Thực Hoan Giả Yêu
Chương 172-8: Đại kết cục 8

Edit: Cò Lười

"Đúng rồi, cuối tuần Tư Phạm trở về."Hàn Thu Dương nhớ tới chuyện chính, trình bày sự việc nói: "Giáo sư cũng muốn trở về, đúng dịp mấy người chúng ta họp mặt! Tối qua Tô Lê nghe nói có tụ tập, vui đến phát rồ rồi."

"Được."Sở Kiều đồng ý ngay, cô cũng rất nhớ nhung giáo sư và Quý Tư Phạm.

Quả nhiên Quý Tư Phạm vẫn là Quý Tư Phạm sáng suốt biết nhìn xa trông rộng.Chỉ với thời gian ba năm, anh dùng số tài sản còn dư lại ban đầu, hôm nay sáng tạo ra vương quốc của riêng mình.

Quý Tư Phạm tự mình sáng lập ra công ty Đào thị, ba tháng trước chính thức niêm yết trên thị trường. Thành công của anh đã khẳng định anh đã hoàn toàn thoát ra khỏi những tăm tối.

Quý Tư Phạm đứng dưới ánh mặt trời, giống như công tử văn nhã, ôn nhuận như ngọc năm ấy

Tiễn Hàn Thu Dương đi, Sở Kiều dựa người ở trên ghế, ánh mắt hơi trống rỗng. Nhớ tới Quý Tư Phạm, cô sẽ nhớ tới người kia.

Thân thể Sở Hoành Sanh mấy năm này không tốt, nửa năm trước ông đột nhiên xuất huyết não lần thứ hai, hai chân hoàn toàn mất đi khả lực đi lại.

Gần đây cha cô kiểm tra sức khoẻ tổng quát, kết quả kiểm tra cũng không mấy lạc quan.

Trong lòng Sở Kiều vẫn có một bí mật, cô suy nghĩ có phải hay không nên nói cho ông biết?!

Điện thoại di động trên bàn bỗng nhiên vang lên, Sở Kiều thấy số điện thoại thì bấm nghe, nghe giọng vú nuôi nói chuyện: "Thiếu phu nhân, Đóa Đóa chờ cô ở dưới lầu."

Lúc này, tại sao con bé lại đến?

Sở Kiều nhìn đồng hồ một chút, đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, cô chào cô thư ký, đi vào thang máy đi xuống lầu.

"Mẹ!"

Quyền Gia Nam thấy mẹ đi xuống, chân ngắn chạy từng bước nhỏ tới, ôm lấy đùi mẹ: "Đóa Đóa rất nhớ mẹ."

Sở Kiều khom lưng ôm con bé lên , không khỏi cười khẽ. Quỷ nha đầu này mỗi lần nói như vậy, thế nào cũng có đòi hỏi!

"Nói xem, lần này là muốn cái gì?"Một câu Sở Kiều đã vạch trần tâm tư của con gái.

Quyền Gia Nam ngẩng mặt cười híp mắt, quay về phía mẹ cười thật tình cảm: "Mẹ, tháng sau Đóa Đóa phải đi nhà trẻ á..., có thể mua một cái váy mới hay không, giống như váy yếm của chị gái vậy?"

Bình thường Sở Kiều cũng không chìu chuộng con gái, bởi vì ông bà cha mẹ trong nhà, đã muốn cưng chiều con bé lên tận trời cao. Cưng chiều đến mức muốn ngôi sao không dám cho mặt trăng. Nếu như cứ như vậy sẽ thành đứa trẻ kiêu căng, đối với trưởng thành của con bé sẽ không phải là điều tốt. 

Tháng sau Quyền Gia Nam được ba tuổi, muốn đi nhà trẻ. Con gái đưa ra mong muốn này, cũng không quá đáng, Sở Kiều đồng ý gật đầu một cái.

"Làm sao chỉ một mình con tới?"Sở Kiều ôm con gái lên xe, thuận miệng hỏi con.

Quyền Gia Nam rúc vào trong ngực mẹ, nũng nịu nói: "Con không muốn bà nội đi cùng, mỗi lần bà đi cũng sẽ mua nhiều quần áo cho Đóa Đóa. Nhưng mẹ nói qua, mỗi lần Đóa Đóa chỉ có thể mua một bộ quần áo."

"Thật là ngoan!"Sở Kiều hài lòng cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt con gái.

Tài xế lái xe đến Trung tâm Bách Hóa, Sở Kiều dắt tay con gái bé nhỏ xuống xe, đi thang máy tới lầu ba chỗ bán thời trang trẻ em.

Con gái thích váy công chúa màu trắng, Sở Kiều cảm thấy mỗi bé gái đều sẽ có ước muốn như vậy. Cho nên cô tự mình chọn  cho con gái váy lưới màu trắng rất đẹp.

Trong quá trình mua váy, Sở Kiều suy nghĩ sâu xa. Hiện nay thời trang trẻ em có triển vọng phát triển rất tốt, Thời Nhan nên mở rộng thêm con đường thời trang trẻ em, không lâu nữa, con gái của cô cũng có thể mặc quần áo do chính tay cô thiết kế.

Mua váy cho con gái xong, Sở Kiều dẫn con gái đi đến chỗ bán trang phục nữ ở lầu hai. Tô Lê thích đẹp, sau khi mang thai thân hình béo lên, mỗi lần gọi điện thoại đều than phiền với cô.
Sở Kiều có lòng chọn cho cô vài bộ quần áo dành cho phụ nữ mang thai, thật đúng tiêu chuẩn một người mẹ. Mặc dù trước kia Hàn Thu Dương nhận nuôi Hàn Nhất Hứa, nhưng cô và Tô Lê chung sống rất hoà hợp, hai người thân thiết như hai mẹ con ruột thịt. Mỗi lần Tô Lê ra ngoài về đều mang về cho cô bao lớn bao nhỏ. Nhìn thấy người khác là nói, con gái của tôi đẹp không! Mà Hàn Nhất Hứa cũng đổi giọng gọi mẹ của cô là mẹ, người ngoài ai cũng nhìn ra họ không có quan hệ máu mủ.

Sở Kiều chọn xong y phục ra tính tiền, chỉ trong thời gian ngắn, con gái bên cạnh đã không thấy tăm hơi.

" Đóa Đóa ——"Sở Kiều cực kỳ sợ hãi, vội vàng chạy quanh cửa hàng, nóng lòng sốt ruột.

"Dì ơi, váy trên người dì nhìn rất đẹp."

Sau lưng vang lên một giọng trẻ con non nớt, Sở Kiều liếc mắt nhìn thấy con gái, vội vàng quay người lại.

Một vị phu nhân đang mặc thử quần áo, nhìn thấy một tiểu cô nương dáng dấp đáng yêu, nhịn không được cùng cô bé nói chuyện: "tiểu bảo bảo, con cảm thấy dì  mặc bộ này có đẹp không?"

"Đẹp ạ!" Mắt cô bé nhà họ Quyền đen nhánh tỏa sáng lấp lánh, mặt tự hào: "Dì mặc rất đẹp! Hơn nữa cái váy này, là do mẹ con thiết kế ạ!"

"Ha ha ——" Khuôn mặt vị phu nhân kia lộ ra tươi cười, đưa tay sờ đầu, nói: "Thật đáng yêu."

Vị phu nhân ấy cầm cái váy đưa cho nhân viên bán hàng: "Tôi mua cái này."

"Đóa Đóa!"

Sở Kiều nắm lấy tay con gái kéo lại bên cạnh mình, tức giận nói: "Con làm sao có thể chạy lung tung một mình."

Quyền Gia Nam cười giơ tay lên, chỉ cho Sở Kiều nhìn: "Mẹ ơi, dì kia mua cái váy là thiết kế của mẹ, còn nói váy mẹ thiết kế rất đẹp ạ!"

Sở Kiều nhíu mày liếc mắt, có chút dở khóc dở cười. Cô đưa tay kéo con gái lại, nói: "Đóa Đóa, về sau không được phép rời khỏi mẹ, biết không?"

Thấy sắc mặt của mẹ không tốt, cô bé hình như ý thức được hành động không đúng của mình, lập tức gật đầu một cái: "Con đã biết, về sau Đóa Đóa sẽ không chạy lung tung."

Đưa tay ôm lấy con gái, Sở Kiều quay đầu nhìn về chiếc váy dài, khóe miệng thoáng hiện nụ cười. Cô đã từng có ước mơ, chính là hi vọng có một ngày thời trang do cô thiết kế, có thể khiến cho mọi người đều thích.

Hôm nay, ước mơ này đã biến thành sự thật.

Dẫn con gái từ Trung tâm Bách Hóa ra ngoài, tài xế lái xe trở lại nhà lớn.

"Bà cố, bà nội, Đóa Đóa đã trở về."Người chưa thấy, nhưng đã nghe thấy giọng nói của cô bé.

Phạm Bồi Nghi bước nhanh ra đón, đem cháu gái ôm vào trong ngực: "Tâm can bảo bối của bà nội, bên ngoài có nóng hay không?"

"Không nóng ạ."Mặt cô bé nở nụ cười, nói: "Mẹ mua kem cho Đóa Đóa."

Sở Kiều đi theo vào, nghe cái miệng nhỏ nhắn của con gái, một khắc cũng không ngừng nói. Kể từ sinh con xong, phần lớn thời gian Sở Kiều cùng Quyền Yến Thác đều ở tại nhà lớn. Công việc hằng ngày của bọn họ cũng rất bận, không có thời gian chăm sóc con. Cho nên có ông bà cha mẹ trong nhà giúp đỡ chăm sóc, bọn họ cũng có thể yên tâm.

Nên vào ngày chủ nhật Sở Kiều và Quyền Yến Thác mới có thể dẫn con gái về biệt thự, có khoảng khắc cuộc sống của nhà ba người. Hôm nay là thứ sáu, Sở Kiều thu dọn xong món đồ chơi con gái thích chơi,  lái xe chở con gái từ nhà lớn trở về biệt thự.

Quyền Yến Thác về đến nhà, chợt nghe thấy tiếng hai mẹ con trong phòng ngủ đang thảo luận vấn đề sinh em trai cho Đóa Đóa.

"Mẹ ơi, em trai là như thế nào chạy vào trong bụng mẹ vậy?"Đóa Đóa mở to một đôi mắt đen bóng, ngây thơ không biết gì hỏi.

Sở kiều cau mày, suy nghĩ phải giải thích thế nào cho con gái: "Đóa Đóa thích tiểu thiên sứ sao?"

"Thích."

"Em trai chính là do tiểu thiên sứ đưa đến trong bụng mẹ nha."

"Oa, tuyệt quá!"Đóa Đóa vỗ tay, vẻ mặt vui vẻ, không có chút ghét bỏ nào.

Sở Kiều vui mừng cười rộ lên, nghĩ thầm con gái thật là hiểu chuyện.

"Mẹ ơi" Bạn học nhỏ Quyền Gia Nam đưa tay phải lên, chỉ vào cái bụng căng tròn của mình, cười nói: "Đoá Đoá cũng thích thiên thần nhỏ, có phải trong bụng Đoá Đoá cũng có rất nhiều rất nhiều thiên thần bé nhỏ hay không!"
" . . . . . ."

Khóe miệng Sở Kiều cứng đờ, nụ cười hoàn toàn đen thui. Năng lực lý giải của đứa nhỏ này cũng quá kỳ quái đi!

Quyền Yến Thác đứng nghe ở ngoài cửa, môi mỏng nhẹ nở một tia cười. Anh đẩy cửa đi vào, Đóa Đóa thấy anh , lập tức nhào qua: "Ba, trong bụng Đóa Đóa có tiểu thiên sứ nha!"

Đổ mồ hôi !©¸®! Sở Kiều vỗ trán, đây là tình huống gì a?!

Cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ bé hồng hào của con gái một cái, trên mặt Quyền Yến Thác nở một nụ cười dịu dàng, nói: "Tiểu thiên sứ không thể ở trong bụng Đóa Đóa được."

"Tại sao?"

Đối với lời nói của ba mình, Quyền Gia Nam tỏ ra rất không vui. Tại sao tiểu thiên sứ không thể ở trong bụng của mình? Bụng của nó rất lớn a, hẳn là có thể chứa rất nhiều tiểu thiên sứ !

Quyền Yến Thác mím môi cười khẽ, mắt nhìn con gái giải thích: "Nếu như bỏ tiểu thiên sứ vào trong bụng của Đóa Đóa, vậy sau này bụng của Đóa Đóa không thể chứa nổi nước đá bào, cũng không thể chứa bánh ngọt rồi."

Nhớ tới kem, còn có bánh ngọt sữa dầu, tiểu cô nương xinh đẹp quả nhiên phồng má. Cô bé từ trong ngực của ba nhảy xuống, lần nữa chạy về đến bên cạnh Sở Kiều.

"Mẹ."cô bé cười hì hì nhìn cô, bàn tay nhỏ vỗ vào bụng Sở Kiều, nói: "Vậy Đóa Đóa không cần tiểu thiên sứ nữa, hãy để cho tiểu thiên sứ ở trong bụng của mẹ thôi."

Sau khi nói xong, cô bé xoay người và cười, chạy đạp đạp xuống lầu đi tìm kem.

"Ưmh. . . . . ."

Sở Kiều bĩu môi, tựa sát vào trong ngực chồng, oán trách nói: " Đóa Đóa thật khó dạy, đầu nhỏ của con bé tốt hơn em nhiều."

"Em thừa nhận không thông minh bằng Đóa Đóa."Quyền Yến Thác ôm chặt hông của cô, nhìn chằm chằm người trong ngực mình. Từ góc độ của anh nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn đến bờ ngực phập phồng của Sở Kiều.

Kể từ khi sinh con xong, Sở Kiều hơi mập lên một chút so với trước kia, bộ ngực cũng thay đổi lớn hơn trước.

Sở Kiều cắn môi, ở trong ngực của anh chán ngán.

"Bà xã, em muốn sinh tiểu thiên sứ rồi sao?" Ngón tay thon dài của anh nhẹ giơ lên, tiếp cận chính xác mục tiêu.

Sở Kiều hất cái tay của anh đang nằm trên bộ ngực cô, hạ thấp giọng quát: "Cửa cũng không đóng, Đóa Đóa bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào."

"Anh mặc kệ!"Quyền Yến Thác giận tái mặt, gương mặt tuấn tú  khẽ hôn lên cổ của cô mè nheo: "Anh đói rồi."

Đói em gái anh a!

Sở Kiều nghĩ thầm anh có cái sắc lang này, con gái cũng đừng mong được dạy tốt! Nàng bất đắc dĩ kéo tay chồng đẩy ra ngoài, giọng nói đầy giọng dụ dỗ anh: "Bây giờ không được, buổi tối đi."

"Nói lời giữ lời?"Quyền Yến Thác nheo con ngươi lại, bị cô nói không giữ lời nhiều lần nên giọng nói tràn đầy chất vấn.

Sở kiều ngửa đầu hôn ở khóe miệng anh một cái, trêu ghẹo nói: "Tối nay nhất định lật thẻ bài của anh."Nhưng mà cô rất có kế hoạch, nhất định trước khi đưa Thời Nhan ra thị trường, phải sinh cục cưng thứ hai. Như vậy về sau, cô mới có thể toàn lực tập trung tinh thần vào công việc!

Bởi vì kế hoạch tạo người vĩ đại của ba mẹ, nên ăn cơm tối xong cô bé thật bất hạnh bị ba đưa về phòng ngủ ngủ.

Quyền Yến Thác ngồi ở bên giường, rất có kiên nhẫn đọc truyện tranh cho con gái. Đóa Đóa mở to mắt, nhìn chăm chú gương mặt tuấn mỹ của ba, cái miệng nhỏ hồng hồng môi mím lại cười: "Nhìn ba là đẹp nhất."

Được nghe con gái khen ngợi, Quyền Yến Thác cười rất hả hê. Anh cúi mặt xuống, ở hôn  lên trán con gái một cái, hỏi: "Vậy ba và mẹ, người nào đẹp  nhất?"

Ba và mẹ?

Cô bé chép miệng, nhíu mày, rối rắm trả lời: "Mẹ."

"Tại sao?"Quyền Yến Thác bực mình, nghĩ thầm con bé không có lương tâm này, từ khi con được sinh ra, hầu như mỗi lần con bé khóc đêm anh luôn là người đầu tiên ôm dỗ dành, như thế nào mà con bé vẫn nói mẹ đẹp hơn? 

Cô bé đưa tay vỗ vỗ bụng nhỏ, trả lời có dáng vẻ: "Bởi vì mẹ đã sinh ra tiểu thiên sứ Đóa Đóa từ trong bụng, rất vất vả, cho nên mẹ vĩnh viễn là người xinh đẹp nhất."

Khóe mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, gương mặt anh tuấn dần dần dâng lên nụ cười dịu dàng. Con gái hiểu chuyện lại khéo léo, là tâm can bảo bối của mọi người.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng lắng xuống, Đóa Đóa nhịn không được bị ba thu hút, nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp.

Mắt thấy con gái đã ngủ say, Quyền Yến Thác đắp kín mền cho con, tắt đèn ở đầu giường, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng của con.

Phòng ngủ chính không có người, Quyền Yến Thác đi vào tìm rất lâu, cũng không thấy bóng dáng của Sở Kiều. Gương mặt anh tuấn của anh trầm xuống, cho là cô lại cho mình leo cây, nhưng lại nghe được dưới lầu có tiếng nước.

Đi tới nhìn xuống cửa sổ, chỉ thấy trong bể bơi sóng gợn lăn tăn, một cái bóng người đứng ở trong nước, đối diện vẫy tay với anh. Quyền Yến Thác môi mỏng cong nhẹ, trong ánh mắt có ánh lửa nồng nhiệt. Anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, sau đó thay quần bơi rồi chạy xuống lầu.

Bùm ——

Âm thanh nhảy vào nước của anh rất rõ ràng, Sở Kiều xoay người lại muốn né tránh, nhưng trong nháy mắt anh đã bơi tới bên cạnh mình.

"Ông xã."

Sở Kiều chủ động đưa tay khóa chặt cổ của anh, vẻ mặt quyến rũ: "Anh nhỏ giọng một chút, đừng làm Đóa Đóa thức giấc."

Người trong ngực nhiệt tình ấm áp như ngọc, lòng Quyền Yến Thác rung động, lòng bàn tay kéo hông của cô vào trong ngực của mình: "Lát nữa còn không biết là âm thanh của ai lớn?!"

Bởi vì lời nói của anh, gương mặt Sở Kiều hơi ửng hồng, đột nhiên kéo cổ của anh xuống, hôn đôi môi đỏ mọng lên.

Cô cũng quá chủ động đi?!

Tay Quyền Yến Thác giữ chặt sau gáy của cô, đôi môi điên cuồng nhiệt tình cuốn lấy. Anh như ngọc lửa khéo léo thăm dò vào, nâng cái lưỡi  của Sở Kiều lên thỏa thích mút, gặm cắn.

Sở kiều bị đau cau mày, cảm thấy đầu lưỡi đều bị anh cắn. Nhưng nhiệt độ bộ ngực của anh nóng như lửa, thấm qua da thịt đang dính vào nhau, dần dần làm cho tim đạp nhanh mặt cũng dần ủng hồng, ham muốn dần lộ ra.

"Ông xã. . . . . ."Sở Kiều rên rỉ từng hồi, ngửa ra sau ngẩng đầu lên.

Môi mỏng của anh lưu luyến theo xương quai xanh tinh sảo của cô, in xuống từng dấu hôn màu đỏ. Gương mặt tuấn tú của anh căng thẳng, đưa tay dọc theo quần bơi của cô, muốn cởi chướng ngại vật này ra

"Ba, mẹ!"

Chợt sau lưng vang lên một giọng nói của trẻ con, sắc mặt Quyền Yến Thác đại biến, chặn Sở Kiều giữ ở trong ngực.

"Đóa Đóa?"Quyền Yến Thác nhìn về phía hồ bơi nơi con gái đang đứng, gương mặt anh tuấn đen thui: "Con như thế nào mà ra đây?"

Cũng không biết con gái đi ra ngoài lúc nào? Đã thấy được bao nhiêu?

Sở Kiều cắn môi, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, nhìn con gái nói: "Đóa Đóa, con tại sao chưa ngủ vậy?"

"Con không muốn ngủ."

Đôi mắt to đen bóng của cô bé nhấp nháy, mất mác nói: "Vì sao ba và mẹ chơi đùa, không cho Đóa Đóa chơi cùng?"

"Ba và mẹ không có chơi đùa, ba đang dạy mẹ bơi lội."Quyền Yến Thác bất đắc dĩ, chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.

Thấy ba và mẹ đều mặc đồ bơi, Cô bé cong miệng lên tỏ ra hâm mộ, nói: "Đóa Đóa cũng muốn bơi lội."

Dứt lời, bạn học nhỏ mặc váy ngủ, linh hoạt nhảy xuống nước, Quyền Yến Thác bị dọa nhanh chóng lặn xuống nước bơi đến ôm lấy con gái.

"Oa, ba thật là lợi hại!"Con gái phấn khích vỗ tay hò hét, Quyền Yến Thác tuyệt vọng ôm con gái, trong lòng lặng lẽ chua xót.

Một đêm đầy cảm xúc mãnh liệt cùng lãng mạng chính là bị con bé phá hỏng, đây là tình huống gì vậy?!

Sở Kiều cũng bất đắc dĩ, nhưng cùng lúc đó tâm tư lại kinh hãi. Đóa Đóa đã trưởng thành, về sau cô nhất định phải chú ý, không thể  để con gái chứng kiến những tình huống như thế này nữa!

Nhận được điện thoại của bác sĩ gia đình, tâm tình của Sở Kiều rất nặng nề. Bác sĩ nói tim của Sở Hoành Sanh không được tốt lắm, đường trong máu cũng cao, đây không phải biểu hiện tốt. Thật ra thì trong lòng cô sớm đã có chuẩn bị, có một số việc là không thể thay đổi .

Lái xe chở con gái về nhà, người giúp việc ra mở cửa: "Đại tiểu thư trở lại."

Sở Kiều gật đầu, dắt tay của con gái vào cửa: "Cha đâu?"

"Ông chủ đang ở trên lầu."

Quyền Gia Nam đổi giày xong, như một làn khói chạy lên lầu, vừa chạy vừa kêu: "Ông ngoại, Đóa Đóa đã tới."

Sở Kiều cầm túi xách, đi theo bóng dáng con gái lên lầu.

"Ông ngoại!"

Sở Hoành Sanh nghe giọng nói của cô cháu ngoại, đã tươi cười xoay chiếc xe lăn qua, chỉ chờ con bé chạy tới.

"Nhớ ông ngoại sao?"Sở Hoành Sanh tay trái ôm lấy cháu gái, giọng nói dịu dàng.

"Dạ."Quyền Gia Nam nhào vào trong ngực của ông mè nheo, đôi tay bám vào cổ của ông, nhỏ giọng nói chuyện cùng ông.

Sở Hoành Sanh lắng nghe, không khỏi cất tiếng cười to: "Đóa Đóa nhà chúng ta thật thông minh!"

Sở Kiều ngồi ở bên cạnh, cũng không quấy rầy bọn họ. Những năm này, cô vẫn luôn muốn đưa cha cô đến ở cùng với gia đình cô, nhưng trước sau ông đều không đồng ý, nhất định một mình lẻ loi ở nơi này.

Mặc dù ông không nói, trong lòng Sở Kiều cũng hiểu. Sở Hoành Sanh đang dùng cách này để trừng phạt mình, đối với những chuyện xưa kia, cả đời này ông cũng không thể quên được.

"Đóa Đóa, ông ngoại có quà tặng cho con."Sở Hoành Sanh lấy một cái hộp đỏ bằng nhung tơ từ trong ngăn kéo, để ở trước mặt cô cháu ngoại.

Quyền Gia Nam liếc nhìn Sở Kiều, được cô cho phép, mới mở nắp hộp ra.

"Dây chuyền ngọc trai thật là đẹp." Đứa nhỏ kinh ngạc, mở to hai mắt: "Ông ngoại, đây là tặng cho Đóa Đóa sao?"

"Tất nhiên rồi"Sở Hoành Sanh chăm chú Đóa Đóa, khi con bé cười thấy lúm đồng tiền nhàn nhạt trên gò má, không khỏi có chút thất thần. Hình dáng của Sở Kiều cũng không sao giống như mẹ của cô, trái lại di truyền rất nhiều từ Sở Hoành Sanh, chỉ có giống là khi cười lên có lúm đồng tiền. Mà ngũ quan Đóa Đóa lại rất giống với Kiều Uyển. Nhất là khi con bé cười lên, quả thật giống hệt như Kiều Uyển.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương