Kết thúc một ngày kinh doanh, sau khi Trương Tĩnh Hân tiễn Trương Vị Đồng về nhà một mình lái chiếc Tiguan trắng của nàng trở về nhà.

Sau khi xe từ Ngũ Hoàn ra đến đường lớn ven biển nàng mở cửa kính xe để gió thổi, nghe một chút nhạc.

Trên đường lớn ven biển đèn đường sáng rực, rời nhà còn có nửa giờ lái xe, Trương Vị Đồng gọi điện thoại cho nàng, nàng mở ta nghe Bluetooth.

"Tỷ, cuối tuần này tới nhà của ta không?"

"Thế nào, bà nội nhớ ta rồi?"

"Bà nội nhắc đến ngươi, nói ở gần như vậy cũng không về nhà nhiều một chút. Mới vừa rồi lúc ăn cơm tối bảo ta gọi điện thoại cho ngươi, ta nói ngươi đang lái xe về nhà không tiện gọi điện thoại, kết quả bà nội nước mắt nước mũi nói chúng ta đều ngăn nàng không cho nàng gặp ngươi, giải thích thế nào đều giải thích không rõ. Cuối tuần này nếu như không có chuyện gì quan trọng ngươi đừng đến quán ăn, đến nhà cùng bà nội đi."

Trương Tĩnh Hân: "Ân, đã biết."

"Còn chưa đến nhà đi, hảo hảo lái xe."

"Ân."

"Ta cúp."

Trương Tĩnh Hân cà thẻ vào cửa, đỗ xe trong ga ra, tắm rửa xong đã gần mười hai giờ.

Hoa Tiền Nguyệt Thiện chỉ kinh doanh vào buổi tối, buổi tối nàng về nhà ngủ rất trễ, thức dậy cũng trễ. Chỉ là nàng thuộc về điển hình ăn không nhiều, một ngày có thể chỉ ăn vài miếng, ngủ thẳng đến hừng đông sẽ bị đói tỉnh, sau đó mới vì bản thân làm bữa cơm.

Chỉ là mấy ngày nay sáng sớm không phải bị đói tỉnh, là bị đánh thức.

Biệt thự số 6 lúc trước chính là chính là một đôi vợ chồng già, trước đây Trương Tĩnh Hân còn có thói quen sáng sớm thập thể dục chạy bộ dọc theo đường lớn vẫn luôn có thể gặp phải đôi vợ chồng kia đi bộ. Không nói chuyện nhiều, nhìn thấy mặt sẽ gật đầu cười một cái. Về sau người chồng qua đời, người vợ được con trai đón đi, biệt thự số 6 bỏ trống.


Cuối hè môi giới dẫn hai cô gái đến xem phòng, sau lại nhốn nháo dọn vào, phỏng chừng là cho hai cô gái kia thuê rồi.

Đúng vậy, Trương Tĩnh Hân nhớ kỹ là hai cô gái, không sai, vậy mỗi ngày sáng sớm gọi giường là thế nào mà đến?

Tối qua mất ngủ, ngủ quá muộn, sáng sớm hôm nay lại bị đánh thức, Trương Tĩnh Hân cảm thấy nên đi nói nhỏ cùng hàng xóm mới rồi.

Trương Tĩnh Hân mặc váy ngủ trên thân khoác một kiện áo dệt kim hở cổ, mang dép đi qua biệt thự số 6, mới vừa đi đến trước sân bỗng nhiên phía sau một trận tật phong đảo qua, có người trước nàng ấn chuông cửa.

Trần Thiên Ngữ ấn chuông cửa xong dường như phát hiện có cái gì không thích hợp, nhìn lại, đối diện Trương Tĩnh Hâ, há hốc mồm: "Ngươi thế nào ở chỗ này?"

Lỗ tai Trần Thiên Ngữ vẫn nhét nút bịt ta, không rửa mặt không trang điểm, vẻ mặt treo đầy kinh ngạc nhìn có chút khôi hài.

Trương Tĩnh Hân: "Ta ở gần đây."

Trần Thiên Ngữ: "Ngươi....căn số bảy."

Ánh mắt Trương Tĩnh Hân trên mặt nàng dừng lại chốc lát liền chuyển dời đến phía trước, nghe tiếng bước chân Trần Thiên Ngữ cũng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn vóc dáng nhỏ nhắn chậm rãi mở cửa, đi qua sân vườn, cách hàng rào gỗ tức giận hỏi: "Sớm như vậy đến làm gì? Các ngươi là ai a."

Trên cổ cô gái tóc ngắn đeo dây chuyền to bằng ngón tay, trong miệng ngậm điếu thuốc, đôi mắt bị khói huân đến nửa khép nửa mở, cong lưng chống chân tay khoát lên hàng rào. Giọng nói của nàng hơi thô, cùng âm thanh cự phế gọi giường không quá tương đồng.

Trần Thiên Ngữ nhẫn nại nói: "Là rất sớm, buổi sáng tốt lành. Làm hàng xóm hy vọng trên cơ sở sự hòa thuận cho ngươi một chút kiến nghị nho nhỏ. Ngươi ở nhà làm cái gì, mấy giờ, làm tư thế gì là tự do của ngươi, nhưng ngươi lăn sàng đan không nên kinh thiên động địa như vậy khiến cho mọi người đều biết, có chút không thích hợp đi?"

"Ai a?" Đang nói, một cô gái khác khoác áo khoác tóc dài tán loạn từ phía sau đi ra.

Cô gái kia cao gấp hai cô gái tóc ngắn, thẳng nhìn Trương Tĩnh Hân, rồi lại ba ba đi đến bên cạnh cô gái tóc ngắn, chán ghét nhìn Trần Thiên Ngữ cùng Trương Tĩnh Hân một cái nói: "Không cần giả thanh cao."

Cô gái tóc ngắn cười nhạt: "Đừng để ý, hai kẻ ngu ngốc giả thanh cao phỏng chừng là ăn no rãnh rỗi đi. Đi, chúng ta trở vào tiếp tục."


Cô gái tóc dài phỏng chừng cũng nghe thấy lời Trần Thiên Ngữ vừa nói, tựa vào trong lòng cô gái tóc ngắn, lúc cùng nàng xoay người còn đối với Trần Thiên Ngữ "phi" một tiếng, : "Thật sự con mẹ ngươi nhàn rỗi."

Trần Thiên Ngữ cảm thấy dây thần kinh lịch sự trong nháy mắt đã đứt đoạn, khuôn mặt băng lãnh gọi lại các nàng: "Đứng lại."

Trương Tĩnh Hân đứng phía sau nàng xem tình hình cũng không hé răng, hai người nhất tề quay đầu lại, sắc mặt bất thiện.

Cô gái tóc dài đem cô gái tóc ngắn đẩy ra phía sau thiếu chút nữa làm cho nàng té ngã, tiện thể vén tóc ngạnh cổ ngước cầm hùng hổ nói: " Ta fuck!? Muốn quản đến trên giường nhà người khác thì lên đây đi? Ngươi quản quả thật đủ rộng a? Xem bản thân là đại biểu nhân dân hay là bác gái cư ủy a?"

Trần Thiên Ngữ đề cao giọng nói: "Xin làm cho rõ ràng, ta tuyệt không muốn không cẩn thận thưởng thức tiếng tru rú của ngươi, không phải lăn sàng đan thôi sao, ngươi là tám đời không có lăn qua sao? Có cần phải rống đến hàng xóm cũng không sống yên ổn không? Bị các ngươi đánh thức không chỉ mình ta?" Trần Thiên Ngữ một tay lôi kéo Trương Tĩnh Hân, chỉ vào Trương Tĩnh Hân nói: "Ngươi hỏi một chút nàng xem! Có phải nàng cũng bị các ngươi đánh thức rồi!"

Ba người đồng thời nhìn phía Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân ở một bên an tỉnh nửa ngày gần như bị bỏ quên đột nhiên bị quấn vào chiến cuộc có chút khó chịu, ho khan một tiếng: "Đúng, đúng vậy."

Hai người ôm cùng một chỗ khinh bỉ nói: "Dù cho làm ồn các ngươi thì lại thế nào? Bản thân cuộc sống không có thú vui còn không cho người khác có sao!"

Tuy rằng lúc Trần Thiên Ngữ chạy đến biệt thự số 6 là muốn tiêu diệt các nàng, nhưng dù sao nhiều năm giáo dục khiến nàng vẫn theo nguyên tắc có thể nói thì nói đừng động thủ. Không nghĩ tới lại rước lấy một bụng lửa, mắt thấy hai người kia xoay người muốn đi, tay Trần Thiên Ngữ từ trong khe hàng rào chui qua túm lấy cổ cô gái tóc dài.

"Ai! Ngươi làm gì!" Cô gái tóc dài bị nàng kéo liền luống cuống, tóc ngắn đến giằng co cùng Trần Thiên Ngữ.

"Ở đâu ra người đàn bà chanh chua! Buông tay!"

Trần Thiên Ngữ: "Cô gái, mỗi ngày từ đêm khuya kêu đến tận bình minh, dung tích phổi rất lớn đi? Trước đây có luyện thanh sao? Tiếng kêu thật là có lực xuyên thấu. Vị tiểu ca ngực phẳng này kỹ thuật không tệ a, nhìn tiểu thân thể này của ngươi còn có thể khống chế được nàng sao? Phải mỗi ngày bò lên trên bò xuống dưới chợt trái chợt phải mới có thể khiến cho cô gái này kêu cha gọi mẹ đi? Thể lực rất tốt a, có tập thể dục đi?"

Trương Tĩnh Hân "phốc" một tiếng bật cười.

Trần Thiên Ngữ lấy ra điện thoại mở một đoạn ghi âm phóng đãng, cô gái tóc dài vừa nghe khuôn mặt đều tái rồi.


"Cô gái, nội liễm của ngươi chạy đến ngoài thái dương hệ rồi đi, nếu việc đáng xấu hổ như vậy ngươi cũng hận không thể để toàn bộ thế giới nghe được mà chỉ có hai người bọn ta là người nghe đối với ngươi mà nói nhất định là rất thất vọng đi. Nếu như đêm nay ta còn nghe tiếng sóng biển cũng không lấn át được tiếng kêu gào của ngươi, ta sẽ giúp ngươi đem đoạn ghi âm này post lên mạng, khiến ngàn vạn người cùng nhau thưởng thức một chút cái gì gọi là Trung Quốc hảo gọi giường."

Cô gái tóc dài bùng nổ rồi: "Ngươi dám!"

Trần Thiên Ngữ buông nàng ra: "Ngươi thử xem ta có dám hay không."

Trên đường trở về Trương Tĩnh Hân chậm rãi đi phía sau Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ đi không được tự nhiên.

Bà chủ này thế nào cũng ở đây?

Xong đời.....Lúc nổi nóng hình tượng gì cũng không thèm quan tâm, vừa rồi dáng vẻ hung ác độc địa như vậy bị nàng nhìn thấy rồi, phỏng chừng cả đời cũng không thể ăn món tặng riêng đi.

.... Quên đi, dù cho không lộ nguyên hình cũng ăn không được, thiên hạ này món ăn ngon đâu phải chỉ mình nàng có? Quên đi, quên đi?

Hai người một trước một sau đi đến lộ khẩu phân nhánh, Trương Tĩnh Hân lên sườn núi.

Trần Thiên Ngữ vừa đi vừa tháo nút bịt tai, đầu ngón tay kéo bịt tai ra ngoài, nhưng kéo thể nào cũng không ra, thật sâu mà kẹt trong lỗ tai rồi....

Shit! Mạc Lam, ngươi còn có thể hãm hại ta hơn nữa không!

Trong lòng Trần Thiên Ngữ tất cả đều là không tình nguyện, chuyện mất mặt như vậy làm sao lại để nàng bắt gặp. Buổi chiều còn phải đến công ty họp, không thể bịt hai lỗ tai mà đi họp được.

Trần Thiên Ngữ âm thầm nhìn Trương Tĩnh Hân đang đi lên sườn núi, tâm trạng xoay chuyển: mất mặt trước cấp dưới không bằng mất mặt trước bà chủ, dù sao thì trước mặt nàng đến tiểu học muội nàng cũng đã diễn rồi hơn nữa còn không gặp may một miếng cũng không ăn được, còn có mặt mũi gì không thể mất.

"Này." Trần Thiên Ngữ gọi Trương Tĩnh Hân đã đi được nửa đường: "Ngươi, này...."

"Trương Tĩnh Hân."

" Trương lão bản, nhà ngươi có cái nhíp sao?" Trần Thiên Ngữ chỉ chỉ lỗ tai mình: "Ta mới vừa đến, vật dụng cũng không đầy đủ. Bịt tai không may kẹt rồi, làm phiền ngươi."


Trương Tĩnh Hân nói: "Có, đi theo ta, nhà của ta ở trên kia."

Trần Thiên Ngữ theo sau Trương Tĩnh Hân qua hai đoạn bậc thềm cao đến căn hộ số 7. Vốn dĩ hai người không tính là thân quen trầm mặc mà đi, đột nhiên có chút xấu hổ. Trần Thiên Ngữ nhìn tay vịn được sơn màu thủy lam có chút buồn bực: Bao lâu rồi không cảm thụ cảm giác trước mặt người khác không biết nên làm gì, còn có gấp gáp, xảy ra chuyện gì a?

Trần Thiên Ngữ kiên quyết mở miệng: "Vừa rồi không làm ngươi sợ chứ?"

Trương Tĩnh Hân tiếp tục đi, không quay đầu lại: "Làm ta sợ? Không đến mức đó. Ngươi mắng rất hay, tìm từ mới mẻ độc đáo hơn nữa rất có cảm giác trực quan."

Thật ra Trần Thiên Ngữ không gỏi mắng người, chỉ là từ nhỏ tính tình cương liệt, có cái gì muốn nói đều khó nhịn được, chịu đựng nghẹn lấy cũng có thể nghẹn ra bệnh. Lúc học đại học ở ký túc xá có người trộm đồ của nàng, sau khi bị nàng phát hiện thì nói nàng vu khống, nàng bạo phát một lần. Có nữa chính là mới vừa mở Weibo người theo dõi lên đến gần một vạn nhưng không biết từ chỗ nào đến một đám thuỷ quân (cư dận mạng hùa theo nhau) mỗi ngày đuổi theo mắng nàng, mắng đến nàng không thể nhịn được nữa mỗi ngày phải phản kích. Kết quả phản kích chính là người theo dõi từ 1 vạn rơi xuống còn tám nghìn, nàng tức chết đi được thuỷ quân người ta mắng xong vỗ vỗ mông đi, nàng thì dính một thân mực không rõ lý do. Từ đó về sau nàng không cùng bất kỳ ai cải vả, có âm dương quái khí trực tiếp biện giải những bình luận ác ý nhưng sau này ngay cả biện giải cũng lười, xem bình luận trái chiều trở thành lạc thú của nàng.

"Hơn nữa." Hai người đi đến trước sân nhà Trương Tĩnh Hân: "Nếu như thật có thể giải quyết sự kiện biệt thự số 6, ta nên cảm kích ngươi mới đúng."

Trương Tĩnh Hân lộ ra tiếu ý nhợt nhạt, trong lòng Trần Thiên Ngữ khẽ động lập tức nói: "Nếu như muốn cảm kích không bằng......."

Trương Tĩnh Hân đánh gãy lời nàng: "Ngươi ở chỗ này chờ một lát, ta lấy kềm cho ngươi."

Trần Thiên Ngữ: "......"

Trương Tĩnh Hân đi vào trong sân nhẹ giọng nói câu gì đó Trần Thiên Ngữ không nghe thấy, Trần Thiên Ngữ từ khe hàng rào nhìn vào trong, sát thiên đao Trương Tĩnh Hân này thực sự đem phòng bếp dọn ra sân! Sáng sớm hôm đó ngửi được hương thơm chính là từ người này tỏa ra đi..... Thảo nào mùi thịt heo lại tương tự như vậy!

Phòng bếp lộ thiên tương đối tinh xảo, chỉ là không biết phải bảo quản thế nào đây! Trần Thiên Ngữ vẫn chưa nhìn xong thì Trương Tĩnh Hân đã đi ra, đưa cho nàng một cái kềm nhổ đinh.

Trần Thiên Ngữ cầm cây kềm, trầm mặc.

"Thứ này, có phải hơi lớn hay không?"

"Nhà ta chỉ có cái này, ngươi tạm thời dùng đỡ đi."

"........"

Trước đó Trương lão bản nói sẽ cầm một cái kềm đến, quả thật là không phải nói nhằm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương