Thuốc Giải (Giải Dược)
-
Chương 100: Phiên ngoại 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương pháp tự cất rượu cao lương.
Trình Khác ngồi trên ghế trong góc sân thượng tầng hai nhà hàng, nghiêm túc cúi đầu nhìn điện thoại di động, bên cạnh là một bàn khách đang chơi vẽ tranh cát.
“Anh Trình,” một cô gái quay đầu về phía này, “Giúp em sửa lại mấy chi tiết nhỏ này được không, em muốn chụp ảnh.”
“Được.” Trình Khác đặt điện thoại xuống, đứng lên, rồi đi tới nhìn thử bức tranh cát trên bàn vẽ.
Vẽ một con mèo, nói chính xác thì, hắn đoán đây là một con mèo, dù sao thì trong nhà cũng có con mèo, ngày nào cũng dùng đủ loại tư thế nằm nhoài trên mọi chỗ nó muốn nằm.
“Hai mắt ở đây,” Trình Khác nhúm cát, lau qua vị trí mắt mèo, sau đó bù lại hai chấm nhỏ cát, “Như vậy là đẹp rồi… đường viền tai… kéo thêm một chút thế này sẽ đẹp hơn…”
“A,” mấy người nọ liền nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên, gật gù liên tục, “Cao thủ tiện tay sửa lại hai cái đã nhìn ra được hình dạng rồi, giỏi thật.”
“Gần như là như vậy đi,” Trình Khác sửa lại con mèo này một chút, tùy ý thêm ít cát xung quanh, “Chụp thế này là thật sự lừa người được rồi.”
Mấy người khách lấy điện thoại ra chụp, Trình Khác lại ngồi về trên ghế, tiếp tục tìm hiểu phương pháp tự cất rượu cao lương.
Cách sinh nhật Giang Dư Đoạt còn hơn nửa năm, nhưng đối với hắn, thời gian đã gấp rút lắm rồi, hắn quyết định chọn ra từ mấy phương án một cái đơn giản nhất, có khả năng thành công nhất.
Cao lương ngâm 24 giờ, cách sáu, bảy tiếng thay nước một lần?
Cho vào nồi, chưng cách thủy đến nở hoa… Cho vào nồi gì? Chưng thế nào? Nở hoa? Nở hoa gì?
Để nguội, trộn men.
Cái này thì hiểu được, chắc cũng giống thả men lúc làm rượu dâu tây.
Lên men. Bỏ vào trong thùng, thùng gì? Bọc màng bọc thực phẩm, rồi cho vào túi nhựa…. Để im hai, ba tháng? Lâu thế kia à?
Trình Khác nhanh chóng tính toán thời gian.
Cũng không chênh nhiều lắm.
Sau đó là… cất.
Dụng cụ cất? Cái quái gì cơ? Còn phải dùng đến thứ này?
Trình Khác nhanh chóng tìm hiểu xem dụng cụ cất là thế nào, lúc nhìn thấy en nờ cái ống liên tiếp rồi đến một cái thùng inox to tổ chảng, hắn thoát ra khỏi giáo trình dạy làm.
Chỉ mua về từng này đồ thôi đã có thể chiếm đầy cả cái sân sau nhà Giang Dư Đoạt rồi.
Bỏ cuộc.
Vẫn nên bắt tay vào làm từ khăn quàng cổ lông mèo đi.
Nhà hàng bên này mới khai trương chưa được bao lâu, vẫn còn rất nhiều việc, mãi cho tới tối hắn mới gần như xong việc rồi rời được nhà hàng, còn không biết đã đói bụng hay chưa.
Từ đây đến chỗ Giang Dư Đoạt, khoảng cách cũng không xa lắm, bốn trạm tàu điện ngầm, Trình Khác gửi tin nhắn cho Giang Dư Đoạt hỏi y ăn cơm chưa, Giang Dư Đoạt không trả lời lại.
Từ lúc việc kinh doanh của Miu đi vào quỹ đạo, Giang Dư Đoạt vẫn luôn bận rộn, lúc Tiểu Tôn và Trần Khánh nghỉ ngơi, y phải đứng quầy.
Trình Khác trơ mắt nhìn y trong mấy tháng đã gầy đi trông thấy, y thì lại chẳng có cảm xúc gì, mỗi ngày đều phấn khởi đến cửa hàng, phảng phất như đi du xuân.
Lúc Trình Khác gần đến cửa Miu, đã thấy Giang Dư Đoạt đứng bên cạnh thùng rác rìa đường, ngậm điếu thuốc, nhìn một cái giao lộ chữ T chếch đối diện đến xuất thần.
Trình Khác nhìn sang bên kia, không thấy có gì đặc biệt.
Có điều Giang Dư Đoạt cũng không phải đang ngẩn người, lúc hắn cách còn bốn, năm mét, Giang Dư Đoạt đã quay mặt lại, cười với hắn, gọi một tiếng: “Sao anh lại chạy đến đây?”
“Lợi hại thế, sao cậu biết tôi đang tới?” Trình Khác cười, đi đến.
“Ngửi thấy mùi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Mùi gì?” Trình Khác kéo quần áo ngửi thử, “Trời cũng lạnh mà, không có mùi gì chứ.”
“Nước hoa,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh gần đây không phải đổi loại nước hoa xịt tủ à.”
Trình Khác cười, liếc nhìn Trần Khánh đang bận bịu một mình trong cửa hàng: “Sao không vào giúp cậu ta?”
“Vừa nãy mới luôn là tôi mà, nó ăn cơm vừa về rồi mới đến lượt tôi đi ra ăn,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ăn cơm chưa?”
“… Chưa, muốn gọi cậu cùng ăn, cậu lại không trả lời tin nhắn.” Trình Khác thở dài.
Giang Dư Đoạt nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn: “Tôi không nghe thấy, lúc nãy còn đang ăn đây… Để tôi mua cho anh cái gì ăn, mì thịt kho* nhà bên cạnh ăn siêu ngon luôn, có điều keo kiệt quá, to bằng nắm đấm chút thôi.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Vào đi, bên trong còn chỗ, ngoài trời lạnh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đừng chiếm chỗ của khách,” Trình Khác cười, ngồi xuống ghế bên cạnh, “Cứ ở đây đi.”
Giang Dư Đoạt chạy đến nhà bên cạnh, mua cho hắn ba nắm tay mỳ thịt kho, đặt trong một bát rồi bưng tới.
Trình Khác nếm thử một miếng, mùi vị cũng được, rất thơm.
“Cậu muốn ăn thêm không?” Hắn gắp một đũa mì hỏi Giang Dư Đoạt.
“Tôi ăn no rồi,” Giang Dư Đoạt sờ bụng, “Giờ nhìn anh ăn tôi còn chán đây.”
“Vậy cậu đừng nhìn.” Trình Khác cúi đầu tiếp tục ăn.
“Nhìn thì vẫn phải nhìn, từ sáng đến tối cũng chẳng nhìn được mấy lần.” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn hắn, “Không thì anh lại đây ngồi với tôi đi, cũng chỉ có mấy tiếng buổi tối thôi.”
“Tuyển thêm một người nữa là được mà,” Trình Khác nói, “Các cậu cũng không cần vất vả như vậy.”
“Không được,” Giang Dư Đoạt nói, “Trần Khánh không cho.”
“Sao lại không cho?” Trình Khác ngẩn người.
“Bảo là chi phí quá cao,” Giang Dư Đoạt cười, “Ba người cũng không chênh lệch gì nhiều, chỉ là giờ ăn cơm thì khách đông hơn một chút, còn những lúc khác cũng chỉ là làm ít trà sữa gì đó.”
“Chốc nữa cậu đi cân thử đi,” Trình Khác nói, “Gầy đi nhiều quá.”
“Gầy thì sợ gì,” Giang Dư Đoạt dựa vào ghế, vén áo lên, lòng bàn tay vỗ lên bụng hai cái bộp bộp, vang lên giòn giã, “Thấy không?”
Hai vỗ này có hơi vang dội, người đi ngang qua đều nhìn lại.
“Ai.” Trình Khác vội vàng kéo áo y xuống, “Tôi nhìn cái gì, ngày nào tôi chả nhìn, không chỉ nhìn còn sờ.”
“Còn cắn, còn liếm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Im ngay!” Trình Khác đè giọng gào lên.
Giang Dư Đoạt nở nụ cười, nở nụ cười một lúc liền nằm nhoài lên bàn, tiến đến cạnh hắn nói: “Tôi thích thế lắm.”
“…Thế gì?” Trình Khác cắn mạnh một miếng mỳ.
“Anh cắn bụng tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác ăn mì mà suýt nữa sặc vào lỗ mũi, hắn vỗ đôi đũa lên bàn một cái: “Giang lão tam, lần trước bác sĩ Lý đổi thuốc cho cậu, bên trong có thành phần mùa xuân gì đúng không?’”
Giang Dư Đoạt rất vui vẻ, cười đến không ngừng được.
Trình Khác ăn hết mì, nhân dịp Giang Dư Đoạt trông có vẻ thả lỏng, liền hỏi một câu: “Vừa nãy cậu đứng đằng kia, đang nhìn gì thế?”
“Lúc anh tới à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt lại liếc mắt nhìn về phía kia: “Gần đây có lẽ là bận quá, áp lực hơi lớn…”
“Cậu nhìn thấy bọn họ à?” Trình Khác hỏi.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt đáp, nhíu mày, “Có điều không giống trước đây lắm, chính là… tôi nhìn thấy con kiến nhỏ.”
Trình Khác ngẩn người: “Nói với bác sĩ Lý chưa?”
“Nói rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Bác sĩ Lý nói, con kiến nhỏ chưa hề ra ngoài, vẫn ở trong cái bệnh viện lúc trước chuyển qua… thật ra tôi cũng biết nó chưa ra, cũng không ra được.”
“Lần đó, cậu ta xuất hiện, không thể không kích thích gì đến cậu được,” Trình Khác sờ mặt y, “Đừng nói là cậu, tôi có lúc nghe thấy tiếng cửa sổ vang còn giật mình đây.”
“Vô dụng,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi nghe thấy tiếng cửa sổ vang còn biết là Miu hoặc là gió.”
“…Ồ.” Trình Khác chép miệng
“Lúc tôi thấy con kiến nhỏ,” Giang Dư Đoạt cầm tay hắn qua, cúi đầu cắn lên đầu ngón tay hắn, “Là lập tức tự nói với mình, không phải là thật, là ảo giác thôi, không uy hiếp gì đến tôi cả, Trình Khác cũng sẽ không gặp nguy hiểm… Nhưng vẫn sẽ sợ…”
“Ừ,” Trình Khác đáp lời, “Có muốn lại đến nói chuyện với bác sĩ Lý một lúc không?”
“Chờ sang năm đi, qua sinh nhật anh đã, giờ tôi vẫn không sao, lúc ngửi thấy mùi trên người anh, con kiến nhỏ liền biến mất,” Giang Dư Đoạt nói, “Những lúc tôi ở cùng anh, hầu như đều không nhìn thấy nó.”
“Vậy tôi xin nghỉ một thời gian đi, mỗi ngày ở cạnh cậu.” Trình Khác nói.
“Không cần,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Tôi không có ý đó… Cả đời tôi có lẽ cũng sẽ thế này, uống thuốc, gặp bác sĩ, đôi khi sẽ nhìn thấy con kiến nhỏ hoặc người khác, sau đó sẽ căng thẳng sợ sệt, thế nhưng điều này cũng giống như ăn cơm, đi ngủ, đùa giỡn lưu manh, là một phần cuộc sống của tôi, nghĩ rõ ràng chuyện này rồi, sẽ thấy tốt hơn nhiều.”
“Tam ca,” Trình Khác nhìn y rất lâu, “Tôi đột nhiên phát hiện, cậu chín chắn ra nhiều đó.”
“Vốn là đã chín chắn lắm rồi,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Nhất là so với anh.”
“Ồ.” Trình Khác liếc nhìn ngón tay mình còn đang ở trong miệng Giang Dư Đoạt, “Đúng là chín chắn hơn tôi thật.”
“Anh hôm nay lúc về không rửa tay à?” Giang Dư Đoạt buông ngón tay hắn ra, nghiêng đầu phun một cái.
“…Không rửa.” Trình Khác nói, “Sao thế, mặn à?”
“Không, tôi cắn phải hạt cát,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh chơi cát à?”
“Ừ,” Trình Khác rút tay về, đứng lên đi về phía cửa hàng, “Tôi đi rửa tay rồi cho cậu gặm tiếp.”
“Tối cũng gặm nữa đi,” Giang Dư Đoạt đi theo sau hắn, nhỏ giọng nói, “An ủi tôi.”
“Lý do cũng được đấy nhỉ?” Trình Khác quay đầu lại.
“Đầy đủ lắm đúng không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“…Đúng.” Trình Khác rất bất đắc dĩ.
Lý do an ủi này, từ khi bị Giang Dư Đoạt phát hiện ra, tỉ lệ lợi dụng cực cao, bình thường bận rộn thì thôi, mấy ngày nghỉ ngơi trong Tết, Trình Khác cảm giác mình căn bản chẳng có thời gian nghỉ ngơi, đều đang an ủi Giang Dư Đoạt.
Cậu an ủi tôi, tôi an ủi cậu, BGM là tiếng pháo hoa nổ vang.
“Ngày mai tôi bắt đầu bận rồi,” Trình Khác dựa vào đầu giường, liếc nhìn bụng bị cắn thành dấu răng, “Tối hôm nay, ngủ là ngủ, không hoạt động gì nữa, sáng mai tôi còn phải họp.”
“Tôi cũng phải họp,” Giang Dư Đoạt nằm nhoài cạnh hắn, “Trần Khánh bảo muốn mở cuộc họp, thảo luận kế hoạch năm sau.”
Trình Khác không nhịn được mà cười mãi một lúc: “Cậu ta cũng nhiệt tình nhỉ.”
“Đương nhiên là nhiệt tình rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Nó còn có cổ phần đây, cũng là người cuối năm được chia hoa hồng mà.”
“Các cậu năm sau có kế hoạch gì?” Trình Khác hỏi.
“Bọn tôi muốn chiếm cửa hàng cá viên trên tầng,” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn họ ở tầng hai, ngay lối vào trung tâm thương mại đó, buôn bán không tốt lắm, có lẽ là hơi muốn chuyển nhượng lại, nếu chúng ta nhận, diện tích có thể tăng lên, còn có thể bán mấy thứ khác.”
“Không tệ.” Trình Khác gật gật đầu.
“Phí chuyển nhượng có lẽ cũng không ít.” Giang Dư Đoạt thở dài.
“Tôi bỏ.” Trình Khác nói.
“Không được.” Giang Dư Đoạt dứt khoát từ chối, “Tôi còn thiếu chút tiền chuyển nhượng này à.”
Trình Khác cười, xoa mặt y.
Vừa qua Tết là tới sinh nhật Trình Khác, Giang Dư Đoạt ngoại trừ bận bịu đại nghiệp thương lượng lấy cửa hàng cá viên ra, buổi tối có thời gian đều cúi đầu trên bàn bên kia phòng, tháo cái đồng hồ đeo tay ra.
Trình Khác thật sự bất lực, cái nhà này cũng chỉ to có như vậy, Giang Dư Đoạt muốn cho hắn niềm vui bất ngờ ngày sinh nhật, hắn có muốn không nhìn thấy cũng khó, nhất là khi Giang Dư Đoạt lại chẳng có ý thức bảo mật gì hết, làm xong một nửa đi nghỉ cũng không thèm dọn, khóe mắt hắn nhìn lướt qua cũng đã biết Giang Dư Đoạt định làm gì.
Đồng hồ đã bị tháo hết ra, từng linh kiện chỉnh tề sắp trên mặt bàn, chính giữa đặt một cái khay hình vuông sơn màu đen, bên cạnh còn có keo dán rồi kẹp các thứ.
Vừa nhìn đã biết, có lẽ định làm một bức tranh.
“Anh đừng có mà nhìn lén!” Giang Dư Đoạt đứng ở cửa hô, “Nhìn lén rồi lại bảo không còn bất ngờ gì nữa!”
“Tôi mẹ nó có không muốn nhìn, cậu cũng chỉ thiếu điều bày luôn trước mặt tôi thôi, tôi có thể không nhìn thấy chắc,” Trình Khác cực kỳ bất lực, “Tôi đi phơi quần áo thôi cũng phải đi qua đây!”
Giang Dư Đoạt cầm lấy một tờ báo, đi tới trùm lên trên một đống đồ kia, “Như vậy được chưa?”
“…Được rồi.” Trình Khác thở dài.
“Quà sinh nhật của tôi thì sao?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Bí mật.” Trình Khác nói.
“Bí mật cái gì, đều là tôi chọn,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh có phải là không làm được không đó?”
“Sinh nhật cậu đến chưa?” Trình Khác nhìn y chằm chằm, “Đến chưa?”
“Chưa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Thế sao cậu lại biết tôi không làm được.” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt tặc lưỡi rồi đi ra.
Cũng thật sự có lẽ là không làm được, Trình Khác sau khi từ bỏ rượu cao lương, liền chuyển hướng sang khăn quàng cổ lông Miu, thế nhưng tìm hiểu rất lâu, dùng lông mèo dệt thành sợi là nhiệm vụ bất khả thi, cho nên hắn đã chuyển khăn quàng cổ thành quả cầu bông.
Hắn định dùng lông mèo làm mấy cái đầu Miu, rồi làm móc chìa khóa gì đó cho Giang Dư Đoạt.
Thế nhưng cái thứ quái quỷ này, độ khó cũng cực cao, tích góp lông Miu được mấy nắm, kế hoạch của hắn là làm theo hình Miu trên bảng hiệu cửa hàng trà sữa của bọn Giang Dư Đoạt, một cái đầu, hai cái tai, phía sau đính cái đuôi, hắn còn vẽ cả bản thiết kế, mua thêm ít lông dê, lúc không có việc gì thì ngồi trong nhà hàng luyện tập, dù sao cũng không dám lãng phí lông Miu, thế nhưng luyện tập lâu như vậy rồi, giỏi nhất cũng chỉ là làm được một nắm, vẫn không thể nào vo tròn được.
Ngược lại, quà Giang Dư Đoạt làm có vẻ đã xong rồi, linh kiện đã biến mất, trên bàn đặt một cái hộp màu đen, phía trên còn thắt nơ con bướm đỏ.
Giang Dư Đoạt khiến bất ngờ trở nên không hề bất ngờ một cách cực kỳ triệt để, Trình Khác thậm chí còn thấy y dùng bút mực nước vàng viết thông báo lên trên hộp.
Trình Khác, xin chào.
Sinh nhật vui vẻ.
Đây là quà sinh nhật thứ hai tôi tặng cho anh.
Là một bức tranh.
Không chỉ tháo một cái đồng hồ, tôi còn đi mua thêm mấy cái về tháo ra, không thì không đủ linh kiện để dùng.
Hi vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ như loài hoa này.
Tôi yêu anh.
Có lẽ đã tháo rất nhiều đồng hồ, làm một bức tranh rất nhiều hoa.
Trình Khác cũng không quan trọng chuyện bất ngờ bị mất, một trong những lý do Giang Dư Đoạt làm hắn mê muội, chính là loại thẳng thắn không bằng lời này.
Huống hồ những câu nói này, ngốc nghếch mà lại chân thành, đều khiến lòng người như sắp tan ra.
Sinh nhật này, chỉ có hai người bọn họ trải qua cùng nhau, không gọi bạn bè, cũng không ra ngoài.
Cũng không gọi thức ăn ngoài, là Giang Dư Đoạt tự mình làm lẩu.
Lúc ăn, Trình Khác nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, vị giác cũng phảng phất được liên hệ với ký ức.
Ăn cơm xong, Giang Dư Đoạt đứng lên: “Tôi có một niềm vui bất ngờ cho anh.”
“Ừ.” Trình Khác cười, chờ y đi vào phòng mang hộp quà đen ra.
Thế nhưng Giang Dư Đoạt lại đi vào nhà bếp, sau đó bê một hộp bánh kem tới.
“Còn mua bánh kem à?” Trình Khác ngẩn người, đây có thể tính là niềm vui bất ngờ, dù sao hắn cũng không định ăn bánh kem.
“Không phải mua,” Giang Dư Đoạt bỏ hộp bánh kem lên bàn, mở nắp hộp ra, “Đây đây đây đây! Nhìn đi!”
Niềm vui bất ngờ.
Tuyệt đối là niềm vui bất ngờ.
“Mịa,” Trình Khác hơi nhảy lên, “Cậu làm à?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, nhưng lại có hơi kinh ngạc, “Sao anh nhận ra được là tôi làm?”
“Không phải phí lời à, làm gì có tiệm bánh gato nào bán bánh kem xấu như vậy chứ.” Trình Khác nói.
“Mọe nhà anh,” Giang Dư Đoạt cười vui vẻ, “Xấu lắm à?”
“Xấu,” Trình Khác nhìn cái bánh gato này, nở nụ cười một lúc lại hơi muốn khóc, hắn lấy điện thoại ra, chụp mấy bức ảnh bánh gato. “Quá xấu luôn.”
“Thích không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Thích lắm lắm.” Trình Khác đi tới trước mặt y, ôm chầm lấy y, rồi cắn mạnh một cái lên cổ Giang Dư Đoạt, “Quá thích luôn.”
“Đây là niềm vui bất ngờ, đúng không?” Giang Dư Đoạt vừa xuýt xoa, vừa xoa mạnh trên cổ mấy lần, “Đệt! Mẹ nó, miệng anh có biết kiềm chế không thế?”
Trình Khác cười, lại hôn y một cái, xoay người lại nhìn bánh kem.
Bánh ga tô là hình vuông, cực kỳ đơn giản, trắng phau, chính giữa có hai trái tim tựa vào nhau.
Kem trét cực kỳ không đều, hoa kem bơ đặt bên trên cũng là trái một cái phải một cái, cái to cái nhỏ, có điều hai trái tim ở giữa, vẽ cũng đẹp lắm.
“Bên trong có hoa quả, tôi bỏ nhiều hoa quả lắm,” Cánh tay Giang Dư Đoạt từ phía sau vòng qua người hắn, lấy nến ra, chỉ lấy một số 3, châm nến lên, rồi cắm vào giữa bánh kem, ghé vào tai hắn nói: “Ba tuổi rồi, thiếu gia.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Ước đi rồi thổi nến.” Giang Dư Đoạt ôm lấy eo hắn, cúi đầu gác cằm lên vai hắn, nhìn bánh kem.
Trình Khác nhắm hai mắt lại.
Thật ra, hắn cũng không biết phải ước gì.
Cuộc sống ước ao, người hắn ước ao, đều ở ngay trước mặt.
Còn phải ước điều gì nữa?
Trình Khác lùi lại vào người Giang Dư Đoạt, nhắm hai mắt lại nghĩ.
Vậy thì, ước được lâu dài đi.
_________________________________________________________________________________________
*mì thịt kho:
Phương pháp tự cất rượu cao lương.
Trình Khác ngồi trên ghế trong góc sân thượng tầng hai nhà hàng, nghiêm túc cúi đầu nhìn điện thoại di động, bên cạnh là một bàn khách đang chơi vẽ tranh cát.
“Anh Trình,” một cô gái quay đầu về phía này, “Giúp em sửa lại mấy chi tiết nhỏ này được không, em muốn chụp ảnh.”
“Được.” Trình Khác đặt điện thoại xuống, đứng lên, rồi đi tới nhìn thử bức tranh cát trên bàn vẽ.
Vẽ một con mèo, nói chính xác thì, hắn đoán đây là một con mèo, dù sao thì trong nhà cũng có con mèo, ngày nào cũng dùng đủ loại tư thế nằm nhoài trên mọi chỗ nó muốn nằm.
“Hai mắt ở đây,” Trình Khác nhúm cát, lau qua vị trí mắt mèo, sau đó bù lại hai chấm nhỏ cát, “Như vậy là đẹp rồi… đường viền tai… kéo thêm một chút thế này sẽ đẹp hơn…”
“A,” mấy người nọ liền nhỏ giọng kinh ngạc thốt lên, gật gù liên tục, “Cao thủ tiện tay sửa lại hai cái đã nhìn ra được hình dạng rồi, giỏi thật.”
“Gần như là như vậy đi,” Trình Khác sửa lại con mèo này một chút, tùy ý thêm ít cát xung quanh, “Chụp thế này là thật sự lừa người được rồi.”
Mấy người khách lấy điện thoại ra chụp, Trình Khác lại ngồi về trên ghế, tiếp tục tìm hiểu phương pháp tự cất rượu cao lương.
Cách sinh nhật Giang Dư Đoạt còn hơn nửa năm, nhưng đối với hắn, thời gian đã gấp rút lắm rồi, hắn quyết định chọn ra từ mấy phương án một cái đơn giản nhất, có khả năng thành công nhất.
Cao lương ngâm 24 giờ, cách sáu, bảy tiếng thay nước một lần?
Cho vào nồi, chưng cách thủy đến nở hoa… Cho vào nồi gì? Chưng thế nào? Nở hoa? Nở hoa gì?
Để nguội, trộn men.
Cái này thì hiểu được, chắc cũng giống thả men lúc làm rượu dâu tây.
Lên men. Bỏ vào trong thùng, thùng gì? Bọc màng bọc thực phẩm, rồi cho vào túi nhựa…. Để im hai, ba tháng? Lâu thế kia à?
Trình Khác nhanh chóng tính toán thời gian.
Cũng không chênh nhiều lắm.
Sau đó là… cất.
Dụng cụ cất? Cái quái gì cơ? Còn phải dùng đến thứ này?
Trình Khác nhanh chóng tìm hiểu xem dụng cụ cất là thế nào, lúc nhìn thấy en nờ cái ống liên tiếp rồi đến một cái thùng inox to tổ chảng, hắn thoát ra khỏi giáo trình dạy làm.
Chỉ mua về từng này đồ thôi đã có thể chiếm đầy cả cái sân sau nhà Giang Dư Đoạt rồi.
Bỏ cuộc.
Vẫn nên bắt tay vào làm từ khăn quàng cổ lông mèo đi.
Nhà hàng bên này mới khai trương chưa được bao lâu, vẫn còn rất nhiều việc, mãi cho tới tối hắn mới gần như xong việc rồi rời được nhà hàng, còn không biết đã đói bụng hay chưa.
Từ đây đến chỗ Giang Dư Đoạt, khoảng cách cũng không xa lắm, bốn trạm tàu điện ngầm, Trình Khác gửi tin nhắn cho Giang Dư Đoạt hỏi y ăn cơm chưa, Giang Dư Đoạt không trả lời lại.
Từ lúc việc kinh doanh của Miu đi vào quỹ đạo, Giang Dư Đoạt vẫn luôn bận rộn, lúc Tiểu Tôn và Trần Khánh nghỉ ngơi, y phải đứng quầy.
Trình Khác trơ mắt nhìn y trong mấy tháng đã gầy đi trông thấy, y thì lại chẳng có cảm xúc gì, mỗi ngày đều phấn khởi đến cửa hàng, phảng phất như đi du xuân.
Lúc Trình Khác gần đến cửa Miu, đã thấy Giang Dư Đoạt đứng bên cạnh thùng rác rìa đường, ngậm điếu thuốc, nhìn một cái giao lộ chữ T chếch đối diện đến xuất thần.
Trình Khác nhìn sang bên kia, không thấy có gì đặc biệt.
Có điều Giang Dư Đoạt cũng không phải đang ngẩn người, lúc hắn cách còn bốn, năm mét, Giang Dư Đoạt đã quay mặt lại, cười với hắn, gọi một tiếng: “Sao anh lại chạy đến đây?”
“Lợi hại thế, sao cậu biết tôi đang tới?” Trình Khác cười, đi đến.
“Ngửi thấy mùi.” Giang Dư Đoạt nói.
“Mùi gì?” Trình Khác kéo quần áo ngửi thử, “Trời cũng lạnh mà, không có mùi gì chứ.”
“Nước hoa,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh gần đây không phải đổi loại nước hoa xịt tủ à.”
Trình Khác cười, liếc nhìn Trần Khánh đang bận bịu một mình trong cửa hàng: “Sao không vào giúp cậu ta?”
“Vừa nãy mới luôn là tôi mà, nó ăn cơm vừa về rồi mới đến lượt tôi đi ra ăn,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh ăn cơm chưa?”
“… Chưa, muốn gọi cậu cùng ăn, cậu lại không trả lời tin nhắn.” Trình Khác thở dài.
Giang Dư Đoạt nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn: “Tôi không nghe thấy, lúc nãy còn đang ăn đây… Để tôi mua cho anh cái gì ăn, mì thịt kho* nhà bên cạnh ăn siêu ngon luôn, có điều keo kiệt quá, to bằng nắm đấm chút thôi.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Vào đi, bên trong còn chỗ, ngoài trời lạnh.” Giang Dư Đoạt nói.
“Đừng chiếm chỗ của khách,” Trình Khác cười, ngồi xuống ghế bên cạnh, “Cứ ở đây đi.”
Giang Dư Đoạt chạy đến nhà bên cạnh, mua cho hắn ba nắm tay mỳ thịt kho, đặt trong một bát rồi bưng tới.
Trình Khác nếm thử một miếng, mùi vị cũng được, rất thơm.
“Cậu muốn ăn thêm không?” Hắn gắp một đũa mì hỏi Giang Dư Đoạt.
“Tôi ăn no rồi,” Giang Dư Đoạt sờ bụng, “Giờ nhìn anh ăn tôi còn chán đây.”
“Vậy cậu đừng nhìn.” Trình Khác cúi đầu tiếp tục ăn.
“Nhìn thì vẫn phải nhìn, từ sáng đến tối cũng chẳng nhìn được mấy lần.” Giang Dư Đoạt vẫn nhìn hắn, “Không thì anh lại đây ngồi với tôi đi, cũng chỉ có mấy tiếng buổi tối thôi.”
“Tuyển thêm một người nữa là được mà,” Trình Khác nói, “Các cậu cũng không cần vất vả như vậy.”
“Không được,” Giang Dư Đoạt nói, “Trần Khánh không cho.”
“Sao lại không cho?” Trình Khác ngẩn người.
“Bảo là chi phí quá cao,” Giang Dư Đoạt cười, “Ba người cũng không chênh lệch gì nhiều, chỉ là giờ ăn cơm thì khách đông hơn một chút, còn những lúc khác cũng chỉ là làm ít trà sữa gì đó.”
“Chốc nữa cậu đi cân thử đi,” Trình Khác nói, “Gầy đi nhiều quá.”
“Gầy thì sợ gì,” Giang Dư Đoạt dựa vào ghế, vén áo lên, lòng bàn tay vỗ lên bụng hai cái bộp bộp, vang lên giòn giã, “Thấy không?”
Hai vỗ này có hơi vang dội, người đi ngang qua đều nhìn lại.
“Ai.” Trình Khác vội vàng kéo áo y xuống, “Tôi nhìn cái gì, ngày nào tôi chả nhìn, không chỉ nhìn còn sờ.”
“Còn cắn, còn liếm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Im ngay!” Trình Khác đè giọng gào lên.
Giang Dư Đoạt nở nụ cười, nở nụ cười một lúc liền nằm nhoài lên bàn, tiến đến cạnh hắn nói: “Tôi thích thế lắm.”
“…Thế gì?” Trình Khác cắn mạnh một miếng mỳ.
“Anh cắn bụng tôi.” Giang Dư Đoạt nói.
Trình Khác ăn mì mà suýt nữa sặc vào lỗ mũi, hắn vỗ đôi đũa lên bàn một cái: “Giang lão tam, lần trước bác sĩ Lý đổi thuốc cho cậu, bên trong có thành phần mùa xuân gì đúng không?’”
Giang Dư Đoạt rất vui vẻ, cười đến không ngừng được.
Trình Khác ăn hết mì, nhân dịp Giang Dư Đoạt trông có vẻ thả lỏng, liền hỏi một câu: “Vừa nãy cậu đứng đằng kia, đang nhìn gì thế?”
“Lúc anh tới à?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Ừm.” Trình Khác gật đầu.
Giang Dư Đoạt lại liếc mắt nhìn về phía kia: “Gần đây có lẽ là bận quá, áp lực hơi lớn…”
“Cậu nhìn thấy bọn họ à?” Trình Khác hỏi.
“Ừ,” Giang Dư Đoạt đáp, nhíu mày, “Có điều không giống trước đây lắm, chính là… tôi nhìn thấy con kiến nhỏ.”
Trình Khác ngẩn người: “Nói với bác sĩ Lý chưa?”
“Nói rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Bác sĩ Lý nói, con kiến nhỏ chưa hề ra ngoài, vẫn ở trong cái bệnh viện lúc trước chuyển qua… thật ra tôi cũng biết nó chưa ra, cũng không ra được.”
“Lần đó, cậu ta xuất hiện, không thể không kích thích gì đến cậu được,” Trình Khác sờ mặt y, “Đừng nói là cậu, tôi có lúc nghe thấy tiếng cửa sổ vang còn giật mình đây.”
“Vô dụng,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi nghe thấy tiếng cửa sổ vang còn biết là Miu hoặc là gió.”
“…Ồ.” Trình Khác chép miệng
“Lúc tôi thấy con kiến nhỏ,” Giang Dư Đoạt cầm tay hắn qua, cúi đầu cắn lên đầu ngón tay hắn, “Là lập tức tự nói với mình, không phải là thật, là ảo giác thôi, không uy hiếp gì đến tôi cả, Trình Khác cũng sẽ không gặp nguy hiểm… Nhưng vẫn sẽ sợ…”
“Ừ,” Trình Khác đáp lời, “Có muốn lại đến nói chuyện với bác sĩ Lý một lúc không?”
“Chờ sang năm đi, qua sinh nhật anh đã, giờ tôi vẫn không sao, lúc ngửi thấy mùi trên người anh, con kiến nhỏ liền biến mất,” Giang Dư Đoạt nói, “Những lúc tôi ở cùng anh, hầu như đều không nhìn thấy nó.”
“Vậy tôi xin nghỉ một thời gian đi, mỗi ngày ở cạnh cậu.” Trình Khác nói.
“Không cần,” Giang Dư Đoạt nở nụ cười, “Tôi không có ý đó… Cả đời tôi có lẽ cũng sẽ thế này, uống thuốc, gặp bác sĩ, đôi khi sẽ nhìn thấy con kiến nhỏ hoặc người khác, sau đó sẽ căng thẳng sợ sệt, thế nhưng điều này cũng giống như ăn cơm, đi ngủ, đùa giỡn lưu manh, là một phần cuộc sống của tôi, nghĩ rõ ràng chuyện này rồi, sẽ thấy tốt hơn nhiều.”
“Tam ca,” Trình Khác nhìn y rất lâu, “Tôi đột nhiên phát hiện, cậu chín chắn ra nhiều đó.”
“Vốn là đã chín chắn lắm rồi,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Nhất là so với anh.”
“Ồ.” Trình Khác liếc nhìn ngón tay mình còn đang ở trong miệng Giang Dư Đoạt, “Đúng là chín chắn hơn tôi thật.”
“Anh hôm nay lúc về không rửa tay à?” Giang Dư Đoạt buông ngón tay hắn ra, nghiêng đầu phun một cái.
“…Không rửa.” Trình Khác nói, “Sao thế, mặn à?”
“Không, tôi cắn phải hạt cát,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh chơi cát à?”
“Ừ,” Trình Khác rút tay về, đứng lên đi về phía cửa hàng, “Tôi đi rửa tay rồi cho cậu gặm tiếp.”
“Tối cũng gặm nữa đi,” Giang Dư Đoạt đi theo sau hắn, nhỏ giọng nói, “An ủi tôi.”
“Lý do cũng được đấy nhỉ?” Trình Khác quay đầu lại.
“Đầy đủ lắm đúng không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“…Đúng.” Trình Khác rất bất đắc dĩ.
Lý do an ủi này, từ khi bị Giang Dư Đoạt phát hiện ra, tỉ lệ lợi dụng cực cao, bình thường bận rộn thì thôi, mấy ngày nghỉ ngơi trong Tết, Trình Khác cảm giác mình căn bản chẳng có thời gian nghỉ ngơi, đều đang an ủi Giang Dư Đoạt.
Cậu an ủi tôi, tôi an ủi cậu, BGM là tiếng pháo hoa nổ vang.
“Ngày mai tôi bắt đầu bận rồi,” Trình Khác dựa vào đầu giường, liếc nhìn bụng bị cắn thành dấu răng, “Tối hôm nay, ngủ là ngủ, không hoạt động gì nữa, sáng mai tôi còn phải họp.”
“Tôi cũng phải họp,” Giang Dư Đoạt nằm nhoài cạnh hắn, “Trần Khánh bảo muốn mở cuộc họp, thảo luận kế hoạch năm sau.”
Trình Khác không nhịn được mà cười mãi một lúc: “Cậu ta cũng nhiệt tình nhỉ.”
“Đương nhiên là nhiệt tình rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Nó còn có cổ phần đây, cũng là người cuối năm được chia hoa hồng mà.”
“Các cậu năm sau có kế hoạch gì?” Trình Khác hỏi.
“Bọn tôi muốn chiếm cửa hàng cá viên trên tầng,” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn họ ở tầng hai, ngay lối vào trung tâm thương mại đó, buôn bán không tốt lắm, có lẽ là hơi muốn chuyển nhượng lại, nếu chúng ta nhận, diện tích có thể tăng lên, còn có thể bán mấy thứ khác.”
“Không tệ.” Trình Khác gật gật đầu.
“Phí chuyển nhượng có lẽ cũng không ít.” Giang Dư Đoạt thở dài.
“Tôi bỏ.” Trình Khác nói.
“Không được.” Giang Dư Đoạt dứt khoát từ chối, “Tôi còn thiếu chút tiền chuyển nhượng này à.”
Trình Khác cười, xoa mặt y.
Vừa qua Tết là tới sinh nhật Trình Khác, Giang Dư Đoạt ngoại trừ bận bịu đại nghiệp thương lượng lấy cửa hàng cá viên ra, buổi tối có thời gian đều cúi đầu trên bàn bên kia phòng, tháo cái đồng hồ đeo tay ra.
Trình Khác thật sự bất lực, cái nhà này cũng chỉ to có như vậy, Giang Dư Đoạt muốn cho hắn niềm vui bất ngờ ngày sinh nhật, hắn có muốn không nhìn thấy cũng khó, nhất là khi Giang Dư Đoạt lại chẳng có ý thức bảo mật gì hết, làm xong một nửa đi nghỉ cũng không thèm dọn, khóe mắt hắn nhìn lướt qua cũng đã biết Giang Dư Đoạt định làm gì.
Đồng hồ đã bị tháo hết ra, từng linh kiện chỉnh tề sắp trên mặt bàn, chính giữa đặt một cái khay hình vuông sơn màu đen, bên cạnh còn có keo dán rồi kẹp các thứ.
Vừa nhìn đã biết, có lẽ định làm một bức tranh.
“Anh đừng có mà nhìn lén!” Giang Dư Đoạt đứng ở cửa hô, “Nhìn lén rồi lại bảo không còn bất ngờ gì nữa!”
“Tôi mẹ nó có không muốn nhìn, cậu cũng chỉ thiếu điều bày luôn trước mặt tôi thôi, tôi có thể không nhìn thấy chắc,” Trình Khác cực kỳ bất lực, “Tôi đi phơi quần áo thôi cũng phải đi qua đây!”
Giang Dư Đoạt cầm lấy một tờ báo, đi tới trùm lên trên một đống đồ kia, “Như vậy được chưa?”
“…Được rồi.” Trình Khác thở dài.
“Quà sinh nhật của tôi thì sao?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Bí mật.” Trình Khác nói.
“Bí mật cái gì, đều là tôi chọn,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh có phải là không làm được không đó?”
“Sinh nhật cậu đến chưa?” Trình Khác nhìn y chằm chằm, “Đến chưa?”
“Chưa.” Giang Dư Đoạt nói.
“Thế sao cậu lại biết tôi không làm được.” Trình Khác hỏi.
Giang Dư Đoạt tặc lưỡi rồi đi ra.
Cũng thật sự có lẽ là không làm được, Trình Khác sau khi từ bỏ rượu cao lương, liền chuyển hướng sang khăn quàng cổ lông Miu, thế nhưng tìm hiểu rất lâu, dùng lông mèo dệt thành sợi là nhiệm vụ bất khả thi, cho nên hắn đã chuyển khăn quàng cổ thành quả cầu bông.
Hắn định dùng lông mèo làm mấy cái đầu Miu, rồi làm móc chìa khóa gì đó cho Giang Dư Đoạt.
Thế nhưng cái thứ quái quỷ này, độ khó cũng cực cao, tích góp lông Miu được mấy nắm, kế hoạch của hắn là làm theo hình Miu trên bảng hiệu cửa hàng trà sữa của bọn Giang Dư Đoạt, một cái đầu, hai cái tai, phía sau đính cái đuôi, hắn còn vẽ cả bản thiết kế, mua thêm ít lông dê, lúc không có việc gì thì ngồi trong nhà hàng luyện tập, dù sao cũng không dám lãng phí lông Miu, thế nhưng luyện tập lâu như vậy rồi, giỏi nhất cũng chỉ là làm được một nắm, vẫn không thể nào vo tròn được.
Ngược lại, quà Giang Dư Đoạt làm có vẻ đã xong rồi, linh kiện đã biến mất, trên bàn đặt một cái hộp màu đen, phía trên còn thắt nơ con bướm đỏ.
Giang Dư Đoạt khiến bất ngờ trở nên không hề bất ngờ một cách cực kỳ triệt để, Trình Khác thậm chí còn thấy y dùng bút mực nước vàng viết thông báo lên trên hộp.
Trình Khác, xin chào.
Sinh nhật vui vẻ.
Đây là quà sinh nhật thứ hai tôi tặng cho anh.
Là một bức tranh.
Không chỉ tháo một cái đồng hồ, tôi còn đi mua thêm mấy cái về tháo ra, không thì không đủ linh kiện để dùng.
Hi vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ như loài hoa này.
Tôi yêu anh.
Có lẽ đã tháo rất nhiều đồng hồ, làm một bức tranh rất nhiều hoa.
Trình Khác cũng không quan trọng chuyện bất ngờ bị mất, một trong những lý do Giang Dư Đoạt làm hắn mê muội, chính là loại thẳng thắn không bằng lời này.
Huống hồ những câu nói này, ngốc nghếch mà lại chân thành, đều khiến lòng người như sắp tan ra.
Sinh nhật này, chỉ có hai người bọn họ trải qua cùng nhau, không gọi bạn bè, cũng không ra ngoài.
Cũng không gọi thức ăn ngoài, là Giang Dư Đoạt tự mình làm lẩu.
Lúc ăn, Trình Khác nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia, vị giác cũng phảng phất được liên hệ với ký ức.
Ăn cơm xong, Giang Dư Đoạt đứng lên: “Tôi có một niềm vui bất ngờ cho anh.”
“Ừ.” Trình Khác cười, chờ y đi vào phòng mang hộp quà đen ra.
Thế nhưng Giang Dư Đoạt lại đi vào nhà bếp, sau đó bê một hộp bánh kem tới.
“Còn mua bánh kem à?” Trình Khác ngẩn người, đây có thể tính là niềm vui bất ngờ, dù sao hắn cũng không định ăn bánh kem.
“Không phải mua,” Giang Dư Đoạt bỏ hộp bánh kem lên bàn, mở nắp hộp ra, “Đây đây đây đây! Nhìn đi!”
Niềm vui bất ngờ.
Tuyệt đối là niềm vui bất ngờ.
“Mịa,” Trình Khác hơi nhảy lên, “Cậu làm à?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, nhưng lại có hơi kinh ngạc, “Sao anh nhận ra được là tôi làm?”
“Không phải phí lời à, làm gì có tiệm bánh gato nào bán bánh kem xấu như vậy chứ.” Trình Khác nói.
“Mọe nhà anh,” Giang Dư Đoạt cười vui vẻ, “Xấu lắm à?”
“Xấu,” Trình Khác nhìn cái bánh gato này, nở nụ cười một lúc lại hơi muốn khóc, hắn lấy điện thoại ra, chụp mấy bức ảnh bánh gato. “Quá xấu luôn.”
“Thích không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Thích lắm lắm.” Trình Khác đi tới trước mặt y, ôm chầm lấy y, rồi cắn mạnh một cái lên cổ Giang Dư Đoạt, “Quá thích luôn.”
“Đây là niềm vui bất ngờ, đúng không?” Giang Dư Đoạt vừa xuýt xoa, vừa xoa mạnh trên cổ mấy lần, “Đệt! Mẹ nó, miệng anh có biết kiềm chế không thế?”
Trình Khác cười, lại hôn y một cái, xoay người lại nhìn bánh kem.
Bánh ga tô là hình vuông, cực kỳ đơn giản, trắng phau, chính giữa có hai trái tim tựa vào nhau.
Kem trét cực kỳ không đều, hoa kem bơ đặt bên trên cũng là trái một cái phải một cái, cái to cái nhỏ, có điều hai trái tim ở giữa, vẽ cũng đẹp lắm.
“Bên trong có hoa quả, tôi bỏ nhiều hoa quả lắm,” Cánh tay Giang Dư Đoạt từ phía sau vòng qua người hắn, lấy nến ra, chỉ lấy một số 3, châm nến lên, rồi cắm vào giữa bánh kem, ghé vào tai hắn nói: “Ba tuổi rồi, thiếu gia.”
“Ừ.” Trình Khác gật đầu.
“Ước đi rồi thổi nến.” Giang Dư Đoạt ôm lấy eo hắn, cúi đầu gác cằm lên vai hắn, nhìn bánh kem.
Trình Khác nhắm hai mắt lại.
Thật ra, hắn cũng không biết phải ước gì.
Cuộc sống ước ao, người hắn ước ao, đều ở ngay trước mặt.
Còn phải ước điều gì nữa?
Trình Khác lùi lại vào người Giang Dư Đoạt, nhắm hai mắt lại nghĩ.
Vậy thì, ước được lâu dài đi.
_________________________________________________________________________________________
*mì thịt kho:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook