Thực Ra Tôi Cũng Dùng Hack
-
34: Long Tiên Quả
Ngày hôm sau, bình minh lên, không khí vô cùng tươi mát.
Cách Ngôn ngủ đến buổi chiều mới bị đánh thức.
Chính xác mà nói là do đối phương thật sự không quen nhìn cậu không có chút giác ngộ nào của con tin, đêm đầu bị bắt cóc còn có thể ngủ ngon như một con lợn chết, người bình thường không phải đều là thấp thỏm ngủ không yên à? Nhưng cũng nhờ phần bình tĩnh này mà cậu cũng được đối phương xem trọng vài phần, sau khi đưa cơm trưa còn hàn huyên với cậu vài câu.
"Huynh đệ, đội trưởng của chúng ta nói nhìn trên biểu hiện không tệ của ngươi ngày hôm qua nên hôm nay ngươi có thể tùy ý đi lại trong tòa nhà này, nhưng ngươi đừng nghĩ về việc chạy trốn, nếu bị phát hiện thì mạng ngươi khó mà giữ."
Cách Ngôn một bên ăn một bên điên cuồng gật đầu, hiện tại có cho cậu đồng vàng cậu cũng không chạy.
Tên lính đánh thuê thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, lớn lên cũng không tồi thì càng có hảo cảm với cậu hơn, "Nếu không đủ ăn thì tự mình đi nói với phòng bếp, từ cửa phòng ngươi chỉ cần đi thẳng rồi quẹo trái hai lần là được."
"Cảm ơn đại ca, ta đã nhớ rõ." Cách Ngôn lau dầu trên miệng đi.
"Gọi ta Ted là được." Động tác thẳng thắn này làm tên lính đánh thuê càng nhìn càng thấy thuận mắt, hắn cảm thấy nam nhân nên như thế này, nghĩ thầm quả nhiên người này không phải con cháu quý tộc, bởi vì con cháu quý tộc luôn có rất nhiều quy củ, giống như phụ nữ vậy, người nào hắn gặp cũng thế.
"Ted, ngươi gọi ta là Jimmy là được." Cách Ngôn cười tủm tỉm, quang mang trong mắt lóe lên như thể bắt được con mồi.
Lúc này lại có một tên lính đánh thuê thăm dò mà tiến vào, không kiên nhẫn nói: "Ted, ngươi trở nên dong dài từ lúc nào vậy? Đừng quên hiện tại hắn vẫn là người của Hắc Lang."
"Đã biết, ta ra ngay đây." Ted hiển nhiên cũng không để lời gã nói ở trong lòng.
Cách Ngôn cũng không để ý thái độ của đối phương, dù sao cậu cũng chuẩn bị tính kế Alice nên như vậy sẽ không làm cậu thấy cắn rứt lương tâm.
Sau hai ngày cậu bình tĩnh mà xoát hảo cảm của Ted, nếu nói giá trị hảo cảm là một trăm thì cậu cũng đã xoát được đến bốn mươi, tuy còn chưa được một nửa nhưng đi được từ ý định muốn gϊếŧ người của hắn ban đầu đến bước này đã rất không dễ dàng, ngày thứ tư chỗ tốt của hảo cảm đã được thể hiện.
Trải qua hai ngày ở chung hiện tại ba bữa một ngày cậu đều ăn cùng Ted, nhưng hôm nay lại không thấy những người khác đâu, vào lúc ăn cơm trưa cũng chỉ có hai người là cậu và Ted.
Cách Ngôn nghĩ đến chuyện mà Rex dặn cậu nói, sau đêm đó y lại tìm đến cậu một lần, còn mang theo một ít tin tức.
Hiện tại đúng là thời điểm tốt, vì vậy cậu làm bộ lơ đãng mà hỏi: "Ted, hôm nay sao lại chỉ có hai người chúng ta ăn cơm?"
"Bọn họ ra ngoài dò la tin tức." Ted không biết tâm tư của cậu mà trả lời.
"Dò la tin tức? Không phải là tin tức liên quan đến Đoàn dong binh Hắc Lang đấy chứ? Các ngươi muốn tìm cách đối phó với đoàn trưởng Locke sao?"
Ted à một tiếng, "Không khác lắm."
"Cái gì không khác lắm? Phải là phải, không phải thì không phải."
Ted đột nhiên nhìn về phía cậu, nghi hoặc: "Sao tự nhiên ngươi quan tâm đến chuyện này vậy?"
Cách Ngôn vẫn bình tĩnh, "Quan tâm không phải là chuyện rất bình thường à, chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta sẽ đi mật báo sao? Sao có thể chứ, đừng nói ta không biết bọn họ hiện tại đang ở đâu, vốn dĩ ta đã không có hảo cảm gì với Đoàn dong binh Hắc Lang rồi, có thể nhìn thấy họ gặp xui xẻo ta cao hứng còn không kịp."
"Cũng đúng." Ted ngẫm lại cũng cảm thấy đúng.
Trải qua mấy ngày quan sát Cách Ngôn xác thật không có hành động gì không bình thường, ngày nào cũng ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn, ai không biết còn tưởng cậu là thành viên mới của Alice.
Cảm thấy yên tâm rồi hắn mới nói chuyện bọn họ làm mấy ngày nay cho cậu, vốn dĩ cũng không phải bí mật không thể nói.
Lời nói ngày đó của Cách Ngôn xác thật đã đem linh cảm đến cho bọn họ, nên Daniel hai ngày nay vẫn luôn điều bọn họ ra ngoài tản tin tức, hiệu quả cũng lộ rõ.
Theo tin tức đáng tin cậy, hiện tại đoàn trưởng Locke đã không dám hồi đế đô, chỉ là tin tức sẽ không dừng lại ở chỗ này, cho dù gã không quay về thì gia tộc Strache cũng sẽ biết chuyện này.
"Ý ngươi là bây giờ đoàn trưởng Locke hẳn là đang nghĩ cách để gia tộc Strache không kết tội gã?" Đôi mắt Cách Ngôn hơi sáng lên.
Ted gật đầu, "Như vậy cũng không sai."
Cách Ngôn đột nhiên vỗ tay một cái, "Ngươi nói làm ta chợt nhớ ra một chuyện, có một lần ta nghe lén đoàn trưởng Locke và đội trưởng Marvin nói chuyện, hình như cũng có quan hệ với việc này."
"Chuyện gì?" Ted vội vàng hỏi.
Cách Ngôn làm bộ nỗ lực hồi tưởng, "Ta nhớ rõ lúc ấy mơ hồ nghe được đội trưởng Marvin nói Long Tiên Quả có lẽ có thể giúp bọn họ giải quyết vấn đề này, cụ thể như nào thì không rõ ràng lắm, câu kế tiếp thì ta không nghe được."
"Ngươi chắc chắn ngươi nghe thấy Long Tiên Quả?" Ted đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Chắc chắn."
"Vậy sao ngươi không nói sớm." Ted lập tức bối rối.
"Cái này cũng phải nhớ đến mới nói được chứ." Rex mà không tới tìm cậu, cậu vĩnh viễn cũng không có khả năng nhớ đến.
Lúc này Ted cũng không rảnh lo cho cậu, vội vội vàng vàng mà chạy đi.
Cách Ngôn còn muốn hỏi hắn Long Tiên Quả rốt cuộc là cái gì nhưng người đã không thấy tăm hơi, được rồi, dù sao nhiệm vụ của cậu cũng đã hoàn thành, vì thế cậu lại yên tâm mà càn quét đồ ăn trên bàn.
Lúc Ted quay lại thấy cậu ăn đến thỏa mãn hết cả mặt mày thoáng chốc cảm thấy cạn lời.
"Ngươi còn có tâm tình ăn uống, mau đi với ta, đội trưởng của chúng ta muốn gặp ngươi." Ted kéo cậu đi ra ngoài.
"Ngươi đi chậm một chút, ta cảm giác có chút căng bụng." Cách Ngôn ợ một cái.
Hai người rất nhanh đã đến trước mặt Daniel.
Daniel vẫn không thay đổi chút nào, bề ngoài vẫn anh tuấn đến lóa mắt như cũ, chỉ là ánh mắt sắc bén hơn hai ngày trước rất nhiều, ánh mắt dò xét của hắn từ khi Cách ngôn đi vào vẫn luôn không dời đi, còn mơ hồ có chút khẩn trương, hắn hỏi thẳng vào vấn đề, "Ngươi chắc chắn ngươi nghe được Long Tiên Quả từ miệng bọn họ?"
Cách Ngôn vừa muốn gật đầu, giọng nói âm trầm của đối phương lại vang lên.
"Ngươi tốt nhất không nên lừa ta, nếu không hình ảnh ngươi nhìn thấy ngày hôm đó sẽ là kết cục của ngươi."
"Sao ta có thể lừa ngươi được chứ, ta còn không biết Long Tiên Quả là cái gì." Cách Ngôn bất đắc dĩ mà nói.
"Vậy mà ngươi lại không biết?" Ted khoa trương kêu lên như kiểu nhìn thấy tên ngốc vậy.
"Kỳ quái lắm à?" Cách Ngôn nghiến răng hỏi.
Ted hoàn toàn không nhìn ra cậu đang nghiến răng, còn rất chân thành mà gật đầu: "Rất kỳ quái, Long Tiên Quả là thứ tốt, nó là một loại trái cây có chứa ma lực rất lớn, cỗ ma lực này giúp người ăn nó tăng thực lực từ một đến ba giai, cấp bậc khác nhau thì thực lực gia tăng cũng khác nhau.
Ví dụ như ta là một Kiếm Sĩ Cao Cấp tứ giai, nếu cho ta thì ta có thể trực tiếp đột phá đến thất giai."
"Lợi hại như vậy?"
"Đương nhiên."
Cách Ngôn nghĩ đến một vấn đề, "Nhưng nếu chỉ là gia tăng thực lực, vì sao đoàn trưởng Locke lại đem Long Tiên Quả trở thành thuốc cứu mạng, ở mặt này có phải còn nguyên nhân khác hay không?"
"Bởi vì gã đã là một Kiếm Sư cửu giai." Người trả lời cậu là Daniel, đôi mắt màu lan lộ ra một cỗ lửa nóng, có vẻ như hắn cũng rất có hứng thú với Long Tiên Quả, "Long Tiên Quả là loại quả duy nhất có tác dụng đồng thời với Kiếm Sư và Đại Kiếm Sĩ ở đại lục Arezoth, đặc biệt là vào thời điểm đột phá của Kiếm Sĩ, Long Tiên Quả có thể cam đoan tám phần thành công."
Tám phần, chỉ cần không quá xui xẻo là có thể thành công, cho nên chỉ cần có được Long Tiên Quả thì chẳng khác nào đã có được chìa khóa để thành công.
Đây là cơ hội mê người đến cỡ nào, đối với Locke hiện tại lại càng thêm trân quý.
Kiếm Sư cửu giai tuy rằng cũng rất mạnh, nhưng cũng không phải hiếm thấy, Đại Kiếm Sư mới là tồn tại như lông phượng sừng lân.
Những đại quý tộc như gia tộc Strache, Đại Kiếm Sư bọn họ mời chào được cũng không nhiều, nguyên nhân chính là vì cường giả quá ít, bởi vậy Đại Kiếm Sư được mời chào đến sẽ được hưởng đãi ngộ rất cao, đây cũng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Locke.
Gã cần phải có được Long Tiên Quả để tăng thực lực lên Đại Kiếm Sư, vậy mới có thể tránh được cái hình phạt sẽ hủy hoại tiền đồ của gã.
Nói tới đây Cách Ngôn liền minh bạch, thì ra Rex muốn dùng Long Tiên Quả để câu con cá là đoàn trưởng Locke.
"Nhưng Long Tiên Quả là thứ hiếm như vậy sao có thể xuất hiện đúng lúc gã cần chứ?"
"Nếu gã đã nghĩ đến biện pháp này, tất nhiên đã biết được tin tức Long Tiên Quả từ đâu đó, chuyện liên quan đến Long Tiên Quả rất quan trọng, bọn chúng giấu không được, chờ ta phái người đi tra thì sẽ biết thôi."
"Cái này nói tra là có thể tra được sao?" Cách Ngôn cảm thấy khá khó tin.
"Long Tiên Quả không phải nơi nào cũng có thể sinh trưởng." Daniel hơi hơi mỉm cười, bởi vì Cách ngôn mang đến một tin tức quan trọng, hiện tại hắn đối với cậu cũng có thêm vài phần kiên nhẫn.
Cái tên Long Tiên Quả này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến nước bọt của rồng, trên thực tế thì nó không phải nhưng cũng có liên quan bởi vì nó chỉ mọc ở nơi nào có rồng tồn tại, cho nên phương hướng cơ bản có thể xác định.
Đó là rừng rậm Ma Thú.
Rừng rậm Ma Thú ở đây không phải chỉ rừng rậm Tasha, rừng rậm Tasha cũng chỉ có thể xem như một mảnh rừng nhỏ bắt nguồn từ rừng rậm Ma Thú, mức độ nguy hiểm cũng chỉ bằng một phần trăm của rừng rậm Ma Thú.
Nghe đồn trong rừng rậm Ma Thú, ma thú cấp cao nhiều như chó, Thánh Thú đi khắp nơi, bởi vậy nếu không có thực lực Kiếm Sĩ Cao Cấp trở lên thì không nên đến rừng rậm Ma Thú, nếu không cho dù chỉ lang thang ở bên ngoài bìa rừng cũng có khả năng bị xé thành mảnh nhỏ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook