Thực Hồn Đồ
-
Chương 50: Linh hồn mất mát
Đứa bé đưa Tống Quân lên đỉnh tháp. Nó nói cho hắn biết ở… trong tháp này, nó gặp một người giống hệt Tống Quân, chỉ là khác nhau về trang phục.
“Người kia giống như sống rất lâu ở trong Tháp rồi!” đứa bé nói.
Tống Quân nhìn nó nhảy lên cầu thang, đột nhiên hỏi: “Em bị giam ở đây từ khi nào?” Vẻ mặt đứa bé có chút ảm đạm, “Mấy tháng trước ạ.”
Tống Quân hỏi nó: “Rốt cuộc vì sao không ra được?”
Đứa bé “Vâng” một tiếng, “Sau khi em bị bọn họ biến thành thế này, sau đó hình như không còn cảm thấy cô đơn nữa ạ.”
Tống Quân giơ tay lên, sờ soạng đỉnh đầu của đứa bé, cả hai người bọn họ đều không có chút hơi ấm nào.
Đứa bé ngẩng đầu nhìn Tống Quân, dường như nó cảm thấy hắn đang thương hại mình nên nói với hắn: “Anh cũng không ra được? Sau khi anh với em nói chuyện với nhau, nói không chừng chúng ta sẽ giống hệt những người kia.”
Tống Quân hơi mỉm cười, không nói gì.
Bọn họ đi tới tầng cao nhất của tháp Trấn hồn. Đứa bé đột nhiên không đi nữa, chỉ tựa vào cái lan can bên cạnh, ngửa đầu nhìn về nam nhân ở đỉnh tháp.
Người nam nhân kia mặc trang phục màu tối rộng lớn, mái tóc dài màu đen buông xuống đầu vai. Dung mạo rõ ràng giống hệt Tống Quân, chỉ có sắc mặc vẫn yên lặng, hai mắt không hề có thần thái.
Đây chính là hồn một phách không trọn vẹn của Tống Quân. Hắn là phần thiếu sót trí nhớ kia của Tống Quân, chính là vì mất thần trí nên hắn chỉ có dựa vào trí nhớ để ngày ngày nhìn Thiên giới bởi vì hắn muốn trở về bên chủ nhân của hắn.
Tống Quân nhìn thấy hắn, nhắm lại hai mắt, sau đó chậm rãi đi về phía hắn.
Từ lần đầu tiên đi theo Hạ Hoằng Thâm tới Miếu Thành Hoàng, hắn từ phía xa đã cảm nhận được hồn phách của mình bị lôi kéo. Khi đó hắn còn không hề biết đó là cái gì, thậm chí cho đến nay hắn cũng không hiểu vì sao hồn một phách của mình lại bị nhốt ở nơi này. Nhưng hắn lại rất rõ ràng, chỉ cần tìm về linh hồn đã mất của mình, hắn sẽ tìm được phần trí nhớ đã mất kia.
Trong thời gian dung hợp linh hồn, có rất nhiều đoạn trí nhớ và cảm xúc cùng nhau dâng lên. Cho dù hiện giờ thân thể không còn cảm thấy sự đau đớn, nhưng bởi vì cảm giác lúc trước mà hắn vẫn cảm thấy sự đau đớn không thể chịu đựng được.
Khi Tống Quân sắp quỳ trên mặt đất, hắn lấy tay chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên, miệng thở phì phò, sau đó hắn lại chậm rãi nhắm hai mắt.
Hạ Hoằng Thâm quơ Phượng sí lưu kim, lần lượt đánh với Chiếu Tuyết trong tay Mai Linh.
Sự thật là đây là lần đầu tiên Hạ Hoằng Thâm giao thủ với Mai Linh. Mai Linh là con gái của Thiên Đế, linh lực tự nhiên không kém nhưng cũng không phải là mạnh. Dù sao đối thủ của cô ta cũng là Trậm Liêu, cho dù là Thiên Đế cũng không dám đắc tội với thượng cổ yêu thú.
Hạ Hoằng Thâm dùng Phượng sí lưu kim làm cho Mai Linh lui ra phía sau vài bước, sau đó dừng tay nói: “Ngươi không phát hiện ư?”
Mai Linh ngẩn ra, “Phát hiện cái gì?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Trong cơ thể ngươi ma khí xao động, nó muốn tràn ra.”
Mai Linh nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng.
Hạ Hoằng Thâm nói tiếp: “Ma khí trong thành phố này là do ngươi mang đến?”
Mai Linh không nói gì, cũng tính là chấp nhận.
Hạ Hoằng Thâm không rõ, “Ngươi cũng đã biết ma khí lan tràn. Thiên giới sẽ không tùy ý để ngươi làm, ngươi sớm hay muộn sẽ hủy đi thành phố này.”
Mai Linh nói: “Ngươi sao biết ta không có năng lực cùng Thiên giới đối kháng?”
Hạ Hoằng Thâm nghi vấn: “Ngươi thân là Thiên Đế chi nữ*, làm ra loại chuyện này có ý nghĩa gì?”
* con gái của Thiên Đế
“Thiên Đế chi nữ?” Mai Linh lộ ra thần sắc ghét bỏ, “Chẳng phải Thiên Đế cũng không thể bắt ngươi nể nang sao? Ta đã nghĩ việc gì thì nhất định phải làm được. Thiên Đế nếu đã vô dụng, ta sẽ tự dựa vào năng lực của mình để làm vậy.”
Hạ Hoằng Thâm hơi hơi nhíu mày.
Đột nhiên, Hạ Hoằng Thâm phát hiện mặt đất dưới chân mình bắt đầu từng đợt chấn động, hắn nhìn về phía Mai Linh, hỏi: “Sao lại thế này?”
Mai Linh cười cười, “Ta mở ra thông đạo nối giữa nhân gian và Ma giới. Kế tiếp, ma vật Ma giới có thể mượn thông đạo này xuất nhập nhân gian.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ngươi thực sự đã cấu kết cùng Ma giới làm ra chuyện này?”
“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Mai Linh không kiên nhẫn nói, “Ngươi sớm hay muộn cũng sẽ là tù nhân dưới tay ta thôi.”
Kiếm Chiếu Tuyết lóe ra lên hào quang chói mắt, lại một lần nữa đâm tới mặt Hạ Hoằng Thâm.
Mà cùng lúc đó, bên trong thành phố ở những khe hở nứt ra mắt thường không thể nhìn thấy có vô số hắc ám ma khí chạy ra.
Ở trên bầu trời có một đạo thiểm điện đánh xuống, ngay sau đó lôi minh cũng bắt đầu không ngừng, cuồng phong rung động giống như sắp có một trận mưa to.
Lúc này, di động của Hạ Hoằng Thâm vang lên.
Hắn không rảnh nghe điện thoại, ngón tay bắn tới túi áo đem Tịch Yên Linh ném ra để cô ấy nghe điện thoại.
Tịch Yên Linh xoay người ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngay cả váy ngắn cũng không che được. Sau khi nhận điện thoại thì nghe được tiếng của Vân Phách từ đầu bên truyền đến, hắn la lớn: “Ta vào thành không được!”
(Mèo: mấy chị đi đánh nhau còn mặc váy, tính dùng sắc dụ hay sao vậy:3)
Tịch Yên Linh kêu to với Hạ Hoằng Thâm: “Vân Phách nói hắn không vào được thành!”
Hạ Hoằng Thâm một bên theo Mai Linh giao thủ, một bên còn phân tâm đáp trả: “Nói với hắn, thành phố này cùng ma giới có khe hở thông suốt đã bị Thiên giới phong thành.”
Tịch Yên Linh đem lời hắn nói cho Vân Phách.
Vân Phách lớn tiếng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Bảo với hắn nghĩ cách vào thành.”
Tịch Yên Linh lại một lần nữa chuyển lời của Hạ Hoằng Thâm. Sau đó cúp điện thoại, đứng dậy muốn giúp Hạ Hoằng Thâm đối phó Mai Linh, lại nghe Hạ Hoằng Thâm phân phó nói: “Đi tìm Long Tinh, đem sự tình nói cho hắn biết.”
Tịch Yên Linh không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Mai Linh.
(Mèo: Haha, Tịch Yên Linh thật đáng yêu)
Hạ Hoằng Thâm hơi đề cao âm lượng, quát lớn: “Nhanh đi!”
Cô ấy lúc này mới dậm chân một cái, xoay người chạy đi.
Mai Linh nhìn Tịch Yên Linh một cái nhưng chỉ cười lạnh một tiếng, tay trái đưa lên trước trán tạo một nửa vòng tròn. Ngay sau đó Hạ Hoằng Thâm nhìn thấy vô số ma khí tối đen xông vào trong cơ thể của Mai Linh.
Mai Linh đây là muốn mượn lực lượng ma giới để đánh bại Hạ Hoằng Thâm.
Thân kiếm Chiếu Tuyết màu trắng chảy xuôi một tầng sắc quang hắc ám cùng Phượng sí lưu kim không ngừng giao phong. khiến kim mang của Phượng sĩ lưu kim chậm rãi mờ nhạt, đúng là sắp bị ma khí ăn mòn.
Tuy rằng Phượng sĩ lưu kim và Long sao đều là vũ khí quen dùng của Hạ Hoằng Thâm nhưng binh khí lợi hại nhất bên người hắn vẫn là Tinh Quân cũng chính là binh khí hắn dùng thuận tay nhất.
Cho dù là hiện tại, Hạ Hoằng Thâm vẫn không biết thân phận thật sự của chủ nhân Yêu Thị nhưng nếu có quan hệ với ma khí tức là hắn với công chúa Mai Linh có sự liên hệ. Như vậy, Tinh Quân sẽ bị bọn họ làm khó.
Tinh Quân rốt cuộc ở nơi nào?
Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng rống của mãnh thú, đây là tiếng gọi của hắn khi muốn gọi Tinh Quân về. Trong những năm tháng buồn chán của bọn họ, một khi Tinh Quân không ở bên hắn, hắn vẫn luôn làm như vậy, khi có khó khăn sẽ gọi Tinh Quân trở về. Hắn không muốn rời khỏi Tinh Quân.
Lúc này, Tống Quân vì tìm thấy linh hồn và trí nhớ của chính mình đang nửa quỳ trên mặt đất cố gắng thông xuôi một loạt các sự kiện.
Đứa bé bên người cẩn thận nhìn hắn, hỏi: “Anh không có sao chứ?”
Tống Quân lắc lắc đầu, cố nhịn đau đớn mà đứng lên. Hắn đưa tay sờ đỉnh đầu đứa bé, nói: “Anh không sao.”
Đứa bé ngửa đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái không thể nói rõ. Bởi vì con người trước mặt này đã thay đổi vẻ mặt, không phải là sự bình tĩnh vô thần như lúc trước, cũng không phải là cái người có chút khờ dại, dường như đã biến thành một người khác vậy.
Tống Quân đưa tay đỡ lan can, tay kia thì nhẹ nhàng đè lại ngực. Hắn rốt cuộc cái gì cũng đều muốn, hắn cũng biết tại sao mình lại ở chỗ này, càng thêm rõ ràng chính mình kế tiếp nên làm cái gì. Hơn nữa đến hiện tại hắn mới biết được, kiếp trước Tinh Quân không hề giống như hắn nhìn qua lãnh đạm như vậy, mà là có nồng nặc cảm xúc, còn vượt xa so với suy nghĩ của hắn.
“Ra không được!” đứa bé nói với hắn, “Chúng ta đều không ra được!”
Tống Quân quay đầu nói cho hắn biết: “Anh nhất định sẽ ra ngoài.”
Đứa bé không biết nên tin hay không, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tống Quân nói: “Anh cũng sẽ dẫn em đi ra, để cho em đầu thai.”
Đứa bé mở to hai mắt, sau đó hít hít cái mũi, nói: “Em không có nước mắt là vì mũi em có chút yếu ớt.”
Tống Quân mỉm cười với nó.
Hắn mang theo đứa bé cùng nhau từ đỉnh tháp xuống dưới tháp. Nếu như hắn nhớ không lầm Hạ Hoằng Thâm từng nói với hắn, tháp Trấn hồn cùng tầng mười tám Địa Ngục thông nhau. Nếu quả thật không có cách nào từ trong tòa tháp này đi ra ngoài, như vậy cho dù tiến vào tầng mười tám Địa Ngục, hắn cũng nhất định phải tìm được đường rời đi.
Hắn là Tinh Quân, kiếm của hắn phong dưới hơn ngàn vạn sinh mệnh, trên thế giới này hắn không sợ hãi chỗ nào, chỉ có vướng bận.
Cánh cửa tháp Trấn hồn vẫn đóng chặt như cũ, linh hồn chỉ có thể vào mà không có cách nào đi ra ngoài.
Canh giữ ở cạnh cửa chính là Quỷ Hồn lúc trước muốn nắm lấy cánh tay của Tống Quân. Tống Quân giương tay ném hắn bay ra xa.
Tống Quân đưa tay đụng vào cánh cửa tháp.
“Không mở ra được!” đứa bé nói. Nó cũng không phải muốn làm Tống Quân nhụt chí. Nó chỉ sợ hãi, đã có rất nhiều người hi vọng cuối cùng cũng chỉ có thất vọng và thống khổ.
Tống Quân chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn là Kiếm Linh, linh hồn của hắn mang theo kiếm khí trong veo tối sắc Tinh Quân, kiếm khí được hắn chậm rãi rót vào trước mặt cửa tháp, muốn sử dụng kiếm khí trực tiếp bổ cánh cổng ra.
Cả tòa tháp Trấn hồn cũng bắt đầu run rẩy, nhưng hắn vẫn không thể sử dụng kiếm khí phá vỡ cánh cửa này.
Đứa bé thực thất vọng, nói với Tống Quân: “Không được.”
Tống Quân mở mắt ra, hắn cũng không có thất vọng. Nếu năng lực của hắn không đủ để phá vỡ cánh cửa Tháp trấn hồn, vậy hắn sẽ đi tìm đi thông đạo với tầng mười tám Địa Ngục là được.
Đúng lúc này, Tống Quân nghe được tiếng gọi về của Hạ Hoằng Thâm.
Đứa bé kinh ngạc hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Tống Quân ngẩng đầu lên, nói: “Chủ nhân anh đang gọi anh, hắn đang cần anh.”
“Hả?” Đứa bé không hiểu gì cả.
Lại có một tiếng gào thét của dã thú.
Tống Quân dùng sức nhắm mắt lại, vô số kiếm khí từ trong linh hồn hắn bay về bốn phía, đứa bé bị kinh hách, vội vàng trốn trong góc tránh đi kiếm khí Thuần Quân.
Hắn nhìn thấy ở trên người Tống Quân trôi nổi đồng xanh sắc quang mang, kiếm khí sắc bén yên lặng đảo loạn dòng khí bên trong tháp, vô số Quỷ Hồn phát ra tiếng kêu thê thảm, cùng với sự mở rộng của hào quang. Cả tòa tháp bắt đầu kịch liệt mà không ngừng run rẩy, tiếng va chạm của cửa sổ, giấy niêm phong ở ngoài cánh cửa cũng bị kiếm khí cắt qua đốt cháy thành một đống tro tàn.
Khi Thần Dạ Du dẫn theo tướng thủ thành Miếu Thành Hoàng chạy tới chỉ nhìn thấy cánh cửa tháp Trấn hồn bị người phá từ bên trong. Mà lúc này Tống Quân vốn đang nằm ở trên mặt đất cũng chậm rãi đứng dậy, máu trên trán hắn còn tươi nhưng miệng vết thương đã chậm rãi khép lại.
“Tinh Quân?” Thần Dạ du tức giận nói, “Ngươi dám hủy tháp?”
Một khi cánh cửa tháp được mở ra, theo sau Tống Quân ra ngoài còn có rất nhiều linh hồn chạy ra bốn phía.
Tống Quân cũng không có thời gian cùng Thần Dạ Du dây dưa, sử dụng kiếm khí cưỡng ép bọn họ, còn mình thì phi thân rời khỏi Miếu Thành Hoàng.
“Người kia giống như sống rất lâu ở trong Tháp rồi!” đứa bé nói.
Tống Quân nhìn nó nhảy lên cầu thang, đột nhiên hỏi: “Em bị giam ở đây từ khi nào?” Vẻ mặt đứa bé có chút ảm đạm, “Mấy tháng trước ạ.”
Tống Quân hỏi nó: “Rốt cuộc vì sao không ra được?”
Đứa bé “Vâng” một tiếng, “Sau khi em bị bọn họ biến thành thế này, sau đó hình như không còn cảm thấy cô đơn nữa ạ.”
Tống Quân giơ tay lên, sờ soạng đỉnh đầu của đứa bé, cả hai người bọn họ đều không có chút hơi ấm nào.
Đứa bé ngẩng đầu nhìn Tống Quân, dường như nó cảm thấy hắn đang thương hại mình nên nói với hắn: “Anh cũng không ra được? Sau khi anh với em nói chuyện với nhau, nói không chừng chúng ta sẽ giống hệt những người kia.”
Tống Quân hơi mỉm cười, không nói gì.
Bọn họ đi tới tầng cao nhất của tháp Trấn hồn. Đứa bé đột nhiên không đi nữa, chỉ tựa vào cái lan can bên cạnh, ngửa đầu nhìn về nam nhân ở đỉnh tháp.
Người nam nhân kia mặc trang phục màu tối rộng lớn, mái tóc dài màu đen buông xuống đầu vai. Dung mạo rõ ràng giống hệt Tống Quân, chỉ có sắc mặc vẫn yên lặng, hai mắt không hề có thần thái.
Đây chính là hồn một phách không trọn vẹn của Tống Quân. Hắn là phần thiếu sót trí nhớ kia của Tống Quân, chính là vì mất thần trí nên hắn chỉ có dựa vào trí nhớ để ngày ngày nhìn Thiên giới bởi vì hắn muốn trở về bên chủ nhân của hắn.
Tống Quân nhìn thấy hắn, nhắm lại hai mắt, sau đó chậm rãi đi về phía hắn.
Từ lần đầu tiên đi theo Hạ Hoằng Thâm tới Miếu Thành Hoàng, hắn từ phía xa đã cảm nhận được hồn phách của mình bị lôi kéo. Khi đó hắn còn không hề biết đó là cái gì, thậm chí cho đến nay hắn cũng không hiểu vì sao hồn một phách của mình lại bị nhốt ở nơi này. Nhưng hắn lại rất rõ ràng, chỉ cần tìm về linh hồn đã mất của mình, hắn sẽ tìm được phần trí nhớ đã mất kia.
Trong thời gian dung hợp linh hồn, có rất nhiều đoạn trí nhớ và cảm xúc cùng nhau dâng lên. Cho dù hiện giờ thân thể không còn cảm thấy sự đau đớn, nhưng bởi vì cảm giác lúc trước mà hắn vẫn cảm thấy sự đau đớn không thể chịu đựng được.
Khi Tống Quân sắp quỳ trên mặt đất, hắn lấy tay chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên, miệng thở phì phò, sau đó hắn lại chậm rãi nhắm hai mắt.
Hạ Hoằng Thâm quơ Phượng sí lưu kim, lần lượt đánh với Chiếu Tuyết trong tay Mai Linh.
Sự thật là đây là lần đầu tiên Hạ Hoằng Thâm giao thủ với Mai Linh. Mai Linh là con gái của Thiên Đế, linh lực tự nhiên không kém nhưng cũng không phải là mạnh. Dù sao đối thủ của cô ta cũng là Trậm Liêu, cho dù là Thiên Đế cũng không dám đắc tội với thượng cổ yêu thú.
Hạ Hoằng Thâm dùng Phượng sí lưu kim làm cho Mai Linh lui ra phía sau vài bước, sau đó dừng tay nói: “Ngươi không phát hiện ư?”
Mai Linh ngẩn ra, “Phát hiện cái gì?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Trong cơ thể ngươi ma khí xao động, nó muốn tràn ra.”
Mai Linh nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng.
Hạ Hoằng Thâm nói tiếp: “Ma khí trong thành phố này là do ngươi mang đến?”
Mai Linh không nói gì, cũng tính là chấp nhận.
Hạ Hoằng Thâm không rõ, “Ngươi cũng đã biết ma khí lan tràn. Thiên giới sẽ không tùy ý để ngươi làm, ngươi sớm hay muộn sẽ hủy đi thành phố này.”
Mai Linh nói: “Ngươi sao biết ta không có năng lực cùng Thiên giới đối kháng?”
Hạ Hoằng Thâm nghi vấn: “Ngươi thân là Thiên Đế chi nữ*, làm ra loại chuyện này có ý nghĩa gì?”
* con gái của Thiên Đế
“Thiên Đế chi nữ?” Mai Linh lộ ra thần sắc ghét bỏ, “Chẳng phải Thiên Đế cũng không thể bắt ngươi nể nang sao? Ta đã nghĩ việc gì thì nhất định phải làm được. Thiên Đế nếu đã vô dụng, ta sẽ tự dựa vào năng lực của mình để làm vậy.”
Hạ Hoằng Thâm hơi hơi nhíu mày.
Đột nhiên, Hạ Hoằng Thâm phát hiện mặt đất dưới chân mình bắt đầu từng đợt chấn động, hắn nhìn về phía Mai Linh, hỏi: “Sao lại thế này?”
Mai Linh cười cười, “Ta mở ra thông đạo nối giữa nhân gian và Ma giới. Kế tiếp, ma vật Ma giới có thể mượn thông đạo này xuất nhập nhân gian.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ngươi thực sự đã cấu kết cùng Ma giới làm ra chuyện này?”
“Hãy bớt sàm ngôn đi!” Mai Linh không kiên nhẫn nói, “Ngươi sớm hay muộn cũng sẽ là tù nhân dưới tay ta thôi.”
Kiếm Chiếu Tuyết lóe ra lên hào quang chói mắt, lại một lần nữa đâm tới mặt Hạ Hoằng Thâm.
Mà cùng lúc đó, bên trong thành phố ở những khe hở nứt ra mắt thường không thể nhìn thấy có vô số hắc ám ma khí chạy ra.
Ở trên bầu trời có một đạo thiểm điện đánh xuống, ngay sau đó lôi minh cũng bắt đầu không ngừng, cuồng phong rung động giống như sắp có một trận mưa to.
Lúc này, di động của Hạ Hoằng Thâm vang lên.
Hắn không rảnh nghe điện thoại, ngón tay bắn tới túi áo đem Tịch Yên Linh ném ra để cô ấy nghe điện thoại.
Tịch Yên Linh xoay người ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngay cả váy ngắn cũng không che được. Sau khi nhận điện thoại thì nghe được tiếng của Vân Phách từ đầu bên truyền đến, hắn la lớn: “Ta vào thành không được!”
(Mèo: mấy chị đi đánh nhau còn mặc váy, tính dùng sắc dụ hay sao vậy:3)
Tịch Yên Linh kêu to với Hạ Hoằng Thâm: “Vân Phách nói hắn không vào được thành!”
Hạ Hoằng Thâm một bên theo Mai Linh giao thủ, một bên còn phân tâm đáp trả: “Nói với hắn, thành phố này cùng ma giới có khe hở thông suốt đã bị Thiên giới phong thành.”
Tịch Yên Linh đem lời hắn nói cho Vân Phách.
Vân Phách lớn tiếng hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Bảo với hắn nghĩ cách vào thành.”
Tịch Yên Linh lại một lần nữa chuyển lời của Hạ Hoằng Thâm. Sau đó cúp điện thoại, đứng dậy muốn giúp Hạ Hoằng Thâm đối phó Mai Linh, lại nghe Hạ Hoằng Thâm phân phó nói: “Đi tìm Long Tinh, đem sự tình nói cho hắn biết.”
Tịch Yên Linh không cam lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Mai Linh.
(Mèo: Haha, Tịch Yên Linh thật đáng yêu)
Hạ Hoằng Thâm hơi đề cao âm lượng, quát lớn: “Nhanh đi!”
Cô ấy lúc này mới dậm chân một cái, xoay người chạy đi.
Mai Linh nhìn Tịch Yên Linh một cái nhưng chỉ cười lạnh một tiếng, tay trái đưa lên trước trán tạo một nửa vòng tròn. Ngay sau đó Hạ Hoằng Thâm nhìn thấy vô số ma khí tối đen xông vào trong cơ thể của Mai Linh.
Mai Linh đây là muốn mượn lực lượng ma giới để đánh bại Hạ Hoằng Thâm.
Thân kiếm Chiếu Tuyết màu trắng chảy xuôi một tầng sắc quang hắc ám cùng Phượng sí lưu kim không ngừng giao phong. khiến kim mang của Phượng sĩ lưu kim chậm rãi mờ nhạt, đúng là sắp bị ma khí ăn mòn.
Tuy rằng Phượng sĩ lưu kim và Long sao đều là vũ khí quen dùng của Hạ Hoằng Thâm nhưng binh khí lợi hại nhất bên người hắn vẫn là Tinh Quân cũng chính là binh khí hắn dùng thuận tay nhất.
Cho dù là hiện tại, Hạ Hoằng Thâm vẫn không biết thân phận thật sự của chủ nhân Yêu Thị nhưng nếu có quan hệ với ma khí tức là hắn với công chúa Mai Linh có sự liên hệ. Như vậy, Tinh Quân sẽ bị bọn họ làm khó.
Tinh Quân rốt cuộc ở nơi nào?
Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng rống của mãnh thú, đây là tiếng gọi của hắn khi muốn gọi Tinh Quân về. Trong những năm tháng buồn chán của bọn họ, một khi Tinh Quân không ở bên hắn, hắn vẫn luôn làm như vậy, khi có khó khăn sẽ gọi Tinh Quân trở về. Hắn không muốn rời khỏi Tinh Quân.
Lúc này, Tống Quân vì tìm thấy linh hồn và trí nhớ của chính mình đang nửa quỳ trên mặt đất cố gắng thông xuôi một loạt các sự kiện.
Đứa bé bên người cẩn thận nhìn hắn, hỏi: “Anh không có sao chứ?”
Tống Quân lắc lắc đầu, cố nhịn đau đớn mà đứng lên. Hắn đưa tay sờ đỉnh đầu đứa bé, nói: “Anh không sao.”
Đứa bé ngửa đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái không thể nói rõ. Bởi vì con người trước mặt này đã thay đổi vẻ mặt, không phải là sự bình tĩnh vô thần như lúc trước, cũng không phải là cái người có chút khờ dại, dường như đã biến thành một người khác vậy.
Tống Quân đưa tay đỡ lan can, tay kia thì nhẹ nhàng đè lại ngực. Hắn rốt cuộc cái gì cũng đều muốn, hắn cũng biết tại sao mình lại ở chỗ này, càng thêm rõ ràng chính mình kế tiếp nên làm cái gì. Hơn nữa đến hiện tại hắn mới biết được, kiếp trước Tinh Quân không hề giống như hắn nhìn qua lãnh đạm như vậy, mà là có nồng nặc cảm xúc, còn vượt xa so với suy nghĩ của hắn.
“Ra không được!” đứa bé nói với hắn, “Chúng ta đều không ra được!”
Tống Quân quay đầu nói cho hắn biết: “Anh nhất định sẽ ra ngoài.”
Đứa bé không biết nên tin hay không, ngẩng đầu nhìn hắn.
Tống Quân nói: “Anh cũng sẽ dẫn em đi ra, để cho em đầu thai.”
Đứa bé mở to hai mắt, sau đó hít hít cái mũi, nói: “Em không có nước mắt là vì mũi em có chút yếu ớt.”
Tống Quân mỉm cười với nó.
Hắn mang theo đứa bé cùng nhau từ đỉnh tháp xuống dưới tháp. Nếu như hắn nhớ không lầm Hạ Hoằng Thâm từng nói với hắn, tháp Trấn hồn cùng tầng mười tám Địa Ngục thông nhau. Nếu quả thật không có cách nào từ trong tòa tháp này đi ra ngoài, như vậy cho dù tiến vào tầng mười tám Địa Ngục, hắn cũng nhất định phải tìm được đường rời đi.
Hắn là Tinh Quân, kiếm của hắn phong dưới hơn ngàn vạn sinh mệnh, trên thế giới này hắn không sợ hãi chỗ nào, chỉ có vướng bận.
Cánh cửa tháp Trấn hồn vẫn đóng chặt như cũ, linh hồn chỉ có thể vào mà không có cách nào đi ra ngoài.
Canh giữ ở cạnh cửa chính là Quỷ Hồn lúc trước muốn nắm lấy cánh tay của Tống Quân. Tống Quân giương tay ném hắn bay ra xa.
Tống Quân đưa tay đụng vào cánh cửa tháp.
“Không mở ra được!” đứa bé nói. Nó cũng không phải muốn làm Tống Quân nhụt chí. Nó chỉ sợ hãi, đã có rất nhiều người hi vọng cuối cùng cũng chỉ có thất vọng và thống khổ.
Tống Quân chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn là Kiếm Linh, linh hồn của hắn mang theo kiếm khí trong veo tối sắc Tinh Quân, kiếm khí được hắn chậm rãi rót vào trước mặt cửa tháp, muốn sử dụng kiếm khí trực tiếp bổ cánh cổng ra.
Cả tòa tháp Trấn hồn cũng bắt đầu run rẩy, nhưng hắn vẫn không thể sử dụng kiếm khí phá vỡ cánh cửa này.
Đứa bé thực thất vọng, nói với Tống Quân: “Không được.”
Tống Quân mở mắt ra, hắn cũng không có thất vọng. Nếu năng lực của hắn không đủ để phá vỡ cánh cửa Tháp trấn hồn, vậy hắn sẽ đi tìm đi thông đạo với tầng mười tám Địa Ngục là được.
Đúng lúc này, Tống Quân nghe được tiếng gọi về của Hạ Hoằng Thâm.
Đứa bé kinh ngạc hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Tống Quân ngẩng đầu lên, nói: “Chủ nhân anh đang gọi anh, hắn đang cần anh.”
“Hả?” Đứa bé không hiểu gì cả.
Lại có một tiếng gào thét của dã thú.
Tống Quân dùng sức nhắm mắt lại, vô số kiếm khí từ trong linh hồn hắn bay về bốn phía, đứa bé bị kinh hách, vội vàng trốn trong góc tránh đi kiếm khí Thuần Quân.
Hắn nhìn thấy ở trên người Tống Quân trôi nổi đồng xanh sắc quang mang, kiếm khí sắc bén yên lặng đảo loạn dòng khí bên trong tháp, vô số Quỷ Hồn phát ra tiếng kêu thê thảm, cùng với sự mở rộng của hào quang. Cả tòa tháp bắt đầu kịch liệt mà không ngừng run rẩy, tiếng va chạm của cửa sổ, giấy niêm phong ở ngoài cánh cửa cũng bị kiếm khí cắt qua đốt cháy thành một đống tro tàn.
Khi Thần Dạ Du dẫn theo tướng thủ thành Miếu Thành Hoàng chạy tới chỉ nhìn thấy cánh cửa tháp Trấn hồn bị người phá từ bên trong. Mà lúc này Tống Quân vốn đang nằm ở trên mặt đất cũng chậm rãi đứng dậy, máu trên trán hắn còn tươi nhưng miệng vết thương đã chậm rãi khép lại.
“Tinh Quân?” Thần Dạ du tức giận nói, “Ngươi dám hủy tháp?”
Một khi cánh cửa tháp được mở ra, theo sau Tống Quân ra ngoài còn có rất nhiều linh hồn chạy ra bốn phía.
Tống Quân cũng không có thời gian cùng Thần Dạ Du dây dưa, sử dụng kiếm khí cưỡng ép bọn họ, còn mình thì phi thân rời khỏi Miếu Thành Hoàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook