Thực Xin Lỗi, Ta Yêu Ngươi
-
Chương 18
Tác giả Lý Bích Hoa đã nói, một sự kiện tàn khốc nhất trên đời, chính là nam nhân thay lòng đổi dạ.
Thu Hàn trong một đêm già đi.
Từ sau khoi nhận được cú điện thoại kia, đây là ngày thứ mấy? Nàng đếm ngày chỉ là ráng chịu, một ngày lại một ngày, dần dần cảm giác cũng đã không còn bén nhọn đau đớn như vậy.
Nàng không có nói cho Uông Đồng hoặc là bất cứ người nào, cũng không có gọi điện thoại đi chất vấn Hà Thư Hạo.
Nàng chỉ biến thành đà điểu, đem miệng vết thương che dấu, ngăn cách cho rằng nhìn không tới thống khổ, thì sẽ không có thống khổ.
Nàng thậm chí hi vọng, đêm hôm đó chỉ là một cơn ác mộng hoang đường , sau khi tỉnh lại bầu trời vẫn một màu xanh ánh mặt trời vẫn ấm áp như vậy, thật là không thay đổi.
Thu Hàn một mực chờ, có người đến đập bờ vai của nàng, nói cho nàng biết, đây chẳng qua là một giấc mộng mà thôi.
Có một ngày, trước ánh bình minh nàng thật sự bị bừng tỉnh. Nhưng lại bởi vì tiếng chuông điện thoại .
“Tiểu Hàn......” Đêm dài người tĩnh, thanh âm của hắn gần gũi tựa như tại bên tai, lại xa xôi giống như ở chân trời.
Nàng không có lên tiếng, bởi vì trong nội tâm có cảm giác sợ.
“Lễ Giáng Sinh đêm hôm đó, bạn của ta cùng bạn gái người Mỹ của hắn ở nhờ chỗ ta một đêm. Ta lại đang tắm rửa, ngươi lại gọi điện thoại tới...... Tiểu Hàn, ngươi phải tin tưởng ta.”
Điện thoại này nàng kiên quyết lắc đầu, nhưng hắn nhìn không thấy còn đang nói: “Đây chỉ là một trường hợp không mong muốn ta không hy vọng nó ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta......”
“Pằng!” Nàng cúp điện thoại của hắn.
Tại sao phải nói như vậy, tại sao phải biện hộ chính mình như vậy? Tại sao phải làm cho nàng biết rõ một người nàng yêu lâu như vậy , là vô sỉ mà hèn hạ như thế? Vì cái gì nhất định phải làm nàng hối hận?
Đời này ghét nhất nam nhân dối trá , bình thường ngàn đau vạn yêu săn sóc tinh tế, đến khi mắc lỗi lại trăm lời biện hộ.
Có lẽ nàng nên may mắn, một hồi ngoài ý muốn, thấy rõ được con người của hắn
Mộng rốt cục tỉnh!
Thu Hàn đứng lên, bỏ đi hết thảy tất cả những gì liên quan đến Hà Thư Hạo ở trong phòng. Hình của hắn, vì hắn mua quần áo trong, cà vạt của hắn còn có hai cái đồng hồ catier, không chút do dự ném vào thùng rác.
Đột nhiên lại bắt đầu khóc, đối với cái gương trong phòng tắm khóc. Trong kính mặt mày dần dần vặn vẹo, hoàn toàn thay đổi.
Nàng yêu nam nhân sâu như vậy, nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy , kết quả là, nam nhân ấy lại tổn thương nàng sâu sắc.
Sự thật là châm chọc như thế, nàng lại một lần tự cho là đúng, ngược lại nhớ đến lời của Mai Như Tố, cái kia chỉ vẹn vẹn có hai mặt duyên phận, cách xa trùng dương .
“Nếu như nam nhân đối ngươi như vậy nói, như vậy kết luận duy nhất chính là, ngươi không còn là người quan trọng duy nhất trong lòng của hắn nữa.”
Đã sớm phát giác, nàng cũng không phải là nữ nhân mà Hà Thư Hạo muốn nhất.
Hắn yêu mến nữ nhân thục nữ ưu nhã đoan trang , không quen nhìn bộ dạng đi đường ngã trái ngã phải của nàng; hắn yêu mến nữ nhân mặc váy dài màu trắng, đối với trang phục một thân quần jean, áo sơ mi trắng của nàng phi thường khinh thường; hắn thường xuyên đem nàng trở thành đứa bé, đối với nàng khoa tay múa chân......
Một nữ nhân trôi qua khó khăn nhất, không phải phát hiện mình không hề xinh đẹp, mà là phát hiện mình chưa bao giờ từng xinh đẹp, ít nhất ở trong lòng người đó.
Phát hiện này, cho Thu Hàn bị đả kích. Hết thảy tất cả tại trong nháy mắt trở nên thoái chí nản lòng.
Nửa đêm tan tầm, đi vào cái kia ngõ sâu thì nàng một chút cũng không sợ, trong nội tâm một mảnh trống vắng. Tâm chết lặng, lá gan thần kỳ lớn.
Về đến nhà, ôm đồ ăn cặp lồng đựng cơm hoặc là mì ăn liền vô vị ngồi ở trước máy vi tính lên mạng chơi game, mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai.
Ánh mặt trời u ám trong trẻo nhưng lạnh lùng, thế giới tuyệt vọng bình thường yên lặng. Da của nàng tái nhợt ánh mắt khô khan, ngón tay bởi vì thời gian dài gõ bàn phím xương bình thường đau nhức.
Thu Hàn thường thường lâm vào hoảng hốt, cảm giác mình đứng ở đàng xa, như nhìn người khác đồng dạng lạnh lùng nhìn mình, không biết mình đang làm cái gì, không biết mình nghĩ muốn cái gì, không biết cuộc sống đến tột cùng có cái gì ý nghĩa.
Nàng từ lúc chào đời tới nay đây là mùa đông lạnh nhất . Băng tuyết trắng xóa làm cho mắt bi thương.
Ngày 10 tháng 1 ngày đó càng lạnh lẽo. Theo buổi sáng mà bắt đầu có tuyết, nhiệt độ hạ xuống dưới không độ.
Buổi tối Thu Hàn nghỉ ngơi, bị trưởng phòng gọi đi tham gia tiệc rượu. Mỗi khi đến cuối năm, radio đều muốn tổ chức một hồi tiệc rượu đáp tạ, cảm tạ các giới xã hội cho duy trì công tác radio.
Tiệc rượu tổ chức tại một nhà hàng cấp năm sao, các nữ nhân đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cạnh tranh tươi đẹp lẫn nhau. Chỉ có Thu Hàn một người ngồi ở góc , mờ mịt nhìn sự hưng phấn sung sướng của mọi người.
Hệ thống sưởi hình như đã đủ ấm, nhưng nàng vẫn cảm giác được lạnh lẽo, dạ dày từng đợt run rẩy, tay chân lạnh buốt. Nàng biết mình bị bệnh, muốn rời khỏi, nhưng thân là thành viên chủ sự một tiêt mục, vũ hội vừa mới bắt đầu liền rời đi, có vẻ hơi vô lễ. Huống chi đêm nay trình diện đều là khách quý quan trọng .
Lúc bất đắc dĩ ở bên trong ẩn nhẫn, nàng cảm giác có một ánh mắt ôn hòa thỉnh thoảng rơi vào người. Men theo tầm mắt tìm kiếm, thấy được vẻ mặt lạnh lùng của LEON.
Trong đám người, hắn mặc một thân tây trang màu lam xám, cao lớn,mắt sáng, lỗi lạc xuất chúng. Hắn lẳng lặng yên đứng ở đàng kia, khí chất ưu nhã mà trầm ổn , hình dáng anh tuấn có chứa lãnh mạc, hấp dẫn ở đây tất cả ánh mắt của nữ nhân .
Radio đệ nhất đại mỹ nữ Đồng Phi quấn quít lấy hắn nói chuyện, nàng đêm nay mặc một bộ váy lễ phục dạ hội màu hoa hồng đỏ thấp ngực, xinh đẹp động lòng người, tiếu dung vũ mị. LEON lại thờ ơ, cái ánh mắt lợi hại kia một mực khóa ở trên mặt Thu Hàn .
“Thực xin lỗi, xin lỗi không tiếp được.” Hắn bình thản hữu lễ về phía bên người nữ nhân lải nhải tạ lỗi, thẳng đi về hướng góc đại sảnh Thu Hàn.
“Ta có thể mời ngươi nhảy điệu nhảy này sao?” LOEN đứng ở trước mặt nàng.
Nàng cùng hắn giao tiếp ánh mắt trong tích tắc, đột nhiên sinh ra một loại hoảng hốt.
Đứng ở dưới đèn hắn, thật sự rất giống Tô Lỗi, cái vẻ trẻ trung thành thục mê người kia.
Lúc LEON nắm tay Thu Hàn đi vào sân nhảy thì nàng cảm thấy một cổ khí lưu ấm áp , thông qua bàn tay lớn kia, chậm rãi chuyển đến thân thể của nàng. Dần dần ấm áp lên, không chỉ có là thân thể, còn có tâm đã đóng băng của nàng.
“Tay của ngươi như thế nào lạnh như vậy? Có phải là thân thể không thoải mái a?”
Hắn tiếng nói trầm thấp lộ ra ý tứ chân thành cùng ân cần, nàng đột nhiên cái mũi mỏi nhừ, hốc mắt đỏ lên, bởi vì nàng xác thực cực kỳ khó chịu.
“Ngươi dẫn ta đi ra ngoài, được không?” Nàng mềm yếu nói, “Ta nghĩ muốn về nhà!”
Nói lời này thì nàng sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, phảng phất tùy thời đều muốn té xỉu. LEON lồng ngực bỗng dưng xiết chặt, đau lòng khó nhịn. Cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng, LEON trấn an nói: “Không nên gấp gáp, chờ nhảy hết bản nhạc chúng ta liền từ cửa sau chuồn đi.”
Một khúc kết thúc, hắn thuận lợi đem nàng rời khỏi tiệc rượu. Xuống lầu dưới, hắn hỏi: “Ngươi không thoải mái ở đâu? Muốn đi bệnh viện hay không?”
Nàng tái nhợt nghiêm mặt nói: “Không cần, ta trở về uống thuốc, nằm thoáng cái là tốt rồi.”
Bên ngoài tuyết rơi cực kỳ lớn, hắn đem áo choàng màu đen của mình, choàng qua người nàng, sau đó giúp nàng mở cửa xe.
Xe chạy đến đầu ngõ, LEON lo lắng, lại một mực đem nàng đưa đến cửa nhà.
“Cám ơn, ngươi trở về đi.” Nàng cởi áo gió trên người , trả lại cho hắn.
LEON con mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, nói lời lại như là tại dặn dò: “Nếu như có chuyện, nhất định nhớ rõ gọi điện thoại di động cho ta nha.”
Thu Hàn phảng phất lần đầu tiên nhận thức LEON, cái nam nhân bề ngoài lạnh lùng này, kỳ thật có thiện lương, nội tâm phong phú. Mà nhìn về phía người nam nhân anh tuấn cởi mở, thành thực thật thà phúc hậu Hà Thư Hạo, nguyên lai lại là ngụy quân tử, hoa tâm đại cây cải củ.
Nghĩ đến Hà Thư Hạo, lòng của nàng một hồi đau đớn, thấp đầu, nhanh chóng đem chính mình ẩn vào trong cửa.
Sau khi trở về, Thu Hàn bắt đầu phát sốt, hai gò má đỏ bừng, toàn thân nóng hổi.
Uống thuốc cảm mạo, nàng bò lên giường, chằm chằm vào trần nhà ngẩn người. Sốt cao làm cho nàng đầu váng mắt hoa, trong đầu như nhớ đến chuyện xưa, hiện lên một vài bức hình ảnh ——
Một người nam nhân yêu mến mặc đồ sơ mi trắng chữ T trong thanh xuân sáng lạn cưỡi xe ô tô mang nàng đi du ngoạn bốn phía. Nàng cúi đầu tựa ở trên bả vai hắn, trong nháy mắt cùng hắn đi ở trong đám người nhẹ nhàng nắm tay nhau.....
Lung tung nhớ lại làm nàng tư tưởng gánh nặng không chịu nổi, nàng rốt cục nhắm mắt lại ngủ thật say.
Trong mộng, hốt hoảng trông thấy Hà Thư Hạo đứng ở trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Diệp Thu hàn, ta không thương ngươi, chưa từng có yêu ngươi. Ta và ngươi cùng một chỗ, bởi vì ngươi là người thành phố, nữ nhân giáo sư đại học ......”
“Không! Không! Không có khả năng......”
Nàng kêu to, mạnh mở mắt ra, tỉnh, mới biết là mộng.
Tỉnh mộng, trong lòng đau đớn lại lần nữa bắt đầu, vĩnh viễn không cách nào giảm bớt.
Đêm khuya 12h, tiệc rượu kia chưa ăn được miến nào, bụng có chút đói. Miễn cưỡng chèo chống đứng dậy nấu bát cháo.
Thu Hàn cho chút đường trắng vào cháo, cẩn thận ăn. Nàng không ngừng cổ vũ chính mình kiên trì ăn cho xong. Tinh thần tựa hồ cũng tốt rất nhiều, nàng thậm chí có chút ít thoải mái mà nghĩ, nguyên lai bệnh nhanh như vậy thì tốt rồi.
Thật vất vả mau ăn xong rồi, trong lúc đó, dạ dày toàn tâm đau. Nàng chịu đựng không nổi, cúi người ngồi xổm xuống.
Lập tức nôn mửa, dạ dày đều như run rẩy. Nàng trên sàn nhà cuộn thành một đống, nước mắt chảy xuống.
Lúc này, điện thoại vang lên. Nàng đến khí lực nhìn liếc đều không có.
Điện thoại nhiều lần vang lên. LEON.
Cầm được điện thoại, nàng hữu khí vô lực nói: “Uy......”
“Ngươi cảm thấy như thế nào? Có sao không?” Đối phương lo lắng hỏi.
“Ta rất khó chịu, đau bụng......”
“Chịu đựng! Trong 10′ ta nhất định sẽ tới!”
Điện thoại cắt, Thu Hàn nằm ở trên sàn nhà vẫn không nhúc nhích.
Phảng phất chỉ qua trong chốc lát, liền vang lên tiếng đập cửa dồn dập .
Giãy dụa đi mở cửa, LEON mặc quần áo màu đen, mang theo một thân hàn khí, đứng ở trước mặt nàng.
“Thực xin lỗi, ta tới chậm.”
Nàng suy yếu lắc đầu, dưới chân mềm nhũn, gục ở trong ngực của hắn.
Nàng như chim nhỏ bị tên bắn bị thương , một mực miễn cưỡng bay đi, rốt cục rơi xuống trong lồng ngực ấm áp của thợ săn .
Cái đêm khuya tuyết rơi đầy trời kia, LEON một mực chăm chú ôm nàng.
Đầu của nàng dán ở trước ngực dày rộng của hắn, có thể nghe thấy được tiếng tim đập trống ngực trầm trọng mà kịch liệt .
Dạ dày đau, nhưng đầu óc vẫn rõ ràng như trước, trong ánh trăng mờ nghe được hắn gọi điện thoại cấp cứu 120 , 10 phút sau, nàng đã nằm ở trong bệnh viện.
Chẩn đoán bệnh, kê đơn thuốc, LEON chạy lên chạy xuống giúp nàng thanh toán hết thủ tục.
Sau khi cho thuốc giảm đau, nàng mới chậm rãi định thần lai, nhìn xem người nam nhân đứng ở bên giường này. Nàng muốn nói cám ơn với hắn, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
hai người Bọn họ là quen thuộc như vậy, rồi lại là lạ lẫm như thế.
Không đợi nàng mở miệng, LEON ôn nhu cười cười, nói: “Hiện tại không có việc gì. Bác sĩ nói ngươi là viêm dạ dày cấp tính dẫn đến sốt cao. Chú ý ăn uống, điều dưỡng vài ngày sẽ không việc gì.”
Tuy nói như thế, Thu Hàn vẫn phải nằm bệnh viện một tuần lễ.
LEON mỗi ngày đều đến xem nàng, mang hoa tươi cho nàng, còn có mang thiệt nhiều đồ nàng thích ăn.
Tiếp qua một ngày có thể xuất viện, buổi chiều ngày nọ, LEON đem một cái khăn quàng cổ màu xanh đậm cởi xuống, quấn quanh ở trên cổ của nàng, dặn dò nàng ăn cơm thật ngon, đi ra ngoài nhiều mặc quần áo, đừng ủy khuất chính mình. Dẫn tới người chung phòng bệnh rơi lệ một hồi hâm mộ, nén giận bạn trai của mình không đủ săn sóc.
Mà sau khi chờ LEON rời đi, Thu Hàn nói với nàng: “Hắn không phải bạn trai của ta, chỉ là một người bạn.”
“Quản hắn khỉ gió bạn hay là bạn trai, có một nam nhân đẹp trai lại ôn nhu săn sóc như vậy, ta nhất định sẽ bắt lấy không buông tay.”
Thu Hàn lấy tay nhẹ vỗ về trên cổ khăn quàng cổ, khăn quàng cổ ấm áp này vẫn còn mang theo mùi thơm của cơ thể của hắn, xác thực làm cho người say mê. Đáng tiếc, nam nhân tốt như vậy không phải là thuộc về của nàng.
Còn đang thất thần, phòng bệnh ngoài có người khẽ gọi: “Tiểu Hàn!”
Nàng ngẩng đầu, bỗng dưng cả kinh: “Cha, mẹ, các ngươi làm sao tới rồi?”
“Còn nói sao, sinh bệnh cũng không nói cho chúng ta biết. Ngươi là muốn đem mẹ người giết đi a.” Diệp mẫu vài bước đi đến trước giường bệnh của nàng, nắm tay của nàng, ai oán nói.
“Ta không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng.”
“Buổi tối sốt cao bốn mươi độ, còn nói không có chuyện!” Diệp phụ đứng ở bên giường, thương tiếc nhìn nàng, “Nhờ có Tô Lỗi gọi điện thoại nói cho chúng ta biết, nếu không bây giờ còn chẳng hay biết gì.”
“Tô Lỗi?” Nàng quá sợ hãi, “Các ngươi nói ai là Tô Lỗi?”
“Như thế nào? Không phải Tô Lỗi suốt đêm cạnh ngươi trong bệnh viện đấy sao?” Diệp mẫu so với nàng càng giật mình.
Tô Lỗi! Trời ạ, hắn dĩ nhiên là Tô Lỗi!
Trái tim như cuồng loạn lay động lồng ngực, Thu Hàn cảm giác mồ hôi phía sau thấm ra da thịt, nhiệt độ cơ thể lại một lần nữa lên cao.
“Mẹ, hắn thật là Tô Lỗi sao?” Nàng vội vàng cầm ngược tay của mẫu thân.
“Đứa nhỏ này, đến cả Tô Lỗi cũng không nhận ra chứ?” Diệp mẫu cười nói, “Hắn nói các ngươi từ lúc nửa năm trước cũng đã gặp nhau mà.”
Không chỉ nửa năm, mười một tháng, Thu Hàn nhớ rõ rất rõ ràng, ngày 10 tháng 2, buổi sáng sớm trong xe điện ngầm......
Vận mệnh thần kỳ cỡ nào! Có thể để nàng rõ ràng gặp lại nhưng lại không nhận ra.
“Nói như vậy, hắn đã sớm nhận ra ta, vì cái gì không nói cho ta?” Nàng nôn nóng hỏi.
“Có lẽ, hắn là hi vọng ngươi trước nhận ra nàng a.” Diệp phụ mang theo vui vẻ, “Nào biết đâu rằng, nữ nhi của ta đem hắn quên mất sạch sẽ.”
“Ta ở đâu quên hắn? Ta cả đời cũng sẽ không quên hắn......” Nói đến đây, nàng bỗng im lặng thoáng chốc khắp mặt dâng lên đỏ hồng.
“Ngươi có vẻ lại phát sốt.” Diệp mẫu vội vàng đi phủ trán của nàng, “Muốn ở vài ngày nữa hay không?”
“Không cần, bệnh của ta đã hoàn toàn tốt lắm, ngày mai sẽ xuất viện!”
Diệp phụ nói: “Tô Lỗi sẽ đến đón ngươi xuất viện a?”
“Đương nhiên, ta còn muốn hảo hảo thẩm vấn hắn!” Nàng hai con ngươi sáng trong, trên khóe miệng giương, khôi phục tự tin kiên định.
Thu Hàn trong một đêm già đi.
Từ sau khoi nhận được cú điện thoại kia, đây là ngày thứ mấy? Nàng đếm ngày chỉ là ráng chịu, một ngày lại một ngày, dần dần cảm giác cũng đã không còn bén nhọn đau đớn như vậy.
Nàng không có nói cho Uông Đồng hoặc là bất cứ người nào, cũng không có gọi điện thoại đi chất vấn Hà Thư Hạo.
Nàng chỉ biến thành đà điểu, đem miệng vết thương che dấu, ngăn cách cho rằng nhìn không tới thống khổ, thì sẽ không có thống khổ.
Nàng thậm chí hi vọng, đêm hôm đó chỉ là một cơn ác mộng hoang đường , sau khi tỉnh lại bầu trời vẫn một màu xanh ánh mặt trời vẫn ấm áp như vậy, thật là không thay đổi.
Thu Hàn một mực chờ, có người đến đập bờ vai của nàng, nói cho nàng biết, đây chẳng qua là một giấc mộng mà thôi.
Có một ngày, trước ánh bình minh nàng thật sự bị bừng tỉnh. Nhưng lại bởi vì tiếng chuông điện thoại .
“Tiểu Hàn......” Đêm dài người tĩnh, thanh âm của hắn gần gũi tựa như tại bên tai, lại xa xôi giống như ở chân trời.
Nàng không có lên tiếng, bởi vì trong nội tâm có cảm giác sợ.
“Lễ Giáng Sinh đêm hôm đó, bạn của ta cùng bạn gái người Mỹ của hắn ở nhờ chỗ ta một đêm. Ta lại đang tắm rửa, ngươi lại gọi điện thoại tới...... Tiểu Hàn, ngươi phải tin tưởng ta.”
Điện thoại này nàng kiên quyết lắc đầu, nhưng hắn nhìn không thấy còn đang nói: “Đây chỉ là một trường hợp không mong muốn ta không hy vọng nó ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta......”
“Pằng!” Nàng cúp điện thoại của hắn.
Tại sao phải nói như vậy, tại sao phải biện hộ chính mình như vậy? Tại sao phải làm cho nàng biết rõ một người nàng yêu lâu như vậy , là vô sỉ mà hèn hạ như thế? Vì cái gì nhất định phải làm nàng hối hận?
Đời này ghét nhất nam nhân dối trá , bình thường ngàn đau vạn yêu săn sóc tinh tế, đến khi mắc lỗi lại trăm lời biện hộ.
Có lẽ nàng nên may mắn, một hồi ngoài ý muốn, thấy rõ được con người của hắn
Mộng rốt cục tỉnh!
Thu Hàn đứng lên, bỏ đi hết thảy tất cả những gì liên quan đến Hà Thư Hạo ở trong phòng. Hình của hắn, vì hắn mua quần áo trong, cà vạt của hắn còn có hai cái đồng hồ catier, không chút do dự ném vào thùng rác.
Đột nhiên lại bắt đầu khóc, đối với cái gương trong phòng tắm khóc. Trong kính mặt mày dần dần vặn vẹo, hoàn toàn thay đổi.
Nàng yêu nam nhân sâu như vậy, nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy , kết quả là, nam nhân ấy lại tổn thương nàng sâu sắc.
Sự thật là châm chọc như thế, nàng lại một lần tự cho là đúng, ngược lại nhớ đến lời của Mai Như Tố, cái kia chỉ vẹn vẹn có hai mặt duyên phận, cách xa trùng dương .
“Nếu như nam nhân đối ngươi như vậy nói, như vậy kết luận duy nhất chính là, ngươi không còn là người quan trọng duy nhất trong lòng của hắn nữa.”
Đã sớm phát giác, nàng cũng không phải là nữ nhân mà Hà Thư Hạo muốn nhất.
Hắn yêu mến nữ nhân thục nữ ưu nhã đoan trang , không quen nhìn bộ dạng đi đường ngã trái ngã phải của nàng; hắn yêu mến nữ nhân mặc váy dài màu trắng, đối với trang phục một thân quần jean, áo sơ mi trắng của nàng phi thường khinh thường; hắn thường xuyên đem nàng trở thành đứa bé, đối với nàng khoa tay múa chân......
Một nữ nhân trôi qua khó khăn nhất, không phải phát hiện mình không hề xinh đẹp, mà là phát hiện mình chưa bao giờ từng xinh đẹp, ít nhất ở trong lòng người đó.
Phát hiện này, cho Thu Hàn bị đả kích. Hết thảy tất cả tại trong nháy mắt trở nên thoái chí nản lòng.
Nửa đêm tan tầm, đi vào cái kia ngõ sâu thì nàng một chút cũng không sợ, trong nội tâm một mảnh trống vắng. Tâm chết lặng, lá gan thần kỳ lớn.
Về đến nhà, ôm đồ ăn cặp lồng đựng cơm hoặc là mì ăn liền vô vị ngồi ở trước máy vi tính lên mạng chơi game, mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai.
Ánh mặt trời u ám trong trẻo nhưng lạnh lùng, thế giới tuyệt vọng bình thường yên lặng. Da của nàng tái nhợt ánh mắt khô khan, ngón tay bởi vì thời gian dài gõ bàn phím xương bình thường đau nhức.
Thu Hàn thường thường lâm vào hoảng hốt, cảm giác mình đứng ở đàng xa, như nhìn người khác đồng dạng lạnh lùng nhìn mình, không biết mình đang làm cái gì, không biết mình nghĩ muốn cái gì, không biết cuộc sống đến tột cùng có cái gì ý nghĩa.
Nàng từ lúc chào đời tới nay đây là mùa đông lạnh nhất . Băng tuyết trắng xóa làm cho mắt bi thương.
Ngày 10 tháng 1 ngày đó càng lạnh lẽo. Theo buổi sáng mà bắt đầu có tuyết, nhiệt độ hạ xuống dưới không độ.
Buổi tối Thu Hàn nghỉ ngơi, bị trưởng phòng gọi đi tham gia tiệc rượu. Mỗi khi đến cuối năm, radio đều muốn tổ chức một hồi tiệc rượu đáp tạ, cảm tạ các giới xã hội cho duy trì công tác radio.
Tiệc rượu tổ chức tại một nhà hàng cấp năm sao, các nữ nhân đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, cạnh tranh tươi đẹp lẫn nhau. Chỉ có Thu Hàn một người ngồi ở góc , mờ mịt nhìn sự hưng phấn sung sướng của mọi người.
Hệ thống sưởi hình như đã đủ ấm, nhưng nàng vẫn cảm giác được lạnh lẽo, dạ dày từng đợt run rẩy, tay chân lạnh buốt. Nàng biết mình bị bệnh, muốn rời khỏi, nhưng thân là thành viên chủ sự một tiêt mục, vũ hội vừa mới bắt đầu liền rời đi, có vẻ hơi vô lễ. Huống chi đêm nay trình diện đều là khách quý quan trọng .
Lúc bất đắc dĩ ở bên trong ẩn nhẫn, nàng cảm giác có một ánh mắt ôn hòa thỉnh thoảng rơi vào người. Men theo tầm mắt tìm kiếm, thấy được vẻ mặt lạnh lùng của LEON.
Trong đám người, hắn mặc một thân tây trang màu lam xám, cao lớn,mắt sáng, lỗi lạc xuất chúng. Hắn lẳng lặng yên đứng ở đàng kia, khí chất ưu nhã mà trầm ổn , hình dáng anh tuấn có chứa lãnh mạc, hấp dẫn ở đây tất cả ánh mắt của nữ nhân .
Radio đệ nhất đại mỹ nữ Đồng Phi quấn quít lấy hắn nói chuyện, nàng đêm nay mặc một bộ váy lễ phục dạ hội màu hoa hồng đỏ thấp ngực, xinh đẹp động lòng người, tiếu dung vũ mị. LEON lại thờ ơ, cái ánh mắt lợi hại kia một mực khóa ở trên mặt Thu Hàn .
“Thực xin lỗi, xin lỗi không tiếp được.” Hắn bình thản hữu lễ về phía bên người nữ nhân lải nhải tạ lỗi, thẳng đi về hướng góc đại sảnh Thu Hàn.
“Ta có thể mời ngươi nhảy điệu nhảy này sao?” LOEN đứng ở trước mặt nàng.
Nàng cùng hắn giao tiếp ánh mắt trong tích tắc, đột nhiên sinh ra một loại hoảng hốt.
Đứng ở dưới đèn hắn, thật sự rất giống Tô Lỗi, cái vẻ trẻ trung thành thục mê người kia.
Lúc LEON nắm tay Thu Hàn đi vào sân nhảy thì nàng cảm thấy một cổ khí lưu ấm áp , thông qua bàn tay lớn kia, chậm rãi chuyển đến thân thể của nàng. Dần dần ấm áp lên, không chỉ có là thân thể, còn có tâm đã đóng băng của nàng.
“Tay của ngươi như thế nào lạnh như vậy? Có phải là thân thể không thoải mái a?”
Hắn tiếng nói trầm thấp lộ ra ý tứ chân thành cùng ân cần, nàng đột nhiên cái mũi mỏi nhừ, hốc mắt đỏ lên, bởi vì nàng xác thực cực kỳ khó chịu.
“Ngươi dẫn ta đi ra ngoài, được không?” Nàng mềm yếu nói, “Ta nghĩ muốn về nhà!”
Nói lời này thì nàng sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, phảng phất tùy thời đều muốn té xỉu. LEON lồng ngực bỗng dưng xiết chặt, đau lòng khó nhịn. Cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng, LEON trấn an nói: “Không nên gấp gáp, chờ nhảy hết bản nhạc chúng ta liền từ cửa sau chuồn đi.”
Một khúc kết thúc, hắn thuận lợi đem nàng rời khỏi tiệc rượu. Xuống lầu dưới, hắn hỏi: “Ngươi không thoải mái ở đâu? Muốn đi bệnh viện hay không?”
Nàng tái nhợt nghiêm mặt nói: “Không cần, ta trở về uống thuốc, nằm thoáng cái là tốt rồi.”
Bên ngoài tuyết rơi cực kỳ lớn, hắn đem áo choàng màu đen của mình, choàng qua người nàng, sau đó giúp nàng mở cửa xe.
Xe chạy đến đầu ngõ, LEON lo lắng, lại một mực đem nàng đưa đến cửa nhà.
“Cám ơn, ngươi trở về đi.” Nàng cởi áo gió trên người , trả lại cho hắn.
LEON con mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, nói lời lại như là tại dặn dò: “Nếu như có chuyện, nhất định nhớ rõ gọi điện thoại di động cho ta nha.”
Thu Hàn phảng phất lần đầu tiên nhận thức LEON, cái nam nhân bề ngoài lạnh lùng này, kỳ thật có thiện lương, nội tâm phong phú. Mà nhìn về phía người nam nhân anh tuấn cởi mở, thành thực thật thà phúc hậu Hà Thư Hạo, nguyên lai lại là ngụy quân tử, hoa tâm đại cây cải củ.
Nghĩ đến Hà Thư Hạo, lòng của nàng một hồi đau đớn, thấp đầu, nhanh chóng đem chính mình ẩn vào trong cửa.
Sau khi trở về, Thu Hàn bắt đầu phát sốt, hai gò má đỏ bừng, toàn thân nóng hổi.
Uống thuốc cảm mạo, nàng bò lên giường, chằm chằm vào trần nhà ngẩn người. Sốt cao làm cho nàng đầu váng mắt hoa, trong đầu như nhớ đến chuyện xưa, hiện lên một vài bức hình ảnh ——
Một người nam nhân yêu mến mặc đồ sơ mi trắng chữ T trong thanh xuân sáng lạn cưỡi xe ô tô mang nàng đi du ngoạn bốn phía. Nàng cúi đầu tựa ở trên bả vai hắn, trong nháy mắt cùng hắn đi ở trong đám người nhẹ nhàng nắm tay nhau.....
Lung tung nhớ lại làm nàng tư tưởng gánh nặng không chịu nổi, nàng rốt cục nhắm mắt lại ngủ thật say.
Trong mộng, hốt hoảng trông thấy Hà Thư Hạo đứng ở trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Diệp Thu hàn, ta không thương ngươi, chưa từng có yêu ngươi. Ta và ngươi cùng một chỗ, bởi vì ngươi là người thành phố, nữ nhân giáo sư đại học ......”
“Không! Không! Không có khả năng......”
Nàng kêu to, mạnh mở mắt ra, tỉnh, mới biết là mộng.
Tỉnh mộng, trong lòng đau đớn lại lần nữa bắt đầu, vĩnh viễn không cách nào giảm bớt.
Đêm khuya 12h, tiệc rượu kia chưa ăn được miến nào, bụng có chút đói. Miễn cưỡng chèo chống đứng dậy nấu bát cháo.
Thu Hàn cho chút đường trắng vào cháo, cẩn thận ăn. Nàng không ngừng cổ vũ chính mình kiên trì ăn cho xong. Tinh thần tựa hồ cũng tốt rất nhiều, nàng thậm chí có chút ít thoải mái mà nghĩ, nguyên lai bệnh nhanh như vậy thì tốt rồi.
Thật vất vả mau ăn xong rồi, trong lúc đó, dạ dày toàn tâm đau. Nàng chịu đựng không nổi, cúi người ngồi xổm xuống.
Lập tức nôn mửa, dạ dày đều như run rẩy. Nàng trên sàn nhà cuộn thành một đống, nước mắt chảy xuống.
Lúc này, điện thoại vang lên. Nàng đến khí lực nhìn liếc đều không có.
Điện thoại nhiều lần vang lên. LEON.
Cầm được điện thoại, nàng hữu khí vô lực nói: “Uy......”
“Ngươi cảm thấy như thế nào? Có sao không?” Đối phương lo lắng hỏi.
“Ta rất khó chịu, đau bụng......”
“Chịu đựng! Trong 10′ ta nhất định sẽ tới!”
Điện thoại cắt, Thu Hàn nằm ở trên sàn nhà vẫn không nhúc nhích.
Phảng phất chỉ qua trong chốc lát, liền vang lên tiếng đập cửa dồn dập .
Giãy dụa đi mở cửa, LEON mặc quần áo màu đen, mang theo một thân hàn khí, đứng ở trước mặt nàng.
“Thực xin lỗi, ta tới chậm.”
Nàng suy yếu lắc đầu, dưới chân mềm nhũn, gục ở trong ngực của hắn.
Nàng như chim nhỏ bị tên bắn bị thương , một mực miễn cưỡng bay đi, rốt cục rơi xuống trong lồng ngực ấm áp của thợ săn .
Cái đêm khuya tuyết rơi đầy trời kia, LEON một mực chăm chú ôm nàng.
Đầu của nàng dán ở trước ngực dày rộng của hắn, có thể nghe thấy được tiếng tim đập trống ngực trầm trọng mà kịch liệt .
Dạ dày đau, nhưng đầu óc vẫn rõ ràng như trước, trong ánh trăng mờ nghe được hắn gọi điện thoại cấp cứu 120 , 10 phút sau, nàng đã nằm ở trong bệnh viện.
Chẩn đoán bệnh, kê đơn thuốc, LEON chạy lên chạy xuống giúp nàng thanh toán hết thủ tục.
Sau khi cho thuốc giảm đau, nàng mới chậm rãi định thần lai, nhìn xem người nam nhân đứng ở bên giường này. Nàng muốn nói cám ơn với hắn, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
hai người Bọn họ là quen thuộc như vậy, rồi lại là lạ lẫm như thế.
Không đợi nàng mở miệng, LEON ôn nhu cười cười, nói: “Hiện tại không có việc gì. Bác sĩ nói ngươi là viêm dạ dày cấp tính dẫn đến sốt cao. Chú ý ăn uống, điều dưỡng vài ngày sẽ không việc gì.”
Tuy nói như thế, Thu Hàn vẫn phải nằm bệnh viện một tuần lễ.
LEON mỗi ngày đều đến xem nàng, mang hoa tươi cho nàng, còn có mang thiệt nhiều đồ nàng thích ăn.
Tiếp qua một ngày có thể xuất viện, buổi chiều ngày nọ, LEON đem một cái khăn quàng cổ màu xanh đậm cởi xuống, quấn quanh ở trên cổ của nàng, dặn dò nàng ăn cơm thật ngon, đi ra ngoài nhiều mặc quần áo, đừng ủy khuất chính mình. Dẫn tới người chung phòng bệnh rơi lệ một hồi hâm mộ, nén giận bạn trai của mình không đủ săn sóc.
Mà sau khi chờ LEON rời đi, Thu Hàn nói với nàng: “Hắn không phải bạn trai của ta, chỉ là một người bạn.”
“Quản hắn khỉ gió bạn hay là bạn trai, có một nam nhân đẹp trai lại ôn nhu săn sóc như vậy, ta nhất định sẽ bắt lấy không buông tay.”
Thu Hàn lấy tay nhẹ vỗ về trên cổ khăn quàng cổ, khăn quàng cổ ấm áp này vẫn còn mang theo mùi thơm của cơ thể của hắn, xác thực làm cho người say mê. Đáng tiếc, nam nhân tốt như vậy không phải là thuộc về của nàng.
Còn đang thất thần, phòng bệnh ngoài có người khẽ gọi: “Tiểu Hàn!”
Nàng ngẩng đầu, bỗng dưng cả kinh: “Cha, mẹ, các ngươi làm sao tới rồi?”
“Còn nói sao, sinh bệnh cũng không nói cho chúng ta biết. Ngươi là muốn đem mẹ người giết đi a.” Diệp mẫu vài bước đi đến trước giường bệnh của nàng, nắm tay của nàng, ai oán nói.
“Ta không có việc gì, các ngươi không cần lo lắng.”
“Buổi tối sốt cao bốn mươi độ, còn nói không có chuyện!” Diệp phụ đứng ở bên giường, thương tiếc nhìn nàng, “Nhờ có Tô Lỗi gọi điện thoại nói cho chúng ta biết, nếu không bây giờ còn chẳng hay biết gì.”
“Tô Lỗi?” Nàng quá sợ hãi, “Các ngươi nói ai là Tô Lỗi?”
“Như thế nào? Không phải Tô Lỗi suốt đêm cạnh ngươi trong bệnh viện đấy sao?” Diệp mẫu so với nàng càng giật mình.
Tô Lỗi! Trời ạ, hắn dĩ nhiên là Tô Lỗi!
Trái tim như cuồng loạn lay động lồng ngực, Thu Hàn cảm giác mồ hôi phía sau thấm ra da thịt, nhiệt độ cơ thể lại một lần nữa lên cao.
“Mẹ, hắn thật là Tô Lỗi sao?” Nàng vội vàng cầm ngược tay của mẫu thân.
“Đứa nhỏ này, đến cả Tô Lỗi cũng không nhận ra chứ?” Diệp mẫu cười nói, “Hắn nói các ngươi từ lúc nửa năm trước cũng đã gặp nhau mà.”
Không chỉ nửa năm, mười một tháng, Thu Hàn nhớ rõ rất rõ ràng, ngày 10 tháng 2, buổi sáng sớm trong xe điện ngầm......
Vận mệnh thần kỳ cỡ nào! Có thể để nàng rõ ràng gặp lại nhưng lại không nhận ra.
“Nói như vậy, hắn đã sớm nhận ra ta, vì cái gì không nói cho ta?” Nàng nôn nóng hỏi.
“Có lẽ, hắn là hi vọng ngươi trước nhận ra nàng a.” Diệp phụ mang theo vui vẻ, “Nào biết đâu rằng, nữ nhi của ta đem hắn quên mất sạch sẽ.”
“Ta ở đâu quên hắn? Ta cả đời cũng sẽ không quên hắn......” Nói đến đây, nàng bỗng im lặng thoáng chốc khắp mặt dâng lên đỏ hồng.
“Ngươi có vẻ lại phát sốt.” Diệp mẫu vội vàng đi phủ trán của nàng, “Muốn ở vài ngày nữa hay không?”
“Không cần, bệnh của ta đã hoàn toàn tốt lắm, ngày mai sẽ xuất viện!”
Diệp phụ nói: “Tô Lỗi sẽ đến đón ngươi xuất viện a?”
“Đương nhiên, ta còn muốn hảo hảo thẩm vấn hắn!” Nàng hai con ngươi sáng trong, trên khóe miệng giương, khôi phục tự tin kiên định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook