Thức Tỉnh Luân Hồi Nhãn
-
Chương 6: Ác mộng
“ Chàng trai trẻ, không nên vọng tưởng có thể chèo cao. Mau cầm lấy số tiền này rồi tránh xa con gái ta. Nếu không.... hậu quả cậu tự chịu.”
Một người đàn ông tuổi trung niên,khuôn mặt lãnh đạm, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm khiến người ta không khỏi dâng lên kính sợ, ông nhìn đối diện mình đang ngồi một người thanh niên nói. Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp cùng cảnh cáo, ai đều có thể nghe ra được. Ông rút ra một tờ chi phiếu, ghi lên một hàng dài con số sau đó đẩy đến trước mặt người thanh niên kia
Thanh niên lẳng lặng nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, không chút mảnh may để ý đến hành động của đối phương.
“ Chú Lan, bọn cháu là thật lòng....”
“ Chê ít sao, xem ra miệng của cậu cũng không hề nhỏ. Như vậy đi, lại tăng thêm trăm triệu nữa, cậu có thể hài lòng rồi chứ.”
Người trung liên được gọi là chú Lan không kiên nhẫn nghe người thanh niên nói xong, đặt bút lại là kí một tấm chi phiếu đẩy đến trước mặt hắn. Thanh niên không còn bình tĩnh như trước nữa, hai tay hắn nhịn không được nắm thật chặt, bờ vai run lên nhè nhẹ. Cố gắng đè nén âm thanh, ánh mắt kiên định nhìn thẳng chú Lan.
“ Cho dù chú có cho cháu trăm tỉ câu trả lời của cháu vẫn không thay đổi. Cháu sẽ không rời xa cô ấy, vì vậy xin chú tác thành cho. Cháu xin phép.”
Nói rồi thanh niên liền đứng dậy cúi đầu rồi quay người bỏ đi. Ngồi trên ghế sopha, chú Lan nhấm nháp tách trà trong tay, một bên nói với vệ sĩ đứng đằng sau.
“ Trăm tỉ, cậu nghĩ mình có giá quá rồi. Đã rượu mời không uống, lại muốn uống chút rượu phạt ta liền giúp cậu một tay.”
Chú Lan phất tay ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng. Người kia liền khom mình hô.
“ Rõ, ông chủ.”
Nói xong vệ sĩ liền rút ra điện thoại, thì thầm một hồi sau đó thu lại, một lần nữa đứng sau lưng chú Lan bất động.
Nói đến người thanh niên kia, sau khi rời khỏi biệt thự nguy nga của chú Lan liền một mạch trở về nhà. Hắn lại không biết ngay khi hắn rời đi không lâu thì có một chiếc xe rời đi căn biệt thự kia, hướng đi cũng chính là hướng về phía hắn.
Ngay khi thanh niên chuyển hướng đi vào một con hẻm nhỏ, chiếc xe kia cũng dừng lại, vừa đúng chặn lại một đầu của con hẻm. Từ trên xe tràn xuống năm sáu người toàn thân mặc đều là đồ đen, dường như sợ mọi người nhầm tưởng họ là xã hội trắng vậy. Trong tay mỗi người đều mang theo hung khí, chạy nhanh vây lấy thanh niên kia. Một người trong đó quát.
“ Hạo Nhiên, cho rằng có thể lừa được tiểu thư liền có thể một bước lên mây hay sao. Nói cho ngươi biết, chèo cao thì ngã đau. Anh em... lên, cho nó một bài học.”
Nói xong cả sáu người cùng xông lên, trong tay côn sắt vung tới ý đồ hội đồng thanh niên tên gọi Hạo Nhiên kia. Nhìn thấy khí thế hung thần ác sát sáu người xông tới, Hạo Nhiên chỉ là nhếch miệng cười một tiếng, sau đó bày ra tư thế đón đánh sáu người. Hắn sử dụng chính là thái cực quyền, không phải thái cực quyền mà các bô não mỗi sáng đánh tại công viên, mà là chính tông thái cực quyền.
Không được một lúc, trong ngõ hẻm chỉ còn lại một mình Hạo Nhiên đứng, sáu tên kia thì đang lăn lộn kêu cha gọi mẹ trên mặt đất. Đây cũng không phải Hạo Nhiên mạnh tay, tất cả đều là bọn chúng tự hại lẫn nhau, có đâu cũng là hắn thêm chút tác động thôi.
“ Về nói với chú Lan, cho dù các người có ngăn cản thế nào tôi cũng sẽ không sợ đâu.”
Nói xong hắn quay người liền muốn đi khỏi hẻm nhỏ, thế nhưng ngay lúc này phía sau hắn vốn vẫn nằm trên mặt đất rên rỉ tên cầm đầu bất ngờ đứng dậy, trong tay gậy bóng chày một cái nháy máy đánh ngay cái ót của Hạo Nhiên.
“ Bốp" một tính thật lớn, Hạo Nhiên lảo đảo ngã xuống đất, từ sau ót của hắn máu không ngừng chảy ra, mau chóng ướt cả mặt đất. Hạo Nhiên lúc này lại là không cảm thấy chút đau đớn, cảm giác vẫn là hết sức thanh tỉnh,á nh mắt nhìn chằm chằm tên cầm đầu, miệng mấp máy vài câu sau đó liền bất động.
“ Đại ca, anh... anh... giết hắn rồi.”
“ Hừ, giết thì giết, đây là cái giá của hắn phải nhận. Đi thôi, mau rời khỏi nơi này.”
....................
“ Không....”
Ichiro ngồi bật dậy, lấy tay lau đi mồ hôi trên trán của mình, vừa rồi hắn nằm ác mộng, cũng là hắn sợ hãi nhất truyện đã từng xảy ra, hắn bị chết một lần.
“ Nếu như có cơ hội quay trở về, nhất định phải để bọn chúng trả giá.”
Ichiro nắm chặt nắm đấm, gương mặt dữ tợn gằn lên từng chữ.
“ A... mắt... đau...”
Ichiro đột nhiên hét lên một tiếng, gương mặt hắn bỗng trở lên vặn vẹo, vỗn vì tức giận có chút đáng sợ, lúc này hiện ra càng thêm đáng sợ. Cả người hắn run lên bần bật như kẻ động kinh, hai tay thì giữ chặt lấy đôi mắt, có xúc động muốn móc ra ngoài.
“ A... Mắt của ta...”
Ichiro dằn lại xúc động muốn móc ra con mắt của mình, hai tay vung mạnh ra ngoài ngửa mặt lên trời gầm gừ như một con thú hoang. Nếu như để ý liền phát hiện hai mắt của hắn lúc này biến đổi một cách kì lạ, con ngươi vốn màu xanh lam liền từ từ biến đen, sau đó lại là biến ảo thành một loại đồ án. Lại qua một hồi, con mắt của hắn lại thay đổi, đồ án kia biến mất không thấy, đổi lại là từng vòng từng vòng xuất hiện trong mắt hắn, vừa vặn là sáu vòng.
Đến lúc này Ichiro không còn nhịn được nữa, ngã vật xuống giường ngất đi, cả người hắn vẫn là không ngừng run rẩy, ngay cả khi ngất đi cơn đau vẫn đang dày vò hắn. Mà con mắt của hắn thì lại không hề dừng biến áo, cũng không biết tiếp túc sẽ như thế nào.
Không biết trải qua bao lâu, Ichiro tỉnh lại, tuy nhiên hắn nhìn thấy không phải là căn phòng của mình. Trước mắt hắn là một mảnh hắc ám, hơn nữa hắn còn cảm giác được dưới chân mình có nước, không khỏi dâng lên cảm giác hoảng sợ.
“ Mình tại sao lại xuất hiện nơi này, chẳng lẽ có kẻ nhân lúc mình hôn mê bắt mình mang tới đây.”
Ichiro lập tức cảnh giác đề phòng xung quanh, hắn sợ trong bóng tối đột nhiên lao ra một con dao lấy mạng hắn. Tuy nhiên đợi một hồi lại chẳng có gì xảy ra, hắn liền tự diễu, nếu như muốn mạng hắn cũng không đợi đến lúc này, cũng không biết mục đích của chúng là gì.
“ Là ai mang ta tới đây, mau xuất hiện đi.”
Ichiro hô lên một tiếng sau đó đề phòng nghe động tĩnh xung quanh, nhưng hắn chỉ nghe được tiếng vang vọng của hắn.
Ngay khi hắn nổi lên ý định tìm cách rời đi nơi này lúc, một giọng nói khàn khàn vang lên, rung động cả mặt nước hắn đang đứng.
“ Nhóc con, tỉnh rồi sao, chính là ta mang ngươi tới.”
Ichiro cả kinh nhìn trước mặt mình,chính là nơi phát ra giọng nói kia, tuy nhiên nhìn thấy chỉ là hắc ám. Đúng lúc này trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai con mắt dường như hai cái lồng đèn chiếu sáng cả không gian. Hắn lúc này mới nhìn ra, nơi hắn đang đứng giống như là ngục giam vậy, mà giam giữ kẻ lại không tầm thường chút nào.
“ Là ngươi... Kurama...”
Ichiro lúc này hiểu, hắn là cửu vĩ mang tới, cũng không biết nó có mục đích gì.
“ Ngươi... tại sao lại biết tên của ta...”
Cửu vĩ có chút kinh ngạc nhìn xuống phía dưới đang đứng Ichiro,ánh mắt nháy nháy vài cái như đang suy nghĩ điều gì.
“ Chỉ là cái tên thôi, ta biết còn có thật nhiều thứ đâu. Ví như lai lịch của ngươi cùng tám vĩ thú khác chính là được Lục Đạo tách ra từ thập vĩ nha. Lại nói nhược điểm lớn nhất của ngươi liền là bị nhãn thuật của dòng họ Uchiha khống chế, chẳng khác con mèo nhỏ nói ngồi liền ngồi không có chút uy phong nào.”
Một người đàn ông tuổi trung niên,khuôn mặt lãnh đạm, toàn thân tỏa ra khí thế uy nghiêm khiến người ta không khỏi dâng lên kính sợ, ông nhìn đối diện mình đang ngồi một người thanh niên nói. Trong giọng nói mang theo sự uy hiếp cùng cảnh cáo, ai đều có thể nghe ra được. Ông rút ra một tờ chi phiếu, ghi lên một hàng dài con số sau đó đẩy đến trước mặt người thanh niên kia
Thanh niên lẳng lặng nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia, không chút mảnh may để ý đến hành động của đối phương.
“ Chú Lan, bọn cháu là thật lòng....”
“ Chê ít sao, xem ra miệng của cậu cũng không hề nhỏ. Như vậy đi, lại tăng thêm trăm triệu nữa, cậu có thể hài lòng rồi chứ.”
Người trung liên được gọi là chú Lan không kiên nhẫn nghe người thanh niên nói xong, đặt bút lại là kí một tấm chi phiếu đẩy đến trước mặt hắn. Thanh niên không còn bình tĩnh như trước nữa, hai tay hắn nhịn không được nắm thật chặt, bờ vai run lên nhè nhẹ. Cố gắng đè nén âm thanh, ánh mắt kiên định nhìn thẳng chú Lan.
“ Cho dù chú có cho cháu trăm tỉ câu trả lời của cháu vẫn không thay đổi. Cháu sẽ không rời xa cô ấy, vì vậy xin chú tác thành cho. Cháu xin phép.”
Nói rồi thanh niên liền đứng dậy cúi đầu rồi quay người bỏ đi. Ngồi trên ghế sopha, chú Lan nhấm nháp tách trà trong tay, một bên nói với vệ sĩ đứng đằng sau.
“ Trăm tỉ, cậu nghĩ mình có giá quá rồi. Đã rượu mời không uống, lại muốn uống chút rượu phạt ta liền giúp cậu một tay.”
Chú Lan phất tay ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng. Người kia liền khom mình hô.
“ Rõ, ông chủ.”
Nói xong vệ sĩ liền rút ra điện thoại, thì thầm một hồi sau đó thu lại, một lần nữa đứng sau lưng chú Lan bất động.
Nói đến người thanh niên kia, sau khi rời khỏi biệt thự nguy nga của chú Lan liền một mạch trở về nhà. Hắn lại không biết ngay khi hắn rời đi không lâu thì có một chiếc xe rời đi căn biệt thự kia, hướng đi cũng chính là hướng về phía hắn.
Ngay khi thanh niên chuyển hướng đi vào một con hẻm nhỏ, chiếc xe kia cũng dừng lại, vừa đúng chặn lại một đầu của con hẻm. Từ trên xe tràn xuống năm sáu người toàn thân mặc đều là đồ đen, dường như sợ mọi người nhầm tưởng họ là xã hội trắng vậy. Trong tay mỗi người đều mang theo hung khí, chạy nhanh vây lấy thanh niên kia. Một người trong đó quát.
“ Hạo Nhiên, cho rằng có thể lừa được tiểu thư liền có thể một bước lên mây hay sao. Nói cho ngươi biết, chèo cao thì ngã đau. Anh em... lên, cho nó một bài học.”
Nói xong cả sáu người cùng xông lên, trong tay côn sắt vung tới ý đồ hội đồng thanh niên tên gọi Hạo Nhiên kia. Nhìn thấy khí thế hung thần ác sát sáu người xông tới, Hạo Nhiên chỉ là nhếch miệng cười một tiếng, sau đó bày ra tư thế đón đánh sáu người. Hắn sử dụng chính là thái cực quyền, không phải thái cực quyền mà các bô não mỗi sáng đánh tại công viên, mà là chính tông thái cực quyền.
Không được một lúc, trong ngõ hẻm chỉ còn lại một mình Hạo Nhiên đứng, sáu tên kia thì đang lăn lộn kêu cha gọi mẹ trên mặt đất. Đây cũng không phải Hạo Nhiên mạnh tay, tất cả đều là bọn chúng tự hại lẫn nhau, có đâu cũng là hắn thêm chút tác động thôi.
“ Về nói với chú Lan, cho dù các người có ngăn cản thế nào tôi cũng sẽ không sợ đâu.”
Nói xong hắn quay người liền muốn đi khỏi hẻm nhỏ, thế nhưng ngay lúc này phía sau hắn vốn vẫn nằm trên mặt đất rên rỉ tên cầm đầu bất ngờ đứng dậy, trong tay gậy bóng chày một cái nháy máy đánh ngay cái ót của Hạo Nhiên.
“ Bốp" một tính thật lớn, Hạo Nhiên lảo đảo ngã xuống đất, từ sau ót của hắn máu không ngừng chảy ra, mau chóng ướt cả mặt đất. Hạo Nhiên lúc này lại là không cảm thấy chút đau đớn, cảm giác vẫn là hết sức thanh tỉnh,á nh mắt nhìn chằm chằm tên cầm đầu, miệng mấp máy vài câu sau đó liền bất động.
“ Đại ca, anh... anh... giết hắn rồi.”
“ Hừ, giết thì giết, đây là cái giá của hắn phải nhận. Đi thôi, mau rời khỏi nơi này.”
....................
“ Không....”
Ichiro ngồi bật dậy, lấy tay lau đi mồ hôi trên trán của mình, vừa rồi hắn nằm ác mộng, cũng là hắn sợ hãi nhất truyện đã từng xảy ra, hắn bị chết một lần.
“ Nếu như có cơ hội quay trở về, nhất định phải để bọn chúng trả giá.”
Ichiro nắm chặt nắm đấm, gương mặt dữ tợn gằn lên từng chữ.
“ A... mắt... đau...”
Ichiro đột nhiên hét lên một tiếng, gương mặt hắn bỗng trở lên vặn vẹo, vỗn vì tức giận có chút đáng sợ, lúc này hiện ra càng thêm đáng sợ. Cả người hắn run lên bần bật như kẻ động kinh, hai tay thì giữ chặt lấy đôi mắt, có xúc động muốn móc ra ngoài.
“ A... Mắt của ta...”
Ichiro dằn lại xúc động muốn móc ra con mắt của mình, hai tay vung mạnh ra ngoài ngửa mặt lên trời gầm gừ như một con thú hoang. Nếu như để ý liền phát hiện hai mắt của hắn lúc này biến đổi một cách kì lạ, con ngươi vốn màu xanh lam liền từ từ biến đen, sau đó lại là biến ảo thành một loại đồ án. Lại qua một hồi, con mắt của hắn lại thay đổi, đồ án kia biến mất không thấy, đổi lại là từng vòng từng vòng xuất hiện trong mắt hắn, vừa vặn là sáu vòng.
Đến lúc này Ichiro không còn nhịn được nữa, ngã vật xuống giường ngất đi, cả người hắn vẫn là không ngừng run rẩy, ngay cả khi ngất đi cơn đau vẫn đang dày vò hắn. Mà con mắt của hắn thì lại không hề dừng biến áo, cũng không biết tiếp túc sẽ như thế nào.
Không biết trải qua bao lâu, Ichiro tỉnh lại, tuy nhiên hắn nhìn thấy không phải là căn phòng của mình. Trước mắt hắn là một mảnh hắc ám, hơn nữa hắn còn cảm giác được dưới chân mình có nước, không khỏi dâng lên cảm giác hoảng sợ.
“ Mình tại sao lại xuất hiện nơi này, chẳng lẽ có kẻ nhân lúc mình hôn mê bắt mình mang tới đây.”
Ichiro lập tức cảnh giác đề phòng xung quanh, hắn sợ trong bóng tối đột nhiên lao ra một con dao lấy mạng hắn. Tuy nhiên đợi một hồi lại chẳng có gì xảy ra, hắn liền tự diễu, nếu như muốn mạng hắn cũng không đợi đến lúc này, cũng không biết mục đích của chúng là gì.
“ Là ai mang ta tới đây, mau xuất hiện đi.”
Ichiro hô lên một tiếng sau đó đề phòng nghe động tĩnh xung quanh, nhưng hắn chỉ nghe được tiếng vang vọng của hắn.
Ngay khi hắn nổi lên ý định tìm cách rời đi nơi này lúc, một giọng nói khàn khàn vang lên, rung động cả mặt nước hắn đang đứng.
“ Nhóc con, tỉnh rồi sao, chính là ta mang ngươi tới.”
Ichiro cả kinh nhìn trước mặt mình,chính là nơi phát ra giọng nói kia, tuy nhiên nhìn thấy chỉ là hắc ám. Đúng lúc này trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai con mắt dường như hai cái lồng đèn chiếu sáng cả không gian. Hắn lúc này mới nhìn ra, nơi hắn đang đứng giống như là ngục giam vậy, mà giam giữ kẻ lại không tầm thường chút nào.
“ Là ngươi... Kurama...”
Ichiro lúc này hiểu, hắn là cửu vĩ mang tới, cũng không biết nó có mục đích gì.
“ Ngươi... tại sao lại biết tên của ta...”
Cửu vĩ có chút kinh ngạc nhìn xuống phía dưới đang đứng Ichiro,ánh mắt nháy nháy vài cái như đang suy nghĩ điều gì.
“ Chỉ là cái tên thôi, ta biết còn có thật nhiều thứ đâu. Ví như lai lịch của ngươi cùng tám vĩ thú khác chính là được Lục Đạo tách ra từ thập vĩ nha. Lại nói nhược điểm lớn nhất của ngươi liền là bị nhãn thuật của dòng họ Uchiha khống chế, chẳng khác con mèo nhỏ nói ngồi liền ngồi không có chút uy phong nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook