm trạng đột nhiên tụt xuống.
“Dùng quen rồi tôi cho người mang đến chỗ anh,” Hứa Đinh nói, “Tôi sợ anh hiện giờ còn lười đi mua.”
“Được.” Trình Khác nói.
Lần này dùng là cát màu, có điều chỉ dùng màu xám tro, là màu Trình Khác rất thích, không quá rực rỡ, cũng không nặng nề, nhẹ nhàng mà ổn trọng.
Hắn nắm một nhúm cát chặt trong tay, cảm thụ hạt cát trong lòng bàn tay chậm rãi lan chảy, không nhịn được nhắm mắt lại, cảm giác hạt cát chạm nhẹ với đầu ngón tay làm hắn thanh tỉnh lại.
Quả nhiên, cảm xúc dễ chịu hơn so với chạm vào muối.
“Bắt đầu đi.” Hắn thả cát xuống.
Hứa Đinh gọi quay phim vào điều chỉnh vị trí, Trình Khác nhanh chóng suy nghĩ trước một lần trong đầu, rồi rắc một nhúm cát đầu tiên.
Cát mịn rải từ dày đến mỏng, hiện lên trên kính được chiếu ánh sáng trắng.
Sau khi rải mấy tầng, hắn dùng tay quẹt nhẹ nhàng trên mặt cát, một vạch theo ánh sáng hiện ra, hắn tạm thời quên đi hết phiền muộn trong hai tháng này.
Video quay đi quay lại mấy lần, cho đến lúc quay xong cũng đã hơn chín giờ, đường phố cũng đã lên đèn.
Lúc Trình Khác đi ra khỏi tòa nhà liền vươn vai một cái, đây có lẽ là mấy tiếng vui vẻ nhất hắn trải qua trong hai tháng này.
Hứa Đinh muốn lái xe đưa hắn về, nhưng hắn từ chối, trước đây xong việc hắn đều tự mình trở về, kể cả hiện tại hắn không có xe để lái, cũng không mong có gì khác trước kia.
Hứa Đinh cũng không kiên trì, chỉ là đưa hắn đến đoạn đường dễ đón xe: “Làm xong tôi gọi cho anh.”
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
“Chuyện quay trực tiếp tháng sau, anh cứ nghĩ qua trước, nếu không có vấn đề gì, hôm sau chúng ta bàn bạc chi tiết.” Hứa Đinh nói.
“Được.” Trình Khác sờ bao thuốc lá trong túi, phát hiện đã hết, đột nhiên có hơi buồn bực.
Hứa Đinh đưa bao thuốc lá lại: “Mấy tiếng chắc anh nhịn chết rồi.”
“Anh đi ra ngoài hút mấy lần, tôi đều đếm đấy.” Trình Khác nhận lấy điếu thuốc, đi tới bên tường châm thuốc.
“Chuyện quay trực tiếp…” Hứa Đinh do dự một chút, “Anh đừng nói với ai trước.”
“Hả? Được.” Trình Khác ngẩn người.
Lời này của Hứa Đinh có hơi kỳ lạ, trước đây bọn họ cũng đã hợp tác quay trực tiếp rồi, nhưng Hứa Đinh chưa từng yêu cầu hắn giữ bí mật bao giờ, cũng không có gì cần giữ.
Lúc ngồi trên xe taxi, hắn vẫn đang nghĩ tại sao.
Xe lái đi được hơn mười phút, hắn đột nhiên nhíu mày, lấy di động ra gọi cho Hứa Đinh.
“Sao thế?” Hứa Đinh nghe điện thoại
“Sao phòng làm việc của anh lại phải đổi trụ sở?” Trình Khác hỏi.
“Tôi nói rồi mà,” Hứa Đinh nói, “Muốn thay đổi cảm giác, cũng đã ở chỗ kia một thời gian dài rồi.”
“Được rồi.” Trình Khác trầm mặc một lát, sau đó dập điện thoại.
Hứa Đinh không nói, hắn cố hỏi tiếp cũng chẳng để làm gì.
Có lẽ bản thân cả nghĩ quá rồi, dù sao trước đây cái gì cũng không cần nghĩ, hiện tại phải cân nhắc một chút, lại nghĩ quá nhiều,
E rằng có lẽ cũng không phải là suy nghĩ nhiều.
Hứa Đinh là người duy nhất trong đám “bạn bè” của hắn vẫn cùng hắn giữ nguyên quan hệ, Trình Dịch trước đây không hẳn có thể chú ý tới Hứa Đinh, nếu thật chú ý tới, cũng không có gì nó làm không được.
Trong cái thành phố này, cho dù là tòa nhà hay mảnh đất nào là của công ty ba hắn, công ty nào do Trình Dịch nắm giữ, hắn cũng không rõ.
Chuyện này hắn không có hứng thú, cũng không muốn biết rõ, thế nhưng đến mức này, tâm lý vẫn có chút hoảng hốt.
Xuống xe ở cổng khu nhà, hắn đứng bất động trên đường nhìn xe lái đi.
Hiện giờ không buồn ngủ, cũng không phiền muộn, không có khao khát muốn nhanh chóng nằm dài trên giường, ngược lại bận bịu mấy tiếng thành ra có hơi đói bụng, một bát mì căn bản không chống đỡ nổi.
Lúc Hứa Đinh hỏi hắn có muốn ăn thứ gì không, hắn vẫn chưa cảm thấy đói, hiện giờ có lẽ do tâm trạng ảnh hưởng, đột nhiên giữa phiền muộn lại cảm thấy đói bụng đến mức cảm tưởng như có người cầm thìa múc hết chút đồ cuối cùng trong dạ dày, hoàn toàn trống rỗng.
Đói bụng đến mức buồn nôn.
Đây là trạng thái quỷ quái gì?
Trình Khác thở dài, do dự vài giây, quay người đi về phía giao lộ, đến Starbucks ngồi một lát, ăn uống gì đó.
Thật ra hiện giờ hắn rất muốn đi ăn thịt nướng, cái kiểu quán nướng ầm ĩ ven đường.
Trước đây tổng cộng cũng mới chỉ đi qua hai ba lần, đám người kia cảm thấy quá ồn ào bẩn thỉu, trên bàn đầy mỡ, ghế ngồi cũng không thoải mái, phục vụ còn kém, hắn ăn hai ba lần trở về còn bị đau bụng, so với bị hạ độc còn khổ hơn.
Nhưng hiện giờ mỗi lần hắn đi siêu thị, đều sẽ đi qua mấy quán đồ nướng, buổi đêm gió lạnh thổi vù vù, cách một bức rèm vải, bên trong ánh sáng và ấm áp, còn có một thế giới náo nhiệt khác.
Hắn vừa thấy đã muốn đi vào, nhưng đáng tiếc, hắn ngay một người đi vào cùng cũng không tìm thấy.
Nghĩ đến vậy lại càng không thể vào.
Hắn kéo cổ áo, gió thổi quá mạnh, cái áo khoác có hơi không chống đỡ nổi.
Quần áo trên người đều là mấy thứ hai tháng trước tùy tiện mua, một lần mua không ít, cảm giác đủ tắm gội cho một tuần, hắn sẽ không nghĩ tới chuyện mua quần áo nữa.
Hôm qua lúc hắn bị gió bắc thổi đến bay người cũng không nhớ ra cần phải mua quần áo mùa đông dày hơn một chút, hiện giờ mí mắt đã sắp không mở ra nổi, hắn mới lấy lại tinh thần, ngày mai nếu không đi mua quần áo, có lẽ cũng chẳng ra ngoài được nữa.
Từ đây đến Starbucks, nói xa cũng không phải, đi qua mất tầm năm phút, nhưng nếu nói là gần, bị gió thổi xuyên thấu cũng không cần đến một phút, mấy phút sau hắn sẽ vô cùng chật vật.
Ngu ngốc, cứ bảo taxi lái tới là tốt rồi. Xuống xe mới nghĩ ra muốn đi ăn.
Nhưng cũng đã đi tới đầu đường, hiện giờ quay trở lại cũng chẳng gần nữa.
Còn không bằng vừa nãy đi thẳng về gọi đồ ăn ngoài.
…Đệch!
Thế quái nào mỗi cái chuyện buổi tối đói bụng, dính vào hắn lại phiền toái như thế.
Hắn nhíu mày, thuận theo đường, lại rẽ vào một lối nhỏ, hắn nhớ tới lần trước cùng Giang Dư Đoạt đi vào hướng này, lối rẽ bên phải có thể đi thẳng qua, ra khỏi lối rẽ là ngay cạnh chỗ hôm trước hắn bới thùng rác, cách Starbucks cũng rất gần.
Tối nay có lẽ sẽ có tuyết rơi, thời tiết này, thời gian này, trên đường đã không còn người đi lại, chỉ còn hai hàng cửa sổ sáng đèn, nhìn đặc biệt cô quạnh.
Đi được một đoạn hắn thấy một ngã ba.
Ngã ba gì cơ?
Hắn quay đầu lại nhìn, chắc chắn mình không đi nhầm.
Hắn đành phải lấy điện thoại di động ra, mở hướng dẫn, chỉ dẫn nói cho hắn biết, đi tới bên phải kia là được rồi.
“Đi thôi.” Hắn nhỏ giọng nói, cầm di động như nâng la bàn, đi theo chỉ dẫn.
Đi một đoạn ngắn hắn mới nhận ra hình như mình vừa đi qua cửa nhà Giang Dư Đoạt, trước đó có lẽ là đi quá, giao lộ nằm ngay trước nhà Giang Dư Đoạt.
Hắn cũng không phải mù đường, thế nhưng trong gió lạnh bị đói đến mức bụng kêu thảm thiết lại còn lạc đường, lúc đi theo đường nhỏ trở về đường lớn, so với chỗ hắn định rẽ ra đã xa đến 200 mét.
Có điều giờ cũng không xa nữa, hắn đã có thể thấy bảng hiệu Starbucks.
Con đường này lúc mười giờ chính là thời điểm náo nhiệt nhất, các loại quán bar nightclub đều rực rỡ trong màn đêm, không mấy người đi lại trên đường, đều là lái xe dừng trước cửa, sau đó lao vào bên trong hương rượu nóng hổi cùng tiếng cười đùa xen lẫn với tiếng nhạc.
Trình Khác thả lại điện thoại vào túi.
Lúc đi về phía trước lại cảm giác phía sau có người.
Có lẽ bản thân ở trong bóng tối, bị ngăn cách khỏi náo nhiệt, làm người bất an.
Cũng có thể là… Bên cạnh không xa, có mấy người đứng bên cạnh hai cái thùng rác, không nhìn rõ bộ dạng, chỉ có thể thấy ánh lửa trên tàn thuốc trong tay chốc sáng chốc tối.
Mấy người nọ trò chuyện thật vui vẻ, thế nhưng tiếng cười đặc biệt khiến người ta khó chịu.
Tiếng cười phát ra từ cổ họng bị đè ép, nghe có thể tưởng tượng ra nội dung tán gẫu.
Lúc Trình Khác cau mày định đi về bên kia đường, một người vừa cười sằng sặc vừa hưng phấn đá một cước lên trên thùng rác.
Cái thùng rác này không được được đậy lại, hơn nữa đã bị nhồi đầy, người này dùng không ít sức, trong nháy mắt thùng rác bị đá ngã, Trình Khác cũng cảm thấy được rác thải đang ào ào đổ ra.
Tuy rằng hắn từng cùng Giang Dư Đoạt lăn lộn trên thùng rác đánh nhau đến mức thùng cũng bị bẹp, thế nhưng giờ vẫn thấy buồn nôn, nhưng không kịp chờ hắn tránh đi, một cái hộp không biết vốn đựng thứ gì bay tới, rơi xuống cách hắn một mét, nắp hộp bị đập mở ra, nước bên trong bắn tung tóe lên quần hắn.
Trong cơn buồn nôn cồn cào nổi lên, hắn cảm thấy trên mặt cũng đều bị bắn lên.
“Đệtttt!” Trình Khác lau mặt, chửi một câu.
Câu “Đệt” này của hắn đúng là nói có hơi to, thế nhưng đối phương đáp lại cũng quá nhanh rồi.
“Lại đệt thêm cái nữa.” Một tên hô một tiếng, nhảy dựng lên đá mạnh một thứ gì đó giống hộp thức ăn nhanh, về phía một tên khác.
Một cước như vậy bình thường vốn chẳng có uy lực gì, hộp thức ăn nhanh bị đá nát tan, vụn thức ăn bay tán loạn ra khắp nơi.
Thế nhưng bây giờ lại khác, trời có gió, mà Trình Khác lại đứng ở cuối chiều gió.
Hắn cố tránh ra khỏi hộp cơm đang giương nanh múa vuốt nhào tới, thế nhưng không tránh nổi vụn đồ ăn bên trong.
Bên kia truyền đến một trận cười vang.
Trình Khác thật sự không nghĩ ra nổi, chỉ là thay đổi chỗ ở mà thôi, nơi này trước đây hắn đi qua vô số lần, kể cả đụng phải chuyện này, cũng là do có người gây sự trong quán rượu, hiện giờ đang yên đang lành đi trên đường cũng có thể gặp phải loại chuyện chó má rách nát này.
Rút cuộc là tại sao?
Cảm giác lửa giận trong ngực sắp dâng trào đến mức nổ tung.
Trình Khác đi về phía mấy tên kia, đạp lên đống rác.
Bên trong đống rác có một thanh kim loại, nhìn có vẻ như bị tháo ra từ cái cửa sổ nào đó, lúc đi qua hắn giơ chân, nhẹ nhàng đá một cái lên trên thanh kim loại.
Thanh kim loại nảy lên, xoay hai vòng trên không trung, hắn giơ tay bắt được.
Tiếng cười mấy tên kia nhỏ đi.
Một lũ ngu ngốc.
Chiêu này là Trình Khác nhân lúc buồn chán trong sân chơi luyện được, cây ở sân sau mỗi lần cắt tỉa xong đều sẽ có cành lá rụng tán loạn khắp mặt đất, lớn có nhỏ có, ngắn có dài có, hắn lúc đầu cũng chỉ là đá chơi, dần dần tìm ra quy luật cùng cách dùng lực, chỉ cần tìm đúng góc độ, hắn có thể đá bất cứ thứ gì dạng dài từ mặt đất bay lên cao, sau đó dùng tay tiếp được.
Lúc đánh nhau, cái chiêu này có rắm dùng được, nhưng có thể dùng để tạo uy, tạo áp lực không nhỏ cho đối phương, sinh ra một loại ảo giác “mẹ nó tên này hình như rất lợi hại”, sau đó hắn có thể thoải mái ra tay.
Trình Khác một gậy đánh lên trên đùi tên vừa đá hộp thức ăn nhanh lúc nãy.
Tên kia sửng sốt nửa giây, gào lên một tiếng rồi đánh tới, Trình Khác nghiêng người tránh được, tóm được cẳng tay gã, đè một cái ở trước cùi trỏ gã.
Tên kia vẫn cố xông lên, Trình Khác đạp một cước lên lưng gã, gã liền ngã vào trong bãi rác.
Bên tai có tiếng gió, khoảng cách đã quá gần, Trình Khác không kịp tránh, chỉ có thể đổi góc độ, một gậy vốn là đập lên vai gã lại thành ra đập lên trên cánh tay, trên cánh tay dù sao cũng có thịt, không dễ gây thương tổn đến xương cốt.
Một cái ống nước đánh tới.
Trình Khác nắm lấy đầu kia của ống nước, kéo về phía trước, người phía sau bị hắn kéo lại, thuận thế một quyền đấm lên lưng hắn, có điều cũng chẳng hề hấn gì.
Trình Khác tóm lấy cổ tay gã, vặn một cái, tên nọ kêu oai oái một tiếng liền gục xuống đất, đầu gối quỳ xuống quyết chống đỡ không để ngã hẳn.
Trình Khác đạp một cước xuống xương sườn gã, sau đó tên nọ cũng ngã lăn xuống đất.
Thật sảng khoái.
Sảng khoái hơn so với đánh nhau với Giang Dư Đoạt nhiều lắm.
Sức chiến đấu của mấy tên này quá yếu, hắn có thể điều chỉnh để ra tay lần nào là chuẩn lần đó, động tác cũng không bị biến chuyển.
Lúc mấy tên nọ cùng lúc bao vây hắn, hắn khom người, đạp một cước lên tên đầu tiên ngã xuống đất vừa mới bò lên kia, tên kia bị đánh gục lần thứ hai, phẫn nộ mắng chửi.
Thanh sắt trong tay Trình Khác đập ra sau, đẩy lùi mấy tên đang bao vây ra sau hai bước, hắn cũng không quay đầu lại xem, từ góc độ này đầu sẽ không bị đập, chỉ cần bảo vệ được đầu, sẽ chẳng có chuyện gì đáng kể.
Tiếp theo một chân lại đạp lên vai tên thứ hai đang muốn đi tìm ống nước.
Trên người hắn đã bị đập mấy lần, nhưng hắn không cảm giác được đau đớn, chỉ cần không bị ngã ra đất, hắn vẫn sẽ nhìn chằm chằm hai tên ra tay trước này.
Đánh qua đánh lại không biết bao nhiêu lần, hai lỗ mũi và ngoài miệng đều dính đầy máu, sau gáy hắn rốt cuộc cũng đã truyền đến đau đớn có thể cảm thấy được.
Mẹ nó, ra tay không có điểm dừng như thế!
Trình Khác xoay người, đấm một quyền lên mũi tên vẫn đang ở phía sau kia, tên kia bịt mũi hét lên thảm thiết rồi dập mông lết xuống đất.
Đau nhức sau gáy khiến Trình Khác đi qua đạp một cước lên khuôn mặt đang dùng tay che lại của gã.
Lúc xoay người lại, hắn nhìn thấy một con dao.
Mà tên cầm dao, mãi cho đến khi bị hắn dùng một cước bổ lên tay làm dao rơi xuống, cũng chưa ra tay.
Trình Khác phát hiện gã chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc lấy lại tinh thần nhìn kỹ, mấy tên này đều hoặc ngồi hoặc đứng hoặc cúi người, chỉnh tề rào rào nhìn sau lưng hắn.
Trình Khác ngừng lại, theo hướng ánh mắt mấy tên kia quay đầu lại.
Thật là… khéo quá.
Giang Dư Đoạt ngậm điếu thuốc đứng trong gió, trầm mặc nhìn về phía này.
“Tam ca.” Có người lên tiếng.
“Cút.” Giang Dư Đoạt cắn điếu thuốc phun ra một chữ.
“Tam ca,” một tên khác cũng mở miệng, “Bọn tao…”
“Nhiều thêm một chữ, hôm nay mày cứ bò ra khỏi con đường này đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Mấy tên kia nhanh chóng bò dậy, lần lượt xếp hàng trước Trình Khác, mỗi tên lườm hắn một cái, sau đó biến mất trong bóng tối.
Yên lặng một lúc sau, Giang Dư Đoạt bước hai bước về phía hắn, nhìn hắn: “Anh lại lên cơn điên gì đây?”
Trình Khác không lên tiếng, kiểu không khí bốn phía quạnh quẽ này, khô nóng trên người hắn trong nháy mắt biến mất, đau đớn đằng sau gáy liền lan dần ra toàn thân.
Giờ chân cũng cảm thấy đau rồi.
Đệtttt.
Khoảnh khắc Trình Khác không hề bị khống chế mà quỳ xuống phía trước, trong đầu chỉ có một chữ này.
ĐỆT!
Có điều khung cảnh này cũng chưa kịp xuất hiện.
Cùng lúc thân thể hắn khuỵu xuống, Giang Dư Đoạt đã đến phía trước đỡ lấy hắn, thuốc lá trong miệng chút nữa là chọc vào mặt hắn.
Trình Khác nghiêng đầu né tránh tàn thuốc, lảo đảo một chút rồi đứng vững lại được.
Giang Dư Đoạt buông hắn ra, liếc nhìn tay mình, giơ tay chà xát hai cái trên áo hắn.
Trình Khác không hiểu nổi, cúi đầu liếc mắt nhìn: “Làm gì vậy?”
Áo màu đen, không nhìn ra được Giang Dư Đoạt lau gì lên trên.
Giang Dư Đoạt không nói gì, tay lại quơ quơ trước mặt hắn.
Trong lòng bàn tay có máu.
“Cậu bị thương à?” Trình Khác kinh ngạc, hắn không rõ Giang Dư Đoạt thế nào lại bị thương.
“Mẹ nó, đây là máu của anh,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Ngu ngốc!”
“…À,” Trình Khác ngẩn người, trở tay sờ soạng phía sau gáy mình, trên ngón tay quả nhiên toàn là máu, hắn hoảng hốt, “Mẹ kiếp.”
Giang Dư Đoạt giơ thuốc lá ra trên thùng rác, tắt thuốc, đi về phía con đường nhỏ lúc nãy hắn vừa đi ra: “Đi.”
“Đi đâu?” Trình Khác hỏi.
“Nhà tôi,” Giang Dư Đoạt quay đầu lại, “Không đến thì tự lái xe đi bệnh viện, anh xem cả khu này có tài xế taxi nào chịu chở anh không.”
Trình Khác trầm mặc đi theo.
Nhà Giang Dư Đoạt vẫn như cũ, thậm chí lúc hắn trở lại, vỏ chăn và gối vẫn chưa cất đi, còn đặt trên ghế.
Trình Khác cởi áo khoác, ngồi vào ghế cạnh bàn.
Trong phòng ấm áp, lạnh lẽo trên người hắn nhanh chóng lui đi, thân thể bị đông cứng dần khôi phục tri giác, đau đớn cũng theo đó mà nhói lên.
Giống như bị nổ tung, chỗ nào cũng thấy đau.
“Cởi áo ra.” Giang Dư Đoạt lấy hòm thuốc ra đặt trên bàn.
Trình Khác nhận ra cái hòm thuốc này, chính là cái để ở chỗ hắn trước đó.
Trình Khác hơi chần chừ rồi cởi áo ra, vốn là định ném lên sofa, nhưng nhìn thấy trên cổ áo đều là máu, hắn ném quần áo xuống sàn bên cạnh.
Giang Dư Đoạt đi qua, nhặt áo bỏ lên ghế sofa.
“Sẽ làm bẩn.” Trình Khác nói.
“Tôi không để ý nhiều như anh.” Giang Dư Đoạt mở hòm thuốc, lấy cồn ra, “Đầu tiên lau qua một chút, giờ tôi cũng không nhìn ra vết thương nằm ở đâu.”
Trình Khác nhìn bình cồn kia, chắc cũng không phải cái bình trước đó, cái bình lúc trước bị Giang Dư Đoạt đổ lên đầu tựa như tưới hoa, một lần dội mất hơn nửa bình…
Nghĩ tới phong cách xử lý vết thương của Giang Dư Đoạt, Trình Khác đột nhiên sốt sắng: “Hay là để tôi tự làm đi.”
“Sợ rồi?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Lúc ra tay không phải hung hăng lắm à?”
“Tùy tiện làm đi.” Trình Khác cảm thấy sau gáy sắp đau đến chết được, cũng lười đấu võ mồm với Giang Dư Đoạt, cùi chỏ chống lên bàn.
Mới vừa chống còn chưa chắc, cùi chỏ đã bị đâm đau nhói, một vết thương thật sâu, có điều cũng không dài, cũng không biết bị thương lúc nào… Áo cũng rách rồi?
Giang Dư Đoạt lấy ngón tay ấn gáy hắn xuống: “Cúi đầu.”
“Cứ làm ở đây? Không vào nhà tắm à?” Trình Khác hỏi, “Một chốc nữa máu chảy khô dính lại thì sao.”
“Tôi bảo anh làm gì thì anh cứ làm đi!” Giang Dư Đoạt gào lên, “Có phải còn cần giúp anh đun một bồn nước nóng rải chút cánh hoa hồng không!”
Trình Khác ngậm miệng, cứ thế cúi mặt xuống bàn, cũng nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng chờ nháy mắt cồn dội lên.
Con người thật kỳ quái, lúc đánh nhau không sợ bị thương, có bị thương cũng nhịn được đau, thậm chí còn không cảm thấy đau, thế nhưng lúc xử lý vết thương, chút đau nhỏ này lại làm người ta căng thẳng.
Có lẽ vì trước đó biết được cần phải nhẹ nhàng, càng chờ đợi lâu, sẽ càng sợ đau.
Đau đớn đến đột ngột, sẽ không phải là đau nữa.
Giang Dư Đoạt không trực tiếp đổ cồn lên đầu hắn, hơn nữa còn mở một gói bông y tế lớn ra, xé một nửa, vo vo lại, nhìn qua còn lớn hơn một vòng so với cái bánh bao to.
Sau đó đổ một ít cồn lên trên, Giang Dư Đoạt cầm cuộn bông này chấm chấm lên phía sau cổ hắn.
“Dùng mất nửa rồi, chốc nữa xử lý mấy vết thương khác còn đủ dùng không?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt không nói gì, đập một cái lên lưng hắn.
Bởi vì thân trên đang để trần, một đập này vang lên giòn giã, gian nhà nếu to một chút có thể còn có tiếng vọng lại.
Trình Khác cố đè nén lửa giận suýt nữa lại bốc lên, cắn răng không nói cũng không nhúc nhích gì nữa.
Giang Dư Đoạt lau cả cổ cùng vai hắn, chầm chậm đổ lên phần gáy bên trong tóc chút cồn: “Là ở đây à?”
“Không, lên trên một chút,” Trình Khác nói, “Tôi cảm giác phía trên đau.”
Giang Dư Đoạt thả đồ xuống rồi đi vào phòng, cầm đèn bàn đi ra, bật lên rọi lên sau gáy hắn, sau đó đảo hai lần trên tóc hắn: “Thấy rồi.”
“Ừm.” Trình Khác đáp.
“Không sâu, vẫn tạm ổn, giờ cũng không chảy máu nhiều, có điều vết thương kia nếu ở trên đầu tôi, có lẽ hai ngày máu cũng không ngừng chảy được,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cần…tìm cái kéo.”
“Làm gì?” Trình Khác sợ hết hồn, ngẩng đầu lên.
“Cắt bớt tóc đi, không thì lau kiểu gì?” Giang Dư Đoạt lật qua lật lại bên trong hòm thuốc, lấy ra một cái kéo thủ công bé bé xinh xinh đáng ieo màu hồng nhạt.
Trình Khác không muốn bị cắt thành trọc, càng không muốn bị một cái kéo như thế cắt thành trọc, hắn đè cây kéo trong tay Giang Dư Đoạt xuống: “Không.”
“Không cái gì mà không?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Anh mà đi bệnh viện, bác sĩ còn không trực tiếp cạo hết cả đám tóc này của anh.”
“Tôi không đi bệnh viện.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Tháng sau tôi có buổi biểu diễn quay trực tiếp.” Trình Khác thở dài, “Không còn mấy ngày nữa, tôi cũng không thể cứ thế để cái gáy trọc mà đến chứ?”
Giang Dư Đoạt trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Anh hiện giờ dựa vào cái này để sống đúng không?”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
“…Được.” Giang Dư Đoạt buông kéo xuống, “Từ từ lau vậy.”
“Cảm ơn.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt hẳn là một tay xử lý vết thương lão luyện, Trình Khác cúi gằm xuống bàn, có thể cảm thấy tay y gỡ ra một chút tóc, lại dùng một chút bông chấm chấm lên trên, động tác rất nhẹ nhàng, ngoại trừ lúc cồn chạm vào vết thương có hơi xót, cũng không hề có thêm lúc nào đau nữa.
Trình Khác không hiểu tại sao y xử lý vết thương của bản thân lại là kiểu hiệu suất gió cuốn mây bay kia.
Không biết qua bao lâu, vết thương sau gáy bị đau nhói sau khi chạm phải cồn cũng đã chết lặng, không đau, cũng không có cảm giác gì, chỉ có bị tóc tai vướng vào có hơi ngứa.
Trình Khác cúi mặt xuống bàn, không hiểu sao lại có cảm giác thư thái như đang được xoa bóp, hệ thống sưởi trong phòng khách hẳn đã sửa lại, hiện giờ nóng hầm hập, hắn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Dễ chịu tới mức sắp ngủ mất.
Có lẽ là do não bị đập chấn động rồi.
Giang Dư Đoạt từng xử lý rất nhiều vết thương, của chính mình, của người khác, mấy anh em của y bị chút thương tổn đều chạy đến chỗ y, y sẽ băng bó tạm cho một chút.
Mà nhiều người như vậy, y lần đầu tiên gặp phải người trong lúc đang được xử lý vết thương còn có thể ngủ được, đã vậy còn ngáy ngủ.
Y cong lưng sắp được nửa giờ, eo đã mỏi không chịu được, Trình Khác vậy mà cứ nằm úp sấp trên bàn ngủ! Lúc đầu y còn tưởng tiếng khò khò là do con Miu phát ra, kết quả lúc quay đầu lại liền thấy con Miu đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nhìn y.
Đến lúc đó, y mới chắc chắn Trình Khác không chỉ ngủ, còn ngủ rất say.
Đây nếu như là Trần Khánh, y nhất định quần áo cũng không cho mặc, ném luôn ra ngoài cho đông cứng.
Nhưng đổi lại là Trình Khác, y lại có hơi không xuống tay được.
So với mấy người bọn y từ nhỏ đã lăn lộn trên đường, đại thiếu gia trước mắt này, có lẽ tâm lý đã phải chịu khổ nhiều lắm, nhiều chuyện bọn họ tập mãi thành quen, đến Trình Khác, lại trở thành chướng ngại vĩ đại.
Hơn nữa, nhìn ra được hắn thật sự ngượng ngùng.
Cho nên tuy Giang Dư Đoạt có hơi không thoải mái đối với chuyện hắn thích đàn ông, nhưng lúc nãy vẫn giúp hắn.
Nếu như là tên đồng tính luyến ái nào đó khác, y chắc chẳn sẽ ngồi xổm bên kia đường hút thuốc xem trò vui.
Sau khi lau sạch sẽ vết thương, Giang Dư Đoạt đầu tiên dùng dây chun cột tóc Trình Khác sang hai bên, để lộ ra vết thương, sau đó đặt băng gạc lên.
Lúc đặt băng gạc lên, Trình Khác hừ một tiếng, như là định tỉnh, y ngừng tay, đợi một chút, nhận ra người này chỉ là hừ một tiếng mà thôi.
Mãi cho đến lúc y kéo cánh tay Trình Khác ra muốn nhìn vết thương trên cánh tay, Trình Khác mới đột nhiên ngồi thẳng lại.
Hai người bọn họ trừng nhau vài giây sau, Trình Khác mới hỏi: “Tôi ngủ à?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Xin lỗi, tôi đột nhiên thấy buồn ngủ quá,” Trình Khác xoa xoa mặt, “Tôi cũng không biết ngủ đi lúc nào… Băng xong rồi?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh đi nhà thuốc mua ít thuốc, loại giúp vết thương khép lại nhanh, tự mình bôi là được.”
“Ồ.” Trình Khác do dự một chút rồi gật gật đầu, “Tôi thử xem.”
“Lúc anh đến không phải có một cái trạm xăng sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Phía sau có một phòng khám, nếu anh không làm cẩn thận được thì tới đó bảo người ta bôi cho.”
“Được.” Trình Khác thở phào một cái, sau đó giật tay lại, “Vết thương này để tôi tự làm đi.”
Giang Dư Đoạt đẩy hòm thuốc đến trước mặt hắn.
Không thể không nói, nếu như lúc Trình Khác vẽ tranh cát, thao tác trôi chảy cấp mười, vậy lúc hắn tự mình xử lý vết thương, chắc chắn là cấp âm vô cùng.
Động tác không ra đâu vào đâu, Giang Dư Đoạt nhìn thấy mấy lần đều muốn xông tới đánh hai bàn tay hắn.
“Cậu nếu không nhìn nổi,” Trình Khác thở dài, “Chơi cái gì khác đi.”
Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động ra, còn chưa cầm chắc, đã có điện thoại gọi tới.
“Ai.” Y nghe điện thoại.
Vết thương trên tay Trình Khác nằm ở mé ngoài, hắn không thể không áp sát cánh tay lên trên bàn, sau đó quay người làm ra tư thế như tự ôm mình, cầm bông y tế chấm lên trên vết thương.
Lau cực chăm chú.
Lúc hắn nhận điện thoại không muốn có người bên cạnh, người khác nhận điện thoại hắn cũng không muốn ngồi bên cạnh.
Nhưng Giang Dư Đoạt cũng không để ý như hắn, vẫn như cũ dựa vào ghế sofa: “Mấy đứa? À… Tao biết bọn nó tìm ai… Không cần để ý, bọn mày tránh đi một lúc là được…”
Giang Dư Đoạt cúp điện thoại, đứng lên, đi tới cạnh bàn, một tay tóm lấy cánh tay hắn.
Không chờ Trình Khác kịp phản ứng, y đã cầm lọ cồn lên, kéo tay hắn đổ lên trên vết thương, sau đó xé bông y tế lau một mảng.
Còn chưa kịp cảm thấy đau, máu trên vết thương đã bị lau sạch.
Sau đó Giang Dư Đoạt lại đặt miếng gạc lên, băng kĩ sau đó nói: “Anh cứ ở tạm đây đã.”
“Hả?” Trình Khác ngẩn người.
“Mấy tên kia gọi lão đại đang tìm anh trên đường đây.” Giang Dư Đoạt thu dọn xong hòm thuốc, châm điếu thuốc lá nằm xuống ghế sofa.
“… Tôi còn nghĩ mấy tên kia là người của cậu.” Trình Khác nói.
“Không phải.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cũng không nhận ra bọn chúng.”
“Vậy bọn chúng thấy cậu lại bỏ chạy.” Trình Khác lắc lắc cổ, vẫn được, chỉ hơi mỏi.
“Đúng, bọn chúng thấy tôi bỏ chạy, không phải tôi thấy chúng nó bỏ chạy.” Giang Dư Đoạt cau mày, “Mai đi bệnh viện chụp film đi, sao bị đập một gậy thôi mà mẹ nó bị đập thành Trần Khánh rồi?”
Trình Khác thở dài.
“Bọn chúng cũng không tìm được bao lâu đâu, trời lạnh như vậy.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ,” Trình Khác dựa vào ghế, “Tôi còn tưởng là vùng này cũng chỉ có một lão đại là cậu, còn có người khác à?”
“Không kể là vùng nào,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ra ngoài có người gọi anh là lão đại, ai lại quan tâm, cũng không phải bầu chọn công dân ưu tú.”
“Vậy cái lão đại này của cậu,” Trình Khác nhìn y, “Là Trần Khánh ra ngoài gọi cậu phải không?”
Giang Dư Đoạt nhíu mày trừng hắn, sau đó xem điện thoại không nói gì.
Sau năm giây Trình Khác mới phản ứng được, theo như tình hình hắn đã thấy, câu Giang Dư Đoạt nói là ám chỉ lão đại bên kia, hắn tự nhiên lại cảm nhận được nỗi buồn của Trần Khánh.
Ngồi yên một chốc sau, cảm giác đói bụng bị đuổi chạy của Trình Khác lại chạy về trong dạ dày, hắn lấy điện thoại ra, hơi do dự, nhìn Giang Dư Đoạt hỏi: “Cậu ăn gì không?”
“Không đói.” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn chăm chú điện thoại di động, không ngẩng đầu lên.
“Tôi đói lắm, tôi gọi thức ăn ngoài đến đây được không?” Trình Khác hỏi.
“Anh muốn ăn gì?” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên.
“…Đồ nướng.” Trình Khác giơ điện thoại, “Tôi thấy trong app gọi đồ ăn ngoài có.”
“Tiệm nào?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Tôi xem xem.” Trình Khác mở điện thoại ra xem, “Đồ nướng La béo.”
“Chưa từng nghe nói, ăn không ngon.” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi. “Đừng ăn.”
Trình Khác nhìn y, chờ y nói xem đồ nhà nào ăn ngon, kết quả Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, lại cúi đầu xem điện thoại.
Trình Khác đành phải tiếp tục kéo kéo tìm tìm trong điện thoại: “Đồ nướng Đại Hà? Đồ nướng ngon đệ nhất? Đồ nướng Trần Gia thôn… Đây có phải là nhà Trần Khánh mở…”
“Aiii!” Giang Dư Đoạt dùng sức thở dài, ném điện thoại qua một bên, “Nói đi, muốn ăn gì?”
“Đồ nướng mà.” Trình Khác nói.
“Tôi biết rồi!” Giang Dư Đoạt đá ghế tựa, “Đồ cái gì! Nướng cái gì!”
Trình Khác im lặng, giờ hắn mới phát hiện ra, bản thân muốn ăn đồ nướng một lúc lâu như vậy rồi, lại chẳng nghĩ ra cụ thể là muốn ăn gì, cũng không có hồi ức gì về mùi vị.
Nói đúng ra, hắn có lẽ chỉ là muốn ghé vào quán đồ nướng náo nhiệt kia, cũng không để ý xem ăn đồ gì nướng…
“Không biết.” Trình Khác thở dài, hắn không cách nào giải thích được với Giang Dư Đoạt, cảm giác trong một giây Giang Dư Đoạt có thể nhảy dựng lên gào điếc tai hắn.
Nhưng Giang Dư Đoạt vậy mà cũng không nhảy lên, cũng không rống lên, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, lại cầm lên điện thoại, gọi điện.
“Lấy cho tôi một ít xiên nướng lại đây.” Y nhíu mày, “Cái gì cũng được, mười xiên, đồ ăn nữa, rau hẹ, bông cải, cà tím… Rượu không cần, chỗ tôi có rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, phòng yên tĩnh trở lại.
Trình Khác không biết có nên nói cảm ơn hay không, mỗi lúc ở cùng một chỗ với Giang Dư Đoạt, hắn đều có loại cảm giác hoa mắt chóng mặt mà khó khăn, ngoại trừ ngày hôm đó uống rượu…
“Chơi một lát đi.” Giang Dư Đoạt đột nhiên đứng lên, kéo ghế ngồi cạnh bàn, tiện tay từ dưới bàn nước lấy ra một cái túi, đổ lên trên bàn.
“Chơi…cái gì?” Trình Khác kinh ngạc nhìn một bàn muối.
“Anh vẽ tôi đoán.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hai chúng ta?” Trình Khác hỏi, “Vậy cậu đoán tôi vẽ có phải dễ quá không?”
“Có chơi không?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Được thôi, chơi kiểu gì?” Trình Khác thở dài.
Giang Dư Đoạt cầm đồng hồ cát bỏ lên bàn, lại cầm điện thoại lên: “Đồng hồ cát ba mươi giây, tính giờ từ lúc bắt đầu vẽ, anh cứ tìm một cuốn tiểu thuyết, lật theo trình tự, đụng tới danh từ thì vẽ.”
“Được.” Trình Khác gật đầu, lấy ra điện thoại tìm một trang web tiểu thuyết mở ra, tùy tiện chọn một bộ.
“Tôi vẽ trước, anh đoán?” Giang Dư Đoạt nhìn điện thoại.
“Được.” Trình Khác gật đầu, dàn đều muối trên bàn ra.
“Được rồi,” Giang Dư Đoạt lật đồng hồ cát xuống, lấy ngón tay quẹt trên muối bắt đầu vẽ, “Một chữ.”
Trình Khác nhìn theo tay y, đầu tiên vẽ một hình vuông, sau đó trên bốn góc hình vuông vẽ bốn đường kẻ dọc.
“Giường.” Trình Khác nói.
“Đúng.” Giang Dư Đoạt gật đầu, đứng dậy cầm túi thức ăn cho mèo để sang bên cạnh, từ bên trong lấy ra một hạt đặt cạnh tay Trình Khác, “Giờ đến lượt anh vẽ.”
Trình Khác nhìn điện thoại di động.
Đây là một buổi sáng sớm, Tam tiểu thư ngồi trước gương…
“Hai chữ.” Hắn lật lại đồng hồ cát, quẹt một vạch trên muối, bắt đầu vẽ gương.*
*Chữ “Gương” trong tiếng Trung là 镜子 gồm 2 chữ.
Đầu tiên là một hình elip.
“Trứng.” Giang Dư Đoạt nói, “Trứng gà trứng vịt trứng ngỗng.”
“Không đúng.” Trình Khác vẽ tiếp, vì để cho Giang Dư Đoạt nhìn dễ, hắn quyết định vẽ một cái gương trang điểm đơn giản của phụ nữ, loại đặt trên bàn có thể xoay xoay, chắc chắn vừa nhìn là có thể nhận ra.
Hắn vẽ một đường dọc dài bên một cạnh hình elip.
“Khí cầu.” Giang Dư Đoạt nói.
Hắn lại vẽ một đường bên cạnh kia.
“Kem.” Giang Dư Đoạt nói.
Hắn lại vẽ cái bệ ở dưới.
“Quả địa cầu.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hai chữ.” Hắn nhắc.
“Quả cầu.” Giang Dư Đoạt nói.
“…Có thứ này sao?” Trình Khác đã hơi bất lực, nhanh chóng bắt đầu vẽ người bên cạnh, một người chibi đang soi gương.
Sau khi vẽ vài nét, Giang Dư Đoạt vỗ bàn một cái: “Trang điểm!”
“CMN, trang điểm là động từ.” Trình Khác liếc mắt nhìn đồng hồ cát, đã sắp chảy hết.
“Soi gương!” Giang Dư Đoạt lại vỗ bàn cái nữa.
Vốn là còn một ít cát chưa chảy hết, bị y vỗ một cái đã chảy hết luôn.
“Cái gương!” Y hô một tiếng.
“Hết giờ rồi.” Trình Khác nói.
“Chưa mà.” Giang Dư Đoạt cầm một viên thức ăn cho mèo để lên trước mặt mình, “Đến tôi.”
“Được thôi.” Trình Khác vỗ vỗ muối trên tay xuống.
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn điện thoại, tặc lưỡi, lấy ngón tay vẽ hai vòng tròn trên muối: “Hai chữ.”
“Kính mắt.” Trình Khác nói.
“Không phải.” Giang Dư Đoạt liền vẽ thêm hai nét.
Trình Khác càng nhìn càng thấy giống như kính mắt: “Kính râm, trùm mắt.”
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn, giữa hai vòng tròn cẩn thận vẽ một hình nơ con bướm.
“…Áo lót?” Trình Khác có hơi không nói ra nổi.
” Đệchhh, anh cũng được đó,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi còn cho là anh không đoán được đây.”
Trình Khác lấy điện thoại di động nhìn, khuyên tai.
“Cũng là hai chữ,” hắn nhanh chóng vẽ vòng tròn, sau đó lại ở hai bên vòng tròn vẽ thêm hai nửa vòng tròn nhỏ, “Hai chữ đó.”
“Kẹo hồ lô”, Giang Dư Đoạt cau mày, “Anh vẽ cái này sao lại kém hơn trình độ vẽ tranh cát như vậy.”
“Vì để phối hợp với trình độ của cậu.” Trình Khác vừa nói vừa vẽ thêm hai vòng tròn nhỏ ở nửa vòng tròn kia, vẽ tiếp mũi tên chỉ vào hai vòng tròn này “Hai chữ!”
“Khuyên tai!” Giang Dư Đoạt rống lớn.
Con Miu giật mình đến mức từ ghế sofa nhảy dựng lên trốn vào phòng ngủ. Trình Khác cũng bị một tiếng rống này của y chấn động đến mức tim đập nhanh.
“Đúng.” Hắn cầm một viên thức ăn cho mèo ném vào tay Giang Dư Đoạt.
Sau đó Giang Dư Đoạt lại vẽ một hình thang giống như hình tam giác, sau đó tại đáy dài hơn vẽ thêm một đường, nói thật thì vật này có hơi trừu tượng, nhưng Trình Khác liên hệ với cái áo lót trước đó nên vẫn đoán được ra là cái gì.
“Quần lót.” Hắn nói.
“Bốn chữ.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“…Quần lót tam giác?” Hắn thử trả lời.
“Mẹ kiếp,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Đúng rồi,”
Bên Trình Khác, Tam Tiểu Thư vẫn đang ngồi ngẩn trước gương, sau khuyên tai chính là dây chuyền, bởi vì viết là sợi dây chuyền ngọc trai, Trình Khác cố ý vẽ một cái vỏ sò nhắc y, nhưng y lại chỉ vào vỏ sò hét lên “Con bướm”, vì thế đoán không đúng.
“Anh xem cái tiểu thuyết gì thế,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Mẹ nó, là sách hướng dẫn mặc đồ à… Đến lượt tôi.”
“Vẽ đi.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn di động, có vẻ hơi sửng sốt một chút.
“Sao thế?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt cắn môi, vẽ ra hai vòng tròn.
“Áo lót.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, ở chính giữa hai vòng tròn vẽ một cây nấm dựng thẳng.
Trình Khác nhìn xong liền đơ cả người, cả buổi mới thốt lên: “Cậu đọc truyện siếc đấy à?”
“Quan tâm nhiều thế làm gì,” Giang Dư Đoạt chỉ vào tranh, “Hai chữ!”
Trình Khác đã đoán ra được đây là thứ gì, mà thực sự không thể nói ra.
“Hai chữ thô tục ấy.” Giang Dư Đoạt lại thêm một câu.
“…Đệch.” Trình Khác thở dài, “Chịu thua.”
Giang Dư Đoạt lại kéo màn hình điện thoại: “Chương này cũng mẹ nó thất bại quá rồi… cố bôi chữ ra phải không, viết nhiều như vậy.”
“Đổi cái khác đi.” Trình Khác nói, “Cậu toàn đọc cái gì không vậy.”
“Tu tiên.” Giang Dư Đoạt nói, nghĩ nghĩ liền nhìn hắn, vừa muốn nói vừa muốn thôi, cuối cùng vẫn không ngừng, “Này, Trình Khác, tôi hỏi anh.”
“Ừm.” Trình Khác giơ tay xóa sạch cái hình trên bàn kia.
“Anh bình thường sẽ đọc những thứ đó sao?” Giang Dư Đoạt nói nhỏ, “Chính là truyện siếc… đồng tính?”
“Không xem,” Trình Khác híp mắt lại, “Tôi xem AV.”
“Miu,” y ôm Miu chúi đầu xuống, “Mày nhìn đi, đây là tranh vị thiếu gia kia dùng muối vẽ mày, nếu mày thấy đây đúng là mày, vẽ rất đẹp, thì meo một tiếng, nếu như mày không kêu, coi như anh ta thua.”
“Cậu không cần mặt mũi nữa à?” Trình Khác nhìn y.
“Miu, mày nhìn đi,” Giang Dư Đoạt không hề bị lay động, vẫn chúi đầu Miu xuống, “Tao đếm đến năm, nếu mày cảm thấy đúng là mày, thì kêu, một, hai,…”
“Meow~~~” Trình Khác đột nhiên ở phía sau y kêu một tiếng.
Giang Dư Đoạt giật mình.
Học theo rất giống, y suýt nữa còn tưởng là con Miu kêu.
Lúc định quay đầu lại, Miu trong tay đột nhiên kêu một tiếng theo Trình Khác.
Meow.
“Đệch??” Y ngẩn người, cúi đầu nhìn Miu, “Mày mẹ nó học được cái tật xấu gì đây?”
“Nó kêu rồi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt thả con Miu xuống ghế sofa, xoay người: “Anh học được cũng giống đấy chứ?”
“Ừ,” Trình Khác dựa vào bàn, “Tôi sợ chuột, hồi nhỏ nghĩ rằng học tiếng mèo kêu có thể phòng thân.”
“Phòng được sao?” Giang Dư Đoạt đột nhiên hơi tò mò.
“Không biết, cũng chưa từng có va chạm trực tiếp với con chuột nào.” Trình Khác nói.
“À.” Giang Dư Đoạt cầm bát trên bàn uống nước, đổ rượu vào, trở lại bên cạnh bàn, nhìn tranh vẽ Miu trên bàn.
“Tôi đếm đến năm, cậu nghĩ ra cớ chơi xấu khác,” Trình Khác nói, “Không nghĩ ra thì chịu thua đi, Tam ca.”
Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn.
“Một, hai, ba,” Trình Khác không nhanh không chậm đếm, “Bốn…”
Giang Dư Đoạt đột nhiên nhếch khóe miệng, cười với hắn: “Được.”
“Năm.” Trình Khác dừng một chút, nhưng vẫn kiên trì đếm xong.
“Anh muốn chơi thế nào?” Giang Dư Đoạt khóe miệng vẫn mang ý cười, tay đi xuống, ngón tay chạm vào lưng quần định kéo xuống.
Trình Khác cảm thấy mình bị hố rồi, luận không biết xấu hổ, hắn thật sự không thể so sánh với kiểu người lăn lộn trên phố như Giang Dư Đoạt.
Hắn thật sự cảm kích Giang Dư Đoạt cuối cùng cũng có một chút lý trí, nếu kéo xuống một tấc nữa, hắn nhất định có thể ôn lại cảnh tưởng bỏ chạy lúc trước.
Vốn hắn cũng không muốn làm căng, tiền đặt cược lúc đầu này chẳng ai lại nghĩ phải làm thật, hắn cũng chỉ nói thuận miệng, cười nhạo Giang Dư Đoạt thân là lão đại, bị thua phản ứng đầu tiên lại là bắt Miu đến chơi xấu với hắn.
Hiện giờ Giang Dư Đoạt hỏi ra một câu như vậy, hắn trong chốc lát cũng không thể tìm thấy câu trả lời nào thích hợp.
Nếu đổi là bọn Lưu Thiên Thành, cũng có thể xuôi xuôi được, vài lần bọn họ uống nhiều, chơi mấy trò cực khác người.
Đúng đó, uống nhiều rồi.
Trình Khác tắt thuốc, cầm bát lên uống một hớp rượu, nếu không phải là uống nhiều rồi, ai mẹ nó còn ngồi ở đây cùng Giang Dư Đoạt giằng co như vậy.
“Không dám?” Giang Dư Đoạt nói, “Cho anh ba giây nghĩ kĩ, quá hạn không chờ nữa, tôi chịu thua rồi, là anh không dám.”
Trình Khác liếc mắt nhìn y, khóe miệng Giang Dư Đoạt vẫn đang cười, mang theo khinh thường cùng khiêu khích.
Thật khó chịu.
Trình Khác lại cầm chén lên uống một hớp rượu.
CMN, cho cậu biết thế nào là hung hăng.
Trong bát chỉ còn một chút rượu dưới đáy, hắn tu cạn.
Khiêu khích cái rắm.
Rượu nóng chảy một đường từ miệng vào cuống họng, rơi xuống dạ dày.
Bản thân là một tên vô dụng, từ trước tới nay cũng chưa từng sợ chuyện gì, ở tình cảnh này, càng không thể chịu nổi khiêu khích.
Hắn thả bát xuống, cầm lấy vai Giang Dư Đoạt đẩy mạnh về phía sau.
Lúc Giang Dư Đoạt ngã vào ghế sofa, nụ cười khiêu khích vẫn còn trên khóe miệng: “Sức lực cũng mạnh đấy?”
“Ừm,” Trình Khác cúi xuống, cánh tay chống trên đỉnh đầu y.
Giang Dư Đoạt còn định nói, hắn đưa tay ra chộp vào cổ Giang Dư Đoạt, ngón tay cái đặt trên yết hầu y, không nặng không nhẹ ấn một cái lên phía trên, lời trong miệng Giang Dư Đoạt liền không nói ra được.
Trình Khác có thể cảm giác được, nháy mắt hai bờ môi chạm vào nhau, Giang Dư Đoạt hơi nhấc chân lên, thân thể cũng cong lên, sau đó cứng đờ.
Đệch.
Còn muốn khiêu khích à!
Mãi cho đến lúc đầu lưỡi Trình Khác rời đi bờ môi y, y vẫn giữ nguyên tư thế nửa chân giơ lên ngồi cứng nhắc.
Trình Khác dùng mu bàn tay xoa xoa miệng, nhìn y chằm chằm mấy giây, xoay người quét một cái trên bàn, từ trong túi muối lấy ra một nhúm muối nhỏ.
Giang Dư Đoạt mãi sau mới phục hồi tinh thần lại, sờ sờ miệng mình.
Trên môi còn sót lại xúc cảm mềm mại trong nháy mắt Trình Khác dán môi lên.
Có điều cũng không nói được là cảm giác gì, chỉ biết mang theo hương rượu.
“Đệchhh,” Giang Dư Đoạt nhìn theo bóng lưng Trình Khác, “Anh cũng được đấy, trâu bò.”
Trình Khác không nói gì, tay vẫn vẽ vẽ trên bàn.
“Có điều hơi nhanh,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ra rồi đúng không?”
“Còn chưa kịp có phản ứng gì.” Trình Khác không quay đầu lại, nhúm chút muối tiếp tục rắc lên bàn.
“Vậy anh không được rồi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tam ca, ” Trình Khác nói, “Tôi khuyên cậu một câu, nói chuyện cũng phải lưu cho mình đường lui, cậu còn khích tôi một lần nữa, tôi ngay bây giờ sẽ lột sạch cậu, bao cũng không thèm đeo, cậu nên nghĩ kỹ một chút, giờ cậu còn đeo hai cái nẹp không phải là đối thủ của tôi.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
Nói thật, tối hôm nay Trình Khác làm y hơi bất ngờ… Không, là rất bất ngờ, y chưa từng nghĩ tới vị thiếu gia lúc bình thường dù có bị châm chọc đến mức nào cũng không nổi giận, sau khi có chút rượu vào lại có thể trở nên như vậy
Nhưng sau kinh ngạc, y lại cảm thấy là lạ.
“Tôi có điều muốn hỏi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi chính là bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó không biết nên đi đâu,” Trình Khác nói, “Vùng này trước đây tôi vẫn hay cùng bạn bè đến chơi, vì thế mới tới đây, cậu cũng có thể cho là tôi đến đây bới thùng rác.”
“Không phải điều này.” Giang Dư Đoạt nói, lần mò tìm thuốc mới phát hiện chỉ còn đúng một điếu, y cầm điếu thuốc ngậm vào, “Anh với đàn ông, vậy mà có thể nói làm là làm?”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu, “Tôi đối với đàn ông mới có thể nói làm là làm, với phụ nữ tâm như chỉ thủy.”
Tay Giang Dư Đoạt đang cầm bật lửa chuẩn bị châm thuốc, đột ngột dừng lại giữa không trung.
Mãi cho tới khi Trình Khác vỗ tay rũ hết muối phía trên, đi tới bên cạnh rót một bát rượu uống, y mới nhẹ giọng nói một câu: “Cái đ…”
“Cậu không phải bảo tôi vẽ cậu sao,” Trình Khác nói, “Vẽ xong rồi.”
Giang Dư Đoạt ngẩn người, nhanh chóng đứng lên đi đến bên cạnh bàn, nhìn thấy tranh con Miu đã bị phủi sạch còn mỗi một cái đuôi, hiện giờ trên bàn là khuôn mặt của y.
Y thật ra cũng không quen thuộc gương mặt của bản thân cho lắm, nếu như là người khác, một ngày có thể nhìn rất nhiều lần, thế nhưng y nhìn bản thân cũng chỉ là sớm tối hai lần rửa mặt.
Cho nên y không nhịn được lấy điện thoại di động ra, mở camera giơ ra phía trước tự chụp một tấm, sau đó đặt điện thoại di động lên bàn.
“Thật sự là tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi lần đầu tiên thấy người muốn xác định có phải mình hay không lại còn phải chụp ảnh.” Trình Khác thở dài.
Giang Dư Đoạt cầm điện thoại di động lên, chụp tách tách vài lần bức tranh trên bàn, nghĩ nghĩ một lúc rồi thở dài: “Bức tranh này ngay lập tức sẽ biến mất phải không?”
“Ừ,” Trình Khác nói, “Kể cả giữ cho nó bất động, thì muối cũng sẽ tan.”
“Vậy thứ nghệ thuật này của các anh chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao,” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn hắn, “Vẽ xong sẽ chẳng còn gì.”
Trình Khác cười, “Rất nhiều chuyện đều là như vậy, chỉ tồn tại trong tâm trí.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, cảm giác ánh mắt mình có hơi vô định, cuối cùng ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc cuối cùng, thẫn thờ nhìn bức tranh trên bàn.
“Tôi buồn ngủ rồi,” Trình Khác đi đến ghế sofa, “Mấy giờ rồi?”
“Sắp năm giờ.” Giang Dư Đoạt liếc nhìn di động, “Anh vẫn ngủ được?”
“Ừm.” Trình Khác kéo chăn trùm lung tung lên người cuộn lại, trở mình nằm về phía chỗ tựa lưng ghế sofa.
Giang Dư Đoạt đứng bên cạnh bàn một lúc, giơ tay gạt tán loạn muối trên bàn, sau đó đi qua tắt đèn phòng khách, đi đến ôm Miu vẫn đang cuộn tròn trong chăn bên chân Trình Khác về.
“Anh là đồng tính luyến à?” Giang Dư Đoạt đi về phòng ngủ hai bước thì dừng lại.
“Ừ.” Trình Khác nói, “Nếu sợ thì đóng chặt cửa, sáng mai cậu lấy chìa khóa hộ tôi rồi tôi đi ngay.”
“Anh có phải vì thế mà bị đuổi khỏi nhà không?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Không.” Trình Khác quay đầu nhìn y, “Nếu tôi có được một nửa tiền đồ của em trai, tôi cùng chó lên giường trong nhà cũng sẽ chẳng ai quản.”
“…Vậy à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Ba tôi nói,” Trình Khác quay đầu hướng về chỗ tựa lưng ghế sofa, “Ở nhà tôi, chuyện này chẳng là cái gì, chuyện tôi sống uổng hai mươi bảy năm mới không thể chấp nhận được.”
Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, đi vào phòng ngủ.
Có lẽ là uống không ít rượu, cũng đã phát hết hơi rượu, cả người có chút mềm yếu sau khi đã làm càn đủ, sau khi Trình Khác nhắm mắt lại liền cảm thấy thân thể mình từ từ chìm sâu xuống, sâu đến mức dường như có thể chìm vào ghế sofa.
Thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ về thái độ của Giang Dư Đoạt, đã ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến lúc có người đá mông hắn, hắn mới mở hai mắt ra.
Đập vào mắt vẫn là chỗ dựa lưng ghế sofa, chỗ duy nhất khác biệt với lúc nhắm mắt lại tối qua chính là, hắn thấy rõ chỗ vải bọc ở dựa lưng có vô số sợi vải tua rua, có lẽ là bị Miu cào ra.
Hắn quay đầu lại, trong ánh dương sáng ngời, Giang Dư Đoạt cùng Trần Khánh song song đứng trước ghế sofa cúi đầu nhìn hắn.
“Mịe kiếp.” Hắn dùng tay che bớt nắng, ban ngày ban mặt bị hai kẻ như vậy đứng nhìn mình ngủ, thật sự có hơi không tự nhiên, “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ,” Giang Dư Đoạt ném một chùm chìa khóa xuống gối hắn, “Giờ tôi đi tháo nẹp, chìa khóa nhà để ở đây, lúc anh đóng cửa xong không cần đưa lại, lúc tôi trở về qua chỗ nhà anh lấy, tiện đường.”
“Ừm.” Trình Khác vẫn đang mơ mơ tỉnh tỉnh gật đầu.
“Trên bàn có đồ ăn sáng.” Giang Dư Đoạt nói, “Vẫn còn nóng, anh dậy rồi ăn đi.”
“Cảm ơn.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt đóng cửa lại, cùng Trần Khánh lên xe.
Ngày hôm nay Trần Khánh lái một chiếc Porsche trong tiệm, màu đỏ.
“Thế nào,” Trần Khánh vỗ vô-lăng, “Chọn cái màu đỏ, chúc mừng mày tháo được cái nẹp kia.”
“Cảm động quá.” Giang Dư Đoạt dụi dụi mắt.
“Tối hôm qua lại mất ngủ à,” Trần Khánh liếc mắt nhìn y, “Vẫn còn chóng mặt à?”
“Không,” Giang Dư Đoạt nhắm mắt lại, “Có hơi khó chịu.”
“Không ngủ được thì uống chút thuốc ngủ gì đó,” Trần Khánh nói, “Tây tỷ không phải cho mày để mày ngủ được sao, ngủ không được thì uống một viên.”
“Không uống.” Giang Dư Đoạt nói.
Trần Khánh thở dài, lái xe về phía bệnh viện.
“Đến phòng khám tháo.” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn gã.
“Bệnh viện.” Trần Khánh cắn môi, “Hôm nay tao không nghe mày, đổi thuốc đi phòng khám thì thôi, tháo nẹp vẫn phải đến bệnh viện, bác sĩ còn phải kiểm tra lại xem phục hồi thế nào…”
“Quay xe.” Giang Dư Đoạt hạ giọng.
“Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, bệnh viện không thể bỏ.” Trần Khánh nói, “Lúc đeo nẹp lên không phải không sao đó thôi, tháo nẹp cũng không mất nhiều thời gian.”
“CMN mày!” Giang Dư Đoạt đập lên bả vai gã, “Áp vận áp giải cũng không đi!”
“Dù mày có đánh chết tao,” Trần Khánh vẫn kiên cường, “Trước khi chết tao cũng sẽ đưa mày vào bệnh viện.”
Giang Dư Đoạt nhíu mày trừng gã cả buổi, cuối cùng thở dài, dựa vào trên cửa sổ nhắm mắt lại.
Lúc đi vào phòng, Giang Dư Đoạt cảm thấy mình hẳn là vẫn chưa khỏe, cả người đều đau nhức.
Một bác sĩ thực tập giúp y tháo nẹp, nhìn y cười cười: “Sao một mặt toàn mồ hôi vậy? Vẫn còn đau sao?”
“Không phải.” Giang Dư Đoạt cắn răng trả lời.
“Nó căng thẳng thôi,” Trần Khánh đứng bên cạnh nói, “Làm phiền anh động tác nhanh lên chút, xoạt xoạt phá ra là được.”
“Tháo thì rất nhanh,” bác sĩ gật đầu, “Một chốc nữa kê cho anh cái đơn, mang đi chụp, nhìn xem xương liền lại thế nào…”
“Không chụp.” Giang Dư Đoạt nói, “Nhất định tốt.”
Nói xong câu đó bác sĩ còn nói cái gì, Trần Khánh lại nói cái gì, y đều không nghe rõ.
Sau một loạt tiếng vang hỗn loạn, trong tai chỉ còn tĩnh mịch, trước mắt là một mảnh mê man, cái gì cũng thấy được, lại cái gì cũng không thấy, thấy được rồi cũng không biết là cái gì.
Giang Dư Đoạt nhắm hai mắt lại.
Trần Khánh đưa y đến phòng khám của bác sĩ, lại kéo đi đóng tiền, lại kéo đi chụp phim, y nằm đến mức giữa lúc thao tác vẫn không thể thở thoải mái.
Ánh mắt mỗi người nhìn y đều có chút kì quái.
Đương nhiên rồi, thân là một lão đại lợi hại, trên người vết thương rắm rít gì cũng không có, lại căng thẳng đến mức mồ hôi như mưa rơi, bước đi cũng loạng choạng.
Vì thế y không muốn đến bệnh viện.
Y sợ bệnh viện.
Sợ đến mức thậm chí đã không nhớ được bản thân vì sao lại sợ.
Nếu như không tính đi tiêm, trong trí nhớ của y tựa như căn bản không có chút hồi ức kinh khủng nào với bệnh viện, trong trí nhớ của y, thậm chí cũng chẳng có mấy lần đến bệnh viện, thế nhưng loại căng thẳng đến mức sau lưng cũng sắp chuột rút này lại thủy chung bám không buông.
Lúc rời bệnh viện đi ra đường, Giang Dư Đoạt mới có cảm giác giành lại được cuộc sống, thở phào một hơi thật dài.
“Đi đâu?” Trần Khánh hỏi.
“Đi đến nhà Trình Khác lấy chìa khóa.” Giang Dư Đoạt nhìn điện thoại di động. “Anh ta giờ phải ở nhà rồi.”
“Được.” Trần Khánh giúp y mở cửa xe.
Xe sắp lái đến khu nhà, Giang Dư Đoạt gọi điện cho Trình Khác.
Bên kia đến nửa buổi mới nghe máy, âm thanh có hơi mơ hồ của Trình Khác truyền tới: “Đệch… Tôi vẫn…ở nhà cậu?”
“Anh ở chỗ nào mà chính mình cũng không biết à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Xin lỗi.” giọng Trình Khác đã tỉnh táo lại, nói liên tiếp, “Thật xin lỗi xin lỗi, tôi vừa ngủ, tôi vẫn còn trên ghế sofa nhà cậu.”
“Anh ngủ được thật đấy.” Giang Dư Đoạt cực kỳ ngưỡng mộ, “Được, anh cứ ở nhà chờ tôi, chốc nữa bọn tôi về sẽ đưa anh về.”
“Thật xin lỗi.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt thở dài dập điện thoại: “Về, anh ta còn chưa dậy đây.”
“Mịa nó,” Trần Khánh nói, “Có thể ngủ đến như thế.”
“Anh ta tối qua không ngủ.” Giang Dư Đoạt nói.
“… Anh ta làm gì?” Trần Khánh hơi giật mình, “Cũng mất ngủ?”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt bóp bóp trán.
“Vậy hai người, tối qua có bạn đồng hành rồi,” Trần Khánh nói, “Hai người cùng không ngủ được, cùng nhau uống rượu nói chuyện… Đúng rồi, tao quên mất hỏi, hai người bọn mày làm cái gì? Trên bàn toàn là muối đúng không?”
“Bột giặt quần áo.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không phải, tao liếm rồi, có vị mặn!” Trần Khánh nói.
“Mày bị điên à,” Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn gã, “Không biết là cái gì cũng cho vào mồm?”
“Tao thấy giống muối,” Trần Khánh nói, “Hai người nửa đêm rắc một bàn muối… Làm phép đấy à?”
“Cút.” Giang Dư Đoạt nói.
Chuyện tối hôm qua, vì không có giấc ngủ cắt ngang, thế nên nhớ cực rõ ràng.
Từ lúc nhìn thấy Trình Khác khóc, đến lúc nghe hắn tâm sự, lại tới lúc nhậu nhẹt, vẽ tranh cát, cùng cái hôn vô duyên vô cớ kia, lại đến lúc cuối cùng, Trình Khác nói hắn chỉ có thể với đàn ông nói làm là làm.
Giang Dư Đoạt cau mày, lắc lắc đầu.
Y cũng không thể nói ra cảm xúc của mình lúc nghe Trình Khác nói ra câu này là thế nào, ngoài kinh ngạc, chính là không thể thốt lên lời.
Trình Khác chắc chắn không lừa y, dù sao cũng chỉ là đấu võ mồm, y cũng không thể nào hôn một người đàn ông được, cho dù là… Y quay đầu nhìn Trần Khánh, thôi, Trần Khánh một mặt nghiêm túc lái xe làm y buồn cười.
Thật sự phải đi hôn Trần Khánh, mới nghĩ thôi đã muốn cười bò.
Có điều nghĩ đến chuyện này, y có hơi không tự nhiên.
Trình Khác thế mà lại là đồng tính luyến?
Y đã từng có không ít suy đoán về Trình Khác, nhưng thế nào cũng không nghĩ còn có bí mật như vậy.
Sau khi về đến nhà, Trình Khác đã thu dọn xong mọi thứ, chăn cũng gấp gọn để trên ghế sofa, gối đặt trên chăn, muối trên bàn đã thu dọn sạch sẽ.
“Muối đâu?” Trần Khánh thuận miệng hỏi.
“Đổ vào thùng rác rồi.” Trình Khác nói.
“Tôi đệt, nhiều như thế, đổ vào thùng hết rồi?” Trần Khánh nhìn hắn, “Anh đúng mẹ nó lãng phí vãi.”
“…Không vứt thì còn giữ lại ăn à?” Trình Khác hỏi.
“Cũng chưa bẩn,” Trần Khánh nói, “Tôi làm rơi miếng thịt xuống đất, bà già nhà tôi còn bắt tôi rửa sạch ăn đây này.”
“Mày thôi ngay,” Giang Dư Đoạt nhìn lên bàn uống nước, quay đầu nhìn Trình Khác, “Sao không ăn đồ ăn sáng?”
“Đầu hơi váng, không có khẩu vị.” Trình Khác nói.
“Mang theo đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Không cần….” Trình Khác nói được nửa dừng lại, cầm lấy túi đồ ăn sáng kia.
Không biết Trần Khánh làm nghề gì, mỗi lần nhìn thấy gã đều là đang lái một con xe khác, Trình Khác cầm túi đồ ăn sáng ngồi ở ghế sau, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Hai người tối qua chơi gì thế? Rắc đầy một bàn muối.” Trần Khánh vừa lái xe vừa hỏi.
Tối qua.
Trình Khác vừa nghe mấy chữ này, lập tức nhướng mắt nhìn Giang Dư Đoạt ngồi bên cạnh ghế tài xế, Giang Dư Đoạt đầu dựa vào cửa sổ xe, không có bất kỳ phản ứng nào.
Tối qua hắn mượn rượu làm càn, hiện giờ nhớ lại có chút hoảng loạn, trước đây hắn cũng chưa từng làm ra chuyện như thế, lần này có lẽ là do uất ức tích tụ bùng nổ mà thành.
Ở phương diện tính hướng này, hắn cũng không ngại người khác có ý kiến gì với hắn, mấy người quen biết trước kia, cũng không ai đặc biệt để ý này đó, mà dù sao hắn với Giang Dư Đoạt cũng… không quen, Giang Dư Đoạt cũng nói, không coi hắn là bạn.
Có điều Giang Dư Đoạt vẫn luôn không có phản ứng gì đặc biệt.
“Chơi cái gì đó?” Trần Khánh lại hỏi.
Trình Khác thở dài: “Anh vẽ tôi đoán.”
“… Đỉnh kout, lấy bút giấy vẽ không được à?” Trần Khánh hơi giật mình, “Đầy một bàn muối, sáng tạo thế.”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
“Lần tới nhớ gọi tôi,” Trần Khánh nói, “Tôi thích chơi trò này, trước đây tôi với Tam ca vẫn hay chơi.”
“Mày cút đi.” Giang Dư Đoạt nói, “Tao mẹ nó vẽ ông mặt trời mày cũng không đoán ra.”
“Sao mày không tự nhận mày vẽ quá xấu đi.” Trần Khánh nói, “Thằng nhóc cạnh nhà còn vẽ đẹp hơn mày.”
“Cậu đoán là cái gì?” Trình Khác tò mò.
“Quả dưa hấu, khoai tây, hành tây, quả hồng.” Trần Khánh nói.
“Cậu đói bụng đấy à?” Trình Khác nói.
“Không phải!” Trần Khánh không phục, “Nó vẽ mặt trời kiểu gì mà mấy cái bắn bắn bắn ra cũng không vẽ! Tôi đoán kiểu gì!”
Trình Khác nhìn sau gáy Trần Khánh, không hiểu bắn bắn bắn ra là cái gì.
“Thằng nhóc ba tuổi rưỡi vẽ mặt trời cũng phải biết có một vòng bắn bắn bắn* ra rồi.” Trần Khánh nói.
*: chắc ý bạn Khánh là mấy cái tia nắng bắn ra từ mặt trời.
“…À.” Trình Khác cuối cùng cũng hiểu ra.
Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, lấy di động ra, quẹt quẹt trên màn hình mấy cái, đưa điện thoại di động về phía sau đến trước mặt Trình Khác: “Đây là cái gì?”
Trình Khác nhìn, phía trên là một vòng tròn, xung quanh vòng tròn là một đường lượn sóng: “Trứng ốp.”
“Đệch, anh cùng Trần Khánh kết bái đi.” Giang Dư Đoạt thả lại điện thoại vào túi.
Trần Khánh mừng rỡ khôn nguôi: “Hai người như thế này, hôm qua làm sao chơi nổi, không đánh nhau à?”
“Không đánh,” Giang Dư Đoạt nói, “Còn hôn nhau đây này.”
Trình Khác đột nhiên ngẩng đầu nhìn y.
“Mịa.” Trần Khánh vẫn đang vui chưa tỉnh được, cười khặc khặc khặc, “Lần sau hôn nhớ gọi tao, tao gọi thêm hai đứa con gái nữa, cùng nhau.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt nghiêng đầu nhìn lại, cùng Trình Khác nhìn nhau.
Trên mặt Giang Dư Đoạt không có cảm xúc gì, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.
Chỉ là cái liếc mắt dường như chẳng có ý nghĩa gì này, lại làm cho Trình Khác có hơi không thoải mái, hắn cảm thấy đằng sau vẻ thờ ơ này, Giang Dư Đoạt đang khó chịu.
Mà tiền đặt cược là do Giang Dư Đoạt tự khởi đầu, cũng là y tự mình khiêu khích.
Coi như hôn đi, cũng là y tự tìm.
Lúc này còn tỏ ra uất ức làm gì?
Người lúc nào cũng tích cực, đến lời khách sáo cũng bị cưỡng ép bắt làm bằng được, tự mình nhận thua lại không dám làm?
Trình Khác ngẩng đầu nhắm hai mắt lại.
E rằng cũng không phải vì cái hôn kia, mà là vì ba chữ “đồng tính luyến” này đi.
Trần Khánh lái xe xuống dưới tầng hầm chờ, Giang Dư Đoạt cùng Trình Khác đi vào thang máy.
“Tôi lấy cho cậu cũng được.” Trình Khác nói.
“Không sao.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi tiện kiểm tra phòng một chút.”
“À,” Trình Khác gật đầu,” Có thể chụp tấm ảnh, đến lần tới kiểm tra còn có cái so sánh.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn: “Chưa tỉnh ngủ đấy à?”
“Tỉnh lâu rồi.” Trình Khác nói.
“Vậy còn làm ra vẻ giận dữ gì.” Giang Dư Đoạt nói.
“…Tôi sao?” Trình Khác cũng nhìn y.
“Chẳng lẽ là tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi mẹ nó một đêm không ngủ, cho dù có tức giận lúc ngủ dậy cũng đã là hôm qua, giờ còn giận gì nữa.”
Trình Khác đột nhiên không phản ứng lại được, không thể làm gì khác ngoài nhìn số chạy trên màn hình thang máy.
Sau khi mở cửa phòng, Trình Khác trả chìa khóa lại cho Giang Dư Đoạt: “Kiểm tra đi.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đi vào nhà bếp, “Anh ra khỏi nhà không tắt công tắc bếp gas à?”
“Tôi đóng van rồi.” Trình Khác nói.
“Lý do cũng đầy đủ đấy.” Giang Dư Đoạt nói, “Chú ý an toàn một chút, tôi sợ anh trúng độc chết ở đây.”
“Khí thiên nhiên cũng không dễ trúng độc như thế.” Trình Khác rót cho mình cốc nước.
“Vậy thì nổ chết?” Giang Dư Đoạt nói.
“…Cám ơn.” Trình Khác thở dài, ngồi xuống sofa.
Giang Dư Đoạt đi vào nhà bếp đóng công tắc bếp lại, sau đó từ đâu đó móc ra một bao thuốc lá, viết lên một dãy số rồi để bên cạnh hắn: “Số điện thoại của Lư Thiến, lần sau không mang chìa khóa cứ gọi cho chị ấy, sau 12 giờ tối thì không được, sẽ bị mắng.”
“Ừm.” Trình Khác gật gật đầu.
Sau khi Giang Dư Đoạt ra ngoài, hắn vẫn lăn lộn trên ghế sofa, cảm giác vẫn buồn ngủ, thế nhưng lại không ngủ được.
Nằm một lúc hắn đứng dậy, vào phòng ngủ cầm quần áo, đi vào nhà tắm.
Bật nước nóng đến mức to nhất, lúc nước dội xuống đầu, hắn thở ra một hơi thật dài.
Hắn hiếm khi có những lúc uống rượu như vậy, càng không hay uống rượu còn mất ngủ, hiện giờ đã dựa vào tường nhưng vẫn cảm thấy trên người tuy rằng khoan khoái, thế nhưng vẫn nặng trĩu.
Nôn nao như say rượu chưa tỉnh.
Đã vậy lại cố tình không ngủ được.
Hắn mạnh mẽ lắc đầu, dùng trán chạm vào tường, bực bội.
Nước nóng chảy trượt trên da, hơi nóng bao bọc, từ lúc bắt đầu vốn là thư thái, từ từ trở nên có chút khó thở.
Khó thở như thế, tuy không khó chịu, thế nhưng sẽ làm người ta không hiểu sao có chút liên tưởng, tỷ như sẽ nghĩ đến một số cảnh tượng làm người ta khó thở.
Tuy là Trình Khác không hề muốn hồi tưởng lại cái hôn tối qua, thế nhưng đầu óc vẫn tự chủ trương không thèm quan tâm ý kiến của hắn.
Thân thể trần trụi của Giang Dư Đoạt.
Nửa thân trần.
Đường nét cơ bắp sạch sẽ, cân xứng.
Nụ cười khiêu khích bên khóe miệng.
…
Lúc từ buồng tắm đi ra, Trình Khác liếc mắt nhìn điện thoại di động, so với lúc đi tắm bình thường lâu hơn gấp đôi.
Trước đây, dù làm gì trong phòng tắm cũng không cần nhiều thời gian đến vậy, hôm nay làm xong mấy thứ, hắn đứng dưới vòi phun bao bọc trong nước nóng xông đến nửa ngày, suýt nữa thiếp đi, đầu va một phát vào tường mới tỉnh lại, vội vàng tắt nước, mở cửa sổ ra một khe nhỏ.
Trở lại phòng ngủ, hắn liền đắp vỏ chăn lung tung lên người, nhắm mắt lại ngáp một cái.
Hiện giờ chính là thời cơ tốt nhất để ngủ bù.
“Tao về tiệm đây,” Trần Khánh ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại di động ra nhìn, chỉnh lại tóc tai, “Có keo xịt tóc không?”
“Tao cả đời chưa từng dùng thứ đồ chơi kia,” Giang Dư Đoạt cúi đầu đọc tiểu thuyết trên điện thoại, “Mày đừng có lần nào cũng hỏi nữa, có thấy phiền không?”
“Lúc nào tiện tao đưa một bình để ở đây.” Trần Khánh nói, “Mày đọc đến đoạn nào rồi?”
“Hồi ức,” Giang Dư Đoạt nói, “Nhớ lại mẹ nó đến ba chương kí ức rồi còn chưa nhớ xong.”
“Hắn nhớ ra kiếp trước ai giết hắn không?” Trần Khánh hỏi.
“Chưa,” Giang Dư Đoạt châm điếu thuốc, “Giờ đã nghĩ ra rồi thì một triệu chữ sau còn viết được kiểu gì nữa.”
“Cũng đúng,” Trần Khánh gật đầu, liền hỏi, “Mày nạp tiền rồi à?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.
“Vậy tối nay tao dùng tài khoản của mày đọc đi,” Trần Khánh sửa sang xong đầu tóc liền đứng lên, “Đi đây.”
“Mày không phải vừa nhận lương à? Sao lại thê thảm đến mức tiểu thuyết cũng phải đi đọc ké?” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu nhìn lên.
“Tao từ giờ bắt đầu tiết kiệm tiền, tìm vợ.” Trần Khánh nói, “Không có tiền đến hẹn hò nói chuyện yêu đương cũng không làm nổi, bắp tay cũng to ra hai vòng rồi.”
“Mau cút.” Giang Dư Đoạt phất tay với gã, lại xoạt xoạt xoạt mấy phát lật trang trên màn hình, muốn nhanh chóng lật hết qua đoạn hồi ức.
Mỗi lần y đọc tiểu thuyết đều muốn đọc nhanh về sau, cái gì hồi ức với không hồi ức y chẳng quan tâm, cho dù có là tình tiết quan trọng liên quan đến nội dung truyện, y cũng chẳng muốn xem, đâu ra nhiều ký ức thế, lại còn nhớ rõ ràng đến vậy.
Nhất là mấy hồi ức khiến người ta khổ sở, ai mẹ nó không có việc gì lại rảnh rỗi ngồi nhớ lại cả buổi.
Có điều hôm nay nhìn thấy nội dung như vậy, lại bực bội hơn so với bình thường nhiều lắm, cho dù có lật hết qua đoạn hồi ức cũng làm y không muốn đọc tiếp nữa.
Cũng chẳng biết mình đang bực bội chuyện gì.
Thẫn thờ một lúc lâu, y lại cầm điện thoại lên, tiếp tục đọc mấy chương, kết qua đọc gì cũng không vào.
Nỗi khổ của mất ngủ chính là đây.
Y đứng dậy mặc áo khoác, đi ra ngoài.
Hai ngày nay, dự báo sẽ hạ nhiệt độ trên diện rộng, bên ngoài quả thật gió thổi cực mạnh, Giang Dư Đoạt lấy mũ đang nhét trong túi ra, đi loanh quanh trên đường không mục đích.
Lúc điện thoại Hứa Đinh gọi tới, Trình Khác vẫn đang mơ màng trong mộng, gầy đây mơ thật nhiều, lại còn có tình tiết, tỉnh lại còn có thể nhớ rõ ràng.
Hắn lấy điện thoại ra: “Alo?”
“Đang ngủ à?” Âm thanh bên phía Hứa Đinh có hơi ầm ĩ, không ít người.
“Ừ.” Trình Khác liếc mắt nhìn giờ, sắp năm giờ, “Anh đến rồi à?”
“Đến rồi, ” Hứa Đinh nói, “Có điều công tác chuẩn bị vẫn chưa xong, anh bây giờ bắt đầu đến đây là vừa, ăn một bữa là có thể bắt đầu.”
“Được,” Trình Khác ngồi dậy, “Ăn mì gì đó là được, đừng bày vẽ, tôi cũng đang không muốn ăn.”
“Vậy thì quán mì trước cửa.” Hứa Đinh nói.
“Nửa tiếng nữa tôi đến.” Trình Khác cúp điện thoại, nhảy xuống giường.
Chuyên gia nói không nên ngủ trưa quá 40 phút, có lẽ vẫn có chút cơ sở, hắn ngủ nguyên một buổi trưa thẳng đến 5 giờ chiều, bước chân dường như nhũn ra, lúc vào nhà vệ sinh suýt nữa thì gục xuống trước bồn cầu.
Đang rửa mặt, điện thoại di động lại vang lên, lấy ra xem, là đồng hồ báo thức nhắc việc, ngày mai cần phải nộp tiền phòng.
Hắn nhìn ngày trên điện thoại, rốt cuộc lại qua thêm một tháng, cũng không biết làm sao lại qua được nổi.
Tháng này trôi qua rất tẻ nhạt, ngoại trừ cùng Hứa Đinh ra ngoài ăn cơm mấy lần, những lúc còn lại hắn đều ở nhà không đi ra ngoài, cũng chẳng có ký ức gì.
Trước đây cũng không cảm giác được cuộc sống mỗi ngày lại ngột ngạt như thế, có lẽ bởi vì trong cuộc sống hắn vốn cho rằng dẫu có sóng lớn cũng không sợ, sóng lớn vẫn chưa từng xuất hiện.
Từ lần trước lấy xong chìa khóa, hắn vẫn chưa liên lạc lại với Giang Dư Đoạt.
Hắn dù sao cũng không thật sự là Trình-kém thông minh-Khác, trong phòng cũng không lại có thứ gì cần tìm Giang Dư Đoạt giải quyết.
Mà Giang Dư Đoạt cứ thế đưa số điện thoại Lư Thiến cho hắn, loại ám chỉ khiến người ta lúng túng như vậy, hắn không thể không hiểu được, cho dù có thứ gì không hiểu, hắn cũng sẽ không dễ dàng gọi cho Giang Dư Đoạt nữa.
Ngẫm lại đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng.
Hắn cũng không muốn có chút gì đó với Giang Dư Đoạt, thế nhưng ít nhất cũng không phải trạng thái như hiện giờ, sự kiện cuối cùng lại là một cái hôn không đầu không đuôi, lúng túng mà gượng ép.
Phòng làm việc của Hứa Đinh đổi trụ sở, sau khi xuống xe Trình Khác phát hiện đi sai cửa, liền tìm nửa buổi, cuối cùng vẫn gọi cho Hứa Đinh, gọi gã đi ra đón.
“Anh sắp phá sản rồi đấy à,” Trình Khác đi sau Hứa Đinh, “Cái tòa nhà một mình trước đây tốt như thế, giờ lại chen chúc với bao nhiêu công ty trong một tòa.”
“Chỗ này có bầu không khí,” Hứa Đinh nói, “Hơn nữa ở tầng cao, nhìn ra xa.” ”
“Xa thế nào?” Trình Khác hỏi.
“Từ liếc mắt đã thấy cho đến nhìn không thấy.” Hứa Đinh nói.
Trình Khác cười.
Hứa Đinh trước đây có một phòng làm việc, không liên quan đến phạm vi kinh doanh công ty của gã, làm các loại video nghệ thuật, tổ chức các loại hoạt động nghệ thuật cao siêu, mỗi lần hợp tác với hắn đều là phòng làm việc này.
Trụ sở làm việc hiện giờ chuyển tới một tòa nhà cao tầng trông có vẻ rất cao cấp, ở sát tầng cao nhất, diện tích rất lớn, so với tòa nhà nhỏ trước kia thì rộng rãi hơn, thế nhưng Trình Khác vẫn thích bầu không khí bên trong tòa nhà nhỏ kia hơn.
Hứa Đinh dẫn hắn đi xung quanh một vòng, phong cách phòng làm việc cũng khác trước đây kha khá, trước đây thiên về phong cách điền viên yên tĩnh, hiện giờ lại có nét hiện đại mà trừu tượng.
“Thay đổi nhiều thật.” Trình Khác nói.
“Tôi thích những thứ không giống nhau.” Hứa Đinh dẫn hắn vào trong phòng làm việc của mình, đứng trước kính thủy tinh nhìn ra bên ngoài, “Sống mãi một kiểu lâu rồi, cũng cần thay đổi một chút.”
“Tôi đã sống một kiểu hơn hai mươi năm.” Trình Khác nói.
“Giờ vẫn còn mê man sao?” Hứa Đinh quay đầu hỏi.
“Vẫn tạm,” Trình Khác đi tới trước cửa kính thủy tinh, “Tàm tạm.”
“Từ đây có thể nhìn thấy… tòa nhà kia của công ty ba anh.”
Hứa Đinh chỉ ra xa.
“Vậy à?” Trình Khác nhìn theo hướng gã chỉ.
Một nơi rất xa, xa tới mức gần như nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hai chữ tập đoàn, nếu không phải có cái biểu tượng quen thuộc gắn trên đỉnh, hắn còn thật sự không để ý đến.
“Từ lúc cái tòa nhà kia xây xong, tôi hình như mới tới có hai lần.” Trình Khác nhìn về phía kia.
“Ăn thôi,” Hứa Đinh nói, “Tôi bảo trợ lý đi mua mì, chắc sắp trở về rồi.”
“Không phải đã nói là đi ăn à?” Trình Khác nói.
“Tôi đi qua nhìn, hoàn cảnh cũng không tốt lắm.” Hứa Đinh nói, “Sợ anh không quen.”
“Tôi hiện giờ…” Trình Khác quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy tòa nhà bên kia, “Không để ý nhiều như vậy nữa.”
Hứa Đinh không nói gì, chỉ là vẫn cười.
Quy trình quay video Trình Khác đã rất quen thuộc, hắn chỉ cần xác định vẽ thứ gì là được.
Lần này vẽ một bức tranh phong cảnh, Hứa Đinh đưa cho hắn bức ảnh, hắn dựa theo ảnh thay đổi thành một bức tranh rồi vẽ ra, cũng không cần giống hoàn toàn, cùng biểu đạt một ý cảnh là được.
Trước đây hắn đều dùng bàn vẽ tranh cát của mình, cũng quen tay hơn, lần này mọi thứ đều là Hứa Đinh chuẩn bị cho hắn.
“Được không?” Hứa Đinh hỏi.
“Tôi thấy tốt hơn cái bàn cũ của tôi, cái của tôi cũng cũ lắm rồi,” Trình Khác cười cười, nghĩ đến cái bàn vẽ tranh cát kia của mình rốt cuộc đang lang bạt ở một bãi rác nào đó, tâm trạng đột nhiên tụt xuống.
“Dùng quen rồi tôi cho người mang đến chỗ anh,” Hứa Đinh nói, “Tôi sợ anh hiện giờ còn lười đi mua.”
“Được.” Trình Khác nói.
Lần này dùng là cát màu, có điều chỉ dùng màu xám tro, là màu Trình Khác rất thích, không quá rực rỡ, cũng không nặng nề, nhẹ nhàng mà ổn trọng.
Hắn nắm một nhúm cát chặt trong tay, cảm thụ hạt cát trong lòng bàn tay chậm rãi lan chảy, không nhịn được nhắm mắt lại, cảm giác hạt cát chạm nhẹ với đầu ngón tay làm hắn thanh tỉnh lại.
Quả nhiên, cảm xúc dễ chịu hơn so với chạm vào muối.
“Bắt đầu đi.” Hắn thả cát xuống.
Hứa Đinh gọi quay phim vào điều chỉnh vị trí, Trình Khác nhanh chóng suy nghĩ trước một lần trong đầu, rồi rắc một nhúm cát đầu tiên.
Cát mịn rải từ dày đến mỏng, hiện lên trên kính được chiếu ánh sáng trắng.
Sau khi rải mấy tầng, hắn dùng tay quẹt nhẹ nhàng trên mặt cát, một vạch theo ánh sáng hiện ra, hắn tạm thời quên đi hết phiền muộn trong hai tháng này.
Video quay đi quay lại mấy lần, cho đến lúc quay xong cũng đã hơn chín giờ, đường phố cũng đã lên đèn.
Lúc Trình Khác đi ra khỏi tòa nhà liền vươn vai một cái, đây có lẽ là mấy tiếng vui vẻ nhất hắn trải qua trong hai tháng này.
Hứa Đinh muốn lái xe đưa hắn về, nhưng hắn từ chối, trước đây xong việc hắn đều tự mình trở về, kể cả hiện tại hắn không có xe để lái, cũng không mong có gì khác trước kia.
Hứa Đinh cũng không kiên trì, chỉ là đưa hắn đến đoạn đường dễ đón xe: “Làm xong tôi gọi cho anh.”
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
“Chuyện quay trực tiếp tháng sau, anh cứ nghĩ qua trước, nếu không có vấn đề gì, hôm sau chúng ta bàn bạc chi tiết.” Hứa Đinh nói.
“Được.” Trình Khác sờ bao thuốc lá trong túi, phát hiện đã hết, đột nhiên có hơi buồn bực.
Hứa Đinh đưa bao thuốc lá lại: “Mấy tiếng chắc anh nhịn chết rồi.”
“Anh đi ra ngoài hút mấy lần, tôi đều đếm đấy.” Trình Khác nhận lấy điếu thuốc, đi tới bên tường châm thuốc.
“Chuyện quay trực tiếp…” Hứa Đinh do dự một chút, “Anh đừng nói với ai trước.”
“Hả? Được.” Trình Khác ngẩn người.
Lời này của Hứa Đinh có hơi kỳ lạ, trước đây bọn họ cũng đã hợp tác quay trực tiếp rồi, nhưng Hứa Đinh chưa từng yêu cầu hắn giữ bí mật bao giờ, cũng không có gì cần giữ.
Lúc ngồi trên xe taxi, hắn vẫn đang nghĩ tại sao.
Xe lái đi được hơn mười phút, hắn đột nhiên nhíu mày, lấy di động ra gọi cho Hứa Đinh.
“Sao thế?” Hứa Đinh nghe điện thoại
“Sao phòng làm việc của anh lại phải đổi trụ sở?” Trình Khác hỏi.
“Tôi nói rồi mà,” Hứa Đinh nói, “Muốn thay đổi cảm giác, cũng đã ở chỗ kia một thời gian dài rồi.”
“Được rồi.” Trình Khác trầm mặc một lát, sau đó dập điện thoại.
Hứa Đinh không nói, hắn cố hỏi tiếp cũng chẳng để làm gì.
Có lẽ bản thân cả nghĩ quá rồi, dù sao trước đây cái gì cũng không cần nghĩ, hiện tại phải cân nhắc một chút, lại nghĩ quá nhiều,
E rằng có lẽ cũng không phải là suy nghĩ nhiều.
Hứa Đinh là người duy nhất trong đám “bạn bè” của hắn vẫn cùng hắn giữ nguyên quan hệ, Trình Dịch trước đây không hẳn có thể chú ý tới Hứa Đinh, nếu thật chú ý tới, cũng không có gì nó làm không được.
Trong cái thành phố này, cho dù là tòa nhà hay mảnh đất nào là của công ty ba hắn, công ty nào do Trình Dịch nắm giữ, hắn cũng không rõ.
Chuyện này hắn không có hứng thú, cũng không muốn biết rõ, thế nhưng đến mức này, tâm lý vẫn có chút hoảng hốt.
Xuống xe ở cổng khu nhà, hắn đứng bất động trên đường nhìn xe lái đi.
Hiện giờ không buồn ngủ, cũng không phiền muộn, không có khao khát muốn nhanh chóng nằm dài trên giường, ngược lại bận bịu mấy tiếng thành ra có hơi đói bụng, một bát mì căn bản không chống đỡ nổi.
Lúc Hứa Đinh hỏi hắn có muốn ăn thứ gì không, hắn vẫn chưa cảm thấy đói, hiện giờ có lẽ do tâm trạng ảnh hưởng, đột nhiên giữa phiền muộn lại cảm thấy đói bụng đến mức cảm tưởng như có người cầm thìa múc hết chút đồ cuối cùng trong dạ dày, hoàn toàn trống rỗng.
Đói bụng đến mức buồn nôn.
Đây là trạng thái quỷ quái gì?
Trình Khác thở dài, do dự vài giây, quay người đi về phía giao lộ, đến Starbucks ngồi một lát, ăn uống gì đó.
Thật ra hiện giờ hắn rất muốn đi ăn thịt nướng, cái kiểu quán nướng ầm ĩ ven đường.
Trước đây tổng cộng cũng mới chỉ đi qua hai ba lần, đám người kia cảm thấy quá ồn ào bẩn thỉu, trên bàn đầy mỡ, ghế ngồi cũng không thoải mái, phục vụ còn kém, hắn ăn hai ba lần trở về còn bị đau bụng, so với bị hạ độc còn khổ hơn.
Nhưng hiện giờ mỗi lần hắn đi siêu thị, đều sẽ đi qua mấy quán đồ nướng, buổi đêm gió lạnh thổi vù vù, cách một bức rèm vải, bên trong ánh sáng và ấm áp, còn có một thế giới náo nhiệt khác.
Hắn vừa thấy đã muốn đi vào, nhưng đáng tiếc, hắn ngay một người đi vào cùng cũng không tìm thấy.
Nghĩ đến vậy lại càng không thể vào.
Hắn kéo cổ áo, gió thổi quá mạnh, cái áo khoác có hơi không chống đỡ nổi.
Quần áo trên người đều là mấy thứ hai tháng trước tùy tiện mua, một lần mua không ít, cảm giác đủ tắm gội cho một tuần, hắn sẽ không nghĩ tới chuyện mua quần áo nữa.
Hôm qua lúc hắn bị gió bắc thổi đến bay người cũng không nhớ ra cần phải mua quần áo mùa đông dày hơn một chút, hiện giờ mí mắt đã sắp không mở ra nổi, hắn mới lấy lại tinh thần, ngày mai nếu không đi mua quần áo, có lẽ cũng chẳng ra ngoài được nữa.
Từ đây đến Starbucks, nói xa cũng không phải, đi qua mất tầm năm phút, nhưng nếu nói là gần, bị gió thổi xuyên thấu cũng không cần đến một phút, mấy phút sau hắn sẽ vô cùng chật vật.
Ngu ngốc, cứ bảo taxi lái tới là tốt rồi. Xuống xe mới nghĩ ra muốn đi ăn.
Nhưng cũng đã đi tới đầu đường, hiện giờ quay trở lại cũng chẳng gần nữa.
Còn không bằng vừa nãy đi thẳng về gọi đồ ăn ngoài.
…Đệch!
Thế quái nào mỗi cái chuyện buổi tối đói bụng, dính vào hắn lại phiền toái như thế.
Hắn nhíu mày, thuận theo đường, lại rẽ vào một lối nhỏ, hắn nhớ tới lần trước cùng Giang Dư Đoạt đi vào hướng này, lối rẽ bên phải có thể đi thẳng qua, ra khỏi lối rẽ là ngay cạnh chỗ hôm trước hắn bới thùng rác, cách Starbucks cũng rất gần.
Tối nay có lẽ sẽ có tuyết rơi, thời tiết này, thời gian này, trên đường đã không còn người đi lại, chỉ còn hai hàng cửa sổ sáng đèn, nhìn đặc biệt cô quạnh.
Đi được một đoạn hắn thấy một ngã ba.
Ngã ba gì cơ?
Hắn quay đầu lại nhìn, chắc chắn mình không đi nhầm.
Hắn đành phải lấy điện thoại di động ra, mở hướng dẫn, chỉ dẫn nói cho hắn biết, đi tới bên phải kia là được rồi.
“Đi thôi.” Hắn nhỏ giọng nói, cầm di động như nâng la bàn, đi theo chỉ dẫn.
Đi một đoạn ngắn hắn mới nhận ra hình như mình vừa đi qua cửa nhà Giang Dư Đoạt, trước đó có lẽ là đi quá, giao lộ nằm ngay trước nhà Giang Dư Đoạt.
Hắn cũng không phải mù đường, thế nhưng trong gió lạnh bị đói đến mức bụng kêu thảm thiết lại còn lạc đường, lúc đi theo đường nhỏ trở về đường lớn, so với chỗ hắn định rẽ ra đã xa đến 200 mét.
Có điều giờ cũng không xa nữa, hắn đã có thể thấy bảng hiệu Starbucks.
Con đường này lúc mười giờ chính là thời điểm náo nhiệt nhất, các loại quán bar nightclub đều rực rỡ trong màn đêm, không mấy người đi lại trên đường, đều là lái xe dừng trước cửa, sau đó lao vào bên trong hương rượu nóng hổi cùng tiếng cười đùa xen lẫn với tiếng nhạc.
Trình Khác thả lại điện thoại vào túi.
Lúc đi về phía trước lại cảm giác phía sau có người.
Có lẽ bản thân ở trong bóng tối, bị ngăn cách khỏi náo nhiệt, làm người bất an.
Cũng có thể là… Bên cạnh không xa, có mấy người đứng bên cạnh hai cái thùng rác, không nhìn rõ bộ dạng, chỉ có thể thấy ánh lửa trên tàn thuốc trong tay chốc sáng chốc tối.
Mấy người nọ trò chuyện thật vui vẻ, thế nhưng tiếng cười đặc biệt khiến người ta khó chịu.
Tiếng cười phát ra từ cổ họng bị đè ép, nghe có thể tưởng tượng ra nội dung tán gẫu.
Lúc Trình Khác cau mày định đi về bên kia đường, một người vừa cười sằng sặc vừa hưng phấn đá một cước lên trên thùng rác.
Cái thùng rác này không được được đậy lại, hơn nữa đã bị nhồi đầy, người này dùng không ít sức, trong nháy mắt thùng rác bị đá ngã, Trình Khác cũng cảm thấy được rác thải đang ào ào đổ ra.
Tuy rằng hắn từng cùng Giang Dư Đoạt lăn lộn trên thùng rác đánh nhau đến mức thùng cũng bị bẹp, thế nhưng giờ vẫn thấy buồn nôn, nhưng không kịp chờ hắn tránh đi, một cái hộp không biết vốn đựng thứ gì bay tới, rơi xuống cách hắn một mét, nắp hộp bị đập mở ra, nước bên trong bắn tung tóe lên quần hắn.
Trong cơn buồn nôn cồn cào nổi lên, hắn cảm thấy trên mặt cũng đều bị bắn lên.
“Đệtttt!” Trình Khác lau mặt, chửi một câu.
Câu “Đệt” này của hắn đúng là nói có hơi to, thế nhưng đối phương đáp lại cũng quá nhanh rồi.
“Lại đệt thêm cái nữa.” Một tên hô một tiếng, nhảy dựng lên đá mạnh một thứ gì đó giống hộp thức ăn nhanh, về phía một tên khác.
Một cước như vậy bình thường vốn chẳng có uy lực gì, hộp thức ăn nhanh bị đá nát tan, vụn thức ăn bay tán loạn ra khắp nơi.
Thế nhưng bây giờ lại khác, trời có gió, mà Trình Khác lại đứng ở cuối chiều gió.
Hắn cố tránh ra khỏi hộp cơm đang giương nanh múa vuốt nhào tới, thế nhưng không tránh nổi vụn đồ ăn bên trong.
Bên kia truyền đến một trận cười vang.
Trình Khác thật sự không nghĩ ra nổi, chỉ là thay đổi chỗ ở mà thôi, nơi này trước đây hắn đi qua vô số lần, kể cả đụng phải chuyện này, cũng là do có người gây sự trong quán rượu, hiện giờ đang yên đang lành đi trên đường cũng có thể gặp phải loại chuyện chó má rách nát này.
Rút cuộc là tại sao?
Cảm giác lửa giận trong ngực sắp dâng trào đến mức nổ tung.
Trình Khác đi về phía mấy tên kia, đạp lên đống rác.
Bên trong đống rác có một thanh kim loại, nhìn có vẻ như bị tháo ra từ cái cửa sổ nào đó, lúc đi qua hắn giơ chân, nhẹ nhàng đá một cái lên trên thanh kim loại.
Thanh kim loại nảy lên, xoay hai vòng trên không trung, hắn giơ tay bắt được.
Tiếng cười mấy tên kia nhỏ đi.
Một lũ ngu ngốc.
Chiêu này là Trình Khác nhân lúc buồn chán trong sân chơi luyện được, cây ở sân sau mỗi lần cắt tỉa xong đều sẽ có cành lá rụng tán loạn khắp mặt đất, lớn có nhỏ có, ngắn có dài có, hắn lúc đầu cũng chỉ là đá chơi, dần dần tìm ra quy luật cùng cách dùng lực, chỉ cần tìm đúng góc độ, hắn có thể đá bất cứ thứ gì dạng dài từ mặt đất bay lên cao, sau đó dùng tay tiếp được.
Lúc đánh nhau, cái chiêu này có rắm dùng được, nhưng có thể dùng để tạo uy, tạo áp lực không nhỏ cho đối phương, sinh ra một loại ảo giác “mẹ nó tên này hình như rất lợi hại”, sau đó hắn có thể thoải mái ra tay.
Trình Khác một gậy đánh lên trên đùi tên vừa đá hộp thức ăn nhanh lúc nãy.
Tên kia sửng sốt nửa giây, gào lên một tiếng rồi đánh tới, Trình Khác nghiêng người tránh được, tóm được cẳng tay gã, đè một cái ở trước cùi trỏ gã.
Tên kia vẫn cố xông lên, Trình Khác đạp một cước lên lưng gã, gã liền ngã vào trong bãi rác.
Bên tai có tiếng gió, khoảng cách đã quá gần, Trình Khác không kịp tránh, chỉ có thể đổi góc độ, một gậy vốn là đập lên vai gã lại thành ra đập lên trên cánh tay, trên cánh tay dù sao cũng có thịt, không dễ gây thương tổn đến xương cốt.
Một cái ống nước đánh tới.
Trình Khác nắm lấy đầu kia của ống nước, kéo về phía trước, người phía sau bị hắn kéo lại, thuận thế một quyền đấm lên lưng hắn, có điều cũng chẳng hề hấn gì.
Trình Khác tóm lấy cổ tay gã, vặn một cái, tên nọ kêu oai oái một tiếng liền gục xuống đất, đầu gối quỳ xuống quyết chống đỡ không để ngã hẳn.
Trình Khác đạp một cước xuống xương sườn gã, sau đó tên nọ cũng ngã lăn xuống đất.
Thật sảng khoái.
Sảng khoái hơn so với đánh nhau với Giang Dư Đoạt nhiều lắm.
Sức chiến đấu của mấy tên này quá yếu, hắn có thể điều chỉnh để ra tay lần nào là chuẩn lần đó, động tác cũng không bị biến chuyển.
Lúc mấy tên nọ cùng lúc bao vây hắn, hắn khom người, đạp một cước lên tên đầu tiên ngã xuống đất vừa mới bò lên kia, tên kia bị đánh gục lần thứ hai, phẫn nộ mắng chửi.
Thanh sắt trong tay Trình Khác đập ra sau, đẩy lùi mấy tên đang bao vây ra sau hai bước, hắn cũng không quay đầu lại xem, từ góc độ này đầu sẽ không bị đập, chỉ cần bảo vệ được đầu, sẽ chẳng có chuyện gì đáng kể.
Tiếp theo một chân lại đạp lên vai tên thứ hai đang muốn đi tìm ống nước.
Trên người hắn đã bị đập mấy lần, nhưng hắn không cảm giác được đau đớn, chỉ cần không bị ngã ra đất, hắn vẫn sẽ nhìn chằm chằm hai tên ra tay trước này.
Đánh qua đánh lại không biết bao nhiêu lần, hai lỗ mũi và ngoài miệng đều dính đầy máu, sau gáy hắn rốt cuộc cũng đã truyền đến đau đớn có thể cảm thấy được.
Mẹ nó, ra tay không có điểm dừng như thế!
Trình Khác xoay người, đấm một quyền lên mũi tên vẫn đang ở phía sau kia, tên kia bịt mũi hét lên thảm thiết rồi dập mông lết xuống đất.
Đau nhức sau gáy khiến Trình Khác đi qua đạp một cước lên khuôn mặt đang dùng tay che lại của gã.
Lúc xoay người lại, hắn nhìn thấy một con dao.
Mà tên cầm dao, mãi cho đến khi bị hắn dùng một cước bổ lên tay làm dao rơi xuống, cũng chưa ra tay.
Trình Khác phát hiện gã chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc lấy lại tinh thần nhìn kỹ, mấy tên này đều hoặc ngồi hoặc đứng hoặc cúi người, chỉnh tề rào rào nhìn sau lưng hắn.
Trình Khác ngừng lại, theo hướng ánh mắt mấy tên kia quay đầu lại.
Thật là… khéo quá.
Giang Dư Đoạt ngậm điếu thuốc đứng trong gió, trầm mặc nhìn về phía này.
“Tam ca.” Có người lên tiếng.
“Cút.” Giang Dư Đoạt cắn điếu thuốc phun ra một chữ.
“Tam ca,” một tên khác cũng mở miệng, “Bọn tao…”
“Nhiều thêm một chữ, hôm nay mày cứ bò ra khỏi con đường này đi.” Giang Dư Đoạt nói.
Mấy tên kia nhanh chóng bò dậy, lần lượt xếp hàng trước Trình Khác, mỗi tên lườm hắn một cái, sau đó biến mất trong bóng tối.
Yên lặng một lúc sau, Giang Dư Đoạt bước hai bước về phía hắn, nhìn hắn: “Anh lại lên cơn điên gì đây?”
Trình Khác không lên tiếng, kiểu không khí bốn phía quạnh quẽ này, khô nóng trên người hắn trong nháy mắt biến mất, đau đớn đằng sau gáy liền lan dần ra toàn thân.
Giờ chân cũng cảm thấy đau rồi.
Đệtttt.
Khoảnh khắc Trình Khác không hề bị khống chế mà quỳ xuống phía trước, trong đầu chỉ có một chữ này.
ĐỆT!
Có điều khung cảnh này cũng chưa kịp xuất hiện.
Cùng lúc thân thể hắn khuỵu xuống, Giang Dư Đoạt đã đến phía trước đỡ lấy hắn, thuốc lá trong miệng chút nữa là chọc vào mặt hắn.
Trình Khác nghiêng đầu né tránh tàn thuốc, lảo đảo một chút rồi đứng vững lại được.
Giang Dư Đoạt buông hắn ra, liếc nhìn tay mình, giơ tay chà xát hai cái trên áo hắn.
Trình Khác không hiểu nổi, cúi đầu liếc mắt nhìn: “Làm gì vậy?”
Áo màu đen, không nhìn ra được Giang Dư Đoạt lau gì lên trên.
Giang Dư Đoạt không nói gì, tay lại quơ quơ trước mặt hắn.
Trong lòng bàn tay có máu.
“Cậu bị thương à?” Trình Khác kinh ngạc, hắn không rõ Giang Dư Đoạt thế nào lại bị thương.
“Mẹ nó, đây là máu của anh,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Ngu ngốc!”
“…À,” Trình Khác ngẩn người, trở tay sờ soạng phía sau gáy mình, trên ngón tay quả nhiên toàn là máu, hắn hoảng hốt, “Mẹ kiếp.”
Giang Dư Đoạt giơ thuốc lá ra trên thùng rác, tắt thuốc, đi về phía con đường nhỏ lúc nãy hắn vừa đi ra: “Đi.”
“Đi đâu?” Trình Khác hỏi.
“Nhà tôi,” Giang Dư Đoạt quay đầu lại, “Không đến thì tự lái xe đi bệnh viện, anh xem cả khu này có tài xế taxi nào chịu chở anh không.”
Trình Khác trầm mặc đi theo.
Nhà Giang Dư Đoạt vẫn như cũ, thậm chí lúc hắn trở lại, vỏ chăn và gối vẫn chưa cất đi, còn đặt trên ghế.
Trình Khác cởi áo khoác, ngồi vào ghế cạnh bàn.
Trong phòng ấm áp, lạnh lẽo trên người hắn nhanh chóng lui đi, thân thể bị đông cứng dần khôi phục tri giác, đau đớn cũng theo đó mà nhói lên.
Giống như bị nổ tung, chỗ nào cũng thấy đau.
“Cởi áo ra.” Giang Dư Đoạt lấy hòm thuốc ra đặt trên bàn.
Trình Khác nhận ra cái hòm thuốc này, chính là cái để ở chỗ hắn trước đó.
Trình Khác hơi chần chừ rồi cởi áo ra, vốn là định ném lên sofa, nhưng nhìn thấy trên cổ áo đều là máu, hắn ném quần áo xuống sàn bên cạnh.
Giang Dư Đoạt đi qua, nhặt áo bỏ lên ghế sofa.
“Sẽ làm bẩn.” Trình Khác nói.
“Tôi không để ý nhiều như anh.” Giang Dư Đoạt mở hòm thuốc, lấy cồn ra, “Đầu tiên lau qua một chút, giờ tôi cũng không nhìn ra vết thương nằm ở đâu.”
Trình Khác nhìn bình cồn kia, chắc cũng không phải cái bình trước đó, cái bình lúc trước bị Giang Dư Đoạt đổ lên đầu tựa như tưới hoa, một lần dội mất hơn nửa bình…
Nghĩ tới phong cách xử lý vết thương của Giang Dư Đoạt, Trình Khác đột nhiên sốt sắng: “Hay là để tôi tự làm đi.”
“Sợ rồi?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Lúc ra tay không phải hung hăng lắm à?”
“Tùy tiện làm đi.” Trình Khác cảm thấy sau gáy sắp đau đến chết được, cũng lười đấu võ mồm với Giang Dư Đoạt, cùi chỏ chống lên bàn.
Mới vừa chống còn chưa chắc, cùi chỏ đã bị đâm đau nhói, một vết thương thật sâu, có điều cũng không dài, cũng không biết bị thương lúc nào… Áo cũng rách rồi?
Giang Dư Đoạt lấy ngón tay ấn gáy hắn xuống: “Cúi đầu.”
“Cứ làm ở đây? Không vào nhà tắm à?” Trình Khác hỏi, “Một chốc nữa máu chảy khô dính lại thì sao.”
“Tôi bảo anh làm gì thì anh cứ làm đi!” Giang Dư Đoạt gào lên, “Có phải còn cần giúp anh đun một bồn nước nóng rải chút cánh hoa hồng không!”
Trình Khác ngậm miệng, cứ thế cúi mặt xuống bàn, cũng nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng chờ nháy mắt cồn dội lên.
Con người thật kỳ quái, lúc đánh nhau không sợ bị thương, có bị thương cũng nhịn được đau, thậm chí còn không cảm thấy đau, thế nhưng lúc xử lý vết thương, chút đau nhỏ này lại làm người ta căng thẳng.
Có lẽ vì trước đó biết được cần phải nhẹ nhàng, càng chờ đợi lâu, sẽ càng sợ đau.
Đau đớn đến đột ngột, sẽ không phải là đau nữa.
Giang Dư Đoạt không trực tiếp đổ cồn lên đầu hắn, hơn nữa còn mở một gói bông y tế lớn ra, xé một nửa, vo vo lại, nhìn qua còn lớn hơn một vòng so với cái bánh bao to.
Sau đó đổ một ít cồn lên trên, Giang Dư Đoạt cầm cuộn bông này chấm chấm lên phía sau cổ hắn.
“Dùng mất nửa rồi, chốc nữa xử lý mấy vết thương khác còn đủ dùng không?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt không nói gì, đập một cái lên lưng hắn.
Bởi vì thân trên đang để trần, một đập này vang lên giòn giã, gian nhà nếu to một chút có thể còn có tiếng vọng lại.
Trình Khác cố đè nén lửa giận suýt nữa lại bốc lên, cắn răng không nói cũng không nhúc nhích gì nữa.
Giang Dư Đoạt lau cả cổ cùng vai hắn, chầm chậm đổ lên phần gáy bên trong tóc chút cồn: “Là ở đây à?”
“Không, lên trên một chút,” Trình Khác nói, “Tôi cảm giác phía trên đau.”
Giang Dư Đoạt thả đồ xuống rồi đi vào phòng, cầm đèn bàn đi ra, bật lên rọi lên sau gáy hắn, sau đó đảo hai lần trên tóc hắn: “Thấy rồi.”
“Ừm.” Trình Khác đáp.
“Không sâu, vẫn tạm ổn, giờ cũng không chảy máu nhiều, có điều vết thương kia nếu ở trên đầu tôi, có lẽ hai ngày máu cũng không ngừng chảy được,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cần…tìm cái kéo.”
“Làm gì?” Trình Khác sợ hết hồn, ngẩng đầu lên.
“Cắt bớt tóc đi, không thì lau kiểu gì?” Giang Dư Đoạt lật qua lật lại bên trong hòm thuốc, lấy ra một cái kéo thủ công bé bé xinh xinh đáng ieo màu hồng nhạt.
Trình Khác không muốn bị cắt thành trọc, càng không muốn bị một cái kéo như thế cắt thành trọc, hắn đè cây kéo trong tay Giang Dư Đoạt xuống: “Không.”
“Không cái gì mà không?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Anh mà đi bệnh viện, bác sĩ còn không trực tiếp cạo hết cả đám tóc này của anh.”
“Tôi không đi bệnh viện.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Tháng sau tôi có buổi biểu diễn quay trực tiếp.” Trình Khác thở dài, “Không còn mấy ngày nữa, tôi cũng không thể cứ thế để cái gáy trọc mà đến chứ?”
Giang Dư Đoạt trầm mặc một lát rồi mở miệng: “Anh hiện giờ dựa vào cái này để sống đúng không?”
“Ừ.” Trình Khác đáp.
“…Được.” Giang Dư Đoạt buông kéo xuống, “Từ từ lau vậy.”
“Cảm ơn.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt hẳn là một tay xử lý vết thương lão luyện, Trình Khác cúi gằm xuống bàn, có thể cảm thấy tay y gỡ ra một chút tóc, lại dùng một chút bông chấm chấm lên trên, động tác rất nhẹ nhàng, ngoại trừ lúc cồn chạm vào vết thương có hơi xót, cũng không hề có thêm lúc nào đau nữa.
Trình Khác không hiểu tại sao y xử lý vết thương của bản thân lại là kiểu hiệu suất gió cuốn mây bay kia.
Không biết qua bao lâu, vết thương sau gáy bị đau nhói sau khi chạm phải cồn cũng đã chết lặng, không đau, cũng không có cảm giác gì, chỉ có bị tóc tai vướng vào có hơi ngứa.
Trình Khác cúi mặt xuống bàn, không hiểu sao lại có cảm giác thư thái như đang được xoa bóp, hệ thống sưởi trong phòng khách hẳn đã sửa lại, hiện giờ nóng hầm hập, hắn bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Dễ chịu tới mức sắp ngủ mất.
Có lẽ là do não bị đập chấn động rồi.
Giang Dư Đoạt từng xử lý rất nhiều vết thương, của chính mình, của người khác, mấy anh em của y bị chút thương tổn đều chạy đến chỗ y, y sẽ băng bó tạm cho một chút.
Mà nhiều người như vậy, y lần đầu tiên gặp phải người trong lúc đang được xử lý vết thương còn có thể ngủ được, đã vậy còn ngáy ngủ.
Y cong lưng sắp được nửa giờ, eo đã mỏi không chịu được, Trình Khác vậy mà cứ nằm úp sấp trên bàn ngủ! Lúc đầu y còn tưởng tiếng khò khò là do con Miu phát ra, kết quả lúc quay đầu lại liền thấy con Miu đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa nhìn y.
Đến lúc đó, y mới chắc chắn Trình Khác không chỉ ngủ, còn ngủ rất say.
Đây nếu như là Trần Khánh, y nhất định quần áo cũng không cho mặc, ném luôn ra ngoài cho đông cứng.
Nhưng đổi lại là Trình Khác, y lại có hơi không xuống tay được.
So với mấy người bọn y từ nhỏ đã lăn lộn trên đường, đại thiếu gia trước mắt này, có lẽ tâm lý đã phải chịu khổ nhiều lắm, nhiều chuyện bọn họ tập mãi thành quen, đến Trình Khác, lại trở thành chướng ngại vĩ đại.
Hơn nữa, nhìn ra được hắn thật sự ngượng ngùng.
Cho nên tuy Giang Dư Đoạt có hơi không thoải mái đối với chuyện hắn thích đàn ông, nhưng lúc nãy vẫn giúp hắn.
Nếu như là tên đồng tính luyến ái nào đó khác, y chắc chẳn sẽ ngồi xổm bên kia đường hút thuốc xem trò vui.
Sau khi lau sạch sẽ vết thương, Giang Dư Đoạt đầu tiên dùng dây chun cột tóc Trình Khác sang hai bên, để lộ ra vết thương, sau đó đặt băng gạc lên.
Lúc đặt băng gạc lên, Trình Khác hừ một tiếng, như là định tỉnh, y ngừng tay, đợi một chút, nhận ra người này chỉ là hừ một tiếng mà thôi.
Mãi cho đến lúc y kéo cánh tay Trình Khác ra muốn nhìn vết thương trên cánh tay, Trình Khác mới đột nhiên ngồi thẳng lại.
Hai người bọn họ trừng nhau vài giây sau, Trình Khác mới hỏi: “Tôi ngủ à?”
“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu.
“Xin lỗi, tôi đột nhiên thấy buồn ngủ quá,” Trình Khác xoa xoa mặt, “Tôi cũng không biết ngủ đi lúc nào… Băng xong rồi?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh đi nhà thuốc mua ít thuốc, loại giúp vết thương khép lại nhanh, tự mình bôi là được.”
“Ồ.” Trình Khác do dự một chút rồi gật gật đầu, “Tôi thử xem.”
“Lúc anh đến không phải có một cái trạm xăng sao,” Giang Dư Đoạt nói, “Phía sau có một phòng khám, nếu anh không làm cẩn thận được thì tới đó bảo người ta bôi cho.”
“Được.” Trình Khác thở phào một cái, sau đó giật tay lại, “Vết thương này để tôi tự làm đi.”
Giang Dư Đoạt đẩy hòm thuốc đến trước mặt hắn.
Không thể không nói, nếu như lúc Trình Khác vẽ tranh cát, thao tác trôi chảy cấp mười, vậy lúc hắn tự mình xử lý vết thương, chắc chắn là cấp âm vô cùng.
Động tác không ra đâu vào đâu, Giang Dư Đoạt nhìn thấy mấy lần đều muốn xông tới đánh hai bàn tay hắn.
“Cậu nếu không nhìn nổi,” Trình Khác thở dài, “Chơi cái gì khác đi.”
Giang Dư Đoạt lấy điện thoại di động ra, còn chưa cầm chắc, đã có điện thoại gọi tới.
“Ai.” Y nghe điện thoại.
Vết thương trên tay Trình Khác nằm ở mé ngoài, hắn không thể không áp sát cánh tay lên trên bàn, sau đó quay người làm ra tư thế như tự ôm mình, cầm bông y tế chấm lên trên vết thương.
Lau cực chăm chú.
Lúc hắn nhận điện thoại không muốn có người bên cạnh, người khác nhận điện thoại hắn cũng không muốn ngồi bên cạnh.
Nhưng Giang Dư Đoạt cũng không để ý như hắn, vẫn như cũ dựa vào ghế sofa: “Mấy đứa? À… Tao biết bọn nó tìm ai… Không cần để ý, bọn mày tránh đi một lúc là được…”
Giang Dư Đoạt cúp điện thoại, đứng lên, đi tới cạnh bàn, một tay tóm lấy cánh tay hắn.
Không chờ Trình Khác kịp phản ứng, y đã cầm lọ cồn lên, kéo tay hắn đổ lên trên vết thương, sau đó xé bông y tế lau một mảng.
Còn chưa kịp cảm thấy đau, máu trên vết thương đã bị lau sạch.
Sau đó Giang Dư Đoạt lại đặt miếng gạc lên, băng kĩ sau đó nói: “Anh cứ ở tạm đây đã.”
“Hả?” Trình Khác ngẩn người.
“Mấy tên kia gọi lão đại đang tìm anh trên đường đây.” Giang Dư Đoạt thu dọn xong hòm thuốc, châm điếu thuốc lá nằm xuống ghế sofa.
“… Tôi còn nghĩ mấy tên kia là người của cậu.” Trình Khác nói.
“Không phải.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi cũng không nhận ra bọn chúng.”
“Vậy bọn chúng thấy cậu lại bỏ chạy.” Trình Khác lắc lắc cổ, vẫn được, chỉ hơi mỏi.
“Đúng, bọn chúng thấy tôi bỏ chạy, không phải tôi thấy chúng nó bỏ chạy.” Giang Dư Đoạt cau mày, “Mai đi bệnh viện chụp film đi, sao bị đập một gậy thôi mà mẹ nó bị đập thành Trần Khánh rồi?”
Trình Khác thở dài.
“Bọn chúng cũng không tìm được bao lâu đâu, trời lạnh như vậy.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ừ,” Trình Khác dựa vào ghế, “Tôi còn tưởng là vùng này cũng chỉ có một lão đại là cậu, còn có người khác à?”
“Không kể là vùng nào,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ra ngoài có người gọi anh là lão đại, ai lại quan tâm, cũng không phải bầu chọn công dân ưu tú.”
“Vậy cái lão đại này của cậu,” Trình Khác nhìn y, “Là Trần Khánh ra ngoài gọi cậu phải không?”
Giang Dư Đoạt nhíu mày trừng hắn, sau đó xem điện thoại không nói gì.
Sau năm giây Trình Khác mới phản ứng được, theo như tình hình hắn đã thấy, câu Giang Dư Đoạt nói là ám chỉ lão đại bên kia, hắn tự nhiên lại cảm nhận được nỗi buồn của Trần Khánh.
Ngồi yên một chốc sau, cảm giác đói bụng bị đuổi chạy của Trình Khác lại chạy về trong dạ dày, hắn lấy điện thoại ra, hơi do dự, nhìn Giang Dư Đoạt hỏi: “Cậu ăn gì không?”
“Không đói.” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn chăm chú điện thoại di động, không ngẩng đầu lên.
“Tôi đói lắm, tôi gọi thức ăn ngoài đến đây được không?” Trình Khác hỏi.
“Anh muốn ăn gì?” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên.
“…Đồ nướng.” Trình Khác giơ điện thoại, “Tôi thấy trong app gọi đồ ăn ngoài có.”
“Tiệm nào?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Tôi xem xem.” Trình Khác mở điện thoại ra xem, “Đồ nướng La béo.”
“Chưa từng nghe nói, ăn không ngon.” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi. “Đừng ăn.”
Trình Khác nhìn y, chờ y nói xem đồ nhà nào ăn ngon, kết quả Giang Dư Đoạt không nói gì nữa, lại cúi đầu xem điện thoại.
Trình Khác đành phải tiếp tục kéo kéo tìm tìm trong điện thoại: “Đồ nướng Đại Hà? Đồ nướng ngon đệ nhất? Đồ nướng Trần Gia thôn… Đây có phải là nhà Trần Khánh mở…”
“Aiii!” Giang Dư Đoạt dùng sức thở dài, ném điện thoại qua một bên, “Nói đi, muốn ăn gì?”
“Đồ nướng mà.” Trình Khác nói.
“Tôi biết rồi!” Giang Dư Đoạt đá ghế tựa, “Đồ cái gì! Nướng cái gì!”
Trình Khác im lặng, giờ hắn mới phát hiện ra, bản thân muốn ăn đồ nướng một lúc lâu như vậy rồi, lại chẳng nghĩ ra cụ thể là muốn ăn gì, cũng không có hồi ức gì về mùi vị.
Nói đúng ra, hắn có lẽ chỉ là muốn ghé vào quán đồ nướng náo nhiệt kia, cũng không để ý xem ăn đồ gì nướng…
“Không biết.” Trình Khác thở dài, hắn không cách nào giải thích được với Giang Dư Đoạt, cảm giác trong một giây Giang Dư Đoạt có thể nhảy dựng lên gào điếc tai hắn.
Nhưng Giang Dư Đoạt vậy mà cũng không nhảy lên, cũng không rống lên, nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, lại cầm lên điện thoại, gọi điện.
“Lấy cho tôi một ít xiên nướng lại đây.” Y nhíu mày, “Cái gì cũng được, mười xiên, đồ ăn nữa, rau hẹ, bông cải, cà tím… Rượu không cần, chỗ tôi có rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, phòng yên tĩnh trở lại.
Trình Khác không biết có nên nói cảm ơn hay không, mỗi lúc ở cùng một chỗ với Giang Dư Đoạt, hắn đều có loại cảm giác hoa mắt chóng mặt mà khó khăn, ngoại trừ ngày hôm đó uống rượu…
“Chơi một lát đi.” Giang Dư Đoạt đột nhiên đứng lên, kéo ghế ngồi cạnh bàn, tiện tay từ dưới bàn nước lấy ra một cái túi, đổ lên trên bàn.
“Chơi…cái gì?” Trình Khác kinh ngạc nhìn một bàn muối.
“Anh vẽ tôi đoán.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hai chúng ta?” Trình Khác hỏi, “Vậy cậu đoán tôi vẽ có phải dễ quá không?”
“Có chơi không?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“Được thôi, chơi kiểu gì?” Trình Khác thở dài.
Giang Dư Đoạt cầm đồng hồ cát bỏ lên bàn, lại cầm điện thoại lên: “Đồng hồ cát ba mươi giây, tính giờ từ lúc bắt đầu vẽ, anh cứ tìm một cuốn tiểu thuyết, lật theo trình tự, đụng tới danh từ thì vẽ.”
“Được.” Trình Khác gật đầu, lấy ra điện thoại tìm một trang web tiểu thuyết mở ra, tùy tiện chọn một bộ.
“Tôi vẽ trước, anh đoán?” Giang Dư Đoạt nhìn điện thoại.
“Được.” Trình Khác gật đầu, dàn đều muối trên bàn ra.
“Được rồi,” Giang Dư Đoạt lật đồng hồ cát xuống, lấy ngón tay quẹt trên muối bắt đầu vẽ, “Một chữ.”
Trình Khác nhìn theo tay y, đầu tiên vẽ một hình vuông, sau đó trên bốn góc hình vuông vẽ bốn đường kẻ dọc.
“Giường.” Trình Khác nói.
“Đúng.” Giang Dư Đoạt gật đầu, đứng dậy cầm túi thức ăn cho mèo để sang bên cạnh, từ bên trong lấy ra một hạt đặt cạnh tay Trình Khác, “Giờ đến lượt anh vẽ.”
Trình Khác nhìn điện thoại di động.
Đây là một buổi sáng sớm, Tam tiểu thư ngồi trước gương…
“Hai chữ.” Hắn lật lại đồng hồ cát, quẹt một vạch trên muối, bắt đầu vẽ gương.*
*Chữ “Gương” trong tiếng Trung là 镜子 gồm 2 chữ.
Đầu tiên là một hình elip.
“Trứng.” Giang Dư Đoạt nói, “Trứng gà trứng vịt trứng ngỗng.”
“Không đúng.” Trình Khác vẽ tiếp, vì để cho Giang Dư Đoạt nhìn dễ, hắn quyết định vẽ một cái gương trang điểm đơn giản của phụ nữ, loại đặt trên bàn có thể xoay xoay, chắc chắn vừa nhìn là có thể nhận ra.
Hắn vẽ một đường dọc dài bên một cạnh hình elip.
“Khí cầu.” Giang Dư Đoạt nói.
Hắn lại vẽ một đường bên cạnh kia.
“Kem.” Giang Dư Đoạt nói.
Hắn lại vẽ cái bệ ở dưới.
“Quả địa cầu.” Giang Dư Đoạt nói.
“Hai chữ.” Hắn nhắc.
“Quả cầu.” Giang Dư Đoạt nói.
“…Có thứ này sao?” Trình Khác đã hơi bất lực, nhanh chóng bắt đầu vẽ người bên cạnh, một người chibi đang soi gương.
Sau khi vẽ vài nét, Giang Dư Đoạt vỗ bàn một cái: “Trang điểm!”
“CMN, trang điểm là động từ.” Trình Khác liếc mắt nhìn đồng hồ cát, đã sắp chảy hết.
“Soi gương!” Giang Dư Đoạt lại vỗ bàn cái nữa.
Vốn là còn một ít cát chưa chảy hết, bị y vỗ một cái đã chảy hết luôn.
“Cái gương!” Y hô một tiếng.
“Hết giờ rồi.” Trình Khác nói.
“Chưa mà.” Giang Dư Đoạt cầm một viên thức ăn cho mèo để lên trước mặt mình, “Đến tôi.”
“Được thôi.” Trình Khác vỗ vỗ muối trên tay xuống.
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn điện thoại, tặc lưỡi, lấy ngón tay vẽ hai vòng tròn trên muối: “Hai chữ.”
“Kính mắt.” Trình Khác nói.
“Không phải.” Giang Dư Đoạt liền vẽ thêm hai nét.
Trình Khác càng nhìn càng thấy giống như kính mắt: “Kính râm, trùm mắt.”
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn, giữa hai vòng tròn cẩn thận vẽ một hình nơ con bướm.
“…Áo lót?” Trình Khác có hơi không nói ra nổi.
” Đệchhh, anh cũng được đó,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi còn cho là anh không đoán được đây.”
Trình Khác lấy điện thoại di động nhìn, khuyên tai.
“Cũng là hai chữ,” hắn nhanh chóng vẽ vòng tròn, sau đó lại ở hai bên vòng tròn vẽ thêm hai nửa vòng tròn nhỏ, “Hai chữ đó.”
“Kẹo hồ lô”, Giang Dư Đoạt cau mày, “Anh vẽ cái này sao lại kém hơn trình độ vẽ tranh cát như vậy.”
“Vì để phối hợp với trình độ của cậu.” Trình Khác vừa nói vừa vẽ thêm hai vòng tròn nhỏ ở nửa vòng tròn kia, vẽ tiếp mũi tên chỉ vào hai vòng tròn này “Hai chữ!”
“Khuyên tai!” Giang Dư Đoạt rống lớn.
Con Miu giật mình đến mức từ ghế sofa nhảy dựng lên trốn vào phòng ngủ. Trình Khác cũng bị một tiếng rống này của y chấn động đến mức tim đập nhanh.
“Đúng.” Hắn cầm một viên thức ăn cho mèo ném vào tay Giang Dư Đoạt.
Sau đó Giang Dư Đoạt lại vẽ một hình thang giống như hình tam giác, sau đó tại đáy dài hơn vẽ thêm một đường, nói thật thì vật này có hơi trừu tượng, nhưng Trình Khác liên hệ với cái áo lót trước đó nên vẫn đoán được ra là cái gì.
“Quần lót.” Hắn nói.
“Bốn chữ.” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.
“…Quần lót tam giác?” Hắn thử trả lời.
“Mẹ kiếp,” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Đúng rồi,”
Bên Trình Khác, Tam Tiểu Thư vẫn đang ngồi ngẩn trước gương, sau khuyên tai chính là dây chuyền, bởi vì viết là sợi dây chuyền ngọc trai, Trình Khác cố ý vẽ một cái vỏ sò nhắc y, nhưng y lại chỉ vào vỏ sò hét lên “Con bướm”, vì thế đoán không đúng.
“Anh xem cái tiểu thuyết gì thế,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Mẹ nó, là sách hướng dẫn mặc đồ à… Đến lượt tôi.”
“Vẽ đi.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn di động, có vẻ hơi sửng sốt một chút.
“Sao thế?” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt cắn môi, vẽ ra hai vòng tròn.
“Áo lót.” Trình Khác nói.
Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, ở chính giữa hai vòng tròn vẽ một cây nấm dựng thẳng.
Trình Khác nhìn xong liền đơ cả người, cả buổi mới thốt lên: “Cậu đọc truyện siếc đấy à?”
“Quan tâm nhiều thế làm gì,” Giang Dư Đoạt chỉ vào tranh, “Hai chữ!”
Trình Khác đã đoán ra được đây là thứ gì, mà thực sự không thể nói ra.
“Hai chữ thô tục ấy.” Giang Dư Đoạt lại thêm một câu.
“…Đệch.” Trình Khác thở dài, “Chịu thua.”
Giang Dư Đoạt lại kéo màn hình điện thoại: “Chương này cũng mẹ nó thất bại quá rồi… cố bôi chữ ra phải không, viết nhiều như vậy.”
“Đổi cái khác đi.” Trình Khác nói, “Cậu toàn đọc cái gì không vậy.”
“Tu tiên.” Giang Dư Đoạt nói, nghĩ nghĩ liền nhìn hắn, vừa muốn nói vừa muốn thôi, cuối cùng vẫn không ngừng, “Này, Trình Khác, tôi hỏi anh.”
“Ừm.” Trình Khác giơ tay xóa sạch cái hình trên bàn kia.
“Anh bình thường sẽ đọc những thứ đó sao?” Giang Dư Đoạt nói nhỏ, “Chính là truyện siếc… đồng tính?”
“Không xem,” Trình Khác híp mắt lại, “Tôi xem AV.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook