Thực Tâm Giả
-
Chương 32
A Chiếu theo bên cạnh Phó Kính Thù, rất ít khi thấy anh Thất uống rượu. Ngày thường Phó Kính Thù xã giao không ít, nhưng trên bàn rượu anh cực kỳ khắc chế, hơn nữa có các tránh né của mình, A Chiếu phụ trách đưa đón anh phát hiện sau khi tàn tiệc chủ khách đều vui vẻ, dù khách khứa có say đến cỡ nào, anh vẫn còn vô cùng tỉnh táo.
A Chiếu chỉ từng một lần nghe Phương Đăng nói đùa, Phó Thất tỏ ra “sâu sắc” trên bàn rượu chẳng qua vì anh giảo hoạt, thật ra thì tửu lượng của anh rất kém, có lúc Phương Đăng cùng anh uống vài chén, người chịu không nổi gục trước nhất định là anh.
Bây giờ thì A Chiếu biết, chị không nói dối.
Phó Kính Thù say, không phải chỉ vì hai ly Tequila, mà chính vì anh cũng không muốn mình tỉnh táo.
Sau đó A Chiếu bắt đầu nghe những lời tự thuật đứt quãng của anh trong cơn say, bắt đầu từ khi anh mới tới Tây Á, vô vọng và lo sợ đứng trước ngôi nhà lớn ở Kualar Lumpur, cũng biết anh đối với bà chủ Trịnh trong lòng vừa cảm ân vừa kiêng kỵ, còn có cả việc anh đối với đa số người “thân thích” trong nhà lục đục đấu đá, thái độ vừa chán ghét vừa phòng bị.
Theo lời Phó Kính Thù cơ thể bà chủ Trịnh càng lúc càng tệ, qua một năm thì phân nửa thời gian là nằm trên giường bệnh, ngoài miệng mọi người đều nói bà mạng lớn sẽ sống đến trăm tuổi, nhưng trong lòng đều rõ ngày giờ của bà không còn nhiều nữa. Vợ chồng Phó Duy Mẫn cũng vô cùng gấp gáp, ngoài sáng trong tối đều nghĩ mọi cách để cứu vãn tâm ý lão bà, họ thay phiên nhau canh giữ bên giường bệnh, so với Phó Kính Thù bận rộn thì có nhiều cơ hội biểu hiện sự ân cần chu đáo.
Con trai lớn của vợ chồng Phó Duy Mẫn năm nay đã tròn mười tám tuổi, nghe nói rất thông minh phấn chấn, từ cách làm việc đến dáng vẻ đều có mấy phần giống với Phó Truyền Thanh năm đó, cũng càng ngày càng được sự yêu thương của bà ngoại. Hai vợ chồng họ đều bày tỏ, rất nguyện ý để con trai lớn đổi theo họ mẹ, nếu vậy, đứa cháu này có thể thừa kế hương khói cho Phó gia, hơn nữa trên người còn chảy dòng máu của bà chủ Trịnh, so với thân phận nghiệt chủng hèn hạ của Phó Thất thì xứng đáng với cơ nghiệp Phó gia hơn. Bà chủ Trịnh hiện giờ chưa có động tĩnh gì, mỗi khi con gái và con rể nhắc tới, chỉ nói đứa bé còn nhỏ, những năm nay Phó Thất cũng đã làm rất tốt, nhưng không ai dám bảo đảm khi bà nằm xuống, hoặc là sau khi hôn mê liền thay đổi ý định. Hai em trai của bà chủ Trịnh vốn là cỏ đầu tường, ngày nay họ đối với Phó Kính Thù còn khách khí, nhưng chỉ cần nghe đến hơi gió, liền sẽ lập tức trở mặt chẳng nhìn người.
Phó Kính Thù cầm ly rượu trong tay đong đưa không dứt nói với A Chiếu, đừng thấy anh bây giờ còn tạm thời chế ngự được đám người kia, nhưng chỉ cần đảo mắt một cái thì tất cả chỉ là vô ích, đến lúc đó máu và nước mắt anh đổ xuống cho Phó gia những năm này đều chỉ là mặc y phục thay cho người khác.
A Chiếu chỉ biết không ngừng đỡ dậy thân thể lảo đảo của Phó Kính Thù, lau rượu từ ly của anh tràn đổ ra ngoài. Cậu ta nghĩ dù chẳng dễ dàng gì, nhưng anh Thất của cậu ta luôn giữ dáng vẻ ung dung tự tại, đến giờ cậu ta mới biết, tất cả những vinh quang trước mắt người ta, bề trong lại ngấm ngầm mang nhiều nguy hiểm.
A Chiếu còn biết, xế chiều anh Thất đi tìm Phương Đăng. Chỗ ở mới đổi của Phương Đăng cũng là do A Chiếu sai người dò la được, cậu ta cho rằng lần này anh Thất đi làm hòa với chị, chị nhất định sẽ lại làm lành với anh Thất như trước. Là người nhà, có gì mà không giải quyết được? Không ngờ anh Thất sau khi trở về thì thành ra bộ dạng thế này. Sau khi Phó Kính Thù say không hề đề cập tới Phương Đăng, nhưng dù A Chiếu có ngốc đến đâu cũng có thể đoán được, những chuyện này đều có liên quan đến chị.
Lần đầu tiên trong đời A Chiếu sinh lòng oán trách chị mình, phụ nữ thường quá liều lĩnh, dây dưa chút chuyện cũng không thể buông tay, tại sao không thể thông cảm cho nỗi khổ của đàn ông. Theo như A Chiếu thấy, anh Thất với chị đã đầy tâm tròn ý, chẳng lẽ chị thật sự quyết tâm muốn cùng cái gã đàn ông họ Lục đó ra đi? Kết quả này A Chiếu không nghĩ đến, mà cũng vạn phần không thể tiếp nhận. Cậu ta, chị, còn có cả anh Thất nhiều năm như vậy đều không xảy ra chuyện gì, tất cả đều cùng nhau vượt qua, không có lý do gì để ột kẻ xa lạ nửa chừng nhảy vào phá vỡ hết tất cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng A Chiếu rất buồn phiền, không nhịn được nên mở miệng hỏi.
“Anh Thất, có thật là chị tôi không chịu quay về? Anh nói đi, chị ấy thật sự đang nghĩ gì?”
Phó Kính Thù dựa vào ghế salon nhìn A Chiếu: “Trước tiên tôi hỏi cậu một vấn đề, tại sao nhiều người có thể cùng nhau đi qua gian khổ, nhưng lại không thể cùng nhau tận hưởng ngọt bùi?”
A Chiếu lắc đầu không biết. Vì trong lòng cậu ta, “đồng cam cộng khổ” là một định luật vô cùng sắt đá.
Phó Kính Thù dĩ nhiên cũng không mong đợi ở A Chiếu câu trả lời, anh tự nói luôn: “Bởi vì người trước không có sự chọn lựa, nhưng người sau thì có”
A Chiếu thật ra thì rất nông cạn, điều cậu ta quan tâm chỉ là “Chị tôi phải đi, bây giờ rốt cuộc nên làm gì?”
Phó Kính Thù cười: “A Chiếu, tôi không phải vạn năng, có một số việc chúng ta cũng không có cách nào, không giữ được thì chỉ có thể để cô ấy ra đi. Tôi đã đồng ý, để cho cô ấy đi đến bất cứ nơi nào cô ấy muốn”
Câu trả lời này vô cùng ngoài ý muốn của A Chiếu, trong lòng cậu ta cũng trở nên trống rỗng. Không kềm chế được, cậu ta nắm chặt tay, không nặng không nhẹ nện xuống khay trà, bình trà và cả ly rượu cùng đong đưa một trận.
“Sao chị ấy có thể như vậy?”
“Sao lại không thể?” Phó Kính Thù hỏi ngược lại – “Đừng trách cô ấy, chúng ta đều chưa bao giờ nghĩ cho cô ấy. Nếu như tôi là cô ấy, có thể tôi đã sớm bỏ đi. Phương Đăng nói đúng, ở lại tôi sẽ cho cô ấy cái gì? Có lúc tôi còn cảm thấy mình chỉ là một hình nhân, có thể ở trước mặt cô ấy, tôi chỉ là phế vật. A Chiếu, khi đó cậu hỏi tôi, chị cậu đối với tôi là gì? Vấn đề này rất đơn giản, tôi lại không trả lời được, tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Phương Đăng giống như chính bản thân tôi, mấy lời này cô ấy không muốn nghe nữa, có thể đối với tôi mà nói, đây là sự thật. Mỗi khi nhìn thấy cô ấy, giống như tôi thấy lại quá khứ của mình, còn có cả ánh sáng ở phía bên kia. Tôi sợ cô ấy, nhưng lại không thể bỏ cô ấy được”
A Chiếu chỉ có một suy nghĩ đơn giản nhất.
“Người ta không phải yêu bản thân mình nhất sao?”
Phó Kính Thù uống đã nhiều, cũng khó mà chống đỡ, ly rượu cuối cùng trên tay cũng ngã đổ trên ghế salon, người đã mơ mơ màng màng. A Chiếu cố gắng lắm mới miễn cưỡng nghe mấy câu mê sảng.
“Yêu quá nhiều cũng thành không dứt được… Bài thơ Trần Tản Nguyên đã viết… Tôi chẳng phải là gì cả, bỏ đi hết cũng chỉ còn lại chính mình… Em đã sớm nhìn thấu sự vô sỉ của tôi… Đi… Đi cũng tốt”
A Chiếu luống cuống tay chân đỡ Phó Kính Thù nằm xuống ghế salon, sau đó ngồi một bên ngẩn người ra nhìn thật lâu. Yêu là gì, đối với cậu ta mà nói điều này quá sức phức tạp. Cậu ta dường như không có tình yêu, trong đầu lại tình cờ hiện lên gương mặt Minh Tử, nhưng lại vội vã lắc đầu xua tan hình bóng đó vào hư không. Tình yêu duy nhất mà cậu ta thấy, chính là tình cảm của chị đối với anh Thất, điều này không phải cũng là thứ mà anh Thất từng tin tưởng sao, nhưng tại sao bây giờ ngay cả thứ này cũng thay đổi chứ?
Cậu ta nghe được một tiếng động nhẹ nhàng, trong đêm khuya khiến cho người ta chú ý, đó là điện thoại di động bị anh Thất ném ở ghế salon. A Chiếu cầm điện thoại lên, suy nghĩ có nên đánh thức anh Thất dậy không, lại thấy trên màn hình hiện lên tin nhắn của Phương Đăng. Cậu ta do dự không đến một giây, liền mở tin nhắn kia ra, trong đó chỉ có một câu.
“Em từng yêu anh”
A Chiếu quay đầu nhìn Phó Kính Thù đang nhắm mắt cau mày trên salon, yên lặng xóa đi tin nhắn đó.
Ngày hôm sau, Phó Kính Thù vẫn đến phòng làm việc đúng giờ như trước. Sau khi anh tỉnh lại, ở trong nhà vệ sinh tắm rửa thật lâu, thay vì nói anh ghét mùi rượu lan tỏa trên cơ thể, thì chính xác hơn là vì anh ghét sự hèn yếu phải lệ thuộc vào rượu của mình.
Hơn chín giờ, trợ lý gọi điện thoại vào, nói là có một cô gái không hẹn trước muốn gặp anh. Ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Phó Kính Thù chính là Phương Đăng, anh đứng lên, lúc đó mới chợt thấy mình thật tức cười. Trợ lý làm việc cạnh anh nhiều năm, làm sao có thể ngay cả Phương Đăng cũng không biết, men rượu quả thật là thứ vô cùng đáng sợ. Anh ngồi vào chỗ của mình bình tĩnh lại, hỏi người đó họ gì.
Trợ lý nói, cô ta tên là Cổ Minh Tử.
Lúc Minh Tử vào phòng làm việc, nhìn thấy người vĩnh viễn thanh tĩnh ung dung Phó Kính Thù. Họ đã cùng nhau ăn cơm mấy lần, nhưng chưa từng có chuyện cô ta chủ động đến chỗ làm việc tìm anh.
Phó Kính Thù lịch sự cùng cô hàn huyên vài câu, trợ lý đưa vào loại café mà trước đây khi họ dùng cơm với nhau cô thường hay uống, Minh Tử nhấp một ngụm, có hơi ngạc nhiên, cũng là có phần khâm phục. A Chiếu lúc nào cũng liều lĩnh thờ ơ, vô lo vô nghĩ, cái gì cũng chẳng để trong lòng, cậu ta với Phó Kính Thù quan hệ mật thiết, nhưng hai cách sống thì hoàn toàn khác biệt.
“Cô muốn tìm tôi, thật ra có thể gọi điện thoại trước cho tôi, sau khi xong việc tôi có thể cho người đến đón” – Phó Kính Thù khách sáo nói.
Minh Tử đáp: “Vì vậy nên tôi đến phòng làm việc, tôi không thể xác định chuyện hôm nay nói ra là việc công hay tư nữa.”
“Sao?” – Phó Kính Thù tỏ vẻ muốn nghe rõ nguyên nhân.
“Anh còn có ý định kết hôn với tôi không?”
Lần này cả Phó Kính Thù đều không giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Anh trầm ngâm một lúc, mỉm cười: “Cô không phải muốn cái cảm giác bùm một phát kiểu đó sao?”
“Nổ một lần là quá đủ rồi.” Minh Tử buông café xuống, mặt không đổi sắc chăm chú nhìn người đang ngồi phía sau bàn làm việc. “Tôi nói gì, anh không phải không biết. Chuyện tôi làm trong mắt anh e là chuyện đáng buồn cười”
“Một cô gái ở tuổi này như cô, cần một tình yêu oanh oanh liệt liệt cũng không phải là tội lỗi gì, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ” – Phó Kính Thù nói nhẹ nhàng.
Minh Tử bĩu môi cười nhẹ: “Tình yêu mà nói, nhìn qua thì rất sôi nổi. Tôi còn cho rằng anh ta yêu mình, còn thề non hẹn biển nói tôi là một phần cơ thể anh ta, sau đó tôi mới biết, tôi chỉ là ruột thừa, là bệnh trĩ, dù sao cũng là một bộ phận có thể tùy tiện cắt bỏ đi. Tôi không muốn gạt anh, cũng biết không thể gạt anh, hôm nay tôi đã tới đây, tôi đã có quyết định của mình. Có đồng ý hay không, anh chỉ cần nói một câu”
Phó Kính Thù dường như rất thích tính cách không dông dài của đối phương, anh cầm viết ký bừa trên tay, thong thả nói: ‘Để tôi đoán xem, cô đã xảy ra chuyện gì? Hay là…” Ánh mắt của anh lướt qua trên cơ thể cô, dừng lại ở một nơi, không hề tỏ ra thô lỗ, nhưng lại mau chóng dời đi, tuy nhiên hàm nghĩa không cần nói ra cũng biết.
“Ba tôi nói đúng, anh là người rất thông minh” – Minh Tử theo bản năng thẳng người lên, như muốn khẳng định sự kiên quyết của mình – “Anh đoán đúng”
Dù đã chuẩn bị trước tâm trạng, Phó Kính Thù vẫn trầm mặc một hồi.
“Cậu ta biết không?” – Anh hỏi.
Minh Tử lắc đầu: “Tôi tuyệt đối sẽ không cho anh ta biết, dù giao dịch của chúng ta có thành hay không, xin anh hãy thay tôi giữ kín bí mật này”
“Cô nói là “giao dịch?” – Nụ cười của Phó Kính Thù có vẻ đầy cân nhắc.
“Không phải nói trắng ra là vậy sao? Nếu anh muốn dùng cách nói dễ nghe hơn, tôi cũng không ngại” – Minh Tử nói.
“Cô muốn rõ ràng!” – Ý Phó Kính Thù muốn nói sợ rằng cô quá khinh suất, anh sẽ không phải là người tùy tiện nhất thời kích thích mà bỏ tiền ra mua.
Sắc mặt Minh Tử hơi trắng bệch, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Tôi rất muốn nói rõ ràng. Anh cũng biết, gia đình tôi không tha cho đứa bé này, tôi nhất định phải cho nó thân phận danh chánh ngôn thuận”
“Cô không muốn A Chiếu..”
“Đừng nhắc anh ta, anh ta không xứng” – Minh Tử không để cho Phó Kính Thù nói hết lời. Cô cao giọng hơn một chút, thần thái kiên định, có thể dễ dàng thấy không phải là nói lẫy: “Anh ta không thể là người cha tốt, cho dù anh ta hồi tâm chuyển ý, gia đình tôi không ngăn cản, tôi với anh ta cũng không thể đến với nhau. Con là của riêng tôi, không liên quan đến bất cứ người nào. Sau khi anh cưới tôi, có thể làm tất cả chuyện anh muốn, tôi chỉ cần một danh phận. Giao dịch này với anh mà nói không thua thiệt, anh có thể có Phó gia Hoa viên, còn có được sự công nhận từ gia đình và bà chủ Trịnh. Đợi đến khi bà chủ Trịnh trăm tuổi, chúng ta sẽ chia tay, đến lúc đó Phó gia là của anh, anh muốn sao cũng được”
Phó Kính Thù cười nhạt, cúi đầu không nói.
“Sao, anh sợ mình không thể đội cái “nón xanh” (1) này hả?” – Minh Tử khiêu khích.
“Khi làm ăn, tôi cũng chỉ nói chuyện kinh doanh, không biết chuyện khác” Phó Kính Thù cười nói – “Chẳng qua tôi đang suy nghĩ, vụ mua bán này có thật sự là đáng giá hay không”
Minh Tử rốt cuộc không che giấu được sự vội vàng: “Vậy anh nghĩ sao?”
Phó Kính Thù nói: “Nghe cũng không tệ lắm”
Một tuần sau, Phó Kính Thù và Cổ Minh Tử cùng đi Đài Bắc và Kualar Kumpur, chính thức viếng thăm hai bên gia trưởng. Bọn họ vừa mới đi chân trước, chân sau A Chiếu đã chạy tìm Phương Đăng.
Phương Đăng cùng Lục Nhất mới mua đồ ở siêu thị bên cạnh quay về, ở dưới lầu không hẹn mà gặp A Chiếu.
“Chị!” – A Chiếu gọi cô.
Phương Đăng ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu ở đây?’
“Tôi có chuyện nói với chị” – A Chiếu bước tới chỗ Phương Đăng, đi ngang qua Lục Nhất, bờ vai đụng mạnh vào Lục Nhất cũng không nói lời xin lỗi, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét và khinh miệt không che giấu.
“Cậu sao vậy!” Phương Đăng mắng.
Lục Nhất bị A Chiếu đụng mạnh đến mức đứng gần không vững. Anh nhìn A Chiếu, biết đối phương cũng giống như em ruột Phương Đăng, không hề nổi giận, bình tĩnh nhìn Phương Đăng nói: ‘Hai người từ từ nói chuyện, tôi đem đồ lên lầu trước”
A Chiếu liếc mắt nhìn theo bóng lưng của Lục Nhất, dùng sức phun một miếng nước bọt xuống sàn nhà.
“Thằng nhóc vô dụng!”
“Tô Quang Chiếu, cậu nói lại lần nữa xem” – Phương Đăng lạnh lùng nói.
Cô có vài lần gọi đích danh tên cậu ta, toàn là những khi nổi giận. A Chiếu tuy không nhận mình sai, nhưng cũng không muốn cùng cô trở mặt lúc này, không thể làm gì khác ngoài biện hộ: “Chị coi cái bộ dạng sợ gây chuyện của hắn ta coi giống đàn ông không?”
“Phải rồi, chỉ có những người dùng nắm đấm nói chuyện như cậu mới coi là đàn ông chân chính” – Phương Đăng châm chọc nói.
A Chiếu xụ mặt: “Tôi ghét hạng người này, đáng ghét hơn là chị cùng hắn ta lại ở chung”
“Lúc đầu cậu tới khuyên tôi vì anh Thất của cậu mà tiếp cận người này, sao cậu không nói mấy lời như vậy?”
“Khi đó tôi không biết chị sẽ làm thật. Chị đã lấy được thứ mình muốn, sao còn phải sống chung với anh ta?”
Dáng vẻ tỏ ra đầy lý đầy tình của cậu ta khiến cho Phương Đăng cảm thấy đau xót: “Cậu càng lúc càng giống Phó Thất”
Phương Đăng bắt đầu hoài nghi mình để cho A Chiếu đi theo Phó Thất là quyết định sai lầm, nếu cậu ta vẫn ở trong quán lẩu mà biểu diễn kéo mì, nói không chừng đến giờ vẫn là một tiểu tử vui tươi đơn giản, có chút sôi nổi, có chút quật cường, nhưng ít ra tâm địa hiền lành. Bây giờ mưa dầm thấm đất, A Chiếu càng lúc càng sùng bái anh Thất của cậu ta, nhưng lại không có được sự lý trí và khắc chế của Phó Thất, chỉ là sự tàn nhẫn và nham hiểm của Phó Thất thì thừa hưởng không sai một chỗ.
“Chị, chị bình tĩnh lại đi, lần này chị nóng nảy hơi quá rồi!”
“Ngay cả cậu cũng cho là tôi đang giận lẫy? Tôi không cần giải thích nữa, tôi có quyền nổi giận” – Phương Đăng lạnh lùng – “Tôi chưa bao giờ thấy tỉnh táo như vậy, chỉ tiếc là tỉnh lại quá muộn màng.”
“Chị vì một người đàn ông như vậy mà trở mặt với anh Thất, ngay cả tình thân nhiều năm của chúng ta cũng không màng, chị còn gọi là tỉnh táo sao?” – A Chiếu lớn tiếng.
Phương Đăng nói: “Nếu tôi không để ý đến tình thân, thì không chỉ là ra đi đâu. Chẳng lẽ những gì tôi làm gì Phó Thất còn chưa đủ? Còn cậu, A Chiếu, tôi nợ cậu cái gì?”
“Chị, tôi không muốn chị đi!” – A Chiếu lắc lắc tay Phương Đăng, giống như khi còn nhỏ – “Họ Lục kia đã cho chị uống bùa mê gì? Tôi phải tìm hắn ta tính sổ!”
“Cậu đừng làm loạn, chuyện này không liên quan đến Lục Nhất, là quyết định của tôi” – Phương Đăng cảnh cáo.
“Chị không biết anh Thất khổ sở thế nào sao?”
“Anh ta khổ sao? Tôi không khổ à? Tôi cả đời chỉ có thể sống vì anh ta sao? Tôi chịu đựng đủ rồi, bây giờ chỉ muốn cuộc sống của một người bình thường, tôi muốn sống ình một lần”
“Lúc chị bắt gặp tôi và Minh Tử bên nhau, chị đã khuyên tôi thế nào? Chị bắt tôi vội vàng cắt đứt cùng cô ấy. Tôi đã nghe lời chị, bây giờ đến lượt chị, chị lại làm thế này sao?”
“Hai chuyện này cơ bản là khác biệt” – Phương Đăng phát hiện ở trước mặt A Chiếu cũng không thể nào nói lý lẽ.
A Chiếu hét lên: “Có gì khác biệt? Tôi có thể buông tha cho Minh Tử, họ Lục quan trọng đến vậy sao?”
“Cậu yêu Cổ Minh Tử hả? Chẳng qua cậu đang đùa với lửa!”
“Sao chị biết tôi không yêu, yêu là gì? Chị yêu họ Lục, nên bất chấp mọi thứ sao? Tôi không ích kỷ như chị, trong lòng tôi quan trọng nhất chỉ có chị và anh Thất, tình thân củ chúng ta so với tất cả đều đáng quý hơn”
Phương Đăng không phải lần đầu thấy sự cố chấp của A Chiếu. Có lẽ chỉ có những người đã chịu đựng nhiều cô độc mới dễ dàng có tình cảm lệ thuộc và cuồng nhiệt đến như vậy, đối với A Chiếu, “gia đình” trong tưởng tượng của cậu ta là như vậy, không phải trước đây tình cảm của cô với Phó Thất cũng là thế này sao?
“Tôi không thể nói gì với cậu cả. Chuyện của cậu và Cổ Minh Tử coi như tôi đã sai. Nếu cậu yêu cô ta, cũng đừng buông tay. Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu, tất cả đều là giả, chỉ có người nguyện ý trao cả cuộc đời cho cậu, người cậu có thể thấy được, chạm vào được mới đáng giá để cậu hy sinh”
A Chiếu dường như không nghe thấy lời Phương Đăng, vẫn kiên trì không chịu buông tha như cũ: “Tôi chỉ hỏi chị một câu. Chị, có thật chị phải đi cùng hắn?”
“Phải!” Phương Đăng trả lời đơn giản dứt khoát, cô nắm tay A Chiếu lại. – “Cậu cũng không còn nhỏ nữa, căn bản cũng không cần tôi bên cạnh. Con người không thể nào vĩnh viễn giữ lại dáng vẻ lúc còn nhỏ được. A Chiếu, chúng ta đều không thể quay về quá khứ, nếu còn quý trọng tình thân, thừa lúc nó chưa hoàn toàn biến mất hết thì hãy chia tay. Cách xa rồi, ít nhất còn lại nhiều tưởng niệm, nếu không…”
“Nếu tôi xin chị thì sao?” A Chiếu cắn răng nói, không biết lúc nào, mắt cậu ta đã mờ đi.
Phương Đăng quay mặt đi nơi khác, không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, nén lòng: “Xin lỗi cậu, A Chiếu, tôi không thể nào quay đầu lại nữa. Cậu đi đi”.
Cô thấy cậu ta vẫn không nhúc nhích, đành phải tự mình xoay người bỏ đi.
“Chị! Tôi từ nhỏ không cha không mẹ, lúc ở cô nhi viện bị người ta khi dễ, tôi luôn nghĩ mình nên sớm chết đi, sau này đầu thai lại vào nhà một người tốt. Sau đó tôi gặp chị, còn có anh Thất, các người tốt với tôi như vậy, tôi mới thấy cuộc sống có ý nghĩa, tôi có người nhà. Gia đình của tôi là hai người, chị ra đi, nhà của tôi cũng không còn nữa!”
Âm thanh của A Chiếu mang theo tiếng nức nở, giống như một đứa trẻ vô dụng. Phương Đăng không quay đầu lại, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ tỉnh ra, phát hiện thật ra nhà không phải như cậu ta tưởng tượng. Bọn họ không phải là người nhà, chẳng qua là bạn đồng hành trên con đường đen tối, cô đi, cậu ta mới có thể trưởng thành, tìm được những thứ thuộc về bản thân mình.
(1) Nón xanh: Lục Mao Tử: có nghĩa gần gần như bị cắm sừng ở Trung Quốc. Người Trung Quốc dùng từ này để nói đến hoàn cảnh người chồng/bạn trai bị vợ/người yêu lừa gạt.
A Chiếu chỉ từng một lần nghe Phương Đăng nói đùa, Phó Thất tỏ ra “sâu sắc” trên bàn rượu chẳng qua vì anh giảo hoạt, thật ra thì tửu lượng của anh rất kém, có lúc Phương Đăng cùng anh uống vài chén, người chịu không nổi gục trước nhất định là anh.
Bây giờ thì A Chiếu biết, chị không nói dối.
Phó Kính Thù say, không phải chỉ vì hai ly Tequila, mà chính vì anh cũng không muốn mình tỉnh táo.
Sau đó A Chiếu bắt đầu nghe những lời tự thuật đứt quãng của anh trong cơn say, bắt đầu từ khi anh mới tới Tây Á, vô vọng và lo sợ đứng trước ngôi nhà lớn ở Kualar Lumpur, cũng biết anh đối với bà chủ Trịnh trong lòng vừa cảm ân vừa kiêng kỵ, còn có cả việc anh đối với đa số người “thân thích” trong nhà lục đục đấu đá, thái độ vừa chán ghét vừa phòng bị.
Theo lời Phó Kính Thù cơ thể bà chủ Trịnh càng lúc càng tệ, qua một năm thì phân nửa thời gian là nằm trên giường bệnh, ngoài miệng mọi người đều nói bà mạng lớn sẽ sống đến trăm tuổi, nhưng trong lòng đều rõ ngày giờ của bà không còn nhiều nữa. Vợ chồng Phó Duy Mẫn cũng vô cùng gấp gáp, ngoài sáng trong tối đều nghĩ mọi cách để cứu vãn tâm ý lão bà, họ thay phiên nhau canh giữ bên giường bệnh, so với Phó Kính Thù bận rộn thì có nhiều cơ hội biểu hiện sự ân cần chu đáo.
Con trai lớn của vợ chồng Phó Duy Mẫn năm nay đã tròn mười tám tuổi, nghe nói rất thông minh phấn chấn, từ cách làm việc đến dáng vẻ đều có mấy phần giống với Phó Truyền Thanh năm đó, cũng càng ngày càng được sự yêu thương của bà ngoại. Hai vợ chồng họ đều bày tỏ, rất nguyện ý để con trai lớn đổi theo họ mẹ, nếu vậy, đứa cháu này có thể thừa kế hương khói cho Phó gia, hơn nữa trên người còn chảy dòng máu của bà chủ Trịnh, so với thân phận nghiệt chủng hèn hạ của Phó Thất thì xứng đáng với cơ nghiệp Phó gia hơn. Bà chủ Trịnh hiện giờ chưa có động tĩnh gì, mỗi khi con gái và con rể nhắc tới, chỉ nói đứa bé còn nhỏ, những năm nay Phó Thất cũng đã làm rất tốt, nhưng không ai dám bảo đảm khi bà nằm xuống, hoặc là sau khi hôn mê liền thay đổi ý định. Hai em trai của bà chủ Trịnh vốn là cỏ đầu tường, ngày nay họ đối với Phó Kính Thù còn khách khí, nhưng chỉ cần nghe đến hơi gió, liền sẽ lập tức trở mặt chẳng nhìn người.
Phó Kính Thù cầm ly rượu trong tay đong đưa không dứt nói với A Chiếu, đừng thấy anh bây giờ còn tạm thời chế ngự được đám người kia, nhưng chỉ cần đảo mắt một cái thì tất cả chỉ là vô ích, đến lúc đó máu và nước mắt anh đổ xuống cho Phó gia những năm này đều chỉ là mặc y phục thay cho người khác.
A Chiếu chỉ biết không ngừng đỡ dậy thân thể lảo đảo của Phó Kính Thù, lau rượu từ ly của anh tràn đổ ra ngoài. Cậu ta nghĩ dù chẳng dễ dàng gì, nhưng anh Thất của cậu ta luôn giữ dáng vẻ ung dung tự tại, đến giờ cậu ta mới biết, tất cả những vinh quang trước mắt người ta, bề trong lại ngấm ngầm mang nhiều nguy hiểm.
A Chiếu còn biết, xế chiều anh Thất đi tìm Phương Đăng. Chỗ ở mới đổi của Phương Đăng cũng là do A Chiếu sai người dò la được, cậu ta cho rằng lần này anh Thất đi làm hòa với chị, chị nhất định sẽ lại làm lành với anh Thất như trước. Là người nhà, có gì mà không giải quyết được? Không ngờ anh Thất sau khi trở về thì thành ra bộ dạng thế này. Sau khi Phó Kính Thù say không hề đề cập tới Phương Đăng, nhưng dù A Chiếu có ngốc đến đâu cũng có thể đoán được, những chuyện này đều có liên quan đến chị.
Lần đầu tiên trong đời A Chiếu sinh lòng oán trách chị mình, phụ nữ thường quá liều lĩnh, dây dưa chút chuyện cũng không thể buông tay, tại sao không thể thông cảm cho nỗi khổ của đàn ông. Theo như A Chiếu thấy, anh Thất với chị đã đầy tâm tròn ý, chẳng lẽ chị thật sự quyết tâm muốn cùng cái gã đàn ông họ Lục đó ra đi? Kết quả này A Chiếu không nghĩ đến, mà cũng vạn phần không thể tiếp nhận. Cậu ta, chị, còn có cả anh Thất nhiều năm như vậy đều không xảy ra chuyện gì, tất cả đều cùng nhau vượt qua, không có lý do gì để ột kẻ xa lạ nửa chừng nhảy vào phá vỡ hết tất cả.
Nghĩ đến đây, trong lòng A Chiếu rất buồn phiền, không nhịn được nên mở miệng hỏi.
“Anh Thất, có thật là chị tôi không chịu quay về? Anh nói đi, chị ấy thật sự đang nghĩ gì?”
Phó Kính Thù dựa vào ghế salon nhìn A Chiếu: “Trước tiên tôi hỏi cậu một vấn đề, tại sao nhiều người có thể cùng nhau đi qua gian khổ, nhưng lại không thể cùng nhau tận hưởng ngọt bùi?”
A Chiếu lắc đầu không biết. Vì trong lòng cậu ta, “đồng cam cộng khổ” là một định luật vô cùng sắt đá.
Phó Kính Thù dĩ nhiên cũng không mong đợi ở A Chiếu câu trả lời, anh tự nói luôn: “Bởi vì người trước không có sự chọn lựa, nhưng người sau thì có”
A Chiếu thật ra thì rất nông cạn, điều cậu ta quan tâm chỉ là “Chị tôi phải đi, bây giờ rốt cuộc nên làm gì?”
Phó Kính Thù cười: “A Chiếu, tôi không phải vạn năng, có một số việc chúng ta cũng không có cách nào, không giữ được thì chỉ có thể để cô ấy ra đi. Tôi đã đồng ý, để cho cô ấy đi đến bất cứ nơi nào cô ấy muốn”
Câu trả lời này vô cùng ngoài ý muốn của A Chiếu, trong lòng cậu ta cũng trở nên trống rỗng. Không kềm chế được, cậu ta nắm chặt tay, không nặng không nhẹ nện xuống khay trà, bình trà và cả ly rượu cùng đong đưa một trận.
“Sao chị ấy có thể như vậy?”
“Sao lại không thể?” Phó Kính Thù hỏi ngược lại – “Đừng trách cô ấy, chúng ta đều chưa bao giờ nghĩ cho cô ấy. Nếu như tôi là cô ấy, có thể tôi đã sớm bỏ đi. Phương Đăng nói đúng, ở lại tôi sẽ cho cô ấy cái gì? Có lúc tôi còn cảm thấy mình chỉ là một hình nhân, có thể ở trước mặt cô ấy, tôi chỉ là phế vật. A Chiếu, khi đó cậu hỏi tôi, chị cậu đối với tôi là gì? Vấn đề này rất đơn giản, tôi lại không trả lời được, tôi không dám nghĩ đến câu trả lời. Phương Đăng giống như chính bản thân tôi, mấy lời này cô ấy không muốn nghe nữa, có thể đối với tôi mà nói, đây là sự thật. Mỗi khi nhìn thấy cô ấy, giống như tôi thấy lại quá khứ của mình, còn có cả ánh sáng ở phía bên kia. Tôi sợ cô ấy, nhưng lại không thể bỏ cô ấy được”
A Chiếu chỉ có một suy nghĩ đơn giản nhất.
“Người ta không phải yêu bản thân mình nhất sao?”
Phó Kính Thù uống đã nhiều, cũng khó mà chống đỡ, ly rượu cuối cùng trên tay cũng ngã đổ trên ghế salon, người đã mơ mơ màng màng. A Chiếu cố gắng lắm mới miễn cưỡng nghe mấy câu mê sảng.
“Yêu quá nhiều cũng thành không dứt được… Bài thơ Trần Tản Nguyên đã viết… Tôi chẳng phải là gì cả, bỏ đi hết cũng chỉ còn lại chính mình… Em đã sớm nhìn thấu sự vô sỉ của tôi… Đi… Đi cũng tốt”
A Chiếu luống cuống tay chân đỡ Phó Kính Thù nằm xuống ghế salon, sau đó ngồi một bên ngẩn người ra nhìn thật lâu. Yêu là gì, đối với cậu ta mà nói điều này quá sức phức tạp. Cậu ta dường như không có tình yêu, trong đầu lại tình cờ hiện lên gương mặt Minh Tử, nhưng lại vội vã lắc đầu xua tan hình bóng đó vào hư không. Tình yêu duy nhất mà cậu ta thấy, chính là tình cảm của chị đối với anh Thất, điều này không phải cũng là thứ mà anh Thất từng tin tưởng sao, nhưng tại sao bây giờ ngay cả thứ này cũng thay đổi chứ?
Cậu ta nghe được một tiếng động nhẹ nhàng, trong đêm khuya khiến cho người ta chú ý, đó là điện thoại di động bị anh Thất ném ở ghế salon. A Chiếu cầm điện thoại lên, suy nghĩ có nên đánh thức anh Thất dậy không, lại thấy trên màn hình hiện lên tin nhắn của Phương Đăng. Cậu ta do dự không đến một giây, liền mở tin nhắn kia ra, trong đó chỉ có một câu.
“Em từng yêu anh”
A Chiếu quay đầu nhìn Phó Kính Thù đang nhắm mắt cau mày trên salon, yên lặng xóa đi tin nhắn đó.
Ngày hôm sau, Phó Kính Thù vẫn đến phòng làm việc đúng giờ như trước. Sau khi anh tỉnh lại, ở trong nhà vệ sinh tắm rửa thật lâu, thay vì nói anh ghét mùi rượu lan tỏa trên cơ thể, thì chính xác hơn là vì anh ghét sự hèn yếu phải lệ thuộc vào rượu của mình.
Hơn chín giờ, trợ lý gọi điện thoại vào, nói là có một cô gái không hẹn trước muốn gặp anh. Ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu Phó Kính Thù chính là Phương Đăng, anh đứng lên, lúc đó mới chợt thấy mình thật tức cười. Trợ lý làm việc cạnh anh nhiều năm, làm sao có thể ngay cả Phương Đăng cũng không biết, men rượu quả thật là thứ vô cùng đáng sợ. Anh ngồi vào chỗ của mình bình tĩnh lại, hỏi người đó họ gì.
Trợ lý nói, cô ta tên là Cổ Minh Tử.
Lúc Minh Tử vào phòng làm việc, nhìn thấy người vĩnh viễn thanh tĩnh ung dung Phó Kính Thù. Họ đã cùng nhau ăn cơm mấy lần, nhưng chưa từng có chuyện cô ta chủ động đến chỗ làm việc tìm anh.
Phó Kính Thù lịch sự cùng cô hàn huyên vài câu, trợ lý đưa vào loại café mà trước đây khi họ dùng cơm với nhau cô thường hay uống, Minh Tử nhấp một ngụm, có hơi ngạc nhiên, cũng là có phần khâm phục. A Chiếu lúc nào cũng liều lĩnh thờ ơ, vô lo vô nghĩ, cái gì cũng chẳng để trong lòng, cậu ta với Phó Kính Thù quan hệ mật thiết, nhưng hai cách sống thì hoàn toàn khác biệt.
“Cô muốn tìm tôi, thật ra có thể gọi điện thoại trước cho tôi, sau khi xong việc tôi có thể cho người đến đón” – Phó Kính Thù khách sáo nói.
Minh Tử đáp: “Vì vậy nên tôi đến phòng làm việc, tôi không thể xác định chuyện hôm nay nói ra là việc công hay tư nữa.”
“Sao?” – Phó Kính Thù tỏ vẻ muốn nghe rõ nguyên nhân.
“Anh còn có ý định kết hôn với tôi không?”
Lần này cả Phó Kính Thù đều không giấu được vẻ mặt kinh ngạc. Anh trầm ngâm một lúc, mỉm cười: “Cô không phải muốn cái cảm giác bùm một phát kiểu đó sao?”
“Nổ một lần là quá đủ rồi.” Minh Tử buông café xuống, mặt không đổi sắc chăm chú nhìn người đang ngồi phía sau bàn làm việc. “Tôi nói gì, anh không phải không biết. Chuyện tôi làm trong mắt anh e là chuyện đáng buồn cười”
“Một cô gái ở tuổi này như cô, cần một tình yêu oanh oanh liệt liệt cũng không phải là tội lỗi gì, tôi cũng không cảm thấy bất ngờ” – Phó Kính Thù nói nhẹ nhàng.
Minh Tử bĩu môi cười nhẹ: “Tình yêu mà nói, nhìn qua thì rất sôi nổi. Tôi còn cho rằng anh ta yêu mình, còn thề non hẹn biển nói tôi là một phần cơ thể anh ta, sau đó tôi mới biết, tôi chỉ là ruột thừa, là bệnh trĩ, dù sao cũng là một bộ phận có thể tùy tiện cắt bỏ đi. Tôi không muốn gạt anh, cũng biết không thể gạt anh, hôm nay tôi đã tới đây, tôi đã có quyết định của mình. Có đồng ý hay không, anh chỉ cần nói một câu”
Phó Kính Thù dường như rất thích tính cách không dông dài của đối phương, anh cầm viết ký bừa trên tay, thong thả nói: ‘Để tôi đoán xem, cô đã xảy ra chuyện gì? Hay là…” Ánh mắt của anh lướt qua trên cơ thể cô, dừng lại ở một nơi, không hề tỏ ra thô lỗ, nhưng lại mau chóng dời đi, tuy nhiên hàm nghĩa không cần nói ra cũng biết.
“Ba tôi nói đúng, anh là người rất thông minh” – Minh Tử theo bản năng thẳng người lên, như muốn khẳng định sự kiên quyết của mình – “Anh đoán đúng”
Dù đã chuẩn bị trước tâm trạng, Phó Kính Thù vẫn trầm mặc một hồi.
“Cậu ta biết không?” – Anh hỏi.
Minh Tử lắc đầu: “Tôi tuyệt đối sẽ không cho anh ta biết, dù giao dịch của chúng ta có thành hay không, xin anh hãy thay tôi giữ kín bí mật này”
“Cô nói là “giao dịch?” – Nụ cười của Phó Kính Thù có vẻ đầy cân nhắc.
“Không phải nói trắng ra là vậy sao? Nếu anh muốn dùng cách nói dễ nghe hơn, tôi cũng không ngại” – Minh Tử nói.
“Cô muốn rõ ràng!” – Ý Phó Kính Thù muốn nói sợ rằng cô quá khinh suất, anh sẽ không phải là người tùy tiện nhất thời kích thích mà bỏ tiền ra mua.
Sắc mặt Minh Tử hơi trắng bệch, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Tôi rất muốn nói rõ ràng. Anh cũng biết, gia đình tôi không tha cho đứa bé này, tôi nhất định phải cho nó thân phận danh chánh ngôn thuận”
“Cô không muốn A Chiếu..”
“Đừng nhắc anh ta, anh ta không xứng” – Minh Tử không để cho Phó Kính Thù nói hết lời. Cô cao giọng hơn một chút, thần thái kiên định, có thể dễ dàng thấy không phải là nói lẫy: “Anh ta không thể là người cha tốt, cho dù anh ta hồi tâm chuyển ý, gia đình tôi không ngăn cản, tôi với anh ta cũng không thể đến với nhau. Con là của riêng tôi, không liên quan đến bất cứ người nào. Sau khi anh cưới tôi, có thể làm tất cả chuyện anh muốn, tôi chỉ cần một danh phận. Giao dịch này với anh mà nói không thua thiệt, anh có thể có Phó gia Hoa viên, còn có được sự công nhận từ gia đình và bà chủ Trịnh. Đợi đến khi bà chủ Trịnh trăm tuổi, chúng ta sẽ chia tay, đến lúc đó Phó gia là của anh, anh muốn sao cũng được”
Phó Kính Thù cười nhạt, cúi đầu không nói.
“Sao, anh sợ mình không thể đội cái “nón xanh” (1) này hả?” – Minh Tử khiêu khích.
“Khi làm ăn, tôi cũng chỉ nói chuyện kinh doanh, không biết chuyện khác” Phó Kính Thù cười nói – “Chẳng qua tôi đang suy nghĩ, vụ mua bán này có thật sự là đáng giá hay không”
Minh Tử rốt cuộc không che giấu được sự vội vàng: “Vậy anh nghĩ sao?”
Phó Kính Thù nói: “Nghe cũng không tệ lắm”
Một tuần sau, Phó Kính Thù và Cổ Minh Tử cùng đi Đài Bắc và Kualar Kumpur, chính thức viếng thăm hai bên gia trưởng. Bọn họ vừa mới đi chân trước, chân sau A Chiếu đã chạy tìm Phương Đăng.
Phương Đăng cùng Lục Nhất mới mua đồ ở siêu thị bên cạnh quay về, ở dưới lầu không hẹn mà gặp A Chiếu.
“Chị!” – A Chiếu gọi cô.
Phương Đăng ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu ở đây?’
“Tôi có chuyện nói với chị” – A Chiếu bước tới chỗ Phương Đăng, đi ngang qua Lục Nhất, bờ vai đụng mạnh vào Lục Nhất cũng không nói lời xin lỗi, trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét và khinh miệt không che giấu.
“Cậu sao vậy!” Phương Đăng mắng.
Lục Nhất bị A Chiếu đụng mạnh đến mức đứng gần không vững. Anh nhìn A Chiếu, biết đối phương cũng giống như em ruột Phương Đăng, không hề nổi giận, bình tĩnh nhìn Phương Đăng nói: ‘Hai người từ từ nói chuyện, tôi đem đồ lên lầu trước”
A Chiếu liếc mắt nhìn theo bóng lưng của Lục Nhất, dùng sức phun một miếng nước bọt xuống sàn nhà.
“Thằng nhóc vô dụng!”
“Tô Quang Chiếu, cậu nói lại lần nữa xem” – Phương Đăng lạnh lùng nói.
Cô có vài lần gọi đích danh tên cậu ta, toàn là những khi nổi giận. A Chiếu tuy không nhận mình sai, nhưng cũng không muốn cùng cô trở mặt lúc này, không thể làm gì khác ngoài biện hộ: “Chị coi cái bộ dạng sợ gây chuyện của hắn ta coi giống đàn ông không?”
“Phải rồi, chỉ có những người dùng nắm đấm nói chuyện như cậu mới coi là đàn ông chân chính” – Phương Đăng châm chọc nói.
A Chiếu xụ mặt: “Tôi ghét hạng người này, đáng ghét hơn là chị cùng hắn ta lại ở chung”
“Lúc đầu cậu tới khuyên tôi vì anh Thất của cậu mà tiếp cận người này, sao cậu không nói mấy lời như vậy?”
“Khi đó tôi không biết chị sẽ làm thật. Chị đã lấy được thứ mình muốn, sao còn phải sống chung với anh ta?”
Dáng vẻ tỏ ra đầy lý đầy tình của cậu ta khiến cho Phương Đăng cảm thấy đau xót: “Cậu càng lúc càng giống Phó Thất”
Phương Đăng bắt đầu hoài nghi mình để cho A Chiếu đi theo Phó Thất là quyết định sai lầm, nếu cậu ta vẫn ở trong quán lẩu mà biểu diễn kéo mì, nói không chừng đến giờ vẫn là một tiểu tử vui tươi đơn giản, có chút sôi nổi, có chút quật cường, nhưng ít ra tâm địa hiền lành. Bây giờ mưa dầm thấm đất, A Chiếu càng lúc càng sùng bái anh Thất của cậu ta, nhưng lại không có được sự lý trí và khắc chế của Phó Thất, chỉ là sự tàn nhẫn và nham hiểm của Phó Thất thì thừa hưởng không sai một chỗ.
“Chị, chị bình tĩnh lại đi, lần này chị nóng nảy hơi quá rồi!”
“Ngay cả cậu cũng cho là tôi đang giận lẫy? Tôi không cần giải thích nữa, tôi có quyền nổi giận” – Phương Đăng lạnh lùng – “Tôi chưa bao giờ thấy tỉnh táo như vậy, chỉ tiếc là tỉnh lại quá muộn màng.”
“Chị vì một người đàn ông như vậy mà trở mặt với anh Thất, ngay cả tình thân nhiều năm của chúng ta cũng không màng, chị còn gọi là tỉnh táo sao?” – A Chiếu lớn tiếng.
Phương Đăng nói: “Nếu tôi không để ý đến tình thân, thì không chỉ là ra đi đâu. Chẳng lẽ những gì tôi làm gì Phó Thất còn chưa đủ? Còn cậu, A Chiếu, tôi nợ cậu cái gì?”
“Chị, tôi không muốn chị đi!” – A Chiếu lắc lắc tay Phương Đăng, giống như khi còn nhỏ – “Họ Lục kia đã cho chị uống bùa mê gì? Tôi phải tìm hắn ta tính sổ!”
“Cậu đừng làm loạn, chuyện này không liên quan đến Lục Nhất, là quyết định của tôi” – Phương Đăng cảnh cáo.
“Chị không biết anh Thất khổ sở thế nào sao?”
“Anh ta khổ sao? Tôi không khổ à? Tôi cả đời chỉ có thể sống vì anh ta sao? Tôi chịu đựng đủ rồi, bây giờ chỉ muốn cuộc sống của một người bình thường, tôi muốn sống ình một lần”
“Lúc chị bắt gặp tôi và Minh Tử bên nhau, chị đã khuyên tôi thế nào? Chị bắt tôi vội vàng cắt đứt cùng cô ấy. Tôi đã nghe lời chị, bây giờ đến lượt chị, chị lại làm thế này sao?”
“Hai chuyện này cơ bản là khác biệt” – Phương Đăng phát hiện ở trước mặt A Chiếu cũng không thể nào nói lý lẽ.
A Chiếu hét lên: “Có gì khác biệt? Tôi có thể buông tha cho Minh Tử, họ Lục quan trọng đến vậy sao?”
“Cậu yêu Cổ Minh Tử hả? Chẳng qua cậu đang đùa với lửa!”
“Sao chị biết tôi không yêu, yêu là gì? Chị yêu họ Lục, nên bất chấp mọi thứ sao? Tôi không ích kỷ như chị, trong lòng tôi quan trọng nhất chỉ có chị và anh Thất, tình thân củ chúng ta so với tất cả đều đáng quý hơn”
Phương Đăng không phải lần đầu thấy sự cố chấp của A Chiếu. Có lẽ chỉ có những người đã chịu đựng nhiều cô độc mới dễ dàng có tình cảm lệ thuộc và cuồng nhiệt đến như vậy, đối với A Chiếu, “gia đình” trong tưởng tượng của cậu ta là như vậy, không phải trước đây tình cảm của cô với Phó Thất cũng là thế này sao?
“Tôi không thể nói gì với cậu cả. Chuyện của cậu và Cổ Minh Tử coi như tôi đã sai. Nếu cậu yêu cô ta, cũng đừng buông tay. Một ngày nào đó cậu sẽ hiểu, tất cả đều là giả, chỉ có người nguyện ý trao cả cuộc đời cho cậu, người cậu có thể thấy được, chạm vào được mới đáng giá để cậu hy sinh”
A Chiếu dường như không nghe thấy lời Phương Đăng, vẫn kiên trì không chịu buông tha như cũ: “Tôi chỉ hỏi chị một câu. Chị, có thật chị phải đi cùng hắn?”
“Phải!” Phương Đăng trả lời đơn giản dứt khoát, cô nắm tay A Chiếu lại. – “Cậu cũng không còn nhỏ nữa, căn bản cũng không cần tôi bên cạnh. Con người không thể nào vĩnh viễn giữ lại dáng vẻ lúc còn nhỏ được. A Chiếu, chúng ta đều không thể quay về quá khứ, nếu còn quý trọng tình thân, thừa lúc nó chưa hoàn toàn biến mất hết thì hãy chia tay. Cách xa rồi, ít nhất còn lại nhiều tưởng niệm, nếu không…”
“Nếu tôi xin chị thì sao?” A Chiếu cắn răng nói, không biết lúc nào, mắt cậu ta đã mờ đi.
Phương Đăng quay mặt đi nơi khác, không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, nén lòng: “Xin lỗi cậu, A Chiếu, tôi không thể nào quay đầu lại nữa. Cậu đi đi”.
Cô thấy cậu ta vẫn không nhúc nhích, đành phải tự mình xoay người bỏ đi.
“Chị! Tôi từ nhỏ không cha không mẹ, lúc ở cô nhi viện bị người ta khi dễ, tôi luôn nghĩ mình nên sớm chết đi, sau này đầu thai lại vào nhà một người tốt. Sau đó tôi gặp chị, còn có anh Thất, các người tốt với tôi như vậy, tôi mới thấy cuộc sống có ý nghĩa, tôi có người nhà. Gia đình của tôi là hai người, chị ra đi, nhà của tôi cũng không còn nữa!”
Âm thanh của A Chiếu mang theo tiếng nức nở, giống như một đứa trẻ vô dụng. Phương Đăng không quay đầu lại, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ tỉnh ra, phát hiện thật ra nhà không phải như cậu ta tưởng tượng. Bọn họ không phải là người nhà, chẳng qua là bạn đồng hành trên con đường đen tối, cô đi, cậu ta mới có thể trưởng thành, tìm được những thứ thuộc về bản thân mình.
(1) Nón xanh: Lục Mao Tử: có nghĩa gần gần như bị cắm sừng ở Trung Quốc. Người Trung Quốc dùng từ này để nói đến hoàn cảnh người chồng/bạn trai bị vợ/người yêu lừa gạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook