Thúc Thúc Yêu Nghiệt Đừng Đến Gần
-
Chương 40: Người phụ nữ của đại ca
“Ầm,ầm” hai tiếng.
Người ngồi trong chiếc xe màu trắng rõ ràng cảm giác sườn xe chấn động hai cái,không cần đoán nhất định là vỏ ruột xe bị hư.
“Lão Đại, làm sao bây giờ?” Tài xế nhỏ gầy khẩn trương hỏi.
“Tiếp tục.”
Người đàn ông trung niên phía sau ra lệnh,mà lúc này người đàn ông nhỏ gầy bên cạnh hắn đang giữ Liễu Uyển Nhi.
Liễu Uyển Nhi sợ hãi nhìn ba người trong xe,bọn họ rốt cuộc là ai? Muốn bắt mình đi đâu?
Khinh Vân gia tăng mã lực đuổi theo chiếc xe màu trắng phía trước,hắn phải nghĩ biện pháp làm xe ngừng lại,nhưng suy nghĩ đầu tiên phải giữ an toàn cho cô bé trong xe.
Nên làm gì bây giờ? Đầu óc nhanh chóng chuyển .
Bọn họ bắt đi Tiểu Tiểu đơn giản muốn dùng cô uy hiếp đại ca,nên sẽ không tổn thương tánh mạng của cô.
Có lẽ hắn nên nghĩ biện pháp tiến vào bên trong xe,hắn có lòng tin kỷ xảo của mình,chỉ cần để cho hắn đi vào là hắn có thể cứu Tiểu Tiểu.
Người trong xe tải phát hiện xe Khinh Vân đuổi theo bên cạnh xe bọn họ.
“Nổ súng cho ta.” Người đàn ông trung niên lập tức ra lệnh.
Vừa nghe lời này Liễu Uyển Nhi lập tức ra sức giãy dụa,cô không thể để đối phương nổ súng,như vậy Khinh Vân tới cứu cô sẽ gặp nguy hiểm,mà cô càng không cách nào chạy trốn.
Cô giãy dụa khiến người đàn ông ầy kia tay chân luống cuống.
“Mẹ kiếp,đàn bà thúi.”
Người đàn ông trung niên một quyền đánh về phía Liễu Uyển Nhi,thân thể nhỏ nhắn té xỉu nằm trên ghế.
Ngay sau đó hắn đoạt lấy cây súng trong tay người kia,quay cửa sổ xe ra một chút,nổ súng về phía Khinh Vân.
Liên tục tránh thoát mấy lần nổ súng,Khinh Vân thấy cửa xe mở rộng một chút.
Người đàn ông bên trong xe nhất thời bối rối,xem ra tất cả bọn họ bại lộ.
Càng làm cho bọn họ khẩn trương chính là phát hiện Khinh Vân cũng mở ra cửa xe,chẳng lẽ hắn muốn bắn vào trong xe mình?
“Mẹ kiếp .” Người đàn ông trung niên nguyền rủa một tiếng đở Liễu Uyển Nhi ngồi dậy,dùng thân thể của cô che chở mình,hướng về phía Khinh Vân muốn nổ súng.
Cửa đã bị cản,Khinh Vân căn bản không có biện pháp tiến vào xe đối phương .
Dưới sự kích thích của gió lạnh cùng tiếng súng,Liễu Uyển Nhi bị đánh bất tỉnh dần dần tỉnh lại,phát hiện hành động của người đàn ông trung niên,phản ứng đầu tiên của cô là đụng ngã người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên phản ứng không kịp bị đụng ngã trên mặt đất,súng trong tay cũng bay ra ngoài.
“Lão Đại!” Người còn lại bị cử động Liễu Uyển Nhi làm kinh ngạc.
Khinh Vân thừa cơ nhảy vào trong xe tải,liên tục đánh hai cú đấm,làm hai người đàn ông phía sau cô ngất xỉu.
Lúc này tài xế lái xe đã bị Khinh Vân khiến sợ hãi đến không biết phản ứng,chiếc xe màu trắng dừng ngay giữa đường.
“Nói với Thích Vĩnh Thịnh,có giỏi thì đấu với chúng ta!” Khinh Vân quát,hắn bình sinh ghét nhất người hạ thủ với phái nữ.
Tài xế nhỏ gầy run rẩy nhìn Khinh Vân ôm Liễu Uyển Nhi xuống xe.
“Tiểu Tiểu,em không sao chứ?” Máu trên đầu cô khiến Khinh Vân hoảng sợ.
Mới vừa rồi cô dũng cảm cùng cơ trí, hắn cũng thấy được,cô bé này không làm người phụ nữ của đại ca hắc đạo thật lãng phí.
“Anh Khinh Vân,em hình như không được.” Liễu Uyển Nhi cảm giác đầu choáng váng,mơ mơ màng màng mất đi tri giác.
“Tiểu Tiểu,Tiểu Tiểu.” Bất luận Khinh Vân làm sao gọi,cô bé trong ngực cũng không có một chút phản ứng.
Lần này thảm rồi,hắn nhất định sẽ bị Tô Lực Hằng xử tội.
Khinh Vân không kịp về nhà tìm Đao Nhân,ngay cả lái xe cũng vượt đèn đỏ mấy lần đưa Liễu Uyển Nhi vào bệnh viện gần nhất.
Lưu Thanh Sơn vội vã chạy vào phòng,mới vừa rồi hắn phái người giúp việc đến bệnh viện lấy thuốc cho Lâm Cẩm Quyền,người giúp việc sau khi trở về nói cho hắn biết có một cô bé rất giống Tiểu Tiểu đầu bị thương được đưa vào bệnh viện.
Trải qua người giúp việc miêu tả bề ngoài cô bé,Lưu Thanh Sơn phán đoán tám chín phần chính là Tiểu Tiểu.
“Lão gia,Tô tiểu thư bị thương được đưa vào bệnh viện .”
“Ngươi xác định? !” Lâm Cẩm Quyền rất hoảng sợ.
“Người giúp việc tận mắt thấy nên sẽ không sai.”
“Mau chuẩn bị xe chúng ta lập tức đi bệnh viện.” Lâm Cẩm Quyền lập tức đứng dậy.
“Lão gia,chúng ta đi cũng vô dụng,Tô Lực Hằng sẽ không cho chúng ta gặp mặt.” Lưu Thanh Sơn nói.
“Cháu gái ta xảy ra truyện trong tay hắn,ta không tìm hắn tính sổ đã rất tốt! Hôm nay ta vô luận như thế nào cũng phải gặp mặt cháu ta.”
Nhìn Lâm Cẩm Quyền kiên trì,Lưu Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn nghe theo.
Liễu Uyển Nhi nằm trên giường bệnh của bệnh viện vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
“Cô ấy thế nào?” Tô Lực Hằng vội vàng chạy tới.
“Bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ.” Khinh Vân nói.
“Tại sao lại xuất hiện tình trạng như vậy? !” Tô Lực Hằng nhíu chặt chân mày.
“Đại ca,là em thất trách.” Khinh Vân hết sức ảo não.
“Chờ một chút nữa mới tính sổ ngươi.” Tô Lực Hằng đi tới bên giường nhìn đầu Liễu Uyển Nhi quấn một vòng băng trắng,trong lòng co rút đau đớn.
Lần này hắn đã có phòng bị trước nhưng vẫn xuất hiện tình huống như thế,xem ra hắn căn bản không nên để cô sống trong cuộc sống nguy hiểm.
Giờ khắc này hắn đã quyết định,đợi cô tỉnh lại lập tức đưa cô rời khỏi nơi đây,hắn không muốn để ý tới ân oán với Lâm Cẩm Quyền,chỉ hy vọng bảo vệ cô, không để cô dính líu đến ân oán giang hồ.
Vu Thiểu Đình đứng phía sau nhìn chăm chú nhìn người trên giường,hôm nay hắn đáng lý nên đi bảo vệ cô,có lẽ cô sẽ không xuất hiện chuyện như vậy,nhìn dáng vẻ cô bị thương so với hắn bị thương càng khổ sở hơn.
Lúc này tiếng ồn ào ngoài cửa hấp dẫn chú ý của bọn họ.
Khinh Vân lập tức mở cửa ngó nhìn.
“Đại ca,là bọn người Lâm Cẩm Quyền tới.”
Tin tức của ông ta thật đúng là nhạy,Tô Lực Hằng đẩy cửa ra ngăn cản Lâm Cẩm Quyền đi vào.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại có Vu Thiểu Đình cùng Liễu Uyển Nhi,chỉ có lúc này Vu Thiểu Đình mới dám đi tới bên giường,khoảng cách gần quan sát tình trạng của cô.
Vừa thấy Tô Lực Hằng đi ra ngoài,Lâm Cẩm Quyền lập tức nổi dóa: “Cậu không phải có rất nhiều đàn em sao? Tại sao ngay cả một đứa bé cũng bảo vệ không tốt? !”
Lời Lâm Cẩm Quyền nói khiến trong lòng Tô Lực Hằng căng thẳng,hắn đã vì chuyện Liễu Uyển Nhi gặp chuyện không may mà tự trách,ông ta lại đâm trúng chỗ đau của hắn,mủi nhọn trên người không khỏi dựng lên.
“Ít nhất bảo vệ được,ở với ông chỉ càng thêm tổn thương.”
Ngấm ngầm chỉ trích ông năm đó tổn thương con gái của mình,Lâm Cẩm Quyền cũng tức giận điên rồi.
“Đó là việc nhà của tôi,không cần tiểu tử ngươi quản!”
“Tiểu Tiểu là vị hôn thê của tôi,ông cũng đừng chõ mõm vào!”
“Con bé là cháu gái của ta,ta có quyền can thiệp cuộc sống của con bé!”
Sao,phải không? Tô Lực Hằng giễu cợt nhìn Lâm Cẩm Quyền một cái,không khỏi bật thốt lên tâm sự trong lòng.
“Tôi sẽ cho cô ta vào xã hội đen ngay bây giờ,xem ông làm sao can thiệp.”
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tức chết ông,Lâm Cẩm Quyền trừng con ngươi cũng sắp lòi ra.
“Thuận tiện nói cho ông biết, Tiểu Tiểu đã học xong cách dùng súng,tôi sẽ rất nhanh huấn luyện cô ấy trở thành sát thủ.”
Lời vừa nói ra ánh mắt Khinh Vân lập tức chuyển hướng sang hắn,chẳng lẽ lúc trước hắn dạy Tiểu Tiểu dùng súng là có ý đó?
Mà lúc này Lâm Cẩm Quyền sắc mặt đã trắng xanh,một lúc sau mới phục hồi tinh thần.
“Cậu không thể làm như vậy.”Ông không cách nào tiếp nhận cháu gái của mình biến thành xã hội đen,ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, “Nếu như vì trả thù ta,cậu cứ nhắm vào ta,đừng dính đến Tiểu Tiểu.”
“Xin lỗi,tôi đã làm vậy.” Thấy bộ dáng khẩn trương của Lâm Cẩm Quyền,Tô Lực Hằng trong lòng hết sức thoải mái,càng thêm nói khích ông.
Lúc này,trong phòng bệnh Vu Thiểu Đình nghe thấy rất khiếp sợ.
Đại ca lợi dụng Tiểu Tiểu đi trả thù Lâm Cẩm Quyền,hắn rõ ràng cảm giác được đại ca yêu Tiểu Tiểu rất sâu sắc,nếu như không phải như vậy hắn cũng sẽ không lựa chọn rút lui.
Ánh mắt chuyển hướng sang cô bé trên giường,chợt phát hiện mắt cô chảy xuống một hàng lệ.
“Tiểu Tiểu,em đã tỉnh?”
Liễu Uyển Nhi mở mắt,nếu như có thể cô thật sự không muốn tỉnh lại sớm.
Tại sao hắn nói như vậy?
Cô đã hỏi hắn tại sao dạy cô bắn súng,câu trả lời của hắn vì để cô có thể tự bảo vệ mình nhưng sự thật lại muốn biến cô thành xã hội đen.
Cố gắng không để mình nghĩ tình yêu hắn dành cho cô chỉ là lợi dụng,kết quả vết thương chồng chất như cũ,cái gì bảo vệ,cái gì tình yêu,cái gì hôn nhân, toàn bộ đều là công cụ trả thù.
Mệt mỏi quá,bỗng nhiên không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn,không muốn nghe giọng nói của hắn,bởi vì cô đã không phân biệt được câu nào hắn nói mời là sự thật.
“Anh Thiểu Đình,hãy đưa em đi.” Chết lặng nói ra một câu,cũng là cầu xin trong lòng cô.
Lời cô khiến cho hắn giật mình,nước mắt của cô làm cho hắn đau lòng nhưng vẫn không hy vọng cô dễ buông tha đoạn tình cảm này,nhưng hắn nhìn được tia tuyệt vọng đối với người kia trong mắt cô.
“Tiểu Tiểu,có lẽ đại ca chỉ nói đùa.”
“Hắn nói đùa nhiều lắm.” Thản nhiên nói nhưng mang theo đau lòng.
Tuyệt vọng trong mắt cô khiến Vu Thiểu Đình trầm mặc,một lát sau mới nói: “Em suy nghĩ kỹ chưa? Thật muốn rời khỏi đại ca?”
Gật đầu,trong ánh mắt tràn đầy kiên định.
Giờ khắc này Vu Thiểu Đình có quyết định,chỉ cần cô đồng ý hắn có thể cùng cô lưu lạc mọi nơi.
Vươn tay về phía cô,kéo cô vào trong ngực mình,dưới chân nhắc lên,nhảy lên bệ cửa sổ.
Chăm chú nhìn cô bé trong ngực: “Hỏi em một lần cuối,thật quyết định muốn sao? Bước ra một bước này sẻ không thể quay đầu lại.”
Gật đầu,cô vốn không thuộc về nơi này,rời đi có lẽ một lần nữa tìm kiếm chân chính mình.
“Nhắm mắt lại.”
Một tiếng dặn dò,Vu Thiểu Đình ôm chặt cô bé trong ngực nhảy ra bệ cửa sổ,hai bóng người cứ như vậy biến mất dưới ánh trăng.
Tô Lực Hằng đuổi đi Lâm Cẩm Quyền,đẩy ra cửa phòng bệnh lại phát hiện trên giường trống rỗng không thấy bóng dáng.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu.”
Gọi tên của cô nhưng không nghe được bất kỳ câu trả lời,trong lòng an ủi mình cô sẽ không gặp chuyện không may dưới mí mắt mình.
“Đại ca,Thiểu Đình cũng không thấy.”
Lời Khinh Vân như một chậu nước lạnh tạt lên tay chân lạnh như băng của Tô Lực Hằng .
Không,một người là cô gái hắn yêu nhất,một người là anh em hắn tín nhiệm nhất,bọn họ sẽ không cùng nhau phản bội hắn!
“Đi tìm mau,đào sâu bệnh viện ba thước cũng phải tìm cho được bọn họ.”
Trong giọng nói mang theo run rẩy cùng bối rối.
Tiểu Tiểu,mau trở lại,không nên dùng cách tàn nhẫn như vậy rời khỏi anh,trong mắt Tô Lực Hằng đều mang theo vô tận van xin.
Dưới cây đại thụ bên bờ sông,Vu Thiểu Đình đở Liễu Uyển Nhi ngồi xuống trên mặt ghế đá.
“Đầu rất đau phải không?” Nhìn miếng băng quấn trên đầu cô rỉ ra máu,Vu Thiểu Đình có chút lo lắng,mới vừa rồi bôn ba lên làm vết thương cô nứt ra.
“Không có chuyện gì,em chịu đựng được.” Chuẩn bị rời đi cô đã chuẩn bị tất cả,chút đau đớn này cô có thể nhịn được.
“Em đợi ở đây,anh đến tiệm thuốc mua bông băng để thay.”
Sở dĩ dừng lại ở chỗ này là bởi vì đối diện có một cửa hàng bán thuốc,Vu Thiểu Đình đang chuẩn bị đi mua thuốc,chợt thấy một đám người quen thuộc tiến vào phòng thuốc.
Lập tức kéo Liễu Uyển Nhi núp sau thân cây lớn.
Liễu Uyển Nhi cũng phát hiện: “Là đàn em anh ấy sao.”
Vu Thiểu Đình gật đầu hắn làm sao không nhận ra đàn em trong Lưu Xuyên Đường,không nghĩ tới đại ca cho người đuổi theo nhanh như vậy,có lẽ trong lòng anh ấy cũng không phải không có Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu,em có nghĩ đây chỉ là hiểu lầm hay không.” Cho dù những lời này sẽ làm hắn đau lòng Vu Thiểu Đình vẫn nói,bởi vì hắn biết cho dù cô lựa chọn rời đi, trong lòng cô vẫn không thể quên Tô Lực Hằng.
Phải không? Nhìn cảnh tượng vội vã tìm kiếm của đám người kia,giờ khắc này Liễu Uyển Nhi chợt nhớ trên bờ cát đen langwiki,Tô Lực Hằng vì cô mà chịu một dao,nhớ lại hắn dùng thân thể đỡ thùng sắt rơi trúng cô.
Trái tim đó lại trở nên mềm mại bắt đầu lưỡng lự.
Vu Thiểu Đình đọc được tất cả trong mắt cô,trong lòng thở dài một tiếng,vui mừng cô không cố chấp nữa đồng thời xen lẫn một tia đau đớn.
Sau khi nhìn đám đàn em Lưu Xuyên Đường rời đi,hắn nhìn sang Liễu Uyển Nhi nói: “Chờ anh đi mua thuốc cái đã.”
Chờ sau khi đổi thuốc sẽ đưa cô về,Vu Thiểu Đình tự nói với mình.
Vu Thiểu Đình đi không đầy một lát,Liễu Uyển Nhi phát hiện cách đó không xa có một đám người áo đen chạy về phía cô.
Ánh mắt tìm tòi nhìn chung quanh giống như đang tìm người.
Theo bản năng núp vào.
Đám người đó từ từ đi tới gần.
“Đại ca nói tìm những nơi lân cận tiệm thuốc,nhưng chúng ta tìm khắp nơi,vẫn không thấy bóng dáng của Vu Thiểu Đình cùng Tô Tiểu Tiểu ” Một người đàn ông trong đó nói.
“Cố gắng tìm đi,nhất định phải tìm được hai người bọn họ,tìm không được chúng ta cũng không xong.” Tiếp lời đương nhiên là tên cầm đầu.
“Nghe nói Vu Thiểu Đình quyền cước rất lợi hại, chúng ta có thể dồn hắn vào đường cùng sao?” Một tên nhỏ tuổi nói theo.
“Đại ca nói không cần khách khí với bọn họ,có thể bắt sống đương nhiên tốt,nếu hắn phản kháng thì trực tiếp dùng súng,không tin chúng ta nhiều người lại có súng không lẽ đấu không lại Vu Thiểu Đình.” .
Nước mắt của Liễu Uyển Nhi đã đảo quanh viền mắt,không nghĩ tới hắn đối với cô ác thế,đây mới chính là mặt thật của xã hội đen sao,cô thật đã nhìn lầm hắn.
Trái tim dần mềm bắt đầu cứng rắn lại,cô không thể bị bọn họ bắt trở về,cô phải trốn khỏi nơi này.
Nhìn người đã sắp đến trước mắt,Liễu Uyển Nhi cái khó ló cái khôn nhanh chóng bò xuống sông,nén vết thương đau đớn cùng đầu choáng váng,dựa sát người vào con sông,cố gắng đè thấp tiếng hít thở.
Khi Vu Thiểu Đình lần nữa trở lại bờ sông,người đàn ông áo đen đã rời đi,không thấy bóng người Liễu Uyển Nhi,hắn lập tức thét lên tên cô tìm kiếm khắp mọi nơi.
“Anh Thiểu Đình,em ở chỗ này.” Giọng nói yếu ớt hấp dẫn hắn đến gần bờ sông.
Thò người ra nhìn thấy cảnh tượng làm cho hắn sợ hãi,chỉ thấy cô bé đầu quấn băng đang lạnh run đứng bên bậc thang nhỏ chưa đầy mười phân,dưới chân là cuồn cuộn nước sông,chỉ cần không cẩn thận một chút không cẩn thận sẽ té xuống,mà hắn cũng không chấp nhận được kết quả này.
“Tiểu Tiểu đừng động,đưa tay cho anh.”
Người ngồi trong chiếc xe màu trắng rõ ràng cảm giác sườn xe chấn động hai cái,không cần đoán nhất định là vỏ ruột xe bị hư.
“Lão Đại, làm sao bây giờ?” Tài xế nhỏ gầy khẩn trương hỏi.
“Tiếp tục.”
Người đàn ông trung niên phía sau ra lệnh,mà lúc này người đàn ông nhỏ gầy bên cạnh hắn đang giữ Liễu Uyển Nhi.
Liễu Uyển Nhi sợ hãi nhìn ba người trong xe,bọn họ rốt cuộc là ai? Muốn bắt mình đi đâu?
Khinh Vân gia tăng mã lực đuổi theo chiếc xe màu trắng phía trước,hắn phải nghĩ biện pháp làm xe ngừng lại,nhưng suy nghĩ đầu tiên phải giữ an toàn cho cô bé trong xe.
Nên làm gì bây giờ? Đầu óc nhanh chóng chuyển .
Bọn họ bắt đi Tiểu Tiểu đơn giản muốn dùng cô uy hiếp đại ca,nên sẽ không tổn thương tánh mạng của cô.
Có lẽ hắn nên nghĩ biện pháp tiến vào bên trong xe,hắn có lòng tin kỷ xảo của mình,chỉ cần để cho hắn đi vào là hắn có thể cứu Tiểu Tiểu.
Người trong xe tải phát hiện xe Khinh Vân đuổi theo bên cạnh xe bọn họ.
“Nổ súng cho ta.” Người đàn ông trung niên lập tức ra lệnh.
Vừa nghe lời này Liễu Uyển Nhi lập tức ra sức giãy dụa,cô không thể để đối phương nổ súng,như vậy Khinh Vân tới cứu cô sẽ gặp nguy hiểm,mà cô càng không cách nào chạy trốn.
Cô giãy dụa khiến người đàn ông ầy kia tay chân luống cuống.
“Mẹ kiếp,đàn bà thúi.”
Người đàn ông trung niên một quyền đánh về phía Liễu Uyển Nhi,thân thể nhỏ nhắn té xỉu nằm trên ghế.
Ngay sau đó hắn đoạt lấy cây súng trong tay người kia,quay cửa sổ xe ra một chút,nổ súng về phía Khinh Vân.
Liên tục tránh thoát mấy lần nổ súng,Khinh Vân thấy cửa xe mở rộng một chút.
Người đàn ông bên trong xe nhất thời bối rối,xem ra tất cả bọn họ bại lộ.
Càng làm cho bọn họ khẩn trương chính là phát hiện Khinh Vân cũng mở ra cửa xe,chẳng lẽ hắn muốn bắn vào trong xe mình?
“Mẹ kiếp .” Người đàn ông trung niên nguyền rủa một tiếng đở Liễu Uyển Nhi ngồi dậy,dùng thân thể của cô che chở mình,hướng về phía Khinh Vân muốn nổ súng.
Cửa đã bị cản,Khinh Vân căn bản không có biện pháp tiến vào xe đối phương .
Dưới sự kích thích của gió lạnh cùng tiếng súng,Liễu Uyển Nhi bị đánh bất tỉnh dần dần tỉnh lại,phát hiện hành động của người đàn ông trung niên,phản ứng đầu tiên của cô là đụng ngã người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên phản ứng không kịp bị đụng ngã trên mặt đất,súng trong tay cũng bay ra ngoài.
“Lão Đại!” Người còn lại bị cử động Liễu Uyển Nhi làm kinh ngạc.
Khinh Vân thừa cơ nhảy vào trong xe tải,liên tục đánh hai cú đấm,làm hai người đàn ông phía sau cô ngất xỉu.
Lúc này tài xế lái xe đã bị Khinh Vân khiến sợ hãi đến không biết phản ứng,chiếc xe màu trắng dừng ngay giữa đường.
“Nói với Thích Vĩnh Thịnh,có giỏi thì đấu với chúng ta!” Khinh Vân quát,hắn bình sinh ghét nhất người hạ thủ với phái nữ.
Tài xế nhỏ gầy run rẩy nhìn Khinh Vân ôm Liễu Uyển Nhi xuống xe.
“Tiểu Tiểu,em không sao chứ?” Máu trên đầu cô khiến Khinh Vân hoảng sợ.
Mới vừa rồi cô dũng cảm cùng cơ trí, hắn cũng thấy được,cô bé này không làm người phụ nữ của đại ca hắc đạo thật lãng phí.
“Anh Khinh Vân,em hình như không được.” Liễu Uyển Nhi cảm giác đầu choáng váng,mơ mơ màng màng mất đi tri giác.
“Tiểu Tiểu,Tiểu Tiểu.” Bất luận Khinh Vân làm sao gọi,cô bé trong ngực cũng không có một chút phản ứng.
Lần này thảm rồi,hắn nhất định sẽ bị Tô Lực Hằng xử tội.
Khinh Vân không kịp về nhà tìm Đao Nhân,ngay cả lái xe cũng vượt đèn đỏ mấy lần đưa Liễu Uyển Nhi vào bệnh viện gần nhất.
Lưu Thanh Sơn vội vã chạy vào phòng,mới vừa rồi hắn phái người giúp việc đến bệnh viện lấy thuốc cho Lâm Cẩm Quyền,người giúp việc sau khi trở về nói cho hắn biết có một cô bé rất giống Tiểu Tiểu đầu bị thương được đưa vào bệnh viện.
Trải qua người giúp việc miêu tả bề ngoài cô bé,Lưu Thanh Sơn phán đoán tám chín phần chính là Tiểu Tiểu.
“Lão gia,Tô tiểu thư bị thương được đưa vào bệnh viện .”
“Ngươi xác định? !” Lâm Cẩm Quyền rất hoảng sợ.
“Người giúp việc tận mắt thấy nên sẽ không sai.”
“Mau chuẩn bị xe chúng ta lập tức đi bệnh viện.” Lâm Cẩm Quyền lập tức đứng dậy.
“Lão gia,chúng ta đi cũng vô dụng,Tô Lực Hằng sẽ không cho chúng ta gặp mặt.” Lưu Thanh Sơn nói.
“Cháu gái ta xảy ra truyện trong tay hắn,ta không tìm hắn tính sổ đã rất tốt! Hôm nay ta vô luận như thế nào cũng phải gặp mặt cháu ta.”
Nhìn Lâm Cẩm Quyền kiên trì,Lưu Thanh Sơn không thể làm gì khác hơn nghe theo.
Liễu Uyển Nhi nằm trên giường bệnh của bệnh viện vẫn còn trong trạng thái hôn mê.
“Cô ấy thế nào?” Tô Lực Hằng vội vàng chạy tới.
“Bác sĩ nói não bị chấn động nhẹ.” Khinh Vân nói.
“Tại sao lại xuất hiện tình trạng như vậy? !” Tô Lực Hằng nhíu chặt chân mày.
“Đại ca,là em thất trách.” Khinh Vân hết sức ảo não.
“Chờ một chút nữa mới tính sổ ngươi.” Tô Lực Hằng đi tới bên giường nhìn đầu Liễu Uyển Nhi quấn một vòng băng trắng,trong lòng co rút đau đớn.
Lần này hắn đã có phòng bị trước nhưng vẫn xuất hiện tình huống như thế,xem ra hắn căn bản không nên để cô sống trong cuộc sống nguy hiểm.
Giờ khắc này hắn đã quyết định,đợi cô tỉnh lại lập tức đưa cô rời khỏi nơi đây,hắn không muốn để ý tới ân oán với Lâm Cẩm Quyền,chỉ hy vọng bảo vệ cô, không để cô dính líu đến ân oán giang hồ.
Vu Thiểu Đình đứng phía sau nhìn chăm chú nhìn người trên giường,hôm nay hắn đáng lý nên đi bảo vệ cô,có lẽ cô sẽ không xuất hiện chuyện như vậy,nhìn dáng vẻ cô bị thương so với hắn bị thương càng khổ sở hơn.
Lúc này tiếng ồn ào ngoài cửa hấp dẫn chú ý của bọn họ.
Khinh Vân lập tức mở cửa ngó nhìn.
“Đại ca,là bọn người Lâm Cẩm Quyền tới.”
Tin tức của ông ta thật đúng là nhạy,Tô Lực Hằng đẩy cửa ra ngăn cản Lâm Cẩm Quyền đi vào.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại có Vu Thiểu Đình cùng Liễu Uyển Nhi,chỉ có lúc này Vu Thiểu Đình mới dám đi tới bên giường,khoảng cách gần quan sát tình trạng của cô.
Vừa thấy Tô Lực Hằng đi ra ngoài,Lâm Cẩm Quyền lập tức nổi dóa: “Cậu không phải có rất nhiều đàn em sao? Tại sao ngay cả một đứa bé cũng bảo vệ không tốt? !”
Lời Lâm Cẩm Quyền nói khiến trong lòng Tô Lực Hằng căng thẳng,hắn đã vì chuyện Liễu Uyển Nhi gặp chuyện không may mà tự trách,ông ta lại đâm trúng chỗ đau của hắn,mủi nhọn trên người không khỏi dựng lên.
“Ít nhất bảo vệ được,ở với ông chỉ càng thêm tổn thương.”
Ngấm ngầm chỉ trích ông năm đó tổn thương con gái của mình,Lâm Cẩm Quyền cũng tức giận điên rồi.
“Đó là việc nhà của tôi,không cần tiểu tử ngươi quản!”
“Tiểu Tiểu là vị hôn thê của tôi,ông cũng đừng chõ mõm vào!”
“Con bé là cháu gái của ta,ta có quyền can thiệp cuộc sống của con bé!”
Sao,phải không? Tô Lực Hằng giễu cợt nhìn Lâm Cẩm Quyền một cái,không khỏi bật thốt lên tâm sự trong lòng.
“Tôi sẽ cho cô ta vào xã hội đen ngay bây giờ,xem ông làm sao can thiệp.”
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tức chết ông,Lâm Cẩm Quyền trừng con ngươi cũng sắp lòi ra.
“Thuận tiện nói cho ông biết, Tiểu Tiểu đã học xong cách dùng súng,tôi sẽ rất nhanh huấn luyện cô ấy trở thành sát thủ.”
Lời vừa nói ra ánh mắt Khinh Vân lập tức chuyển hướng sang hắn,chẳng lẽ lúc trước hắn dạy Tiểu Tiểu dùng súng là có ý đó?
Mà lúc này Lâm Cẩm Quyền sắc mặt đã trắng xanh,một lúc sau mới phục hồi tinh thần.
“Cậu không thể làm như vậy.”Ông không cách nào tiếp nhận cháu gái của mình biến thành xã hội đen,ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, “Nếu như vì trả thù ta,cậu cứ nhắm vào ta,đừng dính đến Tiểu Tiểu.”
“Xin lỗi,tôi đã làm vậy.” Thấy bộ dáng khẩn trương của Lâm Cẩm Quyền,Tô Lực Hằng trong lòng hết sức thoải mái,càng thêm nói khích ông.
Lúc này,trong phòng bệnh Vu Thiểu Đình nghe thấy rất khiếp sợ.
Đại ca lợi dụng Tiểu Tiểu đi trả thù Lâm Cẩm Quyền,hắn rõ ràng cảm giác được đại ca yêu Tiểu Tiểu rất sâu sắc,nếu như không phải như vậy hắn cũng sẽ không lựa chọn rút lui.
Ánh mắt chuyển hướng sang cô bé trên giường,chợt phát hiện mắt cô chảy xuống một hàng lệ.
“Tiểu Tiểu,em đã tỉnh?”
Liễu Uyển Nhi mở mắt,nếu như có thể cô thật sự không muốn tỉnh lại sớm.
Tại sao hắn nói như vậy?
Cô đã hỏi hắn tại sao dạy cô bắn súng,câu trả lời của hắn vì để cô có thể tự bảo vệ mình nhưng sự thật lại muốn biến cô thành xã hội đen.
Cố gắng không để mình nghĩ tình yêu hắn dành cho cô chỉ là lợi dụng,kết quả vết thương chồng chất như cũ,cái gì bảo vệ,cái gì tình yêu,cái gì hôn nhân, toàn bộ đều là công cụ trả thù.
Mệt mỏi quá,bỗng nhiên không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn,không muốn nghe giọng nói của hắn,bởi vì cô đã không phân biệt được câu nào hắn nói mời là sự thật.
“Anh Thiểu Đình,hãy đưa em đi.” Chết lặng nói ra một câu,cũng là cầu xin trong lòng cô.
Lời cô khiến cho hắn giật mình,nước mắt của cô làm cho hắn đau lòng nhưng vẫn không hy vọng cô dễ buông tha đoạn tình cảm này,nhưng hắn nhìn được tia tuyệt vọng đối với người kia trong mắt cô.
“Tiểu Tiểu,có lẽ đại ca chỉ nói đùa.”
“Hắn nói đùa nhiều lắm.” Thản nhiên nói nhưng mang theo đau lòng.
Tuyệt vọng trong mắt cô khiến Vu Thiểu Đình trầm mặc,một lát sau mới nói: “Em suy nghĩ kỹ chưa? Thật muốn rời khỏi đại ca?”
Gật đầu,trong ánh mắt tràn đầy kiên định.
Giờ khắc này Vu Thiểu Đình có quyết định,chỉ cần cô đồng ý hắn có thể cùng cô lưu lạc mọi nơi.
Vươn tay về phía cô,kéo cô vào trong ngực mình,dưới chân nhắc lên,nhảy lên bệ cửa sổ.
Chăm chú nhìn cô bé trong ngực: “Hỏi em một lần cuối,thật quyết định muốn sao? Bước ra một bước này sẻ không thể quay đầu lại.”
Gật đầu,cô vốn không thuộc về nơi này,rời đi có lẽ một lần nữa tìm kiếm chân chính mình.
“Nhắm mắt lại.”
Một tiếng dặn dò,Vu Thiểu Đình ôm chặt cô bé trong ngực nhảy ra bệ cửa sổ,hai bóng người cứ như vậy biến mất dưới ánh trăng.
Tô Lực Hằng đuổi đi Lâm Cẩm Quyền,đẩy ra cửa phòng bệnh lại phát hiện trên giường trống rỗng không thấy bóng dáng.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu.”
Gọi tên của cô nhưng không nghe được bất kỳ câu trả lời,trong lòng an ủi mình cô sẽ không gặp chuyện không may dưới mí mắt mình.
“Đại ca,Thiểu Đình cũng không thấy.”
Lời Khinh Vân như một chậu nước lạnh tạt lên tay chân lạnh như băng của Tô Lực Hằng .
Không,một người là cô gái hắn yêu nhất,một người là anh em hắn tín nhiệm nhất,bọn họ sẽ không cùng nhau phản bội hắn!
“Đi tìm mau,đào sâu bệnh viện ba thước cũng phải tìm cho được bọn họ.”
Trong giọng nói mang theo run rẩy cùng bối rối.
Tiểu Tiểu,mau trở lại,không nên dùng cách tàn nhẫn như vậy rời khỏi anh,trong mắt Tô Lực Hằng đều mang theo vô tận van xin.
Dưới cây đại thụ bên bờ sông,Vu Thiểu Đình đở Liễu Uyển Nhi ngồi xuống trên mặt ghế đá.
“Đầu rất đau phải không?” Nhìn miếng băng quấn trên đầu cô rỉ ra máu,Vu Thiểu Đình có chút lo lắng,mới vừa rồi bôn ba lên làm vết thương cô nứt ra.
“Không có chuyện gì,em chịu đựng được.” Chuẩn bị rời đi cô đã chuẩn bị tất cả,chút đau đớn này cô có thể nhịn được.
“Em đợi ở đây,anh đến tiệm thuốc mua bông băng để thay.”
Sở dĩ dừng lại ở chỗ này là bởi vì đối diện có một cửa hàng bán thuốc,Vu Thiểu Đình đang chuẩn bị đi mua thuốc,chợt thấy một đám người quen thuộc tiến vào phòng thuốc.
Lập tức kéo Liễu Uyển Nhi núp sau thân cây lớn.
Liễu Uyển Nhi cũng phát hiện: “Là đàn em anh ấy sao.”
Vu Thiểu Đình gật đầu hắn làm sao không nhận ra đàn em trong Lưu Xuyên Đường,không nghĩ tới đại ca cho người đuổi theo nhanh như vậy,có lẽ trong lòng anh ấy cũng không phải không có Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu,em có nghĩ đây chỉ là hiểu lầm hay không.” Cho dù những lời này sẽ làm hắn đau lòng Vu Thiểu Đình vẫn nói,bởi vì hắn biết cho dù cô lựa chọn rời đi, trong lòng cô vẫn không thể quên Tô Lực Hằng.
Phải không? Nhìn cảnh tượng vội vã tìm kiếm của đám người kia,giờ khắc này Liễu Uyển Nhi chợt nhớ trên bờ cát đen langwiki,Tô Lực Hằng vì cô mà chịu một dao,nhớ lại hắn dùng thân thể đỡ thùng sắt rơi trúng cô.
Trái tim đó lại trở nên mềm mại bắt đầu lưỡng lự.
Vu Thiểu Đình đọc được tất cả trong mắt cô,trong lòng thở dài một tiếng,vui mừng cô không cố chấp nữa đồng thời xen lẫn một tia đau đớn.
Sau khi nhìn đám đàn em Lưu Xuyên Đường rời đi,hắn nhìn sang Liễu Uyển Nhi nói: “Chờ anh đi mua thuốc cái đã.”
Chờ sau khi đổi thuốc sẽ đưa cô về,Vu Thiểu Đình tự nói với mình.
Vu Thiểu Đình đi không đầy một lát,Liễu Uyển Nhi phát hiện cách đó không xa có một đám người áo đen chạy về phía cô.
Ánh mắt tìm tòi nhìn chung quanh giống như đang tìm người.
Theo bản năng núp vào.
Đám người đó từ từ đi tới gần.
“Đại ca nói tìm những nơi lân cận tiệm thuốc,nhưng chúng ta tìm khắp nơi,vẫn không thấy bóng dáng của Vu Thiểu Đình cùng Tô Tiểu Tiểu ” Một người đàn ông trong đó nói.
“Cố gắng tìm đi,nhất định phải tìm được hai người bọn họ,tìm không được chúng ta cũng không xong.” Tiếp lời đương nhiên là tên cầm đầu.
“Nghe nói Vu Thiểu Đình quyền cước rất lợi hại, chúng ta có thể dồn hắn vào đường cùng sao?” Một tên nhỏ tuổi nói theo.
“Đại ca nói không cần khách khí với bọn họ,có thể bắt sống đương nhiên tốt,nếu hắn phản kháng thì trực tiếp dùng súng,không tin chúng ta nhiều người lại có súng không lẽ đấu không lại Vu Thiểu Đình.” .
Nước mắt của Liễu Uyển Nhi đã đảo quanh viền mắt,không nghĩ tới hắn đối với cô ác thế,đây mới chính là mặt thật của xã hội đen sao,cô thật đã nhìn lầm hắn.
Trái tim dần mềm bắt đầu cứng rắn lại,cô không thể bị bọn họ bắt trở về,cô phải trốn khỏi nơi này.
Nhìn người đã sắp đến trước mắt,Liễu Uyển Nhi cái khó ló cái khôn nhanh chóng bò xuống sông,nén vết thương đau đớn cùng đầu choáng váng,dựa sát người vào con sông,cố gắng đè thấp tiếng hít thở.
Khi Vu Thiểu Đình lần nữa trở lại bờ sông,người đàn ông áo đen đã rời đi,không thấy bóng người Liễu Uyển Nhi,hắn lập tức thét lên tên cô tìm kiếm khắp mọi nơi.
“Anh Thiểu Đình,em ở chỗ này.” Giọng nói yếu ớt hấp dẫn hắn đến gần bờ sông.
Thò người ra nhìn thấy cảnh tượng làm cho hắn sợ hãi,chỉ thấy cô bé đầu quấn băng đang lạnh run đứng bên bậc thang nhỏ chưa đầy mười phân,dưới chân là cuồn cuộn nước sông,chỉ cần không cẩn thận một chút không cẩn thận sẽ té xuống,mà hắn cũng không chấp nhận được kết quả này.
“Tiểu Tiểu đừng động,đưa tay cho anh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook